Chương 13: Bán Nhân Sâm
Đêm đến khi mọi người trong nhà đã ngủ say, Hà Hưng Gia lén lút vào phòng vợ chồng Hà Kim Vượng đưa củ nhân sâm nhỏ cho họ xem cùng với củ bị heo rừng cắn.“Gì, mày lên núi sao? Trong núi đó có chó sói đấy.” Hà Kim Vương kinh nghiệm đầy mình, nhìn thấy Hà Hưng Gia mang nhân sâm về thì ông không khỏi ngạc nhiên.Bà Lý nghe chồng nói vậy thì hốt hoảng la làng: “Cái thằng khỉ gió, biết sức khoẻ không tốt mà bày đặt học người ta chạy vào rừng, lá gan mày cũng to lắm con à.”“Suỵt, Mẹ nói nhỏ thôi! Vết thương đó cũng sắp lành rồi. Chẳng qua vào núi đi dạo, trùng hợp thấy củ nhân sâm của con heo rừng nào đó cắn dở, nghi là xung quanh vẫn còn nên con cố đào sâu hơn nữa, ai ngờ đào được củ sâm này. Mai con đem củ này đi bán, còn củ kia để lại cho cha mẹ hãm lấy nước uống.”“Cha mẹ khoẻ chán, cần gì uống ba cái nước sâm đấy.”Hà Kim Vượng cầm củ nhân sâm nhỏ nhìn qua nhìn lại, gật gù: “Củ này tuy không lớn, nhưng chất lượng tốt đấy. Khi cha còn nhỏ cũng từng thấy người ta đào được nhân sâm một lần.”“Thế củ nhân sâm này đem đi bán thì được bao nhiêu tiền?” - Bà Lý hiếu kì hỏi.“Khó mà định giá được. Lúc nhỏ chiến tranh loạn lạc, ăn còn không có, vậy mà đã thấy người ta bán một củ sâm mấy trăm đồng đại dương rồi. Muốn bán thứ xa xỉ phẩm này thì phải lên thành phố lớn may ra có giá, chứ ở nông thôn ai dư tiền mà mua nhân sâm tẩm bổ.”Hà Hưng Gia cũng có chung suy nghĩ, ở nông thôn ăn còn không đủ cần gì nhân sâm để tẩm bổ. Nhưng thời này đi đâu cũng phải cần giấy giới thiệu, cho nên để lên được thành phố lớn thì chắc hơi khó. Thôi huyện hay phố cũng được, có người mua là được.Hà Hưng Gia để lại cho ông bà Hà phần nhân sâm khuyết, còn anh đem củ sâm nhỏ về phòng đặng sớm mai mang lên huyện bán.Mới tờ mờ sáng, Hà Hưng Gia đã khăn gói lên đường. Trước khi đi, anh không quên tìm một nơi vắng vẻ không người chôn củ sâm lớn xuống, sau đó nguỵ trang chỗ đất đó như chưa có chuyện gì xảy ra rồi tiến thẳng vào trong huyện.Hà Hưng Gia tìm đến con ngõ lần trước, quả nhiên gặp được hai gã đàn ông buôn bán thảo dược kia. Anh đứng quan sát một hồi, thấy xung quanh vãn người mới dám tiếp cận, hạ giọng hỏi: “Chỗ các anh có thu mua sâm núi không?”Hai gã đó nhìn Hà Hưng Gia một lượt từ đầu đến chân xong, lại nhìn về bảo bối anh lôi từ trong tay nải ra, thấy vậy một trong hai gã đàn ông nói: “Mày ở đây canh chừng, tao đưa thằng này tới chỗ anh Triệu.” - Sau đó liền phất tay ý bảo Hà Hưng Gia đi theo hắn.Lách qua hai con ngõ nhỏ, cuối cùng dừng lại trước một sân nhà, hẳn là anh Triệu gì đó đang ở trong đây. Hà Hưng Gia cẩn thận dò xét xung quanh mới dám bước vào.Tên Triệu ca khoảng tầm 30 tuổi, mắt kiếm mày sáng, ăn mặc tân thời, trong miệng phì phèo điếu thuốc nom như tài tử Hong Kong. Hắn nhìn thấy Hà Hưng Gia đĩnh đạc đi vào thì bèn hỏi:“Vị huynh đài này đến từ đâu ấy chứ hả?”“Đến từ đâu không quan trọng, ở đây có củ nhân sâm, anh có muốn mua không?”“Nhân sâm của anh rất tốt nhưng anh biết đó, ở chỗ chúng ta hiện giờ cơm còn không đủ ăn lấy tiền đâu ra mà mua nhân sâm, sợ đến củ nhâm sâm tròn méo ra sao họ còn chưa thấy bao giờ.”Hà Hưng Gia không hề dao động trước lời nói của đối phương: “Đại ca giỡn chơi hoài. Nhân sâm này vốn dĩ không bán cho người thường, có cung ắt có cầu, có người bán sẽ có người mua, huống hồ nhiều người nhờ nó mà sống được thêm vài năm nữa đấy”.Thấy Hà Hưng Gia dõng dạc như vậy Triệu ca liền có chút hứng thú, hắn nhìn anh từ trên xuống dưới đánh giá một lượt rồi cười nói: “Như vậy đi, tôi trả anh 150 đồng, được thì bán.”Thời buổi này 150 đồng bằng mấy tháng lương công nhân chứ ít ỏi gì, vả lại kiếm người mua rất khó, cái giá này nhìn chung cũng tạm chấp nhận được.“Anh Triệu thật phóng khoáng, giá 150 đồng quả thực tôi không ý kiến, nhưng có thể cho tôi hỏi thăm một chút tin tức không?”“ Sao? Anh muốn hỏi gì?”“Tôi muốn biết về chủ nhiệm Tôn, chủ nhiệm hồng vệ binh cùng con trai của ông ấy.”Hà Hưng Gia trước giờ rất thận trọng, không lẽ vì trốn tránh tên Tôn ca mà cả đời không bước chân ra khỏi cửa, sớm muộn gì anh cũng sẽ phải đụng độ với hắn, nên giờ cứ nghĩ đối sách trước đi là vừa.Triệu ca lúc này rất tò mò về Hà Hưng Gia, nhìn anh ta không giống như là nông dân bình thường. Nhưng nếu Hà Hưng Gia đã muốn hỏi thì anh đây cũng sẵn lòng trả lời.“Tôn chủ nhiệm tên đầy đủ là Tôn Kiến Tân, không phải người của huyện Khúc chúng ta, ông ấy được thuyên chuyển về đây từ hai năm trước, làm việc nhìn vào cũng rất nhiệt tình…” Không hiểu sao khi nói đến đây, Triệu ca cười nhạt rồi dập tắt điếu thuốc còn dang dở.