Chương 12: Thu Hẹp (3)
"Còn em?"Mã Dao lườm anh một cái rồi ngồi dậy trông khá khó khăn, cô với tay lấy cái áo che người lại."Tôi tự lo được."Cô đứng dậy loạng choạng, lấy áo quấn quanh người rồi đi vào sau cái rèm cửa. Lúc đang lấy bộ đồ ngủ ở trong phòng, vì cánh tay hơi nhức nên khó mà với lên cao được. Một cái bóng lớn xuất hiện làm khoảng sáng trước mặt cô tối lại, Trình Tranh đưa tay ra lấy giúp cô, còn cốc đầu cô một cái rõ đau."Tự gây hoạ thì được, còn tự lo thì tôi chưa thấy em làm bao giờ cả."Mã Dao tức nghẹn họng, gặp anh lần đầu ở quán bar, đến bây giờ cũng đã hơn cả tuần rồi mà cô còn nghĩ hai người quen nhau được mấy tháng. Quan hệ của cả hai không những mờ ám không rõ là gì, còn đi đến mức thoát y, xác thịt. Cô không nghĩ là mình lại trao cho anh thứ quý giá nhất đời mình, cũng không nghĩ rằng tính cách của mình và anh có thể ung hoà được.Quay lưng lại với anh, cô cài dây áo lót rồi sau đó mặc quần áo vào. Anh đứng ở sau lưng, nhìn cô chậm rãi làm từng thao tác một mà đột nhiên thấy lòng mình mềm mại, giống như có một sợi tơ vừa mắc ngang, trói buộc anh không quá chặt nhưng cũng không thể thoát ra được. Sau khi xong, Mã Dao lập tức thô bạo đẩy Trình Tranh ra khỏi phòng ngủ của mình rồi ra tới phòng khách, vừa đẩy người anh vừa dùng chân đá dép của anh ra ngoài cửa."Đi! Anh về đi!"Anh ngoái đầu lại nhăn mặt."Mã Dao! Này!"Anh dùng sức đứng im bất động một chỗ, khiến Mã Dao không tài nào đẩy anh đi được nữa mà buông tay thở hì hục. Nhìn cô đầy bất mãn, anh trỏ trỏ tay rồi lại chống hông."Bộ dạng của em lúc này, giống với một người quất ngựa truy phong lắm đấy em biết không vậy?"Mã Dao tỏ vẻ hung dữ, nhưng không hiểu sao lúc này cô trong mắt anh lại rất dễ thương. Anh thấy cô phồng má, lập tức không nhịn được mà cười lên. Điều này khiến cô khó hiểu, cái tôi trong lòng trào dâng làm cô nổi cáu mà cao giọng."Anh cười cái gì?"Trình Tranh nhìn cô, đáy mắt ngập tràn ý cười, tràn ra trên khuôn mặt anh tú ấy là một hàm răng trắng sáng. Anh càng cười lại càng kịch liệt, cứ như trêu chọc cô là một thú vui của mình vậy."Em là sóc chuột sao? Gò má phồng lên tròn vậy?"Mã Dao há miệng, không hiểu mình và con sóc chuột như lời anh nói giống nhau ở chỗ nào. Lúc này cô chỉ biết, trước mặt mình là một người đàn ông lớn xác rồi mà tâm hồn như trẻ thơ, còn thích chọc tức cô như vậy. Cô dậm chân quơ tay."Anh nói ai sóc chuột hả?"Trình Tranh không nói được nữa mà cứ cười như được mùa, lần này cô không đứng im nữa mà xông đến túm hai cánh tay anh lắc lư rồi bấu, véo đủ kiểu."Cái đồ điên này! Anh im mau!""Anh có im không?"Anh lắc đầu rồi lùi lại phía sau, vô tình hụt chân khỏi bậc cửa rồi chới với khiến Mã Dao giật mình. Cô theo phản ứng vì sợ anh bị ngã nên vội đưa tay ra kéo anh lại. Hai người nhanh chóng ngã nhào xuống đất, tay anh đưa ra ôm lấy đầu của cô, mu bàn tay chà xát xuống nền gạch nhám. Lúc này cả hai mới chịu ngưng đùa giỡn, mắt chạm mắt nhau ở khoảng cách gần. Bây giờ so với khi cùng anh ân ái ở trên sô pha, vẫn đơn thuần và có chút gì đó ngây ngô hơn cô nghĩ. Trình Tranh đỡ Mã Dao dậy, bàn tay bị trầy của anh lập tức được anh đưa ra phía sau không để cô nhìn thấy. Anh nghĩ cô nhỏ mọn như vậy, bây giờ dù cô có thấy cũng không có chút thương xót gì cho mình, nói ra lại càng thêm mất mặt. Nào ngờ lúc quơ tay lại vô tình chạm ngay tầm mắt của cô, lập tức khiến cô chú ý đến mà kéo tay anh ra. Cô nhìn vết trầy rướm máu trên tay anh, bắt đầu càu nhàu."Vừa lòng anh chưa? Đổ máu rồi mới chịu phải không?""Nói ngọt ngào dễ nghe một chút em mất miếng thịt nào sao?"Mã Dao buông tay anh ra, đi đến cái tủ ngay bên cạnh mở ngăn kéo, trong đó có một hộp nhựa trong suốt đựng dụng cụ y tế. Cô ở nhà một mình lại rất hay vụng về nên mấy thứ này là không thể thiếu được. Lấy bông gòn và băng keo cá nhân ra, Mã Dao chấm nhẹ lên mấy vết máu nhỏ sắp khô trên vết thương của Trình Tranh rồi dán băng keo lại. Điều khiến anh chú ý là, miếng keo dán của cô lại có hình mấy con gấu nhỏ màu hồng rất dễ thương."Tâm hồn trẻ thơ vậy?"Anh nghiêng đầu nhìn miếng keo dán khẽ cười, liền bị Mã Dao ấn một cái xuống vết thương đau điếng."Em muốn ám sát người ta sao?""Anh không chọc tức tôi thì đâu có chuyện gì?"Thấy cô ngồi cặm cụi sát trùng vết thương cho mình, Trình Tranh bỗng nhiên im lặng không nói gì nữa, chăm chú nhìn cô. Anh nhìn đôi tay trắng trẻo nhỏ nhắn của cô, trên tay có vài vết sẹo nhỏ, chắc là do thương tích trước đây. Anh không quan tâm đó là do cô làm nhiều việc nặng nhọc nên bị như thế, hay là vì đánh nhau với người ta. Anh chỉ biết, cô gái ngồi trước mặt anh bây giờ, vừa khó ưa lại vừa khiến anh không dời mắt được. Môi cong lên như vành trăng non, Trình Tranh nhẹ nhàng gọi."Mã Dao!"Cô ngẩng đầu lên nhìn một cái rồi lại cúi xuống chấm bông gòn."Có chuyện gì?""Có ai từng nói thích em chưa?"Câu này của anh làm thao tác của Mã Dao khựng lại, cô ngước mắt lên nhìn anh với sự ngạc nhiên hiện lên trong đôi mắt ngây thơ ấy. Đôi mắt này vẫn còn rất trong trẻo, cứ như những vết bụi bên ngoài cuộc sống cạm bẫy kia không làm bẩn được nó. Cô cười nhạt."Có thì sao? Yêu đương phức tạp, tôi không muốn day vào."Trong kí ức của Mã Dao, không có gì cao quý hơn tình yêu mà cha mẹ dành cho mình, nhưng họ lại mất quá sớm, không kịp dạy cho cô cách để yêu thương một người. Cô chỉ nhìn thấy thế giới này quá nhiều điều đáng sợ, thấy lòng người còn khó dò hơn cả kim dưới đáy biển. Cô không muốn yêu, vì sống như bây giờ thoải mái hơn rất nhiều, gặp một vài người, nói dăm ba câu rồi lại xa nhau. Vậy với Trình Tranh là gì? Mã Dao không rõ. Có lần cô nghĩ mình sẽ trốn tránh anh, nhưng lại không có lí do gì đến mức phải như vậy.Trình Tranh ngồi gần cô hơn một chút, hơi cúi đầu nhìn vào đôi mắt của cô."Vậy nếu là tôi, em nghĩ thế nào?"...