Chương 6
Tôi cố ý đợi đến rạng sáng, xác định chắc chắn đèn trong nhà Bùi Viên tắt rồi mới xuất phát đến chỗ cửa hàng kia. Tôi đã mua loại kìm sắc bén dùng tốt nhất, nhẹ nhàng cắt khóa xích rồi kéo kẹt cửa ra chui vào trong, sau cùng đóng cửa lại y như ban đầu.
Ôm túi đựng mèo, tôi nghe theo mèo đen chỉ huy, mò mẫm đi sâu vào cửa hàng trong bóng đêm. Đi mãi đến khi chạm vào vách tường cuối cùng thì mèo đen mới nhắc tôi tìm một cây thang đi xuống.
“Đi xuống?” Tôi ngạc nhiên nói: “Ý mày là chỗ này có tầng hầm à?”
“Ừa, tụi tui vẫn luôn bị nhốt ở bên dưới.” Mèo đen liếm móng vuốt, nhắm mắt trả lời: “Sâu dưới tầng hầm có một cánh cửa, cô mở nó ra đi, đồng bọn của tui ở đó hết.”
“Trời đất... không có chỉ dẫn thì đúng là không cách nào tìm được.”
Tôi mở đèn điện thoại lên, cẩn thận sờ soạng miếng gạch có vẻ khác với mấy miếng xung quanh. Tôi tìm được đường vào ở dưới cái bàn, đi xuống tầng hầm theo ánh đèn mờ mịt.
Mùi tanh thối rữa rất khó ngửi. Tôi nín thở nhanh chóng đi xuống, tự cổ vũ bản thân, chuẩn bị tinh thần sẵn sàng rồi nhảy xuống cây thang. Đến khi đẩy cánh cửa trước mặt ra thì tôi không nhịn được nữa.
Dấu vết dưới đất còn chưa khô, ba mặt tường chất kín lồng sắt làm tôi sợ đơ người, đứng ngay cửa như một con rối gỗ.
Tôi run rẩy hướng điện thoại qua những cái lồng sắt, thấy được vô số những con vật xa lạ lẫn quen thuộc đang nhìn lại tôi. Trong này có con mèo tôi từng triệt sản qua, có con chó tôi từng gặp được trong khu dân cư, một đám chuột kêu chít chít loạn cả lên, còn có cá vàng phun bong bóng trong hồ nước.
Đã thế còn có động vật được quốc gia bảo vệ cấp độ hai như khỉ, chim sẻ và rùa đen các loại.
Tôi đạp phải vũng máu chim én, định đến gần thả hết đám động vật đang gây ồn này ra.
Đặc biệt là một con mèo đang cuộn tròn trong lồng có tên là Thái Thái: “Mèo dê, tao tới cứu mày đây.”
Tôi lại gần nó cười nói: “Mừng không, tao tới rồi.”
“Chạy!!!” Bỗng dưng Thái Thái bị cắt cổ họng ngẩng đầu lên, lạc giọng thét vào mặt tôi: “Hắn ở sau lưng cô kìa!”
Sau ót bị nện mạnh, nháy mắt trước mặt tôi biến thành một màu đen. Trong bóng tối có ai đó đến gần tôi, dán vào tai tôi phấn khích nói: “Bác sĩ Vương! Chào buổi tối! Cô đến đây... ha ha ha ha... cô đến rồi!”
“Tôi biết mà, tôi biết nhất định cô sẽ đến ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha! Tôi biết đường nào cô cũng đến mà! Tôi chỉ cần ngồi ở nhà xem các thiết bị điều khiển từ xa thôi mà cô đã đâm đầu vào lưới ha ha ha ha ha! Giỏi quá, quá là giỏi!”
Tôi bị nện hết lần này đến cái khác, Bùi Viên bóp cổ tôi dí vào lồng sắt, búa nhỏ giơ cao lên chuẩn bị đập vào đầu tôi thêm lần nữa. Tôi giơ tay chặn lại được nhưng điện thoại bị đập nát, vỡ thành từng mảnh nhỏ ghim vào lòng bàn tay tôi.
“A... bác sĩ Vương.” Bùi Viên thở hổn hển: “Thế này thì cô sẽ chết trong tay tôi mất.”
Tôi không thở nổi, cũng không cách nào nhìn rõ được. Đầu tôi đau quá, bị đập nhiều đến nỗi chết lặng luôn rồi. Tôi giãy giụa, cố gắng bẻ tay hắn ra nhưng không còn sức.
Bị bóp cổ, tát mặt, bị ấn vào tường cố ý cọ xát, máu không ngừng bị bòn rút ra ngoài khiến tôi không thể cảm nhận được cơn đau của chính mình.
Lần cuối cùng bị nhấn vào lồng sắt, hô hấp của tôi chỉ còn lại hơi tàn. Gương mặt nghẹn tím, đôi tay run rẩy, chân thì vùng vẫy yếu ớt, từng bộ phận trên cơ thể đang kêu gào rằng tôi đã sức cùng lực kiệt.
Các con vật đang kêu lên đầy thảm thiết. Tiếng khóc của Thái Thái ở sát bên tai tôi, nó cố hết sức vươn móng vuốt ra khỏi lồng để cào Bùi Viên mà không được.
Tôi nghe thấy Thái Thái khóc, nghe thấy tất cả bọn chúng đang khóc. Chúng nó đang tưởng niệm cái chết đang đến gần với tôi, giống như đang tưởng niệm những người bạn đã ra đi.
“Bác sĩ Vương!” Thái Thái nức nở: “Tui không nên kêu cô tới đây, tui sai rồi! Tại tui hại cô!”
Nó khóc thật thảm, như đứa trẻ bất lực và tuyệt vọng. Mà đâu phải chỉ có một mình nó, ở nơi này còn hơn một trăm sinh mạng khác.
Không thể chết...
Tôi tự nhủ với bản thân mình, ít nhất không thể chết ở đây.
Có một cảm giác khó giải thích được ập vào lòng, tôi mở đôi mắt bị máu chảy kín ra, giữa cơn hoang mang tìm được cặp đồng tử hung tợn của Bùi Viên. Bằng chút hơi tàn còn sót lại, tôi chọc hai ngón tay tới, tàn nhẫn mà chính xác đâm vào hốc mắt hắn rồi cong đầu ngón tay lại.
Bùi Viên thét lên đinh tai nhức óc. Tôi kiên cường chịu đựng cảm giác ghê tởm, không muốn ngất đi tại lúc này. Tôi nhanh chóng bò dậy, nhặt cây búa nhỏ lên đập vào đầu hắn!
Mặt hắn dính đầy máu, che hai mắt lại ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự. Tôi lỡ chân đạp vào người hắn mà không thấy phản ứng gì.
“Chết...?”
Mơ mơ màng màng, tôi lẩm bẩm lên tiếng, xác nhận hắn không còn phản ứng nữa mới móc chìa khóa từ túi hắn ra. Tôi đi đến chỗ đám Thái Thái, nhưng tôi không khống chế được hai chân mình nữa rồi.
Mới có một bước mà tôi đã đâm đầu xuống đất, máu không ngừng hộc ra từ trong miệng.
Thái Thái gấp gáp khóc lớn trong lồng sắt, không ngừng kêu tên tôi cho đến khi tôi mở khóa cửa ra.
“Cô cố chịu đựng!” Nó la lên: “Tui đi gọi người giúp cô!”
Dứt lời, nó mang theo bộ móng vuốt máu me be bét chạy ra ngoài. Tôi không để ý đến nó nữa, hoặc là bây giờ tôi đã không còn đủ lý trí để tự hỏi bất kỳ điều gì khác.
Tôi quỳ xuống đất, máy móc mở hết cái lồng này đến cái lồng kia. Trước khi ý thức trở nên mơ hồ, tôi cố hết sức làm xong mọi chuyện để không phải hối hận.
Tôi nói với một con chó đang vẫy đuôi liếm láp mặt tôi: “Đi tìm...”
Tôi còn chưa nói xong đã rơi vào hôn mê.
...
Con chó nhỏ sửng sốt một lát, sau đó ngửa đầu lên trần nhà sủa như điên. Nó hung hăng tông vào lồng sắt khác, không màng bản thân bị thương khắp người, thành công làm những lồng sắt chồng lên nhau đổ xuống dưới.
Vài con vật chui ra khỏi lồng sắt bị vỡ. Có con vây xung quanh cô gái kêu to, có con thì vọt tới chỗ Bùi Viên cắn xé hoặc là nhảy lên mấy lồng sắt cố định chưa bị rơi xuống. Cũng có rất nhiều động vật chạy nối đuôi nhau thành hàng dài như dòng sông đổ ra ngoài, chúng nó gào thét, va chạm tất cả cánh cửa chúng nó tìm thấy được, sủa vào cửa sổ hoặc là leo lên ống nước cào cửa kính.
Vô số động vật nhỏ tấn công vào nơi ở của con người, thảm thiết cầu cứu bọn họ bằng loại ngôn ngữ không ai nghe hiểu.
[Mở cửa mở cửa! Có người bị thương!”
[Con cái đó đang chảy máu!]
[Cô ấy sắp chết vì cứu tụi này!]
[Có ai không! Cứu cô ấy với!]
[Cô ấy sắp chết rồi!]
Mọi người bị đánh thức, tuy nghe không hiểu bọn nó nói gì nhưng vẫn cảm nhận được chúng đang than khóc thê lương. Có người mặc áo khoác, có người thì cầm điện thoại ra ngoài.
“Sao thế này, sao nhiều mèo dữ vậy?”
“Con chó này kéo quần tôi, nó muốn kéo tôi đi chỗ nào đấy?”
“Trời ơi, sao cổ con mèo này toàn là máu vậy, nó muốn đưa tôi đi đâu à?”
Mọi người không rõ nguyên nhân nhưng vẫn góp phần vào dòng sông động vật thần kỳ ấy, bắt đầu quay trở về chỗ tầng hầm ban đầu.
Bọn họ đẩy cửa sắt, dẫm lên cây thang đi xuống dưới. Sau đó tất cả đều khiếp sợ trước cảnh tượng họ nhìn thấy:
“Mau! Gọi người biết lái xe tới đây! Cô gái này bị sốc nặng rồi!”
“Móa nó nhiều động vật quá, dưới đất toàn là máu!”
“Đậu phộng chỗ này là cửa hàng của thằng nhóc họ Bùi mà! F*ck! Những người khác đâu rồi!”
“Đúng là làm bậy mà, thằng khốn trốn dưới hầm làm chuyện thiếu đạo đức thế này!”
Bọn họ luống cuống tay chân, một bộ phận người vội vã bế cô gái chạy ra ngoài, một bộ phận khác thì tiếp tục đập vỡ mấy lồng sắt vững chãi ra để cứu hộ động vật, một bộ phận khác lại là...
“Đậu phộng thằng mặt người dạ thú!”
Phát hiện Bùi Viên nằm ngất trong góc, có người khinh bỉ nhổ nước miếng vào mặt hắn, sau đó hiểm độc đạp hắn mấy chân, tỏ ra không biết gì vừa huýt sáo vừa đá vào vật thể hình trái cà nào đó của hắn.
Đến khi mọi người làm xong mọi chuyện mới không cam lòng kéo chân hắn ra ngoài.
...
Tôi may mắn không chết. Tuy là trên đầu để lại sẹo, khả năng sau này nhìn không được đẹp lắm nhưng may mắn là giữ được mạng sống.
Đợi một khoảng thời gian sau tôi có thể lấy lại tự chủ, giao tiếp được rồi thì kể mọi chuyện lại cho cảnh sát nghe. Tôi giấu khả năng có thể nghe được ngôn ngữ động vật, còn lại đều nói hết tất cả.
Căn cứ vào những gì tôi cung cấp, cùng với những thứ lục soát được từ chỗ Bùi Viên, thằng khốn đó đã được ăn cơm tù như tôi mong ước.
Không phải chỉ vì tấn công tôi, tên khốn đó còn hành hạ đến chết động vật được quốc gia bảo hộ cấp độ hai, lột da khỉ và chim én làm tiêu bản để trong nhà chiêm ngưỡng không khác gì tên biến thái. Nhiều tội cộng lại, hắn nhất định ăn hơn ba mươi năm cơn tù.
Bạn bè đồng lõa có cùng sở thích với hắn nhanh chóng sa lưới, cùng hắn cạo đầu ngồi xổm trong cục cảnh sát, được hưởng chế độ một ngày ba bữa cơm đúng giờ đúng giấc.
Tôi rất vui lòng, rất vừa ý kết cục của bọn họ.
Ngược lại, Thái Thái khó chịu lắm, nó làm ổ trên giường lẩm bẩm lầm bầm nói Bùi Viên xứng đáng chết, loại người tàn ác như hắn không nên được sống.
Tay của tôi không cử động được, chỉ có thể dùng chân xoa nhẹ bụng nó: “Được rồi, được rồi, đừng giận nữa. Tên đó ngồi tù xong ra ngoài cũng già chát rồi, không con không cái, bị mù cả đời thì kết cục thảm thiết là cái chắc, mày yên tâm đi.”
“Nhưng cô bị thương...” Nó cẩn thận nói một câu thì im luôn.
Tôi nghiêng đầu nhìn phong cảnh bên ngoài, sau đó lại quan sát hoa tươi và thư cảm ơn tràn ngập khắp phòng bệnh: “Có thể đổi lại bình an cho bọn mày cũng đáng giá lắm mà. Ông trời đã ban cho tao cơ hội được nghe thấy tiếng lòng của bọn mày, sao tao có thể làm ông ấy thất vọng được.”
“Một vết thương nhỏ đổi được nhiều mạng sống như vậy thì tao cũng bằng lòng.”
Gió thổi lung lay túi truyền dịch, Thái Thái hoảng sợ vội vàng nhảy xuống giường rồi lao lên cửa sổ.
Tôi nhìn tay chân nó vụng về mà không nhịn được cười.
“Có thể nghe hiểu được tụi mày thật tốt quá.” Tôi nói: “Cuộc đời tao càng có ý nghĩa hơn rồi đúng không?”
Cơ duyên này giúp tôi mở ra cánh cửa trước không ai vào, sau cũng không ai có thể gõ. Từ nay tôi sẽ tận dụng cơ duyên này đi cứu trợ càng nhiều động vật nhỏ khác.
Cuộc đời viên mãn, chúng nó đáng giá, như thế là đã đủ rồi.
.....
(Hoàn thành)
Ôm túi đựng mèo, tôi nghe theo mèo đen chỉ huy, mò mẫm đi sâu vào cửa hàng trong bóng đêm. Đi mãi đến khi chạm vào vách tường cuối cùng thì mèo đen mới nhắc tôi tìm một cây thang đi xuống.
“Đi xuống?” Tôi ngạc nhiên nói: “Ý mày là chỗ này có tầng hầm à?”
“Ừa, tụi tui vẫn luôn bị nhốt ở bên dưới.” Mèo đen liếm móng vuốt, nhắm mắt trả lời: “Sâu dưới tầng hầm có một cánh cửa, cô mở nó ra đi, đồng bọn của tui ở đó hết.”
“Trời đất... không có chỉ dẫn thì đúng là không cách nào tìm được.”
Tôi mở đèn điện thoại lên, cẩn thận sờ soạng miếng gạch có vẻ khác với mấy miếng xung quanh. Tôi tìm được đường vào ở dưới cái bàn, đi xuống tầng hầm theo ánh đèn mờ mịt.
Mùi tanh thối rữa rất khó ngửi. Tôi nín thở nhanh chóng đi xuống, tự cổ vũ bản thân, chuẩn bị tinh thần sẵn sàng rồi nhảy xuống cây thang. Đến khi đẩy cánh cửa trước mặt ra thì tôi không nhịn được nữa.
Dấu vết dưới đất còn chưa khô, ba mặt tường chất kín lồng sắt làm tôi sợ đơ người, đứng ngay cửa như một con rối gỗ.
Tôi run rẩy hướng điện thoại qua những cái lồng sắt, thấy được vô số những con vật xa lạ lẫn quen thuộc đang nhìn lại tôi. Trong này có con mèo tôi từng triệt sản qua, có con chó tôi từng gặp được trong khu dân cư, một đám chuột kêu chít chít loạn cả lên, còn có cá vàng phun bong bóng trong hồ nước.
Đã thế còn có động vật được quốc gia bảo vệ cấp độ hai như khỉ, chim sẻ và rùa đen các loại.
Tôi đạp phải vũng máu chim én, định đến gần thả hết đám động vật đang gây ồn này ra.
Đặc biệt là một con mèo đang cuộn tròn trong lồng có tên là Thái Thái: “Mèo dê, tao tới cứu mày đây.”
Tôi lại gần nó cười nói: “Mừng không, tao tới rồi.”
“Chạy!!!” Bỗng dưng Thái Thái bị cắt cổ họng ngẩng đầu lên, lạc giọng thét vào mặt tôi: “Hắn ở sau lưng cô kìa!”
Sau ót bị nện mạnh, nháy mắt trước mặt tôi biến thành một màu đen. Trong bóng tối có ai đó đến gần tôi, dán vào tai tôi phấn khích nói: “Bác sĩ Vương! Chào buổi tối! Cô đến đây... ha ha ha ha... cô đến rồi!”
“Tôi biết mà, tôi biết nhất định cô sẽ đến ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha! Tôi biết đường nào cô cũng đến mà! Tôi chỉ cần ngồi ở nhà xem các thiết bị điều khiển từ xa thôi mà cô đã đâm đầu vào lưới ha ha ha ha ha! Giỏi quá, quá là giỏi!”
Tôi bị nện hết lần này đến cái khác, Bùi Viên bóp cổ tôi dí vào lồng sắt, búa nhỏ giơ cao lên chuẩn bị đập vào đầu tôi thêm lần nữa. Tôi giơ tay chặn lại được nhưng điện thoại bị đập nát, vỡ thành từng mảnh nhỏ ghim vào lòng bàn tay tôi.
“A... bác sĩ Vương.” Bùi Viên thở hổn hển: “Thế này thì cô sẽ chết trong tay tôi mất.”
Tôi không thở nổi, cũng không cách nào nhìn rõ được. Đầu tôi đau quá, bị đập nhiều đến nỗi chết lặng luôn rồi. Tôi giãy giụa, cố gắng bẻ tay hắn ra nhưng không còn sức.
Bị bóp cổ, tát mặt, bị ấn vào tường cố ý cọ xát, máu không ngừng bị bòn rút ra ngoài khiến tôi không thể cảm nhận được cơn đau của chính mình.
Lần cuối cùng bị nhấn vào lồng sắt, hô hấp của tôi chỉ còn lại hơi tàn. Gương mặt nghẹn tím, đôi tay run rẩy, chân thì vùng vẫy yếu ớt, từng bộ phận trên cơ thể đang kêu gào rằng tôi đã sức cùng lực kiệt.
Các con vật đang kêu lên đầy thảm thiết. Tiếng khóc của Thái Thái ở sát bên tai tôi, nó cố hết sức vươn móng vuốt ra khỏi lồng để cào Bùi Viên mà không được.
Tôi nghe thấy Thái Thái khóc, nghe thấy tất cả bọn chúng đang khóc. Chúng nó đang tưởng niệm cái chết đang đến gần với tôi, giống như đang tưởng niệm những người bạn đã ra đi.
“Bác sĩ Vương!” Thái Thái nức nở: “Tui không nên kêu cô tới đây, tui sai rồi! Tại tui hại cô!”
Nó khóc thật thảm, như đứa trẻ bất lực và tuyệt vọng. Mà đâu phải chỉ có một mình nó, ở nơi này còn hơn một trăm sinh mạng khác.
Không thể chết...
Tôi tự nhủ với bản thân mình, ít nhất không thể chết ở đây.
Có một cảm giác khó giải thích được ập vào lòng, tôi mở đôi mắt bị máu chảy kín ra, giữa cơn hoang mang tìm được cặp đồng tử hung tợn của Bùi Viên. Bằng chút hơi tàn còn sót lại, tôi chọc hai ngón tay tới, tàn nhẫn mà chính xác đâm vào hốc mắt hắn rồi cong đầu ngón tay lại.
Bùi Viên thét lên đinh tai nhức óc. Tôi kiên cường chịu đựng cảm giác ghê tởm, không muốn ngất đi tại lúc này. Tôi nhanh chóng bò dậy, nhặt cây búa nhỏ lên đập vào đầu hắn!
Mặt hắn dính đầy máu, che hai mắt lại ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự. Tôi lỡ chân đạp vào người hắn mà không thấy phản ứng gì.
“Chết...?”
Mơ mơ màng màng, tôi lẩm bẩm lên tiếng, xác nhận hắn không còn phản ứng nữa mới móc chìa khóa từ túi hắn ra. Tôi đi đến chỗ đám Thái Thái, nhưng tôi không khống chế được hai chân mình nữa rồi.
Mới có một bước mà tôi đã đâm đầu xuống đất, máu không ngừng hộc ra từ trong miệng.
Thái Thái gấp gáp khóc lớn trong lồng sắt, không ngừng kêu tên tôi cho đến khi tôi mở khóa cửa ra.
“Cô cố chịu đựng!” Nó la lên: “Tui đi gọi người giúp cô!”
Dứt lời, nó mang theo bộ móng vuốt máu me be bét chạy ra ngoài. Tôi không để ý đến nó nữa, hoặc là bây giờ tôi đã không còn đủ lý trí để tự hỏi bất kỳ điều gì khác.
Tôi quỳ xuống đất, máy móc mở hết cái lồng này đến cái lồng kia. Trước khi ý thức trở nên mơ hồ, tôi cố hết sức làm xong mọi chuyện để không phải hối hận.
Tôi nói với một con chó đang vẫy đuôi liếm láp mặt tôi: “Đi tìm...”
Tôi còn chưa nói xong đã rơi vào hôn mê.
...
Con chó nhỏ sửng sốt một lát, sau đó ngửa đầu lên trần nhà sủa như điên. Nó hung hăng tông vào lồng sắt khác, không màng bản thân bị thương khắp người, thành công làm những lồng sắt chồng lên nhau đổ xuống dưới.
Vài con vật chui ra khỏi lồng sắt bị vỡ. Có con vây xung quanh cô gái kêu to, có con thì vọt tới chỗ Bùi Viên cắn xé hoặc là nhảy lên mấy lồng sắt cố định chưa bị rơi xuống. Cũng có rất nhiều động vật chạy nối đuôi nhau thành hàng dài như dòng sông đổ ra ngoài, chúng nó gào thét, va chạm tất cả cánh cửa chúng nó tìm thấy được, sủa vào cửa sổ hoặc là leo lên ống nước cào cửa kính.
Vô số động vật nhỏ tấn công vào nơi ở của con người, thảm thiết cầu cứu bọn họ bằng loại ngôn ngữ không ai nghe hiểu.
[Mở cửa mở cửa! Có người bị thương!”
[Con cái đó đang chảy máu!]
[Cô ấy sắp chết vì cứu tụi này!]
[Có ai không! Cứu cô ấy với!]
[Cô ấy sắp chết rồi!]
Mọi người bị đánh thức, tuy nghe không hiểu bọn nó nói gì nhưng vẫn cảm nhận được chúng đang than khóc thê lương. Có người mặc áo khoác, có người thì cầm điện thoại ra ngoài.
“Sao thế này, sao nhiều mèo dữ vậy?”
“Con chó này kéo quần tôi, nó muốn kéo tôi đi chỗ nào đấy?”
“Trời ơi, sao cổ con mèo này toàn là máu vậy, nó muốn đưa tôi đi đâu à?”
Mọi người không rõ nguyên nhân nhưng vẫn góp phần vào dòng sông động vật thần kỳ ấy, bắt đầu quay trở về chỗ tầng hầm ban đầu.
Bọn họ đẩy cửa sắt, dẫm lên cây thang đi xuống dưới. Sau đó tất cả đều khiếp sợ trước cảnh tượng họ nhìn thấy:
“Mau! Gọi người biết lái xe tới đây! Cô gái này bị sốc nặng rồi!”
“Móa nó nhiều động vật quá, dưới đất toàn là máu!”
“Đậu phộng chỗ này là cửa hàng của thằng nhóc họ Bùi mà! F*ck! Những người khác đâu rồi!”
“Đúng là làm bậy mà, thằng khốn trốn dưới hầm làm chuyện thiếu đạo đức thế này!”
Bọn họ luống cuống tay chân, một bộ phận người vội vã bế cô gái chạy ra ngoài, một bộ phận khác thì tiếp tục đập vỡ mấy lồng sắt vững chãi ra để cứu hộ động vật, một bộ phận khác lại là...
“Đậu phộng thằng mặt người dạ thú!”
Phát hiện Bùi Viên nằm ngất trong góc, có người khinh bỉ nhổ nước miếng vào mặt hắn, sau đó hiểm độc đạp hắn mấy chân, tỏ ra không biết gì vừa huýt sáo vừa đá vào vật thể hình trái cà nào đó của hắn.
Đến khi mọi người làm xong mọi chuyện mới không cam lòng kéo chân hắn ra ngoài.
...
Tôi may mắn không chết. Tuy là trên đầu để lại sẹo, khả năng sau này nhìn không được đẹp lắm nhưng may mắn là giữ được mạng sống.
Đợi một khoảng thời gian sau tôi có thể lấy lại tự chủ, giao tiếp được rồi thì kể mọi chuyện lại cho cảnh sát nghe. Tôi giấu khả năng có thể nghe được ngôn ngữ động vật, còn lại đều nói hết tất cả.
Căn cứ vào những gì tôi cung cấp, cùng với những thứ lục soát được từ chỗ Bùi Viên, thằng khốn đó đã được ăn cơm tù như tôi mong ước.
Không phải chỉ vì tấn công tôi, tên khốn đó còn hành hạ đến chết động vật được quốc gia bảo hộ cấp độ hai, lột da khỉ và chim én làm tiêu bản để trong nhà chiêm ngưỡng không khác gì tên biến thái. Nhiều tội cộng lại, hắn nhất định ăn hơn ba mươi năm cơn tù.
Bạn bè đồng lõa có cùng sở thích với hắn nhanh chóng sa lưới, cùng hắn cạo đầu ngồi xổm trong cục cảnh sát, được hưởng chế độ một ngày ba bữa cơm đúng giờ đúng giấc.
Tôi rất vui lòng, rất vừa ý kết cục của bọn họ.
Ngược lại, Thái Thái khó chịu lắm, nó làm ổ trên giường lẩm bẩm lầm bầm nói Bùi Viên xứng đáng chết, loại người tàn ác như hắn không nên được sống.
Tay của tôi không cử động được, chỉ có thể dùng chân xoa nhẹ bụng nó: “Được rồi, được rồi, đừng giận nữa. Tên đó ngồi tù xong ra ngoài cũng già chát rồi, không con không cái, bị mù cả đời thì kết cục thảm thiết là cái chắc, mày yên tâm đi.”
“Nhưng cô bị thương...” Nó cẩn thận nói một câu thì im luôn.
Tôi nghiêng đầu nhìn phong cảnh bên ngoài, sau đó lại quan sát hoa tươi và thư cảm ơn tràn ngập khắp phòng bệnh: “Có thể đổi lại bình an cho bọn mày cũng đáng giá lắm mà. Ông trời đã ban cho tao cơ hội được nghe thấy tiếng lòng của bọn mày, sao tao có thể làm ông ấy thất vọng được.”
“Một vết thương nhỏ đổi được nhiều mạng sống như vậy thì tao cũng bằng lòng.”
Gió thổi lung lay túi truyền dịch, Thái Thái hoảng sợ vội vàng nhảy xuống giường rồi lao lên cửa sổ.
Tôi nhìn tay chân nó vụng về mà không nhịn được cười.
“Có thể nghe hiểu được tụi mày thật tốt quá.” Tôi nói: “Cuộc đời tao càng có ý nghĩa hơn rồi đúng không?”
Cơ duyên này giúp tôi mở ra cánh cửa trước không ai vào, sau cũng không ai có thể gõ. Từ nay tôi sẽ tận dụng cơ duyên này đi cứu trợ càng nhiều động vật nhỏ khác.
Cuộc đời viên mãn, chúng nó đáng giá, như thế là đã đủ rồi.
.....
(Hoàn thành)