Chương 24: Sơ hở
Edit: Lune
Phòng khách không bật đèn, ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ sát đất đã nhuộm đỏ bầu trời. Mặt trời từ từ lặn xuống, lẩn khuất sau những tòa nhà cao tầng, tạo nên những mảng sáng tối đan xen trên tấm thảm.
Một người đàn ông đang nằm cuộn mình trên chiếc ghế sô pha da màu đen, tay phải ôm chặt bụng. Do gồng sức nên mu bàn tay còn nổi lên những đường gân màu xanh nhạt. Mồ hôi lạnh chảy dọc gò má tái nhợt, mang theo vẻ đau đớn nín nhịn.
Lúc Dụ Trạch Xuyên chạy tới nhà Lục Diên thì nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Hắn sững người, sau đó bước vội tới bên ghế sô pha rồi ngồi xuống, vỗ nhẹ vào má Lục Diên, nhăn mày hỏi: "Cậu không sao chứ?"
Vừa rồi Lục Diên đột nhiên gọi tới nói rằng bị đau bụng sắp chết, hỏi hắn có thể đến giúp một chút không. Sau khi nói xong mật khẩu cửa ra vào thì tắt máy.
Dụ Trạch Xuyên còn tưởng là trò đùa dai, không ngờ đối phương trông có vẻ không được khỏe thật.
Nghe vậy, hàng mi của Lục Diên khẽ rung rung, vài giây sau mới chầm chậm mở mắt. Thấy Dụ Trạch Xuyên xuất hiện trong phòng, anh nở nụ cười yếu ớt, đến lúc này rồi vẫn không quên đùa cợt: "Tôi chỉ gọi đại một cuộc mà anh đến thật à?"
Người như Dụ Trạch Xuyên, tàn nhẫn thì rất tàn nhẫn, nhưng ngốc thì cũng rất ngốc. Bọn họ chỉ mới quen nhau có vài ngày, cùng lắm chỉ tính là hàng xóm, Lục Diên không ngờ hắn lại thực sự vì một cuộc gọi mà lập tức chạy đến đây.
Nghe vậy, ánh mắt Dụ Trạch Xuyên lập tức trở nên u ám: "Cậu trêu tôi!?"
Lục Diên vô lực nói: "Anh nhìn tôi thế này giống trêu anh lắm à?"
Dụ Trạch Xuyên nghẹn họng, đúng là không giống: "Thế rốt cuộc là cậu bị sao?"
Lục Diên nghĩ một lúc mới nói: "Ưm... chắc là tại cả ngày chưa ăn gì nên bị đau dạ dày."
Dụ Trạch Xuyên híp mắt: "Không phải sáng nay cậu xuống cửa hàng tiện lợi mua Oden à?"
Lục Diên đáp hùng hồn: "Không ngon, tôi vứt đi rồi."
Dụ Trạch Xuyên: "..."
Dụ Trạch Xuyên cảm giác Lục Diên yếu như sắp tắt thở đến nơi rồi. Hắn đỡ anh dậy từ ghế sô pha, nói với giọng trầm thấp: "Đúng lúc bạn tôi mới đến, cậu ta có xe, để tôi bảo cậu ta tiện đường đưa cậu đi bệnh viện."
Lục Diên thầm nghĩ làm sao thế được, vì tránh Tiết Tấn nên anh mới về nhà đấy, sao có thể để y đưa đi bệnh viện. Anh thắc mắc hỏi lại: "Bạn? Đừng bảo là bạn trai của anh nhé."
Nói xong, không chờ Dụ Trạch Xuyên trả lời, anh lại nằm xuống sô pha, nhắm mắt lại, anh thì thào: "Thôi bỏ đi, lỡ khiến người ta hiểu lầm thì không tốt đâu, bệnh của tôi cũng không nghiêm trọng lắm, nhịn đau một lúc là được."
Dụ Trạch Xuyên nghe anh nói Tiết Tấn là bạn trai mình thì sững ra, vừa hoàn hồn đã giận tái mặt, hận không thể bóp chết Lục Diên: "Tôi nói là bạn thì là bạn, cậu tưởng ai cũng phong lưu không đứng đắn như cậu chắc!?"
Chỉ có lần đầu tiên gặp là Lục Diên còn nghiêm túc, về sau nói chuyện càng lúc càng lưu manh, Dụ Trạch Xuyên đã âm thầm dán cho anh cái mác phong lưu từ lâu rồi.
Lục Diên nằm gượng trên ghế sô pha, ngước mắt nhìn hắn, giọng điệu tủi thân cực kỳ: "Tôi phong lưu chỗ nào, tôi từng này tuổi rồi mà còn chưa có bạn trai đâu."
Trán Dụ Trạch Xuyên nổi gân xanh: "Tóm lại là cậu có đi bệnh viện không?"
Thấy Dụ Trạch Xuyên sắp hết kiên nhẫn, Lục Diên đành phải duỗi một cánh tay ra, ra hiệu hắn đỡ mình dậy: "Vậy anh dìu tôi đi, tôi hết sức rồi, tôi có quen một phòng khám tư nhân, bác sĩ ở đó khá nổi tiếng."
Là một người đàn ông trưởng thành, thân hình của Lục Diên đương nhiên khá nặng. Dụ Trạch Xuyên đỡ cánh tay anh đi ra ngoài, lại thấy Lục Diên lặng lẽ lấy khẩu trang từ trong túi áo ra đeo lên, hắn không khỏi cau mày hỏi: "Cậu đeo khẩu trang làm gì?"
Lục Diên chớp mắt: "Tôi sợ lây cho người khác."
Dụ Trạch Xuyên đang định nói rằng đau dạ dày không lây được, nhưng thấy ánh mắt Lục Diên chứa ý cười, rõ ràng là đang trêu mình, hắn lập tức im miệng, nhịn cơn giận đưa Lục Diên đi thang máy xuống tầng.
Lục Diên cứ lo sẽ đụng phải Tiết Tấn, nhưng may là không gặp tình huống kia. Vừa nãy anh nghe thấy Tiết Tấn ở phòng bên cạnh nhắc đến sổ sách năm đó, lập tức sợ khiếp vía, sợ y sẽ nói ra điều gì đó không nên nói nên đành phải giả bệnh gọi điện thoại cho Dụ Trạch Xuyên qua đây.
Lục Diên cố ý nói một phòng khám tư nhân cách rất xa chỗ này, đi taxi đến đó phải qua gần nửa nội thành.
Đúng là Lục Diên bị đau dạ dày nhưng không đến mức nghiêm trọng như vậy. Lúc bác sĩ kiểm tra, anh nằm trên giường bệnh, tinh thần trông khá hơn nhiều so với lúc nãy: "Bác sĩ, hình như dạ dày của tôi không đau như vừa nãy nữa, bác sĩ cứ cho tôi vài viên thuốc là được."
Bác sĩ nhìn ra anh đang giả bệnh, giọng điệu hờ hững: "Hết đau rồi à?"
Lục Diên yếu ớt gật đầu: "Đỡ nhiều rồi ạ."
Bác sĩ đành nói: "Được rồi, vậy để tôi kê cho cậu ít thuốc đau dạ dày. Mấy ngày nay hạn chế ăn đồ cay nóng. Lần sau mà đau quá thì tốt nhất nên đến bệnh viện."
Quy mô phòng khám này không lớn cũng không nhỏ, lúc đọc tên với tuổi để lấy thuốc, Lục Diên chỉ báo hai chữ "A Diên", bác sĩ cũng không hỏi đến cùng, nhắm mắt làm ngơ cho anh qua loa.
Lúc Lục Diên vào khám, Dụ Trạch Xuyên ra ngoài hút thuốc, khi về đã thấy người kia lấy xong thuốc và đang thanh toán rồi.
Dụ Trạch Xuyên đi đến bên cạnh Lục Diên, vạt áo thoang thoảng mùi thuốc lá, hơi giống mùi bạc hà: "Không cần truyền dịch à?"
Lục Diên lắc đầu, tiếp tục giả vờ yếu ớt: "Truyền dịch lâu lắm, mất thời gian của anh, hơn nữa tôi cũng đỡ nhiều rồi... À phải rồi, bạn anh còn ở nhà anh không?"
Dụ Trạch Xuyên thờ ơ đáp: "Cậu ta về rồi."
Lục Diên thở phào.
Dụ Trạch Xuyên vẫn chưa biết Lục Diên là kẻ thù của mình. Hắn đỡ Lục Diên ra ven đường đón xe về nhà. Rõ ràng tính tình rất thiếu kiên nhẫn, lại còn dễ cáu gắt, vậy mà từ đầu đến cuối hắn chẳng hề phàn nàn lấy một câu.
Ngay cả một kẻ vô tâm vô phế như Lục Diên cũng cảm thấy khó chịu thay. Anh ngồi ở ghế sau taxi, vì hơi say xe nên dứt khoát nằm xuống gối đầu lên đùi Dụ Trạch Xuyên. Dụ Trạch Xuyên cau mày, nhưng không biết có phải vì thấy anh đang ốm hay không mà cuối cùng cũng im lặng không nói gì.
Lục Diên từ từ nhắm mắt lại, cảm nhận sự rung lắc nhẹ của xe, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng trước khi chết ở kiếp trước. Anh bỗng nở nụ cười: "Dụ Trạch Xuyên..."
Dụ Trạch Xuyên cúi xuống, lại nghe thấy Lục Diên nói nhỏ như đang lẩm bẩm: "Thực ra anh là người tốt."
Nhưng kết cục kiếp trước của anh không tốt.
Dụ Trạch Xuyên không nói gì, hắn nhìn cảnh vật lướt qua vun vút bên ngoài cửa xe, trong thoáng chốc có một cảm giác quen thuộc khó hiểu, như thể đã từng có lúc nào đó, hắn cũng đi taxi cùng Lục Diên như thế này rồi. Hắn cong môi mỉa mai: "Tôi không phải người tốt, tôi cũng không thích làm người tốt."
Cho nên,
"Lần sau đừng nói mấy lời như vậy nữa."
Khi xe đến chung cư thì trời đã vào đêm khuya. Dụ Trạch Xuyên đưa Lục Diên về nhà, hắn bước vào phòng khách, cúi người ném túi thuốc lên bàn trà:
"Thuốc trên bàn, nhớ uống, tôi về đây."
Nói xong, Dụ Trạch Xuyên định quay người rời đi, Lục Diên bỗng gọi hắn lại: "Cả ngày nay anh cũng chưa ăn gì phải không, hay là ở lại ăn với tôi nhé?"
Không phải là Lục Diên không biết ở bên Dụ Trạch Xuyên lâu sẽ có nguy cơ bị lộ tẩy. Nhưng anh đột nhiên phát hiện đối phương có vẻ không điên như mình tưởng, ít nhất khi không lên cơn, phần lớn thời gian vẫn là người bình thường.
Dụ Trạch Xuyên nghe vậy thì dừng bước, nhưng hắn không quay đầu lại, một lúc sau mới thốt ra hai chữ:
"Không cần."
Lần trước Lục Diên giúp hắn, lần này hắn giúp Lục Diên bù lại, coi như đã trả hết nợ nên không cần thiết phải dây dưa tiếp làm gì.
"Cạch."
Tiếng đóng cửa nhẹ nhàng vang lên, căn phòng chìm vào yên tĩnh.
Dụ Trạch Xuyên trở về nhà mình, hắn bật đèn phòng khách lên, nhưng do phong cách trang trí mang tông màu lạnh, cho nên ánh sáng vàng ấm áp chẳng những không khiến căn phòng trông sáng sủa hơn mà còn tạo cảm giác gượng gạo.
Trên bàn có vài hộp cơm thừa của Tiết Tấn để lại từ trưa. Tên chết tiệt này ăn no rồi phủi mông đi về, còn không biết đường vứt rác.
Dụ Trạch Xuyên ngồi xuống ghế sô pha, chẳng có tâm trạng mà dọn dẹp. Hắn không muốn nghịch điện thoại, cũng không muốn nhìn màn hình máy tính, nên chỉ ngồi nhìn đăm đăm vào màn hình đen kịt của TV trên tường rồi ngẩn người.
"Độp."
"Độp."
Dưới bầu trời đen kịt, mưa bắt đầu rơi, những giọt nước uốn lượn chảy trên cửa sổ. Dụ Trạch Xuyên luôn cảm thấy mỗi trận mưa sau khi ra tù đều quen thuộc đến lạ kỳ, như thể từng cơn mưa đều từng xối ướt người hắn.
Dụ Trạch Xuyên chậm rãi ngồi thẳng dậy, bỗng cảm thấy đói. Hắn đưa tay mở hộp cơm nguội lạnh trên bàn, lại phát hiện bên trong chẳng còn gì, chỉ còn lại một đống ớt chuông màu xanh đắng ngắt, sắc mặt thoáng cái thay đổi.
Tên chết tiệt Tiết Tấn này còn không thèm chừa miếng cơm nào cho hắn.
Dụ Trạch Xuyên đứng dậy, gom hết hộp cơm vứt vào thùng rác, tâm trạng không khỏi bực bội, hắn chuẩn bị tắm rửa rồi đi ngủ thì bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên, cùng với giọng nói mơ hồ của Lục Diên: "Dụ Trạch Xuyên, mở cửa, là tôi nè."
"..."
Dụ Trạch Xuyên thầm nghĩ thì sao, cứ là cậu thì phải mở cửa à?
Hắn ném áo khoác mới cởi ra xuống ghế sô pha, cuối cùng vẫn đi ra mở cửa. Vừa mở cửa đã thấy Lục Diên đang bưng một cái khay, trên khay có hai tô mì nóng hổi, bên trong còn có trứng chần, rau xanh với lạp xưởng, ngửi cũng khá thơm.
Dụ Trạch Xuyên ngẩn ra, giọng điệu không được tự nhiên cho lắm: "Cậu làm gì đấy?"
Lục Diên hẳn là vừa mới tắm xong, quần áo trên người rộng thùng thình, tóc còn dính nước. Anh không đeo khẩu trang nên khuôn mặt điển trai đang dựa vào khung cửa kia càng có sức cuốn hút mãnh liệt: "Ăn tối, nhà tôi vừa vặn còn hai gói mì, ăn cho đỡ phí."
Nói xong, anh định chen người qua khe cửa đi vào, không thèm khách sáo chút nào. Dụ Trạch Xuyên bất đắc dĩ phải nghiêng người nhường chỗ, vừa xoay người lại đã thấy Lục Diên ngồi xuống sô pha rồi, còn vẫy tay với mình: "Mau lại đây, nguội sẽ không ngon nữa đâu."
Dụ Trạch Xuyên trở tay đóng cửa lại, hắn cau mày đi đến bên cạnh Lục Diên, giọng điệu đầy bất mãn: "Tôi đã nói rồi, tôi không ăn."
Lục Diên nghi hoặc: "Tại sao?"
Dụ Trạch Xuyên nhếch môi lạnh lùng, nhìn anh rồi gằn từng chữ: "Vì tôi không thích ăn cùng người khác, khó chịu."
Dụ Trạch Xuyên dường như rất thích làm vậy. Mỗi khi có ai đó mang lòng tốt đến gần hắn, hắn đều nghi ngờ lòng tốt đó có độc, có gai, sau đó ném xuống đất rồi giẫm nát trước mặt đối phương.
"..."
Lục Diên im lặng ba giây, sau đó bưng tô mì của mình lên, đứng dậy đi về phía cửa. Dụ Trạch Xuyên thấy thế thì thay đổi sắc mặt, nhanh tay túm lấy anh: "Cậu đi đâu?"
Lục Diên thản nhiên nói: "Tôi về nhà ăn."
Nếu Dụ Trạch Xuyên thích ăn một mình, anh thấy mình về nhà ăn cũng chẳng sao.
Không hiểu sao Dụ Trạch Xuyên lại thấy ấm ức, suýt nữa tức chết, hắn nhịn mãi mới rặn ra được một câu: "Ngồi xuống ăn cùng nhau! Chẳng lẽ cậu còn muốn tôi bê tô sang cho cậu à?"
Lục Diên dửng dưng: "Anh vứt luôn cũng được mà."
Dù sao một cái tô cũng chỉ tốn vài tệ.
Dụ Trạch Xuyên cắn chặt răng không nói lời nào: "..."
Tên chết tiệt này!
Mỗi khi đối diện với Lục Diên, Dụ Trạch Xuyên lại cảm thấy bất lực như đấm vào bông. Hắn siết chặt cổ tay của đối phương, vừa không chịu để anh đi, vừa không muốn hạ mình để giữ anh ở lại ăn cùng. Bầu không khí bỗng chốc lâm vào bế tắc.
Lục Diên khó hiểu hỏi: "Anh còn chuyện gì nữa à?"
Dụ Trạch Xuyên nghiến răng không nói lời nào, hắn cũng nhận ra hành động vừa rồi của mình rõ thần kinh, nhưng xin lỗi không phải phong cách của hắn, cả đời này hắn chưa từng cúi đầu trước bất kỳ ai.
Ngay lúc Dụ Trạch Xuyên đang nhanh chóng suy nghĩ tìm cách giữ Lục Diên lại thì bỗng có tiếng cười khẽ vang lên bên tai, nghe khá lạc lõng giữa bầu không khí yên tĩnh:
"Thôi được rồi, tôi đùa thôi, ngồi xuống ăn cùng đi."
Lục Diên vốn dĩ chỉ muốn trêu hắn thôi, nói xong anh lại bưng tô mì ngồi xuống sô pha. Dụ Trạch Xuyên thấy vậy thì vẻ mặt lạnh lùng cũng giãn ra nhiều, lúc này mới cau có ngồi xuống sô pha, ăn mì cùng Lục Diên.
Tâm trạng Dụ Trạch Xuyên đang không tốt nên nhìn cái gì cũng không vừa mắt, hắn nhăn mặt gẩy cọng rau trong tô mì, cố ý bắt bẻ: "Tôi không thích ăn rau."
Lục Diên vừa ăn vừa nghịch điện thoại, không ngẩng đầu lên: "Anh thích ăn mì là được."
Dụ Trạch Xuyên dùng đũa chọc nát quả trứng chần trong tô mì, bực bội nói: "Tôi cũng không thích ăn mì!"
Cuối cùng Lục Diên cũng ngẩng đầu lên, thầm nghĩ Dụ Trạch Xuyên không phải là người không kén ăn hả: "Vậy anh ăn trứng đi, nếu không đủ thì anh ăn cả trứng của tôi đi này."
Anh vừa nói xong, bầu không khí bỗng lặng ngắt như tờ.
"..."
Dụ Trạch Xuyên cau mày nhìn chòng chọc vào Lục Diên, giọng điệu đầy nguy hiểm: "Cậu vừa nói gì?"
"Khụ!"
Lục Diên sặc, lúc này mới nhận ra câu nói của mình còn có nghĩa khác, anh vừa che miệng đứng dậy tìm giấy, vừa giải thích: "Tôi không có ý đó... ý tôi là... anh có thể ăn quả trứng chần trong tô mì của tôi... khụ khụ khụ..."
Dụ Trạch Xuyên hiển nhiên là một chẳng biết tự chăm sóc mình gì cả, trên bàn trà thậm chí còn không có gói giấy ăn nào, Lục Diên đành phải xoay người đi vào phòng vệ sinh.
Dụ Trạch Xuyên đang bực, nhân lúc Lục Diên quay người đi, hắn gắp luôn quả trứng chần trong tô mì của anh sang tô của mình, sau đó chọc nó nát bét.
Điện thoại của Lục Diên để trên bàn bỗng đổ chuông, Dụ Trạch Xuyên vô thức liếc nhìn, nhưng còn chưa kịp thấy rõ tên người gọi thì có một bàn tay bỗng xuất hiện với tốc độ nhanh như chớp vồ lấy —
"Rầm!!"
Một tiếng động lớn vang lên, suýt nữa làm đổ cả bàn.
Dụ Trạch Xuyên ngẩng đầu lên, thấy Lục Diên vừa mới đi đã quay lại, hắn không khỏi nhíu mày: "Cậu nổi điên gì đấy?"
Lục Diên: "..."
Mẹ nó, nguy hiểm quá, đây là nhạc chuông cài riêng cho Tưởng Bác Vân, nếu bị Dụ Trạch Xuyên phát hiện thì chết chắc.
Lục Diên lắc đầu: "Có gì đâu, tôi chỉ vội nghe điện thoại thôi."
Nói xong, anh nhanh chóng rút điện thoại về rồi tắt máy, nào ngờ hành động kỳ lạ này lại thu hút sự chú ý của Dụ Trạch Xuyên. Hắn tinh ý nheo mắt lại, hắn đứng dậy khỏi ghế sô pha rồi thong thả bước đến trước mặt Lục Diên, giọng điệu không rõ cảm xúc:
"Ai gọi vậy?"
Dụ Trạch Xuyên nhướng mày, hỏi với giọng dò xét: "Đã vội nghe như thế thì sao lại tắt máy?"
Lục Diên à một tiếng, bình tĩnh nhét điện thoại vào túi:
"Là ông bác dưới quê."
"Tháng trước bác ấy chẳng may bị xe ba gác đâm phải nên có vay tôi một khoản tiền để chữa trị, đến giờ vẫn chưa trả, tôi sợ bác ấy lại vay tiếp."
Dụ Trạch Xuyên có vẻ không tin lắm: "Thật à?"
Lục Diên hỏi ngược lại: "Tôi lừa anh làm gì?'
Dụ Trạch Xuyên bỗng dậy hứng thú, bất chợt vươn tay ra với Lục Diên, giọng nói khiến người ta rùng mình.
"Vậy cho tôi xem thử tên người gọi?"
Lục Diên: "..."
...
Tác giả nhắn lại:
Lục Diên: #Trình diễn màn đột ngột lên cơn bệnh hiểm ngèo đập vỡ điện thoại#
Phòng khách không bật đèn, ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ sát đất đã nhuộm đỏ bầu trời. Mặt trời từ từ lặn xuống, lẩn khuất sau những tòa nhà cao tầng, tạo nên những mảng sáng tối đan xen trên tấm thảm.
Một người đàn ông đang nằm cuộn mình trên chiếc ghế sô pha da màu đen, tay phải ôm chặt bụng. Do gồng sức nên mu bàn tay còn nổi lên những đường gân màu xanh nhạt. Mồ hôi lạnh chảy dọc gò má tái nhợt, mang theo vẻ đau đớn nín nhịn.
Lúc Dụ Trạch Xuyên chạy tới nhà Lục Diên thì nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Hắn sững người, sau đó bước vội tới bên ghế sô pha rồi ngồi xuống, vỗ nhẹ vào má Lục Diên, nhăn mày hỏi: "Cậu không sao chứ?"
Vừa rồi Lục Diên đột nhiên gọi tới nói rằng bị đau bụng sắp chết, hỏi hắn có thể đến giúp một chút không. Sau khi nói xong mật khẩu cửa ra vào thì tắt máy.
Dụ Trạch Xuyên còn tưởng là trò đùa dai, không ngờ đối phương trông có vẻ không được khỏe thật.
Nghe vậy, hàng mi của Lục Diên khẽ rung rung, vài giây sau mới chầm chậm mở mắt. Thấy Dụ Trạch Xuyên xuất hiện trong phòng, anh nở nụ cười yếu ớt, đến lúc này rồi vẫn không quên đùa cợt: "Tôi chỉ gọi đại một cuộc mà anh đến thật à?"
Người như Dụ Trạch Xuyên, tàn nhẫn thì rất tàn nhẫn, nhưng ngốc thì cũng rất ngốc. Bọn họ chỉ mới quen nhau có vài ngày, cùng lắm chỉ tính là hàng xóm, Lục Diên không ngờ hắn lại thực sự vì một cuộc gọi mà lập tức chạy đến đây.
Nghe vậy, ánh mắt Dụ Trạch Xuyên lập tức trở nên u ám: "Cậu trêu tôi!?"
Lục Diên vô lực nói: "Anh nhìn tôi thế này giống trêu anh lắm à?"
Dụ Trạch Xuyên nghẹn họng, đúng là không giống: "Thế rốt cuộc là cậu bị sao?"
Lục Diên nghĩ một lúc mới nói: "Ưm... chắc là tại cả ngày chưa ăn gì nên bị đau dạ dày."
Dụ Trạch Xuyên híp mắt: "Không phải sáng nay cậu xuống cửa hàng tiện lợi mua Oden à?"
Lục Diên đáp hùng hồn: "Không ngon, tôi vứt đi rồi."
Dụ Trạch Xuyên: "..."
Dụ Trạch Xuyên cảm giác Lục Diên yếu như sắp tắt thở đến nơi rồi. Hắn đỡ anh dậy từ ghế sô pha, nói với giọng trầm thấp: "Đúng lúc bạn tôi mới đến, cậu ta có xe, để tôi bảo cậu ta tiện đường đưa cậu đi bệnh viện."
Lục Diên thầm nghĩ làm sao thế được, vì tránh Tiết Tấn nên anh mới về nhà đấy, sao có thể để y đưa đi bệnh viện. Anh thắc mắc hỏi lại: "Bạn? Đừng bảo là bạn trai của anh nhé."
Nói xong, không chờ Dụ Trạch Xuyên trả lời, anh lại nằm xuống sô pha, nhắm mắt lại, anh thì thào: "Thôi bỏ đi, lỡ khiến người ta hiểu lầm thì không tốt đâu, bệnh của tôi cũng không nghiêm trọng lắm, nhịn đau một lúc là được."
Dụ Trạch Xuyên nghe anh nói Tiết Tấn là bạn trai mình thì sững ra, vừa hoàn hồn đã giận tái mặt, hận không thể bóp chết Lục Diên: "Tôi nói là bạn thì là bạn, cậu tưởng ai cũng phong lưu không đứng đắn như cậu chắc!?"
Chỉ có lần đầu tiên gặp là Lục Diên còn nghiêm túc, về sau nói chuyện càng lúc càng lưu manh, Dụ Trạch Xuyên đã âm thầm dán cho anh cái mác phong lưu từ lâu rồi.
Lục Diên nằm gượng trên ghế sô pha, ngước mắt nhìn hắn, giọng điệu tủi thân cực kỳ: "Tôi phong lưu chỗ nào, tôi từng này tuổi rồi mà còn chưa có bạn trai đâu."
Trán Dụ Trạch Xuyên nổi gân xanh: "Tóm lại là cậu có đi bệnh viện không?"
Thấy Dụ Trạch Xuyên sắp hết kiên nhẫn, Lục Diên đành phải duỗi một cánh tay ra, ra hiệu hắn đỡ mình dậy: "Vậy anh dìu tôi đi, tôi hết sức rồi, tôi có quen một phòng khám tư nhân, bác sĩ ở đó khá nổi tiếng."
Là một người đàn ông trưởng thành, thân hình của Lục Diên đương nhiên khá nặng. Dụ Trạch Xuyên đỡ cánh tay anh đi ra ngoài, lại thấy Lục Diên lặng lẽ lấy khẩu trang từ trong túi áo ra đeo lên, hắn không khỏi cau mày hỏi: "Cậu đeo khẩu trang làm gì?"
Lục Diên chớp mắt: "Tôi sợ lây cho người khác."
Dụ Trạch Xuyên đang định nói rằng đau dạ dày không lây được, nhưng thấy ánh mắt Lục Diên chứa ý cười, rõ ràng là đang trêu mình, hắn lập tức im miệng, nhịn cơn giận đưa Lục Diên đi thang máy xuống tầng.
Lục Diên cứ lo sẽ đụng phải Tiết Tấn, nhưng may là không gặp tình huống kia. Vừa nãy anh nghe thấy Tiết Tấn ở phòng bên cạnh nhắc đến sổ sách năm đó, lập tức sợ khiếp vía, sợ y sẽ nói ra điều gì đó không nên nói nên đành phải giả bệnh gọi điện thoại cho Dụ Trạch Xuyên qua đây.
Lục Diên cố ý nói một phòng khám tư nhân cách rất xa chỗ này, đi taxi đến đó phải qua gần nửa nội thành.
Đúng là Lục Diên bị đau dạ dày nhưng không đến mức nghiêm trọng như vậy. Lúc bác sĩ kiểm tra, anh nằm trên giường bệnh, tinh thần trông khá hơn nhiều so với lúc nãy: "Bác sĩ, hình như dạ dày của tôi không đau như vừa nãy nữa, bác sĩ cứ cho tôi vài viên thuốc là được."
Bác sĩ nhìn ra anh đang giả bệnh, giọng điệu hờ hững: "Hết đau rồi à?"
Lục Diên yếu ớt gật đầu: "Đỡ nhiều rồi ạ."
Bác sĩ đành nói: "Được rồi, vậy để tôi kê cho cậu ít thuốc đau dạ dày. Mấy ngày nay hạn chế ăn đồ cay nóng. Lần sau mà đau quá thì tốt nhất nên đến bệnh viện."
Quy mô phòng khám này không lớn cũng không nhỏ, lúc đọc tên với tuổi để lấy thuốc, Lục Diên chỉ báo hai chữ "A Diên", bác sĩ cũng không hỏi đến cùng, nhắm mắt làm ngơ cho anh qua loa.
Lúc Lục Diên vào khám, Dụ Trạch Xuyên ra ngoài hút thuốc, khi về đã thấy người kia lấy xong thuốc và đang thanh toán rồi.
Dụ Trạch Xuyên đi đến bên cạnh Lục Diên, vạt áo thoang thoảng mùi thuốc lá, hơi giống mùi bạc hà: "Không cần truyền dịch à?"
Lục Diên lắc đầu, tiếp tục giả vờ yếu ớt: "Truyền dịch lâu lắm, mất thời gian của anh, hơn nữa tôi cũng đỡ nhiều rồi... À phải rồi, bạn anh còn ở nhà anh không?"
Dụ Trạch Xuyên thờ ơ đáp: "Cậu ta về rồi."
Lục Diên thở phào.
Dụ Trạch Xuyên vẫn chưa biết Lục Diên là kẻ thù của mình. Hắn đỡ Lục Diên ra ven đường đón xe về nhà. Rõ ràng tính tình rất thiếu kiên nhẫn, lại còn dễ cáu gắt, vậy mà từ đầu đến cuối hắn chẳng hề phàn nàn lấy một câu.
Ngay cả một kẻ vô tâm vô phế như Lục Diên cũng cảm thấy khó chịu thay. Anh ngồi ở ghế sau taxi, vì hơi say xe nên dứt khoát nằm xuống gối đầu lên đùi Dụ Trạch Xuyên. Dụ Trạch Xuyên cau mày, nhưng không biết có phải vì thấy anh đang ốm hay không mà cuối cùng cũng im lặng không nói gì.
Lục Diên từ từ nhắm mắt lại, cảm nhận sự rung lắc nhẹ của xe, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng trước khi chết ở kiếp trước. Anh bỗng nở nụ cười: "Dụ Trạch Xuyên..."
Dụ Trạch Xuyên cúi xuống, lại nghe thấy Lục Diên nói nhỏ như đang lẩm bẩm: "Thực ra anh là người tốt."
Nhưng kết cục kiếp trước của anh không tốt.
Dụ Trạch Xuyên không nói gì, hắn nhìn cảnh vật lướt qua vun vút bên ngoài cửa xe, trong thoáng chốc có một cảm giác quen thuộc khó hiểu, như thể đã từng có lúc nào đó, hắn cũng đi taxi cùng Lục Diên như thế này rồi. Hắn cong môi mỉa mai: "Tôi không phải người tốt, tôi cũng không thích làm người tốt."
Cho nên,
"Lần sau đừng nói mấy lời như vậy nữa."
Khi xe đến chung cư thì trời đã vào đêm khuya. Dụ Trạch Xuyên đưa Lục Diên về nhà, hắn bước vào phòng khách, cúi người ném túi thuốc lên bàn trà:
"Thuốc trên bàn, nhớ uống, tôi về đây."
Nói xong, Dụ Trạch Xuyên định quay người rời đi, Lục Diên bỗng gọi hắn lại: "Cả ngày nay anh cũng chưa ăn gì phải không, hay là ở lại ăn với tôi nhé?"
Không phải là Lục Diên không biết ở bên Dụ Trạch Xuyên lâu sẽ có nguy cơ bị lộ tẩy. Nhưng anh đột nhiên phát hiện đối phương có vẻ không điên như mình tưởng, ít nhất khi không lên cơn, phần lớn thời gian vẫn là người bình thường.
Dụ Trạch Xuyên nghe vậy thì dừng bước, nhưng hắn không quay đầu lại, một lúc sau mới thốt ra hai chữ:
"Không cần."
Lần trước Lục Diên giúp hắn, lần này hắn giúp Lục Diên bù lại, coi như đã trả hết nợ nên không cần thiết phải dây dưa tiếp làm gì.
"Cạch."
Tiếng đóng cửa nhẹ nhàng vang lên, căn phòng chìm vào yên tĩnh.
Dụ Trạch Xuyên trở về nhà mình, hắn bật đèn phòng khách lên, nhưng do phong cách trang trí mang tông màu lạnh, cho nên ánh sáng vàng ấm áp chẳng những không khiến căn phòng trông sáng sủa hơn mà còn tạo cảm giác gượng gạo.
Trên bàn có vài hộp cơm thừa của Tiết Tấn để lại từ trưa. Tên chết tiệt này ăn no rồi phủi mông đi về, còn không biết đường vứt rác.
Dụ Trạch Xuyên ngồi xuống ghế sô pha, chẳng có tâm trạng mà dọn dẹp. Hắn không muốn nghịch điện thoại, cũng không muốn nhìn màn hình máy tính, nên chỉ ngồi nhìn đăm đăm vào màn hình đen kịt của TV trên tường rồi ngẩn người.
"Độp."
"Độp."
Dưới bầu trời đen kịt, mưa bắt đầu rơi, những giọt nước uốn lượn chảy trên cửa sổ. Dụ Trạch Xuyên luôn cảm thấy mỗi trận mưa sau khi ra tù đều quen thuộc đến lạ kỳ, như thể từng cơn mưa đều từng xối ướt người hắn.
Dụ Trạch Xuyên chậm rãi ngồi thẳng dậy, bỗng cảm thấy đói. Hắn đưa tay mở hộp cơm nguội lạnh trên bàn, lại phát hiện bên trong chẳng còn gì, chỉ còn lại một đống ớt chuông màu xanh đắng ngắt, sắc mặt thoáng cái thay đổi.
Tên chết tiệt Tiết Tấn này còn không thèm chừa miếng cơm nào cho hắn.
Dụ Trạch Xuyên đứng dậy, gom hết hộp cơm vứt vào thùng rác, tâm trạng không khỏi bực bội, hắn chuẩn bị tắm rửa rồi đi ngủ thì bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên, cùng với giọng nói mơ hồ của Lục Diên: "Dụ Trạch Xuyên, mở cửa, là tôi nè."
"..."
Dụ Trạch Xuyên thầm nghĩ thì sao, cứ là cậu thì phải mở cửa à?
Hắn ném áo khoác mới cởi ra xuống ghế sô pha, cuối cùng vẫn đi ra mở cửa. Vừa mở cửa đã thấy Lục Diên đang bưng một cái khay, trên khay có hai tô mì nóng hổi, bên trong còn có trứng chần, rau xanh với lạp xưởng, ngửi cũng khá thơm.
Dụ Trạch Xuyên ngẩn ra, giọng điệu không được tự nhiên cho lắm: "Cậu làm gì đấy?"
Lục Diên hẳn là vừa mới tắm xong, quần áo trên người rộng thùng thình, tóc còn dính nước. Anh không đeo khẩu trang nên khuôn mặt điển trai đang dựa vào khung cửa kia càng có sức cuốn hút mãnh liệt: "Ăn tối, nhà tôi vừa vặn còn hai gói mì, ăn cho đỡ phí."
Nói xong, anh định chen người qua khe cửa đi vào, không thèm khách sáo chút nào. Dụ Trạch Xuyên bất đắc dĩ phải nghiêng người nhường chỗ, vừa xoay người lại đã thấy Lục Diên ngồi xuống sô pha rồi, còn vẫy tay với mình: "Mau lại đây, nguội sẽ không ngon nữa đâu."
Dụ Trạch Xuyên trở tay đóng cửa lại, hắn cau mày đi đến bên cạnh Lục Diên, giọng điệu đầy bất mãn: "Tôi đã nói rồi, tôi không ăn."
Lục Diên nghi hoặc: "Tại sao?"
Dụ Trạch Xuyên nhếch môi lạnh lùng, nhìn anh rồi gằn từng chữ: "Vì tôi không thích ăn cùng người khác, khó chịu."
Dụ Trạch Xuyên dường như rất thích làm vậy. Mỗi khi có ai đó mang lòng tốt đến gần hắn, hắn đều nghi ngờ lòng tốt đó có độc, có gai, sau đó ném xuống đất rồi giẫm nát trước mặt đối phương.
"..."
Lục Diên im lặng ba giây, sau đó bưng tô mì của mình lên, đứng dậy đi về phía cửa. Dụ Trạch Xuyên thấy thế thì thay đổi sắc mặt, nhanh tay túm lấy anh: "Cậu đi đâu?"
Lục Diên thản nhiên nói: "Tôi về nhà ăn."
Nếu Dụ Trạch Xuyên thích ăn một mình, anh thấy mình về nhà ăn cũng chẳng sao.
Không hiểu sao Dụ Trạch Xuyên lại thấy ấm ức, suýt nữa tức chết, hắn nhịn mãi mới rặn ra được một câu: "Ngồi xuống ăn cùng nhau! Chẳng lẽ cậu còn muốn tôi bê tô sang cho cậu à?"
Lục Diên dửng dưng: "Anh vứt luôn cũng được mà."
Dù sao một cái tô cũng chỉ tốn vài tệ.
Dụ Trạch Xuyên cắn chặt răng không nói lời nào: "..."
Tên chết tiệt này!
Mỗi khi đối diện với Lục Diên, Dụ Trạch Xuyên lại cảm thấy bất lực như đấm vào bông. Hắn siết chặt cổ tay của đối phương, vừa không chịu để anh đi, vừa không muốn hạ mình để giữ anh ở lại ăn cùng. Bầu không khí bỗng chốc lâm vào bế tắc.
Lục Diên khó hiểu hỏi: "Anh còn chuyện gì nữa à?"
Dụ Trạch Xuyên nghiến răng không nói lời nào, hắn cũng nhận ra hành động vừa rồi của mình rõ thần kinh, nhưng xin lỗi không phải phong cách của hắn, cả đời này hắn chưa từng cúi đầu trước bất kỳ ai.
Ngay lúc Dụ Trạch Xuyên đang nhanh chóng suy nghĩ tìm cách giữ Lục Diên lại thì bỗng có tiếng cười khẽ vang lên bên tai, nghe khá lạc lõng giữa bầu không khí yên tĩnh:
"Thôi được rồi, tôi đùa thôi, ngồi xuống ăn cùng đi."
Lục Diên vốn dĩ chỉ muốn trêu hắn thôi, nói xong anh lại bưng tô mì ngồi xuống sô pha. Dụ Trạch Xuyên thấy vậy thì vẻ mặt lạnh lùng cũng giãn ra nhiều, lúc này mới cau có ngồi xuống sô pha, ăn mì cùng Lục Diên.
Tâm trạng Dụ Trạch Xuyên đang không tốt nên nhìn cái gì cũng không vừa mắt, hắn nhăn mặt gẩy cọng rau trong tô mì, cố ý bắt bẻ: "Tôi không thích ăn rau."
Lục Diên vừa ăn vừa nghịch điện thoại, không ngẩng đầu lên: "Anh thích ăn mì là được."
Dụ Trạch Xuyên dùng đũa chọc nát quả trứng chần trong tô mì, bực bội nói: "Tôi cũng không thích ăn mì!"
Cuối cùng Lục Diên cũng ngẩng đầu lên, thầm nghĩ Dụ Trạch Xuyên không phải là người không kén ăn hả: "Vậy anh ăn trứng đi, nếu không đủ thì anh ăn cả trứng của tôi đi này."
Anh vừa nói xong, bầu không khí bỗng lặng ngắt như tờ.
"..."
Dụ Trạch Xuyên cau mày nhìn chòng chọc vào Lục Diên, giọng điệu đầy nguy hiểm: "Cậu vừa nói gì?"
"Khụ!"
Lục Diên sặc, lúc này mới nhận ra câu nói của mình còn có nghĩa khác, anh vừa che miệng đứng dậy tìm giấy, vừa giải thích: "Tôi không có ý đó... ý tôi là... anh có thể ăn quả trứng chần trong tô mì của tôi... khụ khụ khụ..."
Dụ Trạch Xuyên hiển nhiên là một chẳng biết tự chăm sóc mình gì cả, trên bàn trà thậm chí còn không có gói giấy ăn nào, Lục Diên đành phải xoay người đi vào phòng vệ sinh.
Dụ Trạch Xuyên đang bực, nhân lúc Lục Diên quay người đi, hắn gắp luôn quả trứng chần trong tô mì của anh sang tô của mình, sau đó chọc nó nát bét.
Điện thoại của Lục Diên để trên bàn bỗng đổ chuông, Dụ Trạch Xuyên vô thức liếc nhìn, nhưng còn chưa kịp thấy rõ tên người gọi thì có một bàn tay bỗng xuất hiện với tốc độ nhanh như chớp vồ lấy —
"Rầm!!"
Một tiếng động lớn vang lên, suýt nữa làm đổ cả bàn.
Dụ Trạch Xuyên ngẩng đầu lên, thấy Lục Diên vừa mới đi đã quay lại, hắn không khỏi nhíu mày: "Cậu nổi điên gì đấy?"
Lục Diên: "..."
Mẹ nó, nguy hiểm quá, đây là nhạc chuông cài riêng cho Tưởng Bác Vân, nếu bị Dụ Trạch Xuyên phát hiện thì chết chắc.
Lục Diên lắc đầu: "Có gì đâu, tôi chỉ vội nghe điện thoại thôi."
Nói xong, anh nhanh chóng rút điện thoại về rồi tắt máy, nào ngờ hành động kỳ lạ này lại thu hút sự chú ý của Dụ Trạch Xuyên. Hắn tinh ý nheo mắt lại, hắn đứng dậy khỏi ghế sô pha rồi thong thả bước đến trước mặt Lục Diên, giọng điệu không rõ cảm xúc:
"Ai gọi vậy?"
Dụ Trạch Xuyên nhướng mày, hỏi với giọng dò xét: "Đã vội nghe như thế thì sao lại tắt máy?"
Lục Diên à một tiếng, bình tĩnh nhét điện thoại vào túi:
"Là ông bác dưới quê."
"Tháng trước bác ấy chẳng may bị xe ba gác đâm phải nên có vay tôi một khoản tiền để chữa trị, đến giờ vẫn chưa trả, tôi sợ bác ấy lại vay tiếp."
Dụ Trạch Xuyên có vẻ không tin lắm: "Thật à?"
Lục Diên hỏi ngược lại: "Tôi lừa anh làm gì?'
Dụ Trạch Xuyên bỗng dậy hứng thú, bất chợt vươn tay ra với Lục Diên, giọng nói khiến người ta rùng mình.
"Vậy cho tôi xem thử tên người gọi?"
Lục Diên: "..."
...
Tác giả nhắn lại:
Lục Diên: #Trình diễn màn đột ngột lên cơn bệnh hiểm ngèo đập vỡ điện thoại#