Chương 5
Lâm Sơ Huỳnh thu tay về, đuôi mắt khẽ nhướng lên nhìn phía bên kia.
Động tác của cô thật sự quá mê người, khiến Lục Yến Lâm nhanh chóng thu hồi tầm mắt, làm như không thấy gì hết.
Trợ lý đặc biệt Trần đứng bên cạnh nhỏ giọng hỏi một câu.
Mọi người xung quanh cũng nhìn anh, đại đa số đều đang đoán xem có phải bởi vì quan hệ giữa Lục Nghiêu và Lâm Sơ Huỳnh tốt nên người làm chú hai là anh mới cho cô mặt mũi hay không.
Nói thế nào thì một sợi dây chuyền mấy triệu được nâng thành 20 triệu, thật sự khiến cho người ta cảm thấy thật khoa trương.
“Nâng như này cũng quá phô trương rồi.”
“Ai bảo hai nhà bọn họ là thế giao, quan hệ tốt, chống lưng cho tiểu bối thì cũng dễ hiểu.”
Bên bàn khách quý đang nhỏ giọng bàn tán, về phần một số tiểu minh tinh được dẫn theo thì trong lòng nóng như lửa đốt.
Các cô không rõ những người ở đây nên giả bộ lơ đãng hỏi nhóm thiếu gia bên cạnh mình, lại bị bọn họ cười như không cười nói:
“Muốn leo lên à, cô có thể thử xem.”
Lời này vừa thốt ra, nhóm tiểu minh tinh đều hiểu ý, phỏng chừng không có cơ hội dụ dỗ rồi, nhưng họ vẫn nhịn không nổi mà nhìn qua bên đó.
Lục Nghiêu méo miệng nói: “Tốt lắm, rơi vào tay chú hai của tôi rồi.”
Lâm Sơ Huỳnh không quan tâm: “Dù sao thì đều là của nhà họ Lục, có gì khác đâu, hơn nữa hai người cũng chẳng đeo thứ này.”
“Sao có thể giống nhau được?” Lục Nghiêu khoát tay: “Tôi không tưởng tượng nổi phòng của chú hai sẽ thế nào nếu bày biện chiếc vòng đó.”
Lục Yến Lâm nổi tiếng là người “thanh tâm quả dục”, nội tâm trong sáng (?), có tiếng là không gần nữ sắc, cho tới bây giờ chưa hề truyền ra chuyện xấu nào.
“Nghĩ không ra thì đừng nghĩ nữa.” Lâm Sơ Huỳnh liếc cậu ta một cái.
“Được rồi,” Lục Nghiêu thở dài: “Từ chuyện này, tôi hiểu ra tiền quan trọng nhường nào.”
Tuy cậu cũng có tiền, nhưng so với chú hai thì phải gọi là sư phụ, tiền của cậu căn bản chẳng đủ nhìn.
Lâm Sơ Huỳnh cong cong mắt: “Cậu không được.”
Trong giới thượng lưu ở Thịnh thành, những đứa trẻ đồng lứa cũng có người xuất sắc, ví dụ như đại thiếu gia Trình gia, nhưng đa số nhóm tiểu bối đều vẫn chỉ làm được chút chuyện nhỏ.
Mà Lục Yến Lâm, đã sớm bỏ xa bọn họ.
Trẻ con và người trưởng thành đối lập nhau, làm chuyện vụn vặt nhỏ bé đối lập với sử dụng thủ đoạn cường ngạnh mạnh mẽ. Đa số mọi người đều có khuynh hướng thích người trưởng thành hơn.
Mà cô, cũng không ngoại lệ.
Sau khi hội đấu giá kết thúc, sợi dây chuyền được thay hộp đựng tinh xảo mới, giao đến tay Lục Yến Lâm.
Không nhìn thấy dấu vết từng bị giật đứt nữa.
Ánh mắt của anh trầm xuống, cầm chiếc vòng cổ lên, đặt vào tay sờ sờ, tuy vẫn là cùng một thứ nhưng xúc cảm khi chạm vào đã khác.
Có lẽ là do tâm trạng khác nhau.
Lục Yến Lâm đóng hộp lại, rồi chuyển qua: “Trả lại đi.”
Anh đã cố ý gửi về cho cô, kết quả lại thấy nó ở buổi đấu giá.
Trợ lý đặc biệt Trần thấy tổng giám đốc nhà mình mím chặt môi thì biết lúc này tâm trạng anh không tốt, khả năng rất lớn là do sợi dây chuyền.
Hắn cảm thấy mình giống như tiểu thái giám bên cạnh Hoàng Thượng, lúc này cần phải phỏng đoán thánh ý.
Trả lại cho ai, đương nhiên chỉ có Lâm đại tiểu thư rồi.
Một người góp để làm từ thiện, một người dùng số tiền lớn mua lại lần nữa, rồi lại trả về, quả nhiên là tình thú.
*****
Lâm Sơ Huỳnh còn chưa ra khỏi hội trường đã bị ngăn lại.
Giang Tuyết Danh đứng trước mặt cô, trong lòng bất an nhưng vẫn mở miệng nói: “Thật xin lỗi, tổng giám đốc Lâm.”
Lâm Sơ Huỳnh dừng bước nhìn cô ta: “Xin lỗi cái gì?”
Giang Tuyết Danh nghĩ đối phương không nghe rõ, lặp lại: “Chuyện kết thúc hợp đồng là tôi làm không tốt.....”
“Không có gì phải xin lỗi hết.” Lâm Sơ Huỳnh đánh giá cô ta từ trên xuống dưới, sau đó cười rộ lên: “Chuyện này sẽ snhanh chóng thôi.”
“Chỉ là –––“
“Lâm tiểu thư.”
Giang Tuyết Danh còn chưa nói xong đã bị một giọng nói khác chen vào, cô ta bất mãn nhìn lại, chỉ thấy một người đàn ông đeo kính.
“Trợ lý đặc biệt Trần.” Lâm Sơ Huỳnh ngó qua bên cạnh hắn.
“Tiên sinh ở trên xe.” Trợ lý đặc biệt Trần lập tức hiểu được ý cô, trả lời: “Đây là tiên sinh bảo tôi đưa cho cô.”
Lâm Sơ Huỳnh không cần mở hộp cũng biết bên trong đựng thứ gì, cô không nhận mà dùng tay sờ sờ.
Rồi sau đó cười rạng rỡ: “Tôi không cần.”
Trợ lý đặc biệt Trần xoắn xuýt: “Vậy........”
Lâm Sơ Huỳnh nhìn chiếc xe phía sau anh ta, từ bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong nhưng từ bên trong có thể trông thấy chuyện bên ngoài.
Cô từng bước đến gần, nói: “Anh đợi một chút.”
Trợ Lý đặc biệt Trần đáp: “Được.”
Giang Tuyết Danh nhìn toàn bộ quá trình, cũng đi theo. Cô ta vốn nghĩ cơn giận của đối phương đã tiêu tan, rồi lại cảm thấy hình như thái độ của tổng giám đốc Lâm không đúng lắm.
Chẳng qua cô ta không biết không đúng ở chỗ nào.
Lúc chuẩn bị nói tiếp, Lâm Sơ Huỳnh đã rời đi, dáng vẻ không thèm quan tâm cô ta nói gì.
Sắc mặt Giang Tuyết Danh trắng bệch, đang muốn đuổi theo thì bị trợ lý đặc biệt Trần cản lại: “Không có việc gì thì đừng làm phiền.”
Nói xong, anh ta quay lại xe.
Ánh mắt Lục Yến Lâm thản nhiên: “Cho cậu đưa đi không phải để mang về.”
“Lâm tiểu thư không cần, nói đây là chiến lợi phẩm của ngài.” Trợ lý đặc biệt Trần thuật lại từng câu từng chữ, nghĩ thầm, mình cũng khó khăn thật mà~
Vì lời này rất dễ khiến người ta đỏ mặt.
“Cô ấy thực sự nói như vậy?” Lục Yến Lâm nhíu mày.
“Không thiếu chữ nào.”
“Ngoại trừ lời này thì còn gì không?”
“Không ạ.”
Lục Yến Lâm im lặng, lấy sợi dây chuyền từ trong hộp ra, đặt lên tay mình, nó mỏng đến mức nhẹ nhàng giật một cái là có thể đứt, giống như cổ người vậy.
Anh từng tự tay giật đứt nó, rồi lại cho người sửa lại.
Sau khi trả về chủ nhân của nó, bây giờ lại quay lại tay anh.
Lục Yến Lâm có thể tưởng tượng vẻ mặt Lâm Sơ Huỳnh khi nói ra ba từ “chiến lợi phẩm”, nhất định sẽ nâng cằm nói, thần thái sinh động mê người.
Không biết nghĩ tới cái gì, hầu kết anh chuyển động hai cái, nhíu mày: “Vậy cứ giữ đi.”
Trợ lý đặc biệt Trần trộm liếc một cái.
Anh ta nhận thấy đôi mắt tổng giám đốc Lục sâu thẳm, thậm chí còn mang theo một tia khó phát hiện......
Dục – vọng.
*****
Ngoài cửa sổ, màn đêm như nước.
Hôm nay Lâm Sơ Huỳnh không về biệt thự mà là về nhà chính.
Mọi người trong nhà đều ở đây, bật đèn sáng trưng.
Tô Nhụy đang gọi điện thoại dưới lầu, nữ sinh đầu dây bên kia kích động nói: ”Đêm nay tổng giám đốc Lục của Tập đoàn Hoa Thịnh đã mua một sợi dây chuyền ở đêm từ thiện, giá 20 triệu đấy!”
“Một sợi dây chuyền mà cũng có giá trị nhiều thế sao?” Tô Nhụy hít một hơi thật sâu.
“Đương nhiên không đáng.” Cô bạn thân nói liên hồi: “Trời ơi, quá hào phóng, tổng giám đốc Lục thật sự quá quyết đoán, quá đẹp trai......”
Tô Nhụy đang định nói gì đó thì thấy Lâm Sơ Huỳnh ở cửa.
Sắc mặt cô ta không tốt lắm, nhưng không dám mở miệng nói gì, miễn cho đến lúc đó lại bị vả mặt.
Khoan, hình như hôm nay Lâm Sơ Huỳnh đi tham dự đêm từ thiện đúng không nhỉ? Vậy mà lại tay không trở về?
Bạn tốt còn đang nói chuyện, nhưng Tô Nhụy không nghe rõ nữa.
Cô ta giả vờ nói chuyện phiếm, khuếch đại giọng nói: “Thật vậy chăng? tổng giám đốc Lục còn đập 20 triệu để mua một sợi sợi dây chuyền, ấy vậy mà lại có người không bỏ ra một phân tiền nào, chẳng biết đến làm gì nữa....”
Động tác của Lâm Sơ Huỳnh ngừng lại, nhìn qua.
Tô Nhụy như bắt được tín hiệu, khóe mắt thấy cô nhìn mình thì tiếp tục nói: “Tớ còn tưởng là người khác tâng bốc nịnh bợ đấy, bạo tay gớm, chắc không phải coi trọng chủ nhân sau lưng nhỉ?”
Cô ta biết nhà họ Lục với nhà họ Lâm là thế giao.
Nhưng lấy thân phận của mình, cô ta không bao giờ được dẫn đến bữa ăn tối giữa hai gia đình, vậy nên chưa thật sự gặp người nhà họ Lục.
Nhiều lắm chỉ gặp Lục Nghiên khi hắn đến nhà, nhưng Lục Nghiêu cũng chẳng cho cô ta sắc mặt tốt nên dù muốn mặt nóng dán mông lạnh cũng chẳng có mông lạnh mà dán.
Hội đấu giá lần này cô ta không đi được, chỉ biết Lâm Sơ Huỳnh cũng quyên đồ để bán đấu giá nhưng trên mạng không nói đó là gì.
Lâm Sơ Huỳnh hơi ngạc nhiên.
Chuyện về hội đấu giá truyền đi nhanh như vậy sao?
Tô Nhụy thấy vẻ mặt của Lâm Sơ Huỳnh thì trong lòng cảm thấy sảng khoái, cúp máy rồi cười lạnh một tiếng.
Sắc mặt Lâm Sơ Huỳnh không đổi.
Lúc cô bước lên lầu có đi ngang qua Tô Nhụy, “Có rảnh thì xem tin tức nhiều vào.”
Đừng lạc hậu như vậy.
Tô Nhụy cười nhạo: “Lâm đại tiểu thư chẳng thu hoạch được gì ở hội đấu giá nên về nhà nổi giận với tôi sao? Ai bảo cô không phải tổng giám đốc Lục chứ, nhưng dù vậy thì cô cũng có thể mua món đồ nhỏ gì đó, chứ đâu đến mức trắng tay mà về?”
“Nếu cô rảnh rỗi ngồi đây suy đoán thì có thể đi viết kịch bản, đúng lúc công ty đang thiếu một biên kịch đấy, tôi có thể cho cô đi cửa sau nha.”
Lâm Sơ Huỳnh bốp lại một câu rồi lập tức lên lầu.
Tô Nhụy lấy lại tinh thần liền tức giận phát điên, giậm chân vài cái. Đúng lúc này di động kêu lên, là bạn tốt nhắn tin trên weibo.
[Ảnh/ ảnh]
[Nhìn thấy không, ôi trời ơi, thì ra đó là dây chuyền của Lâm đại tiểu thư, tổng giám đốc Lục thật sự cho cô ấy mặt mũi mà.]
Tô Nhụy nhìn bức ảnh chụp, muốn ngừng thở.
Thì ra lời trào phúng nãy giờ của mình đều thành trò cười, mình đã sớm mất mặt trước Lâm Sơ Huỳnh rồi!
Thảo nào cô lại nói như vậy!!
*****
Chuyện về hội đấu giá đang được thảo luận rất nhiều trên mạng.
Mà việc bọn họ bàn tán say sưa đương nhiên là tổng giám đốc Hoa Thịnh ném 20 triệu để mua một sợi dây chuyền kim cương, về phần chủ nhân chiếc vòng là ai thì chỉ có ít người quan tâm, đại đa số đều không chú ý đến chuyện đó.
Trên hot search nhanh chóng treo vài cái.
Buổi sáng thức dậy, Lâm Sơ Huỳnh thấy tất cả đều liên quan đến Lục Yến Lâm, cô bĩu môi, nhưng vẫn mở ra.
[Ôi má ơi, vừa giàu vừa đẹp trai, nam chính trong tiểu thuyết là đây rồi!]
[Sau này các đạo diễn phim thần tượng nên có kịch bản khách quan, đúng với sự thật hơn nhé, người này chính là ví dụ có sẵn đó!]
[Đây là quăng tiền vì mỹ nhân đúng không?]
[Các người đều chú ý đến 20 triệu không, mình tôi để ý sợi dây chuyền này sao? Khi bên Paris cho ra mắt có nói nó đã có chủ nhân.....]
Nhìn đến bình luận cuối cùng, Lâm Sơ Huỳnh nhíu mày.
Cô thay quần áo, rửa mặt xuống lầu.
Ngạc nhiên là trong phòng khách chỉ có Tô Nhụy và Tô Tân Tuệ. Lâm Sơ Huỳnh ngồi xuống bàn ăn, người giúp việc nhanh chóng bưng bữa sáng phong phú lên.
Cả đêm hôm qua Tô Nhụy đều đọc tin tức về hội đấu giá nên hiện tại chạm mặt Lâm Sơ Huỳnh cảm thấy mình không còn mặt mũi.
“Nhìn tôi làm gì?”
Lâm Sơ Huỳnh nói, cô không cần ngẩng đầu cũng có thể cảm nhận được ánh mắt của Tô Nhụy.
Tô Nhụy thấy cô cúi đầu chậm rãi dùng bữa sáng, mái tóc dài khoác lên vai, mang một vẻ đẹp lười biếng.
Nhưng nghĩ đến chuyện hôm qua, cô ta liền hoảng sợ.
Lâm Sơ Huỳnh quay đầu hỏi: “Ba tôi đâu?”
Tô Tân Tuệ mở miệng: “Lúc nãy có người bên nhà họ Lục tới, hiện tại đang nói chuyện với ba cháu trong thư phòng, cũng được nửa tiếng rồi.”
Thư phòng?
Tay Lâm Sơ Huỳnh hơi động.
Có thể vào thư phòng nói chuyện với Lâm Tồn thì không có khả năng là tiểu tử Lục Nghiêu, như vậy có lẽ là Lục Yến Lâm, chỉ là hôm nay anh ấy đến nhà mình làm gì?
Lâm Sơ Huỳnh dùng bữa sáng xong thì hai người trên lầu mới đi ra.
Thân hình cao lớn đi cạnh Lâm Tồn, lưng thẳng tắp, cả người giống như một vị thần chậm rãi bước từ trên cầu thang xoay tròn xuống.
“Tôi cũng không làm chậm trễ công việc của cậu nữa.” Tâm trạng Lâm Tồn đang tốt, mỉm cười nói.
“Dạ.” Lục Yến Lâm đáp một tiếng.
Ánh mắt anh nhìn từ trên xuống dưới, dừng trên người Lâm Sơ Huỳnh. Cô đang ngồi trên ghế sô pha, dáng vẻ lười nhác khi mới thức dậy.
Lâm Sơ Huỳnh gọi: “Ba.”
Lại gọi tiếp: “Chú hai Lục.”
Lục Yến Lâm vẫn ung dung thản nhiên, nhưng nghe xưng hô kia thì lông mày giật giật.
Lâm Tồn nghe con gái gọi, tâm tình rất tốt nói: “Yến Lâm à, đúng lúc Sơ Huỳnh cũng phải đến công ty, cậu đưa con bé một đoạn đi.”
Lâm Sơ Huỳnh: “........?”
Giải trí Thiên Nghệ với Tập đoàn Hoa Thịnh đâu có nằm trên cùng con đường, cách nhau cả vạn dặm ý chứ, làm sao có thể đưa đi được?
Cô không có từ chối, nhưng ngoài miệng lại ra vẻ hiểu chuyện, nói: “Nếu chú hai vội thì cháu có thể tự đi mà.”
Tô Nhụy – người bị phớt lờ, nghe xong thì trừng mắt.
Quá giả trân rồi đó!. truyện kiếm hiệp hay
Lục Yến Lâm hơi nâng đầu: “Không vội.”
Quyết định vậy xong, Lâm Tồn không nói gì nữa. Nhìn Lục Yến Lâm một lượt, càng nhìn càng thấy hài lòng, lại nhớ đến chuyện anh vừa nói với mình thì tâm tình tốt gấp bội.
Trợ lý đặc biệt Trần trước sau như một đứng chờ ở bên ngoài.
Lâm Sơ Huỳnh ngồi trong xe, một lúc sau mới mở miệng hỏi: “Chú với ba cháu nói chuyện gì thế?”
Vẻ mặt Lục Yến Lâm khẽ động: “Không có gì.”
Thấy anh không nói, Lâm Sơ Huỳnh nhăn mũi, nhỏ giọng làu bàu: “Lại còn bí mật nữa.”
“Tôi nghe được đấy.” Lục Yến Lâm nhìn cô, lơ đãng nhìn lỗ tai ửng đỏ, ánh mắt hơi tối.
“Vậy thì sao chứ?” Lâm Sơ Huỳnh trợn mắt.
Bí mật thì bí mật, dù sao khi nào rảnh cô hỏi Lâm Tồn cũng được.
Từ nhà chính đến Giải trí Thiên Nghệ không xa, nửa tiếng là tới.
Lâm Sơ Huỳnh cầm túi xách xuống xe, sau đó đứng bên cạnh xe gõ cửa kính, đợi khi cửa kính hạ xuống, nở nụ cười giả tạo: “Cảm ơn chú hai.”
Cô còn nhấn mạnh hai chữ “chú hai”.
Lòng trả thù còn rất lớn đấy. Lục Yến Lâm nhướng mày.
Anh gật đầu: “Không cần khách sáo.”
Lâm Sơ Huỳnh hơi buồn bực, hừ một tiếng chuẩn bị xoay người bước đi thì bị câu nói tiếp theo của Lục Yến Lâm hấp dẫn –––
Anh nghiêng đầu: “Không phải em muốn biết chúng tôi nói chuyện gì sao?”
Lâm Sơ Huỳnh nâng cằm, ánh mặt trời mùa hạ chiếu lên người cô làm cô trông giống hệt một con khổng tước kiêu ngạo.
Lục Yến Lâm không biến sắc, trong mắt chợt lóe sáng, sau đó mới mở miệng nói, giọng nói trầm thấp:
“Bàn chuyện kết hôn.”
__________
Tác giả có lời muốn nói:
Chú hai vừa ra tay liền phi thẳng đến đích:)))
Động tác của cô thật sự quá mê người, khiến Lục Yến Lâm nhanh chóng thu hồi tầm mắt, làm như không thấy gì hết.
Trợ lý đặc biệt Trần đứng bên cạnh nhỏ giọng hỏi một câu.
Mọi người xung quanh cũng nhìn anh, đại đa số đều đang đoán xem có phải bởi vì quan hệ giữa Lục Nghiêu và Lâm Sơ Huỳnh tốt nên người làm chú hai là anh mới cho cô mặt mũi hay không.
Nói thế nào thì một sợi dây chuyền mấy triệu được nâng thành 20 triệu, thật sự khiến cho người ta cảm thấy thật khoa trương.
“Nâng như này cũng quá phô trương rồi.”
“Ai bảo hai nhà bọn họ là thế giao, quan hệ tốt, chống lưng cho tiểu bối thì cũng dễ hiểu.”
Bên bàn khách quý đang nhỏ giọng bàn tán, về phần một số tiểu minh tinh được dẫn theo thì trong lòng nóng như lửa đốt.
Các cô không rõ những người ở đây nên giả bộ lơ đãng hỏi nhóm thiếu gia bên cạnh mình, lại bị bọn họ cười như không cười nói:
“Muốn leo lên à, cô có thể thử xem.”
Lời này vừa thốt ra, nhóm tiểu minh tinh đều hiểu ý, phỏng chừng không có cơ hội dụ dỗ rồi, nhưng họ vẫn nhịn không nổi mà nhìn qua bên đó.
Lục Nghiêu méo miệng nói: “Tốt lắm, rơi vào tay chú hai của tôi rồi.”
Lâm Sơ Huỳnh không quan tâm: “Dù sao thì đều là của nhà họ Lục, có gì khác đâu, hơn nữa hai người cũng chẳng đeo thứ này.”
“Sao có thể giống nhau được?” Lục Nghiêu khoát tay: “Tôi không tưởng tượng nổi phòng của chú hai sẽ thế nào nếu bày biện chiếc vòng đó.”
Lục Yến Lâm nổi tiếng là người “thanh tâm quả dục”, nội tâm trong sáng (?), có tiếng là không gần nữ sắc, cho tới bây giờ chưa hề truyền ra chuyện xấu nào.
“Nghĩ không ra thì đừng nghĩ nữa.” Lâm Sơ Huỳnh liếc cậu ta một cái.
“Được rồi,” Lục Nghiêu thở dài: “Từ chuyện này, tôi hiểu ra tiền quan trọng nhường nào.”
Tuy cậu cũng có tiền, nhưng so với chú hai thì phải gọi là sư phụ, tiền của cậu căn bản chẳng đủ nhìn.
Lâm Sơ Huỳnh cong cong mắt: “Cậu không được.”
Trong giới thượng lưu ở Thịnh thành, những đứa trẻ đồng lứa cũng có người xuất sắc, ví dụ như đại thiếu gia Trình gia, nhưng đa số nhóm tiểu bối đều vẫn chỉ làm được chút chuyện nhỏ.
Mà Lục Yến Lâm, đã sớm bỏ xa bọn họ.
Trẻ con và người trưởng thành đối lập nhau, làm chuyện vụn vặt nhỏ bé đối lập với sử dụng thủ đoạn cường ngạnh mạnh mẽ. Đa số mọi người đều có khuynh hướng thích người trưởng thành hơn.
Mà cô, cũng không ngoại lệ.
Sau khi hội đấu giá kết thúc, sợi dây chuyền được thay hộp đựng tinh xảo mới, giao đến tay Lục Yến Lâm.
Không nhìn thấy dấu vết từng bị giật đứt nữa.
Ánh mắt của anh trầm xuống, cầm chiếc vòng cổ lên, đặt vào tay sờ sờ, tuy vẫn là cùng một thứ nhưng xúc cảm khi chạm vào đã khác.
Có lẽ là do tâm trạng khác nhau.
Lục Yến Lâm đóng hộp lại, rồi chuyển qua: “Trả lại đi.”
Anh đã cố ý gửi về cho cô, kết quả lại thấy nó ở buổi đấu giá.
Trợ lý đặc biệt Trần thấy tổng giám đốc nhà mình mím chặt môi thì biết lúc này tâm trạng anh không tốt, khả năng rất lớn là do sợi dây chuyền.
Hắn cảm thấy mình giống như tiểu thái giám bên cạnh Hoàng Thượng, lúc này cần phải phỏng đoán thánh ý.
Trả lại cho ai, đương nhiên chỉ có Lâm đại tiểu thư rồi.
Một người góp để làm từ thiện, một người dùng số tiền lớn mua lại lần nữa, rồi lại trả về, quả nhiên là tình thú.
*****
Lâm Sơ Huỳnh còn chưa ra khỏi hội trường đã bị ngăn lại.
Giang Tuyết Danh đứng trước mặt cô, trong lòng bất an nhưng vẫn mở miệng nói: “Thật xin lỗi, tổng giám đốc Lâm.”
Lâm Sơ Huỳnh dừng bước nhìn cô ta: “Xin lỗi cái gì?”
Giang Tuyết Danh nghĩ đối phương không nghe rõ, lặp lại: “Chuyện kết thúc hợp đồng là tôi làm không tốt.....”
“Không có gì phải xin lỗi hết.” Lâm Sơ Huỳnh đánh giá cô ta từ trên xuống dưới, sau đó cười rộ lên: “Chuyện này sẽ snhanh chóng thôi.”
“Chỉ là –––“
“Lâm tiểu thư.”
Giang Tuyết Danh còn chưa nói xong đã bị một giọng nói khác chen vào, cô ta bất mãn nhìn lại, chỉ thấy một người đàn ông đeo kính.
“Trợ lý đặc biệt Trần.” Lâm Sơ Huỳnh ngó qua bên cạnh hắn.
“Tiên sinh ở trên xe.” Trợ lý đặc biệt Trần lập tức hiểu được ý cô, trả lời: “Đây là tiên sinh bảo tôi đưa cho cô.”
Lâm Sơ Huỳnh không cần mở hộp cũng biết bên trong đựng thứ gì, cô không nhận mà dùng tay sờ sờ.
Rồi sau đó cười rạng rỡ: “Tôi không cần.”
Trợ lý đặc biệt Trần xoắn xuýt: “Vậy........”
Lâm Sơ Huỳnh nhìn chiếc xe phía sau anh ta, từ bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong nhưng từ bên trong có thể trông thấy chuyện bên ngoài.
Cô từng bước đến gần, nói: “Anh đợi một chút.”
Trợ Lý đặc biệt Trần đáp: “Được.”
Giang Tuyết Danh nhìn toàn bộ quá trình, cũng đi theo. Cô ta vốn nghĩ cơn giận của đối phương đã tiêu tan, rồi lại cảm thấy hình như thái độ của tổng giám đốc Lâm không đúng lắm.
Chẳng qua cô ta không biết không đúng ở chỗ nào.
Lúc chuẩn bị nói tiếp, Lâm Sơ Huỳnh đã rời đi, dáng vẻ không thèm quan tâm cô ta nói gì.
Sắc mặt Giang Tuyết Danh trắng bệch, đang muốn đuổi theo thì bị trợ lý đặc biệt Trần cản lại: “Không có việc gì thì đừng làm phiền.”
Nói xong, anh ta quay lại xe.
Ánh mắt Lục Yến Lâm thản nhiên: “Cho cậu đưa đi không phải để mang về.”
“Lâm tiểu thư không cần, nói đây là chiến lợi phẩm của ngài.” Trợ lý đặc biệt Trần thuật lại từng câu từng chữ, nghĩ thầm, mình cũng khó khăn thật mà~
Vì lời này rất dễ khiến người ta đỏ mặt.
“Cô ấy thực sự nói như vậy?” Lục Yến Lâm nhíu mày.
“Không thiếu chữ nào.”
“Ngoại trừ lời này thì còn gì không?”
“Không ạ.”
Lục Yến Lâm im lặng, lấy sợi dây chuyền từ trong hộp ra, đặt lên tay mình, nó mỏng đến mức nhẹ nhàng giật một cái là có thể đứt, giống như cổ người vậy.
Anh từng tự tay giật đứt nó, rồi lại cho người sửa lại.
Sau khi trả về chủ nhân của nó, bây giờ lại quay lại tay anh.
Lục Yến Lâm có thể tưởng tượng vẻ mặt Lâm Sơ Huỳnh khi nói ra ba từ “chiến lợi phẩm”, nhất định sẽ nâng cằm nói, thần thái sinh động mê người.
Không biết nghĩ tới cái gì, hầu kết anh chuyển động hai cái, nhíu mày: “Vậy cứ giữ đi.”
Trợ lý đặc biệt Trần trộm liếc một cái.
Anh ta nhận thấy đôi mắt tổng giám đốc Lục sâu thẳm, thậm chí còn mang theo một tia khó phát hiện......
Dục – vọng.
*****
Ngoài cửa sổ, màn đêm như nước.
Hôm nay Lâm Sơ Huỳnh không về biệt thự mà là về nhà chính.
Mọi người trong nhà đều ở đây, bật đèn sáng trưng.
Tô Nhụy đang gọi điện thoại dưới lầu, nữ sinh đầu dây bên kia kích động nói: ”Đêm nay tổng giám đốc Lục của Tập đoàn Hoa Thịnh đã mua một sợi dây chuyền ở đêm từ thiện, giá 20 triệu đấy!”
“Một sợi dây chuyền mà cũng có giá trị nhiều thế sao?” Tô Nhụy hít một hơi thật sâu.
“Đương nhiên không đáng.” Cô bạn thân nói liên hồi: “Trời ơi, quá hào phóng, tổng giám đốc Lục thật sự quá quyết đoán, quá đẹp trai......”
Tô Nhụy đang định nói gì đó thì thấy Lâm Sơ Huỳnh ở cửa.
Sắc mặt cô ta không tốt lắm, nhưng không dám mở miệng nói gì, miễn cho đến lúc đó lại bị vả mặt.
Khoan, hình như hôm nay Lâm Sơ Huỳnh đi tham dự đêm từ thiện đúng không nhỉ? Vậy mà lại tay không trở về?
Bạn tốt còn đang nói chuyện, nhưng Tô Nhụy không nghe rõ nữa.
Cô ta giả vờ nói chuyện phiếm, khuếch đại giọng nói: “Thật vậy chăng? tổng giám đốc Lục còn đập 20 triệu để mua một sợi sợi dây chuyền, ấy vậy mà lại có người không bỏ ra một phân tiền nào, chẳng biết đến làm gì nữa....”
Động tác của Lâm Sơ Huỳnh ngừng lại, nhìn qua.
Tô Nhụy như bắt được tín hiệu, khóe mắt thấy cô nhìn mình thì tiếp tục nói: “Tớ còn tưởng là người khác tâng bốc nịnh bợ đấy, bạo tay gớm, chắc không phải coi trọng chủ nhân sau lưng nhỉ?”
Cô ta biết nhà họ Lục với nhà họ Lâm là thế giao.
Nhưng lấy thân phận của mình, cô ta không bao giờ được dẫn đến bữa ăn tối giữa hai gia đình, vậy nên chưa thật sự gặp người nhà họ Lục.
Nhiều lắm chỉ gặp Lục Nghiên khi hắn đến nhà, nhưng Lục Nghiêu cũng chẳng cho cô ta sắc mặt tốt nên dù muốn mặt nóng dán mông lạnh cũng chẳng có mông lạnh mà dán.
Hội đấu giá lần này cô ta không đi được, chỉ biết Lâm Sơ Huỳnh cũng quyên đồ để bán đấu giá nhưng trên mạng không nói đó là gì.
Lâm Sơ Huỳnh hơi ngạc nhiên.
Chuyện về hội đấu giá truyền đi nhanh như vậy sao?
Tô Nhụy thấy vẻ mặt của Lâm Sơ Huỳnh thì trong lòng cảm thấy sảng khoái, cúp máy rồi cười lạnh một tiếng.
Sắc mặt Lâm Sơ Huỳnh không đổi.
Lúc cô bước lên lầu có đi ngang qua Tô Nhụy, “Có rảnh thì xem tin tức nhiều vào.”
Đừng lạc hậu như vậy.
Tô Nhụy cười nhạo: “Lâm đại tiểu thư chẳng thu hoạch được gì ở hội đấu giá nên về nhà nổi giận với tôi sao? Ai bảo cô không phải tổng giám đốc Lục chứ, nhưng dù vậy thì cô cũng có thể mua món đồ nhỏ gì đó, chứ đâu đến mức trắng tay mà về?”
“Nếu cô rảnh rỗi ngồi đây suy đoán thì có thể đi viết kịch bản, đúng lúc công ty đang thiếu một biên kịch đấy, tôi có thể cho cô đi cửa sau nha.”
Lâm Sơ Huỳnh bốp lại một câu rồi lập tức lên lầu.
Tô Nhụy lấy lại tinh thần liền tức giận phát điên, giậm chân vài cái. Đúng lúc này di động kêu lên, là bạn tốt nhắn tin trên weibo.
[Ảnh/ ảnh]
[Nhìn thấy không, ôi trời ơi, thì ra đó là dây chuyền của Lâm đại tiểu thư, tổng giám đốc Lục thật sự cho cô ấy mặt mũi mà.]
Tô Nhụy nhìn bức ảnh chụp, muốn ngừng thở.
Thì ra lời trào phúng nãy giờ của mình đều thành trò cười, mình đã sớm mất mặt trước Lâm Sơ Huỳnh rồi!
Thảo nào cô lại nói như vậy!!
*****
Chuyện về hội đấu giá đang được thảo luận rất nhiều trên mạng.
Mà việc bọn họ bàn tán say sưa đương nhiên là tổng giám đốc Hoa Thịnh ném 20 triệu để mua một sợi dây chuyền kim cương, về phần chủ nhân chiếc vòng là ai thì chỉ có ít người quan tâm, đại đa số đều không chú ý đến chuyện đó.
Trên hot search nhanh chóng treo vài cái.
Buổi sáng thức dậy, Lâm Sơ Huỳnh thấy tất cả đều liên quan đến Lục Yến Lâm, cô bĩu môi, nhưng vẫn mở ra.
[Ôi má ơi, vừa giàu vừa đẹp trai, nam chính trong tiểu thuyết là đây rồi!]
[Sau này các đạo diễn phim thần tượng nên có kịch bản khách quan, đúng với sự thật hơn nhé, người này chính là ví dụ có sẵn đó!]
[Đây là quăng tiền vì mỹ nhân đúng không?]
[Các người đều chú ý đến 20 triệu không, mình tôi để ý sợi dây chuyền này sao? Khi bên Paris cho ra mắt có nói nó đã có chủ nhân.....]
Nhìn đến bình luận cuối cùng, Lâm Sơ Huỳnh nhíu mày.
Cô thay quần áo, rửa mặt xuống lầu.
Ngạc nhiên là trong phòng khách chỉ có Tô Nhụy và Tô Tân Tuệ. Lâm Sơ Huỳnh ngồi xuống bàn ăn, người giúp việc nhanh chóng bưng bữa sáng phong phú lên.
Cả đêm hôm qua Tô Nhụy đều đọc tin tức về hội đấu giá nên hiện tại chạm mặt Lâm Sơ Huỳnh cảm thấy mình không còn mặt mũi.
“Nhìn tôi làm gì?”
Lâm Sơ Huỳnh nói, cô không cần ngẩng đầu cũng có thể cảm nhận được ánh mắt của Tô Nhụy.
Tô Nhụy thấy cô cúi đầu chậm rãi dùng bữa sáng, mái tóc dài khoác lên vai, mang một vẻ đẹp lười biếng.
Nhưng nghĩ đến chuyện hôm qua, cô ta liền hoảng sợ.
Lâm Sơ Huỳnh quay đầu hỏi: “Ba tôi đâu?”
Tô Tân Tuệ mở miệng: “Lúc nãy có người bên nhà họ Lục tới, hiện tại đang nói chuyện với ba cháu trong thư phòng, cũng được nửa tiếng rồi.”
Thư phòng?
Tay Lâm Sơ Huỳnh hơi động.
Có thể vào thư phòng nói chuyện với Lâm Tồn thì không có khả năng là tiểu tử Lục Nghiêu, như vậy có lẽ là Lục Yến Lâm, chỉ là hôm nay anh ấy đến nhà mình làm gì?
Lâm Sơ Huỳnh dùng bữa sáng xong thì hai người trên lầu mới đi ra.
Thân hình cao lớn đi cạnh Lâm Tồn, lưng thẳng tắp, cả người giống như một vị thần chậm rãi bước từ trên cầu thang xoay tròn xuống.
“Tôi cũng không làm chậm trễ công việc của cậu nữa.” Tâm trạng Lâm Tồn đang tốt, mỉm cười nói.
“Dạ.” Lục Yến Lâm đáp một tiếng.
Ánh mắt anh nhìn từ trên xuống dưới, dừng trên người Lâm Sơ Huỳnh. Cô đang ngồi trên ghế sô pha, dáng vẻ lười nhác khi mới thức dậy.
Lâm Sơ Huỳnh gọi: “Ba.”
Lại gọi tiếp: “Chú hai Lục.”
Lục Yến Lâm vẫn ung dung thản nhiên, nhưng nghe xưng hô kia thì lông mày giật giật.
Lâm Tồn nghe con gái gọi, tâm tình rất tốt nói: “Yến Lâm à, đúng lúc Sơ Huỳnh cũng phải đến công ty, cậu đưa con bé một đoạn đi.”
Lâm Sơ Huỳnh: “........?”
Giải trí Thiên Nghệ với Tập đoàn Hoa Thịnh đâu có nằm trên cùng con đường, cách nhau cả vạn dặm ý chứ, làm sao có thể đưa đi được?
Cô không có từ chối, nhưng ngoài miệng lại ra vẻ hiểu chuyện, nói: “Nếu chú hai vội thì cháu có thể tự đi mà.”
Tô Nhụy – người bị phớt lờ, nghe xong thì trừng mắt.
Quá giả trân rồi đó!. truyện kiếm hiệp hay
Lục Yến Lâm hơi nâng đầu: “Không vội.”
Quyết định vậy xong, Lâm Tồn không nói gì nữa. Nhìn Lục Yến Lâm một lượt, càng nhìn càng thấy hài lòng, lại nhớ đến chuyện anh vừa nói với mình thì tâm tình tốt gấp bội.
Trợ lý đặc biệt Trần trước sau như một đứng chờ ở bên ngoài.
Lâm Sơ Huỳnh ngồi trong xe, một lúc sau mới mở miệng hỏi: “Chú với ba cháu nói chuyện gì thế?”
Vẻ mặt Lục Yến Lâm khẽ động: “Không có gì.”
Thấy anh không nói, Lâm Sơ Huỳnh nhăn mũi, nhỏ giọng làu bàu: “Lại còn bí mật nữa.”
“Tôi nghe được đấy.” Lục Yến Lâm nhìn cô, lơ đãng nhìn lỗ tai ửng đỏ, ánh mắt hơi tối.
“Vậy thì sao chứ?” Lâm Sơ Huỳnh trợn mắt.
Bí mật thì bí mật, dù sao khi nào rảnh cô hỏi Lâm Tồn cũng được.
Từ nhà chính đến Giải trí Thiên Nghệ không xa, nửa tiếng là tới.
Lâm Sơ Huỳnh cầm túi xách xuống xe, sau đó đứng bên cạnh xe gõ cửa kính, đợi khi cửa kính hạ xuống, nở nụ cười giả tạo: “Cảm ơn chú hai.”
Cô còn nhấn mạnh hai chữ “chú hai”.
Lòng trả thù còn rất lớn đấy. Lục Yến Lâm nhướng mày.
Anh gật đầu: “Không cần khách sáo.”
Lâm Sơ Huỳnh hơi buồn bực, hừ một tiếng chuẩn bị xoay người bước đi thì bị câu nói tiếp theo của Lục Yến Lâm hấp dẫn –––
Anh nghiêng đầu: “Không phải em muốn biết chúng tôi nói chuyện gì sao?”
Lâm Sơ Huỳnh nâng cằm, ánh mặt trời mùa hạ chiếu lên người cô làm cô trông giống hệt một con khổng tước kiêu ngạo.
Lục Yến Lâm không biến sắc, trong mắt chợt lóe sáng, sau đó mới mở miệng nói, giọng nói trầm thấp:
“Bàn chuyện kết hôn.”
__________
Tác giả có lời muốn nói:
Chú hai vừa ra tay liền phi thẳng đến đích:)))