Chương 23
Hoàng hôn mùa đông trời tối sớm, không còn thấy ánh chiều tà nữa.
Khương Tự chuẩn bị xuống tầng ăn cơm chiều, nhưng vừa ra khỏi phòng đã thấy một bóng người.
Trên hành lang có cửa sổ, người đàn ông an tĩnh dựa vào ven tường, nút thắt cổ áo có mấy phần quen mắt.
Nghe thấy tiếng vang, anh quay đầu lại, sắc mặt lạnh nhạt nhìn qua.
Sao Lục Lẫm đã về rồi?
Khương Tự giáng đòn phủ đầu, hai tay khoanh trước ngực, giọng nói trong vắt hỏi: “Sao anh lại về nhà?”
Lục Lẫm không đáp lời, ánh mắt của anh nhạt như ánh trăng ngoài cửa sổ, anh khàn khàn nói.
“Mấy ngày tôi không về nhà, cô sống thế nào?”
Khương Tự lập tức xốc lại toàn bộ tinh thần.
Cô là người xuyên không, anh ta hỏi vấn đề này là muốn làm gì?
Dựa theo tính cách của Lục Lẫm, anh ta sẽ không vô nhân tính mà đưa cô tới phòng thí nghiệm để làm nghiên cứu chứ?
Khương Tự biết, hiện tại cô phải đưa ra lời giải thích rằng vì sao trong khoảng thời gian ngắn, tính cách của cô lại thay đổi nhiều như thế.
Khương Tự nũng nịu nói: “Lúc anh không ở nhà, tôi đã nghĩ thông suốt rồi.”
“Tôi không bao giờ…muốn gò bó tính cách thật của tôi nữa, tự do tùy tâm mới là quan trọng nhất.”
Tự do tùy tâm.
Mí mắt của Lục Lẫm khẽ nhếch, anh liếc đồng hồ đo nhịp tim trên cổ tay mình.
Từ lúc Khương Tự nói chuyện đến bây giờ, nhịp tim của anh dao động rất ít.
Đêm đó, mọi người trên dưới nhà họ Lục đều nhìn thấy một khung cảnh kỳ quái.
Không biết ông chủ và cô chủ nói gì với nhau mà một lúc sau, cả hai lại sóng vai nhau đi xuống tầng.
Từ trước tới giờ chưa từng xảy ra chuyện như này.
Nhà họ Lục lâm vào tịch mịch, vô số ánh mắt đều nhìn chăm chú vào bọn họ, ngay cả không khí dường như cũng ngưng đọng lại.
Quản gia Trịnh chỉ thấy cô chủ đột nhiên dừng bước, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, nói với ông chủ một câu.
Nhìn qua… hình như là đang làm nũng?
Đúng, chính là đang làm nũng.
Hoàn toàn trái ngược với tưởng tượng của quản gia Trịnh.
Khương Tự và Lục Lẫm đang đi xuống tầng, đi đến một nửa, cô chợt thấy sai sai.
Không đúng, sao cô lại bị Lục Lẫm quay vòng vòng rồi?
Thật vất vả lắm Lục Lẫm mới về nhà, còn lâu cô mới cần tương kính như tân với anh ta, hiện tại không cố gắng quét giá trị số mệnh thì muốn đợi đến bao giờ?
Khoảnh khắc Khương Tự dừng bước chân, Lục Lẫm cũng dừng theo, hơi quay đầu nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm hờ hững.
Như là đang hỏi.
Khương Tự khẽ giậm chân, yêu kiều nói: “Cầu thang hẹp như này, anh đi cạnh tôi, nếu chen đến tôi thì phải làm sao?”
Cầu thang của nhà họ Lục rất rộng, rõ ràng câu này của Khương Tự là cố tình gây sự.
Khương Tự mặc kệ.
Cô ngửa đầu, nhìn chằm chằm Lục Lẫm, đỉnh đầu khó khăn lắm mới tới cằm Lục Lẫm.
Nhưng khí thế hống hách lại chẳng thua tí gì.
Khương Tự vừa chú ý phản ứng của Lục Lẫm, vừa nhìn chằm chằm hệ thống, muốn thấy giá trị số mệnh của Lục Lẫm chui vào sổ sách.
Cột giá trị số mệnh của Lục Lẫm rỗng tuếch.
Một lúc lâu sau vẫn không thay đổi.
Lục Lẫm không thèm để ý lời nói của Khương Tự mà đưa tay ra hiệu.
“Vậy mời cô chủ Lục đi trước.”
Khương Tự cảm thấy quyền này của mình như đánh vào bịch bông.
Cô bĩu môi, keo kiệt.
Giây tiếp theo, Khương Tự lấy lại khí thế: “Tôi đây đi trước.”
Nhóm người hầu đều nhìn thấy ông chủ đi phía sau cô chủ, bọn họ cùng đi vào nhà ăn, khoảng cách luôn giữ ở mức không xa cũng không gần.
Lục Lẫm đến trước bàn ăn, giọng nói trầm thấp vang lên.
“Tối nay dùng cơm ở nhà.”
Quản gia Trịnh sửng sốt, đợi ông phản ứng lại thì giọng ông đã hơi run rẩy: “Vâng, đồ ăn sẽ lên nhanh thôi.”
Quả nhiên, cô chủ làm nũng đã có tác dụng!
Khương Tự thì rất tự nhiên ngồi ở vị trí chủ vị, nhìn Lục Lẫm mặt không đổi sắc ngồi bên cạnh mình.
Giống như tất cả mọi thứ trong nhà đều bình thường, không có gì khác trước.
Đồ ăn đầy một bàn, Khương Tự không động đũa mà ngồi tại chỗ ra lệnh.
Cô nâng cằm, nhìn Lục Lẫm.
“Tôi muốn ăn ngó sen tẩm bột chiên giòn.”
Giây tiếp theo, trong bát của Khương Tự có thêm một miếng ngó sen chiên.
Khương Tự lại làm khó dễ Lục Lẫm.
“Nhưng tôi phải duy trì vóc dáng nên không ăn món quá dầu mỡ.”
Lục Lẫm thong thả ung dung lấy thịt trong ngó sen ra, miếng ngó sen trở nên sạch sẽ.
Hoàn mỹ, phù hợp với yêu cầu của Khương Tự.
Khương Tự cắn môi dưới.
Được lắm, cô gặp đối thủ rồi.
Cô không tin Lục Lẫm chịu làm theo ý cô như vậy, chẳng lẽ không có mục đích khác?
“Tôi không thích gỡ xương cá.”
“Lần sau đừng mua cá nhiều xương.”
“Tôi khát nước, nhưng không muốn uống nước.”
“Lấy cho cô chủ cốc sữa chua.”
“…”
Cứ như vậy, Khương Tự và Lục Lẫm ở trên bàn cơm đưa đẩy, trong mắt người khác, quan hệ của hai người đột nhiên gắn bó hơn rất nhiều.
Bọn họ không phải đang thân thiết với đối phương mà là đang dò xét lẫn nhau.
Lục Lẫm tỉ mỉ chú ý đồng hồ đo nhịp tim, Khương Tự thì lúc nào cũng quan sát sổ sách trên hệ thống.
Đồng hồ đo nhịp tim không có phản ứng.
Giá trị số mệnh chẳng thu hoạch được gì.
Lục Lẫm thoáng nâng mắt.
Nhịp tim đập khác thường của anh chỉ từng xuất hiện 2 lần, một lần là Khương Tự rơi vào nguy hiểm, một lần khác là buổi tối hôm trước.
Cả ngày hôm qua, đồng hồ đo nhịp tim rất khác thường.
Lục Lẫm chỉ muốn biết, vì sao Khương Tự có thể tác động tới thần kinh của mình.
Lục Lẫm dừng lại, lơ đãng hỏi: “Nghe nói tối qua cô gặp em ba?”
Khương Tự gảy bộ nail: “Phải thì sao?”
Lục Lẫm làm như vô ý nhắc tới: “Buổi tối hôm trước cô đi đâu?”
Tâm trạng của Khương Tự căng thẳng, cô biết sợ là lần này Lục Lẫm quay về chắc chắn có nguyên nhân.
Đến đi đến đi, cuối cùng mục đích thật sự của anh cũng bị phơi bày rồi.
Buổi tối hôm trước? Khương Tự nhớ rất rõ.
Đêm đó, tuyết bay tán loạn, cô đến cửa hàng đồ cổ 1983.
Đến cửa hàng bán đồ cổ thời dân quốc vốn là một chuyện bình thường, nhưng có lẽ cửa hàng đó có bí mật, Khương Tự không muốn để Lục Lẫm biết bí mật của cô.
Đôi mắt xinh đẹp của cô chuyển động, dời việc này lên người Kỳ Tầm ngược lại vẫn có thể coi là một cách hay.
Khương Tự đột nhiên cười, yêu kiều nói: “Đêm qua à, tôi nhớ ra rồi. Tôi vô tình gặp Kỳ Tầm ở trung tâm thương mại, anh ta cứ nằng nặc muốn mua đồ cho tôi, cuối cùng anh ta còn trả tiền hóa đơn cho vệ sĩ của tôi nữa.”
Cô nâng giọng, hỏi vệ sĩ: “Các anh nói, đúng hay không?”
Đám vệ sĩ đồng thời đáp: “Đúng vậy ông chủ, quần áo trên người chúng tôi đều do Kỳ tổng mua.”
Khương Tự hất cằm, cười tủm tỉm liếc Lục Lẫm một cái: “Anh sẽ không để ý chứ?”
Nghe vậy, Lục Lẫm cũng cười, anh lặng lẽ liếc nhịp tim, 80, thoáng tăng cao nhưng lại không vượt quá giá trị bình thường.
Đêm đó, tim Lục Lẫm đập bất thường chỉ là bởi Kỳ Tầm thanh toán đơn cho Khương Tự?
Không có khả năng, anh biết rõ trái tim mình sẽ không dao động vì chuyện đấy.
Khương Tự đang che giấu điều gì đó, nhưng Lục Lẫm không định hỏi lại.
Nếu hỏi lại, cô ấy sẽ sinh nghi.
Lục Lẫm nhìn cô, giọng điệu thờ ơ: “Tôi không ngại.”
Khương Tự lơ đễnh: “Đàn ông ấy mà, nên rộng lượng chút.”
Suốt buổi tối, Khương Tự và Lục Lẫm tiêu tốn mấy giờ để tăng giá trị số mệnh và tần suất tim đập.
Nhưng vừa khéo, cả hai đều chẳng thu hoạch được gì, chỉ có đầy bụng nghi ngờ.
Một đêm không mộng mị.
Sau khi Khương Tự tỉnh lại, biết Lục Lẫm đã đi, trước khi đi còn để lại một câu, sau này anh sẽ thường xuyên về nhà ở.
***
Hôm sau, công ty điện ảnh Vọng Quỳ.
Khương Tự ngồi trong văn phòng ở tầng cao nhất, bật điệu hát dân gian thời dân quốc, cô thờ ơ nghe phó tổng báo cáo công tác.
Tuy Khương Tự là tổng giám đốc trên danh nghĩa nhưng toàn mặc kệ chuyện trong công ty.
Ngay từ đầu cô đã nói, cô chỉ phụ trách đầu tư tiền.
Lâu nay, bộ phim truyền hình từ lúc chuẩn bị đến khi bắt đầu quay đều do phó tổng giám đốc Nhậm toàn quyền phụ trách.
Phó tổng giám đốc Nhậm thường sẽ gọi điện thoại báo cáo, còn lần này Khương Tự cất công từ nhà tới công ty do muốn thảo luận chuyện phát sóng bộ phim.
Phó tổng giám đốc Nhậm nghiêm túc trình lên phương án của mình: “Khương tổng, tôi đã chuẩn bị mấy phương án tuyên truyền cho phim truyền hình của chúng ta, cô chọn một trong số các phương án là được.”
Khương Tự liếc mắt, cô cười cười: “Không cần tuyên truyền.”
Phó tổng giám đốc Nhậm ngẩn ra: “Trong giới này, mỗi bộ phim bất kể vốn ít hay vốn nhiều thì đều sẽ hơn nhau ở bước tuyên truyền. Vào thời đại internet, việc được người xem chú ý là điều rất quan trọng.”
Khương Tự tìm lý do: “Rượu thơm không sợ ngõ nhỏ sâu, tôi đã đầu tư 200 triệu rồi, không muốn bỏ tiền để tuyên truyền nữa.”
Nghe vậy, phó tổng giám đốc Nhậm đứng tại chỗ, nhíu mày suy tư.
Anh hành nghề mười mấy năm, chưa từng gặp cấp trên như này.
Rất nhiều người đều dùng chân làm phim, dùng tâm tuyên truyền. Nhưng Khương tổng lại hoàn toàn trái ngược, cô ấy đầu tư toàn bộ vào kịch bản, đối với cô ấy, chịu trách nhiệm với người xem mới là quan trọng nhất.
Phó tổng giám đốc Nhậm: “Khương tổng, cô cảm thấy công chiếu vào thời gian nào thì tốt?”
Khương Tự chẳng thèm suy nghĩ: “Ừm, tùy tiện đi.”
Phó tổng giám đốc Nhậm lấy ra danh sách phim công chiếu trong quý này: “Tháng này có mấy bộ phim thần tượng. Tuần đầu tiên sẽ có một bộ phim chiếu mạng được đầu tư khủng, cùng đề tài với phim của chúng ta. Tôi kiến nghị chúng ta lựa chọn công chiếu vào tháng sau, tránh bộ phim này đi…”
Khương Tự ngắt lời anh: “Hà cớ gì phải tránh? Tôi chọn được rồi, chiếu cùng ngày với bộ phim đó đi.”
Phó tổng giám đốc Nhậm nghĩ trăm lần cũng không ra, vì sao Khương tổng lại chọn ngày đó?
Chẳng lẽ cô ấy định đối đầu với bộ phim kia?
Phó tổng giám đốc Nhậm tự nhận kinh nghiệm phong phú, anh nhanh chóng nhớ lại tình huống tuyên truyền trước đó, vài phút sau, bế tắc của anh đã hoàn toàn được cởi bỏ.
Đúng vậy, sao mình lại không nghĩ ra chứ!
Phí tuyên truyền Khương tổng cho =0, nói cách khác, bộ phim của bọn họ không có tuyên truyền.
Nhưng mà, nếu bộ phim của bọn họ chiếu cùng lúc với bộ đầu tư khủng kia, lại cùng đề tài, cùng thể loại, hai bên đánh nhau! Vậy thì bản thân nó cũng là một cách tuyên truyền tốt nhất rồi.
Phó tổng giám đốc Nhậm không nhịn được mà thầm khen ngợi trong lòng, Khương tổng còn trẻ mà đã có tầm nhìn xa trông rộng như vậy, sự phát triển của công ty bọn họ sẽ không thể đo lường.
Anh lễ độ cung kính nói: “Vâng, Khương tổng.”
Bộ phim “Lửa giận săn thú” nhất định phải lỗ tiền!
Khương Tự tự nhận mình đã chuẩn bị vẹn toàn rồi.
Đầu tiên, bọn họ sử dụng hình thức vừa quay vừa đổi chỗ, thời gian quay phim kéo dài, phí tổn sẽ tăng lên.
Hai ngày trước Hàng Dĩ Thanh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh ta không muốn kéo dài tiến độ quay phim của đoàn nhưng Khương Tự bắt anh ta nằm bệnh viện tĩnh dưỡng cho tốt, dưỡng bao lâu cũng được, dù sao cô có tiền mà.
Khoản tiêu tiền này, OK.
Thứ hai, bộ phim này không có bất cứ hoạt động tuyên truyền nào, gần như tàng hình trên các trang mạng xã hội lớn. Số ít người xem đều là tới mắng, người khác thì chỉ cần nhìn tên đoàn phim là lập tức chạy, còn ai sẽ click vào xem nội dung kịch bản là gì chứ.
Khoản lưu lượng, Khương Tự cảm thấy mình nắm chắc rồi.
Thứ ba, cô lựa chọn chiếu cùng thời gian với một bộ phim khác chung thể loại. Bộ phim này vừa có đạo diễn kém cỏi nhất, diễn viên kém cỏi nhất, ngay cả kịch bản cũng do đạo diễn tự chắp bút. Mà bộ phim được đầu tư khủng kia thì sao? Theo lời phó tổng giám đốc Nhậm thì thành viên đoàn phim đó rất mạnh, là một bộ phim chắc chắn sẽ hot, chưa phát sóng đã được kỳ vọng cực cao.
Khương Tự sẽ chờ, chờ bộ phim của cô bị bộ phim kia treo lên đánh.
Vài ngày sau, “Lửa giận săn thú” đột nhiên bất ngờ tuyên bố thời gian công chiếu, 20 giờ ngày 6 tháng 2.
Phía Weibo chính chủ không có nhiều fans, điểm chú ý của các cư dân mạng chính là nó mà cũng dám chiếu cùng ngày với bộ phim truyền hình “Chắp cánh” kia.
[Cao tầng của công ty điên rồi sao? Đánh nhau với “Chắp cánh”? Lấy đâu ra tự tin thế?]
[Có thể là Mâm Xôi Vàng cho bọn họ dũng khí, xem diễn viên chính chưa? Tổ hợp siêu nát, một đám nát, tôi cá bộ phim này sẽ phá kỷ lục là bộ phim chiếu mạng được đánh giá thấp nhất lịch sử.]
[Hàng Dĩ Thanh? Vệ Độ? Cậu nói như vậy làm tôi lại có hứng thú rồi. Hai người này kết hợp với nhau có thể thành phụ + phụ = chính không?]
[Phụ + phụ = chính cái rắm, fans của Hàng Dĩ Thanh còn chuyển thành người qua đường kìa, kỹ thuật diễn của anh ta như nào chẳng lẽ trong lòng anh ta không biết? Yên phận làm nhạc đi, đừng đâu đâu cũng chen một chân chứ.]
[Bộ phim mạnh nhất năm nay và bộ phim kém nhất năm nay? “Lửa giận săn thú” chắc chắn sẽ bị bộ phim “Chắp cánh” treo lên đánh, cách làm của đoàn phim này nực cười thật.]
[Fans “Chắp cánh” theo đoàn ngắm cảnh tới đây, xem trong hòa bình, đừng cãi nhau, chờ phim công chiếu!]
Cư dân mạng nghị luận ồn ào huyên náo, mà sau khi official Weibo của “Lửa giận săn thú” công bố thời gian chiếu xong thì bật chế độ logout, cực kỳ khiêm tốn.
Một nhà đầu tư – quý cô J khiêm tốn, đầu tư vào một bộ phim kém cỏi.
Tục truyền người này đầu tư 200 triệu, giai đoạn đầu đã dùng gần như hết tiền đầu tư, bởi vì vừa quay vừa chuyển chỗ đổi cảnh nên ở phần giới thiệu cũng không thấy được toàn cảnh bộ phim.
20 giờ ngày 6 tháng 2, hai bộ phim đồng thời công chiếu.
Bên phía “Chắp cánh” một lần chiếu 6 tập, “Lửa giận săn thú” mới có 3 tập đầu.
Đoàn phim “Chắp cánh” có sự góp mặt của nhiều gương mặt tài năng, không phụ sự mong đợi của mọi người, vừa mới phát sóng đã có rất nhiều người ngồi canh.
Mà bên “Lửa giận săn thú” thì không có nhiều người xem lắm.
Bọn họ cày xong “Chắp cánh” thì đã tới rạng sáng.
Có người xem phim đến ngủ không được, bỗng nhiên nghĩ tới bộ phim kém cỏi nhà bên, quyết định đi liếc một cái.
Bộ phim chìm nghỉm ít được chú ý đến mức khiến người ta nổi điên, đạo diễn Vệ Độ lại dám lớn mật chiếu vào ngày này, chỉ có thể nói, anh ta điên rồi.
Có khả năng Hàng Dĩ Thanh cũng bị Mâm Xôi Vàng kích thích, chẳng những tiếp tục đóng phim mà còn hợp tác với đạo diễn như Vệ Độ. Nếu không phải mắt bị mù thì thật sự không thể tìm thấy lý do để giải thích loạt hành động quái dị này của anh.
Click vào tập đầu tiên của “Lửa giận săn thú”, làn đạn đều là tiếng cười nhạo.
[Ngưỡng mộ danh tiếng nên tới xem bộ phim truyền hình kém cỏi nhất!]
[Đoàn ngắm cảnh Weibo + 1, hy vọng mở đầu đừng làm chúng ta thất vọng ha ha ha ha ha.]
[Tôi đã nói Hàng Dĩ Thanh nên đi đóng phim nhiều vào, diễn kém cũng không sao, cap lại làm gói meme.]
Lúc mới bắt đầu, người xem còn cười nhạo bộ phim này không biết tự lượng sức mình.
Năm phút trước, bọn họ đều đang mắng, mà khi lực chú ý tập trung vào màn hình thì lại không nỡ rời mắt.
Xem được một nửa, cốt truyện bước dần sang đoạn hấp dẫn, làn đạn đã không có ai nhắc lại lời châm chọc trước đó nữa.
[Là ảo giác của tôi sao? Hình như bộ phim này khá hay đấy chứ.]
[Tôi còn tưởng là phim hài, tôi đi nhầm phim trường à, vì sao nước mắt tôi lại đang rơi?]
[Không phải chứ, diễn viên vừa rồi là Hàng Dĩ Thanh? Tôi hoàn toàn không nhận ra luôn! Anh ta hòa làm một với nhân vật rồi.]
[Vệ Độ viết kịch bản tốt vậy ư? Vì sao bộ phim trước đó lại quay thành dáng vẻ kia?]
[Nói nhỏ cho nghe nhé, bộ phim trước đó Vệ Độ quay kém là có nguyên nhân. Lúc ấy nam nữ chính đều mang biên kịch của mình vào đoàn phim, kịch bản bị sửa đến mẹ ruột của nó còn chẳng nhận ra, dù có cắt nối biên tập tốt thế nào cũng không thể xoay chuyển.]
[Đệch, nói vậy thì người đầu tư kia cũng quá trâu bò rồi!]
Ngày hôm sau công chiếu, các cư dân mạng tự tuyên truyền cho “Lửa giận săn thú”.
Phó tổng giám đốc Nhậm nhìn đề tài thảo luận của cư dân mạng, anh gạt Khương Tự, chi ngân sách mua mấy cái hot search ở vị trí thấp. Không ngờ, hot search nhanh chóng leo lên.
Các cư dân mạng khác không cho rằng bộ phim này thật sự hay, đa phần là nghe danh mà tới ngày càng nhiều.
Bọn họ càng không tin thì càng muốn xem.
Kết quả, mỗi một người nghe danh bộ phim kém cỏi này mà tới thì đều rớt hố!
Buổi chiều ngày hôm sau, Khương Tự ở nhà thưởng thức bộ nail xinh đẹp của mình, là kiểu dáng mới thiết kế năm nay, mỗi móng đều khác nhau, tinh xảo cực kỳ.
Cô nhìn móng tay, đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Khương Tự gọi quản gia Trịnh tới: “Có phải “Lửa giận săn thú” đã phát sóng rồi không?”
Mặt quản gia Trịnh đầy ý cười, ông cầm điện thoại, click mở official Weibo: “Cô chủ, đây là số liệu báo cáo trên Weibo.”
Khương Tự liếc mắt một cái, ánh mắt khẽ khựng lại, cô trừng to mắt nhìn chăm chú.
[“Lửa giận săn thú” giành chiến thắng sau khi công chiếu hai ngày]
Tổng lượng xem đột phá 3 triệu!
Mỗi tập phim đều có hơn triệu lượt xem!
Số lượng bình luận hơn 40 vạn!
…
Những số liệu này quá lớn, Khương Tự hơi kinh hách.
Mỗi tập đều hơn triệu?
Cô không phải người trong nghề nên không rõ tình huống hiện tại ở giới giải trí lắm, có khả năng đây chỉ là một con số bình thường thôi.
Đối với phim truyền hình hiện đại thì có lẽ số liệu như vậy đã là kém rồi.
Ừ, nhất định là thế.
Khương Tự hòa hoãn lại, tự xây dựng tâm lý cho mình.
Cô chỉ vào điện thoại, hỏi quản gia Trịnh: “Số liệu này của “Lửa giận săn thú” là rất thảm phải không?”
Quản gia Trịnh kinh ngạc: “Sao có thể thưa cô chủ. Đây là bộ phim có số liệu cao nhất từ đầu năm tới giờ, trên mạng đều nói bộ phim này rất có khả năng thành cơn sốt.”
Khương Tự:…?
Cô cẩn thận tiêu hóa mới xác định mình không nghe lầm. Bộ phim này không những không chìm mà còn hot, lại còn là thành tích tốt nhất từ đầu năm tới giờ? Nói vậy mà là nói sao?
Khương Tự vuốt ngực, quá khó tin.
Hiện giờ khẩu vị của người xem đều bị làm sao thế? Xem phim dở mà còn thấy hấp dẫn?
Vì chứng minh ánh mắt của mình không sai, Khương Tự click mở “Lửa giận săn thú”, cũng đâm đầu vào màn hình.
Theo nội dung triển khai của bộ phim, cô dần chìm đắm trong đó, đến cuối cùng, chân mày càng nhăn càng chặt.
3 tập đầu tiên, tiết tấu nội dung bộ phim chặt chẽ, bố cục đủ thẩm mỹ, ngay cả đoạn quay chậm cũng rất có mỹ cảm…
Năng lực đạo diễn của Vệ Độ tiến bộ thần tốc, mỗi diễn viên đều bám sát vào nhân vật, diễn cực kỳ dụng tâm, thậm chí ngay cả Hàng Dĩ Thanh cũng thể hiện tốt mỗi cảnh quay.
Khương Tự suýt chút nữa tức hôn mê bất tỉnh.
Vì sao Vệ Độ lại quay tốt như thế? Vì sao Hàng Dĩ Thanh diễn mà như không diễn vậy?
Ai có thể nói cho cô biết, rốt cuộc hai người bọn họ thông suốt từ bao giờ không?
Vì tìm ra đáp án, Khương Tự click vào video phỏng vấn “Lửa giận săn thú”.
Trước màn hình, đạo diễn Vệ Độ và diễn viên Hàng Dĩ Thanh đều khó kìm lòng, mỗi câu nói đều phát ra từ tận đáy lòng.
Vệ Độ than thở khóc lóc ở phim trường: “Tôi gặp một quý nhân, bởi vì có cô ấy thưởng thức nên tôi mới có thể một lần nữa ngồi trước máy quay làm một đạo diễn. Kịch bản này tôi viết đã 5 năm rồi, 5 năm ấy tôi chỉnh sửa vô số lần nhưng không kéo được nhà đầu tư. Khi tôi rơi xuống vực sâu, tôi gặp được quý cô J, kịch bản này mới có thể tỏa sáng!”
Hàng Dĩ Thanh dựa vào thành giường bệnh, đôi mắt rưng rưng: “Năm trước, tôi cho rằng con đường diễn viên của tôi đã đi tới chặng cuối rồi. Nhưng tôi gặp một quý nhân, cô ấy không hề cho rằng tôi là một diễn viên yếu kém. Cô ấy rất ít khi trách mắng tôi, tôi còn học được cách tự phát huy diễn xuất. Tôi tin, những người không biết diễn phim như tôi nhất định có thể học được điều gì đó từ trường hợp của tôi!”
Sau khi đoạn phỏng vấn được phát sóng, bốn đề tài nhanh chóng bay lên trên hạng 30 hot search!
#Quý cô J thần bí#
#Cái gì là kỹ năng diễn xuất tự phát huy#
#"Lửa giận săn thú" 5 năm mài một kiếm#
#Nhóm Mâm Xôi Vàng ngược gió xoay người#
Các cư dân mạng đều sôi nổi suy đoán, rốt cuộc vị quý cô J này là ai?
Quý cô J có phong cách riêng lại có mắt đầu tư, cùng với năng lực cực kỳ chuyên nghiệp, thậm chí có một bộ phận diễn viên đã bắt đầu nghiên cứu tinh túy trong “kỹ thuật diễn xuất tự phát huy”.
Khương Tự: “…”
Hướng đi này hoàn toàn khác với những gì cô tưởng tượng, trước mắt cô tối sầm, suýt làm rớt điện thoại.
Khương Tự thầm hạ quyết tâm.
Không, đây chỉ là một lần vô tình, ngoài ý muốn mà thôi.
Cô nhất định có thể tìm được cơ hội mới để nện tiền xuống!
Khương Tự chuẩn bị xuống tầng ăn cơm chiều, nhưng vừa ra khỏi phòng đã thấy một bóng người.
Trên hành lang có cửa sổ, người đàn ông an tĩnh dựa vào ven tường, nút thắt cổ áo có mấy phần quen mắt.
Nghe thấy tiếng vang, anh quay đầu lại, sắc mặt lạnh nhạt nhìn qua.
Sao Lục Lẫm đã về rồi?
Khương Tự giáng đòn phủ đầu, hai tay khoanh trước ngực, giọng nói trong vắt hỏi: “Sao anh lại về nhà?”
Lục Lẫm không đáp lời, ánh mắt của anh nhạt như ánh trăng ngoài cửa sổ, anh khàn khàn nói.
“Mấy ngày tôi không về nhà, cô sống thế nào?”
Khương Tự lập tức xốc lại toàn bộ tinh thần.
Cô là người xuyên không, anh ta hỏi vấn đề này là muốn làm gì?
Dựa theo tính cách của Lục Lẫm, anh ta sẽ không vô nhân tính mà đưa cô tới phòng thí nghiệm để làm nghiên cứu chứ?
Khương Tự biết, hiện tại cô phải đưa ra lời giải thích rằng vì sao trong khoảng thời gian ngắn, tính cách của cô lại thay đổi nhiều như thế.
Khương Tự nũng nịu nói: “Lúc anh không ở nhà, tôi đã nghĩ thông suốt rồi.”
“Tôi không bao giờ…muốn gò bó tính cách thật của tôi nữa, tự do tùy tâm mới là quan trọng nhất.”
Tự do tùy tâm.
Mí mắt của Lục Lẫm khẽ nhếch, anh liếc đồng hồ đo nhịp tim trên cổ tay mình.
Từ lúc Khương Tự nói chuyện đến bây giờ, nhịp tim của anh dao động rất ít.
Đêm đó, mọi người trên dưới nhà họ Lục đều nhìn thấy một khung cảnh kỳ quái.
Không biết ông chủ và cô chủ nói gì với nhau mà một lúc sau, cả hai lại sóng vai nhau đi xuống tầng.
Từ trước tới giờ chưa từng xảy ra chuyện như này.
Nhà họ Lục lâm vào tịch mịch, vô số ánh mắt đều nhìn chăm chú vào bọn họ, ngay cả không khí dường như cũng ngưng đọng lại.
Quản gia Trịnh chỉ thấy cô chủ đột nhiên dừng bước, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, nói với ông chủ một câu.
Nhìn qua… hình như là đang làm nũng?
Đúng, chính là đang làm nũng.
Hoàn toàn trái ngược với tưởng tượng của quản gia Trịnh.
Khương Tự và Lục Lẫm đang đi xuống tầng, đi đến một nửa, cô chợt thấy sai sai.
Không đúng, sao cô lại bị Lục Lẫm quay vòng vòng rồi?
Thật vất vả lắm Lục Lẫm mới về nhà, còn lâu cô mới cần tương kính như tân với anh ta, hiện tại không cố gắng quét giá trị số mệnh thì muốn đợi đến bao giờ?
Khoảnh khắc Khương Tự dừng bước chân, Lục Lẫm cũng dừng theo, hơi quay đầu nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm hờ hững.
Như là đang hỏi.
Khương Tự khẽ giậm chân, yêu kiều nói: “Cầu thang hẹp như này, anh đi cạnh tôi, nếu chen đến tôi thì phải làm sao?”
Cầu thang của nhà họ Lục rất rộng, rõ ràng câu này của Khương Tự là cố tình gây sự.
Khương Tự mặc kệ.
Cô ngửa đầu, nhìn chằm chằm Lục Lẫm, đỉnh đầu khó khăn lắm mới tới cằm Lục Lẫm.
Nhưng khí thế hống hách lại chẳng thua tí gì.
Khương Tự vừa chú ý phản ứng của Lục Lẫm, vừa nhìn chằm chằm hệ thống, muốn thấy giá trị số mệnh của Lục Lẫm chui vào sổ sách.
Cột giá trị số mệnh của Lục Lẫm rỗng tuếch.
Một lúc lâu sau vẫn không thay đổi.
Lục Lẫm không thèm để ý lời nói của Khương Tự mà đưa tay ra hiệu.
“Vậy mời cô chủ Lục đi trước.”
Khương Tự cảm thấy quyền này của mình như đánh vào bịch bông.
Cô bĩu môi, keo kiệt.
Giây tiếp theo, Khương Tự lấy lại khí thế: “Tôi đây đi trước.”
Nhóm người hầu đều nhìn thấy ông chủ đi phía sau cô chủ, bọn họ cùng đi vào nhà ăn, khoảng cách luôn giữ ở mức không xa cũng không gần.
Lục Lẫm đến trước bàn ăn, giọng nói trầm thấp vang lên.
“Tối nay dùng cơm ở nhà.”
Quản gia Trịnh sửng sốt, đợi ông phản ứng lại thì giọng ông đã hơi run rẩy: “Vâng, đồ ăn sẽ lên nhanh thôi.”
Quả nhiên, cô chủ làm nũng đã có tác dụng!
Khương Tự thì rất tự nhiên ngồi ở vị trí chủ vị, nhìn Lục Lẫm mặt không đổi sắc ngồi bên cạnh mình.
Giống như tất cả mọi thứ trong nhà đều bình thường, không có gì khác trước.
Đồ ăn đầy một bàn, Khương Tự không động đũa mà ngồi tại chỗ ra lệnh.
Cô nâng cằm, nhìn Lục Lẫm.
“Tôi muốn ăn ngó sen tẩm bột chiên giòn.”
Giây tiếp theo, trong bát của Khương Tự có thêm một miếng ngó sen chiên.
Khương Tự lại làm khó dễ Lục Lẫm.
“Nhưng tôi phải duy trì vóc dáng nên không ăn món quá dầu mỡ.”
Lục Lẫm thong thả ung dung lấy thịt trong ngó sen ra, miếng ngó sen trở nên sạch sẽ.
Hoàn mỹ, phù hợp với yêu cầu của Khương Tự.
Khương Tự cắn môi dưới.
Được lắm, cô gặp đối thủ rồi.
Cô không tin Lục Lẫm chịu làm theo ý cô như vậy, chẳng lẽ không có mục đích khác?
“Tôi không thích gỡ xương cá.”
“Lần sau đừng mua cá nhiều xương.”
“Tôi khát nước, nhưng không muốn uống nước.”
“Lấy cho cô chủ cốc sữa chua.”
“…”
Cứ như vậy, Khương Tự và Lục Lẫm ở trên bàn cơm đưa đẩy, trong mắt người khác, quan hệ của hai người đột nhiên gắn bó hơn rất nhiều.
Bọn họ không phải đang thân thiết với đối phương mà là đang dò xét lẫn nhau.
Lục Lẫm tỉ mỉ chú ý đồng hồ đo nhịp tim, Khương Tự thì lúc nào cũng quan sát sổ sách trên hệ thống.
Đồng hồ đo nhịp tim không có phản ứng.
Giá trị số mệnh chẳng thu hoạch được gì.
Lục Lẫm thoáng nâng mắt.
Nhịp tim đập khác thường của anh chỉ từng xuất hiện 2 lần, một lần là Khương Tự rơi vào nguy hiểm, một lần khác là buổi tối hôm trước.
Cả ngày hôm qua, đồng hồ đo nhịp tim rất khác thường.
Lục Lẫm chỉ muốn biết, vì sao Khương Tự có thể tác động tới thần kinh của mình.
Lục Lẫm dừng lại, lơ đãng hỏi: “Nghe nói tối qua cô gặp em ba?”
Khương Tự gảy bộ nail: “Phải thì sao?”
Lục Lẫm làm như vô ý nhắc tới: “Buổi tối hôm trước cô đi đâu?”
Tâm trạng của Khương Tự căng thẳng, cô biết sợ là lần này Lục Lẫm quay về chắc chắn có nguyên nhân.
Đến đi đến đi, cuối cùng mục đích thật sự của anh cũng bị phơi bày rồi.
Buổi tối hôm trước? Khương Tự nhớ rất rõ.
Đêm đó, tuyết bay tán loạn, cô đến cửa hàng đồ cổ 1983.
Đến cửa hàng bán đồ cổ thời dân quốc vốn là một chuyện bình thường, nhưng có lẽ cửa hàng đó có bí mật, Khương Tự không muốn để Lục Lẫm biết bí mật của cô.
Đôi mắt xinh đẹp của cô chuyển động, dời việc này lên người Kỳ Tầm ngược lại vẫn có thể coi là một cách hay.
Khương Tự đột nhiên cười, yêu kiều nói: “Đêm qua à, tôi nhớ ra rồi. Tôi vô tình gặp Kỳ Tầm ở trung tâm thương mại, anh ta cứ nằng nặc muốn mua đồ cho tôi, cuối cùng anh ta còn trả tiền hóa đơn cho vệ sĩ của tôi nữa.”
Cô nâng giọng, hỏi vệ sĩ: “Các anh nói, đúng hay không?”
Đám vệ sĩ đồng thời đáp: “Đúng vậy ông chủ, quần áo trên người chúng tôi đều do Kỳ tổng mua.”
Khương Tự hất cằm, cười tủm tỉm liếc Lục Lẫm một cái: “Anh sẽ không để ý chứ?”
Nghe vậy, Lục Lẫm cũng cười, anh lặng lẽ liếc nhịp tim, 80, thoáng tăng cao nhưng lại không vượt quá giá trị bình thường.
Đêm đó, tim Lục Lẫm đập bất thường chỉ là bởi Kỳ Tầm thanh toán đơn cho Khương Tự?
Không có khả năng, anh biết rõ trái tim mình sẽ không dao động vì chuyện đấy.
Khương Tự đang che giấu điều gì đó, nhưng Lục Lẫm không định hỏi lại.
Nếu hỏi lại, cô ấy sẽ sinh nghi.
Lục Lẫm nhìn cô, giọng điệu thờ ơ: “Tôi không ngại.”
Khương Tự lơ đễnh: “Đàn ông ấy mà, nên rộng lượng chút.”
Suốt buổi tối, Khương Tự và Lục Lẫm tiêu tốn mấy giờ để tăng giá trị số mệnh và tần suất tim đập.
Nhưng vừa khéo, cả hai đều chẳng thu hoạch được gì, chỉ có đầy bụng nghi ngờ.
Một đêm không mộng mị.
Sau khi Khương Tự tỉnh lại, biết Lục Lẫm đã đi, trước khi đi còn để lại một câu, sau này anh sẽ thường xuyên về nhà ở.
***
Hôm sau, công ty điện ảnh Vọng Quỳ.
Khương Tự ngồi trong văn phòng ở tầng cao nhất, bật điệu hát dân gian thời dân quốc, cô thờ ơ nghe phó tổng báo cáo công tác.
Tuy Khương Tự là tổng giám đốc trên danh nghĩa nhưng toàn mặc kệ chuyện trong công ty.
Ngay từ đầu cô đã nói, cô chỉ phụ trách đầu tư tiền.
Lâu nay, bộ phim truyền hình từ lúc chuẩn bị đến khi bắt đầu quay đều do phó tổng giám đốc Nhậm toàn quyền phụ trách.
Phó tổng giám đốc Nhậm thường sẽ gọi điện thoại báo cáo, còn lần này Khương Tự cất công từ nhà tới công ty do muốn thảo luận chuyện phát sóng bộ phim.
Phó tổng giám đốc Nhậm nghiêm túc trình lên phương án của mình: “Khương tổng, tôi đã chuẩn bị mấy phương án tuyên truyền cho phim truyền hình của chúng ta, cô chọn một trong số các phương án là được.”
Khương Tự liếc mắt, cô cười cười: “Không cần tuyên truyền.”
Phó tổng giám đốc Nhậm ngẩn ra: “Trong giới này, mỗi bộ phim bất kể vốn ít hay vốn nhiều thì đều sẽ hơn nhau ở bước tuyên truyền. Vào thời đại internet, việc được người xem chú ý là điều rất quan trọng.”
Khương Tự tìm lý do: “Rượu thơm không sợ ngõ nhỏ sâu, tôi đã đầu tư 200 triệu rồi, không muốn bỏ tiền để tuyên truyền nữa.”
Nghe vậy, phó tổng giám đốc Nhậm đứng tại chỗ, nhíu mày suy tư.
Anh hành nghề mười mấy năm, chưa từng gặp cấp trên như này.
Rất nhiều người đều dùng chân làm phim, dùng tâm tuyên truyền. Nhưng Khương tổng lại hoàn toàn trái ngược, cô ấy đầu tư toàn bộ vào kịch bản, đối với cô ấy, chịu trách nhiệm với người xem mới là quan trọng nhất.
Phó tổng giám đốc Nhậm: “Khương tổng, cô cảm thấy công chiếu vào thời gian nào thì tốt?”
Khương Tự chẳng thèm suy nghĩ: “Ừm, tùy tiện đi.”
Phó tổng giám đốc Nhậm lấy ra danh sách phim công chiếu trong quý này: “Tháng này có mấy bộ phim thần tượng. Tuần đầu tiên sẽ có một bộ phim chiếu mạng được đầu tư khủng, cùng đề tài với phim của chúng ta. Tôi kiến nghị chúng ta lựa chọn công chiếu vào tháng sau, tránh bộ phim này đi…”
Khương Tự ngắt lời anh: “Hà cớ gì phải tránh? Tôi chọn được rồi, chiếu cùng ngày với bộ phim đó đi.”
Phó tổng giám đốc Nhậm nghĩ trăm lần cũng không ra, vì sao Khương tổng lại chọn ngày đó?
Chẳng lẽ cô ấy định đối đầu với bộ phim kia?
Phó tổng giám đốc Nhậm tự nhận kinh nghiệm phong phú, anh nhanh chóng nhớ lại tình huống tuyên truyền trước đó, vài phút sau, bế tắc của anh đã hoàn toàn được cởi bỏ.
Đúng vậy, sao mình lại không nghĩ ra chứ!
Phí tuyên truyền Khương tổng cho =0, nói cách khác, bộ phim của bọn họ không có tuyên truyền.
Nhưng mà, nếu bộ phim của bọn họ chiếu cùng lúc với bộ đầu tư khủng kia, lại cùng đề tài, cùng thể loại, hai bên đánh nhau! Vậy thì bản thân nó cũng là một cách tuyên truyền tốt nhất rồi.
Phó tổng giám đốc Nhậm không nhịn được mà thầm khen ngợi trong lòng, Khương tổng còn trẻ mà đã có tầm nhìn xa trông rộng như vậy, sự phát triển của công ty bọn họ sẽ không thể đo lường.
Anh lễ độ cung kính nói: “Vâng, Khương tổng.”
Bộ phim “Lửa giận săn thú” nhất định phải lỗ tiền!
Khương Tự tự nhận mình đã chuẩn bị vẹn toàn rồi.
Đầu tiên, bọn họ sử dụng hình thức vừa quay vừa đổi chỗ, thời gian quay phim kéo dài, phí tổn sẽ tăng lên.
Hai ngày trước Hàng Dĩ Thanh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh ta không muốn kéo dài tiến độ quay phim của đoàn nhưng Khương Tự bắt anh ta nằm bệnh viện tĩnh dưỡng cho tốt, dưỡng bao lâu cũng được, dù sao cô có tiền mà.
Khoản tiêu tiền này, OK.
Thứ hai, bộ phim này không có bất cứ hoạt động tuyên truyền nào, gần như tàng hình trên các trang mạng xã hội lớn. Số ít người xem đều là tới mắng, người khác thì chỉ cần nhìn tên đoàn phim là lập tức chạy, còn ai sẽ click vào xem nội dung kịch bản là gì chứ.
Khoản lưu lượng, Khương Tự cảm thấy mình nắm chắc rồi.
Thứ ba, cô lựa chọn chiếu cùng thời gian với một bộ phim khác chung thể loại. Bộ phim này vừa có đạo diễn kém cỏi nhất, diễn viên kém cỏi nhất, ngay cả kịch bản cũng do đạo diễn tự chắp bút. Mà bộ phim được đầu tư khủng kia thì sao? Theo lời phó tổng giám đốc Nhậm thì thành viên đoàn phim đó rất mạnh, là một bộ phim chắc chắn sẽ hot, chưa phát sóng đã được kỳ vọng cực cao.
Khương Tự sẽ chờ, chờ bộ phim của cô bị bộ phim kia treo lên đánh.
Vài ngày sau, “Lửa giận săn thú” đột nhiên bất ngờ tuyên bố thời gian công chiếu, 20 giờ ngày 6 tháng 2.
Phía Weibo chính chủ không có nhiều fans, điểm chú ý của các cư dân mạng chính là nó mà cũng dám chiếu cùng ngày với bộ phim truyền hình “Chắp cánh” kia.
[Cao tầng của công ty điên rồi sao? Đánh nhau với “Chắp cánh”? Lấy đâu ra tự tin thế?]
[Có thể là Mâm Xôi Vàng cho bọn họ dũng khí, xem diễn viên chính chưa? Tổ hợp siêu nát, một đám nát, tôi cá bộ phim này sẽ phá kỷ lục là bộ phim chiếu mạng được đánh giá thấp nhất lịch sử.]
[Hàng Dĩ Thanh? Vệ Độ? Cậu nói như vậy làm tôi lại có hứng thú rồi. Hai người này kết hợp với nhau có thể thành phụ + phụ = chính không?]
[Phụ + phụ = chính cái rắm, fans của Hàng Dĩ Thanh còn chuyển thành người qua đường kìa, kỹ thuật diễn của anh ta như nào chẳng lẽ trong lòng anh ta không biết? Yên phận làm nhạc đi, đừng đâu đâu cũng chen một chân chứ.]
[Bộ phim mạnh nhất năm nay và bộ phim kém nhất năm nay? “Lửa giận săn thú” chắc chắn sẽ bị bộ phim “Chắp cánh” treo lên đánh, cách làm của đoàn phim này nực cười thật.]
[Fans “Chắp cánh” theo đoàn ngắm cảnh tới đây, xem trong hòa bình, đừng cãi nhau, chờ phim công chiếu!]
Cư dân mạng nghị luận ồn ào huyên náo, mà sau khi official Weibo của “Lửa giận săn thú” công bố thời gian chiếu xong thì bật chế độ logout, cực kỳ khiêm tốn.
Một nhà đầu tư – quý cô J khiêm tốn, đầu tư vào một bộ phim kém cỏi.
Tục truyền người này đầu tư 200 triệu, giai đoạn đầu đã dùng gần như hết tiền đầu tư, bởi vì vừa quay vừa chuyển chỗ đổi cảnh nên ở phần giới thiệu cũng không thấy được toàn cảnh bộ phim.
20 giờ ngày 6 tháng 2, hai bộ phim đồng thời công chiếu.
Bên phía “Chắp cánh” một lần chiếu 6 tập, “Lửa giận săn thú” mới có 3 tập đầu.
Đoàn phim “Chắp cánh” có sự góp mặt của nhiều gương mặt tài năng, không phụ sự mong đợi của mọi người, vừa mới phát sóng đã có rất nhiều người ngồi canh.
Mà bên “Lửa giận săn thú” thì không có nhiều người xem lắm.
Bọn họ cày xong “Chắp cánh” thì đã tới rạng sáng.
Có người xem phim đến ngủ không được, bỗng nhiên nghĩ tới bộ phim kém cỏi nhà bên, quyết định đi liếc một cái.
Bộ phim chìm nghỉm ít được chú ý đến mức khiến người ta nổi điên, đạo diễn Vệ Độ lại dám lớn mật chiếu vào ngày này, chỉ có thể nói, anh ta điên rồi.
Có khả năng Hàng Dĩ Thanh cũng bị Mâm Xôi Vàng kích thích, chẳng những tiếp tục đóng phim mà còn hợp tác với đạo diễn như Vệ Độ. Nếu không phải mắt bị mù thì thật sự không thể tìm thấy lý do để giải thích loạt hành động quái dị này của anh.
Click vào tập đầu tiên của “Lửa giận săn thú”, làn đạn đều là tiếng cười nhạo.
[Ngưỡng mộ danh tiếng nên tới xem bộ phim truyền hình kém cỏi nhất!]
[Đoàn ngắm cảnh Weibo + 1, hy vọng mở đầu đừng làm chúng ta thất vọng ha ha ha ha ha.]
[Tôi đã nói Hàng Dĩ Thanh nên đi đóng phim nhiều vào, diễn kém cũng không sao, cap lại làm gói meme.]
Lúc mới bắt đầu, người xem còn cười nhạo bộ phim này không biết tự lượng sức mình.
Năm phút trước, bọn họ đều đang mắng, mà khi lực chú ý tập trung vào màn hình thì lại không nỡ rời mắt.
Xem được một nửa, cốt truyện bước dần sang đoạn hấp dẫn, làn đạn đã không có ai nhắc lại lời châm chọc trước đó nữa.
[Là ảo giác của tôi sao? Hình như bộ phim này khá hay đấy chứ.]
[Tôi còn tưởng là phim hài, tôi đi nhầm phim trường à, vì sao nước mắt tôi lại đang rơi?]
[Không phải chứ, diễn viên vừa rồi là Hàng Dĩ Thanh? Tôi hoàn toàn không nhận ra luôn! Anh ta hòa làm một với nhân vật rồi.]
[Vệ Độ viết kịch bản tốt vậy ư? Vì sao bộ phim trước đó lại quay thành dáng vẻ kia?]
[Nói nhỏ cho nghe nhé, bộ phim trước đó Vệ Độ quay kém là có nguyên nhân. Lúc ấy nam nữ chính đều mang biên kịch của mình vào đoàn phim, kịch bản bị sửa đến mẹ ruột của nó còn chẳng nhận ra, dù có cắt nối biên tập tốt thế nào cũng không thể xoay chuyển.]
[Đệch, nói vậy thì người đầu tư kia cũng quá trâu bò rồi!]
Ngày hôm sau công chiếu, các cư dân mạng tự tuyên truyền cho “Lửa giận săn thú”.
Phó tổng giám đốc Nhậm nhìn đề tài thảo luận của cư dân mạng, anh gạt Khương Tự, chi ngân sách mua mấy cái hot search ở vị trí thấp. Không ngờ, hot search nhanh chóng leo lên.
Các cư dân mạng khác không cho rằng bộ phim này thật sự hay, đa phần là nghe danh mà tới ngày càng nhiều.
Bọn họ càng không tin thì càng muốn xem.
Kết quả, mỗi một người nghe danh bộ phim kém cỏi này mà tới thì đều rớt hố!
Buổi chiều ngày hôm sau, Khương Tự ở nhà thưởng thức bộ nail xinh đẹp của mình, là kiểu dáng mới thiết kế năm nay, mỗi móng đều khác nhau, tinh xảo cực kỳ.
Cô nhìn móng tay, đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Khương Tự gọi quản gia Trịnh tới: “Có phải “Lửa giận săn thú” đã phát sóng rồi không?”
Mặt quản gia Trịnh đầy ý cười, ông cầm điện thoại, click mở official Weibo: “Cô chủ, đây là số liệu báo cáo trên Weibo.”
Khương Tự liếc mắt một cái, ánh mắt khẽ khựng lại, cô trừng to mắt nhìn chăm chú.
[“Lửa giận săn thú” giành chiến thắng sau khi công chiếu hai ngày]
Tổng lượng xem đột phá 3 triệu!
Mỗi tập phim đều có hơn triệu lượt xem!
Số lượng bình luận hơn 40 vạn!
…
Những số liệu này quá lớn, Khương Tự hơi kinh hách.
Mỗi tập đều hơn triệu?
Cô không phải người trong nghề nên không rõ tình huống hiện tại ở giới giải trí lắm, có khả năng đây chỉ là một con số bình thường thôi.
Đối với phim truyền hình hiện đại thì có lẽ số liệu như vậy đã là kém rồi.
Ừ, nhất định là thế.
Khương Tự hòa hoãn lại, tự xây dựng tâm lý cho mình.
Cô chỉ vào điện thoại, hỏi quản gia Trịnh: “Số liệu này của “Lửa giận săn thú” là rất thảm phải không?”
Quản gia Trịnh kinh ngạc: “Sao có thể thưa cô chủ. Đây là bộ phim có số liệu cao nhất từ đầu năm tới giờ, trên mạng đều nói bộ phim này rất có khả năng thành cơn sốt.”
Khương Tự:…?
Cô cẩn thận tiêu hóa mới xác định mình không nghe lầm. Bộ phim này không những không chìm mà còn hot, lại còn là thành tích tốt nhất từ đầu năm tới giờ? Nói vậy mà là nói sao?
Khương Tự vuốt ngực, quá khó tin.
Hiện giờ khẩu vị của người xem đều bị làm sao thế? Xem phim dở mà còn thấy hấp dẫn?
Vì chứng minh ánh mắt của mình không sai, Khương Tự click mở “Lửa giận săn thú”, cũng đâm đầu vào màn hình.
Theo nội dung triển khai của bộ phim, cô dần chìm đắm trong đó, đến cuối cùng, chân mày càng nhăn càng chặt.
3 tập đầu tiên, tiết tấu nội dung bộ phim chặt chẽ, bố cục đủ thẩm mỹ, ngay cả đoạn quay chậm cũng rất có mỹ cảm…
Năng lực đạo diễn của Vệ Độ tiến bộ thần tốc, mỗi diễn viên đều bám sát vào nhân vật, diễn cực kỳ dụng tâm, thậm chí ngay cả Hàng Dĩ Thanh cũng thể hiện tốt mỗi cảnh quay.
Khương Tự suýt chút nữa tức hôn mê bất tỉnh.
Vì sao Vệ Độ lại quay tốt như thế? Vì sao Hàng Dĩ Thanh diễn mà như không diễn vậy?
Ai có thể nói cho cô biết, rốt cuộc hai người bọn họ thông suốt từ bao giờ không?
Vì tìm ra đáp án, Khương Tự click vào video phỏng vấn “Lửa giận săn thú”.
Trước màn hình, đạo diễn Vệ Độ và diễn viên Hàng Dĩ Thanh đều khó kìm lòng, mỗi câu nói đều phát ra từ tận đáy lòng.
Vệ Độ than thở khóc lóc ở phim trường: “Tôi gặp một quý nhân, bởi vì có cô ấy thưởng thức nên tôi mới có thể một lần nữa ngồi trước máy quay làm một đạo diễn. Kịch bản này tôi viết đã 5 năm rồi, 5 năm ấy tôi chỉnh sửa vô số lần nhưng không kéo được nhà đầu tư. Khi tôi rơi xuống vực sâu, tôi gặp được quý cô J, kịch bản này mới có thể tỏa sáng!”
Hàng Dĩ Thanh dựa vào thành giường bệnh, đôi mắt rưng rưng: “Năm trước, tôi cho rằng con đường diễn viên của tôi đã đi tới chặng cuối rồi. Nhưng tôi gặp một quý nhân, cô ấy không hề cho rằng tôi là một diễn viên yếu kém. Cô ấy rất ít khi trách mắng tôi, tôi còn học được cách tự phát huy diễn xuất. Tôi tin, những người không biết diễn phim như tôi nhất định có thể học được điều gì đó từ trường hợp của tôi!”
Sau khi đoạn phỏng vấn được phát sóng, bốn đề tài nhanh chóng bay lên trên hạng 30 hot search!
#Quý cô J thần bí#
#Cái gì là kỹ năng diễn xuất tự phát huy#
#"Lửa giận săn thú" 5 năm mài một kiếm#
#Nhóm Mâm Xôi Vàng ngược gió xoay người#
Các cư dân mạng đều sôi nổi suy đoán, rốt cuộc vị quý cô J này là ai?
Quý cô J có phong cách riêng lại có mắt đầu tư, cùng với năng lực cực kỳ chuyên nghiệp, thậm chí có một bộ phận diễn viên đã bắt đầu nghiên cứu tinh túy trong “kỹ thuật diễn xuất tự phát huy”.
Khương Tự: “…”
Hướng đi này hoàn toàn khác với những gì cô tưởng tượng, trước mắt cô tối sầm, suýt làm rớt điện thoại.
Khương Tự thầm hạ quyết tâm.
Không, đây chỉ là một lần vô tình, ngoài ý muốn mà thôi.
Cô nhất định có thể tìm được cơ hội mới để nện tiền xuống!