Chương 7
Tần Triệt biến thành một người khác. Con dã thú trong lòng bị thả ra, y bắt đầu không kiêng nể gì. Chỉ là, có lẽ Tần Triệt cũng không dám đối diện với ánh mắt Thành Ngọc nhìn y, lần nào y cũng phải bịt kín hai mắt Thành Ngọc. Thành Ngọc càng phản kháng, y càng phấn khích. Nhưng lúc đó y không nói lời nào, dây mây, ván gỗ, roi mềm, trở thành tiếng nói của y. Thành Ngọc không được phép ra khỏi phòng, cũng không được ăn uống đầy đủ. Cô không được phép nói chuyện với bất kỳ ai ngoài Tần Triệt, cô không được phép mặc quần áo. Tần Triệt còn bất tài hơn Lâu Kế Phóng. Vì thế cũng tàn nhẫn hơn Lâu Kế Phóng. Y không cho cô bất kỳ cơ hội nào đi ra ngoài, ngày trước cô còn có thể nhìn thấy bầu trời, bây giờ cũng bị cướp đoạt mất. Cô không có bất kỳ khả năng trốn thoát nào, mỗi tối, Tần Triệt nhất định phải hành hạ đến khi cô ngất đi. Cô giống như một con chim bay trong bóng tối, cho dù bay thế nào, cũng không thể bay tới cuối lồng. Y có vô số thủ đoạn, dù thế nào Thành Ngọc cũng không hiểu nổi vì sao y biết nhiều như vậy. Trước đây Lâu Kế Phóng luôn không nỡ dùng đồ vật này nọ trên người cô, anh yêu thương không muốn rời tay. Trừng giới, có phải thật ra cũng là một loại trừng phạt nghiêm khắc khác hay không. Thành Ngọc cho là mình lợi dụng Tần Triệt, cô thậm chí đã nghĩ kỹ phải nói với Tần Triệt thế nào cho tốt rằng cô muốn rời đi một mình. Nhưng Tần Triệt hoàn toàn không cho cô cơ hội, y để ý tới tình yêu của cô sao? Có lẽ vậy. Nhưng y muốn cơ thể cô hơn. Giống như Lâu Kế Phóng. Thành Ngọc luôn nghĩ đến Lâu Kế Phóng vào những lúc không nhìn thấy. Nghĩ đến cơ thể bị tổn thương do giá rét của cô vì ở ngoài phòng vào mùa đông năm ấy. Khi đó cô đã từ bỏ suy nghĩ thoát khỏi Lâu Kế Phóng, cho rằng mình không còn đường trốn nữa, không bằng cứ thuận theo anh. Trận cảm lạnh đến vừa nhanh vừa mạnh, Lâu Kế Phóng tìm rất nhiều bác sĩ giỏi tới khám. Thuốc uống buổi tối rất đắng, Thành Ngọc vừa khóc vừa cáu kỉnh với Lâu Kế Phóng. Không phải cô không biết chừng mực, chỉ là cô phát hiện dù cô có làm ầm ĩ như thế nào, Lâu Kế Phóng cũng sẽ không tức giận. Bị bệnh nên tính khí khó tránh khỏi kém hơn, người cũng càng khó chiều hơn. Thành Ngọc vừa khóc vừa tính nợ cũ với anh. “Lúc trước anh luôn đối xử tệ với em, nên bây giờ cơ thể em mới không tốt.” Chuyện không có đạo lý, giờ phút này cô cũng muốn tính trên đầu anh. Lâu Kế Phóng ngồi ở mép giường, giúp cô lau nước thuốc tràn ra khóe môi. “Anh đối xử tệ với em thế nào?” “Anh luôn đe dọa em.” “Em luôn muốn chạy trốn.” “Bởi vì anh không phải người tốt lành gì.” Lâu Kế Phóng nghe xong bật cười, “Anh quả thật không phải người tốt lành gì.” Bàn tay với vào trong chăn, thăm dò cơ thể cô. Thành Ngọc uất ức: “Đến tận bây giờ cũng không tha em sao?” Lâu Kế Phóng hờ hững nói: “Xem người em còn nóng không.” Trận cảm lạnh đó khiến Thành Ngọc đổ bệnh đến tận mùa xuân năm sau mới khỏi, Lâu Kế Phóng thật sự không động tới cô một lần nào. Đợi đến khi cơ thể cô bình phục hoàn toàn, mới bù lại hết. Lâu Kế Phóng thật ra đã đưa cô đến rất nhiều chỗ tốt. Lúc trước Thành Ngọc chỉ sống cùng chị gái ở vùng đất hoang vu cằn cỗi, sau đó mới biết trên thế giới này lại có nhiều cảnh núi sông đẹp như vậy. Anh đưa cô đi ngắm đỉnh núi cao nhất Nam Sơn, Thành Ngọc mệt không bò nổi, Lâu Kế Phóng ôm cô đi lên. Khi đi ngang qua hồ nước ở núi A Tạp, Thành Ngọc không biết bơi ôm chặt Lâu Kế Phóng, theo anh bơi vào chỗ sâu trong hồ. Anh bảo cô mở mắt dưới đáy nước, Thành Ngọc thấy cá bơi thành đàn. Hưng phấn há miệng ra, sau đó bị sặc dữ dội. Lâu Kế Phóng đưa cô về bờ, thấy mặt cô đỏ ửng vì sặc nước. Dù sao anh có thể làm ở bất cứ đâu. Dịp năm mới hàng năm, Lâu Kế Phóng đều đưa Thành Ngọc đi dạo phố. Cô muốn mua cái gì thì mua cái đó. Lâu Kế Phóng có rất nhiều tiền, anh sẵn lòng để Thành Ngọc lãng phí. “Lâu Kế Phóng…” Trong chớp mắt cơ thể run rẩy, Thành Ngọc khóc lóc hét lên tên Lâu Kế Phóng. Phát hiện người phía sau dừng lại. Thành Ngọc cắn chặt răng, cho rằng mình sẽ phải chịu nhiều sự trừng phạt hơn. Nhưng không ngờ Tần Triệt từ từ lui ra ngoài. Bàn tay y khẽ vuốt ve trên người cô, Thành Ngọc sởn gai ốc, cô không khỏi nghĩ đến Lâu Kế Phóng. Có nhiều thời điểm, thật ra anh đối xử với cô rất dịu dàng. Miếng vải trước mắt hoàn toàn bị nước mắt Thành Ngọc làm ướt sũng. Thể lực Thành Ngọc chống đỡ hết nổi, lại bất tỉnh ngã xuống giường. - Người của Lâu Kế Phóng đã tìm tới Nghi Châu. Tối hôm biết tin này Tần Triệt đã gấp rút thu dọn hành lý. Không biết y tìm đâu ra một chiếc xe ngựa vận chuyển lương thảo, rồi nhét Thành Ngọc vào đó. Trên đường xóc nảy, Tần Triệt đóng giả thành phu xe ngồi ở trước điều khiển xe ngựa. Sau khi tới Nghi Châu, lần đầu tiên Thành Ngọc nhìn thấy toàn bộ bầu trời. Đàn chim bay lượn tự do tự tại ở bên ngoài. Mùi lương thảo làm cô buồn nôn, cảm giác râm ran khắp nơi làm da cô nổi mẩn đỏ dày đặc. Nước mắt chưa bao giờ ngừng rơi, Thành Ngọc nghĩ, đây là cơ hội cuối cùng của cô. Thấy đoạn gồ ghề ở phía trước, Thành Ngọc nhảy ngay xuống xe khi xe ngựa đến đoạn nhấp nhô. Tần Triệt không phát hiện ra, vẫn lái xe ngựa tiếp tục chạy về phía trước. Tim Thành Ngọc đập như sấm, gió đêm thổi vù vù bay quần áo cô, cô quay đầu, liều mạng chạy về phía trước. Nghi Châu không thuộc quyền quản lý của Lâu Kế Phóng, nơi này vẫn ở trong tình trạng lạc hậu và hỗn loạn, đây cũng là nguyên nhân đầu tiên khiến Thành Ngọc và Tần Triệt lựa chọn nó, bởi vì như vậy sẽ làm tăng độ khó cho việc tìm kiếm của Lâu Kế Phóng. Nhưng Thành Ngọc đã quên rằng, một cô gái xinh đẹp lại yếu đuối như cô một thân một mình đi lại ở nơi hỗn loạn như Nghi Châu, là chuyện nguy hiểm cỡ nào.