Chương : 15
Mã Thần Nhất dùng áo khoác bao lấy cả thân người đang run rẩy của Lý Huyền Lương, sau đó ôm y đặt vào trong xe, không nói tiếng nào, điên cuồng lái xe với vận tốc nhanh nhất có thể.
Về đến nhà, thần trí của Lý Huyền Lương đã có chút mơ hồ, y dùng hai tay ôm chặt lấy người mình, cuộn tròn lại thành một khối, đôi mắt tuyệt vọng, thăm thẳm mịt mờ, đôi tay nắm chặt ga giường, tựa hồ như đang nắm lấy cọng rơm cứu mạng.Mã Thần Nhất do dự một thoáng rồi tiến đến, muốn giúp Lý Huyền Lương cởi áo khoác ra. Đột nhiên, cả người y rung lên như bị chấn động tinh thần, đẩy mạnh Mã Thần Nhất một cái. Y nhảy xuống khỏi giường, điên cuồng chồm lên phía trước, hai mắt đỏ ngầu, dùng sức bóp cổ hắn, nói năng lộn xộn, mắng to: “Hỗn đản, ta bóp chết ngươi, lũ các ngươi… súc sinh…”
Thấy Lý Huyền Lương thở dốc từng cơn, sắc mặt đỏ hồng khác thường, cả người nóng như lửa đốt, Mã Thần Nhất quýnh lên, vội kéo tay y ra. Nghĩ đến cái gì đó, sắc mặt hắn có chút khó coi, dùng sức lay mạnh Lý Huyền Lương, hỏi: “Có phải bọn chúng cho ngươi uống thuốc gì hay không? Ân? Ngươi tỉnh táo lại chút đi!”
Bị lay mạnh liên tục, Lý Huyền Lương tựa hồ hoàn hồn lại một chút, mơ hồ nhìn ra người trước mắt không phải tên họ Trần kia mà là Mã Thần Nhất, y cắn răng, dùng một tay đẩy hắn ra, “Ngươi là tên vương bát đản, đừng chạm vào ta!”
Nói rồi, Lý Huyền Lương dường như đã chống đỡ không xong, chậm rãi tiến đến chiếc giường, ngồi xuống tấm thảm trải sàn, dựa vào mép giường, đầu cúi thấp xuống, cánh tay bất lực nắm chặt tấm thảm, thân thể run rẩy liên hồi, giống như là đã tới cực hạn của sự nhẫn nại rồi.
“A…” Y nhịn không được, thống khổ rên lên một tiếng.
Mã Thần Nhất làm sao mà không biết thứ thuốc kích thích kia có bao nhiêu thống khổ. Đây chính là loại thuốc trong quán bar của hắn, dùng để dạy dỗ những nhân viên mới đến, tại mỗi phòng ở quán bar đều có hàng dự trữ. Sau khi dùng, sẽ nảy sinh ảo giác mãnh liệt cộng với cảm giác rất hưng phấn, nếu như không phát tiết ra được sẽ trực tiếp tử vong.
“Rất khó chịu ư?” Mã Thần Nhất nửa ngồi nửa đứng, nhẹ nhàng dìu Lý Huyền Lương, bàn tay dò xét phía trong quần jean, dự định giúp y cởi quần ra.
Lý Huyền Lương thần tình có chút hoảng hốt, y tựa hồ biết đã rõ người kia chính là Mã Thần Nhất. Tay y bấu chặt vào vai hắn, cả người cũng dựa hẳn vào hắn, run rẩy đến thật lợi hại nhưng miệng vẫn không ngừng mắng: “Ngươi là tên vương bát đản, súc sinh…” Mới nói phân nửa, mồ hôi đã chảy xuống đầm đìa, tuy nhiên y cứ tiếp tục gạt tay hắn ra, cắn răng nói: “Ngươi dừng tay cho ta…”
Thế nhưng, nương theo động tác cởi quần của Mã Thần Nhất, Lý Huyền Lương đã đau đến mức câu kế tiếp cũng nói không nên lời, chỉ có thể dựa vào vai hắn, liên tục thở gấp.
Mã Thần Nhất vừa nhìn thấy hạ thân của Lý Huyền Lương, sắc mặt liền chuyển thành màu xanh đen. Từng vết roi ngắn in hằn trên làn da trắng nõn, nhìn thật khủng khiếp, vết máu tụ lại thành màu tím bầm, da thịt bong tróc. Hắn thật không ngờ Trần Chí Phong lại ra tay tàn nhẫn như thế, mỗi roi đều hết sức hung ác. Lúc đó Lý Huyền Lương nằm nghiêng, hơn mười roi toàn bộ đều đánh vào một bên của y, có hai roi còn đánh vào giữa hai chân, chỉ thiếu chút nữa thì đem y phế đi mất rồi. Bởi vì cơ thể chịu tác dụng của thuốc, chỗ yếu đuối mẫn cảm sưng đỏ lên, hòa cùng những vết thương bị roi đánh, thê thảm đến mức không nỡ nhìn. Có bao nhiêu đau đớn chỉ cần liếc nhìn một cái là có thể đoán ra ngay. Mã Thần Nhất gân xanh nổi đầy mặt, bàn tay cũng bất giác nắm chặt lại.
Trách không được tại sao Lý Huyền Lương cứ run rẩy dữ dội như thế. Hắn đưa tay ra, ôm chặt lấy người đã nhịn không được nỗi khống khổ phải đem nắm tay nhét vào trong miệng. Lồng ngực vừa hối vừa hận, lúc đó hắn thế nào có khả năng không muốn cứu y? Hắn chỉ là mong mỏi được nhìn thấy một ánh mắt cầu xin thôi. Thế nhưng, Tiểu Lương, ngươi cái gì cũng không chịu làm, kể cả một tiếng cầu xin cũng không. Nếu như ta không dùng toàn lực để kiềm chế bản thân, ta tuyệt đối không thể ngồi yên một chỗ, trơ mắt nhìn ngươi bị người ta khi dễ. Ngươi cứ luôn ngang bướng như thế, kể cả một tiếng cầu xin cũng keo kiệt với ta.
Mã Thần Nhất đau lòng nhắm chặt hai mắt, cho dù y có làm hắn nổi trận lôi đình đến đâu, hắn đều không nỡ tổn thương y. Khi đó hắn chính là đã giận đến mất đi lý trí nên mới có thể làm như thế. Hắn vốn chỉ định cho y một sự giáo huấn nho nhỏ, để sau này y ngoan ngoãn ở lại bên cạnh hắn, tiếc thay sự tình tựa hồ như luôn luôn khác với điều người ta mong muốn. Mã Thần Nhất đau đớn tự giễu bản thân, Tiểu Lương chắc hẳn là căm hận hắn lắm? Hắn cười khổ một tiếng, buông tay Lý Huyền Lương ra, ánh mắt lập tức trở nên kiên định. Hận hắn thì sao chứ? Ngang bướng thì thế nào? Cho dù y có chán ghét những kẻ đồng tính luyến ái đến đâu thì cũng không có vấn đề gì cả. Bởi vì, sau này vô luận có chuyện gì phát sinh, hắn cũng không bao giờ để cho y rời khỏi hắn.
Mã Thần Nhất dịu dàng vỗ về Lý Huyền Lương, rồi nhân lúc dược tính phát tác, vội nhấc hai chân y lên cao, khẽ chạm vào nơi sưng tím giữa hai chân. Lý Huyền Lương chỉ còn lại chút thần trí mơ hồ, thống khổ kêu thảm một tiếng, đau đớn co cụm thân người lại, bàn tay bấu chặt sau lưng Mã Thần Nhất, ngón tay liều mạng siết chặt y phục như muốn xé nát nó ra, khóc nức nở bi thương.
Mã Thần Nhất buông tay ra, hắn thở dài nhìn bàn tay của mình. Xem ra không thể dùng tay rồi, nơi ấy quá yếu ớt, chịu không nỗi lòng bàn tay thô ráp xoa nắn. Hắn đặt Lý Huyền Lương dựa vào thành giường, nhẹ nhàng tách hai chân y ra, vùng da tuyết trắng nơi ấy bị thương tổn đến đau lòng. Hắn dừng một chút, cúi đầu xuống…
Mã Thần Nhất dùng sức liếm hút phân thân của Lý Huyền Lương, khiến cho y đau đến toát mồ hôi. Y lấy tay đẩy đầu hắn ra, rống giận: “Ngươi là tên hỗn đản, ngươi có còn là người không vậy? Cút ngay…”
Mã Thần Nhất há miệng ra, đè chặt Lý Huyền Lương đang không ngừng giãy dụa vào thành giường, gầm nhẹ: “Tiểu Lương.” Nhìn thấy trạng thái thống khổ của y, nội tâm hắn nhất thời tê rần. Hắn nghiêm túc nhẫn nại giải thích với y: “Ngươi uống thuốc kích dục, hiện tại dược tính đã phát tác rồi, nếu ta không giúp ngươi phóng thích, ngươi sẽ chết đấy, hiểu không?”
Lý Huyền Lương ngửa đầu ra sau, đầu óc rối loạn lên hết, toàn thân vô lực mặc cho Mã Thần Nhất vừa liếm vừa mút, dục vọng sôi sục khiến nước mắt y cố nén đã tràn ra khỏi hốc mắt. Dưới thân, từng trận đau đớn liên tục cứ dằn vặt y, làm cho ý thức của y khi thì thanh tỉnh, khi thì mơ mơ hồ hồ. Y có cảm giác Mã Thần Nhất đang nhìn y, vì vậy y cố gắng hết sức nhìn cho rõ mặt hắn. Sau đó, y run run bờ môi, cất tiếng nói: “Ngươi… đừng dùng ánh mắt thương hại đó nhìn ta…” Thở hổn hển, xoay mặt qua hướng khác, “Ngươi so với mấy tên súc sinh kia đều không có gì khác biệt, đều không phải con người, đều là biến thái…”
Lý Huyền Lương muốn né tránh Mã Thần Nhất, đột nhiên từ hạ thân truyền đến một cơn đau nhức như muốn nổ tung khiến y ngay lập tức nhéo mạnh vào tay hắn, thở gấp dồn dập từng cơn. Y dùng toàn lực cắn vào vai hắn, thầm nghĩ y thống khổ như thế, tuyệt đối không thể để cho tên hỗn đản kia yên ổn. Có lẽ chỉ có nghĩ như vậy, y mới có dũng khí chống lại cơn đau đớn mà người thường không cách nào chịu nỗi.
Mã Thần Nhất tuy có mặc y phục, nhưng bên vai vẫn bị Lý Huyền Lương cắn đến rách cả da. Hắn bình tĩnh mơn trớn phía sau gáy đã đổ đầy mồ hôi của y, thấp giọng trấn an: “Tiểu Lương, thả lỏng một chút đi, cứ siết chặt như thế đối với thân thể của ngươi không tốt đâu. Đừng siết chặt quá, thả lỏng thân thể xong sẽ giảm bớt được đau đớn thôi mà.” Hắn buông y ra, đặt lên môi y một nụ hôn.
Lý Huyền Lương đã không còn nghe được bất cứ một thanh âm nào nữa, cơn đau đớn hầu như đã chiếm lấy toàn bộ cảm giác của y. Y liều mạng cắn chặt khớp hàm, không rên lên một tiếng, móng tay bấu chặt lòng bàn tay đến chảy cả máu.
Tuy rằng bình thường khi giao hoan với kẻ khác, Mã Thần Nhất có bảo họ dùng miệng, nhưng hắn tự mình dùng miệng để khẩu giao cho người khác thì đây chính là lần đầu tiên. Dù hắn biết phải làm thế nào mới là tốt nhất, thế nhưng kỹ xảo ít nhiều cũng không thể bằng những người thành thạo chuyên nghiệp. Hơn nữa, Lý Huyền Lương còn đang bị thương, nơi đó đã sưng đỏ đến cực kỳ thê thảm. Mặc kệ hắn có cẩn thận đến mười phần đi nữa, cũng chỉ có thể làm cho y phóng thích một lần mà thôi, còn lần thứ hai dù hắn làm thế nào cũng không có biện pháp.
Lồng ngực Lý Huyền Lương phập phồng kịch liệt, ý thức dần dần mất đi. Mã Thần Nhất chậm rãi đứng dậy, lấy tay lau bớt mồ hôi trên trán của y. Hắn nặng nề nhìn y, chỉ còn một cách duy nhất, lần trước hắn đã thử qua một lần. Thể chất của y rất mẫn cảm, nếu phía sau đạt tới cao trào, phía trước cũng sẽ phóng thích theo.
Mã Thần Nhất trở người Lý Huyền Lương lại, mạnh mẽ tiến vào. Lý Huyền Lương dựa vào giường, khó chịu “Hừ!” một tiếng. Y thở phì phò, mở mắt ra, tay nắm chặt ga giường. Tuy nhiên, y không cách nào ngăn cản được thân thể đang không ngừng lay động. Trong tiềm thức, y đã biết Mã Thần Nhất đang làm gì phía sau, nhưng y căn bản là không cách nào phản kháng hay chửi bới, toàn thân y một chút khí lực cũng không có. Ngoại trừ cảm giác đau đớn lúc đầu, nương theo động tác càng lúc càng nhanh của hắn, y cư nhiên lại cảm nhận được một loại thống khoái không thể diễn tả bằng lời, thậm chí sự đau nhức nơi hạ thân cũng giảm bớt đi rất nhiều.
Tại sao có thể như vậy chứ? Lý Huyền Lương cắn chặt môi dưới, thống khổ nhắm mắt lại. Ngay lúc đó, y đạt tới cao trào, đau đớn cùng sung sướng hòa làm một với nhau, khiến y hôn mê bất tỉnh, kể cả khi Mã Thần Nhất ôm y đặt lên giường, y vẫn không có cảm giác.
Mã Thần Nhất lấy khăn tay lau chùi phía trước của Lý Huyền Lương một chút, rồi mới lấy gối kế sau lưng y. Hắn biết, chỉ phát tiết ra một lần khẳng định là chưa đủ, dược tính của thuốc này vốn kéo dài rất lâu, nhất định sẽ làm cho Lý Huyền Lương chịu nhiều thống khổ. Bây giờ y ngất xỉu cũng không có gì không tốt, ít nhất có thể khiến y thoải mái hơn.
Khi Lý Huyền Lương lần thứ hai tỉnh lại thì đã phát tiết hơn năm lần, thân thể giống như bị đào thành một khoảng trống, suy yếu đến cùng cực. Tuy rằng đau nhức phía dưới đã giảm đi rất nhiều, thế nhưng vết roi trên người thì lại càng thê thảm hơn mấy phần, bởi vì mấy roi đó đều đánh vào những nơi mẫn cảm. Hơn nữa, cơ thể y vốn nhạy cảm hơn người thường, tình huống bây giờ chẳng khác gì lấy đi nửa cái mạng của y.
Nhận ra Mã Thần Nhất vẫn đang liên tục trừu tống trong cơ thể mình, Lý Huyền Lương cảm thấy vừa đau đớn vừa khuất nhục. Hai mắt y đỏ ngầu, trong gang tấc trực tiếp tặng hắn một quyền. Mã Thần Nhất tạm thời ngừng lại, nghiêng đầu nhìn y chăm chú. Sau đó, gương mặt vốn dĩ không có một nụ cười suốt cả đêm nay, đột nhiên khóe miệng nhẹ nhàng giương lên, “Ân, ngươi tỉnh rồi? Ra tay mạnh như thế, có phải cảm thấy khá hơn nhiều rồi không?”