Chương 7: Hội thi văn nghệ
Tiếng chuông điện thoại trong túi quần Gia Linh reo lên, em cũng không còn thời gian chúc mừng Quốc Duy nữa, đành ném cho anh một cái vẫy tay rồi gấp rút chạy đến phòng chờ.
"Mày mê trai bỏ bạn." Quỳnh Chi bĩu môi, không vừa ý nhìn cô bạn đang vật vã ôm cửa.
"Không thèm, chị An xinh đẹp của mày bị thương nên tao phải ở lại giúp đấy." Gia Linh bình thản nói, mở nắp cốc trà gừng ấm vừa mới mua tức thì.
"Thế anh Duy có chạy lại, lo lắng hỏi han các kiểu không?"
"Mày khỏi ảo tưởng, không có công chúa hoàng tử gì ở đây hết. Cơ mà tao thấy chị An với anh Nhật giống một cặp hơn đấy."
"Thế mới đúng chứ. Anh Duy đang mập mờ với mày còn gì." Quỳnh Chi đập bàn, cười khoái chí.
"Thôi, không dám nhận. Anh Duy bắt cá bằng lưới, một tay nghìn em, tao làm sao đủ trình được." Em nhấp một ngụm trà gừng, lắc đầu bình phẩm.
Tiếng nhạc ngoài sân khấu vang lên cũng là lúc hội thi văn nghệ bắt đầu. Các tiết mục diễn ra nối tiếp nhau, từ hát hò, nhảy múa cho tới chơi nhạc cụ. Không khí sôi động bao trùm toàn trường, Gia Linh chỉ ngồi bên trong giúp Quỳnh Chi luyện giọng cũng bị loa làm cho ù tai.
Quỳnh Chi nhìn lại thời gian được ghi trong danh sách, bỗng phát hiện ra điều gì đó, hích vai bạn mình: "Linh, mày qua đây xem này.", chỉ vào hàng chữ cuối cùng.
[11 chuyên Anh: Múa quạt dân gian.]
"Lớp này ở ngay sau mình luôn à, xui thế, bị đẩy xuống tận cuối cùng." Gia Linh không chú ý lắm, tiếp tục chỉnh tóc cho bạn.
"Mày mù à, không phải cái đấy, chỗ trình bày kia kìa."
Em buông tay, đưa mắt nhìn kĩ tờ giấy.
"Vũ... Hoài An?" Càng nói, giọng của em càng biểu lộ rõ sự kinh ngạc.
"Gì? Thế làm sao mà thắng?" Lớp trưởng không tin vào sự thật, nhưng cuối cùng cũng phải chấp nhận thua cuộc ngay trước thềm sân khấu.
"Cố hết sức là được, ăn cái giải Ba là được một bữa ngon rồi." Quỳnh Chi nắm chặt tay động viên mọi người, dù rằng tất cả đã chìm vào bể tuyệt vọng.
Màn trình diễn của 10A4 sau một lúc than thở cuối cùng cũng bắt đầu.
Dù cả lớp không hề đầu tư gì quá khủng khiếp, nhưng may mắn ý tưởng kết hợp của Tú Linh lại được khán giả hưởng ứng nhiều hơn mong đợi. Nếu phải kể, chắc chắn công lao của Quỳnh Chi là lớn nhất. Bởi giọng hát thánh thót của cô nàng thực sự đã chiếm lấy trái tim của khán giả. Cùng với màn múa được luyện tập hàng chục lần, màn trình diễn đã được thể hiện một cách trơn tru hơn rất nhiều so với tưởng tượng của mọi người.
Khi Quỳnh Chi vừa gửi xong lời tri ân đến thầy cô giáo, tiếng vỗ tay lập tức vang lên, kèm theo đó là những lời xì xào khen hay đến từ phía bên dưới sân trường.
"Hay quá. Bạn này tên gì nhỉ?"
"Hình như là Đào Quỳnh Chi 10A4 thì phải."
"Màu giọng đẹp thật sự, hôm sau hát tiếp nha bé ơi!"
Nghe thấy tiếng hò reo, 10A4 đứa nào đứa nấy đều gật đầu hài lòng, có đứa còn khẳng định chắc nịch lớp mình sẽ được giải Nhất.
Nhưng vui mừng chẳng được bao lâu, cho đến khi Hoài An cùng đội múa 11 chuyên Anh bước ra. Hoài An vừa dừng tại vị trí trung tâm để chờ nhạc, dưới sân khấu đã hú hét không ngừng.
"Lớp này chơi ăn gian à???"
"Chị An xinh quá!"
"An ra múa thì lớp nào qua nổi!?"
"Thằng nào mới gáy 10A4 Nhất đâu, bước ra đây!!!"
"Chị An có thật là bị thương không vậy?" Quỳnh Chi vừa thở dốc vừa trố mắt nhìn màn biểu diễn chói lóa trước mặt.
"Tao nhìn thấy rõ mà, làm sao mà sai được." Gia Linh tay truyền nước cho mọi người rồi đưa khăn cho Quỳnh Chi, nhíu mày trả lời cô nàng.
"Người chuyên nghiệp có khác. Nghe bảo từ nhỏ đến lớn chương trình văn nghệ nào chị An cũng tham gia mà." Quỳnh Chi nhún vai, lắc đầu ngao ngán.
Em không nói thêm gì nữa, chỉ lẳng lặng dùng ánh mắt đầy phức tạp hướng về phía sân khấu, nơi Hoài An đang tỏa sáng hết mình trong bộ yếm tứ thân xinh đẹp.
Tiết mục của 11 chuyên Anh kết thúc một cách thành công tốt đẹp. Hoài An sau khi cúi chào khán giả, cuối cùng cũng để lộ ra biểu cảm đau đớn đầu tiên trên gương mặt lấm tấm mồ hôi. Vừa bước xuống phòng chờ, Hoài An đã lập tức ngã khuỵu.
Gia Linh định chạy lại đỡ chị, nhưng em bỗng khựng lại khi thấy một bóng dáng quen thuộc.
"Mày đứng được không?" Quốc Duy quỳ một chân bên cạnh Hoài An, cúi đầu hỏi. Ngoài ra còn có Minh Nhật đang gãi cổ lo lắng.
"Giúp tao với." Hoài An cụp mắt, bám víu lấy tay anh để đứng dậy.
"Vết thương của mày nặng hơn rồi đấy. Có muốn qua phòng y tế không?"
Hoài An không đáp, đau đớn gật đầu.
Một màn tình cảm đầy thân mật không bàn trước mà đột ngột diễn ra khiến cho gần chục người trong phòng há hốc miệng. Quốc Duy dìu Hoài An sang phòng y tế, trước khi ra khỏi cửa còn liếc về phía em.
Gia Linh từ đầu đến cuối không hề rời mắt khỏi anh, nở nụ cười công nghiệp thường thấy.
"Bất ngờ chưa, đảm bảo tối nay trang trường nổ tung." Quỳnh Chi vỗ vai em, giọng nói cực kì mỉa mai.
"Tao đã bảo anh Duy không như lời đồn mà." Em nhướng mày, như thể đã đoán trước toàn bộ sự việc.
"Thế mày tính như nào?"
"Tính làm gì, cũng đâu phải lần đầu gặp."
"Mày mê trai bỏ bạn." Quỳnh Chi bĩu môi, không vừa ý nhìn cô bạn đang vật vã ôm cửa.
"Không thèm, chị An xinh đẹp của mày bị thương nên tao phải ở lại giúp đấy." Gia Linh bình thản nói, mở nắp cốc trà gừng ấm vừa mới mua tức thì.
"Thế anh Duy có chạy lại, lo lắng hỏi han các kiểu không?"
"Mày khỏi ảo tưởng, không có công chúa hoàng tử gì ở đây hết. Cơ mà tao thấy chị An với anh Nhật giống một cặp hơn đấy."
"Thế mới đúng chứ. Anh Duy đang mập mờ với mày còn gì." Quỳnh Chi đập bàn, cười khoái chí.
"Thôi, không dám nhận. Anh Duy bắt cá bằng lưới, một tay nghìn em, tao làm sao đủ trình được." Em nhấp một ngụm trà gừng, lắc đầu bình phẩm.
Tiếng nhạc ngoài sân khấu vang lên cũng là lúc hội thi văn nghệ bắt đầu. Các tiết mục diễn ra nối tiếp nhau, từ hát hò, nhảy múa cho tới chơi nhạc cụ. Không khí sôi động bao trùm toàn trường, Gia Linh chỉ ngồi bên trong giúp Quỳnh Chi luyện giọng cũng bị loa làm cho ù tai.
Quỳnh Chi nhìn lại thời gian được ghi trong danh sách, bỗng phát hiện ra điều gì đó, hích vai bạn mình: "Linh, mày qua đây xem này.", chỉ vào hàng chữ cuối cùng.
[11 chuyên Anh: Múa quạt dân gian.]
"Lớp này ở ngay sau mình luôn à, xui thế, bị đẩy xuống tận cuối cùng." Gia Linh không chú ý lắm, tiếp tục chỉnh tóc cho bạn.
"Mày mù à, không phải cái đấy, chỗ trình bày kia kìa."
Em buông tay, đưa mắt nhìn kĩ tờ giấy.
"Vũ... Hoài An?" Càng nói, giọng của em càng biểu lộ rõ sự kinh ngạc.
"Gì? Thế làm sao mà thắng?" Lớp trưởng không tin vào sự thật, nhưng cuối cùng cũng phải chấp nhận thua cuộc ngay trước thềm sân khấu.
"Cố hết sức là được, ăn cái giải Ba là được một bữa ngon rồi." Quỳnh Chi nắm chặt tay động viên mọi người, dù rằng tất cả đã chìm vào bể tuyệt vọng.
Màn trình diễn của 10A4 sau một lúc than thở cuối cùng cũng bắt đầu.
Dù cả lớp không hề đầu tư gì quá khủng khiếp, nhưng may mắn ý tưởng kết hợp của Tú Linh lại được khán giả hưởng ứng nhiều hơn mong đợi. Nếu phải kể, chắc chắn công lao của Quỳnh Chi là lớn nhất. Bởi giọng hát thánh thót của cô nàng thực sự đã chiếm lấy trái tim của khán giả. Cùng với màn múa được luyện tập hàng chục lần, màn trình diễn đã được thể hiện một cách trơn tru hơn rất nhiều so với tưởng tượng của mọi người.
Khi Quỳnh Chi vừa gửi xong lời tri ân đến thầy cô giáo, tiếng vỗ tay lập tức vang lên, kèm theo đó là những lời xì xào khen hay đến từ phía bên dưới sân trường.
"Hay quá. Bạn này tên gì nhỉ?"
"Hình như là Đào Quỳnh Chi 10A4 thì phải."
"Màu giọng đẹp thật sự, hôm sau hát tiếp nha bé ơi!"
Nghe thấy tiếng hò reo, 10A4 đứa nào đứa nấy đều gật đầu hài lòng, có đứa còn khẳng định chắc nịch lớp mình sẽ được giải Nhất.
Nhưng vui mừng chẳng được bao lâu, cho đến khi Hoài An cùng đội múa 11 chuyên Anh bước ra. Hoài An vừa dừng tại vị trí trung tâm để chờ nhạc, dưới sân khấu đã hú hét không ngừng.
"Lớp này chơi ăn gian à???"
"Chị An xinh quá!"
"An ra múa thì lớp nào qua nổi!?"
"Thằng nào mới gáy 10A4 Nhất đâu, bước ra đây!!!"
"Chị An có thật là bị thương không vậy?" Quỳnh Chi vừa thở dốc vừa trố mắt nhìn màn biểu diễn chói lóa trước mặt.
"Tao nhìn thấy rõ mà, làm sao mà sai được." Gia Linh tay truyền nước cho mọi người rồi đưa khăn cho Quỳnh Chi, nhíu mày trả lời cô nàng.
"Người chuyên nghiệp có khác. Nghe bảo từ nhỏ đến lớn chương trình văn nghệ nào chị An cũng tham gia mà." Quỳnh Chi nhún vai, lắc đầu ngao ngán.
Em không nói thêm gì nữa, chỉ lẳng lặng dùng ánh mắt đầy phức tạp hướng về phía sân khấu, nơi Hoài An đang tỏa sáng hết mình trong bộ yếm tứ thân xinh đẹp.
Tiết mục của 11 chuyên Anh kết thúc một cách thành công tốt đẹp. Hoài An sau khi cúi chào khán giả, cuối cùng cũng để lộ ra biểu cảm đau đớn đầu tiên trên gương mặt lấm tấm mồ hôi. Vừa bước xuống phòng chờ, Hoài An đã lập tức ngã khuỵu.
Gia Linh định chạy lại đỡ chị, nhưng em bỗng khựng lại khi thấy một bóng dáng quen thuộc.
"Mày đứng được không?" Quốc Duy quỳ một chân bên cạnh Hoài An, cúi đầu hỏi. Ngoài ra còn có Minh Nhật đang gãi cổ lo lắng.
"Giúp tao với." Hoài An cụp mắt, bám víu lấy tay anh để đứng dậy.
"Vết thương của mày nặng hơn rồi đấy. Có muốn qua phòng y tế không?"
Hoài An không đáp, đau đớn gật đầu.
Một màn tình cảm đầy thân mật không bàn trước mà đột ngột diễn ra khiến cho gần chục người trong phòng há hốc miệng. Quốc Duy dìu Hoài An sang phòng y tế, trước khi ra khỏi cửa còn liếc về phía em.
Gia Linh từ đầu đến cuối không hề rời mắt khỏi anh, nở nụ cười công nghiệp thường thấy.
"Bất ngờ chưa, đảm bảo tối nay trang trường nổ tung." Quỳnh Chi vỗ vai em, giọng nói cực kì mỉa mai.
"Tao đã bảo anh Duy không như lời đồn mà." Em nhướng mày, như thể đã đoán trước toàn bộ sự việc.
"Thế mày tính như nào?"
"Tính làm gì, cũng đâu phải lần đầu gặp."