Chương : 27
Anh và cậu đến quán karaoke vừa đúng 6 giờ rưỡi nhưng chỉ thấy Thiên Tứ và Quốc Nam đang đứng đợi, nhìn xung quanh cũng không thấy bóng dáng Nguyệt Lam đâu. Anh định hỏi thì nghe Thiên Tứ nói trước:
- Diệp Doanh nói tối nay phải cùng ba mẹ đi dự tiệc không đến được, còn nói Nguyệt Lam không khỏe nên cũng không đến.
Anh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, cậu bên cạnh cũng không hỏi thêm gì chỉ cúi đầu chào hỏi Quốc Nam, anh cũng học theo cậu gọi một tiếng "anh hai".
Y mỉm cười gật đầu với hai người rồi nói với cậu:
- Hôm qua mẹ có gọi cho anh, bảo em dạo này bị người nào bắt mất hồn rồi, không quan tâm đến mẹ, còn bảo anh nếu gặp em phải thay mẹ đánh em một trận.
Anh và Thiên Tứ nghe lời Quốc Nam nói đồng thời bật cười, tiếng cười của họ làm cậu cảm thấy có chút xấu hổ, liếc mắt nhìn hai người ý cảnh cáo rõ ràng.
Bốn người đi vào phòng mà Thiên Tứ đã đặt trước, không lâu sau phục vụ mang theo bia và thức ăn đi vào. Thiên Tứ là người sôi nổi nhất, hát cũng nhiệt tình nhất, chỉ có điều giọng hát thật không dám khen, làm 3 người còn lại phải vừa bịt tai vừa nhịn cười.
Hát xong một bài hắn ngồi xuống, cầm ly bia của mình lên uống cạn rồi nói:
- Mọi người sao vậy? Không hát đi nhìn tôi làm gì?
- Tao biết mày hát tệ nhưng không ngờ đến trình độ này, tại hạ bái phục.
Nghe lời trêu chọc của anh mặt hắn đỏ lên, không biết là do xấu hổ hay là tức giận, hắn không thèm nói chuyện với anh nữa nên quay sang nói với Quốc Nam:
- Hay anh hát đi, chỉ có tôi hát vậy chán lắm.
Y mỉm cười lắc đầu từ chối.
- Sao vậy? Đừng nói anh cũng là dạng ngũ âm không đầy đủ nha - hắn nói.
Cậu ra vẻ khinh thường nhìn hắn, nói:
- Anh ấy không muốn cậu cảm thấy tự ti nên mới không hát, lúc còn đi học anh ấy được mệnh danh là hoàng tử âm nhạc đó.
Hắn giả vờ khách sáo hỏi:
- Oa! Nghe thật bảnh nha. Vậy xin hỏi hoàng tử có thể hát cho tôi nghe một bài không?
- Chuyện đã qua lâu rồi đừng trêu chọc tôi nữa, không biết bây giờ còn hát được hay không?
- Không sao, khó nghe cỡ nào tôi cũng nghe - hắn chớp chớp mắt chân thành hứa hẹn.
- Thôi được rồi.
Lúc hắn chọn bài hát giúp y bỗng tính xấu lại nổi lên, cố ý chọn bài khó hát gây khó dễ, làm y xấu mặt. Nhưng đến khi nghe hắn hát lại ngây ngẩn cả người, sao.. sao hát hay vậy. Dù không cam lòng nhưng hắn vẫn phải thừa nhận y hát hay hơn hắn nhiều.
Anh và cậu nhìn vẻ sầu thảm, tức mà không thể nói của hắn thì bật cười.
Lúc họ ra về cũng đã hơn 10 giờ, ai cũng uống không ít bia nên đều say, vì an toàn Quốc Nam liền gọi xe đưa về, y là người tuyệt đối tuân thủ pháp luật. Nghe y dàn xếp không ai có dị nghị gì, dù sao thì tính mạng vẫn quan trọng hơn..
- Diệp Doanh nói tối nay phải cùng ba mẹ đi dự tiệc không đến được, còn nói Nguyệt Lam không khỏe nên cũng không đến.
Anh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, cậu bên cạnh cũng không hỏi thêm gì chỉ cúi đầu chào hỏi Quốc Nam, anh cũng học theo cậu gọi một tiếng "anh hai".
Y mỉm cười gật đầu với hai người rồi nói với cậu:
- Hôm qua mẹ có gọi cho anh, bảo em dạo này bị người nào bắt mất hồn rồi, không quan tâm đến mẹ, còn bảo anh nếu gặp em phải thay mẹ đánh em một trận.
Anh và Thiên Tứ nghe lời Quốc Nam nói đồng thời bật cười, tiếng cười của họ làm cậu cảm thấy có chút xấu hổ, liếc mắt nhìn hai người ý cảnh cáo rõ ràng.
Bốn người đi vào phòng mà Thiên Tứ đã đặt trước, không lâu sau phục vụ mang theo bia và thức ăn đi vào. Thiên Tứ là người sôi nổi nhất, hát cũng nhiệt tình nhất, chỉ có điều giọng hát thật không dám khen, làm 3 người còn lại phải vừa bịt tai vừa nhịn cười.
Hát xong một bài hắn ngồi xuống, cầm ly bia của mình lên uống cạn rồi nói:
- Mọi người sao vậy? Không hát đi nhìn tôi làm gì?
- Tao biết mày hát tệ nhưng không ngờ đến trình độ này, tại hạ bái phục.
Nghe lời trêu chọc của anh mặt hắn đỏ lên, không biết là do xấu hổ hay là tức giận, hắn không thèm nói chuyện với anh nữa nên quay sang nói với Quốc Nam:
- Hay anh hát đi, chỉ có tôi hát vậy chán lắm.
Y mỉm cười lắc đầu từ chối.
- Sao vậy? Đừng nói anh cũng là dạng ngũ âm không đầy đủ nha - hắn nói.
Cậu ra vẻ khinh thường nhìn hắn, nói:
- Anh ấy không muốn cậu cảm thấy tự ti nên mới không hát, lúc còn đi học anh ấy được mệnh danh là hoàng tử âm nhạc đó.
Hắn giả vờ khách sáo hỏi:
- Oa! Nghe thật bảnh nha. Vậy xin hỏi hoàng tử có thể hát cho tôi nghe một bài không?
- Chuyện đã qua lâu rồi đừng trêu chọc tôi nữa, không biết bây giờ còn hát được hay không?
- Không sao, khó nghe cỡ nào tôi cũng nghe - hắn chớp chớp mắt chân thành hứa hẹn.
- Thôi được rồi.
Lúc hắn chọn bài hát giúp y bỗng tính xấu lại nổi lên, cố ý chọn bài khó hát gây khó dễ, làm y xấu mặt. Nhưng đến khi nghe hắn hát lại ngây ngẩn cả người, sao.. sao hát hay vậy. Dù không cam lòng nhưng hắn vẫn phải thừa nhận y hát hay hơn hắn nhiều.
Anh và cậu nhìn vẻ sầu thảm, tức mà không thể nói của hắn thì bật cười.
Lúc họ ra về cũng đã hơn 10 giờ, ai cũng uống không ít bia nên đều say, vì an toàn Quốc Nam liền gọi xe đưa về, y là người tuyệt đối tuân thủ pháp luật. Nghe y dàn xếp không ai có dị nghị gì, dù sao thì tính mạng vẫn quan trọng hơn..