Chương : 368
Chương 368: Lảo đảo bước tới (1)
“Trách anh sao?” Anh nói, hơi thờ nhẹ
nhàng phả vào mặt tôi, vô cùng nóng.
Tôi lắc đầu: “Chuyện đều đã qua lâu
như vậy rồi, chỉ là em cảm thấy Hồ Diệp và
em có vài điềm tương đồng, luôn tuân theo
một người không yêu mình, nhỏ bé đến
mức hoà vào trong cát bụi.”
Ánh mắt của anh vẫn luôn nhìn chằm
chằm vào tôi: “Nếu như có thể được ở bên
người mình yêu mà không cần phải chịu
bất cứ tồn thương nào, vậy thì đó chính là
điều vô cùng may mắn trong hàng ngàn
may mắn”
Khi nói ra những lời này, nó mang theo
ý tự trách, tôi biết tấm lòng của anh, giơ
tay lên vòng qua gáy anh, sau đó tựa đầu
mình vào ngực anh rồi mờ miệng nói một
cách cực kỳ nghiêm túc: “Phó Thắng Nam,
em không hề trách anh, thực sự thì chúng
ta đều giống nhau, từ trước đến nay, không
có một ai dạy cho chúng ta biết cách phải
làm thế nào để yêu thương người khác,
trong quá trình mà chúng ta tự mình mò
mẫm, dò từng bước, từng bước một, đã
dần dần mất đi rất nhiều thứ, nhưng mà
cũng thật vui mừng, vì đến cuối cùng thì
chúng ta đều hiểu rõ được tấm lòng của
đối phương.”
Ngừng một lúc, tôi lại nói: “Hy vọng
rằng Thầm Minh Thành có thề sớm nhìn ra
được điều mà trái tim anh ta muốn”
Hồ Diệp đã ờ bên anh ta mười năm rồi,
trong mười năm này, trải qua biết bao
nhiêu mưa to, gió lớn, trước giờ Hồ Diệp
đều không cảm thấy rằng bản thân mình
nên nhận được sự che chở, so với mẹ, cô
ta còn dốc sức, cố gắng chăm sóc cho
Thẩm Minh Thành hơn, những người phụ
nữ ở bên cạnh anh ta thì nhiều vô kể,
nhưng dường như, từ trước đến nay cô ta
chẳng hề quan tâm đến điều đó, bất luận
là yêu, hay là không yêu, cô ta đều có thể
xem tất cả mọi chuyện như là chuyện vặt
vãnh.
Cho dù cảm thấy đau đớn, nhưng
cũng chỉ có thể cất giữ lại trước mặt mọi
người, đem nỗi buồn giấu vào trong lòng,
đợi đến lúc tự bản thân mình xử lý hết.
Thẩm Minh Thành đã quen với sự tồn
tại của cô ta, nếu như có một ngày, cô ta
rời đi rồi, Thẩm Minh Thành có lẽ sẽ không
thể chịu đựng nổi.
Phó Thắng Nam nhẹ nhàng hôn lên
trán của tôi, trên đường, xe cộ đỉ lại rất ít,
anh khởi động xe rồi bắt đầu lái chầm
chậm.
Về đến biệt thự, Tuệ Minh đã ngủ rồi,
sau khi tôi đánh răng, rửa mặt xong thì đi
xem Tuệ Minh, đắp lại chăn cho cô bé một
cách cần thận.
Khi tôi bước ra khỏi phòng Tuệ Minh
thì Phó Thắng Nam cũng vừa mới tắm
xong, anh lau khô người rồi ngồi trên ghế
sô pha xem điện thoại.
Tôi giương mắt lên nhìn, thấy thời gian
cũng không còn sớm nữa, nhỏ giọng nói
với anh: “Phó Thắng Nam, chúng ta nên đi
ngủ thôi.”
Anh đặt điện thoại xuống, khóe miệng
nhếch lên nð một nụ cười, đôi mắt đen
tuyển nhìn chằm chằm vào tôi, sâu thằm
mà khiến người khác rung động.
Tôi mím chặt môi mình, đột nhiên lại
thấy nụ cười này của anh quá rung
động lòng người, có chút gì đó không thực
ở đây thì phải.
“Anh cười cái gì?”
Đôi mắt anh cong lên: “Vui thôi!”
Tôi mím môi, đương nhiên là tôi biết
anh đang vui, nhưng anh vui vẻ cái gì cơ
chứ?
Thấy anh không nói lời nào, tôi cũng
không ép buộc anh nữa, đi thằng vào trong
phòng ngủ.
Tiếng bước chân ở sau lưng càng
ngày càng tiến lại gần, tôi bị anh ôm lấy từ
phía sau, giọng nói trầm thấp của người
đàn ông vang lên, mang theo ý trêu chọc:
“Lúc em lài nhải, trông thật đẹp đó!”
Tôi cạn lời với anh, sau đó phản bác lại
mà chẳng nề nang chút nào: “Mấy lời yêu
thương này cũ rích rồi”
Làm gì có chuyện có người thích nghe
người khác lải nhải cơ chứ.
Sau khi nằm lên giường, anh ôm tôi
vào lòng, cánh tay đặt lên trên bụng dưới
của tôi, giọng nói dịu dàng: “Em đau
không?”
Bạn đang đọc tại
Tôi sững người trong giây lát, vậy mà
lại quên mất, mỗi một tháng đều có biết
bao nhiêu ngày như vậy, anh vẫn còn nhớ
hay sao?
Tôi nhẹ nhàng lắc đầu, không nhịn
được mà cảm thấy buồn cười: “Công ty có
nhiều chuyện như thế, anh vẫn có thể nhớ
được chuyện này, quả thực khiến anh phải
bận tâm, lo lắng cho em rồi.”
Anh âm thầm bật cười: “Trong máy
điện thoại có bản ghi nhớ, anh vừa mới
xem xong.”
Tôi…
Được thôi!
Nhớ đến lời mà Hồ Diệp nói, tôi không
kìm được mà xoay người lại, mặt đối mặt
với anh và nói: “Phó Thắng Nam, ngày mai
chúng ta đến bệnh viện nối ống dẫn tinh
đi, có được không?”
Nụ cười trên gương mặt của anh nhạt
đi mấy phần: “Làm sao vậy?”
Tôi không biết mình nên nói như thế
nào với anh, Trình Tuấn Anh đã từng nói,
thắt lâu ngày không tốt cho cơ thể và có
thể sẽ dẫn đến vô sinh, vốn dĩ tôi nghĩ rằng
anh sẽ đi lấy nó ra, nhưng đã qua bao
nhiêu năm rồi, dường như từ trước đến nay,
anh chẳng hề có suy nghĩ về chuyện phải
làm thế.
“Em muốn có một đứa con của chúng
ta!” Trước hết, chúng ta đừng nghiên cứu
về sự thật giả của câu nói này, mục đích
của tôi chỉ là muốn khiến anh chấp nhận.
Anh hơi nheo mắt lại, đôi mắt đen
tuyên trờ nên vô cùng buồn bã: “Vẫn chưa
tới lúc.”
Tôi cau mày: “Tại sao vậy?”
“Tuấn Anh không khời kiện và không
muốn giành lại Tuệ Minh, một mặt là vì em
đã nuôi Tuệ Minh gần năm năm rồi, mặt
khác là vì điều kiện và kinh tế của chúng ta
đều phù hợp đề tiếp tục chăm sóc cho cô
bé, nếu như anh nối lại thì em sẽ mang
thai, một khi Tuấn Anh quyết định đưa mọi
chuyện ra toà, muốn giành lại Tuệ Minh thì
cơ hội giành phần thắng của anh ta là rất
lớn”
Anh nói, giọng nói trầm thấp như đang
cố gắng kiềm chế, không nghe ra được bất
kỳ cảm xúc gì, âm thanh lãnh đạm nhưng
cũng đề lộ ra sự bất lực trong đó.
Trong tình hình điều kiện và địa vị xã
hội không chênh lệch nhiều, khi bàn về
phật pháp thì có vẻ như tương đối công
băng, nhưng suy cho cùng, ai cũng không
muốn mình mắc phải sai lầm.
Nhìn thấy tôi trầm lặng, anh nắm lấy
tay tôi đặt vào trong lòng, nhẹ nhàng mờ
miệng nói: “Chuyện em muốn có con, sau
này nhất định sẽ có cơ hội, chúng ta không
cần vội vã.”
“Nhưng mà đề lâu ngày sẽ không tốt
đối với cơ thể của anh, hơn nữa, cho dù là
tháo ra, chúng ta sẽ không vội vàng có thai
ngay lập tức, không phải chuyện này cũng
không có liên quan gì sao?” Cho dù Trình
Tuấn Anh có ý định muốn giành lại Tuệ
Minh, chúng tôi cũng không nhất thiết phải
dùng đến cách không sinh con, nếu như
hiện tại không thể thì tôi có thể đi cầu xin
chú ba giúp đỡ, vốn dĩ tôi cũng chẳng phải
loại người tốt đẹp gì, dựa vào năng lực của
Thẩm Quang, tôi không tin sẽ không áp
chế được Trình Tuấn Anh.
Anh mỉm cười: “Em lo lắng cho anh
sao?”
Tôi mím môi, không nói nên lời: “Phó
Thắng Nam, anh cứ yên tâm suy nghĩ về
chuyện này chút đi, em rất nghiêm túc đó,
nếu như chúng ta muốn có con, những
năm nay là lúc thích hợp nhất đề sinh rồi,
sau này nếu còn kéo dài thời gian, em sẽ
trờ thành một sản phụ lớn tuổi, đến lúc đó,
một xác hai mạng, những thứ đã mất đi
cũng không thề đền lại được, vậy thì anh
có thể lấy một người vợ mới rồi.”
Bạn đang đọc tại
Trong những lời này, ba phần là thật,
bảy phần là giả, nhưng cũng không phải là
không có khả năng, tôi biết anh không
bằng lòng tháo nó ra đều là vì suy nghĩ cho
tôi và Tuệ Minh.
Anh biết tầm quan trọng của Tuệ Minh
đối với tôi, cũng biết một khi Tuệ Minh rời
đi, bệnh tình của tôi có thể sẽ chuyền biến
nặng hơn, vậy nên anh mới có thể nhẫn
nhịn, chịu đựng việc không cần con riêng
của mình.
Nhưng cả đời người dài như vậy,
chúng ta mới sống được một phần ba cuộc
đời mà thôi, tình yêu vĩnh viễn chính là vì
hiện tại, nếu thời gian trôi qua lâu rồi, đến
lúc đó sẽ chẳng có một ai có cách nào đề
nói mãi mãi nữa.
Nếu như có thể, trong thời gian yêu
nhau, vì đối phương mà lưu giữ lại những kì
niệm nên có, vậy thì tất cả những điều này
cũng là chuyện tốt.
Anh vòng tay ôm lấy tôi, giọng nói
trầm thấp: “Không đâu!” Chỉ hai chữ ngắn
gọn, ý nghĩa cũng chẳng rõ ràng, tôi không
biết anh nói không, là sẽ không để việc
một xác hai mạng xảy ra, hay là sẽ không
lấy thêm vợ nữa.
Đêm nay, tôi ngủ rất sâu, mơ liên tục
mây giấc mơ liền, nhưng đến khi tỉnh lại,
vậy mà chẳng nhớ gì hết.
Khi tôi mở mắt ra, đã là chín giờ rồi,
quả thực đã ngủ một giấc rất lâu.
Phát hiện Phó Thắng Nam vẫn đang ở
trong phòng, tôi sững người nói: “Hôm nay,
anh không đến công ty sao?”
Anh mỉm cười, trên người mặc một bộ
đồ ngủ thoải mái màu xanh dương được
đặt may riêng: “Cuối tuần rồi, anh nghỉ
ngơi một ngày đề ở bên eml”
Tôi khẽ nở một nụ cười, chỉ là khi di
chuyển cơ thể thì đột nhiên, tôi mơ hồ cảm
thấy dưới người mình có gì đó hơi ướt, tâm
lý bỗng thấy hồi hộp.
Hình như ra giường mất rồi, cho dù là
như vậy, tôi vẫn nên đưa tay ra đề xác
nhận lại xem có đúng không, khi sờ đến
vết ẩm trên ga trải giường, tôi đã chắc
chăn điều mình nghĩ.
Xem ra đã dính ra rất nhiều, e rằng
cũng phải xử lý cả đệm nữa, sợ rằng đây
chính là lần nhiều nhất sau khi quay về thủ
đô.
Thấy sắc mặt tôi có vẻ kỳ lạ, Phó
Thắng Nam không nhịn được mà hỏi:
“Bụng em không thoải mái sao?”
Tôi lắc đầu, cố gắng che giấu sự xấu
hổ trên gương mặt mình, mờ miệng nói:
“Có lẽ Tuệ Minh đã ngủ dậy rồi, anh đi
xuống xem cô bé thế nào đi, chắc con thấy
đói rồi đó”
Anh gật đầu, nhưng cũng chẳng nói
thêm lời nào.
Thấy anh rời đi, tôi thờ phào nhẹ
nhõm, bò dậy ra khỏi giường, hướng ánh
mắt nhìn lên trên giường, không nhịn được
mà hít một hơi khí lạnh.
Làm sao có thể nhiều như thế chứ?
Trên tấm ga trải giường màu xám,
loang lổ những mảng lớn, giống như bị hắt
cả một chậu nước vậy, khi nhìn thấy nó thì
cảm thấy cực kỳ giật mình.