Chương : 35
Còn nửa tháng nữa là sinh nhật Hoàng thượng, trong cung người người tấp nập chuẩn bị từ sớm, quan lớn nhỏ đến Hòa Thành dâng lễ phẩm, phi tần hậu cung ai ai cũng chọn mua lễ vật riêng, náo nhiệt vô cùng.
Mộ Thái hậu hạ lệnh, cho phép người nhà của phi tần cấp phi trở nên được vào cung thăm hỏi, hoàng cung bỗng chốc càng thêm đông đúc hỗn loạn, đâu đâu cũng tràn ngập niềm hân hoan vui mừng. Nhưng so với sự náo nhiệt nơi cung điện khác, cung của ta buồn tẻ hơn nhiều.
Chỉ đáng tiếc, ta biết, niềm hân hoan hạnh phúc trên thế giới này luôn luôn chỉ là thứ tạm thời, giống như một bát thuốc đắng buộc phải nuốt trôi, có chăng cũng chỉ được ăn chút mứt quả cho bớt đắng chứ không thể biến nó thành vị ngọt.
Hôm nay là ngày mười bảy, ta một mình ngồi giữa sảnh. Tiểu Ngư từ bên ngoài tiến vào bẩm báo: “Nương nương, Mộ Thái phó đến Chính Hòa Điện bái kiến Hoàng thượng, Mộ phu nhân ở trong cung của Hoàng hậu nương nương.”
Ta đứng dậy, bây giờ chính là lúc ta nên xuất hiện rồi.
Ta đi đến trước cổng Phụng Nhiên Cung, Hoàng hậu nương nương đang cùng Mộ phu nhân ngắm bức tranh thêu. Bức thêu này rất lớn, bốn cung nữ căng ra ở bốn góc, lúc ta nhìn vào từ cổng chính vẫn có thể thấy bức thêu phủ kính chiếc bàn, mà có khi tận hai chiếc bàn vuông ấy chứ.
Đây chắc là quà sinh nhật Hoàng hậu tặng cho Hoàng thượng.
“Bái kiến Hoàng hậu nương nương.” Ta hành lễ.
Hoàng hậu đáp: “Bình thân.”
Ta đứng dậy ngẩng đầu nhìn thấy thứ thêu trên đó là bức tranh giang sơn gấm vóc, đường kim mũi chỉ đâu ra đó, sống động như thật. Rặng núi xanh mướt, mặt trời đỏ rực sông chảy êm đềm, thậm chí cả đôi mắt của chim âu trắng, rừng cây rậm rạp trên núi đều sống động đến từng chi tiết.
Ta trầm trồ kinh ngạc: “Bức tranh thêu non sông này đẹp quá!”
Hoàng hậu cười với Mộ phu nhân bên cạnh: “Tẩu tẩu bản cung từng nói, kỹ năng thêu thùa của tỷ là vô song, bức tranh giang sơn gấm vóc này đã đạt đến trình độ tinh xảo vô cùng, tẩu xem, ngay đến Bạch quý phi cũng phải thốt lên như vậy kìa.”
Ta chuyển ánh mắt sang Mộ phu nhân: “Đây là do Một phu nhân thêu sao?”
Hoàng hậu đáp: “Là tẩu tẩu mất một năm ròng, tự tay thêu từng mũi kim sợi chỉ đó, chỉ tiếc là tẩu tẩu vẫn cảm thấy chưa ổn.”
Mộ phu nhân lắc đầu, sắc mặt rầu rĩ, đưa tay chạm vào dòng sông: “Nhưng thần thiếp thấy con sông này thêu vẫn chưa giống, chưa có được khí thế tuôn trào đổ ra biển.”
Ngón tay nàng ấy chầm chậm lướt qua đường thêu, là tiếng thở dài đồng thời cũng là lời tự trách bản thân vì chưa thể làm đến mức tốt nhất. Ta bỗng phần nào hiểu ra tại sao thiếu gia lại yêu nàng ấy như thế, tính cách con người thế nào đều được thể hiện qua cách họ làm việc, nàng ấy cũng như những đường kim mũi chỉ chi chít này, vừa chu đáo tỉ mỉ, lại xinh đẹp đến động lòng người.
Ta nói: “Mộ phu nhân thêu dòng sông này quá bình lặng là bởi cách thêu chưa thật chuẩn xác. Lên kim thuận chiều khó mà thêu ra được sự chênh lệch giữa nước với nước khi dòng sông cuộn trào.”
“Thần thiếp cũng từng nghĩ đến cách thêu không đúng, nhưng thử đi thử lại cũng chỉ mỗi cách lên kim này mới hiệu quả.”
Ta lắc đầu, nói: “Bản cung từng thấy Hà muội muội thêu hoa, từng dùng cách thêu trộn mũi ngắn mũi dài, thêu hai mặt, lên tranh tầng mây sinh động như thật vậy.”
“Ồ, thật vậy sao?”
Ta cười: “Đương nhiên rồi, Hoàng hậu nương nương và Mộ phu nhân đi xem thử tay nghề của Hà muội muội là biết liền. Muội ấy xưa nay sống khép kín, nhưng về tay nghề thêu thùa thì trong hoàng cung mày ta quả thực chưa từng thấy ai bằng muội ấy.”
Mộ phu nhân quay sang nhìn ta, trong ánh mắt đầy sự hiếu kỳ. Nếu một người yêu thích thứ gì thì họ sẽ quan tâm đến mọi điều liên quan đến thứ đó, họ nôn nóng không thể chờ đợi, họ giống như võ lâm cao thủ gặp được sách quý về võ học hiếm có trên đời, lúc nào cũng muốn tìm hiểu mày mò.
“Chi bằng chúng ta đến chỗ Hà muội muội xem sao, chắc muội ấy ở trong cung thôi.” Ta đề nghị.
Đề nghị của ta trúng ngay tâm ý của Mộ phu nhân, chỉ là Hoàng hậu vẫn hơi do dự.
Ta nghe có cung nữ đến báo, thiếu gia từng nói với Hoàng hậu, bảo nàng ấy phải đề phòng ta hơn. Chỉ tiếc đối tượng ta muốn hãm hại ngày hôm nay không phải nàng ấy. Mộ phu nhân nói: “Hoàng hậu nương nương, có gì phải ngần ngại nữa. Còn nửa tháng thôi là đến sinh nhật của Hoàng thượng, thần thiếp muốn học được cách thêu này thật nhanh mới đủ thời gian dâng lên Hoàng thượng tác phẩm hoàn hảo nhất.”
Hoàng hậu cuối cùng cũng đã gật đầu.
Ba người chúng ta cùng xuất phát từ Phụng Nhiên Cung đi tới Chi Củ Uyển của Hà tần.
Thật ra ta đã nhẩm tính thời gian từ trước rồi, lúc này có Hà tần vẫn ở trong căn phòng bí mật của mình để chăm bón Cốt Đột.
Quả nhiên, sau khi cung nữ tiến vào thông báo, liền có người đi ra nói: “Bẩm Hoàng hậu nương nương, nương nương của chúng nô tì hôm nay bị đau đầu nên đã nghỉ sớm rồi ạ.”
Hoàng hậu nói: “Thôi đành, nếu muội ấy không khỏe, vậy thì chúng ta đo thôi.”
“Học cách thêu cần có thời gian. Kéo dài thêm một ngày là chậm trễ thêm một ngày. Chi bằng chúng ta chỉ cần vào xem muội ấy thêu thôi, nếu nàng ấy bị ốm nặng thật, vậy thì để Mộ phu nhân xem thử tay nghề của muội ấy. Mộ phu nhân tư chất thông minh, để Hà muội muội ở bên chỉ dạy là được rồi.”
Ta nói như vậy Hoàng hậu nương nương cũng không phản đối nữa.
Cung nữ này là người của ta, lời ta vừa thốt ra, nàng ta liền không ngăn cản nữa, dẫn thẳng chúng ta vào sân viện.
Cửa phòng vẫn đóng chặt, tiểu cung nữ tiến lên đẩy cửa phòng ra.
Hà tần lập tức ngồi thụp xuống, có chút sợ hãi. Mùi xông hương trong phòng rất rộng, như vừa mới cởi lửa để củi cháy thêm đượm, lúc mở cửa cũng có thể nhìn thấy khói xông nhẹ nhàng tản ra.
Nàng ta bật dậy đứng bên bàn. Ta tiến lên trước: “Muội muội, nghe nói muội ốm nặng, Hoàng hậu nương nương và ta còn cả Mộ phu nhân có ý đến thăm muội.”
Nàng ta cúi đầu, giọng nói như bị thứ gì nén chặt, trở nên khàn đặc: “Đa tạ tỷ tỷ đã quan tâm.”
Ta mỉm cười, Hoàng hậu nương nương và Mộ phu nhân cũng từ từ tiến lên. Mộ phu nhân bước qua ngưỡng cửa, thần sắc lập tức biến đổi, ta nghĩ chắc nàng ấy sẽ chẳng bao giờ quên được mùi hương đã hại chết đứa con của mình, khiến mình cả đời không thể mang thai – mùi hương của Cốt Đột.
Quả nhiên, sự lo lắng và nghi ngờ trong mắt nàng ấy ngày một hiện rõ, càng tiến vào sâu hơn, sắc mặt nàng ấy càng trắng bệch.
Cuối cùng, nàng ấy dừng lại tại nơi cách Hà tần không xa, nhìn nàng ta chằm chằm.
Ta nhìn quanh tứ phía: “Sao tỷ cảm thấy chỗ muội có một mùi hương rất quen? Hình như là trên người muội.” Ta ngửi kỹ: “Giống, giống như là…”
Mộ phu nhân đổ ánh mắt nhìn vào Hà tần, miệng run rẩy chầm chậm thốt ra hai chữ: “… Cốt Đột.”
Ta bình tĩnh nhìn Hà tần, nàng ta quỳ trên mặt đất không nói một lời.
Thị vệ đã tìm thấy rất nhiều Cốt Đột trồng bằng hộp bánh ngọt ở trong phòng của nàng ta. Cốt Đột còn non, chỉ mới bằng ngón trỏ, xanh mơn mởn, nếu không có mùi hương đặc biệt kia, xem ra nó chẳng khác loại cỏ thông thường.
Trong chiếc hộp nho nhỏ đã có hơn ba mươi cây.
Thiếu gia lúc này đang ôm Mộ phu nhân. Mộ phu nhân sắc môi tái nhợt, những cây Cốt Đột kia khiến nàng ấy nhớ lại rất nhiều ký ức tồi tệ.
Thị vệ lại trình lên một quyển sổ được tìm thấy từ chỗ Hà tần.
Hoàng thượng lật cuốn sổ, sắc mặt càng tối sầm.
Khó khăn lắm mới bảo được Dương Lâm – nay đã là thống lĩnh thị vệ, đặt quyển sổ này trở lại chỗ Hà tần vào một đêm trời không trăng, gió thổi mạnh. Bên trong đó có rất nhiều nội dung sợ rằng sẽ khiến Hoàng thượng kinh hãi. Mặc dù ta từng giữ một thời gian, nhưng chưa hề viết vào đó một chữ, mà chữ của Hà tần còn lưu lại ở đó, thật không thể nào chối cãi.
Cuối cùng, Hoàng thượng quăng quyển sổ đến trước mặt Hà tần.
Trang giấy lật bay, thấp thoáng nhìn thấy ngày sinh giờ sinh của Bảo tần, bức tranh phía sau đã bị gạch bỏ.
Ngay cả Hoàng thượng xem xong cũng biến sắc.
“Ngươi còn lời nào để nói không?” Hoàng thượng nổi trận lôi đình.
Hà tần chỉ quỳ trên mặt đất, mặt cắt không còn một giọt máu. Nhưng nàng ta rất bình tĩnh, chỉ cúi đầu: “Thần thiếp không còn gì để nói.”
“Trẫm hết mực tin tưởng ngươi như vậy, cho dù lần đó ngươi cố tình hãm hại đứa con của Tiểu Ngân, trẫm cũng bỏ qua cho ngươi, nhưng ngươi vẫn…”
Hà tần nhắm chặt mắt: “Lúc thần thiếp làm những chuyện này đã nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay. Tuy thần thiếp đã hại rất nhiều hài tử của Hoàng thượng, đó là tội của thần thiếp, nhưng thần thiếp không hối hận!”
Hoàng thượng nhìn nàng ta chằm chằm, như đang gắng sức kiềm chế lửa giận: “Tại sao ngươi phải làm như vậy?”
Hà tần không nói dù chỉ một chữ.
Lúc này, trong đại sảnh lặng ngắt như tờ.
Ta rất khâm phục sự dũng cảm của nàng ta, đến nước này rồi mà chết không hối hận. Nhưng ta cũng muốn biết, rốt cuộc tại sao nàng ta phải hại con của Hoàng thượng? Hoàng thượng hình như không nhẫn nại được nữa, cũng có lẽ là đã bị tổn thương đến cực điểm, liền sai bảo: “Người đâu, đem nàng ta xuống đi.”
Giọng nói có chút nghẹn ngào như thể không còn là mình, từng người bên cạnh hắn đều đang lừa dối hắn.
Thái giám tiến lên trước lôi tay Hà tần, Hà tần không hề phản kháng.
Hắn xoay đầu qua siết chặt nắm đấm. Ngay trong lúc đó, một thái giám đột nhiên buông Hà tần ra, rút thanh đoản kiếm từ trong tay áo, nhằm thẳng hướng Hoàng thượng.
Đám người nhất thời không kịp phản ứng.
Hoàng thượng cầm lấy ngọc tiêu trên bàn chặn lại, lưỡi kiếm sượt qua ngọ tiêu, phát ra một tiếng “xoẹt”. Ngọc tiêu bị văng ra xa. Thái giám kia thấy tấn công bất thành, vươn người qua bàn, liều mạng đâm thẳng kiếm vào Hoàng thượng.
“Hộ giá! Hộ giá!”
Tình thế hỗn lợn, ta đứng ở chỗ cách đó khá xa, suýt nữa bị người khác đụng phải, chỉ có thể nhìn thấy Hoàng thượng ngồi trên ghế rồng, qua đám người nhốn nháo, đang vội vã chặn thanh kiếm, phạm vi lại quá hẹp, cánh tay hắn lập tức bị cắt qua, một vệt máu chảy dài.
Ta lo lắng hết sức, gọi to: “Hoàng thượng!”
Tên thái giám kia lại một đao nhằm thẳng ngực Hoàng thượng, Hoàng thượng né về phía sau, dán chặt vào ghế, nhưng tránh không nổi nữa.
Mắt thấy mũi kiếm kia hình như đã chạm đến áo rồng của Hoàng thượng.
Nhưng tên thái giám bỗng dừng lại.
Ta nhìn kỹ, thì ra Hà tần đang quỳ trên mặt đất sống chết giữ chắt chân hắn lại.
Hắn ta tiến không được, lùi không xong, muốn đạp Hà tần ra, nhưng Hà tần quyết không buông. Hắn giận dữ, một đao chém lên lưng Hà tần, Hà tần thổ huyết nhưng vẫn một mực ôm chặt chân hắn.
Lúc này, hàng loạt thị vệ đã đuổi đến cửa. Dương Lâm phi thân lên trước, lập tức khống chế thích khách.
Còn Hà chiêu nghi sõng soài trên mặt đất, thổ huyết lan tràn. Hơi thở thoi thóp.
Hoàng thượng lao tới ôm chặt nàng ta: “Tiểu Đan, nàng sao rồi? Đừng sợ.” Hoàng thượng xúc động, đôi môi không ngừng run rẩy.
“Hoàng thượng… người còn nhớ lúc đó, giữa trời đông tuyết phủ, hai chúng ta cùng quỳ trên tuyết sưởi ấm cho nhau không? Người cũng đã nói vậy với thiếp, Tiểu Đan, đừng sợ, ca ca sẽ bảo vệ muội… Nhưng thiếp không muốn người là ca ca của thiếp…”
Nước mắt của Hà Tịnh Đan tuôn rơi, bàn tay chậm rãi chạm lên má Hoàng thượng.
“Thiếp rất mong được sinh một đứa con cho người.” Nàng ta lại lần nữa thổ huyết, thở hổn hển từng hớp như con cá mắc cạn. Máu trên vết thương nhuốm ướt cả đôi tay và vạt áo Hoàng thượng.
“Người đâu! Truyền Ngự y!”
Hà tần là muội muội của Hoàng thượng sao?
Chuyện này quả thực hết sức bất ngờ, chứng kiến cảnh tượng đau xót này, đầu óc ta rối như tơ vò. Sức nặng của Hà tần trong trái tim Hoàng thượng còn ghê gớm hơn ta đoán rất nhiều. Họ là huynh muội cùng cha khác mẹ, lại từng cùng nhau đồng cam cộng khổ, bây giờ Hà tần cứu Hoàng thượng một mạng thế này…
Vậy nếu nàng ta không chết, ta phải làm sao đây?
“Nương nương, Hà đại nhân cầu kiến.” Từ Hiên Điện trở về, ta đứng cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài, nghe thấy cung nữ thông báo liền quay người lại.
Hà An, hắn đến làm gì?
“Cho vào.” Ta trở về ngồi xuống cạnh chiếc bàn.
“Thần bái kiến nương nương.” Hắn hành lễ với ta.
“Hà đại nhân không cần khách khí, không biết Hà đại nhân đến thăm bản cung có chuyện gì?”
“Lần này thần tiến cung làm chủ vụ hành thích vừa rồi.”
Ngươi đi thẩm tra vụ án của ngươi thì cứ đi, đến chỗ ta làm gì, ta còn chưa kịp nghĩ xong, hắn đã lên tiếng: “Thần nghe nói, Hà tần nương nương đã được cứu sống, Hoàng thượng ngày đêm chăm sóc.”
“Ngươi đến nhắc nhở bản cung sao?”
Hắn lắc đầu, tiến thêm vài bước, cười nói: “Thần đến thương lượng đối sách với nươngnương.”
Ta im lặng.
Hồi đó, chúng ta giao ước là ta ở trong cung thăm dò tin tức cho hắn, hắn ở trong triều gây dựng thế lực, hỗ trợ cho nhau chứ không gây trở ngại cho đối phương. Nhưng lần này, hắn lại bất ngờ tiến cung gặp ta, không khỏi hiếu kỳ: “Rốt cuộc ngươi đang có ý định gì vậy?”
Hắn mỉm cười vỗ tay.
Lập tức có thị vệ xách một kẻ máu chảy đầm đìa tiến vào.
Ta liếc nhìn, chính là tên thích khách ám sát Hoàng thượng.
Hắn đứng dậy nói: “Bản quan hỏi ngươi, ngươi là ai, tại sao phải hành thích Hoàng thượng?”
“Nô… nô tài vốn là thị vệ trong cung, có gian tình với Hà tần nương nương, Hà tần dặn nô tài, nếu nàng ta bị thẩm vấn, nhất định nô tài phải đi hành thích Hoàng thượng, nàng ta nhờ có một công cứu Hoàng thượng, sẽ được miễn tội.”
Sau thoáng chốc ngạc nhiên, ta liền cười nói: “Hà đại nhân, ngươi làm thế này e không ổn rồi. Những lời ban nãy Hà tần nói với Hoàng thượng còn rành rành ra đó, Hoàng thượng sẽ không ngốc nghếch đi tin câu nói này đâu.”
“Quý phi nương nương, đấu đá với nữ nhân trong hậu cung, người kiên quyết không nhân nhượng, nhưng động đến chuyện triều chính, thì nương nương còn hơi non tay một chút.”
Ta chẳng hề giận dữ, hiếm khi có người chỉ bảo cho ta.
“Ồ, vậy là sao?”
“Nương nương còn nhớ sau khi Hà tần bị đâm đã nói những gì không? Nói…” Hắn hạ thấp giọng, nhìn ta: “… Nàng ta là muội muội của Hoàng thượng.”
“Tự cổ chí kim, danh tiếng của Hoàng thượng là lớn hơn tất cả, nếu chuyện như vậy lộ ra bên ngoài, không phải Tiên đế mang tiếng dâm loạn, mà cả Hoàng thượng cũng sẽ bị lưu truyền là loạn luân với muội muội ruột thịt, hoàng thất sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ. Bây giờ trên triều đường, phe Hoàng thượng và phe Hoàng Thái hậu đấu đá ác liệt, vậy mà điểm sơ hở này mà bị lộ ra, người nói xem mọi chuyện sẽ như thế nào?”
Ta hiểu rồi.
Vì bảo vệ thanh danh, Hoàng thượng nhất định sẽ diệt khẩu.
Ta cầm cốc trà lên uống một ngụm, nhìn kẻmáu me be bét đang quỳ dưới đất, cười nói: “Lúc vừa mới hành thích còn giống một anh hùng, sao giờ lại thành ra bộ dạng này rồi?”
“Nương nương, con người ta rồi cũng có một ngày nhiệt huyết trong tim lấn lát ý trí, cho đến khi thật sự bị đao tiễn của hiện thực đâm xuyên cơ thể mới từ từ học được cách ngoan ngoãn, có lúc nỗi đau đớn ấy sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.” Hà An sai người đưa thích khách lui xuống.
“Bản cung rất tò mò, ngươi làm thế nào biến hắn trở nên nghe lời như vậy?”
Hà An mỉm cười: “Người chỉ cần cho hắn chứng kiến ngay tại chỗ cảnh xẻ sọ người rồi đổ thủy ngân vào não, hắn sẽ biết phải nói ra sao.” Ta nghe nói Hà An xưa nay nổi danh tàn ác, hôm nay được thấy quả là danh bất hư truyền.
Hà An quay sang nhìn ta: “Nương nương thật sự định cả đời thế này sao?”
Trong câu nói của hắn chứa đầy ẩn ý.
Ta không phản ứng lại, chờ hắn nói xong. Hắn của hiện tại được tôi luyện qua chốn quan trường, cũng không còn là kẻ ta có thể khống chế nữa.
“Thần xin nói một câu đại bất kính, nhan sắc của nữ nhân ngắn ngủi lắm, còn Hoàng thượng vẫn trẻ trung, tương lai trong hậu cung còn có đầy rẫy phi tần khác, nương nương thật sự định tranh đấu thế này cả đời ư?”
Ngày trước là ta xúi giục hắn, bây giờ đếnlượt hắn xúi giục ta.
Ta buộc phải thừa nhận, hắn đã đâm trúng điểm yếu của mình.
Ta năm nay hai mươi sáu, là độ tuổi nhan sắc bắt đầu phai tàn. Tuy Hoàng thượng không nạp thêm phi tần mới, nhưng ta vẫn luôn sợ hãi. Sợ rằng những tiểu cô nương trẻ trung xinh đẹp hơn kia sẽ giành mất sự sủng ái của Hoàng thượng, sợ rằng trong hậu cung này sẽ xuất hiện nhữngkẻ còn lợi hại hơn ta.
Ta cũng đâu phải người toàn năng, hằng ngày sống trong sợ hãi và đấu đá, ta cũng mệt rồi.
Hắn nhẹ nhàng lấy ra một gói thuốc nhỏ màu vàng từ trong tay áo, đưa đến trước mặt ta.
“Thà một lần vất vả rồi suốt đời nhàn nhã còn hơn phải tranh đấu không ngừng. Bây giờ thế lực trong triều của thần và Hồ đại nhân cũng không phải là nhỏ, đủ để chia sẻ gánh nặng với nương nương.”
Hắn từ từ đi đến gần ta, áp sát bên ta từ phía sau, khẽ nói: “Nương nương, thái tử đương triều còn nhỏ, thứ này người có thể khiến Hoàng thượng bệnh nặng khó qua khỏi. Nương nương đã không còn là a hoàn ngốc nghếch năm xưa, có câu ‘khống chế thiên tử để chi phối chư hầu’, chắc là người cũng từng nghe qua.”
Mộ Thái hậu hạ lệnh, cho phép người nhà của phi tần cấp phi trở nên được vào cung thăm hỏi, hoàng cung bỗng chốc càng thêm đông đúc hỗn loạn, đâu đâu cũng tràn ngập niềm hân hoan vui mừng. Nhưng so với sự náo nhiệt nơi cung điện khác, cung của ta buồn tẻ hơn nhiều.
Chỉ đáng tiếc, ta biết, niềm hân hoan hạnh phúc trên thế giới này luôn luôn chỉ là thứ tạm thời, giống như một bát thuốc đắng buộc phải nuốt trôi, có chăng cũng chỉ được ăn chút mứt quả cho bớt đắng chứ không thể biến nó thành vị ngọt.
Hôm nay là ngày mười bảy, ta một mình ngồi giữa sảnh. Tiểu Ngư từ bên ngoài tiến vào bẩm báo: “Nương nương, Mộ Thái phó đến Chính Hòa Điện bái kiến Hoàng thượng, Mộ phu nhân ở trong cung của Hoàng hậu nương nương.”
Ta đứng dậy, bây giờ chính là lúc ta nên xuất hiện rồi.
Ta đi đến trước cổng Phụng Nhiên Cung, Hoàng hậu nương nương đang cùng Mộ phu nhân ngắm bức tranh thêu. Bức thêu này rất lớn, bốn cung nữ căng ra ở bốn góc, lúc ta nhìn vào từ cổng chính vẫn có thể thấy bức thêu phủ kính chiếc bàn, mà có khi tận hai chiếc bàn vuông ấy chứ.
Đây chắc là quà sinh nhật Hoàng hậu tặng cho Hoàng thượng.
“Bái kiến Hoàng hậu nương nương.” Ta hành lễ.
Hoàng hậu đáp: “Bình thân.”
Ta đứng dậy ngẩng đầu nhìn thấy thứ thêu trên đó là bức tranh giang sơn gấm vóc, đường kim mũi chỉ đâu ra đó, sống động như thật. Rặng núi xanh mướt, mặt trời đỏ rực sông chảy êm đềm, thậm chí cả đôi mắt của chim âu trắng, rừng cây rậm rạp trên núi đều sống động đến từng chi tiết.
Ta trầm trồ kinh ngạc: “Bức tranh thêu non sông này đẹp quá!”
Hoàng hậu cười với Mộ phu nhân bên cạnh: “Tẩu tẩu bản cung từng nói, kỹ năng thêu thùa của tỷ là vô song, bức tranh giang sơn gấm vóc này đã đạt đến trình độ tinh xảo vô cùng, tẩu xem, ngay đến Bạch quý phi cũng phải thốt lên như vậy kìa.”
Ta chuyển ánh mắt sang Mộ phu nhân: “Đây là do Một phu nhân thêu sao?”
Hoàng hậu đáp: “Là tẩu tẩu mất một năm ròng, tự tay thêu từng mũi kim sợi chỉ đó, chỉ tiếc là tẩu tẩu vẫn cảm thấy chưa ổn.”
Mộ phu nhân lắc đầu, sắc mặt rầu rĩ, đưa tay chạm vào dòng sông: “Nhưng thần thiếp thấy con sông này thêu vẫn chưa giống, chưa có được khí thế tuôn trào đổ ra biển.”
Ngón tay nàng ấy chầm chậm lướt qua đường thêu, là tiếng thở dài đồng thời cũng là lời tự trách bản thân vì chưa thể làm đến mức tốt nhất. Ta bỗng phần nào hiểu ra tại sao thiếu gia lại yêu nàng ấy như thế, tính cách con người thế nào đều được thể hiện qua cách họ làm việc, nàng ấy cũng như những đường kim mũi chỉ chi chít này, vừa chu đáo tỉ mỉ, lại xinh đẹp đến động lòng người.
Ta nói: “Mộ phu nhân thêu dòng sông này quá bình lặng là bởi cách thêu chưa thật chuẩn xác. Lên kim thuận chiều khó mà thêu ra được sự chênh lệch giữa nước với nước khi dòng sông cuộn trào.”
“Thần thiếp cũng từng nghĩ đến cách thêu không đúng, nhưng thử đi thử lại cũng chỉ mỗi cách lên kim này mới hiệu quả.”
Ta lắc đầu, nói: “Bản cung từng thấy Hà muội muội thêu hoa, từng dùng cách thêu trộn mũi ngắn mũi dài, thêu hai mặt, lên tranh tầng mây sinh động như thật vậy.”
“Ồ, thật vậy sao?”
Ta cười: “Đương nhiên rồi, Hoàng hậu nương nương và Mộ phu nhân đi xem thử tay nghề của Hà muội muội là biết liền. Muội ấy xưa nay sống khép kín, nhưng về tay nghề thêu thùa thì trong hoàng cung mày ta quả thực chưa từng thấy ai bằng muội ấy.”
Mộ phu nhân quay sang nhìn ta, trong ánh mắt đầy sự hiếu kỳ. Nếu một người yêu thích thứ gì thì họ sẽ quan tâm đến mọi điều liên quan đến thứ đó, họ nôn nóng không thể chờ đợi, họ giống như võ lâm cao thủ gặp được sách quý về võ học hiếm có trên đời, lúc nào cũng muốn tìm hiểu mày mò.
“Chi bằng chúng ta đến chỗ Hà muội muội xem sao, chắc muội ấy ở trong cung thôi.” Ta đề nghị.
Đề nghị của ta trúng ngay tâm ý của Mộ phu nhân, chỉ là Hoàng hậu vẫn hơi do dự.
Ta nghe có cung nữ đến báo, thiếu gia từng nói với Hoàng hậu, bảo nàng ấy phải đề phòng ta hơn. Chỉ tiếc đối tượng ta muốn hãm hại ngày hôm nay không phải nàng ấy. Mộ phu nhân nói: “Hoàng hậu nương nương, có gì phải ngần ngại nữa. Còn nửa tháng thôi là đến sinh nhật của Hoàng thượng, thần thiếp muốn học được cách thêu này thật nhanh mới đủ thời gian dâng lên Hoàng thượng tác phẩm hoàn hảo nhất.”
Hoàng hậu cuối cùng cũng đã gật đầu.
Ba người chúng ta cùng xuất phát từ Phụng Nhiên Cung đi tới Chi Củ Uyển của Hà tần.
Thật ra ta đã nhẩm tính thời gian từ trước rồi, lúc này có Hà tần vẫn ở trong căn phòng bí mật của mình để chăm bón Cốt Đột.
Quả nhiên, sau khi cung nữ tiến vào thông báo, liền có người đi ra nói: “Bẩm Hoàng hậu nương nương, nương nương của chúng nô tì hôm nay bị đau đầu nên đã nghỉ sớm rồi ạ.”
Hoàng hậu nói: “Thôi đành, nếu muội ấy không khỏe, vậy thì chúng ta đo thôi.”
“Học cách thêu cần có thời gian. Kéo dài thêm một ngày là chậm trễ thêm một ngày. Chi bằng chúng ta chỉ cần vào xem muội ấy thêu thôi, nếu nàng ấy bị ốm nặng thật, vậy thì để Mộ phu nhân xem thử tay nghề của muội ấy. Mộ phu nhân tư chất thông minh, để Hà muội muội ở bên chỉ dạy là được rồi.”
Ta nói như vậy Hoàng hậu nương nương cũng không phản đối nữa.
Cung nữ này là người của ta, lời ta vừa thốt ra, nàng ta liền không ngăn cản nữa, dẫn thẳng chúng ta vào sân viện.
Cửa phòng vẫn đóng chặt, tiểu cung nữ tiến lên đẩy cửa phòng ra.
Hà tần lập tức ngồi thụp xuống, có chút sợ hãi. Mùi xông hương trong phòng rất rộng, như vừa mới cởi lửa để củi cháy thêm đượm, lúc mở cửa cũng có thể nhìn thấy khói xông nhẹ nhàng tản ra.
Nàng ta bật dậy đứng bên bàn. Ta tiến lên trước: “Muội muội, nghe nói muội ốm nặng, Hoàng hậu nương nương và ta còn cả Mộ phu nhân có ý đến thăm muội.”
Nàng ta cúi đầu, giọng nói như bị thứ gì nén chặt, trở nên khàn đặc: “Đa tạ tỷ tỷ đã quan tâm.”
Ta mỉm cười, Hoàng hậu nương nương và Mộ phu nhân cũng từ từ tiến lên. Mộ phu nhân bước qua ngưỡng cửa, thần sắc lập tức biến đổi, ta nghĩ chắc nàng ấy sẽ chẳng bao giờ quên được mùi hương đã hại chết đứa con của mình, khiến mình cả đời không thể mang thai – mùi hương của Cốt Đột.
Quả nhiên, sự lo lắng và nghi ngờ trong mắt nàng ấy ngày một hiện rõ, càng tiến vào sâu hơn, sắc mặt nàng ấy càng trắng bệch.
Cuối cùng, nàng ấy dừng lại tại nơi cách Hà tần không xa, nhìn nàng ta chằm chằm.
Ta nhìn quanh tứ phía: “Sao tỷ cảm thấy chỗ muội có một mùi hương rất quen? Hình như là trên người muội.” Ta ngửi kỹ: “Giống, giống như là…”
Mộ phu nhân đổ ánh mắt nhìn vào Hà tần, miệng run rẩy chầm chậm thốt ra hai chữ: “… Cốt Đột.”
Ta bình tĩnh nhìn Hà tần, nàng ta quỳ trên mặt đất không nói một lời.
Thị vệ đã tìm thấy rất nhiều Cốt Đột trồng bằng hộp bánh ngọt ở trong phòng của nàng ta. Cốt Đột còn non, chỉ mới bằng ngón trỏ, xanh mơn mởn, nếu không có mùi hương đặc biệt kia, xem ra nó chẳng khác loại cỏ thông thường.
Trong chiếc hộp nho nhỏ đã có hơn ba mươi cây.
Thiếu gia lúc này đang ôm Mộ phu nhân. Mộ phu nhân sắc môi tái nhợt, những cây Cốt Đột kia khiến nàng ấy nhớ lại rất nhiều ký ức tồi tệ.
Thị vệ lại trình lên một quyển sổ được tìm thấy từ chỗ Hà tần.
Hoàng thượng lật cuốn sổ, sắc mặt càng tối sầm.
Khó khăn lắm mới bảo được Dương Lâm – nay đã là thống lĩnh thị vệ, đặt quyển sổ này trở lại chỗ Hà tần vào một đêm trời không trăng, gió thổi mạnh. Bên trong đó có rất nhiều nội dung sợ rằng sẽ khiến Hoàng thượng kinh hãi. Mặc dù ta từng giữ một thời gian, nhưng chưa hề viết vào đó một chữ, mà chữ của Hà tần còn lưu lại ở đó, thật không thể nào chối cãi.
Cuối cùng, Hoàng thượng quăng quyển sổ đến trước mặt Hà tần.
Trang giấy lật bay, thấp thoáng nhìn thấy ngày sinh giờ sinh của Bảo tần, bức tranh phía sau đã bị gạch bỏ.
Ngay cả Hoàng thượng xem xong cũng biến sắc.
“Ngươi còn lời nào để nói không?” Hoàng thượng nổi trận lôi đình.
Hà tần chỉ quỳ trên mặt đất, mặt cắt không còn một giọt máu. Nhưng nàng ta rất bình tĩnh, chỉ cúi đầu: “Thần thiếp không còn gì để nói.”
“Trẫm hết mực tin tưởng ngươi như vậy, cho dù lần đó ngươi cố tình hãm hại đứa con của Tiểu Ngân, trẫm cũng bỏ qua cho ngươi, nhưng ngươi vẫn…”
Hà tần nhắm chặt mắt: “Lúc thần thiếp làm những chuyện này đã nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay. Tuy thần thiếp đã hại rất nhiều hài tử của Hoàng thượng, đó là tội của thần thiếp, nhưng thần thiếp không hối hận!”
Hoàng thượng nhìn nàng ta chằm chằm, như đang gắng sức kiềm chế lửa giận: “Tại sao ngươi phải làm như vậy?”
Hà tần không nói dù chỉ một chữ.
Lúc này, trong đại sảnh lặng ngắt như tờ.
Ta rất khâm phục sự dũng cảm của nàng ta, đến nước này rồi mà chết không hối hận. Nhưng ta cũng muốn biết, rốt cuộc tại sao nàng ta phải hại con của Hoàng thượng? Hoàng thượng hình như không nhẫn nại được nữa, cũng có lẽ là đã bị tổn thương đến cực điểm, liền sai bảo: “Người đâu, đem nàng ta xuống đi.”
Giọng nói có chút nghẹn ngào như thể không còn là mình, từng người bên cạnh hắn đều đang lừa dối hắn.
Thái giám tiến lên trước lôi tay Hà tần, Hà tần không hề phản kháng.
Hắn xoay đầu qua siết chặt nắm đấm. Ngay trong lúc đó, một thái giám đột nhiên buông Hà tần ra, rút thanh đoản kiếm từ trong tay áo, nhằm thẳng hướng Hoàng thượng.
Đám người nhất thời không kịp phản ứng.
Hoàng thượng cầm lấy ngọc tiêu trên bàn chặn lại, lưỡi kiếm sượt qua ngọ tiêu, phát ra một tiếng “xoẹt”. Ngọc tiêu bị văng ra xa. Thái giám kia thấy tấn công bất thành, vươn người qua bàn, liều mạng đâm thẳng kiếm vào Hoàng thượng.
“Hộ giá! Hộ giá!”
Tình thế hỗn lợn, ta đứng ở chỗ cách đó khá xa, suýt nữa bị người khác đụng phải, chỉ có thể nhìn thấy Hoàng thượng ngồi trên ghế rồng, qua đám người nhốn nháo, đang vội vã chặn thanh kiếm, phạm vi lại quá hẹp, cánh tay hắn lập tức bị cắt qua, một vệt máu chảy dài.
Ta lo lắng hết sức, gọi to: “Hoàng thượng!”
Tên thái giám kia lại một đao nhằm thẳng ngực Hoàng thượng, Hoàng thượng né về phía sau, dán chặt vào ghế, nhưng tránh không nổi nữa.
Mắt thấy mũi kiếm kia hình như đã chạm đến áo rồng của Hoàng thượng.
Nhưng tên thái giám bỗng dừng lại.
Ta nhìn kỹ, thì ra Hà tần đang quỳ trên mặt đất sống chết giữ chắt chân hắn lại.
Hắn ta tiến không được, lùi không xong, muốn đạp Hà tần ra, nhưng Hà tần quyết không buông. Hắn giận dữ, một đao chém lên lưng Hà tần, Hà tần thổ huyết nhưng vẫn một mực ôm chặt chân hắn.
Lúc này, hàng loạt thị vệ đã đuổi đến cửa. Dương Lâm phi thân lên trước, lập tức khống chế thích khách.
Còn Hà chiêu nghi sõng soài trên mặt đất, thổ huyết lan tràn. Hơi thở thoi thóp.
Hoàng thượng lao tới ôm chặt nàng ta: “Tiểu Đan, nàng sao rồi? Đừng sợ.” Hoàng thượng xúc động, đôi môi không ngừng run rẩy.
“Hoàng thượng… người còn nhớ lúc đó, giữa trời đông tuyết phủ, hai chúng ta cùng quỳ trên tuyết sưởi ấm cho nhau không? Người cũng đã nói vậy với thiếp, Tiểu Đan, đừng sợ, ca ca sẽ bảo vệ muội… Nhưng thiếp không muốn người là ca ca của thiếp…”
Nước mắt của Hà Tịnh Đan tuôn rơi, bàn tay chậm rãi chạm lên má Hoàng thượng.
“Thiếp rất mong được sinh một đứa con cho người.” Nàng ta lại lần nữa thổ huyết, thở hổn hển từng hớp như con cá mắc cạn. Máu trên vết thương nhuốm ướt cả đôi tay và vạt áo Hoàng thượng.
“Người đâu! Truyền Ngự y!”
Hà tần là muội muội của Hoàng thượng sao?
Chuyện này quả thực hết sức bất ngờ, chứng kiến cảnh tượng đau xót này, đầu óc ta rối như tơ vò. Sức nặng của Hà tần trong trái tim Hoàng thượng còn ghê gớm hơn ta đoán rất nhiều. Họ là huynh muội cùng cha khác mẹ, lại từng cùng nhau đồng cam cộng khổ, bây giờ Hà tần cứu Hoàng thượng một mạng thế này…
Vậy nếu nàng ta không chết, ta phải làm sao đây?
“Nương nương, Hà đại nhân cầu kiến.” Từ Hiên Điện trở về, ta đứng cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài, nghe thấy cung nữ thông báo liền quay người lại.
Hà An, hắn đến làm gì?
“Cho vào.” Ta trở về ngồi xuống cạnh chiếc bàn.
“Thần bái kiến nương nương.” Hắn hành lễ với ta.
“Hà đại nhân không cần khách khí, không biết Hà đại nhân đến thăm bản cung có chuyện gì?”
“Lần này thần tiến cung làm chủ vụ hành thích vừa rồi.”
Ngươi đi thẩm tra vụ án của ngươi thì cứ đi, đến chỗ ta làm gì, ta còn chưa kịp nghĩ xong, hắn đã lên tiếng: “Thần nghe nói, Hà tần nương nương đã được cứu sống, Hoàng thượng ngày đêm chăm sóc.”
“Ngươi đến nhắc nhở bản cung sao?”
Hắn lắc đầu, tiến thêm vài bước, cười nói: “Thần đến thương lượng đối sách với nươngnương.”
Ta im lặng.
Hồi đó, chúng ta giao ước là ta ở trong cung thăm dò tin tức cho hắn, hắn ở trong triều gây dựng thế lực, hỗ trợ cho nhau chứ không gây trở ngại cho đối phương. Nhưng lần này, hắn lại bất ngờ tiến cung gặp ta, không khỏi hiếu kỳ: “Rốt cuộc ngươi đang có ý định gì vậy?”
Hắn mỉm cười vỗ tay.
Lập tức có thị vệ xách một kẻ máu chảy đầm đìa tiến vào.
Ta liếc nhìn, chính là tên thích khách ám sát Hoàng thượng.
Hắn đứng dậy nói: “Bản quan hỏi ngươi, ngươi là ai, tại sao phải hành thích Hoàng thượng?”
“Nô… nô tài vốn là thị vệ trong cung, có gian tình với Hà tần nương nương, Hà tần dặn nô tài, nếu nàng ta bị thẩm vấn, nhất định nô tài phải đi hành thích Hoàng thượng, nàng ta nhờ có một công cứu Hoàng thượng, sẽ được miễn tội.”
Sau thoáng chốc ngạc nhiên, ta liền cười nói: “Hà đại nhân, ngươi làm thế này e không ổn rồi. Những lời ban nãy Hà tần nói với Hoàng thượng còn rành rành ra đó, Hoàng thượng sẽ không ngốc nghếch đi tin câu nói này đâu.”
“Quý phi nương nương, đấu đá với nữ nhân trong hậu cung, người kiên quyết không nhân nhượng, nhưng động đến chuyện triều chính, thì nương nương còn hơi non tay một chút.”
Ta chẳng hề giận dữ, hiếm khi có người chỉ bảo cho ta.
“Ồ, vậy là sao?”
“Nương nương còn nhớ sau khi Hà tần bị đâm đã nói những gì không? Nói…” Hắn hạ thấp giọng, nhìn ta: “… Nàng ta là muội muội của Hoàng thượng.”
“Tự cổ chí kim, danh tiếng của Hoàng thượng là lớn hơn tất cả, nếu chuyện như vậy lộ ra bên ngoài, không phải Tiên đế mang tiếng dâm loạn, mà cả Hoàng thượng cũng sẽ bị lưu truyền là loạn luân với muội muội ruột thịt, hoàng thất sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ. Bây giờ trên triều đường, phe Hoàng thượng và phe Hoàng Thái hậu đấu đá ác liệt, vậy mà điểm sơ hở này mà bị lộ ra, người nói xem mọi chuyện sẽ như thế nào?”
Ta hiểu rồi.
Vì bảo vệ thanh danh, Hoàng thượng nhất định sẽ diệt khẩu.
Ta cầm cốc trà lên uống một ngụm, nhìn kẻmáu me be bét đang quỳ dưới đất, cười nói: “Lúc vừa mới hành thích còn giống một anh hùng, sao giờ lại thành ra bộ dạng này rồi?”
“Nương nương, con người ta rồi cũng có một ngày nhiệt huyết trong tim lấn lát ý trí, cho đến khi thật sự bị đao tiễn của hiện thực đâm xuyên cơ thể mới từ từ học được cách ngoan ngoãn, có lúc nỗi đau đớn ấy sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.” Hà An sai người đưa thích khách lui xuống.
“Bản cung rất tò mò, ngươi làm thế nào biến hắn trở nên nghe lời như vậy?”
Hà An mỉm cười: “Người chỉ cần cho hắn chứng kiến ngay tại chỗ cảnh xẻ sọ người rồi đổ thủy ngân vào não, hắn sẽ biết phải nói ra sao.” Ta nghe nói Hà An xưa nay nổi danh tàn ác, hôm nay được thấy quả là danh bất hư truyền.
Hà An quay sang nhìn ta: “Nương nương thật sự định cả đời thế này sao?”
Trong câu nói của hắn chứa đầy ẩn ý.
Ta không phản ứng lại, chờ hắn nói xong. Hắn của hiện tại được tôi luyện qua chốn quan trường, cũng không còn là kẻ ta có thể khống chế nữa.
“Thần xin nói một câu đại bất kính, nhan sắc của nữ nhân ngắn ngủi lắm, còn Hoàng thượng vẫn trẻ trung, tương lai trong hậu cung còn có đầy rẫy phi tần khác, nương nương thật sự định tranh đấu thế này cả đời ư?”
Ngày trước là ta xúi giục hắn, bây giờ đếnlượt hắn xúi giục ta.
Ta buộc phải thừa nhận, hắn đã đâm trúng điểm yếu của mình.
Ta năm nay hai mươi sáu, là độ tuổi nhan sắc bắt đầu phai tàn. Tuy Hoàng thượng không nạp thêm phi tần mới, nhưng ta vẫn luôn sợ hãi. Sợ rằng những tiểu cô nương trẻ trung xinh đẹp hơn kia sẽ giành mất sự sủng ái của Hoàng thượng, sợ rằng trong hậu cung này sẽ xuất hiện nhữngkẻ còn lợi hại hơn ta.
Ta cũng đâu phải người toàn năng, hằng ngày sống trong sợ hãi và đấu đá, ta cũng mệt rồi.
Hắn nhẹ nhàng lấy ra một gói thuốc nhỏ màu vàng từ trong tay áo, đưa đến trước mặt ta.
“Thà một lần vất vả rồi suốt đời nhàn nhã còn hơn phải tranh đấu không ngừng. Bây giờ thế lực trong triều của thần và Hồ đại nhân cũng không phải là nhỏ, đủ để chia sẻ gánh nặng với nương nương.”
Hắn từ từ đi đến gần ta, áp sát bên ta từ phía sau, khẽ nói: “Nương nương, thái tử đương triều còn nhỏ, thứ này người có thể khiến Hoàng thượng bệnh nặng khó qua khỏi. Nương nương đã không còn là a hoàn ngốc nghếch năm xưa, có câu ‘khống chế thiên tử để chi phối chư hầu’, chắc là người cũng từng nghe qua.”