Chương 28: Lần Đầu Tiên (H)
Hoàng hôn, Giản Mặc Thư đón Du Họa về nhà.
Vừa vào cửa, ”cạch” một tiếng, cánh cửa sau lưng Du Họa khóa lại, Giản Mặc Thư bắt đầu động tay động chân cởi quần áo cô: “Đề phòng người nào đó lát nữa chạy mất, hiện tại không cho phép Họa Họa mặt quần áo.”(~‾⌣‾)~
Du Họa đỏ mặt, giơ tay phối hợp với động tác của anh, T-shirt, quần short bị lột ra từng cái, sau đó trêи dưới nội y cũng rơi xuống sàn nhà nơi huyền quan.
Toàn thân cô trêи dưới trống trơn, phơi bày trước mặt Giản Mặc Thư, còn người ta thì vẫn nguyên bộ dáng áo mũ chỉnh tề, thậm chí kiểu tóc cũng không hề bị loạn. Cứ như là cô cố ý cởi sạch quần áo lắc lư thân thể quyến rũ anh vậy á, nhưng mà phong thái anh thì vẫn như cũ, nhẹ nhàng không hề dao động. (;¬_¬)
“Không công bằng…” Du Họa ngượng ngùng chỉ trích Giản Mặc Thư: “Anh cũng không được mặc.”
“Được.” Giản Mặc Thư đáp ứng một cách sảng kɧօáϊ, dáng vẻ “cầu còn không được.”
Áo sơ mi, quần tây rất nhanh cũng rơi rải rác tại huyền quan, tùy ý nhìn vào, toàn bộ khung cảnh giống như một đôi nam nữ đang động tình, tính ɖu͙ƈ tràn đầy, gấp gáp không chờ nổi mà vừa vào cửa đã cởi quần áo.
Du Họa lần đầu tiên chứng kiến Giản Mặc Thư khỏa thân.
Bỏ đi vỏ bọc che chắn, khí chất anh dường như xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, bộ dáng ôn hòa lễ độ thường ngày biến mất, thay vào đó là sự gợi cảm vô cùng quyến rũ, còn có chút hoang dã.
Bên dưới làn da màu mật ong là một thân thể khỏe mạnh, bởi vì tập thể hình đúng cách, mỗi khối cơ bắp bên trong đều có thể nhìn thấy đường nét rõ ràng.
Dưới xương quai xanh gợi cảm là cơ ngực căng phồng, hai viên nhòn nhọn màu đỏ sậm hơi nhô lên, làm nổi bật sự phấn khích của chủ nhân nó, xuống tý nữa chính là cơ bụng mà Du Họa đã thưởng thức qua, ngay hàng thẳng lối, đang nhấp nhô phập phồng theo từng nhịp thở.
Ánh mắt Du Họa rơi vào cự long ẩn nấp trong bụi cỏ, hai túi da căng phồng nằm bên trong, bất cứ lúc nào cũng có thể phát ra lượng lớn dịch đục.
Vật nam tính sắp vùi vào trong cơ thể cô đang nằm lẳng lặng giữa hai bắp đùi rắn chắc của người đàn ông, đầu nấm hơi nghiêng, đã có xu thế ngẩng đầu.
Sườn ʍôиɠ Giản Mặc Thư căng đến chặt chẽ, bao hàm cả lực lượng và tốc độ, vừa nhìn đã biết sức bật ʍôиɠ eo không phải chuyện đùa, đợi lát nữa sẽ phát huy trêи người cô, rong ruổi.
Bàn tay Giản Mặc Thư xoa xoa cái ʍôиɠ nhỏ co dãn của Du Họa: “Đi tắm đi em.”
Du Họa nghe vậy âm thầm thở phào nhẹ nhõm, buổi chiều có đổ chút mồ hôi, trêи người ít nhiều cũng có chút mùi lạ, tiếp xúc thân mật thật sự không tuyệt cho lắm.
Giản Mặc Thư chân dài bước một bước đi trước cô lên lầu, do góc độ của cô, hạ thể của người đàn ông bị cô nhìn thấy không sót một thứ gì. Thỉnh thoảng cô có thể nhìn đến phần quy đầu đang lắc lư của anh.
Thật sự rất lớn nha… (′⊙w⊙)
Hai mắt Du Họa mê mang, nhắm mắt theo đuôi Giản Mặc Thư, cô cẩn thận kẹp chặt chân, cố gắng không cho đóa hoa phun trào nước mật làm dơ bậc thang. Điều này khiến cho chân và đùi cô dính nước, cho dù như vậy vẫn có một chút nước chặn không kịp, dọc theo bên trong giữa hai chân chảy đến mắt cá chân.
Giản Mặc Thư đưa Du Họa vào phòng tắm riêng của anh, trở tay khóa cửa lại.
Phòng tắm rất rộng rãi, trước bồn rửa tay có một cái gương rất lớn, cơ bản có thể soi hết toàn cảnh phòng tắm.
Trong lúc Du Họa xuyên qua tấm gương quan sát phòng tắm, Giản Mặc Thư đã mở xong một bồn nước ấm,, xoay người hướng về Du Họa, quái thú giữa hai chân đã thức tỉnh.
“Á…”
Du Họa bị Giản Mặc Thư ôm lấy, bế ngang, cùng nhau ngồi vào bồn tắm.
Hai người chen vào một chỗ chật hẹp, Du Họa bị Giản Mặc Thư đặt dưới thân, dựa vào bên cạnh bồn tắm, một lượng lớn nước bị tràn ra ngoài, mực nước còn sót lại vừa vặn đến nửa ngực cô, hai đỉnh hồng mai xinh đẹp giống như hai đóa hoa ban mai vừa chớm nở lộ ra nụ hoa lơ lửng trêи mặt nước.
Giản Mặc Thư siết lấy hai nụ hoa mai, đem toàn bộ mềm mại cầm trong lòng bàn tay thưởng thức, trong miệng một bộ yêu thương trìu mến mà nói: “Đừng làm đông lạnh cái lỗ nhỏ, lát sau vận động khát nước, anh còn phải dựa vào nó để kiếm chút sữa uống để lấy sức nha.”
Mềm mại trắng nõn không ngừng bị nhào nặn thành các loại hình dạng, kɧօáϊ cảm như điện giật, từng đợt từng đợt truyền đến toàn thân, mật dịch từ tiểu huyệt chảy ra cũng từ từ hòa vào trong nước ấm, theo từng khí nóng bốc hơi lên tràn ngập toàn bộ phòng tắm, ngay cả trong không khí cũng mang theo một tia ngọt ngào.
“Họa Họa không có, không có… sữa mà..”. Du Họa âm thanh vừa ngọt lại vừa ngấy, vừa nghe là biết cả người đã động tình.
“Không có sữa, vậy thì đành uống mật ong thôi.” Giản Mặc Thư luồn tay vào thăm dò chân tâm cô, khiêu khích viên trân châu đứng thẳng lên: “Anh nếm thử, rất ngọt.”
Du Họa nghĩ đến ngày hôm qua trong phòng khách, cô bị anh ép trêи sofa sờ trêи ɭϊếʍ dưới, trong tiểu huyệt mật dịch càng phun ra dữ dội hơn, toàn thân đều mềm nhũn.
Giản Mặc Thư kéo hai chân Du Họa, để cô gác lên bồn tắm, phân nửa bí cảnh lộ ra trêи mặt nước, sau đó anh không nhanh không chậm đưa từng ngón tay nhét vào bên trong huyệt thịt non mềm, làm khuếch trương.
Bên trong động đào nguyên ban đầu nhỏ đến nỗi không nuốt nổi một ngón tay, nhưng nương theo mật dịch trơn ướt cùng tác động xoa bóp, vách tường thịt bên trong trở nên vô cùng mềm mại, co giãn bao lấy ba ngón tay, căng thành một cái động nhỏ như trái bóng bàn.
Ngón tay tuy rằng khiến cho cô thoải mái, nhưng rốt cuộc vẫn chạm không đến được chỗ sâu nhất trong cơ thể, cộng thêm Du Họa lúc này là dựa vào tứ chi cùng bả vai để chống đỡ, phần eo hoàn hoàn treo lơ lửng, cô chỉ có thể khó khăn vặn vẹo thân thể cố sức nuốt vào, cố gắng làm ngón tay càng đi sâu một chút vào bên trong huyệt thịt để gãi ngứa.
Nhưng ngón tay bị chặn ở huyệt khẩu bởi kẽ ngón tay, không cách nào có thể tiếp tục thâm nhập sâu hơn được nữa, Du Hoa gấp đến độ nức nở: “Muốn, muốn…”
“Họa Họa muốn cái gì?”
“Muốn… dài hơn nữa…”
“Cái gì dài? Ngón tay còn chưa đủ dài sao?”
Đôi mắt Du Họa bị bao phủ bởi một tầng hơi nước, không biết là hơi nước hay vẫn là nước mắt, khuôn mặt nhu nhược đáng thương nhưng rồi lại ɖu͙ƈ cầu bất mãn: “Không đủ… Muốn, muốn côn th*t lớn của thầy Mặc Thư…”
“Ngoan.”
Giản Mặc Thư từ từ rút ngón tay ra, huyệt thịt bên trong lưu luyến không rời níu kéo ngón tay, cùng đầu ngón tay dẫu có chia lìa vẫn còn vương tơ lòng một sợi chỉ bạc.
Giản Mặc Thư nhẹ nhàng ấn đỉnh đầu cự long, ở giữa đụng sợi chỉ bạc kia, chỉ bạc trong suốt lại rất ngoan cố, ngược lại dính vào trêи quy đầu đang sưng to, theo cự long chỉa về phía cửa động, nhìn qua tựa như một đóa hoa đang đói khát nóng lòng muốn “ăn” vật gì đó, chủ động phun ra mật ngọt để dụ dỗ nó tiến vào lấp đầy sự trống rỗng bên trrong.
Đầu nấm to lớn đẩy ra hai cánh thịt mềm mịn, chống lên cửa động, mũi nhọn truyền tới từng đợt lực hút, Giản Mặc Thư hít thật sâu một hơi, thở ra một chút: “Họa Họa, anh vào đây “
Phốc—-
Quy đầu to lớn đội nước ấm thong thả phá vỡ đường đi, tiến vào huyệt thịt mềm mại, Giản Mặc Thư đi vào liền cảm thấy 1 sự bao bọc chặt chẽ, vách tường lồi lõm bên trong vặn vẹo nhịp nhàng, đồng loạt co rút, giống như muốn đem hung khí đàn ông đột ngột xâm nhập kia đẩy ra ngoài, lại giống như muốn ʍút̼ chặt vào nơi sâu hơn, để giảm bớt cơn ngứa kéo dài nãy giờ.
Bởi vì công tác mở màn trước đó làm rất đầy đủ, Du Họa nhất thời không cảm thấy đau nhức, chẳng qua thấy tiểu huyệt nhỏ xiu nhét đầy một cây gậy th*t vừa thô vừa dài, làm cho bụng dưới cảm giác căng trướng.
“Chiến sĩ dò đường” quy đầu đi trước liền gặp phải một tầng chướng ngại, Giản Mặc Thư biết rõ đó là cái gì, chỉ cần phá tan nó, cô liền chân chính thuộc về anh.
Hông chợt dùng sức, quy đầu to lớn thế như chẻ tre mà đến chỗ sâu nhất, nặng nề xuyên qua Du Họa
”Ah–!” Du Họa hét lên, đau đến khóc ra nước mắt
Tiểu huyệt nhỏ bé chưa từng có người thăm hỏi đột nhiên bị côn th*t thô to dùng lực mạnh mà khai phá, cho dù có bôi trơn đầy đủ, huyệt động co giãn cũng không chịu nổi cự vật kinh người này, toàn bộ thịt non bên trong như trăm ngàn cái miệng nhỏ nhất thời điên cuồng mấp máy ʍút̼ chặt, bị tội trước tiên là quy đầu to lớn.
Mã mắt bị miệng nhỏ sâu bên trong hút lấy, trực tiếp phun ra từng luồng tinh đầu tiên, đầu nấm to lớn bị thịt non bên trong trước sau đè ép, vách thịt non mềm mại thay phiên nhau cọ xát từng sợi gân xanh nhô ra trêи gậy th*t.
côn th*t của Giản Mặc Thư vốn dĩ đang sưng đau lại bị kẹp một cái như thế, suýt chút nữa trực tiếp bắn ra.
“Hức—Đau quá… có phải bị cắm hỏng rồi không…”
Du Họa cảm thấy hạ thể giống như bị một hung khí thô dài bổ đôi vậy, trong sự đau nhức lại có một tia kɧօáϊ cảm.
Nghe Du Họa nũng nịu lên án, côn th*t đang chôn trong cơ thể cô lại lớn thêm một vòng.
“Làm sao bị hư được? Thả lỏng nào em.”
Giản Mặc Thư cúi đầu hôn Du Họa đang khóc nức nở, đầu lưỡi len vào quấn lấy lưỡii cô, ngậm trong miệng tấm tắc ʍút̼ lấy, ngón tay một bên vân vê nụ hoa mai nhạy cảm, làm cho cô từ từ tiết ra thủy dịch nhiều hơn.
Sự trấn an của Giản Mặc Thư vô cùng hữu hiệu, rất nhanh anh cảm thấy cái miệng nhỏ bên trong đang cắn chặt “người anh em” của anh từ từ thả lỏng, thay vì tấn công vội vã, anh lại trái phải lắc ʍôиɠ, kiên nhẫn dùng côn th*t tìm kiếm điểm mẫn cảm sâu trong huyệt động.
Quy đầu cứng rắn xoay tròn khuấy động mật dịch bên trong tiểu huyệt, phát ra tiếng nước rất nhỏ, thỉnh thoảng nó lại đi lên, nhẹ nhàng nghiền nát t.ử ƈυиɠ yếu ớt, làm cho Du Họa toàn thân một hồi run rẩy, gân xanh trêи thân gậy trêи dưới trái phải mà đánh vào vách thịt non mềm, tinh tế cọ qua từng nếp gấp trong tiểu huyệt.
Đau đớn dưới sự trấn an của côn th*t dần dần biến mất, cơn ngứa trước đó vùi lấp lần nữa trở lại chiếm cứ toàn bộ cơ thể Du Họa, lúc này tiểu huyệt không còn trống rỗng nữa mà là được lấp đầy bởi một cây hung khí sưng to.
Tiểu huyệt đói khát liền nắm lấy cơ hội, buông lỏng sự siết chặt bên trong, lạt mềm buộc chặt mà quyến rũ vật thô to.
Hạ thể chặt chẽ dán sát, Giản Mặc Thư cảm thấy được sự dung túng của động đào nguyên, không nói hai lời liền rút ra côn th*t, rồi nhanh chóng kϊƈɦ eo mà đâm vào.
“A a a…”
Huyệt thịt mềm mại bị côn th*t đâm kịch liệt phát ra tiếng “phụt phụt”, Du Họa chỉ có thể phát ra từng tiếng rêи rỉ vang dội không có ý nghĩa, cho dù như vậy cũng không thể che giấu được âm thanh giòn giã va chạm của thân thể cùng với tiếng nước phát ra từ sự vận động kịch liệt của hai người.
“Uhm, uhm… thật thoải mái, phía dưới thật thoải mái…”
Du Họa đắm chìm trong kɧօáϊ cảm do cự vật mang lại, cánh tay vịn bồn tắm cũng dần dần không có sức, tấm lưng trần mịn màng dọc theo thành bồn tắm bắt đầu từ từ trượt xuống nước, mỗi khi mực nước sắp chạm qua cằm của cô, cơ thể luôn bị lực đạo của cự vật đẩy từ dưới lên trêи ra khỏi nước. Lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, Du Họa giống như đang chơi đánh đu trong bồn tắm, mỗi lần khi sắp rơi xuống lại bị hung khí bên trong đẩy lên cao.
Cho dù Giản Mặc Thư đang bận rộn rút ra đâm vào kịch liệt, cũng không hề vắng vẻ hai luồng mềm mại trắng nõn. Anh ngậm lấy một viên anh đào, khuôn mặt vùi sâu, dùng sức cắn ʍút̼ khối thịt đẫy đà, giống như muốn đem viên anh đào nuốt hết vào trong cổ họng vậy. Đồng thời động tác phía dưới cũng không ngừng.
Woa, trêи ʍút̼ dưới đâm, kết hợp vô cùng hoàn mỹ. ╮(╯▽╰)╭
“Sẵn sang chưa bé yêu, anh muốn tiến vào t.ử ƈυиɠ của em.”
Lúc này Giản Mặc Thư đang phát động công kϊƈɦ ở chỗ sâu nhất bên trong tiểu huyệt. Cho dù đường đi bên trong hang động Du Họa đủ sâu nhưng vẫn không thể nào nuốt được hết hoàn toàn vật nam tính thô dài của Giản Mặc Thư, còn có một phần nhỏ lộ ra ở bên ngoài. Nếu muốn nguyên cây gậy th*t được hưởng thụ kɧօáϊ cảm ʍút̼ vào của mỹ huyệt, cách duy nhất là đâm vào sâu hơn, đến miệng t.ử ƈυиɠ.
Giản Mặc Thư gia tăng lực đạo, quy đầu mỗi lần đâm vào đều chuẩn xác đâm đến miệng thành t.ử ƈυиɠ, đâm đến cái miệng nhỏ vừa mềm vừa xốp. Du Họa bị lực đạo đáng sợ đâm đến thất thần, bị làn sóng kɧօáϊ cảm bao phủ, chỉ có thể mặc cho người ta muốn làm gì thì làm.
Theo mỗi cú thúc, thành miệng nhỏ kia rốt cuộc cũng co giãn ra đủ lớn, khi lần kế tiếp Giản Mặc Thư đâm tới, quy đầu hung hăng vọt vào, “ba” một tiếng, mở ra cái miệng nhỏ bên trong, nguyên thân cự long cũng thuận lợi theo vào trong toàn bộ huyệt động, hai túi ngọc bên ngoài chụp thật mạnh lên hai mảnh thịt trai, thậm chí có vài cọng cỏ dại theo cú thúc cuối cùng của cự long mà đâm vào bên trong thịt trai đỏ tươi, khiến cho Du Họa cả người đều run rẩy.
“A a a a a!”
Cấm địa thần bí bất chợt bị dị vật to lớn xâm nhập, Du Họa trực tiếp đến cao trào, dòng nước ấm nóng toàn bộ xối lên quy đầu, thậm chí có chút phun thẳng vào trong mã mắt. Nhưng dòng nước đó đều bị quy đầu to lớn chặn lại đến sít sao, một giọt cũng khó mà chảy ra ngoài, chỉ có thể lưu lại trong t.ử ƈυиɠ, bụng dưới bằng phẳng cũng trong nháy mắt mà phình lên.
Quy đầu đột nhiên bị ɖâʍ thủy xối ướt, nhất là mã mắt còn bị nước chui vào, Giản Mặc Thư thiếu chút nữa không nhịn được muốn bắn.
Giản Mặc Thư vất vả nhịn lại bắn ý, hưởng thụ dư vị huyệt thịt bên trong ʍút̼ lấy càng thêm như lửa cháy đổ thêm dầu, Giản Mặc Thư đùng đùng tức giận đánh hai cái vào đôi thỏ trắng của Du Họa: “Anh còn chưa có bắn đâu, em dám không đợi anh mà cao trào trước hả?”
“Thịt thỏ” bị đánh bạch bạch đến đong đưa, làm cho “hai mũi thỏ” còn nảy lên lắc lư một vòng trong không khí, Giản Mặc Thư phía dưới lại khuấy động cửa t.ử ƈυиɠ hai cái.
“Không muốn….Nơi đó không muốn đâu… hu hu hu “, kɧօáϊ cảm thực sự quá mạnh mẽ, Du Họa chịu không nổi mà khóc đến viền mắt đều đỏ: “Sẽ bị đâm hư ah…”
“Sẽ không hư, em chỉ là đang quá sung sướиɠ thôi.”
Giản Mặc Thư vớt Du Họa cả người ướt nhẹp lên, ôm cô đến trước cái gương lớn ở bồn rửa tay.
Nơi kín đáo của hai người vẫn đang kết hợp chặt chẽ, Giản Mặc Thư xoay tròn Du Họa 180°, làm cô đưa lưng về phía anh hướng mặt về gương.
Vật to lớn trong cơ thể Du Họa xoay tròn nửa vòng, thịt non bên trong cũng bị từng sợi gân xanh mài qua không sót khe nào, mang đến cảm giác thể nghiệm hoàn toàn mới lạ.
Giản Mặc Thư đặt Du Họa lên bồn rửa tay, khoanh hai chân cô lại hướng về trước gương, phơi bày huyệt khẩu gần như trong suốt đang ngậm một cây gậy th*t thô to màu tím đỏ.
Anh cúi đầu hôn Du Họa đang khóc càng lợi hại hơn: “Em nhìn xem, em gái nhỏ của em rất thích em trai của anh nha, đều ngậm lấy không muốn xa rời.”
Du Họa nghe vậy nhìn lại, phát hiện tiểu huyệt của mình quả thực đang ra sức ʍút̼ lấy côn th*t, cho dù bị buộc mạnh mẽ căng ra đến chỉ còn một lớp mỏng cũng không bỏ được “bản năng thèm ăn” của nó, rất cố chấp mà ʍút̼ vào.
Cô ngơ ngác nhìn mình trong gương, ánh mắt không dời đi được.
Hóa ra cô thực sự ɖâʍ đãng đến như vậy….
côn th*t đỏ tím bên trong lại bắt đầu chuyển động, từ từ ra vào cửa động, một bàn tay to lớn áp vào nơi bụng dưới đang trướng lên của Du Họa nhẹ nhàng ấn xuống, chỗ ɖâʍ thủy đang tích tụ bên trong miệng t.ử ƈυиɠ rốt cuộc đã có thể chảy ra, theo gậy th*t đang chầm chậm ra vào mà có một ít nhỏ xuống tí tách trêи nền đá cẩm thạch đen của bồn rửa tay, dưới ánh sáng hiện lên một tia sáng, còn một ít thì dọc theo thân gậy chảy vào trong bụi cỏ đen nhánh.
Thủy dịch trong t.ử ƈυиɠ toàn bộ đều chảy ra ngoài, Du Họa thoải mái không ít, dưới lực đạo rút ra đưa vào dịu dàng của Giản Mặc Thư, cô dần dần ngừng tiếng khóc.
“Em, em có thể tiếp tục.”
gậy th*t bên trong tiểu huyệt còn đang trong trạng thái cứng rắn, Du Họa nhớ đến Giản Mặc Thư còn chưa có bắn ra, không nghĩ một mình mình thoải mái, vì vậy chủ động đưa ra yêu cầu phải tiếp tục.
“Họa Họa của anh thật biết quan tâm săn sóc cho anh nha.”
Cô gái nhỏ của anh đều đã chủ động như vậy, anh cũng không cần khách khí, rút ra côn th*t một lần nữa xoay người cô lại đối mặt với mình, sau đó nặng nề đâm vào.
“Ưm… a… a… a”
Quanh quẩn trong phòng tắm là tiếng rêи rỉ chợt cao chợt thấp của Du Họa, tiếng thân thể va chạm, còn lại là tiếng thở dốc dồn dập của người đàn ông.
Không biết qua bao lâu, Du Họa đã hôn mê bất tỉnh, tiểu huyệt bị làm cho đến không còn hình dáng, dưới ʍôиɠ là chất lỏng của không biết bao nhiêu lần cao trào, Giản Mặc Thư mới run rẩy rút ra côn th*t, gầm nhẹ bắn lên trêи gương.
Giản Mặc Thư nhẹ nhàng vén mái tóc ẩm ướt dính trêи mặt Du Họa, mổ một cái lên môi cô, ánh mắt lưu luyến: “Vất vả cho Họa Họa của anh rồi…”
Vừa vào cửa, ”cạch” một tiếng, cánh cửa sau lưng Du Họa khóa lại, Giản Mặc Thư bắt đầu động tay động chân cởi quần áo cô: “Đề phòng người nào đó lát nữa chạy mất, hiện tại không cho phép Họa Họa mặt quần áo.”(~‾⌣‾)~
Du Họa đỏ mặt, giơ tay phối hợp với động tác của anh, T-shirt, quần short bị lột ra từng cái, sau đó trêи dưới nội y cũng rơi xuống sàn nhà nơi huyền quan.
Toàn thân cô trêи dưới trống trơn, phơi bày trước mặt Giản Mặc Thư, còn người ta thì vẫn nguyên bộ dáng áo mũ chỉnh tề, thậm chí kiểu tóc cũng không hề bị loạn. Cứ như là cô cố ý cởi sạch quần áo lắc lư thân thể quyến rũ anh vậy á, nhưng mà phong thái anh thì vẫn như cũ, nhẹ nhàng không hề dao động. (;¬_¬)
“Không công bằng…” Du Họa ngượng ngùng chỉ trích Giản Mặc Thư: “Anh cũng không được mặc.”
“Được.” Giản Mặc Thư đáp ứng một cách sảng kɧօáϊ, dáng vẻ “cầu còn không được.”
Áo sơ mi, quần tây rất nhanh cũng rơi rải rác tại huyền quan, tùy ý nhìn vào, toàn bộ khung cảnh giống như một đôi nam nữ đang động tình, tính ɖu͙ƈ tràn đầy, gấp gáp không chờ nổi mà vừa vào cửa đã cởi quần áo.
Du Họa lần đầu tiên chứng kiến Giản Mặc Thư khỏa thân.
Bỏ đi vỏ bọc che chắn, khí chất anh dường như xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, bộ dáng ôn hòa lễ độ thường ngày biến mất, thay vào đó là sự gợi cảm vô cùng quyến rũ, còn có chút hoang dã.
Bên dưới làn da màu mật ong là một thân thể khỏe mạnh, bởi vì tập thể hình đúng cách, mỗi khối cơ bắp bên trong đều có thể nhìn thấy đường nét rõ ràng.
Dưới xương quai xanh gợi cảm là cơ ngực căng phồng, hai viên nhòn nhọn màu đỏ sậm hơi nhô lên, làm nổi bật sự phấn khích của chủ nhân nó, xuống tý nữa chính là cơ bụng mà Du Họa đã thưởng thức qua, ngay hàng thẳng lối, đang nhấp nhô phập phồng theo từng nhịp thở.
Ánh mắt Du Họa rơi vào cự long ẩn nấp trong bụi cỏ, hai túi da căng phồng nằm bên trong, bất cứ lúc nào cũng có thể phát ra lượng lớn dịch đục.
Vật nam tính sắp vùi vào trong cơ thể cô đang nằm lẳng lặng giữa hai bắp đùi rắn chắc của người đàn ông, đầu nấm hơi nghiêng, đã có xu thế ngẩng đầu.
Sườn ʍôиɠ Giản Mặc Thư căng đến chặt chẽ, bao hàm cả lực lượng và tốc độ, vừa nhìn đã biết sức bật ʍôиɠ eo không phải chuyện đùa, đợi lát nữa sẽ phát huy trêи người cô, rong ruổi.
Bàn tay Giản Mặc Thư xoa xoa cái ʍôиɠ nhỏ co dãn của Du Họa: “Đi tắm đi em.”
Du Họa nghe vậy âm thầm thở phào nhẹ nhõm, buổi chiều có đổ chút mồ hôi, trêи người ít nhiều cũng có chút mùi lạ, tiếp xúc thân mật thật sự không tuyệt cho lắm.
Giản Mặc Thư chân dài bước một bước đi trước cô lên lầu, do góc độ của cô, hạ thể của người đàn ông bị cô nhìn thấy không sót một thứ gì. Thỉnh thoảng cô có thể nhìn đến phần quy đầu đang lắc lư của anh.
Thật sự rất lớn nha… (′⊙w⊙)
Hai mắt Du Họa mê mang, nhắm mắt theo đuôi Giản Mặc Thư, cô cẩn thận kẹp chặt chân, cố gắng không cho đóa hoa phun trào nước mật làm dơ bậc thang. Điều này khiến cho chân và đùi cô dính nước, cho dù như vậy vẫn có một chút nước chặn không kịp, dọc theo bên trong giữa hai chân chảy đến mắt cá chân.
Giản Mặc Thư đưa Du Họa vào phòng tắm riêng của anh, trở tay khóa cửa lại.
Phòng tắm rất rộng rãi, trước bồn rửa tay có một cái gương rất lớn, cơ bản có thể soi hết toàn cảnh phòng tắm.
Trong lúc Du Họa xuyên qua tấm gương quan sát phòng tắm, Giản Mặc Thư đã mở xong một bồn nước ấm,, xoay người hướng về Du Họa, quái thú giữa hai chân đã thức tỉnh.
“Á…”
Du Họa bị Giản Mặc Thư ôm lấy, bế ngang, cùng nhau ngồi vào bồn tắm.
Hai người chen vào một chỗ chật hẹp, Du Họa bị Giản Mặc Thư đặt dưới thân, dựa vào bên cạnh bồn tắm, một lượng lớn nước bị tràn ra ngoài, mực nước còn sót lại vừa vặn đến nửa ngực cô, hai đỉnh hồng mai xinh đẹp giống như hai đóa hoa ban mai vừa chớm nở lộ ra nụ hoa lơ lửng trêи mặt nước.
Giản Mặc Thư siết lấy hai nụ hoa mai, đem toàn bộ mềm mại cầm trong lòng bàn tay thưởng thức, trong miệng một bộ yêu thương trìu mến mà nói: “Đừng làm đông lạnh cái lỗ nhỏ, lát sau vận động khát nước, anh còn phải dựa vào nó để kiếm chút sữa uống để lấy sức nha.”
Mềm mại trắng nõn không ngừng bị nhào nặn thành các loại hình dạng, kɧօáϊ cảm như điện giật, từng đợt từng đợt truyền đến toàn thân, mật dịch từ tiểu huyệt chảy ra cũng từ từ hòa vào trong nước ấm, theo từng khí nóng bốc hơi lên tràn ngập toàn bộ phòng tắm, ngay cả trong không khí cũng mang theo một tia ngọt ngào.
“Họa Họa không có, không có… sữa mà..”. Du Họa âm thanh vừa ngọt lại vừa ngấy, vừa nghe là biết cả người đã động tình.
“Không có sữa, vậy thì đành uống mật ong thôi.” Giản Mặc Thư luồn tay vào thăm dò chân tâm cô, khiêu khích viên trân châu đứng thẳng lên: “Anh nếm thử, rất ngọt.”
Du Họa nghĩ đến ngày hôm qua trong phòng khách, cô bị anh ép trêи sofa sờ trêи ɭϊếʍ dưới, trong tiểu huyệt mật dịch càng phun ra dữ dội hơn, toàn thân đều mềm nhũn.
Giản Mặc Thư kéo hai chân Du Họa, để cô gác lên bồn tắm, phân nửa bí cảnh lộ ra trêи mặt nước, sau đó anh không nhanh không chậm đưa từng ngón tay nhét vào bên trong huyệt thịt non mềm, làm khuếch trương.
Bên trong động đào nguyên ban đầu nhỏ đến nỗi không nuốt nổi một ngón tay, nhưng nương theo mật dịch trơn ướt cùng tác động xoa bóp, vách tường thịt bên trong trở nên vô cùng mềm mại, co giãn bao lấy ba ngón tay, căng thành một cái động nhỏ như trái bóng bàn.
Ngón tay tuy rằng khiến cho cô thoải mái, nhưng rốt cuộc vẫn chạm không đến được chỗ sâu nhất trong cơ thể, cộng thêm Du Họa lúc này là dựa vào tứ chi cùng bả vai để chống đỡ, phần eo hoàn hoàn treo lơ lửng, cô chỉ có thể khó khăn vặn vẹo thân thể cố sức nuốt vào, cố gắng làm ngón tay càng đi sâu một chút vào bên trong huyệt thịt để gãi ngứa.
Nhưng ngón tay bị chặn ở huyệt khẩu bởi kẽ ngón tay, không cách nào có thể tiếp tục thâm nhập sâu hơn được nữa, Du Hoa gấp đến độ nức nở: “Muốn, muốn…”
“Họa Họa muốn cái gì?”
“Muốn… dài hơn nữa…”
“Cái gì dài? Ngón tay còn chưa đủ dài sao?”
Đôi mắt Du Họa bị bao phủ bởi một tầng hơi nước, không biết là hơi nước hay vẫn là nước mắt, khuôn mặt nhu nhược đáng thương nhưng rồi lại ɖu͙ƈ cầu bất mãn: “Không đủ… Muốn, muốn côn th*t lớn của thầy Mặc Thư…”
“Ngoan.”
Giản Mặc Thư từ từ rút ngón tay ra, huyệt thịt bên trong lưu luyến không rời níu kéo ngón tay, cùng đầu ngón tay dẫu có chia lìa vẫn còn vương tơ lòng một sợi chỉ bạc.
Giản Mặc Thư nhẹ nhàng ấn đỉnh đầu cự long, ở giữa đụng sợi chỉ bạc kia, chỉ bạc trong suốt lại rất ngoan cố, ngược lại dính vào trêи quy đầu đang sưng to, theo cự long chỉa về phía cửa động, nhìn qua tựa như một đóa hoa đang đói khát nóng lòng muốn “ăn” vật gì đó, chủ động phun ra mật ngọt để dụ dỗ nó tiến vào lấp đầy sự trống rỗng bên trrong.
Đầu nấm to lớn đẩy ra hai cánh thịt mềm mịn, chống lên cửa động, mũi nhọn truyền tới từng đợt lực hút, Giản Mặc Thư hít thật sâu một hơi, thở ra một chút: “Họa Họa, anh vào đây “
Phốc—-
Quy đầu to lớn đội nước ấm thong thả phá vỡ đường đi, tiến vào huyệt thịt mềm mại, Giản Mặc Thư đi vào liền cảm thấy 1 sự bao bọc chặt chẽ, vách tường lồi lõm bên trong vặn vẹo nhịp nhàng, đồng loạt co rút, giống như muốn đem hung khí đàn ông đột ngột xâm nhập kia đẩy ra ngoài, lại giống như muốn ʍút̼ chặt vào nơi sâu hơn, để giảm bớt cơn ngứa kéo dài nãy giờ.
Bởi vì công tác mở màn trước đó làm rất đầy đủ, Du Họa nhất thời không cảm thấy đau nhức, chẳng qua thấy tiểu huyệt nhỏ xiu nhét đầy một cây gậy th*t vừa thô vừa dài, làm cho bụng dưới cảm giác căng trướng.
“Chiến sĩ dò đường” quy đầu đi trước liền gặp phải một tầng chướng ngại, Giản Mặc Thư biết rõ đó là cái gì, chỉ cần phá tan nó, cô liền chân chính thuộc về anh.
Hông chợt dùng sức, quy đầu to lớn thế như chẻ tre mà đến chỗ sâu nhất, nặng nề xuyên qua Du Họa
”Ah–!” Du Họa hét lên, đau đến khóc ra nước mắt
Tiểu huyệt nhỏ bé chưa từng có người thăm hỏi đột nhiên bị côn th*t thô to dùng lực mạnh mà khai phá, cho dù có bôi trơn đầy đủ, huyệt động co giãn cũng không chịu nổi cự vật kinh người này, toàn bộ thịt non bên trong như trăm ngàn cái miệng nhỏ nhất thời điên cuồng mấp máy ʍút̼ chặt, bị tội trước tiên là quy đầu to lớn.
Mã mắt bị miệng nhỏ sâu bên trong hút lấy, trực tiếp phun ra từng luồng tinh đầu tiên, đầu nấm to lớn bị thịt non bên trong trước sau đè ép, vách thịt non mềm mại thay phiên nhau cọ xát từng sợi gân xanh nhô ra trêи gậy th*t.
côn th*t của Giản Mặc Thư vốn dĩ đang sưng đau lại bị kẹp một cái như thế, suýt chút nữa trực tiếp bắn ra.
“Hức—Đau quá… có phải bị cắm hỏng rồi không…”
Du Họa cảm thấy hạ thể giống như bị một hung khí thô dài bổ đôi vậy, trong sự đau nhức lại có một tia kɧօáϊ cảm.
Nghe Du Họa nũng nịu lên án, côn th*t đang chôn trong cơ thể cô lại lớn thêm một vòng.
“Làm sao bị hư được? Thả lỏng nào em.”
Giản Mặc Thư cúi đầu hôn Du Họa đang khóc nức nở, đầu lưỡi len vào quấn lấy lưỡii cô, ngậm trong miệng tấm tắc ʍút̼ lấy, ngón tay một bên vân vê nụ hoa mai nhạy cảm, làm cho cô từ từ tiết ra thủy dịch nhiều hơn.
Sự trấn an của Giản Mặc Thư vô cùng hữu hiệu, rất nhanh anh cảm thấy cái miệng nhỏ bên trong đang cắn chặt “người anh em” của anh từ từ thả lỏng, thay vì tấn công vội vã, anh lại trái phải lắc ʍôиɠ, kiên nhẫn dùng côn th*t tìm kiếm điểm mẫn cảm sâu trong huyệt động.
Quy đầu cứng rắn xoay tròn khuấy động mật dịch bên trong tiểu huyệt, phát ra tiếng nước rất nhỏ, thỉnh thoảng nó lại đi lên, nhẹ nhàng nghiền nát t.ử ƈυиɠ yếu ớt, làm cho Du Họa toàn thân một hồi run rẩy, gân xanh trêи thân gậy trêи dưới trái phải mà đánh vào vách thịt non mềm, tinh tế cọ qua từng nếp gấp trong tiểu huyệt.
Đau đớn dưới sự trấn an của côn th*t dần dần biến mất, cơn ngứa trước đó vùi lấp lần nữa trở lại chiếm cứ toàn bộ cơ thể Du Họa, lúc này tiểu huyệt không còn trống rỗng nữa mà là được lấp đầy bởi một cây hung khí sưng to.
Tiểu huyệt đói khát liền nắm lấy cơ hội, buông lỏng sự siết chặt bên trong, lạt mềm buộc chặt mà quyến rũ vật thô to.
Hạ thể chặt chẽ dán sát, Giản Mặc Thư cảm thấy được sự dung túng của động đào nguyên, không nói hai lời liền rút ra côn th*t, rồi nhanh chóng kϊƈɦ eo mà đâm vào.
“A a a…”
Huyệt thịt mềm mại bị côn th*t đâm kịch liệt phát ra tiếng “phụt phụt”, Du Họa chỉ có thể phát ra từng tiếng rêи rỉ vang dội không có ý nghĩa, cho dù như vậy cũng không thể che giấu được âm thanh giòn giã va chạm của thân thể cùng với tiếng nước phát ra từ sự vận động kịch liệt của hai người.
“Uhm, uhm… thật thoải mái, phía dưới thật thoải mái…”
Du Họa đắm chìm trong kɧօáϊ cảm do cự vật mang lại, cánh tay vịn bồn tắm cũng dần dần không có sức, tấm lưng trần mịn màng dọc theo thành bồn tắm bắt đầu từ từ trượt xuống nước, mỗi khi mực nước sắp chạm qua cằm của cô, cơ thể luôn bị lực đạo của cự vật đẩy từ dưới lên trêи ra khỏi nước. Lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, Du Họa giống như đang chơi đánh đu trong bồn tắm, mỗi lần khi sắp rơi xuống lại bị hung khí bên trong đẩy lên cao.
Cho dù Giản Mặc Thư đang bận rộn rút ra đâm vào kịch liệt, cũng không hề vắng vẻ hai luồng mềm mại trắng nõn. Anh ngậm lấy một viên anh đào, khuôn mặt vùi sâu, dùng sức cắn ʍút̼ khối thịt đẫy đà, giống như muốn đem viên anh đào nuốt hết vào trong cổ họng vậy. Đồng thời động tác phía dưới cũng không ngừng.
Woa, trêи ʍút̼ dưới đâm, kết hợp vô cùng hoàn mỹ. ╮(╯▽╰)╭
“Sẵn sang chưa bé yêu, anh muốn tiến vào t.ử ƈυиɠ của em.”
Lúc này Giản Mặc Thư đang phát động công kϊƈɦ ở chỗ sâu nhất bên trong tiểu huyệt. Cho dù đường đi bên trong hang động Du Họa đủ sâu nhưng vẫn không thể nào nuốt được hết hoàn toàn vật nam tính thô dài của Giản Mặc Thư, còn có một phần nhỏ lộ ra ở bên ngoài. Nếu muốn nguyên cây gậy th*t được hưởng thụ kɧօáϊ cảm ʍút̼ vào của mỹ huyệt, cách duy nhất là đâm vào sâu hơn, đến miệng t.ử ƈυиɠ.
Giản Mặc Thư gia tăng lực đạo, quy đầu mỗi lần đâm vào đều chuẩn xác đâm đến miệng thành t.ử ƈυиɠ, đâm đến cái miệng nhỏ vừa mềm vừa xốp. Du Họa bị lực đạo đáng sợ đâm đến thất thần, bị làn sóng kɧօáϊ cảm bao phủ, chỉ có thể mặc cho người ta muốn làm gì thì làm.
Theo mỗi cú thúc, thành miệng nhỏ kia rốt cuộc cũng co giãn ra đủ lớn, khi lần kế tiếp Giản Mặc Thư đâm tới, quy đầu hung hăng vọt vào, “ba” một tiếng, mở ra cái miệng nhỏ bên trong, nguyên thân cự long cũng thuận lợi theo vào trong toàn bộ huyệt động, hai túi ngọc bên ngoài chụp thật mạnh lên hai mảnh thịt trai, thậm chí có vài cọng cỏ dại theo cú thúc cuối cùng của cự long mà đâm vào bên trong thịt trai đỏ tươi, khiến cho Du Họa cả người đều run rẩy.
“A a a a a!”
Cấm địa thần bí bất chợt bị dị vật to lớn xâm nhập, Du Họa trực tiếp đến cao trào, dòng nước ấm nóng toàn bộ xối lên quy đầu, thậm chí có chút phun thẳng vào trong mã mắt. Nhưng dòng nước đó đều bị quy đầu to lớn chặn lại đến sít sao, một giọt cũng khó mà chảy ra ngoài, chỉ có thể lưu lại trong t.ử ƈυиɠ, bụng dưới bằng phẳng cũng trong nháy mắt mà phình lên.
Quy đầu đột nhiên bị ɖâʍ thủy xối ướt, nhất là mã mắt còn bị nước chui vào, Giản Mặc Thư thiếu chút nữa không nhịn được muốn bắn.
Giản Mặc Thư vất vả nhịn lại bắn ý, hưởng thụ dư vị huyệt thịt bên trong ʍút̼ lấy càng thêm như lửa cháy đổ thêm dầu, Giản Mặc Thư đùng đùng tức giận đánh hai cái vào đôi thỏ trắng của Du Họa: “Anh còn chưa có bắn đâu, em dám không đợi anh mà cao trào trước hả?”
“Thịt thỏ” bị đánh bạch bạch đến đong đưa, làm cho “hai mũi thỏ” còn nảy lên lắc lư một vòng trong không khí, Giản Mặc Thư phía dưới lại khuấy động cửa t.ử ƈυиɠ hai cái.
“Không muốn….Nơi đó không muốn đâu… hu hu hu “, kɧօáϊ cảm thực sự quá mạnh mẽ, Du Họa chịu không nổi mà khóc đến viền mắt đều đỏ: “Sẽ bị đâm hư ah…”
“Sẽ không hư, em chỉ là đang quá sung sướиɠ thôi.”
Giản Mặc Thư vớt Du Họa cả người ướt nhẹp lên, ôm cô đến trước cái gương lớn ở bồn rửa tay.
Nơi kín đáo của hai người vẫn đang kết hợp chặt chẽ, Giản Mặc Thư xoay tròn Du Họa 180°, làm cô đưa lưng về phía anh hướng mặt về gương.
Vật to lớn trong cơ thể Du Họa xoay tròn nửa vòng, thịt non bên trong cũng bị từng sợi gân xanh mài qua không sót khe nào, mang đến cảm giác thể nghiệm hoàn toàn mới lạ.
Giản Mặc Thư đặt Du Họa lên bồn rửa tay, khoanh hai chân cô lại hướng về trước gương, phơi bày huyệt khẩu gần như trong suốt đang ngậm một cây gậy th*t thô to màu tím đỏ.
Anh cúi đầu hôn Du Họa đang khóc càng lợi hại hơn: “Em nhìn xem, em gái nhỏ của em rất thích em trai của anh nha, đều ngậm lấy không muốn xa rời.”
Du Họa nghe vậy nhìn lại, phát hiện tiểu huyệt của mình quả thực đang ra sức ʍút̼ lấy côn th*t, cho dù bị buộc mạnh mẽ căng ra đến chỉ còn một lớp mỏng cũng không bỏ được “bản năng thèm ăn” của nó, rất cố chấp mà ʍút̼ vào.
Cô ngơ ngác nhìn mình trong gương, ánh mắt không dời đi được.
Hóa ra cô thực sự ɖâʍ đãng đến như vậy….
côn th*t đỏ tím bên trong lại bắt đầu chuyển động, từ từ ra vào cửa động, một bàn tay to lớn áp vào nơi bụng dưới đang trướng lên của Du Họa nhẹ nhàng ấn xuống, chỗ ɖâʍ thủy đang tích tụ bên trong miệng t.ử ƈυиɠ rốt cuộc đã có thể chảy ra, theo gậy th*t đang chầm chậm ra vào mà có một ít nhỏ xuống tí tách trêи nền đá cẩm thạch đen của bồn rửa tay, dưới ánh sáng hiện lên một tia sáng, còn một ít thì dọc theo thân gậy chảy vào trong bụi cỏ đen nhánh.
Thủy dịch trong t.ử ƈυиɠ toàn bộ đều chảy ra ngoài, Du Họa thoải mái không ít, dưới lực đạo rút ra đưa vào dịu dàng của Giản Mặc Thư, cô dần dần ngừng tiếng khóc.
“Em, em có thể tiếp tục.”
gậy th*t bên trong tiểu huyệt còn đang trong trạng thái cứng rắn, Du Họa nhớ đến Giản Mặc Thư còn chưa có bắn ra, không nghĩ một mình mình thoải mái, vì vậy chủ động đưa ra yêu cầu phải tiếp tục.
“Họa Họa của anh thật biết quan tâm săn sóc cho anh nha.”
Cô gái nhỏ của anh đều đã chủ động như vậy, anh cũng không cần khách khí, rút ra côn th*t một lần nữa xoay người cô lại đối mặt với mình, sau đó nặng nề đâm vào.
“Ưm… a… a… a”
Quanh quẩn trong phòng tắm là tiếng rêи rỉ chợt cao chợt thấp của Du Họa, tiếng thân thể va chạm, còn lại là tiếng thở dốc dồn dập của người đàn ông.
Không biết qua bao lâu, Du Họa đã hôn mê bất tỉnh, tiểu huyệt bị làm cho đến không còn hình dáng, dưới ʍôиɠ là chất lỏng của không biết bao nhiêu lần cao trào, Giản Mặc Thư mới run rẩy rút ra côn th*t, gầm nhẹ bắn lên trêи gương.
Giản Mặc Thư nhẹ nhàng vén mái tóc ẩm ướt dính trêи mặt Du Họa, mổ một cái lên môi cô, ánh mắt lưu luyến: “Vất vả cho Họa Họa của anh rồi…”