Chương 17: Tập Tành Cứu Trâu
Bản tính nhiều chuyện trỗi dậy, nhưng nắng nóng thế này Hà Hưng Gia cũng không buồn nhấc người lên để đi nghe ngóng tình hình.Lát sau đột nhiên thấy thằng Đại Hổ từ trong đám đông vọt ra, Hà Hưng Gia mừng như bắt được vàng, anh vẫy tay huýt thằng cháu lại.Từ hôm được cho kẹo, thằng Hổ Bự đã quên sạch vụ trứng gà lần trước, mà ngược lại càng thêm yêu quý Hà Hưng Gia. Vì thế khi vừa nghe tiếng chú tư gọi là nó ngoan ngoãn quẫy đuôi chạy tới thật nhanh.“Chú tư … đằng đó …con… con trâu bị gì á … nó cứ nằm ì dưới đất hoài à, mãi không chịu đứng dậy.” Chưa đợi Hà Hưng Gia hỏi thì Đại Hổ đã khai trước, nó vừa kể vừa thở hổn hển.Nghe xong, sau một hồi đắn đo, Hà Hưng Gia rốt cuộc cũng hạ quyết tâm nhấc mông lên đi xem sự tình cụ thể thế nào. Suy cho cùng cả gia tài của đội sản xuất chỉ có mỗi con trâu này, tốt nhất mày đừng có mệnh hệ gì nha trâu ơi.Hà Hưng Gia đến gần, luồn lách chen vào đám đông, thấy nhóm cán bộ mặt mày buồn bực đang vây quanh con trâu, ai nấy đều chống nạnh cau mày, vẻ mặt đầy ưu tư, lo lắng.Rảo mắt một vòng, Hà Hưng Gia bắt gặp Lưu Tiểu Sơn - thằng bạn thân chí cốt của nguyên chủ, anh liền không ngần ngại mà tiến lên dò hỏi: “ Ủa Sơn, con trâu bị sao vậy, ông Dương đâu?”Lão Dương ngày thường không chỉ chữa người mà còn có thể chữa một vài bệnh vặt cho động vật.“Con trâu này vẫn đang cày cấy bình thường thì đột nhiên ngã lăn ra đất, mọi người thi nhau kéo mãi mà nó vẫn không đứng dậy được. Ông Dương lại không có ở đây, thời tiết khắc nghiệt đâm ra nhiều người bị cảm nắng, nên trên công xã đã kêu gọi bác sĩ chân trần (1) ở các thôn cùng nhau đi rang thuốc rồi”Chết dở, lão Dương không có ở đây khiến cho Hà Hữu Thụ cùng mấy người quản lý càng thêm đau đầu.Đám đông xung quanh thi nhau xì xầm bàn tán, bỗng có một người cao giọng nói: “Giời oi thế này, có khi con trâu bị say nắng không chừng, hay trước mắt ta cứ đưa nó vào chỗ râm mát đã.”Hà Hữu Thụ nghe xong thấy có lý, bèn huy động mấy thanh niên trai tráng trong làng khiêng trâu vào nơi râm mát.Vài người đô con lực lưỡng túm tụm lại, dồn hết sức bình sinh ủn mông con trâu dậy, mới phát đầu tiên đột nhiên con trâu đã la oai oái. Hà Hưng Gia đứng ngay bên cạnh, tinh tường nghe được tiếng lòng trâu:“Hừumm! Ối giồi ôi đau chết tôi, đau chết tôi! Người gì đâu ngu như bò ý, không thấy chân tôi bị dằm đâm trúng hay sao mà mang tôi sang hết chỗ này lại đến chỗ khác. Áaaaa! Thằng nào vừa sờ mông tao đấy ?! Ối giồi ôi bớ làng nước ơi có dê xồm…có dê xồm!!”Hà Hưng Gia nhịn không được tủm tỉm cười, quay sang hỏi Lưu Tiểu Sơn: “Con này chắc là trâu cái hả?”“Đúng vậy, hàng hiếm đấy. Mà có gì không?“Không có gì.” Hà Hưng Gia vẫn giữ nguyên nụ cười, đáp.Thấy con trâu vẫn luôn miệng kêu đau, Hà Hưng Gia không cầm lòng mà tiến lại gần Hà Hữu Thụ nói:“Chú Thụ, con trâu này không phải bị say nắng đâu, theo con mắt tinh anh của cháu phán đoán thì nó đạp phải dằm rồi nên mới không đứng dậy nổi.”“Ơ thằng này sao mày biết?” - Hà Hữu Thụ kinh ngạc hỏi.“Thì … thì có lần cháu đi qua thôn bên cạnh chơi, thấy con trâu của bọn họ cũng không đứng dậy được, bọn họ lọ mọ dưới chân con trâu một hồi, y như rằng nhổ ra được một cái gai.”Nghe Hà Hưng Gia nói xong, Hà Hữu Thụ bán tín bán nghi mà đưa mắt về phía chân con trâu, vừa đen vừa dính đầy bùn đất kia. Thật sự nhìn không ra là có gai nha!Lúc này một giọng nói đanh đá bỗng cất lên. Và đó không ai khác chính là Trịnh Hồng Kỳ kế toán đội sản xuất: “Ơ cái thằng vắt mũi chưa sạch, biết cái gì mà nói, đừng có mà phán bừa. Con trâu này là tài sản của cả tập thể đấy, nghe theo mấy lời linh tinh của mày lỡ nó có mệnh hệ gì mày gánh nổi không?”“Trước mắt mọi người cứ trói chân con trâu lại, rồi rửa sạch bùn đất rồi lau thật khô. Đến lúc đó liền nhìn rõ có phải chân nó giẫm phải gai hay không, làm thử đi rồi biết xem tôi phán bừa không.” Đến nước này, Hà Hưng Gia hơi bất mãn rồi đấy. Nếu con trâu này bị bệnh cần đến thuốc thang, anh không dại gì mà pha thuốc bậy bạ cho nó uống. Vả lại trước khi xuyên về đây, anh đã từng xem trên ti-vi cách người ta nhổ gai ở chân con trâu ra như thế nào rồi.Lời Hà Hưng Gia nói cũng có lý chứ không phải không, Hà Hữu Thụ liền kêu dân làng cột chân trâu lên trước rồi tính tiếp. Ban nãy, Hà Hưng Gia có để ý con trâu cả buổi chỉ quặp mỗi cái chân trước lại, anh liền chủ động lại gần để kiểm tra, nâng cao cái chân đó lên rồi lấy đồ cạo sạch hết tất cả bùn đất, quả nhiên dưới lớp sình dày khô cứng đó là một cái lỗ nhỏ, nhìn kỹ vào chính là một mảnh dằm được ghim rất sâu, có vẻ đã giẫm phải một khoảng thời gian dài rồi.Không có nhiều thời gian, Hà Hưng Gia nhanh trí hỏi mượn cái liềm của người bên cạnh, sau đó dựa vào kiến thức xem được trên ti-vi, anh bắt đầu gọt từng lớp từng lớp móng của con trâu ra. Thấy vậy, đại đội trưởng sốt ruột gặng hỏi: “Hưng Gia! Liệu mày làm được không, nếu không thì đợi lão Dương về rút ra đi chứ nhìn mày làm sao tao thấy ớn quá.”“Thế thì ai đó đi đến nhà lão Dương xin một ít lá thuốc bôi ngoài da đi để cháu đắp lên vết thương của nó trước, chứ e là nó sẽ nhiễm trùng đấy, còn dư lại chờ ông Dương về xử lý nốt.”Điên thật! Làm như anh muốn ấy, nếu không phải tiếng kêu “Đau” thảm thiết của con trâu liên tục đập binh binh vào tai thì hơi sức đâu mà Hà Hưng Gia ra tay cứu chữa. Hơn nữa cứu được thì không nói, lỡ xui rủi chữa không hết thì có mà anh mang tội to.===Chú thích:(1)Bác sĩ chân đất là một thuật ngữ bắt đầu xuất hiện vào giữa "Cách mạng Văn hóa" vào những năm 1960 và 1970. Nó dùng để chỉ những nhân viên y tế có kiến thức và khả năng y tế nhất định, những người không có biên chế cố định và thường được phê duyệt và chỉ định bởi làng hoặc chính quyền cơ sở Họ chịu sự giám sát của trung tâm y tế thị trấn địa phương Lãnh đạo trực tiếp và hướng dẫn y tế, đặc điểm của họ là: vừa là nông dân vừa là bác sĩ, làm ruộng vào mùa vụ bận rộn, hành nghề y tế vào mùa thấp điểm, hoặc nhân viên y tế bán thời gian ở cơ sở nông thôn làm việc trong làm ruộng vào ban ngày và gửi thuốc cho bác sĩ vào ban đêm.