Chương 58
7 giờ sáng, Phong Hi ngủ dậy với một tinh thần háo hức. Cô bé chạy vui vẻ chạy đi vệ sinh cá nhân, thay đồ để chuẩn bị đi chơi. Hôm nay phải chơi cả ngày cho đã. Nghĩ đến đây Phong Hi lại không kiềm chế được mà nở nụ cười.
– Phong Hi, ra ăn sáng thôi con.
– Vâng ạ.
Tiếng gọi của mẹ kéo cô bé về thực tại. Lúc ăn sáng cô bé hỏi mọi người
– Hôm nay chúng ta đi đâu vậy ạ?
– Vậy con muốn đi đâu? – Tiểu Vân hỏi lại.
Phong Hi ngẫm nghĩ một lát rồi trả lời
– Hay hôm nay chúng ta đi xem phim, đi ăn, đến công viên giải trí nhé!? Lâu rồi con chưa đến những nơi đó.
– Chiều con hết, nhưng phải ăn sáng xong đã, đợi dì Tiểu Dĩnh đến rồi chúng ta cùng đi. – Thẩm Tâm cưng chiều nói.
Phong Hi vui vẻ ăn sáng tiếp.
8 giờ tất cả mọi người tập trung dưới sảnh đợi Tiểu Dĩnh đến. Đứng chưa được bao lâu thì đã có bóng người lao vào họ
– Tâm Tâm, Tiểu Vân,mình nhớ hai cậu quá đi.
– Được rồi được rồi, dạo này cậu mập lên rồi đấy, có vẻ là anh Tinh Vũ chăm cậu rất tốt. – Tiểu Vân trêu chọc.
– Làm chỗ anh ấy tốt thật. Hay các cậu cũng chuyển sang đây làm đi, đảm bảo anh ấy sẽ tiếp nhận hết.
– Cậu nói thì dễ lắm.
Mấy người cười nói rất vui vẻ. An Nhiên dắt tay Phong Hi đi dần
– Chúng ta vừa đi vừa nói. Đầu tiên đến trung tâm giải trí trước nhé?
Cả nhóm nhất trí, cùng nhau gọi xe đi. Lâu rồi mới gặp nhau, hôm nay phải chơi thả ga mới được.
Đến nói, cả nhóm bắt đầu càn quét các trò chơi ở trung tâm giải trí, đi đến đâu cũng cười rất vui vẻ. Đang chơi vòng quay ngựa gỗ, Tiểu Dĩnh ngồi gần An Nhiên nhất nên khẽ nói nhỏ với cô
– An Nhiên, mấy hôm nay cậu không được khỏe, hôm nay giữ sức bớt cười lại.
Câu nói đùa này khiến An Nhiên cười phá lên. Làm sao mà có thể bớt cười lại được chứ. Hôm nay có đầy đủ bạn bè, cùng nhau chơi vui như vậy cô phải cười nhiều hơn mới đúng. Mấy tháng nay cô chưa bao giờ được cười sảng khoái như bây giờ. Cô còn tranh thủ chọc mọi người cùng Phong Hi mấy cái.
Càn quét một hồi cả nhóm đã thấm mệt, Tiểu Vân bám vào Tiểu Dĩnh mà thở
– Các cậu… các cậu… đi từ từ thôi. Mình thật sự, hết đi nổi rồi, đói quá!
– Đúng vậy, mình cũng đói rồi. – Thẩm Tâm cũng đồng tình.
Phong Hi dắt tay mẹ, cười típ mắt lại. Cô bé lại được phen trêu đùa
– Hazz… Xương cốt của mọi người xuống cấp quá đấy.
– Phong Hi, con còn dám trêu dì sao, cái con bé này.
Tiểu Vân đuổi theo Phong Hi mấy vòng. Cuối cùng cũng bắt được mà véo chiếc má xinh xắn của cô bé. An Nhiên nhìn đồng hồ trên tay
– Gần 12 giờ rồi, chúng ta đi ăn thôi, chiều sẽ tiếp tục đi xem phim. Đến quán ăn cũ nhé!?
– Nhất trí!
Cả nhóm đồng thanh rồi sau đó hành quân đến quán ăn trong khu trung tâm giải trí mà họ hay đến trước đây.
Ăn xong, nghỉ ngơi một lát, cỡ 2 giờ chiều lại hành quân đi đến rạp chiếu phim. Cả nhóm quyết định xem phim hoạt hình vui nhộn. Đâu ai nói người lớn là không được xem phim hoạt hình. Những cô gái ấy khi ở cạnh nhau thì vẫn giống những đứa trẻ ngây thơ, yêu đời.
…
Xem phim xong đã 4 giờ rồi, Tiểu Dĩnh, An Nhiên, Phong Hi tiễn hai người bạn của mình ra trạm tàu điện. Tuy không nỡ nhưng đã sắp hết ngày chủ nhật rồi, họ phải trở về. Phong Hi quyến luyến không thôi, cứ khoác chặt lấy tay của Thẩm Tâm và Tiểu Vân, khuân mặt bí xị, không nỡ. Trước lúc tàu đến Tiểu Dĩnh còn tranh thủ rủ rê
– Hai cậu mau suy nghĩ chuyển đến đây sống đi. Hai thân lưu lạc bên đó không tốt đâu. Đến đây không cần phải lo gì hết. Mình tìm việc, tìm nhà cho các cậu.
– Biết rồi, mình cũng muốn lắm nhưng chưa có cơ hội. Cậu cứ tìm nhà tìm việc trước đi. – Thẩm Tâm cười rồi vỗ vai Tiểu Dĩnh.
Tiểu Vân nhắc An Nhiên
– À còn quần áo của bọn mình để ở nhà cậu, cậu cất đi khi khác mình đến sẽ dùng. Cảm ơn nhiều. Hehehe
Điệu cười của Tiểu Vân lại làm cả nhóm buồn cười. Vừa hay tàu cũng đến, Phong Hi không nỡ mà buông tay ra, còn nói
– Lần sau hai dì nhớ đến chơi với con đấy, chuyển sang đây sống càng tốt.
– Dì biết rồi. Tạm biệt, bọn mình đi đây.
Trước lúc đi hai người còn tranh thủ xoa đầu Phong Hi đáng yêu một cái. Ba người đứng nhìn tàu chạy đi rồi mới ra ngoài. Trời đã nhá nhen tối, có chiếc xe dừng trước mặt họ. Người đàn ông cao ráo bước xuống xe, mỉm cười. Phong Hi chạy đến nhảy lên, được anh bế gọn
– Chú Tinh Vũ, sao chú lại đến đây?
– Chú có hẹn với đối tác gần đây, đang trở về thì thấy mọi người.
– Lâu rồi chưa gặp chú, con nhớ chú quá.
Tinh Vũ cười dịu dàng. Anh nhìn sang Tiểu Dĩnh và An Nhiên bên cạnh, đang định nói gì đó thì lại có chiếc xe sang trọng, là phiên bản giới hạn dừng bên trên xe Tinh Vũ một chút. Người đàn ông bước xuống xe, gọi Phong Hi một cách nuông chiều
– Phong Hi!
Mọi người đều ngạc nhiên không tin vào mắt mình. Diệp Ân Tuấn, anh vậy mà cũng xưât hiện ở chỗ này, chẳng lẽ là trùng hợp?
– Phong Hi, ra ăn sáng thôi con.
– Vâng ạ.
Tiếng gọi của mẹ kéo cô bé về thực tại. Lúc ăn sáng cô bé hỏi mọi người
– Hôm nay chúng ta đi đâu vậy ạ?
– Vậy con muốn đi đâu? – Tiểu Vân hỏi lại.
Phong Hi ngẫm nghĩ một lát rồi trả lời
– Hay hôm nay chúng ta đi xem phim, đi ăn, đến công viên giải trí nhé!? Lâu rồi con chưa đến những nơi đó.
– Chiều con hết, nhưng phải ăn sáng xong đã, đợi dì Tiểu Dĩnh đến rồi chúng ta cùng đi. – Thẩm Tâm cưng chiều nói.
Phong Hi vui vẻ ăn sáng tiếp.
8 giờ tất cả mọi người tập trung dưới sảnh đợi Tiểu Dĩnh đến. Đứng chưa được bao lâu thì đã có bóng người lao vào họ
– Tâm Tâm, Tiểu Vân,mình nhớ hai cậu quá đi.
– Được rồi được rồi, dạo này cậu mập lên rồi đấy, có vẻ là anh Tinh Vũ chăm cậu rất tốt. – Tiểu Vân trêu chọc.
– Làm chỗ anh ấy tốt thật. Hay các cậu cũng chuyển sang đây làm đi, đảm bảo anh ấy sẽ tiếp nhận hết.
– Cậu nói thì dễ lắm.
Mấy người cười nói rất vui vẻ. An Nhiên dắt tay Phong Hi đi dần
– Chúng ta vừa đi vừa nói. Đầu tiên đến trung tâm giải trí trước nhé?
Cả nhóm nhất trí, cùng nhau gọi xe đi. Lâu rồi mới gặp nhau, hôm nay phải chơi thả ga mới được.
Đến nói, cả nhóm bắt đầu càn quét các trò chơi ở trung tâm giải trí, đi đến đâu cũng cười rất vui vẻ. Đang chơi vòng quay ngựa gỗ, Tiểu Dĩnh ngồi gần An Nhiên nhất nên khẽ nói nhỏ với cô
– An Nhiên, mấy hôm nay cậu không được khỏe, hôm nay giữ sức bớt cười lại.
Câu nói đùa này khiến An Nhiên cười phá lên. Làm sao mà có thể bớt cười lại được chứ. Hôm nay có đầy đủ bạn bè, cùng nhau chơi vui như vậy cô phải cười nhiều hơn mới đúng. Mấy tháng nay cô chưa bao giờ được cười sảng khoái như bây giờ. Cô còn tranh thủ chọc mọi người cùng Phong Hi mấy cái.
Càn quét một hồi cả nhóm đã thấm mệt, Tiểu Vân bám vào Tiểu Dĩnh mà thở
– Các cậu… các cậu… đi từ từ thôi. Mình thật sự, hết đi nổi rồi, đói quá!
– Đúng vậy, mình cũng đói rồi. – Thẩm Tâm cũng đồng tình.
Phong Hi dắt tay mẹ, cười típ mắt lại. Cô bé lại được phen trêu đùa
– Hazz… Xương cốt của mọi người xuống cấp quá đấy.
– Phong Hi, con còn dám trêu dì sao, cái con bé này.
Tiểu Vân đuổi theo Phong Hi mấy vòng. Cuối cùng cũng bắt được mà véo chiếc má xinh xắn của cô bé. An Nhiên nhìn đồng hồ trên tay
– Gần 12 giờ rồi, chúng ta đi ăn thôi, chiều sẽ tiếp tục đi xem phim. Đến quán ăn cũ nhé!?
– Nhất trí!
Cả nhóm đồng thanh rồi sau đó hành quân đến quán ăn trong khu trung tâm giải trí mà họ hay đến trước đây.
Ăn xong, nghỉ ngơi một lát, cỡ 2 giờ chiều lại hành quân đi đến rạp chiếu phim. Cả nhóm quyết định xem phim hoạt hình vui nhộn. Đâu ai nói người lớn là không được xem phim hoạt hình. Những cô gái ấy khi ở cạnh nhau thì vẫn giống những đứa trẻ ngây thơ, yêu đời.
…
Xem phim xong đã 4 giờ rồi, Tiểu Dĩnh, An Nhiên, Phong Hi tiễn hai người bạn của mình ra trạm tàu điện. Tuy không nỡ nhưng đã sắp hết ngày chủ nhật rồi, họ phải trở về. Phong Hi quyến luyến không thôi, cứ khoác chặt lấy tay của Thẩm Tâm và Tiểu Vân, khuân mặt bí xị, không nỡ. Trước lúc tàu đến Tiểu Dĩnh còn tranh thủ rủ rê
– Hai cậu mau suy nghĩ chuyển đến đây sống đi. Hai thân lưu lạc bên đó không tốt đâu. Đến đây không cần phải lo gì hết. Mình tìm việc, tìm nhà cho các cậu.
– Biết rồi, mình cũng muốn lắm nhưng chưa có cơ hội. Cậu cứ tìm nhà tìm việc trước đi. – Thẩm Tâm cười rồi vỗ vai Tiểu Dĩnh.
Tiểu Vân nhắc An Nhiên
– À còn quần áo của bọn mình để ở nhà cậu, cậu cất đi khi khác mình đến sẽ dùng. Cảm ơn nhiều. Hehehe
Điệu cười của Tiểu Vân lại làm cả nhóm buồn cười. Vừa hay tàu cũng đến, Phong Hi không nỡ mà buông tay ra, còn nói
– Lần sau hai dì nhớ đến chơi với con đấy, chuyển sang đây sống càng tốt.
– Dì biết rồi. Tạm biệt, bọn mình đi đây.
Trước lúc đi hai người còn tranh thủ xoa đầu Phong Hi đáng yêu một cái. Ba người đứng nhìn tàu chạy đi rồi mới ra ngoài. Trời đã nhá nhen tối, có chiếc xe dừng trước mặt họ. Người đàn ông cao ráo bước xuống xe, mỉm cười. Phong Hi chạy đến nhảy lên, được anh bế gọn
– Chú Tinh Vũ, sao chú lại đến đây?
– Chú có hẹn với đối tác gần đây, đang trở về thì thấy mọi người.
– Lâu rồi chưa gặp chú, con nhớ chú quá.
Tinh Vũ cười dịu dàng. Anh nhìn sang Tiểu Dĩnh và An Nhiên bên cạnh, đang định nói gì đó thì lại có chiếc xe sang trọng, là phiên bản giới hạn dừng bên trên xe Tinh Vũ một chút. Người đàn ông bước xuống xe, gọi Phong Hi một cách nuông chiều
– Phong Hi!
Mọi người đều ngạc nhiên không tin vào mắt mình. Diệp Ân Tuấn, anh vậy mà cũng xưât hiện ở chỗ này, chẳng lẽ là trùng hợp?