Chương 5
Lâu Kế Phóng là quỷ nghi ngờ, từ việc anh chưa từng buông lỏng việc giám sát Thành Ngọc suốt nhiều năm như vậy là biết. Muốn trực tiếp chạy trốn khỏi phủ anh, lính canh bên ngoài còn nhiều hơn cô nghĩ. Huống chi, muốn đi Nghi Châu, cần phải ra khỏi biên giới của anh trước. Mà ra khỏi biên giới của anh, cần phải có công văn do anh đóng dấu. Thành Ngọc nghĩ sẽ bảo Tần Triệt lấy một bản trong số các công văn giấy tờ đã đóng dấu của anh, sau đó bọn họ sẽ tạo hai thân phận giả trên công văn. Tần Triệt không đồng ý, bắt đầu từ giây phút Lâu Kế Phóng biết cô chạy trốn, ảnh của cô sẽ được đưa đến tay từng binh lính canh phòng biên giới. Thành Ngọc nói, em hủy dung. Tần Triệt nhìn cô. Thành Ngọc im lặng, nếu cô thật sự ra tay được, Lâu Kế Phóng đã thả cô đi từ lâu rồi. Thành Ngọc lại nói, trốn trong hàng hóa thì sao? Tần Triệt vẫn lắc đầu, em cho rằng Lâu Kế Phóng có thể quản lý nơi này là dựa vào cái gì? Anh có quân lệnh nghiêm khắc, em đã biết từ trước. Thành Ngọc nói, thế anh có ý kiến gì? Tần Triệt lặng im nhìn Thành Ngọc. Chẳng biết tại sao, luôn cảm thấy lần này Tần Triệt trở về lại có điểm khác trước. Y trở nên lặng lẽ hơn, hoặc là biết từ đây về sau cuộc sống sẽ không thái bình. Vành mắt Thành Ngọc đỏ lên. Nghe thấy Tần Triệt nói: “Chúng ta trực tiếp giết Lâu Kế Phóng.” - Lâu Kế Phóng hỏi Thành Ngọc, tại sao hôm nay mất tập trung. Hai cái động đều bị chặn kín, cái đuôi nhỏ lông xù cọ vào đùi Thành Ngọc. Bên ngoài sân thắp đèn sáng trưng, từ lầu hai nhìn ra, là ngọn cây ngô đồng đong đưa qua lại. Thành Ngọc nghiêng người, cầm cánh tay anh. Lâu Kế Phóng lập tức dừng lại. Trong phòng không bật đèn, chỉ có chút ánh sáng lờ mờ bên ngoài rọi vào. Buổi tối cô vẫn chưa tắm, trên mặt còn mang lớp trang điểm nhẹ nhàng mềm mại. Giờ nhìn thấy, giống như bóng hình mờ ảo trong sương mù, nhưng lại thấy rõ chân mày lá liễu, mắt hạnh và đôi môi hồng đào. Nằm trên chiếc giường bừa bộn, hé miệng ra. “Lâu Kế Phóng, anh cưới em đi.” Sáng hôm sau, lần đầu tiên Lâu Kế Phóng không đi làm việc đúng giờ sau nhiều năm. Bởi vì Thành Ngọc nói, từ trước đến nay anh chưa từng ngủ đẫy giấc cùng cô. Mỗi buổi sáng thức dậy, trên giường luôn chỉ còn một mình cô. Thành Ngọc còn chủ động mời một bác sĩ về ở trong nhà, ăn ba bữa một ngày theo chế độ ăn uống dinh dưỡng do bác sĩ kê ra. Vàng bạc châu báu, Lâu Kế Phóng mang về nhà từng hòm một. Buổi tối, cô trở nên chủ động hơn trước. Trước kia không thích làm, Lâu Kế Phóng phải dỗ cô mới chịu làm, bây giờ cái gì cũng theo ý anh. Lâu Kế Phóng hỏi cô tại sao? Thành Ngọc nói: “Thật ra anh đối xử với em rất tốt.” Thành Ngọc không nói dối, Lâu Kế Phóng yêu cô, nhưng yêu theo cách của anh. Trong phạm vi cho phép của anh, anh cho Thành Ngọc sự tự do lớn nhất. Không để cô phải chịu chút uất ức nào, không để cô phải chịu chút đau khổ nào ngoài lúc ở trên giường. Trước đây có bất kỳ ai nảy sinh tranh chấp với Thành Ngọc, Lâu Kế Phóng chưa từng hỏi nguyên nhân, anh chỉ hỏi Thành Ngọc, anh giết người này, em có ý kiến gì không? Anh đã cho cô quá nhiều thứ, anh làm cho cô một chiếc lồng chim màu vàng đẹp nhất, nhưng chưa từng hỏi cô: Có bằng lòng ở lại nơi này không? “Lâu Kế Phóng, cảm ơn anh.” Thành Ngọc nói trong cơn lốc xoáy. Những lời này, là lời thật lòng của cô. Cảm ơn anh đã cứu cô, cũng cảm ơn anh chưa từng đối xử tệ bạc với cô suốt nhiều năm như vậy. Lâu Kế Phóng bắt đầu chuẩn bị hôn lễ, Thành Ngọc tận mắt thấy anh trở nên bận rộn, cũng trở nên hưng phấn. Về việc hôn lễ, anh phải xem từng thứ một, việc trong quân đội, anh cũng không thể bỏ sót cái gì. Lâu Kế Phóng không có cách nào phân thân, có mấy tối, thậm chí còn không về ngủ. Hôm đó là tiết đại thử*, điện thoại trong phòng Thành Ngọc vang lên. * Tiết đại thử: ngày nóng (một trong 24 tiết, khoảng ngày 22, 23, 24/7, là khoảng thời gian nóng nhất)Sau ba tiếng chuông đã tự động ngắt. Thành Ngọc từ trong chăn đứng dậy, mặc bộ quần áo tiện đi lại. Giờ Tý canh ba, ánh trăng bên ngoài sáng như ban ngày. Thành Ngọc buông rèm cửa sổ, khiến trong phòng trở nên tối om. Yên lặng chờ đợi, nghe thấy có người đẩy cửa phòng ngủ ra. Thành Ngọc lên tiếng trong bóng tối: “A Triệt?” Tần Triệt xác định vị trí của cô một cách khó khăn, kéo Thành Ngọc cùng ra sau cửa. Tiếng tim đập thình thịch vang dội bên tai. Giọng nói chập chờn thành làn khói mờ ảo. “Anh ta đã từ quân doanh về.” “Vâng.” Thành Ngọc chỉ nói một chữ. Bọn họ không nói thêm gì nữa. Thành Ngọc nắm chặt cánh tay Tần Triệt, phát hiện trên cánh tay có đường gồ ghề lên xuống dưới lớp áo mỏng của y. Giống như vết sẹo. Lúc trước cô không nhớ trên cánh tay y có vết thương. “A Triệt, tay anh…” Tần Triệt che miệng cô lại: “Lâu Kế Phóng vào nhà dưới rồi.” Tiếng ô tô loáng thoáng từ từ đến gần. Lâu Kế Phóng đi rất khẽ, anh không muốn làm ồn Thành Ngọc ngủ. Mẹ ở tầng dưới đã ngủ, Lâu Kế Phóng đi một mình lên tầng. Anh bận rộn cả ngày, rạng sáng là thời gian anh thả lỏng nhất. Lâu Kế Phóng vừa lên tầng, một tay vừa cởi khuy áo sơmi trên cùng. Bên tay trái cầm một phần bánh ngọt lúc sáng Thành Ngọc nói muốn ăn nhưng lại không mua được ở trong thành. Bánh cuốn tơ vàng thơm giòn, ban ngày Lâu Kế Phóng đã lái xe sáu tiếng đồng hồ để đích thân đi mua cho cô. Bước tới phòng ngủ, Lâu Kế Phóng giơ tay đẩy cửa ra. Trong phòng đen sì, không thấy bóng dáng cô ngủ trên giường. Lâu Kế Phóng không bật đèn, anh trở tay khẽ đóng cửa lại. Ổ khóa “cạch” một tiếng. Sau đó, một họng súng lạnh ngắt nhắm vào Thái Dương anh.