Chương 3: Cuộc gặp gỡ định mệnh (1)
Bíp___ Bíp
Quả đúng như dự đoán, Tư Vũ sáng sớm đã có mặt nhà Vương Hạo để chở anh đi học. Hôm nay hai người bọn họ học tiết của thầy giáo Giang – một người nổi tiếng khó tính, nếu nghỉ đến buổi thứ hai sẽ bị gạch tên khỏi danh sách lớp. Vương Hạo trong một lần say đã bỏ lỡ một tiết của thầy vì vậy anh không được để đến lỡ thêm một buổi nào nữa. Mặc dù bình thường hơi ham chơi nhưng cả Vương Hạo và Tư Vũ đều học rất giỏi, gần như đứng đầu khoa. Vì vậy, họ chính là hình mẫu lí tưởng của biết bao bạn nữ trong trường.
- Chà! Đến sớm đó! – Vương Hạo nói
- Tất nhiên! Tôi là Tư Vũ mà, cậu quên rồi à – Tư Vũ cười đùa
Bỗng nhiên, Mạn Nhu bước ra nhìn thấy Tư Vũ rồi mìm cười nói:
- Tư Vũ à con! Còn sớm vào ăn sáng cùng cô và lão gia nha.
- Dạ... – Tư Vũ ngượng ngùng
- Thôi khỏi! Đi thôi chúng ta sắp muộn rồi – Vương Hạo lạnh lùng nói
Thật ra bản thân Tư Vũ không phải quá ghét Mạn Nhu, nhưng anh cũng không yêu mến được vì anh là bạn thân của Vương Hạo, và chỉ là người ngoài cuộc. Tư Vũ quay sang thấy Vương Hạo đang nhìn xa xăm ngoài cửa sổ, anh liền hỏi:
- Sao cậu không thử một lần nói chuyện nghiêm túc với dì Mạn Nhu
- Không! Cậu đang đùa tôi đấy à...
- Hmm....
- Tập trung lái xe đi! Nay cậu hơi mất tập trung đó. Cần Vương Hạo này lái không?
- Thôi khỏi haha
Ngay lúc này tại kí túc xá, Tiểu Mễ cũng giật mình tỉnh giấc, mắt nhắm mắt mở nhìn ra cửa sổ, “oa... hôm nay thời tiết cũng không tồi”, cô thầm nghĩ, sau đó quay sang nhìn Hàm Chi:
- Chà cậu ấy ngủ ngon ghê! Nhìn góc nào cũng thấy thật xinh đẹp! Không hổ danh là bạn của Tiểu Mễ.
Nói xong, Tiêu Mễ lại nằm xuống ngủ tiếp, thế nhưng chỉ vài giây sau, cô lại một lần nữa giật mình tỉnh giấc:
- Ủa khoan, không phải hôm nay Hàm Chi phải đến lớp thầy Giang sớm sao? Sao còn chưa dậy...
Vừa nói, tay Tiểu Mễ lại với lên trên tìm điện thoại, “ TRỜI ƠI 6 GIỜ 30 RỒI Ư”. Tiểu Mễ hoảng hốt:
- Hàm Chi! Hàm Chi dậy đi muộn rồi! – Tiểu Mễ hốt hoảng xuống giường để chạy lại chỗ Hàm Chi, nhưng do quá mải nên cô vấp ngã “uỳnh” xuống đất “A...Đau quá”
Nghe thấy tiếng Tiểu Mễ ngã, Hàm Chi mới tỉnh dậy trong mơ hồ:
- Tiếng gì ồn ảo vậy cô nương! Định không để cho bạn ngủ ư...
- A.. đau quá – Tiểu Mễ vừa kêu vừa nói lớn – Dậy đi 6 giờ 30 rồi! 7 giờ là tiết học của thầy Giang bắt đầu đó! Cậu còn định ngủ đến bao giờ?
- Hả - Hàm Chi giật mình ngồi dậy – Cậu nói gì cơ? 6 giờ 30 phút rồi á? Ôi không...
Hàm Chi cuống cuồng dậy và chạy một mạch vào nhà tắm, “ Trời ơi cái điện thoại của mình sao lại không kêu vậy trời? Mình phải nhanh lên thôi nếu không sẽ muộn mất”. Và thế chỉ mất khoảng 10 phút là Hàm Chi đã chuẩn bị xong xuôi, cô mải mốt đeo chiếc túi rồi đi:
- Cảm ơn nha Tiểu Mễ! Nếu không có cậu chắc hôm nay tớ chết mất! Còn việc cậu ngã, tối về Hàm Chi này sẽ đền tội hihi
Nói xong, Hàm Chi chạy xuống bãi để xe và nhanh chóng di chuyển đến trường, “ Chà! Ngoài việc hơi vội ra thì thời tiết hôm nay cũng đẹp đó chứ!”, cô thầm nghĩ. Quả thật sau cơn mưa, bầu trời luôn trong xanh đến lại thường. Mặc dù chúng ta đề biết điều đó nhưng mỗi khi ngắm thì lại cảm thấy như vô cùng mới mẻ. Thi thoảng lại có những chiếc lá rơi nhẹ nhàng trên không trung, tiếng chim hót líu lo,... khung cảnh sân trường lúc này chỉ có thể miêu tả bằng hai từ “tuyệt đẹp”. Cuối cùng, Hàm Chi cũng đến nơi sau đó cô di chuyển đến bãi để xe. Thầy Giang có dặn cô cần phải đến sớm hơn các bạn học sinh lớp thầy vì thầy có nhiều điều muốn căn dặn. Cô cầm điện thoại lên xem mấy giờ:
- Trời! Chỉ còn 10 phút nữa là đến tiết học! Chắc thầy Giang đang đợi mình mất – Cô thở dài và tiếp tục chạy một mạch đến giảng đường
Tuy nhiên khi chạy qua khu vực để xe ô tô, do cô chạy quá nhanh mà một chiếc ô tô đang di chuyện tới đã vội vã bíp còi. Tiếng bíp còi vang lên một cách bất ngờ khiến Hàm Chi giật mình, cô trẹo chân và ngã nhào ra đất, bao nhiêu đồ đạc trong túi của cô cũng rơi tứ tung ra ngoài, Hàm Chi kêu lên:
- A.... Đau quá! Chuyện gì vậy trời!
Có vẻ như cú ngã vừa rồi khá đau, khiến chân cô bị trẹo và không thể đứng lên được. Lúc này, trong ô tô hai người đàn ông cũng nhanh chóng bước ra. Thì ra đó chính là xe của Tư Vũ. Thấy Hàm Chi ngã nhào ra đất, Tư Vũ liền cảm thấy có lỗi, vội vã nhặt đồ lên cho cô và nói:
- Cậu có sao không? Cho tôi xin lỗi vì tiếng bíp còi vừa rồi! Đợi tôi nhặt đồ xong cho cậu rồi tôi sẽ đỡ cậu đến phòng ý tế.
- Để tôi! Cậu dọn đồ giúp cậu ấy đi! – Vương Hạo vừa nói vừa quỳ một gối ghé sát người Hàm Chi – Để tôi bế cậu!
Hành động của Vương Hạo khiến Hàm Chi cảm thấy bất ngờ và đỏ mặt. Đây là lần đầu tiên cô đứng sát một người con trai đến vậy, “ Oah,.. cậu ta đẹp trai thật!”, cô thầm nghĩ, khuôn mặt thẫn thờ. Thấy Hàm Chi không trả lời và chỉ nhìn mình, Vương Hạo tiếp tục hỏi:
- Cậu có nghe tôi nói không?
- À.....à... mình... mình có
Hàm Chi giật mình trở về thực tại, cô tự nhủ: “Trời ơi! Hàm Chi ơi là Hàm Chi! Mày đang nghĩ cái quát gì vậy? Mấy người đó vừa làm mày ngã xong mà mày vẫn còn khen được ư?...”, cô tiếp tục trả lời:
- Không cần đâu! Giờ mình đang vội nên mình cần đi trước!
Đúng lúc này, Tư Vũ cũng thu dọn xong đồ cho Hàm Chi, anh nhẹ nhàng lại đỡ cô dậy và trả cô túi đồ:
- Cho mình xin lỗi lần nữa nhé! Cậu thực sự không sao chứ?
- À thật ra cũng là do mình chạy nhanh nên mới vậy! Mình không sao? Cảm ơn cậu...
Nói xong, Hàm Chi cần nhanh chóng di chuyển vì cô biết nếu mình không nhanh thầy Giang chắc chắn đang đợi và sẽ thất vọng về mình. Tuy nhiên, chân cô lại quá đau, có lẽ cô không biết mình đã bị trẹo chân. Vì thế Hàm Chi chỉ có thể di chuyện từng bước một vô cùng chậm rãi. Bỗng nhiên, ai đó đứng sau đã bế cô lên một cách nhanh gọn, nhẹ nhàng khiến cô vô cùng bất ngờ
- Tòa nhà này phải không? – Vương Hạo lạnh lùng nói
- À... phải rồi... nhưng không cần đâu! Cậu thả tôi xuống đi tôi có thể đi được. Mọi người đang nhìn kìa!
- Phòng bao nhiêu? – Vương Hạo không quan tâm lời Hàm Chi nói mà tiếp tục hỏi khiến Hàm Chi vô cùng khó xử
- Phòng HT-53...
- Phòng làm việc của thầy Giang?
- Đúng rồi!
Nói xong, Vương Hạo đưa Hàm Chi lên phòng làm việc của thầy Giang. Dáng vẻ ga lăng, đẹp trai và vô cùng ngầu của anh khiến mọi người xung quanh “Ồ” lên một tiếng vô cùng to, còn các bạn nữ ở đó thì tỏ vẻ ghen tuông, khó chịu. Tư Vũ sau nhìn thấy hành động vừa rồi của Vương Hạo thì chỉ mỉm cười nhẹ nhàng.
Quả đúng như dự đoán, Tư Vũ sáng sớm đã có mặt nhà Vương Hạo để chở anh đi học. Hôm nay hai người bọn họ học tiết của thầy giáo Giang – một người nổi tiếng khó tính, nếu nghỉ đến buổi thứ hai sẽ bị gạch tên khỏi danh sách lớp. Vương Hạo trong một lần say đã bỏ lỡ một tiết của thầy vì vậy anh không được để đến lỡ thêm một buổi nào nữa. Mặc dù bình thường hơi ham chơi nhưng cả Vương Hạo và Tư Vũ đều học rất giỏi, gần như đứng đầu khoa. Vì vậy, họ chính là hình mẫu lí tưởng của biết bao bạn nữ trong trường.
- Chà! Đến sớm đó! – Vương Hạo nói
- Tất nhiên! Tôi là Tư Vũ mà, cậu quên rồi à – Tư Vũ cười đùa
Bỗng nhiên, Mạn Nhu bước ra nhìn thấy Tư Vũ rồi mìm cười nói:
- Tư Vũ à con! Còn sớm vào ăn sáng cùng cô và lão gia nha.
- Dạ... – Tư Vũ ngượng ngùng
- Thôi khỏi! Đi thôi chúng ta sắp muộn rồi – Vương Hạo lạnh lùng nói
Thật ra bản thân Tư Vũ không phải quá ghét Mạn Nhu, nhưng anh cũng không yêu mến được vì anh là bạn thân của Vương Hạo, và chỉ là người ngoài cuộc. Tư Vũ quay sang thấy Vương Hạo đang nhìn xa xăm ngoài cửa sổ, anh liền hỏi:
- Sao cậu không thử một lần nói chuyện nghiêm túc với dì Mạn Nhu
- Không! Cậu đang đùa tôi đấy à...
- Hmm....
- Tập trung lái xe đi! Nay cậu hơi mất tập trung đó. Cần Vương Hạo này lái không?
- Thôi khỏi haha
Ngay lúc này tại kí túc xá, Tiểu Mễ cũng giật mình tỉnh giấc, mắt nhắm mắt mở nhìn ra cửa sổ, “oa... hôm nay thời tiết cũng không tồi”, cô thầm nghĩ, sau đó quay sang nhìn Hàm Chi:
- Chà cậu ấy ngủ ngon ghê! Nhìn góc nào cũng thấy thật xinh đẹp! Không hổ danh là bạn của Tiểu Mễ.
Nói xong, Tiêu Mễ lại nằm xuống ngủ tiếp, thế nhưng chỉ vài giây sau, cô lại một lần nữa giật mình tỉnh giấc:
- Ủa khoan, không phải hôm nay Hàm Chi phải đến lớp thầy Giang sớm sao? Sao còn chưa dậy...
Vừa nói, tay Tiểu Mễ lại với lên trên tìm điện thoại, “ TRỜI ƠI 6 GIỜ 30 RỒI Ư”. Tiểu Mễ hoảng hốt:
- Hàm Chi! Hàm Chi dậy đi muộn rồi! – Tiểu Mễ hốt hoảng xuống giường để chạy lại chỗ Hàm Chi, nhưng do quá mải nên cô vấp ngã “uỳnh” xuống đất “A...Đau quá”
Nghe thấy tiếng Tiểu Mễ ngã, Hàm Chi mới tỉnh dậy trong mơ hồ:
- Tiếng gì ồn ảo vậy cô nương! Định không để cho bạn ngủ ư...
- A.. đau quá – Tiểu Mễ vừa kêu vừa nói lớn – Dậy đi 6 giờ 30 rồi! 7 giờ là tiết học của thầy Giang bắt đầu đó! Cậu còn định ngủ đến bao giờ?
- Hả - Hàm Chi giật mình ngồi dậy – Cậu nói gì cơ? 6 giờ 30 phút rồi á? Ôi không...
Hàm Chi cuống cuồng dậy và chạy một mạch vào nhà tắm, “ Trời ơi cái điện thoại của mình sao lại không kêu vậy trời? Mình phải nhanh lên thôi nếu không sẽ muộn mất”. Và thế chỉ mất khoảng 10 phút là Hàm Chi đã chuẩn bị xong xuôi, cô mải mốt đeo chiếc túi rồi đi:
- Cảm ơn nha Tiểu Mễ! Nếu không có cậu chắc hôm nay tớ chết mất! Còn việc cậu ngã, tối về Hàm Chi này sẽ đền tội hihi
Nói xong, Hàm Chi chạy xuống bãi để xe và nhanh chóng di chuyển đến trường, “ Chà! Ngoài việc hơi vội ra thì thời tiết hôm nay cũng đẹp đó chứ!”, cô thầm nghĩ. Quả thật sau cơn mưa, bầu trời luôn trong xanh đến lại thường. Mặc dù chúng ta đề biết điều đó nhưng mỗi khi ngắm thì lại cảm thấy như vô cùng mới mẻ. Thi thoảng lại có những chiếc lá rơi nhẹ nhàng trên không trung, tiếng chim hót líu lo,... khung cảnh sân trường lúc này chỉ có thể miêu tả bằng hai từ “tuyệt đẹp”. Cuối cùng, Hàm Chi cũng đến nơi sau đó cô di chuyển đến bãi để xe. Thầy Giang có dặn cô cần phải đến sớm hơn các bạn học sinh lớp thầy vì thầy có nhiều điều muốn căn dặn. Cô cầm điện thoại lên xem mấy giờ:
- Trời! Chỉ còn 10 phút nữa là đến tiết học! Chắc thầy Giang đang đợi mình mất – Cô thở dài và tiếp tục chạy một mạch đến giảng đường
Tuy nhiên khi chạy qua khu vực để xe ô tô, do cô chạy quá nhanh mà một chiếc ô tô đang di chuyện tới đã vội vã bíp còi. Tiếng bíp còi vang lên một cách bất ngờ khiến Hàm Chi giật mình, cô trẹo chân và ngã nhào ra đất, bao nhiêu đồ đạc trong túi của cô cũng rơi tứ tung ra ngoài, Hàm Chi kêu lên:
- A.... Đau quá! Chuyện gì vậy trời!
Có vẻ như cú ngã vừa rồi khá đau, khiến chân cô bị trẹo và không thể đứng lên được. Lúc này, trong ô tô hai người đàn ông cũng nhanh chóng bước ra. Thì ra đó chính là xe của Tư Vũ. Thấy Hàm Chi ngã nhào ra đất, Tư Vũ liền cảm thấy có lỗi, vội vã nhặt đồ lên cho cô và nói:
- Cậu có sao không? Cho tôi xin lỗi vì tiếng bíp còi vừa rồi! Đợi tôi nhặt đồ xong cho cậu rồi tôi sẽ đỡ cậu đến phòng ý tế.
- Để tôi! Cậu dọn đồ giúp cậu ấy đi! – Vương Hạo vừa nói vừa quỳ một gối ghé sát người Hàm Chi – Để tôi bế cậu!
Hành động của Vương Hạo khiến Hàm Chi cảm thấy bất ngờ và đỏ mặt. Đây là lần đầu tiên cô đứng sát một người con trai đến vậy, “ Oah,.. cậu ta đẹp trai thật!”, cô thầm nghĩ, khuôn mặt thẫn thờ. Thấy Hàm Chi không trả lời và chỉ nhìn mình, Vương Hạo tiếp tục hỏi:
- Cậu có nghe tôi nói không?
- À.....à... mình... mình có
Hàm Chi giật mình trở về thực tại, cô tự nhủ: “Trời ơi! Hàm Chi ơi là Hàm Chi! Mày đang nghĩ cái quát gì vậy? Mấy người đó vừa làm mày ngã xong mà mày vẫn còn khen được ư?...”, cô tiếp tục trả lời:
- Không cần đâu! Giờ mình đang vội nên mình cần đi trước!
Đúng lúc này, Tư Vũ cũng thu dọn xong đồ cho Hàm Chi, anh nhẹ nhàng lại đỡ cô dậy và trả cô túi đồ:
- Cho mình xin lỗi lần nữa nhé! Cậu thực sự không sao chứ?
- À thật ra cũng là do mình chạy nhanh nên mới vậy! Mình không sao? Cảm ơn cậu...
Nói xong, Hàm Chi cần nhanh chóng di chuyển vì cô biết nếu mình không nhanh thầy Giang chắc chắn đang đợi và sẽ thất vọng về mình. Tuy nhiên, chân cô lại quá đau, có lẽ cô không biết mình đã bị trẹo chân. Vì thế Hàm Chi chỉ có thể di chuyện từng bước một vô cùng chậm rãi. Bỗng nhiên, ai đó đứng sau đã bế cô lên một cách nhanh gọn, nhẹ nhàng khiến cô vô cùng bất ngờ
- Tòa nhà này phải không? – Vương Hạo lạnh lùng nói
- À... phải rồi... nhưng không cần đâu! Cậu thả tôi xuống đi tôi có thể đi được. Mọi người đang nhìn kìa!
- Phòng bao nhiêu? – Vương Hạo không quan tâm lời Hàm Chi nói mà tiếp tục hỏi khiến Hàm Chi vô cùng khó xử
- Phòng HT-53...
- Phòng làm việc của thầy Giang?
- Đúng rồi!
Nói xong, Vương Hạo đưa Hàm Chi lên phòng làm việc của thầy Giang. Dáng vẻ ga lăng, đẹp trai và vô cùng ngầu của anh khiến mọi người xung quanh “Ồ” lên một tiếng vô cùng to, còn các bạn nữ ở đó thì tỏ vẻ ghen tuông, khó chịu. Tư Vũ sau nhìn thấy hành động vừa rồi của Vương Hạo thì chỉ mỉm cười nhẹ nhàng.