Chương 29: Tờ Giấy
*Đã Beta
*Mặc dù đã beta nhưng tránh khỏi sai chính tả cũng như câu từ không hợp lí. Mong mọi người góp ý.
Myers đã nhìn thấy Sycar quỳ xuống vì Văn Ánh, đồng thời bị Phong La bắt và đánh hắn, nhìn thấy bộ dáng Văn Ánh nắm chắc phần thắng này, Myers mỉm cười: “Cậu không thể sử dụng đạo cụ ma pháp trong trận đấu xếp hạng, ngoại trừ cái này, đạo cụ khác đều không được, so với ma dược trong túi trên người cậu."
Giữa trưa ngày hôm qua, sau khi ăn xong đồ Aruda làm, Sycar lập tức lao tới bệnh viện, không kiểm tra ra đồ ăn có vấn đề, ngược lại nhiều dinh dưỡng bồi bổ, sau khi kiểm tra chân phát hiện ra chất độc ma dược lưu lại, độc tố ma pháp tạo thành lưu lại cũng không giống với độc tố ma dược lưu lại, Sycar nghe ngóng một chút liền biết vì sao mình quỳ.
Lúc đó có rất nhiều ác ma đang xem, để ngăn chặn bản thân ngày càng lan rộng một cách thái quá, hắn ra roi thúc ngựa, để cho thủ hạ tiểu đệ đều xuất động, chính mình cũng xuất động, khắp nơi tuyên truyền lý do mình quỳ xuống, đó là bởi vì độc ma dược của Aruda
Tất nhiên, có rất nhiều bài viết và bình luận trên Internet.
Cho nên đám ác ma có mặt lúc này hầu hết đều biết trong túi của Văn Ánh có thứ gì, lập tức cười lớn, Ma Kính ác ma nhìn như đã chắc chắn thắng lợi, chắc chắn muốn lặp lại chiêu trò tương tự.
Trong trận đấu xếp hạng có một quy định là nếu buộc đối thủ phải rời khỏi đấu trường thì sẽ thua, vì vậy Ma Kính ác ma chỉ cần lấy một ít thuốc độc làm tê liệt tạm thời là có thể đẩy được Cực Ác Điểu ra khỏi đấu trường.
“Ha ha ha, tên kia phỏng chừng trợn tròn mắt rồi.”
"Hôm qua Myers bị hói cánh, đi lại khệnh khạng trong học viện mà không hề hay biết. Tôi cũng không cười vui vẻ như vậy, hahaha."
"Hiện tại cũng không che dấu chỗ hói kia, Myers da mặt thật dày, không hổ là hắn."
"Hận thù dễ dàng giải quyết, nếu Myers không báo thù trở về, hắn liền không phải là Cực Ác Điểu."
Myers mỉm cười nhìn Văn Ánh, hai tay buông thõng tự nhiên đứng trên đấu trường, dưới vẻ ngoài có vẻ thoải mái, trong lòng hắn âm thầm cảnh giác, thật giống như cảm giác rada đồng loại, hắn luôn cảm giác Văn Ánh đang chuẩn bị chuyện gì đó.
Văn Ánh không chút do dự cởi túi ra, đặt lên bàn một bên.
“Tại sao cậu ta lại để nó đi dễ dàng như vậy?”
"Giả vờ thôi."
"Tôi cảm thấy như cậu ấy có những thứ khác dưới thắt lưng của mình."
Myers nghĩ nghĩ, nhưng không nghĩ ra thủ đoạn nào khác mà Văn Ánh có thể dùng, Phong La hô lớn “Bắt đầu”, hắn quan sát tại chỗ, không lập tức ra tay.
——Ngược lại, hắn lại cho Văn Ánh một cơ hội.
Bốn phân thân ma kính phản chiếu những thứ bên ngoài giống như những tấm gương thông thường. Khi "Myers" trong ma kính khi Myers không phát hiện, khoảng cách nó càng ngày càng gần, đợi đến khi tồn tại trong ma kính vượt qua mặt kính "Đi" ra, đám ác ma xôn xao một mảng.
"Ma Kính ác ma còn có năng lực này sao?"
"Bốn người trông giống hệt Myers đại nhân là cái gì?"
"Trông giống như người thật vậy."
Nhìn vào những thứ trông giống hệt mình, Myers sửng sốt, lập tức tự hỏi đây là ma pháp gì, chưa từng thấy qua, xem ra là ma pháp độc nhất của Ma Kính ác ma...... Chưa từng nghe qua Ma Kính ác ma có thể đem ác ma sao chép ra.
"Xem ra đây là sự tự tin của cậu." Myers ngừng quan sát, lập tức ra tay, đôi cánh màu xanh tím của hắn dang ra, dọc theo đường di chuyển của hắn lóe lên một vòng cung màu tím, hắn trong một hơi thở đã bao phủ khoảng cách hơn mười mét. Dùng tay cưỡng chế sấm sét, anh tự đấm vào mặt mình không chút do dự.
Điều đáng ngạc nhiên là thứ bước ra từ gương rất mỏng manh và trông giống hệt hắn, nhưng khả năng chiến đấu của nó lại hoàn toàn khác.
Myers thu tay lại, hắn một quyền liền đem vật kia đánh không còn, xúc cảm giống như nện vào gương, trong nháy mắt đánh trúng tất cả mọi người nghe được âm thanh gương vỡ vụn, cái thứ lớn lên giống hắn kia cũng giống như gương bị vỡ, vỡ vụn thành từng mảnh và tiêu tan thành những điểm sáng. Myers nhìn Văn Ánh, nhướng mày nói: "Đây là sự tự tin của cậu sao? Thứ gì đó có thể vỡ nát chỉ bằng một đòn?"
Hắn đi về phía Văn Ánh, thân hình cao gầy, vì uy hiếp Văn Ánh, hắn dang rộng đôi cánh ra sau lưng, tạo ra một bóng đen, vòng cung điện màu tím quấn quanh người hắn, tiếng điện "xèo xèo" tiếp tục vang lên.
“Đây là sự tự tin của tôi,” Văn Ánh bỗng nhiên cười, vẻ mặt âm hiểm: “Với tính cách của cậu, hẳn là sẽ có rất nhiều người muốn đánh cậu.”
Myers dừng lại, trong lòng hắn lóe lên một loại dự cảm không tốt.
Văn Anh nói tiếp: “Nếu tôi bán con rối này đi, không biết có ác ma nào có hứng thú mua lại để trút giận hay không.”
Xung quanh khán đài lại lần nữa vang lên tiếng hít thở, không ít ác ma nghe xong Văn Ánh nói, trong lòng toát ra một đống ý nghĩ, toàn bộ đều hưng phấn đến đỏ bừng mặt, không biết có phải hay không, họ đỏ mặt vì xấu hổ hoặc phấn khích, hoặc vì họ có thể đánh bại Myers mà trở nên đỏ.
Myers có thể cảm nhận được những cảm xúc kỳ lạ trong mắt đám ác ma xung quanh, sát ý thì không có, nhưng nhiệt tình kỳ lạ đó là gì? hắn không muốn biết.
Văn Ánh vẫn luôn chú ý tới biểu tình của Myers, phát hiện hắn đang mất tập trung, lập tức truyền kinh nghiệm ý niệm đem ý thức của con chim vào trong con rối vào buổi trưa, áp dụng lên Myers.
Myers là một ác ma, khác với loài chim bình thường, để tăng tỷ lệ thành công, nghe Văn Ánh nói hắn càng bất an.
Trước mắt Mục Ách Hi tối sầm giấy lát, phát hiện vị trí của mình thay đổi, hắn không kịp phản ứng, trong tầm mắt, Văn Ánh đột nhiên nhanh chóng xẹt qua trước mắt hắn, một cước chuẩn xác đá vào mặt con rối giống hắn bên cạnh, một cước đá con rối ra khỏi đài thi đấu.
Đạp con rối do chính mình tạo ra....
Khi hết một phút, ba con rối còn lại biến mất, tầm nhìn của Myers lại tối sầm, anh thấy mình đang ở bên ngoài đấu trường, mặt vẫn có chút đau đớn, trong nháy mắt hắn hiểu được kế hoạch của Văn Ánh.
"Cậu còn có loại năng lực này sao?" Myers cảm thấy như chết tiệt, "Cậu là một Ma Kính ác ma biến dị sao?" Hắn thực sự chấn động, hắn chưa bao giờ nghe nói đến Ma Kính tộc có thể dời đi ý thức của ác ma.
Khi sức mạnh của Văn Ánh dần dần tăng lên, khả năng này ở giai đoạn sau sẽ trở nên rất đáng sợ, Myers nghĩ đến đến các khả năng dùng năng lực này đối địch, khuôn mặt ngả ngớn và thờ ơ của hắn trở nên nghiêm túc, có thể nói là không thể tin được.
Các ác ma kinh nghiệm chiến đấu phong phú, từ nhỏ đánh tới lớn đều nhanh chóng nghĩ đến những công dụng khác nhau của năng lực này, nếu như liên hợp với một ác ma khác, có thể khiến ý thức bản thể ác ma bị dời đi, để cho một ác ma khác mai phục ám sát, bản thể ác ma căn bản không có bất kỳ lực hoàn thủ nào, hoàn toàn trở thành mục tiêu.
Ngoài khả năng chiến đấu nghiêm túc đối đầu kẻ địch, không ít ác ma còn liên tưởng đến một vài thứ khác, với những biểu hiện khác nhau trong đầu.
Lông vũ trên cánh của Myers nổ tung, không kịp thở hay dừng lại, anh xúc động hét lên với Văn Ánh đang trên đài: "Đừng bán con con rối của tôi! Nếu không tôi sẽ kiện cậu vì tội xâm phạm quyền vẽ chân dung!"
“Đó là thứ chỉ tồn tại ở Nhân Giới.”
"Không có luật nào giống như vậy trong luật Ma Vương đại nhân ban hành.”
"Ngoài mặt là không được, lén lút là được rồi."
Trong quy tắc của Ma Giới, ác ma mạnh mẽ và có năng lực chính là Thần, đây là bản năng khắc sâu trong gen của ác ma, chúng tôn thờ kẻ mạnh và cười nhạo kẻ yếu, thái độ của nhiều ác ma đối với Văn Ánh trong nháy mắt thay đổi.
Tuy nhiên, hơn một nửa số ác ma vẫn không thích Văn Ánh, bởi vì vừa rồi Văn Ánh trực tiếp dùng đuôi của mình móc vào đuôi của Boros! Những người ngưỡng mộ Boros rất không hài lòng với Văn Ánh.
Cũng có một số người hâm mộ Boros, trong lòng thầm có chút suy nghĩ, bọn họ nhìn thấy ánh mắt của Văn Ánh dịu dàng hơn những người khác cùng loại, hoặc có thể nói là lấp bắp.
Văn Anh đi đến rìa đấu trường, nhìn xuống Myers đang dặm chân phía dưới, dùng ngón tay cuộn một lọn tóc nhỏ, hàm ý nói: “Vì Ma Vương chưa ban hành luật như quyền chụp ảnh chân dung, vậy thì tôi cảm thấy rằng khả năng của mình nên được sử dụng để mang lại lợi ích cho các bạn cùng lớp.”
Đây là lần đầu tiên Myers nhìn thấy một kẻ vô liêm sỉ hơn mình, hắn không thể tin được.
Lũ ác ma to gan huýt sáo hoan hô, Cực Ác Điểu bị thiệt thòi, thật hiếm thấy.
Myers tức giận dậm chân, Boros không thể ngồi yên, hình ảnh lần đầu tiên hắn gặp Văn Ánh là ôm thú nhồi bông Tam Đầu Khuyển phiên bản Q không ngừng hiện lên trong đầu hắn, cảm giác từ cái đuôi vừa rồi không ngừng lặp lại trong đầu hắn. Boros không thể ngồi yên, liệu Văn Ánh có thể làm ra con rối của hắn không.
Trong đầu tưởng tượng ra hình ảnh đó, Boros đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt u ám cùng áp lực thấp đáng sợ khiến đám ác ma ngồi hoặc đứng gần hắn lần nữa lui ra xa.
Một tên phóng đãng! Ác ma yếu đuối xấc xược! Boros rất khó chịu, tay vô ý thức dùng sức cào trên tay vịn ghế, móng tay màu đen trực tiếp xuyên thấu gỗ và đâm sâu vào, tay dùng lực mà bóp nát tay vịn.
Văn Ánh đang cảm thấy tự hào vì đã trở thành một người ba thì đột nhiên cảm thấy một ánh mắt đáng sợ xuyên qua cơ thể mình, dựa theo cảm giác nhìn qua, thì thấy thái độ kiêu ngạo của Văn Ánh đã tan nát như mạng nhện.
Chuyện móc đuôi vừa rồi vẫn chưa trôi qua... Phải nghĩ cách
Phong La lơ lửng trên đấu trường, nghĩ đến ma pháp vừa rồi được Văn Ánh sử dụng, theo ghi chép lịch sử, tộc Ma Kính ác ma ở thời kỳ đỉnh cao cũng không thể dời đi ý thức của ác ma.
Đó là thí nghiệm của Aruda hay là ma kính ác ma trẻ tuổi này tự mình sinh ra biến dị?
Trong lòng suy nghĩ, Phong La tiếp tục làm nhiệm vụ giáo viên, ghi chép kết quả ván thứ hai sau, nói: "Trận thứ ba, Ô Phi."
Ô Phi còn đang ăn dưa sửng sốt, trong lòng cảm giác mình vui quá hóa buồn.
Văn Ánh từ trên đài đi xuống, đối mặt với Myers đang chuẩn bị đi tới, nói: "Được rồi được rồi, tôi còn chưa vô liêm sỉ buôn bán con rối người thật khắp nơi như vậy, ai biết đám ác ma mua con rối người kia sẽ làm gì với cậu chứ."
Myers: “…” Hắn nhìn thấy trong mắt Văn Ánh có ý đùa cợt, nhưng hiện tại hắn thật sự không dám đối đầu với Văn Ánh.
Nhưng liệu Cực Ác Điểu chịu đựng được sự thiệt thòi này? Myers nhìn về phía Boros, người trông thậm chí còn tệ hơn trước, sau khi suy nghĩ, Myers hiểu ra, Boros có lẽ cho rằng Văn Ánh có thể đã sao chép con rối của mình và làm gì đó.
Nếu Văn Ánh dám bán con rối của mình, hắn sẽ dám nói với Boros rằng Văn Ánh đã làm điều gì đó không phù hợp với trẻ em với con rối của mình.
Boros muốn đi tới hỏi, nhưng cho dù Văn Ánh có trả lời thế nào đi chăng nữa, một khi câu hỏi đã được đưa ra, hắn còn muốn bộ dạng này ở nơi công cộng sao? Anh chỉ có thể chịu đựng sự lo lắng và cáu kỉnh của mình cho đến khi tan học.
Ô Phi bước lên đài, Văn Ánh tò mò nhìn ác ma có dòng máu lai này, giống như cậu, cũng một nửa từ Nhân Giới.
Đối thủ mà hắn chọn là một ác ma bình thường ngoài Lớp 1. Cậu ta cũng xui xẻo, trước khi thức tỉnh thì không bị cướp bảng điểm, nhưng sau khi thức tỉnh thì không có cơ hội cướp được.
Mọi người đều biết rằng Ô Phi lớn lên ở Nhân Giới và các hậu duệ của ác ma cao quý vẫn mang theo thái độ dò xét.
Ma Vương đã già, sự cạnh tranh giữa hai vị vương tử nhất định sẽ được quyết định trong vòng trăm năm nữa, họ phải chọn một bên để bỏ phiếu.
Ô Phi đứng trên đài, tay chân có chút run rẩy, hắn nhìn đối tượng khiêu chiến mình đã chọn trước mặt, bình tĩnh lại quyết định giao cho bản năng... Hắn chỉ có bản năng, hắn chưa từng có đánh nhau với các bạn cùng lớp từ khi còn nhỏ. Thật là tội lỗi.
Phong cách chiến đấu của nhị vương tử thực sự không có kỹ năng gì cả, hoàn toàn dựa vào ma lực cường đại nghiền ép, hắn có sức mạnh ma lực mạnh mẽ nhưng không biết cách sử dụng nó. Nhóm ác ma trong lòng đánh giá, nếu bọn họ có loại ngọn lửa thiên phú cường độ này, không mất mười giây để hạ gục kẻ thù ra khỏi đài, và mất ba mươi giây có thể khiến đối thủ kêu gào đầu hàng.
Ô Phi phải mất năm phút để khiến đối thủ của mình ra khỏi đài, chàng trai trẻ lớn lên trong một xã hội hòa bình không dám ra tay nặng nề và quá rụt rè vướng tay vướng chân.
Lilith và Levima nhìn nhau, trong mắt nhau nhìn ra ý tứ của nhau - Nhị điện hạ cần phải rèn luyện thực chiến rất nhiều.
Các trận đấu vòng loại của ác ma lần lượt trôi qua, thời gian học cũng vượt quá, phải đến sau tám giờ tối, toàn bộ đám ác ma chiều nay mới được coi là đã hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Văn Ánh đã chuẩn bị sẵn, để mắt tới cửa và Boros, người cũng đang nhìn chằm chằm vào cậu, ngay khi Phong La vừa hô tan học, Văn Ánh lập tức bỏ chạy, thẻ tốc độ của cậu lập tức được kích hoạt, chạy đi không dấu vết.
Cái đuôi của Boros khoét thêm một cái lỗ trên mặt đất, một bụng lửa giận không có cách nào phát tiết, hắn trút cơn giận chạy về phía ma thú bên trong khu rừng Vĩnh Hằng.
Văn Ánh chạy mãi, mãi đến lâu đài cũng không dám dừng lại, mệt đến mức ngã xuống đất, há miệng thở hổn hển.
Đã bao giờ mạo hiểm mạng sống của mình vì bất cứ điều gì trong cuộc sống này chưa?
- - Vì để bảo vệ mạng sống.
Nếu có thể quay ngược thời gian, cậu nhất định sẽ không dùng đuôi móc vào đuôi Boros, Văn Ánh rất hối hận, quyết định dành mấy ngày để tìm hiểu lẽ thường của Ma Giới, thất học thực sự rất đáng sợ.
Bóng người đổ xuống, Văn Ánh ngước mắt lên và nhìn thấy Aruda, Aruda nghi hoặc nhìn Văn Ánh đang nằm trên sàn và hỏi: "Sao cháu lại nằm ở đây?"
“Bà cố, cháu có một vấn đề muốn hỏi,” Văn Ánh chậm rãi ngồi dậy, “Nếu đuôi của một con ác ma móc đuôi một con ác m khác, ngoài việc tôi thích cậu còn có ý nghĩa gì?”
Aruda chớp mắt, cười lớn và trêu chọc: "Ồ, Tiểu Ấn, cháu móc đuôi ai vậy?"
Văn Ánh im lặng một lúc rồi thốt ra một cái tên: "...Boros."
"Bà đã nói đứa trẻ kia không tồi"
"Bà cố."
Aruda xòe tay: "Đúng vậy, còn có một ý nghĩa khác."
Tinh thần Văn Ánh lập tức trở nên phấn chấn.
"Khiêu khích." (*)
(*) 挑衅: nghĩa là khiêu khích, trêu chọc mình nên để nghĩa nào mới đúng, giúp mn ơi.
Văn Ánh lại héo hon.
"Được rồi, mau tới ăn cơm đi, hôm nay trường học kéo dài thời gian tiết học muộn như vậy, đồ ăn nguội rồi, bà đi hâm nóng cho cháu, trong thời gian này cháu đi nghỉ ngơi đi."
Văn Ánh dù không muốn nhìn thấy Boros đến đâu thì ngày hôm sau vẫn phải đến trường, Boros vị trí là ở bên phải cậu.
Cậu sợ hãi ngồi xuống chỗ ngồi dưới ánh mắt im lặng và hung dữ của Boros, run rẩy giơ tay lên và mỉm cười chào Boros: "Chào buổi sáng."
Tiết đầu tiên hôm nay là tiết ma pháp, vốn định vào một phòng học đặc biệt, nhưng cậu nghe nói hôm qua có lớp đánh bom phòng học ma pháp nên hôm nay Văn Ánh và những người khác sẽ tạm thời giảng dạy trong phòng học này.
Hôm qua Essence sau khi bị thương nặng như vậy mà hôm nay lại đến trường, thấy trên người chỉ bị thương nhẹ, có chút băng bó, có mùi thuốc, tinh thần rất tốt, Essence chọc vào lưng Văn Ánh nói: "Cậu có muốn tôi dạy cho cậu một ít thủ thuật không?"
"Thủ thuật gì?" Văn Ánh quay đầu lại.
"Ừm ~" Essence hơi nheo mắt, khuôn mặt ửng hồng, tràn đầy sức sống, "Một thủ thuật để cuộc sống trên giường hạnh phúc hơn. Nói cách khác, nếu hắn quá thích cậu và có thể không sống thiếu cậu, cậu sẽ không bị hắn đánh chết.”
Cảm ơn, trước khi tôi chạm vào cậu ta đã bị đánh chết rồi, Văn Ánh trợn mắt, tức giận quay đầu lại, lời đề nghị của mị ma hoàn toàn không đáng tin cậy.
Sycar thầm cầu nguyện Văn Ánh sẽ không để ý đến hắn. Nếu Văn Ánh muốn sao chép con rối của mình để làm gì đó... thì sẽ là một thảm họa. không cần làm gì, vu oan một con rối là được, ví dụ như đem con rối của hắn thả vào nhà vệ sinh nữ.
Sycar chỉ tưởng tượng mà thôi, tầm nhìn của Sycar trở nên tối sầm, chàng trai trẻ tuấn tú với thân hình tráng kiện, trên mặt cau mày, hoàn toàn mất đi cảm giác tà ác và độc đoán mà mình đã cho Văn Ánh lần đầu gặp mặt.
Myers đã có biện pháp đối phó, hôm nay hắn vẫn có thời gian rảnh để xem kịch.
Lychee cảm nhận được các loại bầu không khí sau lưng, nghiêm túc mở sách ra nghiên cứu.
Giáo viên dạy lớp ma pháp... Phong La bước vào lớp và tất cả mọi người đều sửng sốt trong giây lát.
Phong La cầm tài liệu giảng dạy một cách lạnh lùng bước lên bục và nói: "Hôm qua giáo viên dạy ma pháp cho các em bị nổ bị thương, trong khoảng thời gian gần đây lớp ma pháp do ta dạy."
Giáo viên thực sự bị thương bởi ma pháp của học sinh? Có rất nhiều học sinh trâu bò trong lớp ngày hôm qua.
Phong La trong lòng líu lưỡi, không phải là mặt bị độc tố hủy dung trong thời gian ngắn không thể bình phục được, còn yêu cầu hắn đến dạy thay sao.
Phong La bắt đầu buổi học một cách lạnh nhạt, chỉ nói về những điểm mấu chốt trong bài giảng, ngắn gọn và súc tích, bài học hôm nay đều là những ma pháp cơ bản, mọi người đều biết, nhưng Phong La yêu cầu họ phải thi triển được tất cả những ma pháp đơn giản này ngay lập tức.
Ví dụ, ma pháp truyền tin đơn giản phải có thể thi triển ngay lập tức mà không cần niệm chú, trước khi tan học không thành công phải chép một ngàn lần ma chú.
"Ma quỷ." Myers phàn nàn, ma pháp có thể thi triển trong nháy mắt thường là để luyện tập ma pháp trong tâm nhiều lần, bọn họ thường luyện tập ma pháp tấn công, và họ không thành thạo loại ma pháp sinh hoạt này.
Họ đang luyện tập niệm tức thời không có ma chú, còn Văn Ánh và Ô Phi đang học cách thi triển ma pháp truyền tin.
Các đối tượng đều bị lệch, rõ ràng là nhằm vào tờ giấy mục tiêu trên bàn, nhưng ma pháp lại truyền đến cuốn sách giáo khoa bên cạnh, thật là một mớ hỗn độn, Văn Ánh rất mệt mỏi, thử lại lần nữa, không có chuyện gì xảy ra. Cậu cho rằng ma pháp lần nữa thất bại.
Ma pháp rơi vào hộp thức ăn trong ngăn kéo, tờ giấy trong hộp thức ăn bay ra từ khe hở trên hộp thức ăn, biến thành một con quạ bay sang một bên.
Chờ Văn Ánh chú ý tới con quạ đen kia muốn ngăn cản quạ đen thì đã muộn, con quạ run rẩy bay đến trước đôi bàn tay Boros và bị Boros tóm gọn giữa những ngón tay.
Boros mở tờ giấy ra và sửng sốt, tờ giấy viết: Chúng ta cùng nhau ăn cơm nha.
__________________________________________
*Bản Edit thuộc về WP: cangoikekho
*Xong chương 29
___Người Edit: Hồng Đào Thích H Văn.
Người Edit: Vậy trở lại theo lịch đăng chương 1ngày/1c hoặc 2ngày/1c, tại chủ nhà không có rảnh nữa, nào rảnh thì 2-3 chương 1ngày. Vậy nha
*Mặc dù đã beta nhưng tránh khỏi sai chính tả cũng như câu từ không hợp lí. Mong mọi người góp ý.
Myers đã nhìn thấy Sycar quỳ xuống vì Văn Ánh, đồng thời bị Phong La bắt và đánh hắn, nhìn thấy bộ dáng Văn Ánh nắm chắc phần thắng này, Myers mỉm cười: “Cậu không thể sử dụng đạo cụ ma pháp trong trận đấu xếp hạng, ngoại trừ cái này, đạo cụ khác đều không được, so với ma dược trong túi trên người cậu."
Giữa trưa ngày hôm qua, sau khi ăn xong đồ Aruda làm, Sycar lập tức lao tới bệnh viện, không kiểm tra ra đồ ăn có vấn đề, ngược lại nhiều dinh dưỡng bồi bổ, sau khi kiểm tra chân phát hiện ra chất độc ma dược lưu lại, độc tố ma pháp tạo thành lưu lại cũng không giống với độc tố ma dược lưu lại, Sycar nghe ngóng một chút liền biết vì sao mình quỳ.
Lúc đó có rất nhiều ác ma đang xem, để ngăn chặn bản thân ngày càng lan rộng một cách thái quá, hắn ra roi thúc ngựa, để cho thủ hạ tiểu đệ đều xuất động, chính mình cũng xuất động, khắp nơi tuyên truyền lý do mình quỳ xuống, đó là bởi vì độc ma dược của Aruda
Tất nhiên, có rất nhiều bài viết và bình luận trên Internet.
Cho nên đám ác ma có mặt lúc này hầu hết đều biết trong túi của Văn Ánh có thứ gì, lập tức cười lớn, Ma Kính ác ma nhìn như đã chắc chắn thắng lợi, chắc chắn muốn lặp lại chiêu trò tương tự.
Trong trận đấu xếp hạng có một quy định là nếu buộc đối thủ phải rời khỏi đấu trường thì sẽ thua, vì vậy Ma Kính ác ma chỉ cần lấy một ít thuốc độc làm tê liệt tạm thời là có thể đẩy được Cực Ác Điểu ra khỏi đấu trường.
“Ha ha ha, tên kia phỏng chừng trợn tròn mắt rồi.”
"Hôm qua Myers bị hói cánh, đi lại khệnh khạng trong học viện mà không hề hay biết. Tôi cũng không cười vui vẻ như vậy, hahaha."
"Hiện tại cũng không che dấu chỗ hói kia, Myers da mặt thật dày, không hổ là hắn."
"Hận thù dễ dàng giải quyết, nếu Myers không báo thù trở về, hắn liền không phải là Cực Ác Điểu."
Myers mỉm cười nhìn Văn Ánh, hai tay buông thõng tự nhiên đứng trên đấu trường, dưới vẻ ngoài có vẻ thoải mái, trong lòng hắn âm thầm cảnh giác, thật giống như cảm giác rada đồng loại, hắn luôn cảm giác Văn Ánh đang chuẩn bị chuyện gì đó.
Văn Ánh không chút do dự cởi túi ra, đặt lên bàn một bên.
“Tại sao cậu ta lại để nó đi dễ dàng như vậy?”
"Giả vờ thôi."
"Tôi cảm thấy như cậu ấy có những thứ khác dưới thắt lưng của mình."
Myers nghĩ nghĩ, nhưng không nghĩ ra thủ đoạn nào khác mà Văn Ánh có thể dùng, Phong La hô lớn “Bắt đầu”, hắn quan sát tại chỗ, không lập tức ra tay.
——Ngược lại, hắn lại cho Văn Ánh một cơ hội.
Bốn phân thân ma kính phản chiếu những thứ bên ngoài giống như những tấm gương thông thường. Khi "Myers" trong ma kính khi Myers không phát hiện, khoảng cách nó càng ngày càng gần, đợi đến khi tồn tại trong ma kính vượt qua mặt kính "Đi" ra, đám ác ma xôn xao một mảng.
"Ma Kính ác ma còn có năng lực này sao?"
"Bốn người trông giống hệt Myers đại nhân là cái gì?"
"Trông giống như người thật vậy."
Nhìn vào những thứ trông giống hệt mình, Myers sửng sốt, lập tức tự hỏi đây là ma pháp gì, chưa từng thấy qua, xem ra là ma pháp độc nhất của Ma Kính ác ma...... Chưa từng nghe qua Ma Kính ác ma có thể đem ác ma sao chép ra.
"Xem ra đây là sự tự tin của cậu." Myers ngừng quan sát, lập tức ra tay, đôi cánh màu xanh tím của hắn dang ra, dọc theo đường di chuyển của hắn lóe lên một vòng cung màu tím, hắn trong một hơi thở đã bao phủ khoảng cách hơn mười mét. Dùng tay cưỡng chế sấm sét, anh tự đấm vào mặt mình không chút do dự.
Điều đáng ngạc nhiên là thứ bước ra từ gương rất mỏng manh và trông giống hệt hắn, nhưng khả năng chiến đấu của nó lại hoàn toàn khác.
Myers thu tay lại, hắn một quyền liền đem vật kia đánh không còn, xúc cảm giống như nện vào gương, trong nháy mắt đánh trúng tất cả mọi người nghe được âm thanh gương vỡ vụn, cái thứ lớn lên giống hắn kia cũng giống như gương bị vỡ, vỡ vụn thành từng mảnh và tiêu tan thành những điểm sáng. Myers nhìn Văn Ánh, nhướng mày nói: "Đây là sự tự tin của cậu sao? Thứ gì đó có thể vỡ nát chỉ bằng một đòn?"
Hắn đi về phía Văn Ánh, thân hình cao gầy, vì uy hiếp Văn Ánh, hắn dang rộng đôi cánh ra sau lưng, tạo ra một bóng đen, vòng cung điện màu tím quấn quanh người hắn, tiếng điện "xèo xèo" tiếp tục vang lên.
“Đây là sự tự tin của tôi,” Văn Ánh bỗng nhiên cười, vẻ mặt âm hiểm: “Với tính cách của cậu, hẳn là sẽ có rất nhiều người muốn đánh cậu.”
Myers dừng lại, trong lòng hắn lóe lên một loại dự cảm không tốt.
Văn Anh nói tiếp: “Nếu tôi bán con rối này đi, không biết có ác ma nào có hứng thú mua lại để trút giận hay không.”
Xung quanh khán đài lại lần nữa vang lên tiếng hít thở, không ít ác ma nghe xong Văn Ánh nói, trong lòng toát ra một đống ý nghĩ, toàn bộ đều hưng phấn đến đỏ bừng mặt, không biết có phải hay không, họ đỏ mặt vì xấu hổ hoặc phấn khích, hoặc vì họ có thể đánh bại Myers mà trở nên đỏ.
Myers có thể cảm nhận được những cảm xúc kỳ lạ trong mắt đám ác ma xung quanh, sát ý thì không có, nhưng nhiệt tình kỳ lạ đó là gì? hắn không muốn biết.
Văn Ánh vẫn luôn chú ý tới biểu tình của Myers, phát hiện hắn đang mất tập trung, lập tức truyền kinh nghiệm ý niệm đem ý thức của con chim vào trong con rối vào buổi trưa, áp dụng lên Myers.
Myers là một ác ma, khác với loài chim bình thường, để tăng tỷ lệ thành công, nghe Văn Ánh nói hắn càng bất an.
Trước mắt Mục Ách Hi tối sầm giấy lát, phát hiện vị trí của mình thay đổi, hắn không kịp phản ứng, trong tầm mắt, Văn Ánh đột nhiên nhanh chóng xẹt qua trước mắt hắn, một cước chuẩn xác đá vào mặt con rối giống hắn bên cạnh, một cước đá con rối ra khỏi đài thi đấu.
Đạp con rối do chính mình tạo ra....
Khi hết một phút, ba con rối còn lại biến mất, tầm nhìn của Myers lại tối sầm, anh thấy mình đang ở bên ngoài đấu trường, mặt vẫn có chút đau đớn, trong nháy mắt hắn hiểu được kế hoạch của Văn Ánh.
"Cậu còn có loại năng lực này sao?" Myers cảm thấy như chết tiệt, "Cậu là một Ma Kính ác ma biến dị sao?" Hắn thực sự chấn động, hắn chưa bao giờ nghe nói đến Ma Kính tộc có thể dời đi ý thức của ác ma.
Khi sức mạnh của Văn Ánh dần dần tăng lên, khả năng này ở giai đoạn sau sẽ trở nên rất đáng sợ, Myers nghĩ đến đến các khả năng dùng năng lực này đối địch, khuôn mặt ngả ngớn và thờ ơ của hắn trở nên nghiêm túc, có thể nói là không thể tin được.
Các ác ma kinh nghiệm chiến đấu phong phú, từ nhỏ đánh tới lớn đều nhanh chóng nghĩ đến những công dụng khác nhau của năng lực này, nếu như liên hợp với một ác ma khác, có thể khiến ý thức bản thể ác ma bị dời đi, để cho một ác ma khác mai phục ám sát, bản thể ác ma căn bản không có bất kỳ lực hoàn thủ nào, hoàn toàn trở thành mục tiêu.
Ngoài khả năng chiến đấu nghiêm túc đối đầu kẻ địch, không ít ác ma còn liên tưởng đến một vài thứ khác, với những biểu hiện khác nhau trong đầu.
Lông vũ trên cánh của Myers nổ tung, không kịp thở hay dừng lại, anh xúc động hét lên với Văn Ánh đang trên đài: "Đừng bán con con rối của tôi! Nếu không tôi sẽ kiện cậu vì tội xâm phạm quyền vẽ chân dung!"
“Đó là thứ chỉ tồn tại ở Nhân Giới.”
"Không có luật nào giống như vậy trong luật Ma Vương đại nhân ban hành.”
"Ngoài mặt là không được, lén lút là được rồi."
Trong quy tắc của Ma Giới, ác ma mạnh mẽ và có năng lực chính là Thần, đây là bản năng khắc sâu trong gen của ác ma, chúng tôn thờ kẻ mạnh và cười nhạo kẻ yếu, thái độ của nhiều ác ma đối với Văn Ánh trong nháy mắt thay đổi.
Tuy nhiên, hơn một nửa số ác ma vẫn không thích Văn Ánh, bởi vì vừa rồi Văn Ánh trực tiếp dùng đuôi của mình móc vào đuôi của Boros! Những người ngưỡng mộ Boros rất không hài lòng với Văn Ánh.
Cũng có một số người hâm mộ Boros, trong lòng thầm có chút suy nghĩ, bọn họ nhìn thấy ánh mắt của Văn Ánh dịu dàng hơn những người khác cùng loại, hoặc có thể nói là lấp bắp.
Văn Anh đi đến rìa đấu trường, nhìn xuống Myers đang dặm chân phía dưới, dùng ngón tay cuộn một lọn tóc nhỏ, hàm ý nói: “Vì Ma Vương chưa ban hành luật như quyền chụp ảnh chân dung, vậy thì tôi cảm thấy rằng khả năng của mình nên được sử dụng để mang lại lợi ích cho các bạn cùng lớp.”
Đây là lần đầu tiên Myers nhìn thấy một kẻ vô liêm sỉ hơn mình, hắn không thể tin được.
Lũ ác ma to gan huýt sáo hoan hô, Cực Ác Điểu bị thiệt thòi, thật hiếm thấy.
Myers tức giận dậm chân, Boros không thể ngồi yên, hình ảnh lần đầu tiên hắn gặp Văn Ánh là ôm thú nhồi bông Tam Đầu Khuyển phiên bản Q không ngừng hiện lên trong đầu hắn, cảm giác từ cái đuôi vừa rồi không ngừng lặp lại trong đầu hắn. Boros không thể ngồi yên, liệu Văn Ánh có thể làm ra con rối của hắn không.
Trong đầu tưởng tượng ra hình ảnh đó, Boros đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt u ám cùng áp lực thấp đáng sợ khiến đám ác ma ngồi hoặc đứng gần hắn lần nữa lui ra xa.
Một tên phóng đãng! Ác ma yếu đuối xấc xược! Boros rất khó chịu, tay vô ý thức dùng sức cào trên tay vịn ghế, móng tay màu đen trực tiếp xuyên thấu gỗ và đâm sâu vào, tay dùng lực mà bóp nát tay vịn.
Văn Ánh đang cảm thấy tự hào vì đã trở thành một người ba thì đột nhiên cảm thấy một ánh mắt đáng sợ xuyên qua cơ thể mình, dựa theo cảm giác nhìn qua, thì thấy thái độ kiêu ngạo của Văn Ánh đã tan nát như mạng nhện.
Chuyện móc đuôi vừa rồi vẫn chưa trôi qua... Phải nghĩ cách
Phong La lơ lửng trên đấu trường, nghĩ đến ma pháp vừa rồi được Văn Ánh sử dụng, theo ghi chép lịch sử, tộc Ma Kính ác ma ở thời kỳ đỉnh cao cũng không thể dời đi ý thức của ác ma.
Đó là thí nghiệm của Aruda hay là ma kính ác ma trẻ tuổi này tự mình sinh ra biến dị?
Trong lòng suy nghĩ, Phong La tiếp tục làm nhiệm vụ giáo viên, ghi chép kết quả ván thứ hai sau, nói: "Trận thứ ba, Ô Phi."
Ô Phi còn đang ăn dưa sửng sốt, trong lòng cảm giác mình vui quá hóa buồn.
Văn Ánh từ trên đài đi xuống, đối mặt với Myers đang chuẩn bị đi tới, nói: "Được rồi được rồi, tôi còn chưa vô liêm sỉ buôn bán con rối người thật khắp nơi như vậy, ai biết đám ác ma mua con rối người kia sẽ làm gì với cậu chứ."
Myers: “…” Hắn nhìn thấy trong mắt Văn Ánh có ý đùa cợt, nhưng hiện tại hắn thật sự không dám đối đầu với Văn Ánh.
Nhưng liệu Cực Ác Điểu chịu đựng được sự thiệt thòi này? Myers nhìn về phía Boros, người trông thậm chí còn tệ hơn trước, sau khi suy nghĩ, Myers hiểu ra, Boros có lẽ cho rằng Văn Ánh có thể đã sao chép con rối của mình và làm gì đó.
Nếu Văn Ánh dám bán con rối của mình, hắn sẽ dám nói với Boros rằng Văn Ánh đã làm điều gì đó không phù hợp với trẻ em với con rối của mình.
Boros muốn đi tới hỏi, nhưng cho dù Văn Ánh có trả lời thế nào đi chăng nữa, một khi câu hỏi đã được đưa ra, hắn còn muốn bộ dạng này ở nơi công cộng sao? Anh chỉ có thể chịu đựng sự lo lắng và cáu kỉnh của mình cho đến khi tan học.
Ô Phi bước lên đài, Văn Ánh tò mò nhìn ác ma có dòng máu lai này, giống như cậu, cũng một nửa từ Nhân Giới.
Đối thủ mà hắn chọn là một ác ma bình thường ngoài Lớp 1. Cậu ta cũng xui xẻo, trước khi thức tỉnh thì không bị cướp bảng điểm, nhưng sau khi thức tỉnh thì không có cơ hội cướp được.
Mọi người đều biết rằng Ô Phi lớn lên ở Nhân Giới và các hậu duệ của ác ma cao quý vẫn mang theo thái độ dò xét.
Ma Vương đã già, sự cạnh tranh giữa hai vị vương tử nhất định sẽ được quyết định trong vòng trăm năm nữa, họ phải chọn một bên để bỏ phiếu.
Ô Phi đứng trên đài, tay chân có chút run rẩy, hắn nhìn đối tượng khiêu chiến mình đã chọn trước mặt, bình tĩnh lại quyết định giao cho bản năng... Hắn chỉ có bản năng, hắn chưa từng có đánh nhau với các bạn cùng lớp từ khi còn nhỏ. Thật là tội lỗi.
Phong cách chiến đấu của nhị vương tử thực sự không có kỹ năng gì cả, hoàn toàn dựa vào ma lực cường đại nghiền ép, hắn có sức mạnh ma lực mạnh mẽ nhưng không biết cách sử dụng nó. Nhóm ác ma trong lòng đánh giá, nếu bọn họ có loại ngọn lửa thiên phú cường độ này, không mất mười giây để hạ gục kẻ thù ra khỏi đài, và mất ba mươi giây có thể khiến đối thủ kêu gào đầu hàng.
Ô Phi phải mất năm phút để khiến đối thủ của mình ra khỏi đài, chàng trai trẻ lớn lên trong một xã hội hòa bình không dám ra tay nặng nề và quá rụt rè vướng tay vướng chân.
Lilith và Levima nhìn nhau, trong mắt nhau nhìn ra ý tứ của nhau - Nhị điện hạ cần phải rèn luyện thực chiến rất nhiều.
Các trận đấu vòng loại của ác ma lần lượt trôi qua, thời gian học cũng vượt quá, phải đến sau tám giờ tối, toàn bộ đám ác ma chiều nay mới được coi là đã hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Văn Ánh đã chuẩn bị sẵn, để mắt tới cửa và Boros, người cũng đang nhìn chằm chằm vào cậu, ngay khi Phong La vừa hô tan học, Văn Ánh lập tức bỏ chạy, thẻ tốc độ của cậu lập tức được kích hoạt, chạy đi không dấu vết.
Cái đuôi của Boros khoét thêm một cái lỗ trên mặt đất, một bụng lửa giận không có cách nào phát tiết, hắn trút cơn giận chạy về phía ma thú bên trong khu rừng Vĩnh Hằng.
Văn Ánh chạy mãi, mãi đến lâu đài cũng không dám dừng lại, mệt đến mức ngã xuống đất, há miệng thở hổn hển.
Đã bao giờ mạo hiểm mạng sống của mình vì bất cứ điều gì trong cuộc sống này chưa?
- - Vì để bảo vệ mạng sống.
Nếu có thể quay ngược thời gian, cậu nhất định sẽ không dùng đuôi móc vào đuôi Boros, Văn Ánh rất hối hận, quyết định dành mấy ngày để tìm hiểu lẽ thường của Ma Giới, thất học thực sự rất đáng sợ.
Bóng người đổ xuống, Văn Ánh ngước mắt lên và nhìn thấy Aruda, Aruda nghi hoặc nhìn Văn Ánh đang nằm trên sàn và hỏi: "Sao cháu lại nằm ở đây?"
“Bà cố, cháu có một vấn đề muốn hỏi,” Văn Ánh chậm rãi ngồi dậy, “Nếu đuôi của một con ác ma móc đuôi một con ác m khác, ngoài việc tôi thích cậu còn có ý nghĩa gì?”
Aruda chớp mắt, cười lớn và trêu chọc: "Ồ, Tiểu Ấn, cháu móc đuôi ai vậy?"
Văn Ánh im lặng một lúc rồi thốt ra một cái tên: "...Boros."
"Bà đã nói đứa trẻ kia không tồi"
"Bà cố."
Aruda xòe tay: "Đúng vậy, còn có một ý nghĩa khác."
Tinh thần Văn Ánh lập tức trở nên phấn chấn.
"Khiêu khích." (*)
(*) 挑衅: nghĩa là khiêu khích, trêu chọc mình nên để nghĩa nào mới đúng, giúp mn ơi.
Văn Ánh lại héo hon.
"Được rồi, mau tới ăn cơm đi, hôm nay trường học kéo dài thời gian tiết học muộn như vậy, đồ ăn nguội rồi, bà đi hâm nóng cho cháu, trong thời gian này cháu đi nghỉ ngơi đi."
Văn Ánh dù không muốn nhìn thấy Boros đến đâu thì ngày hôm sau vẫn phải đến trường, Boros vị trí là ở bên phải cậu.
Cậu sợ hãi ngồi xuống chỗ ngồi dưới ánh mắt im lặng và hung dữ của Boros, run rẩy giơ tay lên và mỉm cười chào Boros: "Chào buổi sáng."
Tiết đầu tiên hôm nay là tiết ma pháp, vốn định vào một phòng học đặc biệt, nhưng cậu nghe nói hôm qua có lớp đánh bom phòng học ma pháp nên hôm nay Văn Ánh và những người khác sẽ tạm thời giảng dạy trong phòng học này.
Hôm qua Essence sau khi bị thương nặng như vậy mà hôm nay lại đến trường, thấy trên người chỉ bị thương nhẹ, có chút băng bó, có mùi thuốc, tinh thần rất tốt, Essence chọc vào lưng Văn Ánh nói: "Cậu có muốn tôi dạy cho cậu một ít thủ thuật không?"
"Thủ thuật gì?" Văn Ánh quay đầu lại.
"Ừm ~" Essence hơi nheo mắt, khuôn mặt ửng hồng, tràn đầy sức sống, "Một thủ thuật để cuộc sống trên giường hạnh phúc hơn. Nói cách khác, nếu hắn quá thích cậu và có thể không sống thiếu cậu, cậu sẽ không bị hắn đánh chết.”
Cảm ơn, trước khi tôi chạm vào cậu ta đã bị đánh chết rồi, Văn Ánh trợn mắt, tức giận quay đầu lại, lời đề nghị của mị ma hoàn toàn không đáng tin cậy.
Sycar thầm cầu nguyện Văn Ánh sẽ không để ý đến hắn. Nếu Văn Ánh muốn sao chép con rối của mình để làm gì đó... thì sẽ là một thảm họa. không cần làm gì, vu oan một con rối là được, ví dụ như đem con rối của hắn thả vào nhà vệ sinh nữ.
Sycar chỉ tưởng tượng mà thôi, tầm nhìn của Sycar trở nên tối sầm, chàng trai trẻ tuấn tú với thân hình tráng kiện, trên mặt cau mày, hoàn toàn mất đi cảm giác tà ác và độc đoán mà mình đã cho Văn Ánh lần đầu gặp mặt.
Myers đã có biện pháp đối phó, hôm nay hắn vẫn có thời gian rảnh để xem kịch.
Lychee cảm nhận được các loại bầu không khí sau lưng, nghiêm túc mở sách ra nghiên cứu.
Giáo viên dạy lớp ma pháp... Phong La bước vào lớp và tất cả mọi người đều sửng sốt trong giây lát.
Phong La cầm tài liệu giảng dạy một cách lạnh lùng bước lên bục và nói: "Hôm qua giáo viên dạy ma pháp cho các em bị nổ bị thương, trong khoảng thời gian gần đây lớp ma pháp do ta dạy."
Giáo viên thực sự bị thương bởi ma pháp của học sinh? Có rất nhiều học sinh trâu bò trong lớp ngày hôm qua.
Phong La trong lòng líu lưỡi, không phải là mặt bị độc tố hủy dung trong thời gian ngắn không thể bình phục được, còn yêu cầu hắn đến dạy thay sao.
Phong La bắt đầu buổi học một cách lạnh nhạt, chỉ nói về những điểm mấu chốt trong bài giảng, ngắn gọn và súc tích, bài học hôm nay đều là những ma pháp cơ bản, mọi người đều biết, nhưng Phong La yêu cầu họ phải thi triển được tất cả những ma pháp đơn giản này ngay lập tức.
Ví dụ, ma pháp truyền tin đơn giản phải có thể thi triển ngay lập tức mà không cần niệm chú, trước khi tan học không thành công phải chép một ngàn lần ma chú.
"Ma quỷ." Myers phàn nàn, ma pháp có thể thi triển trong nháy mắt thường là để luyện tập ma pháp trong tâm nhiều lần, bọn họ thường luyện tập ma pháp tấn công, và họ không thành thạo loại ma pháp sinh hoạt này.
Họ đang luyện tập niệm tức thời không có ma chú, còn Văn Ánh và Ô Phi đang học cách thi triển ma pháp truyền tin.
Các đối tượng đều bị lệch, rõ ràng là nhằm vào tờ giấy mục tiêu trên bàn, nhưng ma pháp lại truyền đến cuốn sách giáo khoa bên cạnh, thật là một mớ hỗn độn, Văn Ánh rất mệt mỏi, thử lại lần nữa, không có chuyện gì xảy ra. Cậu cho rằng ma pháp lần nữa thất bại.
Ma pháp rơi vào hộp thức ăn trong ngăn kéo, tờ giấy trong hộp thức ăn bay ra từ khe hở trên hộp thức ăn, biến thành một con quạ bay sang một bên.
Chờ Văn Ánh chú ý tới con quạ đen kia muốn ngăn cản quạ đen thì đã muộn, con quạ run rẩy bay đến trước đôi bàn tay Boros và bị Boros tóm gọn giữa những ngón tay.
Boros mở tờ giấy ra và sửng sốt, tờ giấy viết: Chúng ta cùng nhau ăn cơm nha.
__________________________________________
*Bản Edit thuộc về WP: cangoikekho
*Xong chương 29
___Người Edit: Hồng Đào Thích H Văn.
Người Edit: Vậy trở lại theo lịch đăng chương 1ngày/1c hoặc 2ngày/1c, tại chủ nhà không có rảnh nữa, nào rảnh thì 2-3 chương 1ngày. Vậy nha