Chương 7: Bộc lộ tính cách
Vừa bước vào lớp, một đám học sinh nữ đã chặn cửa Hàm Chi và hỏi với thái độ ghen ghét:
- Này, cậu với Vương Hạo là gì của nhau?
Hàm Chi thấy vậy ngạc nhiên hỏi:
- Sao các cậu lại biết cậu ấy?
- Bộ cậu đang giả vờ không biết hay gì vậy? Vương Hạo là người nổi tiếng của khoa công nghệ thông tin đó
Bỗng nhiên Hàm Chi nhớ lại đêm hôm cô từ nhà bác Sáu về, cũng nghe thấy một đám người hô to “VƯƠNG HẠO”. Thì ra người mà cô gặp từ hôm qua đến giờ lại chính là người mà theo như Tiểu Mễ nói là một công tử nhà giàu vừa học giỏi, vừa đẹp trai
Đám học sinh nữ đó thấy Hàm Chi yên lặng liền nói:
- Này, cậu đang bơ bọn tôi đấy à? Nói đi, rốt cuộc hai người có quan hệ gì?
- À, chẳng có quan hệ gì cả. Chỉ là có một vài việc ngoài ý muốn xảy ra thôi.
- Tốt nhất là cậu nên biết thân biết phận đi. Vương Hạo là của Đường Nhi nhà bọn tôi rồi đấy.
Hàm Chi cảm thấy mệt mỏi với bọn họ, liền không nói gì và trở về chỗ ngồi. Đường Nhi mà họ nói đến là một tiểu thư chính hiệu, nhan sắc vô cùng xinh đẹp, thậm chí nhiều người gọi cô là khoa khôi của khoa. Công ty của gia đình cô chính là đối tác lâu năm, cùng nhau phát triển với nhà Vương gia. Chính vì vậy, bố của Đường Nhi có mối quan hệ rất tốt với Vương An Trình. Thậm chí bọn họ còn dự định tổ chức đính hôn cho Đường Nhi và Vương Hạo. Vì vậy, đối với các học sinh trong trường luôn cho rằng Đường Nhi và Vương Hạo là một cặp thanh mai trúc mã, xứng đôi vừa lứa.
Lúc này, Đường Nhi cũng vừa đến lớp. Việc đầu tiên cô bước vào chính là nhìn xem Hàm Chi đã đến chưa, sau đó lườm đểu cô. Thái độ của Đường Nhi thể hiện rõ sự ghen ghét. Có lẽ cô cũng đã biết chuyện Vương Hạo đến tận kí túc xá để chở Hàm Chi đi học.
“Rung...Rung...Rung”
Thầy giáo nói:
- Được rồi! Tan học rồi! Các em nghỉ đi! Cố gắng ôn thi thật tốt vì tuần sau chúng ta sẽ có bài kiểm tra.
Hàm Chi vội vàng cất sách vở. Cô nhớ lại lời Vương Hạo nói sáng ngày rằng cuối tiết anh sẽ đến đón cô. Vốn dĩ những gì xảy ra sáng nay ở lớp học đã khiến cô cảm thấy không thoải mái. Cô không muốn bị đám của Đường Nhi để ý bởi nếu không, rất có khả năng cô sẽ bị cả lớp xa lánh. Vì vậy cô nhanh chóng di chuyển ra khỏi lớp, cố gắng về nhanh nhất có thể.
Bỗng Đường Nhi từ dưới đuổi theo, chặn đường của Hàm Chi và nói:
- Sao cậu lại vội vã vậy? Có gì mập mờ giấu bọn tôi à?
Hàm Chi trong lòng khá tức giận, nhưng vẫn mỉm cười trả lời:
- Hình như mối quan hệ của chúng ta không thân đến mức có thể chia sẻ mọi chuyện cho nhau. Mình nhắc lại, giữa mình và Vương Hạo gì đấy của cậu không có gì cả. Thế nhá, đừng tra hỏi mình như là mình đã làm gì có lỗi với cậu.
- Cậu.... – Đường Nhi bực tức
Nói rồi Hàm Chi bỏ đi, cô nghĩ “ Haizzz đã gấp thì chớ. Không biết cậu ta có đến thật không nữa. Mình vừa mạnh miệng tuyên bố vậy nếu cậu ta mà đến thật thì mình chết mất”. Xuống đến sảnh tầng 1, Hàm Chi nhẹ nhàng ngó nhìn xung quanh: “Phù.... may quá không có xe của cậu ta, mình sống rồi!”. Hàm Chi khấp khiễng bước ra, trong lòng có chút thảnh thơi. Đám bạn của Đường Nhi đi từ sau cố tình húc qua vai cô rồi bỏ đi như không có chuyện gì.
Bỗng nhiên, một chiếc xe Porche từ xa phóng lại đỗ ngay trước tòa nhà nơi mà Hàm Chi học. Thấy vậy, Hàm Chi sững người lại, cả người cô cứng đờ vì sốc, “Cậu ta.... cậu ta đến đây thật ư...Chết rồi! Đông người quá mình phải làm sao bây giờ”. Hàm Chi vội vã cúi mặt xuống để tránh tầm nhìn của Vương Hạo. Cô cố gắng di chuyển nhanh để cậu ta không nhìn thấy nhưng do chân vẫn đau nên vẫn còn nhiều bất tiện.
Đám bạn của Đường Nhi thấy xe Vương Hạo đậu đó liền nói to:
- Ồ! Vương Hạo đến đón Đường Nhi đấy mọi người! Ghen tị chưa kìa! Không hổ danh là xứng đôi vừa lứa.
Đường Nhi đỏ mặt, vui sướng với câu nói xu nịnh của bọn họ. Đúng lúc này Vương Hạo mở cửa xuống xe, Đường Nhi thấy vậy liền chạy ngay lại và nói:
- Vương Hạo! Đã lâu lắm rồi cậu mới đến khoa của tớ. Có phải cậu đến đón tớ không?
Vương Hạo đang ngó nhìn tìm Hàm Chi, vội vàng đáp:
- Xin lỗi nhé! Tài xế nhà cậu ở đằng kia kìa! Cần tôi gọi cậu ta lại không?
Câu nói của Vương Hạo khiến Đường Nhi một phe xấu hổ trước biết bao người. Đúng lúc này, Vương Hạo nhìn thấy Hàm Chi đang núp mình di chuyển trong đám đông, anh liền gọi to:
- HỨA HÀM CHI!
Hàm Chi một lần nữa sững người lại. Tim cô như ngừng đập, “không thể nào? Cậu ta nhìn thấy mình rồi ư? Làm sao bây giờ? Mình nên đi tiếp hay dừng lại”. Hàm Chi quyết định giả vờ như không nghe thấy Vương Hạo gọi, cố tình đi tiếp.
Đường Nhi một lần nữa sôi máu, cô cố lấy lại bình tĩnh và hỏi Vương Hạo:
- Cậu tìm Hàm Chi có chuyện gì vậy?
Vương Hạo không trả lời, thấy Hàm Chi cố tình bước đi ngó lơ lời anh. Vương Hạo liền chạy lại giữ vai cô ấy:
- Cậu dám ngó lơ lời tôi à?
Hàm Chi thấy vậy, cô quay lại nhìn xung quanh thấy mọi người đang nhìn cô, đặc biệt là ánh mắt sắc lịm của Đường Nhi đang hướng về phía cô khiến cô vô cùng cảm thấy khó xử. Cô quay sang nhìn Vương Hạo nói nhỏ:
- Tôi dặn cậu đừng đến, cậu đến làm gì? Cậu biết là tôi bây giờ khó xử thế nào không?
- Ngoan nào! Lên xe đi! Chân cậu đau chẳng phải là do tôi đó sao.
- Đừng nói cái giọng như vậy! Tôi không thích. Giờ tôi sẽ tự đi về. Hi vọng từ lần sau cậu đừng làm phiền tôi nữa
Nói rồi Hàm Chi bỏ đi. Thế nhưng sắc mặt của Vương Hạo bỗng thay đổi. Anh không chấp nhận việc mình bị từ chối như vậy, liền bế bổng Hàm Chi lên và đi về phía xe của anh.
- Cậu bị điên à? Cậu đang làm cái quái gì vậy? – Hàm Chi hoàn toàn rơi vào thế bị động, có phần cáu giận
- Là cậu thách thức sự kiên nhẫn của tôi đấy!
Vương Hạo mở cửa xe và đặt Hàm Chi vào ghế ngồi. Sau đó anh lái xe bỏ đi mặc cho Đường Nhi đã chứng kiến mọi chuyện và vô cùng tổn thương.
Trên đường về kí túc xá, Hàm Chi không giấu nổi sự tức giận, liền quay sang nói:
- Tôi không hiểu cậu đang nghĩ gì? Nhưng mối quan hệ của chúng ta không đủ thân đến mức cậu có thể tùy tiện động vào người tôi như thế được. Hi vọng hôm nay là lần cuối chúng ta gặp nhau.
Đang nói giở, bỗng điện thoại của Hàm Chi reo lên:
- Alo! Anh Lục Văn à!
Phía bên kia điện thoại, Lục Văn hỏi thăm:
- Em đã đi học về chưa? Anh sợ chân em đau khó di chuyển nên gọi điện xem em có cần anh hay Tiểu Mễ đến đón không?
Hàm Chi mỉm cười trả lời:
- Dạ! Em cũng sắp về đến nhà rồi. Em cảm ơn anh.
Vừa mới khi nãy, cô còn tức giận trước hành động của Vương Hạo, thế nhưng chỉ với một cuộc trò chuyện mà thái độ của cô đã thay đổi hoàn toàn. Điều này khiến Vương Hạo vô cùng tức giận. Anh phanh gấp xe, đậu vào một góc đường khiến Hàm Chi giật mình đánh rơi điện thoại xuống.
- Cậu lại làm sao vậy?
Vương Hạo nhặt điện thoại của Hàm Chi lên và lưu số cô vào danh bạ, anh nói:
- Vậy là chúng ta đều biết số của nhau? Nếu tôi gọi mà cậu không trả lời thì tôi sẽ đến tận nơi tính sổ với cậu.
Hàm Chi vô cùng tức giận, mọi hành động của Vương Hạo khiến cô vô cùng khó hiểu. Cô cũng không thích người đàn ông hay nóng tính như vậy, cô thầm nghĩ “ tính cách như vậy mà cũng nhiều người theo đuổi..”
Đến kí túc xá, Hàm Chi không nói gì định mở cửa lên phòng, nhưng cửa xe lại bị khóa. Vương Hạo bỗng nhiên ghé sát người cô thì thầm:
- Lục Văn là ai?
- Không phải chuyện của cậu? Tránh xa tôi ra.
Hàm Chi đẩy mạnh Vương Hạo ra, tiếp tục nói:
- Mau mở cửa xe cho tôi.
- Này, cậu với Vương Hạo là gì của nhau?
Hàm Chi thấy vậy ngạc nhiên hỏi:
- Sao các cậu lại biết cậu ấy?
- Bộ cậu đang giả vờ không biết hay gì vậy? Vương Hạo là người nổi tiếng của khoa công nghệ thông tin đó
Bỗng nhiên Hàm Chi nhớ lại đêm hôm cô từ nhà bác Sáu về, cũng nghe thấy một đám người hô to “VƯƠNG HẠO”. Thì ra người mà cô gặp từ hôm qua đến giờ lại chính là người mà theo như Tiểu Mễ nói là một công tử nhà giàu vừa học giỏi, vừa đẹp trai
Đám học sinh nữ đó thấy Hàm Chi yên lặng liền nói:
- Này, cậu đang bơ bọn tôi đấy à? Nói đi, rốt cuộc hai người có quan hệ gì?
- À, chẳng có quan hệ gì cả. Chỉ là có một vài việc ngoài ý muốn xảy ra thôi.
- Tốt nhất là cậu nên biết thân biết phận đi. Vương Hạo là của Đường Nhi nhà bọn tôi rồi đấy.
Hàm Chi cảm thấy mệt mỏi với bọn họ, liền không nói gì và trở về chỗ ngồi. Đường Nhi mà họ nói đến là một tiểu thư chính hiệu, nhan sắc vô cùng xinh đẹp, thậm chí nhiều người gọi cô là khoa khôi của khoa. Công ty của gia đình cô chính là đối tác lâu năm, cùng nhau phát triển với nhà Vương gia. Chính vì vậy, bố của Đường Nhi có mối quan hệ rất tốt với Vương An Trình. Thậm chí bọn họ còn dự định tổ chức đính hôn cho Đường Nhi và Vương Hạo. Vì vậy, đối với các học sinh trong trường luôn cho rằng Đường Nhi và Vương Hạo là một cặp thanh mai trúc mã, xứng đôi vừa lứa.
Lúc này, Đường Nhi cũng vừa đến lớp. Việc đầu tiên cô bước vào chính là nhìn xem Hàm Chi đã đến chưa, sau đó lườm đểu cô. Thái độ của Đường Nhi thể hiện rõ sự ghen ghét. Có lẽ cô cũng đã biết chuyện Vương Hạo đến tận kí túc xá để chở Hàm Chi đi học.
“Rung...Rung...Rung”
Thầy giáo nói:
- Được rồi! Tan học rồi! Các em nghỉ đi! Cố gắng ôn thi thật tốt vì tuần sau chúng ta sẽ có bài kiểm tra.
Hàm Chi vội vàng cất sách vở. Cô nhớ lại lời Vương Hạo nói sáng ngày rằng cuối tiết anh sẽ đến đón cô. Vốn dĩ những gì xảy ra sáng nay ở lớp học đã khiến cô cảm thấy không thoải mái. Cô không muốn bị đám của Đường Nhi để ý bởi nếu không, rất có khả năng cô sẽ bị cả lớp xa lánh. Vì vậy cô nhanh chóng di chuyển ra khỏi lớp, cố gắng về nhanh nhất có thể.
Bỗng Đường Nhi từ dưới đuổi theo, chặn đường của Hàm Chi và nói:
- Sao cậu lại vội vã vậy? Có gì mập mờ giấu bọn tôi à?
Hàm Chi trong lòng khá tức giận, nhưng vẫn mỉm cười trả lời:
- Hình như mối quan hệ của chúng ta không thân đến mức có thể chia sẻ mọi chuyện cho nhau. Mình nhắc lại, giữa mình và Vương Hạo gì đấy của cậu không có gì cả. Thế nhá, đừng tra hỏi mình như là mình đã làm gì có lỗi với cậu.
- Cậu.... – Đường Nhi bực tức
Nói rồi Hàm Chi bỏ đi, cô nghĩ “ Haizzz đã gấp thì chớ. Không biết cậu ta có đến thật không nữa. Mình vừa mạnh miệng tuyên bố vậy nếu cậu ta mà đến thật thì mình chết mất”. Xuống đến sảnh tầng 1, Hàm Chi nhẹ nhàng ngó nhìn xung quanh: “Phù.... may quá không có xe của cậu ta, mình sống rồi!”. Hàm Chi khấp khiễng bước ra, trong lòng có chút thảnh thơi. Đám bạn của Đường Nhi đi từ sau cố tình húc qua vai cô rồi bỏ đi như không có chuyện gì.
Bỗng nhiên, một chiếc xe Porche từ xa phóng lại đỗ ngay trước tòa nhà nơi mà Hàm Chi học. Thấy vậy, Hàm Chi sững người lại, cả người cô cứng đờ vì sốc, “Cậu ta.... cậu ta đến đây thật ư...Chết rồi! Đông người quá mình phải làm sao bây giờ”. Hàm Chi vội vã cúi mặt xuống để tránh tầm nhìn của Vương Hạo. Cô cố gắng di chuyển nhanh để cậu ta không nhìn thấy nhưng do chân vẫn đau nên vẫn còn nhiều bất tiện.
Đám bạn của Đường Nhi thấy xe Vương Hạo đậu đó liền nói to:
- Ồ! Vương Hạo đến đón Đường Nhi đấy mọi người! Ghen tị chưa kìa! Không hổ danh là xứng đôi vừa lứa.
Đường Nhi đỏ mặt, vui sướng với câu nói xu nịnh của bọn họ. Đúng lúc này Vương Hạo mở cửa xuống xe, Đường Nhi thấy vậy liền chạy ngay lại và nói:
- Vương Hạo! Đã lâu lắm rồi cậu mới đến khoa của tớ. Có phải cậu đến đón tớ không?
Vương Hạo đang ngó nhìn tìm Hàm Chi, vội vàng đáp:
- Xin lỗi nhé! Tài xế nhà cậu ở đằng kia kìa! Cần tôi gọi cậu ta lại không?
Câu nói của Vương Hạo khiến Đường Nhi một phe xấu hổ trước biết bao người. Đúng lúc này, Vương Hạo nhìn thấy Hàm Chi đang núp mình di chuyển trong đám đông, anh liền gọi to:
- HỨA HÀM CHI!
Hàm Chi một lần nữa sững người lại. Tim cô như ngừng đập, “không thể nào? Cậu ta nhìn thấy mình rồi ư? Làm sao bây giờ? Mình nên đi tiếp hay dừng lại”. Hàm Chi quyết định giả vờ như không nghe thấy Vương Hạo gọi, cố tình đi tiếp.
Đường Nhi một lần nữa sôi máu, cô cố lấy lại bình tĩnh và hỏi Vương Hạo:
- Cậu tìm Hàm Chi có chuyện gì vậy?
Vương Hạo không trả lời, thấy Hàm Chi cố tình bước đi ngó lơ lời anh. Vương Hạo liền chạy lại giữ vai cô ấy:
- Cậu dám ngó lơ lời tôi à?
Hàm Chi thấy vậy, cô quay lại nhìn xung quanh thấy mọi người đang nhìn cô, đặc biệt là ánh mắt sắc lịm của Đường Nhi đang hướng về phía cô khiến cô vô cùng cảm thấy khó xử. Cô quay sang nhìn Vương Hạo nói nhỏ:
- Tôi dặn cậu đừng đến, cậu đến làm gì? Cậu biết là tôi bây giờ khó xử thế nào không?
- Ngoan nào! Lên xe đi! Chân cậu đau chẳng phải là do tôi đó sao.
- Đừng nói cái giọng như vậy! Tôi không thích. Giờ tôi sẽ tự đi về. Hi vọng từ lần sau cậu đừng làm phiền tôi nữa
Nói rồi Hàm Chi bỏ đi. Thế nhưng sắc mặt của Vương Hạo bỗng thay đổi. Anh không chấp nhận việc mình bị từ chối như vậy, liền bế bổng Hàm Chi lên và đi về phía xe của anh.
- Cậu bị điên à? Cậu đang làm cái quái gì vậy? – Hàm Chi hoàn toàn rơi vào thế bị động, có phần cáu giận
- Là cậu thách thức sự kiên nhẫn của tôi đấy!
Vương Hạo mở cửa xe và đặt Hàm Chi vào ghế ngồi. Sau đó anh lái xe bỏ đi mặc cho Đường Nhi đã chứng kiến mọi chuyện và vô cùng tổn thương.
Trên đường về kí túc xá, Hàm Chi không giấu nổi sự tức giận, liền quay sang nói:
- Tôi không hiểu cậu đang nghĩ gì? Nhưng mối quan hệ của chúng ta không đủ thân đến mức cậu có thể tùy tiện động vào người tôi như thế được. Hi vọng hôm nay là lần cuối chúng ta gặp nhau.
Đang nói giở, bỗng điện thoại của Hàm Chi reo lên:
- Alo! Anh Lục Văn à!
Phía bên kia điện thoại, Lục Văn hỏi thăm:
- Em đã đi học về chưa? Anh sợ chân em đau khó di chuyển nên gọi điện xem em có cần anh hay Tiểu Mễ đến đón không?
Hàm Chi mỉm cười trả lời:
- Dạ! Em cũng sắp về đến nhà rồi. Em cảm ơn anh.
Vừa mới khi nãy, cô còn tức giận trước hành động của Vương Hạo, thế nhưng chỉ với một cuộc trò chuyện mà thái độ của cô đã thay đổi hoàn toàn. Điều này khiến Vương Hạo vô cùng tức giận. Anh phanh gấp xe, đậu vào một góc đường khiến Hàm Chi giật mình đánh rơi điện thoại xuống.
- Cậu lại làm sao vậy?
Vương Hạo nhặt điện thoại của Hàm Chi lên và lưu số cô vào danh bạ, anh nói:
- Vậy là chúng ta đều biết số của nhau? Nếu tôi gọi mà cậu không trả lời thì tôi sẽ đến tận nơi tính sổ với cậu.
Hàm Chi vô cùng tức giận, mọi hành động của Vương Hạo khiến cô vô cùng khó hiểu. Cô cũng không thích người đàn ông hay nóng tính như vậy, cô thầm nghĩ “ tính cách như vậy mà cũng nhiều người theo đuổi..”
Đến kí túc xá, Hàm Chi không nói gì định mở cửa lên phòng, nhưng cửa xe lại bị khóa. Vương Hạo bỗng nhiên ghé sát người cô thì thầm:
- Lục Văn là ai?
- Không phải chuyện của cậu? Tránh xa tôi ra.
Hàm Chi đẩy mạnh Vương Hạo ra, tiếp tục nói:
- Mau mở cửa xe cho tôi.