Chương 22
Kỳ thực Hạ Châu cũng không hiểu rốt cuộc bản thân muốn gì.
Có đôi khi hắn cảm thấy Khâu Ngôn Chí giống như mèo con mà mình nuôi, lúc thì ngoan ngoãn, lúc lại hung tợn cào hắn bị thương.
Lần cuối cùng mèo con vươn móng vuốt cào hắn đổ máu, hắn tức giận vứt nó đi. Nào biết qua mấy ngày mèo con lại chạy về, mang theo cơ thể thương tích đầy mình không rõ nguyên nhân, mềm mại chui vào lòng hắn, quấn lấy hắn, liếm hắn, dụi hắn, phát ra tiếng kêu khe khẽ cầu xin hắn đừng bỏ nó thêm lần nào nữa.
Hắn biết mèo con không ngoan, cũng biết mèo con vẫn có thể còn cào mình bị thương. Hắn biết mèo con ỷ lại vào hắn chưa chắc đã yêu hắn, nhưng nhìn bộ dạng lúc này của mèo con, hắn không đành lòng bỏ rơi nó thêm lần nữa.
Thẩm Tinh Vỹ đi rồi, Khâu Ngôn Chí đã chọn được một túi quýt nhỏ.
Hạ Châu đi về phía Khâu Ngôn Chí, nhìn cậu đang chuẩn bị cầm túi đi cân. Hắn cầm một quả quýt vừa ngon vừa mọng nước lên đưa cho cậu: “Quả này cũng được.”
Khâu Ngôn Chí nghe giọng Hạ Châu, ngẩng đầu lên nhìn thấy quả quýt trong tay hắn, gương mặt đong đầy ý cười rạng rỡ.
Hạ Châu bỗng cảm thấy người trước mắt mình hoạt bát, ngập tràn sức sống lạ thường. Hắn nghe thấy Khâu Ngôn Chí vui vẻ nói: “Ồ, quả này ngon đó.”
Cậu bỏ quýt vào trong túi, thoải mái nắm tay Hạ Châu đi cân.
Bàn tay Khâu Ngôn Chí trắng nõn cân xứng, cầm trong tay giống như cầm một viên ngọc sáng, tuy rằng lúc đầu có hơi lành lạnh nhưng cầm lâu trong tay lại cảm thấy vô cùng ấm áp.
Trong siêu thị tiếng người nói ồn ào, Khâu Ngôn Chí cầm tay Hạ Châu đi về phía trước, bỗng dưng hắn cảm thấy không còn nghe rõ âm thanh hỗn loạn nơi đây. Hắn lẳng lặng nhìn mái tóc đen mềm mại, vành tai và cần cổ trắng nõn của Khâu Ngôn Chí, trong lòng chợt nảy ra một mong ước nho nhỏ.
Mong mèo con của hắn ngoan một chút.
Giống như bây giờ.
Hai ngày Khâu Ngôn Chí nằm ở nhà nghỉ ngơi, vì muốn ở nhà cùng cậu nên Hạ Châu quyết định làm việc online. Nhưng dù sao hắn cũng là ông chủ của công ty, không thể cứ ở nhà thế này mãi được.
Trạng thái của Khâu Ngôn Chí hiện tại đã ổn, có thể nhìn được cũng đi lại được nên Hạ Châu chuẩn bị tiếp tục đi làm.
Nhưng bây giờ Khâu Ngôn Chí không muốn rời khỏi Hạ Châu một bước. Hắn đi đâu cậu cũng phải theo đấy, vì thế hắn chỉ đành dẫn cậu cùng đến công ty.
Lần trước Khâu Ngôn Chí đến công ty Hạ Châu là để “bắt gian”. Cậu còn ném đồ, làm ầm ĩ một trận rồi giận dữ bỏ đi nên nửa công ty này đều biết mặt cậu. Cho tới nay câu chuyện của sếp tổng, vợ sếp và “ánh trăng sáng” trong lòng sếp vẫn là đề tài hot ở công ty.
Vậy nên khi Khâu Ngôn Chí nắm chặt tay Hạ Châu bước vào cửa công ty, đã khiến cho mọi người kinh ngạc rớt cằm.
Dù sao trong chuyên mục tám nhảm trên diễn đàn công ty, top bài post với tiêu đề “Tình yêu mong mà chẳng được – đời sống hôn nhân bi kịch của vợ sếp tổng” vẫn hót hòn họt!!
Khi Khâu Ngôn Chí và Hạ Châu vẫn còn ở tầng một công ty, nữ nhân viên ở tầng mười tám đã nhìn thấy một bài post mới tinh vượt mọi chông gai, mở một con đường máu trong chuyên mục buôn dưa của diễn đàn, giẫm nát bài post top ban đầu dưới chân.
Tiêu đề của bài mới là <Rốt cuộc tại sao sếp tổng và vợ lại nắm tay nhau xuất hiện ở công ty, nhiệt tình show tình cảm?>
Khâu Ngôn Chí ngồi trong văn phòng của Hạ Châu chán muốn chết, bèn ngồi xuống máy tính bàn ở bên cạnh chơi game.
Khâu Ngôn Chí cảm thấy mình cũng đạt được thành tựu: Chơi game ở trong game.
Tuyến thời gian trong trò chơi thực tế ảo của Khâu Ngôn Chí là năm 2020, cho nên trong trò chơi này không xuất hiện những trò chơi thực tế ảo cao cấp. Khâu Ngôn Chí chỉ chơi vài game Client phát hành năm 2020. Mặc dù trải nghiệm trò chơi không chân thực kích thích như trò thực tế ảo nhưng cũng khá ok.
Cho nên khi thư ký tới tìm Hạ Châu báo cáo thì thấy Khâu Ngôn Chí ngồi bên cạnh, mở to mắt, tinh thần phấn chấn đeo thêm tai nghe, ngón tay gõ cành cạch trên bàn phím càn quét giết chóc trong trò chơi.
Nhưng thư ký chỉ nhìn thoáng qua, sau đó lại dời sự chú ý về tài liệu cần báo cáo của mình. Khoảng thời gian trước bị sếp Hạ phê bình vẫn khiến cô ấy cảm thấy nơm nớp lo sợ. Cô ấy không muốn mắc thêm sai lầm nào kẻo lại bị sếp Hạ mắng xối xả.
“Dừng một lát.” Hạ Châu cau mày, chợt lên tiếng.
Báo cáo của mình lại có vấn đề gì sao?
Thư ký lập tức cảm thấy mồ hôi lạnh ứa ra.
Kết quả Hạ Châu đứng dậy đi tới sau Khâu Ngôn Chí, trầm giọng hỏi: “Đã xong ván này chưa?”
Thư ký lập tức thở phào, má ơi hú hồn, không phải vấn đề của mình, nhất định là do vợ sếp chơi game gõ bàn phím quá ồn, sếp sắp mắng cậu ấy rồi.
Khâu Ngôn Chí bỏ tai nghe xuống, dựa lưng vào ghế, vẻ mặt hài lòng: “Mới xong, mình em giết nguyên một đội luôn đó.”
Hạ Châu đang đứng sau lưng ghế Khâu Ngôn Chí, nghe cậu nói vậy, hắn cúi người xuống vươn tay cầm chuột trên bàn, tư thế mờ ám vừa khéo có thể ôm Khâu Ngôn Chí trong lòng.
Bị một người đàn ông dùng tư thế này ôm, còn có người khác ở đây khiến Khâu Ngôn Chí hơi mất tự nhiên, nhưng cậu không kịp nói gì thì thấy Hạ Châu cầm chuột tắt trò chơi.
Khâu Ngôn Chí quay đầu nhìn hắn, bực mình dỗi: “Anh làm gì thế, em còn chơi chưa đã.”
Hạ Châu hạ giọng: “Em chơi hai tiếng rồi, em quên bác sĩ nói gì à? Thời gian này không được để mắt hoạt động quá nhiều.”
“Em biết rồi.” Khâu Ngôn Chí rầu rĩ trả lời: “Vậy em muốn ngủ một lát.”
Hạ Châu nói: “Ra sofa mà ngủ.”
Thư ký trố mắt nhìn.
Hạ Châu quay về vị trí của mình, ngẩng đầu nói với thư ký: “Tiếp tục đi.”
Thư ký vẫn chưa hoàn hồn, Hạ Châu khẽ cau mày, gõ bàn hai tiếng: “Thư ký Hứa, cô báo cáo tiếp đi, vừa nãy cô đã nói tới điều 3 khoản 4 rồi.”
Cuối cùng thư ký cũng tỉnh táo, cô ấy cầm tài liệu tiếp tục bản báo cáo.
Báo cáo hoàn tất, cô ấy đứng yên tại chỗ thấp thỏm chờ Hạ Châu đánh giá.
“Tốt lắm.” Hạ Châu nói: “Các điều mục khá rõ ràng, tiến bộ hơn lần trước nhiều.”
Thư ký Hứa đã làm việc ở đây lâu rồi nhưng đây là lần đầu tiên nhận được câu khen ngợi ngoài mấy lời châm chọc của sếp, cô ta bỗng thấy tâm trạng mình cực kỳ kích động.
“Cảm ơn sếp Hạ, em chào sếp.”
Lúc bước ra ngoài, bước chân của thư ký Hứa còn thoáng vẻ tung tăng. Cô ấy vừa đi tới cửa, đang chuẩn bị mở ra thì bị gọi lại.
“Đợi đã.” Hạ Châu căn dặn: “Mang cho tôi một chiếc chăn sạch.”
Cần chăn làm gì? Thư ký quay đầu, bắt gặp Khâu Ngôn Chí đang ngủ trên sofa.
Tâm trạng phức tạp của cô ấy nháy mắt trở nên càng phức tạp, nhưng gương mặt vẫn nở nụ cười chuyên nghiệp: “Vâng ạ, em sẽ mang cho sếp ngay.”
Nói tóm lại, đợi khi thư ký Hứa làm xong mọi việc và quay về bàn làm việc, chỉ trong vòng mười phút ngắn ngủi, cô ấy đã dùng sức của một mình mình đẩy bài post “Rốt cuộc tại sao sếp tổng và vợ lại nắm tay nhau xuất hiện ở công ty nhiệt tình show tình cảm?” lên đầu chuyên mục, thu hút tới hơn ba trăm bình luận.
***
“Sếp Hạ.” Thư ký bước vào nhắc nhở: “Đã tới giờ họp rồi ạ.”
Hạ Châu gật đầu: “Ừ, tôi biết rồi.”
Hắn đứng dậy cầm tài liệu theo, bước về phía phòng họp, đang định mở cửa văn phòng ra thì động tác chợt dừng lại
Hắn nhớ tới lần trước mình rời đi trong lúc Khâu Ngôn Chí đang ngủ, Khâu Ngôn Chí thức giấc, khóc lóc hỏi hắn tại sao không gọi cậu dậy.
Hạ Châu do dự một lát, cuối cùng đi tới bên cạnh Khâu Ngôn Chí, lay cậu tỉnh.
Khâu Ngôn Chí dụi mắt: “Ưm, sao thế anh?”
Hạ Châu nói: “Tôi phải đi họp, em cứ nằm đây ngủ nhé.”
Nghe vậy, Khâu Ngôn Chí lảo đảo ngồi dậy khỏi sofa, cậu mắt nhắm mắt mở, mơ màng nói: “Không, em muốn đi cùng anh…”
Hạ Châu bất đắc dĩ, đành để cậu đi cùng.
Vì thế, tất cả mọi người trong phòng họp đều nhìn thấy sếp Hạ của bọn họ đi họp mà còn dẫn theo cả gia đình. Hắn ngồi bên bàn họp nghe cấp dưới báo cáo, người nhà hắn thì ngồi bên cạnh ngủ gà ngủ gật, ngáp ngắn ngáp dài, cuối cùng gục xuống bàn ngủ luôn.
Hạ Châu vừa nghe báo cáo, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Khâu Ngôn Chí.
Vốn dĩ cấp dưới đứng cạnh bảng trắng đang báo cáo hăng say, giọng điệu trầm bổng, nhìn thấy cảnh tượng này cũng phải hạ thấp âm lượng, sợ làm ồn tới cái vị đang ngủ kia.
Vị lãnh đạo Tổng giám đốc Hạ của bọn họ luôn có thể soi ra 12 điểm không hài lòng trong báo cáo của từng người, chẳng hiểu sao hôm nay thái độ lại hòa nhã khác thường.
Cho dù chỉ ra lỗi sai của người khác nhưng cũng không răn dạy người ta, không cần dùng một câu thô tục nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy bị chĩa mũi nhọn sau lưng, đứng ngồi không yên giống như trước đây. Ngược lại, hắn chỉ dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói với người ta, hóa ra chuyện làm sai chỉ cần sửa là được, không cần thiết phải hối hận tự trách, không cần lấy cái chết để tạ tội.
Đây quả là một ngày tràn đầy kỳ tích!
Bởi vậy, khi sếp tổng dẫn vợ mình tan làm, bài post nằm chễm chệ trên đầu của chuyên mục tám nhảm ở diễn đàn công ty đã thay đổi.
<Nghiên cứu thảo luận rốt cuộc sếp Hạ đã bị hạ độc hay trúng cổ độc.
Ps: Ngồi đây ước nguyện ngày nào sếp tổng cũng dẫn vợ đi làm.>
Ngoài ra, cuối cùng thì bài post “Rốt cuộc tại sao sếp tổng và vợ lại nắm tay nhau xuất hiện ở công ty nhiệt tình show tình cảm?” cũng có đáp án.
Bởi vì tình yêu thì không cần lý do.
Mọi người nhao nhao nói như vậy.
***
“Em hơi nhớ mẹ.” Khâu Ngôn Chí bám vào cửa xe, chợt nói.
“Vậy cùng về nhà thăm mẹ nhé.” Hạ Châu nói với tài xế: “Tới khu Thanh Ngọc đường Trung Sơn.”
“Không, đến trung tâm thương mại trước đã.” Khâu Ngôn Chí ngồi về chỗ cười nói: “Lâu lắm rồi không gặp mẹ, em muốn tặng bà một món quà, cho bà một bất ngờ.”
Khâu Ngôn Chí chọn trước quầy rất lâu mới tìm được một đôi khuyên tai ngọc bích phong cách tối giản, cậu vui vẻ bảo nhân viên gói nó lại.
Hạ Châu đứng bên cạnh chợt lên tiếng: “Có cần mua quà cho bố luôn không?”
Bấy giờ Khâu Ngôn Chí mới nhớ ra, mình vẫn luôn lờ bố mình đi. Người bố tên Khâu Kình Thương của cậu trong trò chơi mang hình tượng “người bố nghiêm khắc” điển hình. Trước giờ ông luôn nghiêm nghị ít nói, yêu cầu khắt khe với cậu. Ban đầu khi vừa mới bước vào trò chơi, để nhanh chóng cưa đổ Hạ Châu cậu đã nóng vội làm bao nhiêu chuyện ngu ngốc mà bố cậu thì đóng vai người răn dạy.
Bây giờ nghĩ lại, thực ra xuất phát điểm của việc răn dạy ấy cũng chỉ vì quan tâm thương yêu cậu mà thôi.
Khâu Ngôn Chí mím môi.
Trò chơi này tốt thật, có nhiều người yêu cậu đến thế…
“Chiếc đồng hồ này thế nào?” Hạ Châu bảo người ta lấy chiếc đồng hồ ra khỏi tủ, đưa cho Khâu Ngôn Chí xem: “Chắc bố em sẽ rất thích kiểu này.”
Khâu Ngôn Chí ngắm nghía, Hạ Châu rất có mắt thẩm mỹ, mẫu đồng hồ này thiết kế vừa tinh xảo vừa mạnh mẽ rất phù hợp với bố cậu.
Khâu Ngôn Chí liếc qua giá hàng ngàn, hàng trăm ngàn, hàng triệu…
Khâu Ngôn Chí nghe thấy ví tiền của mình đang kêu la oai oái.
Trong game cậu chỉ là sinh viên nên chưa có thu nhập đáng kể. Vừa rồi mua chiếc khuyên tai đá quý cho mẹ đã tốn hết toàn bộ số tiền tích cóp trong quỹ đen của cậu. Mặc dù cậu vẫn còn thẻ đen mà bố đưa cho, nhưng cầm tiền của bố đi mua quà cho bố… dòm sao cũng thấy kỳ cục.
Dường như Hạ Châu cũng nhìn ra vẻ rối rắm của Khâu Ngôn Chí, hắn đưa chiếc đồng hồ cho nhân viên bán hàng, nói: “Gói nó lại.”
Dứt lời hắn đưa thẻ của mình ra.
Khâu Ngôn Chí ngơ ngác nhìn hắn: “Hạ Châu?”
“Chúng ta là bạn đời hợp pháp.” Hạ Châu ngập ngừng: “Của tôi cũng là của em.”
Nhân viên bán hàng quẹt thẻ xong, đưa thẻ cho Hạ Châu, hắn quay sang đưa cho Khâu Ngôn Chí nói: “Sau này em tiêu gì thì dùng thẻ này đi, mật mã là sinh nhật tôi.”
Khâu Ngôn Chí cầm thẻ nhưng nghe xong thì sắc mặt có chút lúng túng.
Hạ Châu ngẩng đầu nhìn cậu, mím môi, đột nhiên mở miệng nói: “0129.”
Khâu Ngôn Chí chớp chớp mắt, bật cười hì hì: “Sao em lại không biết sinh nhật anh được chứ, ngày 29 tháng 1, em nhớ rõ là đằng khác! Mặc dù bây giờ mới là tháng mười hai, nhưng thực ra em đã bắt đầu chuẩn bị quà mừng sinh nhật cho anh rồi!”
Hạ Châu lạnh lùng liếc nhìn cậu: “Tôi vừa lừa em thôi, thực ra sinh nhật của tôi là 28 tháng 6.”
Khâu Ngôn Chí: “…”
Hạ Châu thầm cười lạnh trong lòng.
Ha, còn lừa mình nói yêu mình chết đi sống lại, đến cả sinh nhật mình mà còn không nhớ.
Chỉ cần Khâu Ngôn Chí cầm sổ hộ khẩu hay giấy chứng nhận đăng ký kết hôn nhìn qua thì cũng không đến mức chẳng rõ sinh nhật hắn là đông hay hè.
Khâu Ngôn Chí thực sự chẳng quan tâm hắn chút nào.
Hạ Châu nhủ thầm trong cay đắng.
***
Lúc ngồi trên xe, Khâu Ngôn Chí cứ cúi đầu thể hiện mình đã kiểm điểm sâu sắc về sai lầm của mình, cậu nói bản thân vô cùng hổ thẹn vì điều này, đồng thời cũng trịnh trọng xin lỗi Hạ Châu.
Hạ Châu cười nhạt: “Em đâu cần phải xin lỗi tôi, chỉ là một ngày bình thường thôi mà, người như em đâu nhớ được, quên cũng là chuyện thường.”
Khâu Ngôn Chí hối hận lắc đầu: “Không, em không nên quên, anh là người yêu em, là người em trân trọng nhất. Em biết dạo gần đây trí nhớ của mình có vấn đề, nhưng cho dù em có quên tên mình cũng không nên quên sinh nhật của anh…”
Hạ Châu cau mày ngắt lời cậu: “Trí nhớ của em có vấn đề à?”
Khâu Ngôn Chí thở dài lắc đầu, biểu cảm trở nên bi thương: “Dạo này anh cũng phát hiện rồi đấy, anh cũng đã từng hỏi em tại sao luôn đi theo anh, không rời anh nửa bước. Nhưng mỗi lần anh hỏi em, em đều không nói nguyên nhân với anh…”
Thực ra về điểm này, Hạ Châu cảm thấy Khâu Ngôn Chí rất kỳ lạ, trực giác của hắn cho rằng Khâu Ngôn Chí đang bị hậu di chứng sau kích thích nào đó. Ban đầu hắn cũng từng hỏi Khâu Ngôn Chí, nhưng cậu lại không chịu nói với hắn nguyên nhân là gì. Về sau hắn sợ hỏi liên tục sẽ kích động Khâu Ngôn Chí, cho nên mới thuận theo ý của cậu, để cậu đi theo mình, cũng không hỏi thêm gì nữa.
Cuối cùng Khâu Ngôn Chí có thể nói với hắn nguyên nhân của chuyện này rồi ư?
Hạ Châu buông đồ trong tay xuống, hắn nhìn Khâu Ngôn Chí, giọng nói trầm thấp, ngữ điệu nhẹ nhàng: “Bây giờ em có thể nói với tôi rồi.”
Khâu Ngôn Chí ngẩng đầu lên nhìn hắn như thể đã gom đủ dũng khí.
“Thực ra… thực ra Hạ Viễn muốn đẩy nhân cách chính của em ra, chiếm lấy cơ thể em, chuyện này khiến em bất an. Bởi vì em rất yêu anh, anh là người quan trọng nhất với em. Anh mang tới cho em cảm giác an toàn, cho em dũng khí, cho em sức mạnh tinh thần chiến đấu với Hạ Viễn, cho nên em không muốn rời khỏi anh dù chỉ là một chút.”
Hạ Châu: “…”
“Sau đó thì sao.” Hạ Châu cầm máy tính bảng lên, mở giao diện ghi chép, lạnh lùng đánh một dấu X lên trên.
Bịa, tiếp tục bịa chuyện nữa đi.
Thấy Hạ Châu có vẻ đang nghiêm túc ghi chép, Khâu Ngôn Chí càng cảm thấy lời nói dối của mình không hề sơ hở, giọng điệu cũng mạnh mẽ hơn: “Có đôi khi Hạ Viễn sẽ ăn mòn tinh thần và trí nhớ của em, ví dụ như lần này em quên sinh nhật của anh chính là do Hạ Viễn…”
Được lắm, đẩy tội sang cho một tên tự tưởng tượng ra, không hổ là kẻ bịp bợm Khâu Ngôn Chí, nói dối đã thành tính rồi.
Hạ Châu ngẩng đầu nhìn Khâu Ngôn Chí, nói: “Khâu Ngôn Chí, ngày mai đến bệnh viện với tôi đi.”
Khâu Ngôn Chí đứng hình: “Đến bệnh viện làm gì ạ?”
Hạ Châu nắm tay cậu, dịu dàng nói: “Tôi có quen một bác sĩ tâm thần rất giỏi, ông ấy nhất định sẽ điều trị được bệnh của em.”
Mặt Khâu Ngôn Chí hết trắng rồi lại xanh, gặp mặt chuyên gia thì chắc chắn lời nói dối sứt sẹo của cậu sẽ bị vạch trần.
Khâu Ngôn Chí ấp úng: “Em… em có bác sĩ riêng thường xuyên liên lạc, bình thường em đều tới chỗ ông ấy điều trị…”
Vẻ mặt Hạ Châu vô cùng quan tâm: “Vậy ngày mai chúng ta tới chỗ ông ấy nhé.”
Khâu Ngôn Chí cuống quýt: “Bác sĩ kia… ông ấy, ông ấy đang ở nước ngoài.”
“Vậy thì đợi ông ấy về.” Hạ Châu nói.
Khâu Ngôn Chí vừa mới thở phào một hơi lại nghe thấy Hạ Châu nói: “Trước khi ông ấy về nước, em theo tôi đi khám bác sĩ tôi quen đi đã.”
Khâu Ngôn Chí: “…”
Toang mẹ rồi!
Khâu Ngôn Chí thử dời sự chú ý của Hạ Châu sang chuyện khác: “Anh quen bác sĩ à? Sao anh lại quen bác sĩ khoa thần kinh?”
Hạ Châu hơi sững sờ, sau đó hắn cụp mi, bình thản nói: “Khi tôi còn rất nhỏ, bố mẹ tôi qua đời trong một vụ tai nạn giao thông ngay trước mặt tôi. Khi ấy tôi còn quá nhỏ, để lại chút di chứng sau chấn thương cho nên vẫn phải kiên trì điều trị.”
Khâu Ngôn Chí ngây người.
Vốn dĩ cậu chỉ coi Hạ Châu như một đối tượng tấn công cho nên ngoại trừ những chuyện liên quan đến công việc ra thì cậu cũng chẳng biết nhiều về thân phận của hắn.
Ngay cả lúc kết hôn, phát hiện bố mẹ Hạ Châu không có mặt, Khâu Ngôn Chí cũng không nghĩ nhiều tại sao bố mẹ hắn không đến.
Cậu không ngờ còn có nguyên nhân này.
Trên tinh thần chủ nghĩa nhân đạo, Khâu Ngôn Chí đang định nói gì đó an ủi Hạ Châu, nào biết Hạ Châu quay đầu sang nói với cậu: “Bác sĩ này có thể chữa khỏi bệnh tâm lý nhiều năm của tôi, nhất định ông ấy sẽ chữa khỏi chứng rối loạn đa nhân cách của em.”
Khâu Ngôn Chí: “…”
Chuyển chủ đề thất bại! Game Over!
Nhớ đến chuyện của bố mẹ mình, tâm trạng Hạ Châu có chút u buồn, nhưng quay sang nhìn biểu cảm như đạp cứt chó của Khâu Ngôn Chí, hắn cảm thấy cân bằng hơn rồi. Hắn vươn tay xoa đầu Khâu cậu, nghĩ bụng ‘Nhóc này sao cứ thích bóc phét thế nhỉ?’
Như vậy không tốt, phải sửa thôi.
Chẳng mấy chốc đã tới trước cổng nhà bố mẹ, Khâu Ngôn Chí xách theo hai túi quà nhỏ xuống xe cùng Hạ Châu.
Khâu Ngôn Chí đứng tại chỗ nghiêm túc kiểm tra hai hộp quà trong tay, bỗng nhiên thấy hơi căng thẳng.
Đã lâu lắm rồi cậu không tặng quà cho ai.
Không biết bố mẹ có thích nó không?
“Khâu Ngôn Chí.” Hạ Châu phía trước gọi cậu: “Nhanh lên.”
“Vâng.” Khâu Ngôn Chí cất bước đi về phía trước.
Chính vào lúc này, một chiếc xe con màu đen bất ngờ lao ra từ lối rẽ, đâm thẳng về phía Hạ Châu.
“Hạ Châu!!!” Khâu Ngôn Chí hét lên một tiếng, vậy mà Hạ Châu không có phản ứng gì.
Hắn quay đầu nhìn hướng chiếc xe lao tới, sắc mặt tái mét nhưng không hề nhúc nhích.
Khâu Ngôn Chí thầm mắng, sau đó liều mạng lao vào Hạ Châu, ôm lấy hắn thuận đà lăn vòng dưới đất.
Chiếc xe con màu đen kỳ quái như u linh đột ngột xuất hiện còn không có cả biển số xe lướt qua người bọn họ.
Không hề dừng lại một khắc nào.
Tài xế đang đợi trong xe cũng phát hiện có biến, vội vàng mở cửa xe chạy xuống: “Sếp Hạ, cậu Khâu, hai người không sao chứ, để tôi chở hai người đi viện!”
Hạ Châu không bị thương mà chỉ trầy chút da, hắn ôm đầu đứng dậy nhưng phát hiện hình như Khâu Ngôn Chí không ổn rồi. Chiếc xe kia chạy sượt qua chân Khâu Ngôn Chí làm quần cậu rách một mảng lớn, hơn nữa chân phải đã thấm đẫm máu tươi, vô cùng chói mắt.
Nhịp thở của Hạ Châu dần trở nên hoảng loạn: “Khâu Ngôn Chí… Khâu Ngôn Chí, em có sao không…”
Khâu Ngôn Chí khó khăn mở mắt: “Anh không sao chứ…”
Bây giờ Khâu Ngôn Chí coi Hạ Châu quan trọng hơn bất cứ thứ gì. Vì Hạ Châu chính là trời, là đất, là con đường và là công cụ quan trọng giúp cậu nhìn thấy cả thế giới này.
Nếu Hạ Châu chết, cậu cũng không sống nổi nữa.
Hạ Châu khàn giọng nói: “Tôi… tôi không sao.”
Khâu Ngôn Chí há miệng định nói thêm gì đó nhưng lại ngất đi.
Nếu cậu xỉu trễ hơn ba giây, Hạ Châu sẽ nghe được một lời cảnh cáo mùi mẫn.
“Lần sau có xe lao tới thì nhớ phải chạy chứ, đồ ngốc này.”
***
Khi ý thức của Khâu Ngôn Chí trở về, cậu mở mắt ra, sau đó thở phào vì bản thân không còn thấy khoảng trắng kia nữa.
Xem ra Hạ Châu vẫn luôn ở bên cạnh cậu.
Khâu Ngôn Chí quay đầu sang định gọi Hạ Châu thì bất ngờ sững sờ.
Không phải Hạ Châu, bên cạnh cậu là Trương Dục Hiên đang cúi đầu ngồi trước giường bệnh, vừa nhai kẹo cao su vừa chơi game thời trang.
Khâu Ngôn Chí dụi mắt mới chắc chắn mình không nhìn nhầm.
Bây giờ cậu có thể nhìn thấy cả thế giới, nhưng Hạ Châu không ở đây mà chỉ có Trương Dục Hiên thôi, phải chăng điều này chứng tỏ…
Không chỉ mình Hạ Châu mới khiến cậu nhìn thấy thế giới, Dục bấy bì cũng làm được?!
Khâu Ngôn Chí kích động nắm chặt tay Trương Dục Hiên.
“Dục bấy bì!” Khâu Ngôn Chí nước mắt lưng tròng, xúc động nói: “Tớ sẽ đá bay Hạ Châu để sống cùng cậu được không!”
Trương Dục Hiên ra vẻ ghét bỏ từ chối cậu: “Tớ không thèm!”
Khâu Ngôn Chí nhiệt tình đề cử bản thân: “Dục bấy bì, tớ có thể giặt quần áo, nấu cơm, quét dọn vệ sinh, kiếm tiền nuôi gia đình, còn kèm cả làm ấm giường…”
“Cạch.”
Cửa bị mở ra.
Trước cửa là sếp Hạ tay trái xách cơm tay phải xách đồ ăn, sắc mặt xanh đỏ tím vàng đủ cả.
Cùng với Chung Nhã Bách và Khâu Kình Thương đứng sau lưng sếp Hạ, sắc mặt vừa lúng túng vừa phức tạp, có kinh ngạc, mất mặt, hoài nghi, ghét bỏ, còn có cả sự vui mừng quỷ dị.
Có đôi khi hắn cảm thấy Khâu Ngôn Chí giống như mèo con mà mình nuôi, lúc thì ngoan ngoãn, lúc lại hung tợn cào hắn bị thương.
Lần cuối cùng mèo con vươn móng vuốt cào hắn đổ máu, hắn tức giận vứt nó đi. Nào biết qua mấy ngày mèo con lại chạy về, mang theo cơ thể thương tích đầy mình không rõ nguyên nhân, mềm mại chui vào lòng hắn, quấn lấy hắn, liếm hắn, dụi hắn, phát ra tiếng kêu khe khẽ cầu xin hắn đừng bỏ nó thêm lần nào nữa.
Hắn biết mèo con không ngoan, cũng biết mèo con vẫn có thể còn cào mình bị thương. Hắn biết mèo con ỷ lại vào hắn chưa chắc đã yêu hắn, nhưng nhìn bộ dạng lúc này của mèo con, hắn không đành lòng bỏ rơi nó thêm lần nữa.
Thẩm Tinh Vỹ đi rồi, Khâu Ngôn Chí đã chọn được một túi quýt nhỏ.
Hạ Châu đi về phía Khâu Ngôn Chí, nhìn cậu đang chuẩn bị cầm túi đi cân. Hắn cầm một quả quýt vừa ngon vừa mọng nước lên đưa cho cậu: “Quả này cũng được.”
Khâu Ngôn Chí nghe giọng Hạ Châu, ngẩng đầu lên nhìn thấy quả quýt trong tay hắn, gương mặt đong đầy ý cười rạng rỡ.
Hạ Châu bỗng cảm thấy người trước mắt mình hoạt bát, ngập tràn sức sống lạ thường. Hắn nghe thấy Khâu Ngôn Chí vui vẻ nói: “Ồ, quả này ngon đó.”
Cậu bỏ quýt vào trong túi, thoải mái nắm tay Hạ Châu đi cân.
Bàn tay Khâu Ngôn Chí trắng nõn cân xứng, cầm trong tay giống như cầm một viên ngọc sáng, tuy rằng lúc đầu có hơi lành lạnh nhưng cầm lâu trong tay lại cảm thấy vô cùng ấm áp.
Trong siêu thị tiếng người nói ồn ào, Khâu Ngôn Chí cầm tay Hạ Châu đi về phía trước, bỗng dưng hắn cảm thấy không còn nghe rõ âm thanh hỗn loạn nơi đây. Hắn lẳng lặng nhìn mái tóc đen mềm mại, vành tai và cần cổ trắng nõn của Khâu Ngôn Chí, trong lòng chợt nảy ra một mong ước nho nhỏ.
Mong mèo con của hắn ngoan một chút.
Giống như bây giờ.
Hai ngày Khâu Ngôn Chí nằm ở nhà nghỉ ngơi, vì muốn ở nhà cùng cậu nên Hạ Châu quyết định làm việc online. Nhưng dù sao hắn cũng là ông chủ của công ty, không thể cứ ở nhà thế này mãi được.
Trạng thái của Khâu Ngôn Chí hiện tại đã ổn, có thể nhìn được cũng đi lại được nên Hạ Châu chuẩn bị tiếp tục đi làm.
Nhưng bây giờ Khâu Ngôn Chí không muốn rời khỏi Hạ Châu một bước. Hắn đi đâu cậu cũng phải theo đấy, vì thế hắn chỉ đành dẫn cậu cùng đến công ty.
Lần trước Khâu Ngôn Chí đến công ty Hạ Châu là để “bắt gian”. Cậu còn ném đồ, làm ầm ĩ một trận rồi giận dữ bỏ đi nên nửa công ty này đều biết mặt cậu. Cho tới nay câu chuyện của sếp tổng, vợ sếp và “ánh trăng sáng” trong lòng sếp vẫn là đề tài hot ở công ty.
Vậy nên khi Khâu Ngôn Chí nắm chặt tay Hạ Châu bước vào cửa công ty, đã khiến cho mọi người kinh ngạc rớt cằm.
Dù sao trong chuyên mục tám nhảm trên diễn đàn công ty, top bài post với tiêu đề “Tình yêu mong mà chẳng được – đời sống hôn nhân bi kịch của vợ sếp tổng” vẫn hót hòn họt!!
Khi Khâu Ngôn Chí và Hạ Châu vẫn còn ở tầng một công ty, nữ nhân viên ở tầng mười tám đã nhìn thấy một bài post mới tinh vượt mọi chông gai, mở một con đường máu trong chuyên mục buôn dưa của diễn đàn, giẫm nát bài post top ban đầu dưới chân.
Tiêu đề của bài mới là <Rốt cuộc tại sao sếp tổng và vợ lại nắm tay nhau xuất hiện ở công ty, nhiệt tình show tình cảm?>
Khâu Ngôn Chí ngồi trong văn phòng của Hạ Châu chán muốn chết, bèn ngồi xuống máy tính bàn ở bên cạnh chơi game.
Khâu Ngôn Chí cảm thấy mình cũng đạt được thành tựu: Chơi game ở trong game.
Tuyến thời gian trong trò chơi thực tế ảo của Khâu Ngôn Chí là năm 2020, cho nên trong trò chơi này không xuất hiện những trò chơi thực tế ảo cao cấp. Khâu Ngôn Chí chỉ chơi vài game Client phát hành năm 2020. Mặc dù trải nghiệm trò chơi không chân thực kích thích như trò thực tế ảo nhưng cũng khá ok.
Cho nên khi thư ký tới tìm Hạ Châu báo cáo thì thấy Khâu Ngôn Chí ngồi bên cạnh, mở to mắt, tinh thần phấn chấn đeo thêm tai nghe, ngón tay gõ cành cạch trên bàn phím càn quét giết chóc trong trò chơi.
Nhưng thư ký chỉ nhìn thoáng qua, sau đó lại dời sự chú ý về tài liệu cần báo cáo của mình. Khoảng thời gian trước bị sếp Hạ phê bình vẫn khiến cô ấy cảm thấy nơm nớp lo sợ. Cô ấy không muốn mắc thêm sai lầm nào kẻo lại bị sếp Hạ mắng xối xả.
“Dừng một lát.” Hạ Châu cau mày, chợt lên tiếng.
Báo cáo của mình lại có vấn đề gì sao?
Thư ký lập tức cảm thấy mồ hôi lạnh ứa ra.
Kết quả Hạ Châu đứng dậy đi tới sau Khâu Ngôn Chí, trầm giọng hỏi: “Đã xong ván này chưa?”
Thư ký lập tức thở phào, má ơi hú hồn, không phải vấn đề của mình, nhất định là do vợ sếp chơi game gõ bàn phím quá ồn, sếp sắp mắng cậu ấy rồi.
Khâu Ngôn Chí bỏ tai nghe xuống, dựa lưng vào ghế, vẻ mặt hài lòng: “Mới xong, mình em giết nguyên một đội luôn đó.”
Hạ Châu đang đứng sau lưng ghế Khâu Ngôn Chí, nghe cậu nói vậy, hắn cúi người xuống vươn tay cầm chuột trên bàn, tư thế mờ ám vừa khéo có thể ôm Khâu Ngôn Chí trong lòng.
Bị một người đàn ông dùng tư thế này ôm, còn có người khác ở đây khiến Khâu Ngôn Chí hơi mất tự nhiên, nhưng cậu không kịp nói gì thì thấy Hạ Châu cầm chuột tắt trò chơi.
Khâu Ngôn Chí quay đầu nhìn hắn, bực mình dỗi: “Anh làm gì thế, em còn chơi chưa đã.”
Hạ Châu hạ giọng: “Em chơi hai tiếng rồi, em quên bác sĩ nói gì à? Thời gian này không được để mắt hoạt động quá nhiều.”
“Em biết rồi.” Khâu Ngôn Chí rầu rĩ trả lời: “Vậy em muốn ngủ một lát.”
Hạ Châu nói: “Ra sofa mà ngủ.”
Thư ký trố mắt nhìn.
Hạ Châu quay về vị trí của mình, ngẩng đầu nói với thư ký: “Tiếp tục đi.”
Thư ký vẫn chưa hoàn hồn, Hạ Châu khẽ cau mày, gõ bàn hai tiếng: “Thư ký Hứa, cô báo cáo tiếp đi, vừa nãy cô đã nói tới điều 3 khoản 4 rồi.”
Cuối cùng thư ký cũng tỉnh táo, cô ấy cầm tài liệu tiếp tục bản báo cáo.
Báo cáo hoàn tất, cô ấy đứng yên tại chỗ thấp thỏm chờ Hạ Châu đánh giá.
“Tốt lắm.” Hạ Châu nói: “Các điều mục khá rõ ràng, tiến bộ hơn lần trước nhiều.”
Thư ký Hứa đã làm việc ở đây lâu rồi nhưng đây là lần đầu tiên nhận được câu khen ngợi ngoài mấy lời châm chọc của sếp, cô ta bỗng thấy tâm trạng mình cực kỳ kích động.
“Cảm ơn sếp Hạ, em chào sếp.”
Lúc bước ra ngoài, bước chân của thư ký Hứa còn thoáng vẻ tung tăng. Cô ấy vừa đi tới cửa, đang chuẩn bị mở ra thì bị gọi lại.
“Đợi đã.” Hạ Châu căn dặn: “Mang cho tôi một chiếc chăn sạch.”
Cần chăn làm gì? Thư ký quay đầu, bắt gặp Khâu Ngôn Chí đang ngủ trên sofa.
Tâm trạng phức tạp của cô ấy nháy mắt trở nên càng phức tạp, nhưng gương mặt vẫn nở nụ cười chuyên nghiệp: “Vâng ạ, em sẽ mang cho sếp ngay.”
Nói tóm lại, đợi khi thư ký Hứa làm xong mọi việc và quay về bàn làm việc, chỉ trong vòng mười phút ngắn ngủi, cô ấy đã dùng sức của một mình mình đẩy bài post “Rốt cuộc tại sao sếp tổng và vợ lại nắm tay nhau xuất hiện ở công ty nhiệt tình show tình cảm?” lên đầu chuyên mục, thu hút tới hơn ba trăm bình luận.
***
“Sếp Hạ.” Thư ký bước vào nhắc nhở: “Đã tới giờ họp rồi ạ.”
Hạ Châu gật đầu: “Ừ, tôi biết rồi.”
Hắn đứng dậy cầm tài liệu theo, bước về phía phòng họp, đang định mở cửa văn phòng ra thì động tác chợt dừng lại
Hắn nhớ tới lần trước mình rời đi trong lúc Khâu Ngôn Chí đang ngủ, Khâu Ngôn Chí thức giấc, khóc lóc hỏi hắn tại sao không gọi cậu dậy.
Hạ Châu do dự một lát, cuối cùng đi tới bên cạnh Khâu Ngôn Chí, lay cậu tỉnh.
Khâu Ngôn Chí dụi mắt: “Ưm, sao thế anh?”
Hạ Châu nói: “Tôi phải đi họp, em cứ nằm đây ngủ nhé.”
Nghe vậy, Khâu Ngôn Chí lảo đảo ngồi dậy khỏi sofa, cậu mắt nhắm mắt mở, mơ màng nói: “Không, em muốn đi cùng anh…”
Hạ Châu bất đắc dĩ, đành để cậu đi cùng.
Vì thế, tất cả mọi người trong phòng họp đều nhìn thấy sếp Hạ của bọn họ đi họp mà còn dẫn theo cả gia đình. Hắn ngồi bên bàn họp nghe cấp dưới báo cáo, người nhà hắn thì ngồi bên cạnh ngủ gà ngủ gật, ngáp ngắn ngáp dài, cuối cùng gục xuống bàn ngủ luôn.
Hạ Châu vừa nghe báo cáo, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Khâu Ngôn Chí.
Vốn dĩ cấp dưới đứng cạnh bảng trắng đang báo cáo hăng say, giọng điệu trầm bổng, nhìn thấy cảnh tượng này cũng phải hạ thấp âm lượng, sợ làm ồn tới cái vị đang ngủ kia.
Vị lãnh đạo Tổng giám đốc Hạ của bọn họ luôn có thể soi ra 12 điểm không hài lòng trong báo cáo của từng người, chẳng hiểu sao hôm nay thái độ lại hòa nhã khác thường.
Cho dù chỉ ra lỗi sai của người khác nhưng cũng không răn dạy người ta, không cần dùng một câu thô tục nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy bị chĩa mũi nhọn sau lưng, đứng ngồi không yên giống như trước đây. Ngược lại, hắn chỉ dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói với người ta, hóa ra chuyện làm sai chỉ cần sửa là được, không cần thiết phải hối hận tự trách, không cần lấy cái chết để tạ tội.
Đây quả là một ngày tràn đầy kỳ tích!
Bởi vậy, khi sếp tổng dẫn vợ mình tan làm, bài post nằm chễm chệ trên đầu của chuyên mục tám nhảm ở diễn đàn công ty đã thay đổi.
<Nghiên cứu thảo luận rốt cuộc sếp Hạ đã bị hạ độc hay trúng cổ độc.
Ps: Ngồi đây ước nguyện ngày nào sếp tổng cũng dẫn vợ đi làm.>
Ngoài ra, cuối cùng thì bài post “Rốt cuộc tại sao sếp tổng và vợ lại nắm tay nhau xuất hiện ở công ty nhiệt tình show tình cảm?” cũng có đáp án.
Bởi vì tình yêu thì không cần lý do.
Mọi người nhao nhao nói như vậy.
***
“Em hơi nhớ mẹ.” Khâu Ngôn Chí bám vào cửa xe, chợt nói.
“Vậy cùng về nhà thăm mẹ nhé.” Hạ Châu nói với tài xế: “Tới khu Thanh Ngọc đường Trung Sơn.”
“Không, đến trung tâm thương mại trước đã.” Khâu Ngôn Chí ngồi về chỗ cười nói: “Lâu lắm rồi không gặp mẹ, em muốn tặng bà một món quà, cho bà một bất ngờ.”
Khâu Ngôn Chí chọn trước quầy rất lâu mới tìm được một đôi khuyên tai ngọc bích phong cách tối giản, cậu vui vẻ bảo nhân viên gói nó lại.
Hạ Châu đứng bên cạnh chợt lên tiếng: “Có cần mua quà cho bố luôn không?”
Bấy giờ Khâu Ngôn Chí mới nhớ ra, mình vẫn luôn lờ bố mình đi. Người bố tên Khâu Kình Thương của cậu trong trò chơi mang hình tượng “người bố nghiêm khắc” điển hình. Trước giờ ông luôn nghiêm nghị ít nói, yêu cầu khắt khe với cậu. Ban đầu khi vừa mới bước vào trò chơi, để nhanh chóng cưa đổ Hạ Châu cậu đã nóng vội làm bao nhiêu chuyện ngu ngốc mà bố cậu thì đóng vai người răn dạy.
Bây giờ nghĩ lại, thực ra xuất phát điểm của việc răn dạy ấy cũng chỉ vì quan tâm thương yêu cậu mà thôi.
Khâu Ngôn Chí mím môi.
Trò chơi này tốt thật, có nhiều người yêu cậu đến thế…
“Chiếc đồng hồ này thế nào?” Hạ Châu bảo người ta lấy chiếc đồng hồ ra khỏi tủ, đưa cho Khâu Ngôn Chí xem: “Chắc bố em sẽ rất thích kiểu này.”
Khâu Ngôn Chí ngắm nghía, Hạ Châu rất có mắt thẩm mỹ, mẫu đồng hồ này thiết kế vừa tinh xảo vừa mạnh mẽ rất phù hợp với bố cậu.
Khâu Ngôn Chí liếc qua giá hàng ngàn, hàng trăm ngàn, hàng triệu…
Khâu Ngôn Chí nghe thấy ví tiền của mình đang kêu la oai oái.
Trong game cậu chỉ là sinh viên nên chưa có thu nhập đáng kể. Vừa rồi mua chiếc khuyên tai đá quý cho mẹ đã tốn hết toàn bộ số tiền tích cóp trong quỹ đen của cậu. Mặc dù cậu vẫn còn thẻ đen mà bố đưa cho, nhưng cầm tiền của bố đi mua quà cho bố… dòm sao cũng thấy kỳ cục.
Dường như Hạ Châu cũng nhìn ra vẻ rối rắm của Khâu Ngôn Chí, hắn đưa chiếc đồng hồ cho nhân viên bán hàng, nói: “Gói nó lại.”
Dứt lời hắn đưa thẻ của mình ra.
Khâu Ngôn Chí ngơ ngác nhìn hắn: “Hạ Châu?”
“Chúng ta là bạn đời hợp pháp.” Hạ Châu ngập ngừng: “Của tôi cũng là của em.”
Nhân viên bán hàng quẹt thẻ xong, đưa thẻ cho Hạ Châu, hắn quay sang đưa cho Khâu Ngôn Chí nói: “Sau này em tiêu gì thì dùng thẻ này đi, mật mã là sinh nhật tôi.”
Khâu Ngôn Chí cầm thẻ nhưng nghe xong thì sắc mặt có chút lúng túng.
Hạ Châu ngẩng đầu nhìn cậu, mím môi, đột nhiên mở miệng nói: “0129.”
Khâu Ngôn Chí chớp chớp mắt, bật cười hì hì: “Sao em lại không biết sinh nhật anh được chứ, ngày 29 tháng 1, em nhớ rõ là đằng khác! Mặc dù bây giờ mới là tháng mười hai, nhưng thực ra em đã bắt đầu chuẩn bị quà mừng sinh nhật cho anh rồi!”
Hạ Châu lạnh lùng liếc nhìn cậu: “Tôi vừa lừa em thôi, thực ra sinh nhật của tôi là 28 tháng 6.”
Khâu Ngôn Chí: “…”
Hạ Châu thầm cười lạnh trong lòng.
Ha, còn lừa mình nói yêu mình chết đi sống lại, đến cả sinh nhật mình mà còn không nhớ.
Chỉ cần Khâu Ngôn Chí cầm sổ hộ khẩu hay giấy chứng nhận đăng ký kết hôn nhìn qua thì cũng không đến mức chẳng rõ sinh nhật hắn là đông hay hè.
Khâu Ngôn Chí thực sự chẳng quan tâm hắn chút nào.
Hạ Châu nhủ thầm trong cay đắng.
***
Lúc ngồi trên xe, Khâu Ngôn Chí cứ cúi đầu thể hiện mình đã kiểm điểm sâu sắc về sai lầm của mình, cậu nói bản thân vô cùng hổ thẹn vì điều này, đồng thời cũng trịnh trọng xin lỗi Hạ Châu.
Hạ Châu cười nhạt: “Em đâu cần phải xin lỗi tôi, chỉ là một ngày bình thường thôi mà, người như em đâu nhớ được, quên cũng là chuyện thường.”
Khâu Ngôn Chí hối hận lắc đầu: “Không, em không nên quên, anh là người yêu em, là người em trân trọng nhất. Em biết dạo gần đây trí nhớ của mình có vấn đề, nhưng cho dù em có quên tên mình cũng không nên quên sinh nhật của anh…”
Hạ Châu cau mày ngắt lời cậu: “Trí nhớ của em có vấn đề à?”
Khâu Ngôn Chí thở dài lắc đầu, biểu cảm trở nên bi thương: “Dạo này anh cũng phát hiện rồi đấy, anh cũng đã từng hỏi em tại sao luôn đi theo anh, không rời anh nửa bước. Nhưng mỗi lần anh hỏi em, em đều không nói nguyên nhân với anh…”
Thực ra về điểm này, Hạ Châu cảm thấy Khâu Ngôn Chí rất kỳ lạ, trực giác của hắn cho rằng Khâu Ngôn Chí đang bị hậu di chứng sau kích thích nào đó. Ban đầu hắn cũng từng hỏi Khâu Ngôn Chí, nhưng cậu lại không chịu nói với hắn nguyên nhân là gì. Về sau hắn sợ hỏi liên tục sẽ kích động Khâu Ngôn Chí, cho nên mới thuận theo ý của cậu, để cậu đi theo mình, cũng không hỏi thêm gì nữa.
Cuối cùng Khâu Ngôn Chí có thể nói với hắn nguyên nhân của chuyện này rồi ư?
Hạ Châu buông đồ trong tay xuống, hắn nhìn Khâu Ngôn Chí, giọng nói trầm thấp, ngữ điệu nhẹ nhàng: “Bây giờ em có thể nói với tôi rồi.”
Khâu Ngôn Chí ngẩng đầu lên nhìn hắn như thể đã gom đủ dũng khí.
“Thực ra… thực ra Hạ Viễn muốn đẩy nhân cách chính của em ra, chiếm lấy cơ thể em, chuyện này khiến em bất an. Bởi vì em rất yêu anh, anh là người quan trọng nhất với em. Anh mang tới cho em cảm giác an toàn, cho em dũng khí, cho em sức mạnh tinh thần chiến đấu với Hạ Viễn, cho nên em không muốn rời khỏi anh dù chỉ là một chút.”
Hạ Châu: “…”
“Sau đó thì sao.” Hạ Châu cầm máy tính bảng lên, mở giao diện ghi chép, lạnh lùng đánh một dấu X lên trên.
Bịa, tiếp tục bịa chuyện nữa đi.
Thấy Hạ Châu có vẻ đang nghiêm túc ghi chép, Khâu Ngôn Chí càng cảm thấy lời nói dối của mình không hề sơ hở, giọng điệu cũng mạnh mẽ hơn: “Có đôi khi Hạ Viễn sẽ ăn mòn tinh thần và trí nhớ của em, ví dụ như lần này em quên sinh nhật của anh chính là do Hạ Viễn…”
Được lắm, đẩy tội sang cho một tên tự tưởng tượng ra, không hổ là kẻ bịp bợm Khâu Ngôn Chí, nói dối đã thành tính rồi.
Hạ Châu ngẩng đầu nhìn Khâu Ngôn Chí, nói: “Khâu Ngôn Chí, ngày mai đến bệnh viện với tôi đi.”
Khâu Ngôn Chí đứng hình: “Đến bệnh viện làm gì ạ?”
Hạ Châu nắm tay cậu, dịu dàng nói: “Tôi có quen một bác sĩ tâm thần rất giỏi, ông ấy nhất định sẽ điều trị được bệnh của em.”
Mặt Khâu Ngôn Chí hết trắng rồi lại xanh, gặp mặt chuyên gia thì chắc chắn lời nói dối sứt sẹo của cậu sẽ bị vạch trần.
Khâu Ngôn Chí ấp úng: “Em… em có bác sĩ riêng thường xuyên liên lạc, bình thường em đều tới chỗ ông ấy điều trị…”
Vẻ mặt Hạ Châu vô cùng quan tâm: “Vậy ngày mai chúng ta tới chỗ ông ấy nhé.”
Khâu Ngôn Chí cuống quýt: “Bác sĩ kia… ông ấy, ông ấy đang ở nước ngoài.”
“Vậy thì đợi ông ấy về.” Hạ Châu nói.
Khâu Ngôn Chí vừa mới thở phào một hơi lại nghe thấy Hạ Châu nói: “Trước khi ông ấy về nước, em theo tôi đi khám bác sĩ tôi quen đi đã.”
Khâu Ngôn Chí: “…”
Toang mẹ rồi!
Khâu Ngôn Chí thử dời sự chú ý của Hạ Châu sang chuyện khác: “Anh quen bác sĩ à? Sao anh lại quen bác sĩ khoa thần kinh?”
Hạ Châu hơi sững sờ, sau đó hắn cụp mi, bình thản nói: “Khi tôi còn rất nhỏ, bố mẹ tôi qua đời trong một vụ tai nạn giao thông ngay trước mặt tôi. Khi ấy tôi còn quá nhỏ, để lại chút di chứng sau chấn thương cho nên vẫn phải kiên trì điều trị.”
Khâu Ngôn Chí ngây người.
Vốn dĩ cậu chỉ coi Hạ Châu như một đối tượng tấn công cho nên ngoại trừ những chuyện liên quan đến công việc ra thì cậu cũng chẳng biết nhiều về thân phận của hắn.
Ngay cả lúc kết hôn, phát hiện bố mẹ Hạ Châu không có mặt, Khâu Ngôn Chí cũng không nghĩ nhiều tại sao bố mẹ hắn không đến.
Cậu không ngờ còn có nguyên nhân này.
Trên tinh thần chủ nghĩa nhân đạo, Khâu Ngôn Chí đang định nói gì đó an ủi Hạ Châu, nào biết Hạ Châu quay đầu sang nói với cậu: “Bác sĩ này có thể chữa khỏi bệnh tâm lý nhiều năm của tôi, nhất định ông ấy sẽ chữa khỏi chứng rối loạn đa nhân cách của em.”
Khâu Ngôn Chí: “…”
Chuyển chủ đề thất bại! Game Over!
Nhớ đến chuyện của bố mẹ mình, tâm trạng Hạ Châu có chút u buồn, nhưng quay sang nhìn biểu cảm như đạp cứt chó của Khâu Ngôn Chí, hắn cảm thấy cân bằng hơn rồi. Hắn vươn tay xoa đầu Khâu cậu, nghĩ bụng ‘Nhóc này sao cứ thích bóc phét thế nhỉ?’
Như vậy không tốt, phải sửa thôi.
Chẳng mấy chốc đã tới trước cổng nhà bố mẹ, Khâu Ngôn Chí xách theo hai túi quà nhỏ xuống xe cùng Hạ Châu.
Khâu Ngôn Chí đứng tại chỗ nghiêm túc kiểm tra hai hộp quà trong tay, bỗng nhiên thấy hơi căng thẳng.
Đã lâu lắm rồi cậu không tặng quà cho ai.
Không biết bố mẹ có thích nó không?
“Khâu Ngôn Chí.” Hạ Châu phía trước gọi cậu: “Nhanh lên.”
“Vâng.” Khâu Ngôn Chí cất bước đi về phía trước.
Chính vào lúc này, một chiếc xe con màu đen bất ngờ lao ra từ lối rẽ, đâm thẳng về phía Hạ Châu.
“Hạ Châu!!!” Khâu Ngôn Chí hét lên một tiếng, vậy mà Hạ Châu không có phản ứng gì.
Hắn quay đầu nhìn hướng chiếc xe lao tới, sắc mặt tái mét nhưng không hề nhúc nhích.
Khâu Ngôn Chí thầm mắng, sau đó liều mạng lao vào Hạ Châu, ôm lấy hắn thuận đà lăn vòng dưới đất.
Chiếc xe con màu đen kỳ quái như u linh đột ngột xuất hiện còn không có cả biển số xe lướt qua người bọn họ.
Không hề dừng lại một khắc nào.
Tài xế đang đợi trong xe cũng phát hiện có biến, vội vàng mở cửa xe chạy xuống: “Sếp Hạ, cậu Khâu, hai người không sao chứ, để tôi chở hai người đi viện!”
Hạ Châu không bị thương mà chỉ trầy chút da, hắn ôm đầu đứng dậy nhưng phát hiện hình như Khâu Ngôn Chí không ổn rồi. Chiếc xe kia chạy sượt qua chân Khâu Ngôn Chí làm quần cậu rách một mảng lớn, hơn nữa chân phải đã thấm đẫm máu tươi, vô cùng chói mắt.
Nhịp thở của Hạ Châu dần trở nên hoảng loạn: “Khâu Ngôn Chí… Khâu Ngôn Chí, em có sao không…”
Khâu Ngôn Chí khó khăn mở mắt: “Anh không sao chứ…”
Bây giờ Khâu Ngôn Chí coi Hạ Châu quan trọng hơn bất cứ thứ gì. Vì Hạ Châu chính là trời, là đất, là con đường và là công cụ quan trọng giúp cậu nhìn thấy cả thế giới này.
Nếu Hạ Châu chết, cậu cũng không sống nổi nữa.
Hạ Châu khàn giọng nói: “Tôi… tôi không sao.”
Khâu Ngôn Chí há miệng định nói thêm gì đó nhưng lại ngất đi.
Nếu cậu xỉu trễ hơn ba giây, Hạ Châu sẽ nghe được một lời cảnh cáo mùi mẫn.
“Lần sau có xe lao tới thì nhớ phải chạy chứ, đồ ngốc này.”
***
Khi ý thức của Khâu Ngôn Chí trở về, cậu mở mắt ra, sau đó thở phào vì bản thân không còn thấy khoảng trắng kia nữa.
Xem ra Hạ Châu vẫn luôn ở bên cạnh cậu.
Khâu Ngôn Chí quay đầu sang định gọi Hạ Châu thì bất ngờ sững sờ.
Không phải Hạ Châu, bên cạnh cậu là Trương Dục Hiên đang cúi đầu ngồi trước giường bệnh, vừa nhai kẹo cao su vừa chơi game thời trang.
Khâu Ngôn Chí dụi mắt mới chắc chắn mình không nhìn nhầm.
Bây giờ cậu có thể nhìn thấy cả thế giới, nhưng Hạ Châu không ở đây mà chỉ có Trương Dục Hiên thôi, phải chăng điều này chứng tỏ…
Không chỉ mình Hạ Châu mới khiến cậu nhìn thấy thế giới, Dục bấy bì cũng làm được?!
Khâu Ngôn Chí kích động nắm chặt tay Trương Dục Hiên.
“Dục bấy bì!” Khâu Ngôn Chí nước mắt lưng tròng, xúc động nói: “Tớ sẽ đá bay Hạ Châu để sống cùng cậu được không!”
Trương Dục Hiên ra vẻ ghét bỏ từ chối cậu: “Tớ không thèm!”
Khâu Ngôn Chí nhiệt tình đề cử bản thân: “Dục bấy bì, tớ có thể giặt quần áo, nấu cơm, quét dọn vệ sinh, kiếm tiền nuôi gia đình, còn kèm cả làm ấm giường…”
“Cạch.”
Cửa bị mở ra.
Trước cửa là sếp Hạ tay trái xách cơm tay phải xách đồ ăn, sắc mặt xanh đỏ tím vàng đủ cả.
Cùng với Chung Nhã Bách và Khâu Kình Thương đứng sau lưng sếp Hạ, sắc mặt vừa lúng túng vừa phức tạp, có kinh ngạc, mất mặt, hoài nghi, ghét bỏ, còn có cả sự vui mừng quỷ dị.