Chương 37
Từ lâu Hạ Châu đã phát hiện Khâu Ngôn Chí có gì đó khác thường.
Ngay từ đầu, Khâu Ngôn Chí đã mang cảm giác bất thường rất mãnh liệt. Để có được thiện cảm của hắn, Khâu Ngôn Chí đã cố tình sắp xếp sự cố đèn chùm.
Khâu Ngôn Chí nghiêm túc tỏ tình với hắn, nhưng sau lưng lại trêu đùa cô y tá nhỏ.
Khâu Ngôn Chí nhìn hắn rời đi với đôi mắt đỏ hoe, nhưng vừa quay mông đã gọi cả đám bạn đến ăn lẩu tại nhà.
Khâu Ngôn Chí tức giận với hắn, biến mất mười lăm ngày, hắn xới tung cả thành phố nhưng không tìm thấy chút dấu vết nào của Khâu Ngôn Chí. Vậy mà người kia lại tự trở về sau mười lăm ngày, vẫn mặc bộ quần áo đã mặc lúc ra đi.
Khâu Ngôn Chí nói hớ với người khác, để hắn biết cuộc hôn nhân của họ ngay từ đầu đã được sắp đặt bởi một âm mưu.
Khâu Ngôn Chí đau khổ van lơn trước mặt hắn, nhưng sau lưng lại chửi rủa hắn.
Đến khi hắn mệt mỏi, chán nản, thậm chí không còn sức để tiếp tục giằng co với Khâu Ngôn Chí, chuẩn bị đệ đơn ly hôn, Khâu Ngôn Chí lại mang khuôn mặt tái nhợt ôm lấy hắn, không chịu buông hắn ra, không chịu rời khỏi hắn, mở to đôi mắt trong veo sáng rõ, nhìn hắn vô cùng đáng thương.
Khâu Ngôn Chí vô cớ mắc chứng mù tuyết, từ đó trở đi càng dựa vào hắn.
Khiến người ta mềm lòng, khiến người ta không thể bỏ rơi cậu một lần nữa.
Nhưng Khâu Ngôn Chí vẫn là một nhóc nói dối tinh ranh, thậm chí còn bịa ra chuyện hai nhân cách để qua mặt hắn.
Sau đó, Khâu Ngôn Chí nói chuyện với không khí rồi tan biến như sỏi cát trước mặt hắn.
Còn hắn quay trở lại bốn tháng trước, bốn tháng trước không có Khâu Ngôn Chí.
Rõ ràng Khâu Ngôn Chí biết hắn nhưng lại giả vờ không quen hắn, thậm chí còn mặc váy đi quyến rũ người đàn ông khác.
Hạ Châu chứng kiến Khâu Ngôn Chí gặp tai nạn giao thông ngay trước mắt mình.
… Nguyên nhân là vì hắn đã gọi tên cậu.
Cảnh tượng đó thực sự rất sốc, hắn quỳ gối trước thi thể Khâu Ngôn Chí, gọi tên cậu, hôn tay cậu, cầu xin cậ hãy tỉnh lại, sau đó ôm tro cốt của cậu, lảo đảo ngồi trong góc tường.
Đã lâu rồi Hạ Châu không trải qua cảm giác đau thấu tim gan như vậy.
Toàn bộ tâm trí hắn đều đờ đẫn.
Nhưng hắn lại thấy Khâu Ngôn Chí chạy tới, cầm tay hắn, nói với hắn rằng tất cả đều là ảo cảnh.
… Ảo cảnh?
Hắn có thể nhìn thấy Khâu Ngôn Chí, chạm vào Khâu Ngôn Chí, thậm chí hắn còn có thể cảm nhận được nhiệt độ của cái xác đang giảm dần khi nắm tay Khâu Ngôn Chí.
Nếu cảnh tượng chân thực đến thế đều là ảo cảnh, vậy rốt cuộc đâu mới là thật?
Nhưng Khâu Ngôn Chí vẫn còn sống.
Vậy thì chỉ có thể là ảo cảnh.
Vì vậy hắn nói với Khâu Ngôn Chí, nói với chính mình, rằng hắn chỉ gặp một cơn ác mộng.
Hạ Châu không phải kẻ ngốc, hắn phát hiện ra toàn bộ thế giới liên quan đến Khâu Ngôn Chí, tất cả đều trở nên khó phân biệt.
Từ đầu đến cuối hắn không hiểu nguyên nhân là gì.
Hắn không rõ tại sao lúc bắt đầu, Khâu Ngôn Chí không yêu hắn nhưng lại giả vờ yêu hắn.
Hắn càng không rõ tại sao sau này, Khâu Ngôn Chí còn nhớ hắn nhưng lại giả vờ không nhớ hắn.
Cho đến sáng hôm qua.
Hạ Châu tình cờ bắt gặp thư ký mới tới đang lén lút đọc tiểu thuyết trong giờ làm việc.
Khi hắn mang khuôn mặt lạnh lùng chuẩn bị khiển trách, không ngờ lại thấy tên bộ tiểu thuyết bên kia.
… Những năm đó sau khi xuyên nhanh, tôi mang theo hệ thống tấn công tra nam.
Hạ Châu nhìn cái tên này.
Bỗng cảm giác mình đã hoàn toàn hiểu ra.
Hạ Châu tìm một số tài liệu, đọc vài bộ tiểu thuyết cùng loại.
Cuối cùng cũng lờ mờ nhìn ra sự thật.
Khâu Ngôn Chí không phải người của thế giới này.
Khâu Ngôn Chí đang tấn công hắn.
Khâu Ngôn Chí đã tấn công hắn thành công, nên cậu rời đi.
Bây giờ, mục tiêu tấn công của Khâu Ngôn Chí là Diệp Minh Húc.
Không phải Khâu Ngôn Chí nói chuyện với không khí, mà là nói chuyện với hệ thống.
Khâu Ngôn Chí thích hắn.
… Điều cuối cùng, hắn mới biết vào đêm hôm qua.
Hạ Châu ngồi trước máy tính vừa đọc tiếp mấy bộ tiểu thuyết kia, vừa ghi chép trên máy tính bảng. Hắn đọc quá nghiêm túc, suy nghĩ quá tập trung, nên không nhận ra Khâu Ngôn Chí bước vào từ lúc nào.
Cuối cùng khi Hạ Châu nhìn thấy Khâu Ngôn Chí, ánh mắt Khâu Ngôn Chí đã dán chặt vào màn hình máy tính của hắn.
Hạ Châu giật thót trong lòng, úp máy tính bảng trên mặt bàn, điều khiển chuột vội tắt trang web.
Không ngờ trang web này đột nhiên bị lag, trong lúc hoảng loạn, Hạ Châu đã tắt luôn nút nguồn.
Một khu tắt nguồn, tiếng ồn do máy tính hoạt động cũng dần lặng đi, căn phòng hoàn toàn yên tĩnh trở lại.
Yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng kim rơi xuống sàn.
Yên tĩnh khiến người ta ngạt thở.
Cuối cùng Hạ Châu lên tiếng trước.
“Khâu Ngôn Chí, em thấy rồi à?”
Khâu Ngôn Chí nói: “… Thấy rồi.”
Hạ Châu thoáng im lặng, bỗng hắn thở dài.
Hắn kéo Khâu Ngôn Chí qua rồi ôm cậu vào lòng, sau đó chặn eo cậu, trầm giọng: “Khâu Ngôn Chí, anh biết cả rồi.”
Khâu Ngôn Chí im lặng một lúc rồi hỏi: “Anh biết bao nhiêu rồi?”
“Gần hết.”
Hạ Châu đáp.
“Em không phải người của thế giới này, có thể là em xuyên tới đây.”
“Em tấn công anh, vì đã thành công nên mới rời đi.”
“Bây giờ em phải tấn công Diệp Minh Húc.”
“Chắc hẳn bên cạnh em có một hệ thống, bọn anh không nhìn thấy nhưng em thì có thể, vì vậy em chẳng nói chuyện với không khí.”
Theo một nghĩa nào đó mà nói, trừ việc Hạ Châu không biết thế giới này thực ra là một thế giới trò chơi, những điều còn lại gần như không khác sự thật là mấy.
Đại Hoàng bên cạnh hoảng đến độ nhảy tưng tửng.
Nó vỗ cánh, hoảng sợ xoay tròn: “Đáng sợ quá, thật là đáng sợ, NPC Hạ Châu lại biết nhiều chuyện như vậy, đến cả mình cũng bị lộ!!”
“Khâu Ngôn Chí, Khâu Ngôn Chí, sao cậu chẳng hoảng hốt gì thế? Cậu bình tĩnh ghê, quả là người làm chuyện lớn!”
Không.
Khâu Ngôn Chí rất hoảng.
Cậu hoảng sợ đến mức trong đầu chỉ còn lại năm chữ to.
… Vãi lều, thành tinh rồi.
Đại Hoàng vẫn đang nhảy bịch bịch bên cạnh, nó nhìn Khâu Ngôn Chí với vẻ mặt buồn bã: “Khâu Ngôn Chí! Tôi vừa ngó thử rồi!! Tình huống như này hoàn toàn không thể tìm một tấm thẻ phù hợp!!! Nạp tiền cũng vô dụng!!!”
Khâu Ngôn Chí hít sâu một hơi, lòng thầm an ủi bản thân: Miễn là hệ thống chưa hoàn toàn sụp đổ, không có gì ghê gớm cả!
Hạ Châu thấy Khâu Ngôn Chí chẳng nói năng gì, hắn biết mình đã đoán đúng.
Hạ Châu càng ôm chặt Khâu Ngôn Chí hơn nữa, cằm tựa trên vai cậu.
“Khâu Ngôn Chí, anh không trách em, cũng chẳng tức giận, càng không tra hỏi em.”
“Khâu Ngôn Chí.” Hạ Châu nói khẽ, “Em chỉ cần hứa với anh một chuyện được không?”
“… Chuyện gì?”
“Đừng tấn công Diệp Minh Húc.” Hạ Châu dừng lại một lúc, giọng hơi khàn, “Đừng tấn công người khác.”
Khâu Ngôn Chí im lặng một lúc lâu.
Cho đến khi Hạ Châu cứ ngỡ sẽ không bao giờ nhận được câu trả lời, Khâu Ngôn Chí mới cất giọng.
“Được.”
Khâu Ngôn Chí đóng cửa nhà trọ, sau đó vào phòng ngủ, nằm lên giường.
Đại Hoàng kích động vỗ cánh rất nhanh, liên tục xoay tròn trước mắt Khâu Ngôn Chí, khiến người ta nhìn mà hoa mắt.
Đại Hoàng vừa bồn chồn vừa lo lắng, nôn nóng như kiến bò trên chảo nóng: “Giờ sao đây giờ sao đây, thẻ reset à? Nhưng thẻ reset chả có tác dụng với Hạ Châu! Thẻ nhân vật phiền phức biến mất? Cậu không cho dùng, aaaa còn thẻ gì nữa, còn thẻ gì dùng được nhỉ? Méo có cái thẻ nào phù hợp…”
“Còn còn, Khâu Ngôn Chí, chẳng lẽ cậu thực sự không định tấn công Diệp Minh Húc nữa à? Vậy cậu tính thoát ra ngoài kiểu gì!! Chẳng lẽ cậu muốn dây dưa với Hạ Châu ở đây mãi sao?!”
Ban đầu Khâu Ngôn Chí rất hoảng. Nhưng thấy Đại Hoàng còn hoảng hơn mình thì cậu bỗng thấy bình tĩnh.
Cậu lấy một viên kẹo trái cây trên tủ đầu giường, xé giấy gói rồi ném vào miệng.
“Đại Hoàng.” Khâu Ngôn Chí bỗng nói, “Mày biết lần đầu tiên hệ thống bị lỗi, tao không thể thoát khỏi đây, lúc đó tao đã nghĩ gì không?”
Đại Hoàng: “Nghĩ gì?”
Khâu Ngôn Chí: “Lúc đó chẳng có người giúp việc, Hạ Châu đi rồi, mày cũng không có ở đó, cả căn nhà chỉ còn lại mình tao, khi tao biết mình không thể thoát ra ngoài, tao đã nhốt mình trong căn phòng trên tầng hai cả ngày.”
“Sau đó tao chợt nhớ ra một chuyện, đó là mày từng nói với tao, nếu người chơi gặp sự cố trong game và tình huống đủ nguy cấp, có thể sẽ bị cưỡng chế rời khỏi trò chơi, lúc đó tao đến bên cửa sổ, nghĩ xem có nên nhảy xuống luôn không.”
Đại Hoàng xen lời: “Giờ cậu không nghĩ vậy chứ? Đừng nhé! Người chơi trước gặp tai nạn giao thông đã… Cậu làm thế mạo hiểm quá!”
Khâu Ngôn Chí lắc đầu: “Lúc đó tao sợ làm sai nên không nhảy, đương nhiên bây giờ cũng không nhảy.”
Khâu Ngôn Chí quay lại nhìn Đại Hoàng: “Nhưng lúc đó khi tao rời khỏi cửa sổ, trong lòng đã lặng lẽ đưa ra một quyết định.”
Đại Hoàng: “Quyết định gì?”
“Tao so sánh cuộc đời thực của mình với trò chơi.” Khâu Ngôn Chí giật khóe miệng, giọng điệu hơi mỉa mai, “Tao nhận ra thà sống trong game còn hơn sống ngoài đời thực.”
“Lúc tao mở cửa phòng, trong lòng đã nghĩ, nếu không về được thì thôi, sống trong thế giới trò chơi này cũng ok phết.”
“Chỉ là tao vừa bước ra khỏi nhà đã phát hiện cả thế giới trò chơi đều trở nên trống rỗng, bởi vậy suy nghĩ khi đó cũng không còn nữa.”
Đại Hoàng nghe ra ẩn ý của Khâu Ngôn Chí: “Bây giờ cậu đã quyết định… Không thoát ra ngoài nữa?”
“Ừm, không thoát nữa.” Khâu Ngôn Chỉ ngoảnh lại cười với Đại Hoàng, Đã lâu vậy rồi, ai biết xác tao ngoài game còn sống hay đã chết. Biết đâu tao vẫn đang ở trong cabin 3D, xác bốc mùi cmnr.”
Đại Hoàng nhìn cậu nghi ngờ, bỗng hỏi: “Cậu quyết định từ bỏ tấn công Diệp Minh Húc, không ra ngoài nữa, đừng nói là vì vừa rồi đã hứa với Hạ Châu nhé?”
Khâu Ngôn Chí sững sờ, nói: “Đời nào có chuyện đó.”
Cậu dừng lại một lúc rồi bổ sung bằng giọng điệu rất nghiêm túc: “Tao là người ích kỷ như vậy, sao có thể vì một câu của người khác mà thay đổi hướng đi tương lai của mình.”
Xẩm tối, Khâu Ngôn Chí thấy đói bèn đến gõ cửa nhà Trương Dục Hiên.
Bây giờ họ sống đối diện nhau, mỗi lần ăn cơm đều ăn cùng nhau.
Khâu Ngôn Chí lười nấu, trình độ nấu nướng của Trương Dục Hiên cũng bình thường, vì vậy có lúc họ gọi thức ăn ngoài, có lúc cùng nhau đi ăn.
Nhưng lần này Khâu Ngôn Chí gõ cửa vào nhà, chỉ thấy trên bàn ăn bày năm sáu món rất ngon, nhác trông cũng khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Khâu Ngôn Chí chớp mắt, hỏi: “Trương Dục Hiên, cậu lại gọi đầu bếp nhà hàng đến phục vụ tận nơi à?”
Đúng lúc này, Liễu Trừng mang tạp dề, cầm muôi sắt ló đầu ra từ phòng bếp, cười hì hì bảo: “Tôi nấu đó! Cậu Khâu, cậu cũng ngồi xuống ăn chung đi!”
Khâu Ngôn Chí thực sự không ngờ Liễu Trừng còn có kỹ năng tốt như này.
Khâu Ngôn Chí rất hài lòng với thức ăn, khen không ngớt miệng.
Liễu Trừng được khen đâm ngại, cười bảo: “Tôi đâu thể ăn không ngồi rồi ở đây, nhưng tôi chẳng có tiền tiết kiệm, thẻ tín dụng cũng bị đại gia đóng băng rồi, không còn gì có thể cho Trương Dục Hiên, đành phải làm chút việc để bù vào, mà tôi cũng thích nấu cơm và dọn dẹp.”
Trương Dục Hiên nhìn Khâu Ngôn Chí, suýt thì rớm nước mắt: “Ngôn Ngôn, cậu không biết Trừng Trừng giỏi thế nào đâu! Trừng Trừng giặt hết váy tớ, treo chúng lên ngay ngắn cả rồi! Trừng Trừng còn biết trang điểm! Trang điểm đẹp mê luôn! Cậu ấy trang điểm cho tớ trông như tiên nữ nhỏ vậy! Cậu không thấy đúng là tiếc ghê!!”
Trương Dục Hiên 1m93 lại có thể hóa trang thành tiên nữ nhỏ?
Khâu Ngôn Chí nghĩ đến cảnh đó, nghĩ bụng không thấy đúng là tiếc ghê.
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
Liễu Trừng vừa đặt đũa xuống chuẩn bị đứng dậy, Trương Dục Hiên đã đứng lên: “Để tôi mở, tôi đi mở cho, cậu ngồi đi.”
Sau khi mở cửa, toàn thân Trương Dục Hiên cứng đờ thành một que kem: “Đàn… đàn anh!”
Khâu Ngôn Chí ngoảnh sang nói với Liễu Trừng: “Đó chính là đàn anh của…”
Khâu Ngôn Chí còn chưa nói xong thì phát hiện, chỗ ngồi của Liễu Trừng bên cạnh đã trống không.
Cùng lúc đó, tiếng khép cửa khe khẽ phát ra từ phòng ngủ phụ.
Khâu Ngôn Chí nhíu mày, đặt đũa xuống đi về phía phòng ngủ phụ.
Liễu Trừng thấy cậu bước tới, giật nảy mình.
Khâu Ngôn Chí hỏi: “Cậu trốn ở đây làm gì?”
Sắc mặt Liễu Trừng hơi tái: “… Người đàn ông ngoài cửa… Chính là… Đàn anh mà Trương Dục Hiên thích à?”
“Đúng vậy, sao thế? Sao cậu lại bày ra vẻ mặt này?” Khâu Ngôn Chí hỏi.
Khoan đã!
Khâu Ngôn Chí nhíu mày.
Bạn đời nam của Tỉnh Trạch Vũ bao nuôi một người tình.
Liễu Trừng được một đại gia có bạn đời là nam giới bao nuôi.
Sau khi nhìn thấy Tỉnh Trạch Vũ, Liễu Trừng cuống quít trốn đi.
Đệch!
Bàn tay Khâu Ngôn Chí cầm nắm cửa cũng run lên.
Đây rốt cuộc là đạo đức suy đồi hay là sự méo mó của bản chất con người?
Thế giới trò chơi này điên vãi đạn!!!
Sau khi Trương Dục Hiên nhìn thấy Tỉnh Trạch Vũ, lòng bàn tay đổ mồ hôi, cậu ta lắp bắp hỏi: “Đàn… đàn anh, sao anh lại tới đây?”
Tỉnh Trạch Vũ cụp mắt, giọng nói nhẹ nhàng êm tai: “Lần trước gặp nhau, em vô tình để quên thẻ tín dụng.”
Tỉnh Trạch Vũ đưa tấm thẻ trong tay ra, còn kèm theo một phong bì: “Đây là tiền chữa bệnh lần trước em thanh toán giúp anh.”
Trương Dục Hiên hoàn toàn không thích đàn anh vạch rõ giới hạn với mình, đến chút tiền lẻ này cũng muốn trả lại, nhưng cậu ta sợ không nhận sẽ khiến đàn anh khó xử, bèn cúi đầu nhận lấy.
“Vậy anh đi trước nhé.” Tỉnh Trạch Vũ nói xong, nhấc chân chuẩn bị ra về.
“Đàn anh!” Đột nhiên Trương Dục Hiên gọi anh ta lại, nhớ tới tối hôm qua Liễu Trừng dặn cậu ta phải dũng cảm, bạo dạn xông lên phía trước, cậu ta lắp bắp mời: “Anh… Anh ăn cơm chưa?”
Tỉnh Trạch Vũ: “Vẫn chưa.”
Trương Dục Hiên dốc hết can đảm: “Bọn em đang ăn cơm… Nấu nhiều lắm, đàn anh ăn cùng nhé!”
Tỉnh Trạch Vũ vốn định từ chối, nhưng thấy ánh mắt căng thẳng và thấp thỏm của Trương Dục Hiên, trái tim mềm nhũn, anh ta gật đầu: “Ừ.”
Đôi mắt Trương Dục Hiên lập tức sáng lên.
Trương Dục Hiên khó nén kích động trong lòng, trái tim căng thẳng đập thình thích, đầu óc cũng hơi choáng váng, trong phút chốc chẳng biết nên nói gì, cậu ta mở miệng lại nói: “Đàn anh, bây giờ quan hệ giữa anh và chồng sao rồi?”
Trương Dục Hiên nói xong chỉ muốn cắn đứt đầu lưỡi mình.
Nói gì không nói? Cứ phải nhắc đến chồng của đàn anh!
“… Bọn anh rất ổn.”
Có vẻ Tỉnh Trạch Vũ không muốn tiếp tục chủ đề này lắm, anh ta nhìn bát đũa trên bàn rồi nói: “Em đang ăn cơm với người khác à? Sao họ không ở đây?”
Trương Dục Hiên nhìn cái bàn trống, gãi đầu: “Đúng nhờ, mới nãy họ còn ở đây mà…”
Trương Dục Hiên ngẩng đầu lên gọi: “Ngôn Ngôn, Trừng Trừng, các cậu đâu rồi, ra đây ăn cơm đê!”
Liễu Trừng trốn sau cửa phòng ngủ phụ, trán vã mồ hôi lấm tấm.
Khâu Ngôn Chí cũng căng thẳng theo cậu ta.
Một giây sau, cánh cửa phòng họ bị Trương Dục Hiên mở ra: “Các cậu trốn ở đây làm gì?”
“… Đâu… đâu làm gì đâu!” Khâu Ngôn Chí trả lời.
Trên mặt Trương Dục Hiên là nụ cười rạng rỡ hạnh phúc, nói nhỏ: “Đàn anh của tớ đồng ý ăn cơm với tớ, các cậu ra ngoài nhanh lên, chúng ta cùng nhau ăn cơm.”
Khâu Ngôn Chí và Liễu Trừng chưa kịp nói gì đã bị Trương Dục Hiên kéo ra ngoài.
Trương Dục Hiên kéo họ ra khỏi phòng ngủ phụ, ngại ngùng giới thiệu với đàn anh: “Đàn anh, họ là bạn của em, đây là Khâu Ngôn Chí, đây là Liễu Trừng!”
Sắc mặt Tỉnh Trạch Vũ lập tức tái nhợt.
Ngay từ đầu, Khâu Ngôn Chí đã mang cảm giác bất thường rất mãnh liệt. Để có được thiện cảm của hắn, Khâu Ngôn Chí đã cố tình sắp xếp sự cố đèn chùm.
Khâu Ngôn Chí nghiêm túc tỏ tình với hắn, nhưng sau lưng lại trêu đùa cô y tá nhỏ.
Khâu Ngôn Chí nhìn hắn rời đi với đôi mắt đỏ hoe, nhưng vừa quay mông đã gọi cả đám bạn đến ăn lẩu tại nhà.
Khâu Ngôn Chí tức giận với hắn, biến mất mười lăm ngày, hắn xới tung cả thành phố nhưng không tìm thấy chút dấu vết nào của Khâu Ngôn Chí. Vậy mà người kia lại tự trở về sau mười lăm ngày, vẫn mặc bộ quần áo đã mặc lúc ra đi.
Khâu Ngôn Chí nói hớ với người khác, để hắn biết cuộc hôn nhân của họ ngay từ đầu đã được sắp đặt bởi một âm mưu.
Khâu Ngôn Chí đau khổ van lơn trước mặt hắn, nhưng sau lưng lại chửi rủa hắn.
Đến khi hắn mệt mỏi, chán nản, thậm chí không còn sức để tiếp tục giằng co với Khâu Ngôn Chí, chuẩn bị đệ đơn ly hôn, Khâu Ngôn Chí lại mang khuôn mặt tái nhợt ôm lấy hắn, không chịu buông hắn ra, không chịu rời khỏi hắn, mở to đôi mắt trong veo sáng rõ, nhìn hắn vô cùng đáng thương.
Khâu Ngôn Chí vô cớ mắc chứng mù tuyết, từ đó trở đi càng dựa vào hắn.
Khiến người ta mềm lòng, khiến người ta không thể bỏ rơi cậu một lần nữa.
Nhưng Khâu Ngôn Chí vẫn là một nhóc nói dối tinh ranh, thậm chí còn bịa ra chuyện hai nhân cách để qua mặt hắn.
Sau đó, Khâu Ngôn Chí nói chuyện với không khí rồi tan biến như sỏi cát trước mặt hắn.
Còn hắn quay trở lại bốn tháng trước, bốn tháng trước không có Khâu Ngôn Chí.
Rõ ràng Khâu Ngôn Chí biết hắn nhưng lại giả vờ không quen hắn, thậm chí còn mặc váy đi quyến rũ người đàn ông khác.
Hạ Châu chứng kiến Khâu Ngôn Chí gặp tai nạn giao thông ngay trước mắt mình.
… Nguyên nhân là vì hắn đã gọi tên cậu.
Cảnh tượng đó thực sự rất sốc, hắn quỳ gối trước thi thể Khâu Ngôn Chí, gọi tên cậu, hôn tay cậu, cầu xin cậ hãy tỉnh lại, sau đó ôm tro cốt của cậu, lảo đảo ngồi trong góc tường.
Đã lâu rồi Hạ Châu không trải qua cảm giác đau thấu tim gan như vậy.
Toàn bộ tâm trí hắn đều đờ đẫn.
Nhưng hắn lại thấy Khâu Ngôn Chí chạy tới, cầm tay hắn, nói với hắn rằng tất cả đều là ảo cảnh.
… Ảo cảnh?
Hắn có thể nhìn thấy Khâu Ngôn Chí, chạm vào Khâu Ngôn Chí, thậm chí hắn còn có thể cảm nhận được nhiệt độ của cái xác đang giảm dần khi nắm tay Khâu Ngôn Chí.
Nếu cảnh tượng chân thực đến thế đều là ảo cảnh, vậy rốt cuộc đâu mới là thật?
Nhưng Khâu Ngôn Chí vẫn còn sống.
Vậy thì chỉ có thể là ảo cảnh.
Vì vậy hắn nói với Khâu Ngôn Chí, nói với chính mình, rằng hắn chỉ gặp một cơn ác mộng.
Hạ Châu không phải kẻ ngốc, hắn phát hiện ra toàn bộ thế giới liên quan đến Khâu Ngôn Chí, tất cả đều trở nên khó phân biệt.
Từ đầu đến cuối hắn không hiểu nguyên nhân là gì.
Hắn không rõ tại sao lúc bắt đầu, Khâu Ngôn Chí không yêu hắn nhưng lại giả vờ yêu hắn.
Hắn càng không rõ tại sao sau này, Khâu Ngôn Chí còn nhớ hắn nhưng lại giả vờ không nhớ hắn.
Cho đến sáng hôm qua.
Hạ Châu tình cờ bắt gặp thư ký mới tới đang lén lút đọc tiểu thuyết trong giờ làm việc.
Khi hắn mang khuôn mặt lạnh lùng chuẩn bị khiển trách, không ngờ lại thấy tên bộ tiểu thuyết bên kia.
… Những năm đó sau khi xuyên nhanh, tôi mang theo hệ thống tấn công tra nam.
Hạ Châu nhìn cái tên này.
Bỗng cảm giác mình đã hoàn toàn hiểu ra.
Hạ Châu tìm một số tài liệu, đọc vài bộ tiểu thuyết cùng loại.
Cuối cùng cũng lờ mờ nhìn ra sự thật.
Khâu Ngôn Chí không phải người của thế giới này.
Khâu Ngôn Chí đang tấn công hắn.
Khâu Ngôn Chí đã tấn công hắn thành công, nên cậu rời đi.
Bây giờ, mục tiêu tấn công của Khâu Ngôn Chí là Diệp Minh Húc.
Không phải Khâu Ngôn Chí nói chuyện với không khí, mà là nói chuyện với hệ thống.
Khâu Ngôn Chí thích hắn.
… Điều cuối cùng, hắn mới biết vào đêm hôm qua.
Hạ Châu ngồi trước máy tính vừa đọc tiếp mấy bộ tiểu thuyết kia, vừa ghi chép trên máy tính bảng. Hắn đọc quá nghiêm túc, suy nghĩ quá tập trung, nên không nhận ra Khâu Ngôn Chí bước vào từ lúc nào.
Cuối cùng khi Hạ Châu nhìn thấy Khâu Ngôn Chí, ánh mắt Khâu Ngôn Chí đã dán chặt vào màn hình máy tính của hắn.
Hạ Châu giật thót trong lòng, úp máy tính bảng trên mặt bàn, điều khiển chuột vội tắt trang web.
Không ngờ trang web này đột nhiên bị lag, trong lúc hoảng loạn, Hạ Châu đã tắt luôn nút nguồn.
Một khu tắt nguồn, tiếng ồn do máy tính hoạt động cũng dần lặng đi, căn phòng hoàn toàn yên tĩnh trở lại.
Yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng kim rơi xuống sàn.
Yên tĩnh khiến người ta ngạt thở.
Cuối cùng Hạ Châu lên tiếng trước.
“Khâu Ngôn Chí, em thấy rồi à?”
Khâu Ngôn Chí nói: “… Thấy rồi.”
Hạ Châu thoáng im lặng, bỗng hắn thở dài.
Hắn kéo Khâu Ngôn Chí qua rồi ôm cậu vào lòng, sau đó chặn eo cậu, trầm giọng: “Khâu Ngôn Chí, anh biết cả rồi.”
Khâu Ngôn Chí im lặng một lúc rồi hỏi: “Anh biết bao nhiêu rồi?”
“Gần hết.”
Hạ Châu đáp.
“Em không phải người của thế giới này, có thể là em xuyên tới đây.”
“Em tấn công anh, vì đã thành công nên mới rời đi.”
“Bây giờ em phải tấn công Diệp Minh Húc.”
“Chắc hẳn bên cạnh em có một hệ thống, bọn anh không nhìn thấy nhưng em thì có thể, vì vậy em chẳng nói chuyện với không khí.”
Theo một nghĩa nào đó mà nói, trừ việc Hạ Châu không biết thế giới này thực ra là một thế giới trò chơi, những điều còn lại gần như không khác sự thật là mấy.
Đại Hoàng bên cạnh hoảng đến độ nhảy tưng tửng.
Nó vỗ cánh, hoảng sợ xoay tròn: “Đáng sợ quá, thật là đáng sợ, NPC Hạ Châu lại biết nhiều chuyện như vậy, đến cả mình cũng bị lộ!!”
“Khâu Ngôn Chí, Khâu Ngôn Chí, sao cậu chẳng hoảng hốt gì thế? Cậu bình tĩnh ghê, quả là người làm chuyện lớn!”
Không.
Khâu Ngôn Chí rất hoảng.
Cậu hoảng sợ đến mức trong đầu chỉ còn lại năm chữ to.
… Vãi lều, thành tinh rồi.
Đại Hoàng vẫn đang nhảy bịch bịch bên cạnh, nó nhìn Khâu Ngôn Chí với vẻ mặt buồn bã: “Khâu Ngôn Chí! Tôi vừa ngó thử rồi!! Tình huống như này hoàn toàn không thể tìm một tấm thẻ phù hợp!!! Nạp tiền cũng vô dụng!!!”
Khâu Ngôn Chí hít sâu một hơi, lòng thầm an ủi bản thân: Miễn là hệ thống chưa hoàn toàn sụp đổ, không có gì ghê gớm cả!
Hạ Châu thấy Khâu Ngôn Chí chẳng nói năng gì, hắn biết mình đã đoán đúng.
Hạ Châu càng ôm chặt Khâu Ngôn Chí hơn nữa, cằm tựa trên vai cậu.
“Khâu Ngôn Chí, anh không trách em, cũng chẳng tức giận, càng không tra hỏi em.”
“Khâu Ngôn Chí.” Hạ Châu nói khẽ, “Em chỉ cần hứa với anh một chuyện được không?”
“… Chuyện gì?”
“Đừng tấn công Diệp Minh Húc.” Hạ Châu dừng lại một lúc, giọng hơi khàn, “Đừng tấn công người khác.”
Khâu Ngôn Chí im lặng một lúc lâu.
Cho đến khi Hạ Châu cứ ngỡ sẽ không bao giờ nhận được câu trả lời, Khâu Ngôn Chí mới cất giọng.
“Được.”
Khâu Ngôn Chí đóng cửa nhà trọ, sau đó vào phòng ngủ, nằm lên giường.
Đại Hoàng kích động vỗ cánh rất nhanh, liên tục xoay tròn trước mắt Khâu Ngôn Chí, khiến người ta nhìn mà hoa mắt.
Đại Hoàng vừa bồn chồn vừa lo lắng, nôn nóng như kiến bò trên chảo nóng: “Giờ sao đây giờ sao đây, thẻ reset à? Nhưng thẻ reset chả có tác dụng với Hạ Châu! Thẻ nhân vật phiền phức biến mất? Cậu không cho dùng, aaaa còn thẻ gì nữa, còn thẻ gì dùng được nhỉ? Méo có cái thẻ nào phù hợp…”
“Còn còn, Khâu Ngôn Chí, chẳng lẽ cậu thực sự không định tấn công Diệp Minh Húc nữa à? Vậy cậu tính thoát ra ngoài kiểu gì!! Chẳng lẽ cậu muốn dây dưa với Hạ Châu ở đây mãi sao?!”
Ban đầu Khâu Ngôn Chí rất hoảng. Nhưng thấy Đại Hoàng còn hoảng hơn mình thì cậu bỗng thấy bình tĩnh.
Cậu lấy một viên kẹo trái cây trên tủ đầu giường, xé giấy gói rồi ném vào miệng.
“Đại Hoàng.” Khâu Ngôn Chí bỗng nói, “Mày biết lần đầu tiên hệ thống bị lỗi, tao không thể thoát khỏi đây, lúc đó tao đã nghĩ gì không?”
Đại Hoàng: “Nghĩ gì?”
Khâu Ngôn Chí: “Lúc đó chẳng có người giúp việc, Hạ Châu đi rồi, mày cũng không có ở đó, cả căn nhà chỉ còn lại mình tao, khi tao biết mình không thể thoát ra ngoài, tao đã nhốt mình trong căn phòng trên tầng hai cả ngày.”
“Sau đó tao chợt nhớ ra một chuyện, đó là mày từng nói với tao, nếu người chơi gặp sự cố trong game và tình huống đủ nguy cấp, có thể sẽ bị cưỡng chế rời khỏi trò chơi, lúc đó tao đến bên cửa sổ, nghĩ xem có nên nhảy xuống luôn không.”
Đại Hoàng xen lời: “Giờ cậu không nghĩ vậy chứ? Đừng nhé! Người chơi trước gặp tai nạn giao thông đã… Cậu làm thế mạo hiểm quá!”
Khâu Ngôn Chí lắc đầu: “Lúc đó tao sợ làm sai nên không nhảy, đương nhiên bây giờ cũng không nhảy.”
Khâu Ngôn Chí quay lại nhìn Đại Hoàng: “Nhưng lúc đó khi tao rời khỏi cửa sổ, trong lòng đã lặng lẽ đưa ra một quyết định.”
Đại Hoàng: “Quyết định gì?”
“Tao so sánh cuộc đời thực của mình với trò chơi.” Khâu Ngôn Chí giật khóe miệng, giọng điệu hơi mỉa mai, “Tao nhận ra thà sống trong game còn hơn sống ngoài đời thực.”
“Lúc tao mở cửa phòng, trong lòng đã nghĩ, nếu không về được thì thôi, sống trong thế giới trò chơi này cũng ok phết.”
“Chỉ là tao vừa bước ra khỏi nhà đã phát hiện cả thế giới trò chơi đều trở nên trống rỗng, bởi vậy suy nghĩ khi đó cũng không còn nữa.”
Đại Hoàng nghe ra ẩn ý của Khâu Ngôn Chí: “Bây giờ cậu đã quyết định… Không thoát ra ngoài nữa?”
“Ừm, không thoát nữa.” Khâu Ngôn Chỉ ngoảnh lại cười với Đại Hoàng, Đã lâu vậy rồi, ai biết xác tao ngoài game còn sống hay đã chết. Biết đâu tao vẫn đang ở trong cabin 3D, xác bốc mùi cmnr.”
Đại Hoàng nhìn cậu nghi ngờ, bỗng hỏi: “Cậu quyết định từ bỏ tấn công Diệp Minh Húc, không ra ngoài nữa, đừng nói là vì vừa rồi đã hứa với Hạ Châu nhé?”
Khâu Ngôn Chí sững sờ, nói: “Đời nào có chuyện đó.”
Cậu dừng lại một lúc rồi bổ sung bằng giọng điệu rất nghiêm túc: “Tao là người ích kỷ như vậy, sao có thể vì một câu của người khác mà thay đổi hướng đi tương lai của mình.”
Xẩm tối, Khâu Ngôn Chí thấy đói bèn đến gõ cửa nhà Trương Dục Hiên.
Bây giờ họ sống đối diện nhau, mỗi lần ăn cơm đều ăn cùng nhau.
Khâu Ngôn Chí lười nấu, trình độ nấu nướng của Trương Dục Hiên cũng bình thường, vì vậy có lúc họ gọi thức ăn ngoài, có lúc cùng nhau đi ăn.
Nhưng lần này Khâu Ngôn Chí gõ cửa vào nhà, chỉ thấy trên bàn ăn bày năm sáu món rất ngon, nhác trông cũng khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Khâu Ngôn Chí chớp mắt, hỏi: “Trương Dục Hiên, cậu lại gọi đầu bếp nhà hàng đến phục vụ tận nơi à?”
Đúng lúc này, Liễu Trừng mang tạp dề, cầm muôi sắt ló đầu ra từ phòng bếp, cười hì hì bảo: “Tôi nấu đó! Cậu Khâu, cậu cũng ngồi xuống ăn chung đi!”
Khâu Ngôn Chí thực sự không ngờ Liễu Trừng còn có kỹ năng tốt như này.
Khâu Ngôn Chí rất hài lòng với thức ăn, khen không ngớt miệng.
Liễu Trừng được khen đâm ngại, cười bảo: “Tôi đâu thể ăn không ngồi rồi ở đây, nhưng tôi chẳng có tiền tiết kiệm, thẻ tín dụng cũng bị đại gia đóng băng rồi, không còn gì có thể cho Trương Dục Hiên, đành phải làm chút việc để bù vào, mà tôi cũng thích nấu cơm và dọn dẹp.”
Trương Dục Hiên nhìn Khâu Ngôn Chí, suýt thì rớm nước mắt: “Ngôn Ngôn, cậu không biết Trừng Trừng giỏi thế nào đâu! Trừng Trừng giặt hết váy tớ, treo chúng lên ngay ngắn cả rồi! Trừng Trừng còn biết trang điểm! Trang điểm đẹp mê luôn! Cậu ấy trang điểm cho tớ trông như tiên nữ nhỏ vậy! Cậu không thấy đúng là tiếc ghê!!”
Trương Dục Hiên 1m93 lại có thể hóa trang thành tiên nữ nhỏ?
Khâu Ngôn Chí nghĩ đến cảnh đó, nghĩ bụng không thấy đúng là tiếc ghê.
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
Liễu Trừng vừa đặt đũa xuống chuẩn bị đứng dậy, Trương Dục Hiên đã đứng lên: “Để tôi mở, tôi đi mở cho, cậu ngồi đi.”
Sau khi mở cửa, toàn thân Trương Dục Hiên cứng đờ thành một que kem: “Đàn… đàn anh!”
Khâu Ngôn Chí ngoảnh sang nói với Liễu Trừng: “Đó chính là đàn anh của…”
Khâu Ngôn Chí còn chưa nói xong thì phát hiện, chỗ ngồi của Liễu Trừng bên cạnh đã trống không.
Cùng lúc đó, tiếng khép cửa khe khẽ phát ra từ phòng ngủ phụ.
Khâu Ngôn Chí nhíu mày, đặt đũa xuống đi về phía phòng ngủ phụ.
Liễu Trừng thấy cậu bước tới, giật nảy mình.
Khâu Ngôn Chí hỏi: “Cậu trốn ở đây làm gì?”
Sắc mặt Liễu Trừng hơi tái: “… Người đàn ông ngoài cửa… Chính là… Đàn anh mà Trương Dục Hiên thích à?”
“Đúng vậy, sao thế? Sao cậu lại bày ra vẻ mặt này?” Khâu Ngôn Chí hỏi.
Khoan đã!
Khâu Ngôn Chí nhíu mày.
Bạn đời nam của Tỉnh Trạch Vũ bao nuôi một người tình.
Liễu Trừng được một đại gia có bạn đời là nam giới bao nuôi.
Sau khi nhìn thấy Tỉnh Trạch Vũ, Liễu Trừng cuống quít trốn đi.
Đệch!
Bàn tay Khâu Ngôn Chí cầm nắm cửa cũng run lên.
Đây rốt cuộc là đạo đức suy đồi hay là sự méo mó của bản chất con người?
Thế giới trò chơi này điên vãi đạn!!!
Sau khi Trương Dục Hiên nhìn thấy Tỉnh Trạch Vũ, lòng bàn tay đổ mồ hôi, cậu ta lắp bắp hỏi: “Đàn… đàn anh, sao anh lại tới đây?”
Tỉnh Trạch Vũ cụp mắt, giọng nói nhẹ nhàng êm tai: “Lần trước gặp nhau, em vô tình để quên thẻ tín dụng.”
Tỉnh Trạch Vũ đưa tấm thẻ trong tay ra, còn kèm theo một phong bì: “Đây là tiền chữa bệnh lần trước em thanh toán giúp anh.”
Trương Dục Hiên hoàn toàn không thích đàn anh vạch rõ giới hạn với mình, đến chút tiền lẻ này cũng muốn trả lại, nhưng cậu ta sợ không nhận sẽ khiến đàn anh khó xử, bèn cúi đầu nhận lấy.
“Vậy anh đi trước nhé.” Tỉnh Trạch Vũ nói xong, nhấc chân chuẩn bị ra về.
“Đàn anh!” Đột nhiên Trương Dục Hiên gọi anh ta lại, nhớ tới tối hôm qua Liễu Trừng dặn cậu ta phải dũng cảm, bạo dạn xông lên phía trước, cậu ta lắp bắp mời: “Anh… Anh ăn cơm chưa?”
Tỉnh Trạch Vũ: “Vẫn chưa.”
Trương Dục Hiên dốc hết can đảm: “Bọn em đang ăn cơm… Nấu nhiều lắm, đàn anh ăn cùng nhé!”
Tỉnh Trạch Vũ vốn định từ chối, nhưng thấy ánh mắt căng thẳng và thấp thỏm của Trương Dục Hiên, trái tim mềm nhũn, anh ta gật đầu: “Ừ.”
Đôi mắt Trương Dục Hiên lập tức sáng lên.
Trương Dục Hiên khó nén kích động trong lòng, trái tim căng thẳng đập thình thích, đầu óc cũng hơi choáng váng, trong phút chốc chẳng biết nên nói gì, cậu ta mở miệng lại nói: “Đàn anh, bây giờ quan hệ giữa anh và chồng sao rồi?”
Trương Dục Hiên nói xong chỉ muốn cắn đứt đầu lưỡi mình.
Nói gì không nói? Cứ phải nhắc đến chồng của đàn anh!
“… Bọn anh rất ổn.”
Có vẻ Tỉnh Trạch Vũ không muốn tiếp tục chủ đề này lắm, anh ta nhìn bát đũa trên bàn rồi nói: “Em đang ăn cơm với người khác à? Sao họ không ở đây?”
Trương Dục Hiên nhìn cái bàn trống, gãi đầu: “Đúng nhờ, mới nãy họ còn ở đây mà…”
Trương Dục Hiên ngẩng đầu lên gọi: “Ngôn Ngôn, Trừng Trừng, các cậu đâu rồi, ra đây ăn cơm đê!”
Liễu Trừng trốn sau cửa phòng ngủ phụ, trán vã mồ hôi lấm tấm.
Khâu Ngôn Chí cũng căng thẳng theo cậu ta.
Một giây sau, cánh cửa phòng họ bị Trương Dục Hiên mở ra: “Các cậu trốn ở đây làm gì?”
“… Đâu… đâu làm gì đâu!” Khâu Ngôn Chí trả lời.
Trên mặt Trương Dục Hiên là nụ cười rạng rỡ hạnh phúc, nói nhỏ: “Đàn anh của tớ đồng ý ăn cơm với tớ, các cậu ra ngoài nhanh lên, chúng ta cùng nhau ăn cơm.”
Khâu Ngôn Chí và Liễu Trừng chưa kịp nói gì đã bị Trương Dục Hiên kéo ra ngoài.
Trương Dục Hiên kéo họ ra khỏi phòng ngủ phụ, ngại ngùng giới thiệu với đàn anh: “Đàn anh, họ là bạn của em, đây là Khâu Ngôn Chí, đây là Liễu Trừng!”
Sắc mặt Tỉnh Trạch Vũ lập tức tái nhợt.