Chương 12
Vừa thi xong thì cũng vừa hay An Nhiên đã mang thai được 5 tháng. Hiện giờ bụng của cô đã không thể che được bằng những bộ đồ rộng nữa. Hôm nay là ngày mà cô phải đến bệnh viện để khám thai định kì mà Diệp gia đã đặt cho cô. Lần này cô vẫn đi cùng bạn mình, vẫn rất vui vẻ. Khám xong, đi ăn chúc mừng thi xong thì chiều tối họ mới trở về. Có một người mặc bộ vest đen lịch sự chào An Nhiên rồi nói
– Chào cô Diệp thiếu phu nhân. Tôi được ông chủ cử đến đây để đưa cô về biệt thự Dạ Uyển. Mong cô phối hợp cùng tôi.
– Diệp Ân Tuấn sao? Nhưng tại sao tôi phải đến đó?
– Diệp lão gia có căn dặn rằng hiện giờ cô đã mang thai được 5 tháng rồi, đi lại và sinh hoạt sẽ có khó khăn nên đưa cô về đó ở cho tiện. Đồng thời lão gia cũng nói sẽ xin nghỉ học cho cô, sau khi sinh xong ổn định có thể đi học lại.
– Nhưng tôi ở đây đang rất tốt, không có gì khó khăn, tôi cũng không muốn nghỉ bây giờ...
Bỗng trong chiếc xe bên trong vang lên giọng nói quen tai, giọng nói ấy mang chút khó chịu và thiếu kiên nhẫn, không ai khác chính là Diệp Ân Tuấn
– Bảo cô làm sao thì làm vậy đi. Cho cô 30 phút lên dọn đồ cô cần xuống đây, hoặc không cần dọn cũng được.Đừng làm mất thời gian.
Tiểu Dĩnh đang định nói gì đón thì bị An Nhiên ngăn lại. Kì thực cô không muốn đi cũng chưa muốn nghỉ học. Nhưng Diệp Ân Tuấn đã địch thân đến đây, không thể gây khó xử được. Cô nói với người áo đen
– Làm phiền anh đợi tôi một lát.
Cô kéo nhóm bạn đi lên phòng. Đồ của cô không nhiều cho lắm, hôm nay cô chỉ dọn quần áo, ngày mai mới đến dọn hết. Nhiều như vậy cũng không đem hết trong 30 phút được. Tiểu Dĩnh, Thẩm Tâm và Tiểu Vân rất không nỡ. Họ vẫn có thể chăm sóc cho cô rất tốt mà. An Nhiên cũng bịn rịn rồi đưa vali cho người áo đen cất vào cốp xe chiếc Audi sang trọng. Sau đó người đó liền quay lại mở cửa cho cô lên xe. Lái xe một chặng đường dài cách trường đại học H rất xa, đi qua một cánh rừng rồi mới đến được một căn biệt thự sang trọng và to lớn. Trông căn biệt thự này như một tòa lâu đài nguy nga. Những người bình thường như An Nhiên thật chưa từng dám nghĩ rằng mình có thể được ở trong một căn biệt thự to lớn thế này. Lần trước thấy nhà chính của Diệp gia cô đã rất kinh ngạc, lần này cũng không ngoại lệ. Căn này cũng không thua kém Diệp gia chút nào. Xuống xe, cô liền thấy một dàn người hầu xếp hàng ngay ngắn đứng đồng thanh chào
– Mừng thiếu gia cùng thiếu phu nhân về nhà.
An Nhiên lại được một phen ngơ ngác.Người giàu đều khoa trương như vậy sao? Diệp Ân Tuấn vẫn lạnh lùng bước đi không để ý, An Nhiên liền nhanh chóng bước theo sau, vừa đi vừa chiêm ngưỡng những món đồ đắt tiền được bày trí. Bỗng nhiên cô đập đầu vào lưng ai đó. Cô xoa đầu thì Diệp Ân Tuấn lên tiếng
– Phòng trên tầng 2 cô tùy ý lựa chọn. Căn phòng cuối tầng 2 bên phải là phòng của tôi Không có chuyện gì thì đừng đến đó, tôi không thích.
Nói xong liền thẳng hướng đi đến thư phòng làm việc. An Nhiên nhìn anh ta một lúc rồi đi nhìn trên tầng 2. Ân Tuấn nói phòng anh ta ở cuối bên phải thì cô chọn căn phòng ở cuối bên trái. Cô không muốn ở gần anh, sợ sẽ xảy ra chuyện.
Khi cô đi vào căn phòng mình chọn thì lại càng ngạc nhiên. Rộng lại còn được bày trí bởi những món đắt tiền. Nhưng tông màu lại là mà xám mang chút u ám theo tâm trạng của Diệp Ân Tuấn. Một lát sau có người hầu đem đồ lên trên phòng cho cô. Trời cũng đã tối rồi nên cô lấy đồ ra để đi tắm cho thoải mái. Tắm xong liền lấy điện thoại gọi video cho Tiểu Dĩnh để báo an toàn. Nhóm bạn ba người chụm đầu lại dành nhau nói chuyện với cô. Tiểu Dĩnh bảo
– An Nhiên, nếu tên Diệp Ân Tuấn kia dám bắt nạt cậu thì nhớ nói cho bọn mình biết, bọn mình sẽ lôi cậu về rồi cho anh ta một trận...
Đang nói thì có tiếng gõ cửa, An Nhiên tạm biệt các bạn rồi tắt máy. Cô ra mở cửa thì thấy một người đàn ông lịch thiệp khoảng 60 tuổi. Ông cung kính chào cô rồi giới thiệu
– Chào thiếu phu, tôi là quản gia của biệt thự Dạ Nguyệt tên Lý Nhân, trong đây xảy ra chuyện gì cô cứ nói với tôi.
– À dạ cảm ơn bác. Con là Hạ An Nhiên ạ.
– Mời thiếu phu nhân xuống dùng bữa tối.
– À con ăn rồi ạ.
– Thiếu phu nhân cứ xuống nhà dùng một ít, như vậy sẽ tốt cho thai nhi.
Quản gia Lý nhìn cô mỉm cười dịu dàng thân thiện. Cô cũng không tiện từ chối nhiều nên cũng đi xuống xem sao.
Trên chiếc bàn ăn dài là rất nhiều món ngon, cao lương mĩ vị. Nhìn vào chỉ khiến người ta muốn ăn hết không chừa lại cái gì. An Nhiên ngồi vào bàn ăn rồi hỏi
– Anh ta không ăn sao ạ?
– Thiếu phu nhân yên tâm, lát nữa thiếu gia sẽ xuống sau.
Vậy là cô yên tâm động đũa. Đang ăn được một nửa Diệp Ân Tuấn mới đi xuống ngồi vào bàn ăn. Khuôn mặt anh đẹp trai, mang theo sự lạnh lùng. Vừa ngồi vào đã khiến An Nhiên có chút mất tự nhiên nên cô đã không ăn nữa, chỉ uống ly sữa rồi đi lên phòng. Không khí này quá là khó chịu. Vẻ mặt của anh ta nói rõ ra là anh rất ghét cô vì cô đã âm mưu vào Diệp gia và ép buộc anh bằng cuộc hôn nhân không có tình yêu này.
Chuyển vào căn biệt thư to lớn này khiến An Nhiên không hề quen chút nào. Bây giờ còn phải nghỉ học để dưỡng thai, thật là buồn chán. Cô vào trong phòng nằm chơi một lát rồi lăn ra ngủ say sưa, yên tâm trải qua thêm một ngày nữa.
– Chào cô Diệp thiếu phu nhân. Tôi được ông chủ cử đến đây để đưa cô về biệt thự Dạ Uyển. Mong cô phối hợp cùng tôi.
– Diệp Ân Tuấn sao? Nhưng tại sao tôi phải đến đó?
– Diệp lão gia có căn dặn rằng hiện giờ cô đã mang thai được 5 tháng rồi, đi lại và sinh hoạt sẽ có khó khăn nên đưa cô về đó ở cho tiện. Đồng thời lão gia cũng nói sẽ xin nghỉ học cho cô, sau khi sinh xong ổn định có thể đi học lại.
– Nhưng tôi ở đây đang rất tốt, không có gì khó khăn, tôi cũng không muốn nghỉ bây giờ...
Bỗng trong chiếc xe bên trong vang lên giọng nói quen tai, giọng nói ấy mang chút khó chịu và thiếu kiên nhẫn, không ai khác chính là Diệp Ân Tuấn
– Bảo cô làm sao thì làm vậy đi. Cho cô 30 phút lên dọn đồ cô cần xuống đây, hoặc không cần dọn cũng được.Đừng làm mất thời gian.
Tiểu Dĩnh đang định nói gì đón thì bị An Nhiên ngăn lại. Kì thực cô không muốn đi cũng chưa muốn nghỉ học. Nhưng Diệp Ân Tuấn đã địch thân đến đây, không thể gây khó xử được. Cô nói với người áo đen
– Làm phiền anh đợi tôi một lát.
Cô kéo nhóm bạn đi lên phòng. Đồ của cô không nhiều cho lắm, hôm nay cô chỉ dọn quần áo, ngày mai mới đến dọn hết. Nhiều như vậy cũng không đem hết trong 30 phút được. Tiểu Dĩnh, Thẩm Tâm và Tiểu Vân rất không nỡ. Họ vẫn có thể chăm sóc cho cô rất tốt mà. An Nhiên cũng bịn rịn rồi đưa vali cho người áo đen cất vào cốp xe chiếc Audi sang trọng. Sau đó người đó liền quay lại mở cửa cho cô lên xe. Lái xe một chặng đường dài cách trường đại học H rất xa, đi qua một cánh rừng rồi mới đến được một căn biệt thự sang trọng và to lớn. Trông căn biệt thự này như một tòa lâu đài nguy nga. Những người bình thường như An Nhiên thật chưa từng dám nghĩ rằng mình có thể được ở trong một căn biệt thự to lớn thế này. Lần trước thấy nhà chính của Diệp gia cô đã rất kinh ngạc, lần này cũng không ngoại lệ. Căn này cũng không thua kém Diệp gia chút nào. Xuống xe, cô liền thấy một dàn người hầu xếp hàng ngay ngắn đứng đồng thanh chào
– Mừng thiếu gia cùng thiếu phu nhân về nhà.
An Nhiên lại được một phen ngơ ngác.Người giàu đều khoa trương như vậy sao? Diệp Ân Tuấn vẫn lạnh lùng bước đi không để ý, An Nhiên liền nhanh chóng bước theo sau, vừa đi vừa chiêm ngưỡng những món đồ đắt tiền được bày trí. Bỗng nhiên cô đập đầu vào lưng ai đó. Cô xoa đầu thì Diệp Ân Tuấn lên tiếng
– Phòng trên tầng 2 cô tùy ý lựa chọn. Căn phòng cuối tầng 2 bên phải là phòng của tôi Không có chuyện gì thì đừng đến đó, tôi không thích.
Nói xong liền thẳng hướng đi đến thư phòng làm việc. An Nhiên nhìn anh ta một lúc rồi đi nhìn trên tầng 2. Ân Tuấn nói phòng anh ta ở cuối bên phải thì cô chọn căn phòng ở cuối bên trái. Cô không muốn ở gần anh, sợ sẽ xảy ra chuyện.
Khi cô đi vào căn phòng mình chọn thì lại càng ngạc nhiên. Rộng lại còn được bày trí bởi những món đắt tiền. Nhưng tông màu lại là mà xám mang chút u ám theo tâm trạng của Diệp Ân Tuấn. Một lát sau có người hầu đem đồ lên trên phòng cho cô. Trời cũng đã tối rồi nên cô lấy đồ ra để đi tắm cho thoải mái. Tắm xong liền lấy điện thoại gọi video cho Tiểu Dĩnh để báo an toàn. Nhóm bạn ba người chụm đầu lại dành nhau nói chuyện với cô. Tiểu Dĩnh bảo
– An Nhiên, nếu tên Diệp Ân Tuấn kia dám bắt nạt cậu thì nhớ nói cho bọn mình biết, bọn mình sẽ lôi cậu về rồi cho anh ta một trận...
Đang nói thì có tiếng gõ cửa, An Nhiên tạm biệt các bạn rồi tắt máy. Cô ra mở cửa thì thấy một người đàn ông lịch thiệp khoảng 60 tuổi. Ông cung kính chào cô rồi giới thiệu
– Chào thiếu phu, tôi là quản gia của biệt thự Dạ Nguyệt tên Lý Nhân, trong đây xảy ra chuyện gì cô cứ nói với tôi.
– À dạ cảm ơn bác. Con là Hạ An Nhiên ạ.
– Mời thiếu phu nhân xuống dùng bữa tối.
– À con ăn rồi ạ.
– Thiếu phu nhân cứ xuống nhà dùng một ít, như vậy sẽ tốt cho thai nhi.
Quản gia Lý nhìn cô mỉm cười dịu dàng thân thiện. Cô cũng không tiện từ chối nhiều nên cũng đi xuống xem sao.
Trên chiếc bàn ăn dài là rất nhiều món ngon, cao lương mĩ vị. Nhìn vào chỉ khiến người ta muốn ăn hết không chừa lại cái gì. An Nhiên ngồi vào bàn ăn rồi hỏi
– Anh ta không ăn sao ạ?
– Thiếu phu nhân yên tâm, lát nữa thiếu gia sẽ xuống sau.
Vậy là cô yên tâm động đũa. Đang ăn được một nửa Diệp Ân Tuấn mới đi xuống ngồi vào bàn ăn. Khuôn mặt anh đẹp trai, mang theo sự lạnh lùng. Vừa ngồi vào đã khiến An Nhiên có chút mất tự nhiên nên cô đã không ăn nữa, chỉ uống ly sữa rồi đi lên phòng. Không khí này quá là khó chịu. Vẻ mặt của anh ta nói rõ ra là anh rất ghét cô vì cô đã âm mưu vào Diệp gia và ép buộc anh bằng cuộc hôn nhân không có tình yêu này.
Chuyển vào căn biệt thư to lớn này khiến An Nhiên không hề quen chút nào. Bây giờ còn phải nghỉ học để dưỡng thai, thật là buồn chán. Cô vào trong phòng nằm chơi một lát rồi lăn ra ngủ say sưa, yên tâm trải qua thêm một ngày nữa.