Chương 6
<meta charset="utf-8">
Bày cơm nước lên bàn phòng khách, Tô Hữu Hữu mở TV, chuyển đến một chương trình mỹ thực CCTV rất thực tế ------- <Ẩm thực mỗi ngày>, trải qua việc dạy học một kèm một với anh, Tô Hữu Hữu phát hiện Chung Dực tuy rằng là dế nhũi, thế nhưng học cái gì cũng rất nhanh, cô quyết định cho Chung Dực xem cái này trước, xong rồi sẽ đổi sang <v nh="">, chờ đến khi kỹ thuật của anh tốt rồi, lại cho anh xem, <m hai=""> hay gì đó thâm sâu hơn, quyết chí thay đổi hoàn toàn tình hình ẩm thực của mình, hưởng thụ đãi ngộ cấp năm sao.</m>ười></v>ề>
Chung Dực đối với pháp bảo TV này vẫn hết sức tò mò, trong lúc nhất thời đã quên mất quy củ, vừa ăn vừa xem.
Tô Hữu Hữu đương nhiên không có hứng thú với <Ẩm thực mỗi ngày>, vừa ăn vừa liếc trộm Chung Dực.
Chung Dực tuy rằng là đàn ông cao lớn thô kệch, nhưng ăn cơm lại lịch sự đến bất ngờ, nhai kỹ nuốt chậm, cái miệng nhỏ rất thưởng thức, lúc trước cô nhìn thấy vết đao và cơ bắp của anh, còn tưởng rằng anh là một vũ phu, bây giờ nhìn lại, nào có nửa phần dáng vẻ vũ phu chứ?
“Dáng người thô lỗ, ăn cơm lại rất con gái* mà ~”
(*: Gốc là 小家碧玉: tiểu gia bích ngọc: nghĩa gọn là chỉ những thiếu nữ xinh đẹp ở gia đình bình thường. Cũng có nghĩa hình dung cô gái có hình dáng không nhất định phải đẹp nhưng khả ái, có điểm nghĩa giống như em gái nhà bên. Thường là những cô gái hoạt bát dễ gần, không có phong phạm “Tiểu thư khuê các”.)
Người mà, chính là như vậy, Chung Dực bắt đầu đối với cô nói gì nghe nấy, Tô Hữu Hữu liền bắt đầu không kiêng kỵ gì mà nói đùa với anh.
Lời này vào tai Chung Dực đương nhiên không phải là nói đùa, mà là mạnh mẽ đâm cho anh một nhát, khiến sự tự tin của anh mới trỗi dậy liền bắt đầu tan rã, nhưng ngay cả châm biếm lại cũng không thể, liền rũ mắt ăn cơm lịch sự hơn, sợ mình lộ ra sự kệch cỡm, làm cho cô xem thường mình hơn.
Nhận ra thái độ của anh rõ ràng suy sụp, Tô Hữu Hữu có chút không hiểu được, sao lại có đàn ông không nói nổi chuyện cười như thế? Người cổ đại vốn quái đản như vậy sao? Quả nhiên không giống hình tượng cô thấy trên phim nhỉ?
“Này? Anh làm sao vậy? Tôi vừa nãy là nói đùa với anh thôi, người ở đây đều nói chuyện rất tùy tiện, không có quy củ, nếu anh không thích như vậy thì sau này tôi không nói nữa….” Dù sao đối phương hiện nay cũng là người nắm quyền sinh sát trong tay mà!
Chung Dực nghe vậy liền ngớ ra, ngước mắt nhìn về phía Tô Hữu Hữu ở đối diện.
Tô Hữu Hữu thấy anh nhìn sang liền nhếch miệng nở nụ cười, lộ ra hai cái lúm đồng tiền, lấy lòng nói: “Đừng giận nữa ~”
Dường như sự mù mịt trong thoáng chốc này đều bị quét đi sạch sẽ, Chung Dực cảm thấy bản thân khó tránh khỏi có hơi không phóng khoáng*, chẳng qua chỉ là một câu nói đùa mà thôi….
(*: Gốc là 小家子气: Tiểu gia tử khí: Chỉ người có thân phận thấp kém hoặc hình dung lời nói cử chỉ không làm được việc gì lớn.)
Chung Dực cụp mắt nhấp môi dưới, thấp giọng nói: “Tôi không giận.”
Tô Hữu Hữu nhìn anh, cảm thấy đàn ông ngượng ngùng cũng có mùi vị đặc biệt, liền nháy mắt đùa giỡn nói: “Vậy anh cười một cái cho tôi nhìn một chút tôi mới tin ~”
Chung Dực nghe vậy lỗ tai liền đỏ lên, lời ấy không tránh khỏi quá khinh thường rồi….
Nhưng mà, vừa rồi anh mới quyết định sẽ đối với cô nói gì nghe nấy, liền thả đũa trong tay, ngẩng đầu nhanh chóng nở một nụ cười với cô, sau đó tiện đà nhanh chóng cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Tô Hữu Hữu chớp chớp đôi mắt trợn to, không được rồi! Người đàn ông này đột nhiên có tình thú rồi, lại thật sự nghe lời nở nụ cười với cô, hơn nữa còn cười không lộ răng còn có mấy phần ngại ngùng, trên má còn có một vệt thẹn thùng, thanh máu của Tô Hữu Hữu trực tiếp hết sạch rồi.
Cái thế giới nhìn mặt này!
*
Sau khi ăn cơm và hoa quả xong, Tô Hữu Hữu cũng không có kiên trì tiếp tục cùng Chung Dực xem chương trình mỹ thực nữa, chuyển sang Running man, vừa gọt táo vừa ngả nghiêng.
<Ẩm thực mỗi ngày> vừa rồi anh còn có thể nghe hiểu, bây giờ Tô Hữu Hữu xem chương trình mà anh một chữ cũng không hiểu, mà cô còn có thể xem hài lòng như vậy sao? Không nghĩ tới cô còn tinh thông ngôn ngữ nước khác, đúng là thông thái, không phải hạng người hời hợt. ←. ←
Tô Hữu Hữu không biết gì, chia cho anh nửa quả táo mới gọt xong: “Đúng rồi, sáng ngày mai tôi phải đi ra ngoài, bữa sáng tôi sẽ giúp anh chuẩn bị kỹ càng, bữa trưa thì anh dùng lò vi ba mà tôi dạy cho anh hâm nóng lại đồ ăn trong tủ lạnh, anh ở nhà một mình tôi vẫn không yên tâm để anh vào bếp, quá nguy hiểm, đợi đến khi anh thuần thục rồi thì tự nấu ăn, cơm tối anh đợi tôi về, nếu sớm thì chúng ta cùng nhau nấu, nếu muộn thì tôi mang cơm về cho anh.” Nói xong liền nở nụ cười với anh.
Chung Dực nhận lấy quả táo, trên mặt xẹt qua một tia không tự nhiên, cô hình như rất thích cười với anh nhỉ?
“Ừ, tôi biết rồi.”
Tô Hữu Hữu không nhìn anh nữa, tiếp tục xem chương trình rồi cười vui vẻ, một lát sau còn không quên nói với Chung Dực: “Anh bệnh còn chưa khỏi, có mệt không? Có muốn về phòng nghỉ ngơi trước không, tôi có thể chỉnh TV nhỏ lại.” Anh ngồi bên cạnh như cái cọc gỗ như thế, rất gượng gạo có được không!
“Không, tôi không mệt.”
Chung Dực thật ra có hơi mệt, nhưng anh muốn biết nhiều hơn một chút, bởi vậy anh liền ưỡn sống lưng thẳng hơn nữa.
Những cô gái khác anh không biết, nhưng anh biết mẫu hoàng của anh chắc là sẽ không gọt táo cho phụ hậu như vậy, cũng sẽ không hỏi phụ hậu anh có mệt hay không, càng sẽ không nấu cơm cho phụ hậu anh, nhưng Tô Hữu Hữu lại làm như thế với anh, chỉ là người không liên quan mà cô ấy đã như thế, nếu làm vị hôn phu của cô ấy, cô ấy sẽ tốt với anh hơn chứ?
Nếu như vậy anh nương thân cho cô cũng không thiệt thòi, dù sao tìm được người con gái biết nóng biết lạnh cực kỳ không dễ, huống hồ cô còn tài hoa như vậy….. ←. ←
Đoán chừng Tô Hữu Hữu mà biết được suy nghĩ trong lòng anh thì cằm sẽ sợ đến rơi mất, đáng tiếc cô lại không biết, tiếp tục xem chương trình rồi cười ha ha, chẳng trách mẹ cô từng mắng cô là tim lớn làm lọt gió….
Một lát sau, cô đang cười ngả nghiêng, Chung Dực lại yên lặng rơi xuống đất, Tô Hữu Hữu thật sự là không thể không nhìn, nói: “Anh có phải là xem không hiểu không? Có muốn tôi kể cho anh nghe không?”
Khách mới tập này là 2PM, hiện tại đang chiếu cảnh đại chiến dưới bùn, kịch liệt đến mức quần áo của Hwang Chan-sung đều bị xé toang, vừa vặn lộ ra cơ ngực và tám múi cơ bụng của anh ấy, Tô Hữu Hữu đang nhìn đến nhiệt huyết sôi trào.
Lông mày Chung Dực lại càng nhíu chặt, trước đó anh thấy dáng dấp người đàn ông bên trong thần khí này đều rất xấu xí thì liền kinh ngạc, ở Đại Thuấn đàn ông cao lớn cường tráng như vậy đều phải bị đưa đi lao động, làm gì có cơ hội vào trong thần khí, mà bọn họ còn dám mặc những loại quần áo hở hang như áo ngắn quần đùi, đánh nhau lỗ mãng như vậy, bị người ta xé quần áo cũng không nhanh chóng che lại, còn để cho người ta nhìn, quả thật không biết lễ nghi xấu hổ là gì!
“Bọn họ đều là người ngoại tộc à?”
Người ngoại tộc?
Tô Hữu Hữu gật đầu, tận lực dùng phương thức anh có thể nghe hiểu nói: “Nơi anh đang ở gọi là Trung Quốc, những người trên TV này là người Hàn Quốc, đối với tôi mà nói bọn họ đúng là người ngoại tộc.”
Chung Dực âm thầm gật đầu, quả nhiên là man di.
Lúc này trên TV chiếu qua khuôn mặt Nichkhun, Tô Hữu Hữu vội đứng lên chỉ vào Nichkhun trên TV nói: “Anh ấy không phải! Anh ấy là người Thái lai Trung, một nửa là người Trung Quốc, một nửa là người Thái Lan, đẹp trai chứ! Cận Hương bạn của tôi thích anh ấy nhất!”
Không nói đến xấu đẹp trước, Trung lai Thái?
“Trung lai Thái sao?”
Tô Hữu Hữu bày ra dáng vẻ học rộng tài cao, giải thích: “Cũng giống như mẹ là người Trung Quốc, bố là người Thái Lan, như vậy con chính là mang dòng máu Trung lai Thái, con lai ở chỗ chúng tôi rất nhiều, Nga Hoa, Trung Nhật, Trung Hàn nhiều đến đếm không xuể, còn có rất nhiều người nước ngoài thuần khiết, chờ đến khi vết thương của anh lành rồi, tôi dẫn anh ra ngoài là anh có thể thấy được.”
Chung Dực nghe vậy rất kinh ngạc, ở đây vậy mà lại cho phép người nước mình thông hôn với người ngoại tộc sinh con đẻ cái, ràng buộc đối với đàn ông lại rộng rãi như vậy, thật là làm người ta tặc lưỡi.
“Anh nhìn đi, ở đây của chúng tôi có rất nhiều thứ không giống với chỗ của anh, ở đây bất luận nam nữ cũng đều có thể ăn mặc rất mát mẻ, vì vậy anh cũng không cần phải thấy quá có gánh nặng, lần trước tôi bôi thuốc cho anh, thấy da thịt của anh cũng không có gì ghê gớm, đúng rồi, tôi còn chưa thay thuốc cho anh, vừa lúc hết chương trình rồi, tôi đi thay thuốc cho anh.” Nói xong đứng lên gọi Chung Dực đi về phía phòng của anh.
Lần trước lúc bôi thuốc, Chung Dực còn đang hôn mê, cũng không có cảm giác gì, tuy rằng sau khi tỉnh lại thì cực kỳ xấu hổ, nhưng chung quy không có ký ức gì nên qua loa cho xong chuyện, bây giờ anh lại tỉnh táo, sao có thể để cho Tô Hữu Hữu thay thuốc cho anh được.
“Không cần, tôi tự làm là được rồi.”
Tô Hữu Hữu xoay người, dáng vẻ không thể uốn nắn*: “Vừa nãy anh cũng thấy, tuy rằng nam nữ ở đây không thể quá mức tùy tiện, thế nhưng loại tiếp xúc như bôi thuốc bình thường này thì không sao, không có kịch liệt như nam nữ động phòng, những điều anh nói tôi đều không để ý, anh xoắn xuýt như vậy làm gì chứ? Nếu như anh thật sự không đồng ý thì thôi, thế nhưng vết thương trên lưng anh khá là nghiêm trọng, nếu như lại nhiễm trùng anh cũng chỉ có thể mời cao nhân khác, tôi không giúp được anh. OK?”
(*: Gốc là Hủ mộc bất khả điêu dã – 朽木不可雕也 – xiǔ mù bù kě diāoyě (chữ trong Luận ngữ, Công dã Tràng), nghĩa là gỗ mục không thể chạm khắc được. Còn rút gọn thành 4 chữ Hủ mục nan điêu, dùng để hình dung người ko thể làm nên thành công gì, hoặc sự vật, cục thế hư hoại không thể cứu vãn được.)
Chung Dực vốn là không chăm chú nghe lời cô nói, thế nhưng nói đến câu “Mời cao nhân khác” kia anh lại không thể không thuận theo, nơi này dù sao cũng là dị thế, cô lại có nhiều thần khí như vậy, tất nhiên là có cách giao anh cho người khác, đến lúc đó anh sợ là không có ngày trở về rồi, mới vừa rồi còn quyết tâm hi sinh chính mình, bây giờ cho cô nhìn vài lần thì làm sao!
“Được….”
Tô Hữu Hữu lúc này mới thỏa mãn gật đầu, nói thật cô cũng không hiếm lạ gì, khi cô lên lớp vẽ cơ thể người đã nhìn qua bao nhiêu người có vóc dáng tốt lỏa thể, có người nào kém hơn Chung Dực? Cô chỉ là muốn vết thương của anh sớm lành rồi cút đi, Cận Hương hay gọi một bạn bè không tốt đến nhà cô chơi, nếu như bị cô ấy phát hiện cô “Ở chung” với một người đàn ông, không phải cô xong đời rồi sao?
Vừa vào phòng Tô Hữu Hữu đã đi thu dọn hộp thuốc trước, Chung Dực ngồi trên giường tay chân có chút luống cuống, tâm tình như chú rể chờ gả, tuy rằng nhìn bên ngoài vẫn rất bình tĩnh.
“Cởi quần áo ra! Lo lắng làm gì? Tôi giúp anh thay thuốc trên lưng, những chỗ khác anh tự thay không thành vấn đề chứ?”
Chung Dực gật đầu, lỗ tai lại đỏ lên, hít sâu một hơi mới sờ lên vạt áo của mình, vén áo lên, vén lên đến tận cổ, Tô Hữu Hữu hô: “Dừng lại! Cứ để vậy đi! Vén áo che mặt lại để không phải nhìn thấy tôi bôi thuốc thì sẽ không thẹn thùng sao? Ý tưởng này rất tuyệt! Ha ha ha!”
Khen cái sợi len! Tưởng tượng như vậy càng xấu hổ hơn có được không!
Chung Dực vén áo lên, cứng rắn nói: “Không sao, cô lên đi.”
Cô lên đi…. Lên đi…. Đi…
Tô Hữu Hữu nhìn chằm chằm da lưng mạnh mẽ của Chung Dực, khịt khịt mũi, này, nói như vậy rất mờ ám, lên đi? Lên cái sợ len! Cô là một cô gái rụt rè đó.
Lần trước bôi thuốc Chung Dực không khác gì người chết, lần này lại khác, tay cô chỉ mới chạm vào anh, anh đã run rẩy cả lên, chạm thêm một chút thì giống như động kinh.
Tô Hữu Hữu bất đắc dĩ thở dài: “Anh bình tĩnh một chút có được không, tôi còn chưa bôi thuốc cho anh anh đã run như vậy, một lúc nữa bôi thuốc anh không đau thành cái rây luôn sao? Đồng chí, kiên cường một chút.” Nói xong tay vỗ lên vai anh.
Ở hướng mà Tô Hữu Hữu không nhìn thấy, khuôn mặt của Chung Dực đã hồng rực: “Tôi không phải sợ đau…. Tôi là….” Bàn tay kia dính sát vào da thịt trên vai anh, Chung Dực cảm thấy mình sắp bị thiêu cháy rồi.
Nhìn dáng vẻ ấp úng này của anh, Tô Hữu Hữu suy đoán nói: “Nhạy cảm? Sợ ngứa?”
Tuy rằng không phải như vậy nhưng cũng gần giống như thế, Chung Dực gật đầu.
Tô Hữu Hữu yên lặng lườm một cái, tên dế nhũi này hóa ra không phải là dế, là một đóa hoa yêu kiều.
“Vậy tôi sẽ làm nhanh một chút, anh chịu khó nhịn.”
Đợi đến lúc Tô Hữu Hữu bôi thuốc xong, trán Chung Dực đã đầy mồ hôi, Tô Hữu Hữu còn đang bên cạnh không có nhãn lực mà soi mói bình phẩm: “Nói thật, vóc dáng anh rất khá, cơ ngực phát triển, cơ bụng rõ ràng, da lưng cũng luyện rất tốt, làm sao lại thẹn thùng khi để lộ ra như vậy? Nếu như bình thường mấy em gái nhìn thấy đã sớm chảy máu mũi rồi, chỉ có tôi có kinh nghiệm phong phú mới có thể bình tĩnh như thế.” Đương nhiên kinh nghiệm này đến từ vẽ cơ thể người rồi: “Cơ cấu cơ thể này của anh, tôi cho điểm tối đa, đủ cho tôi chơi một tháng.”
Đương nhiên câu “Đủ cho tôi chơi một tháng” này của Tô Hữu Hữu là ngôn ngữ mạng, giống với “Chân này đủ cho tôi chơi một tháng” “Tóc này đủ cho tôi chơi một tháng”, cô chủ yếu là muốn biểu đạt rằng đủ cho cô vẽ một tháng.
Nhưng Chung Dực lại hoàn toàn hiểu lầm, cô đây là đang…. Cầu hoan trá hình với anh sao?
Mặt anh nhất thời có chút hồng, sau đó bình tĩnh lại, nói: “Chờ vết thương của tôi lành rồi…. Theo ý cô….”
Tô Hữu Hữu ngừng tay, có chút mơ hồ? Có ý gì? Chờ đến khi anh lành vết thương rồi thì đồng ý cho cô vẽ sao?
Vậy thì quá tốt rồi! Người mẫu hoàn mỹ như thế, còn là tóc dài, vẽ ra sẽ rất lẳng lơ đây! Nhất định là có thể kinh diễm tứ phương!
“Được! Được! Anh có thể nghĩ thông là tốt rồi, anh yên tâm tôi nhất định sẽ làm cho anh hài lòng! Tuyệt đối không để anh hy sinh không công! Khà khà khà! Anh nghỉ ngơi sớm một chút, tôi đi rửa mặt trước, có việc gì cứ gõ cửa phòng tôi ~ bái bai ~ moah moah ~”
Tâm tình Tô Hữu Hữu quá tốt, trước khi đi còn hôn gió, điều này làm cho Chung Dực hiểu lầm sâu hơn, mặt đỏ lên, lông mày lại cau lại, phụ nữ đều là như vậy, háo sắc vô liêm sỉ.
Bày cơm nước lên bàn phòng khách, Tô Hữu Hữu mở TV, chuyển đến một chương trình mỹ thực CCTV rất thực tế ------- <Ẩm thực mỗi ngày>, trải qua việc dạy học một kèm một với anh, Tô Hữu Hữu phát hiện Chung Dực tuy rằng là dế nhũi, thế nhưng học cái gì cũng rất nhanh, cô quyết định cho Chung Dực xem cái này trước, xong rồi sẽ đổi sang <v nh="">, chờ đến khi kỹ thuật của anh tốt rồi, lại cho anh xem, <m hai=""> hay gì đó thâm sâu hơn, quyết chí thay đổi hoàn toàn tình hình ẩm thực của mình, hưởng thụ đãi ngộ cấp năm sao.</m>ười></v>ề>
Chung Dực đối với pháp bảo TV này vẫn hết sức tò mò, trong lúc nhất thời đã quên mất quy củ, vừa ăn vừa xem.
Tô Hữu Hữu đương nhiên không có hứng thú với <Ẩm thực mỗi ngày>, vừa ăn vừa liếc trộm Chung Dực.
Chung Dực tuy rằng là đàn ông cao lớn thô kệch, nhưng ăn cơm lại lịch sự đến bất ngờ, nhai kỹ nuốt chậm, cái miệng nhỏ rất thưởng thức, lúc trước cô nhìn thấy vết đao và cơ bắp của anh, còn tưởng rằng anh là một vũ phu, bây giờ nhìn lại, nào có nửa phần dáng vẻ vũ phu chứ?
“Dáng người thô lỗ, ăn cơm lại rất con gái* mà ~”
(*: Gốc là 小家碧玉: tiểu gia bích ngọc: nghĩa gọn là chỉ những thiếu nữ xinh đẹp ở gia đình bình thường. Cũng có nghĩa hình dung cô gái có hình dáng không nhất định phải đẹp nhưng khả ái, có điểm nghĩa giống như em gái nhà bên. Thường là những cô gái hoạt bát dễ gần, không có phong phạm “Tiểu thư khuê các”.)
Người mà, chính là như vậy, Chung Dực bắt đầu đối với cô nói gì nghe nấy, Tô Hữu Hữu liền bắt đầu không kiêng kỵ gì mà nói đùa với anh.
Lời này vào tai Chung Dực đương nhiên không phải là nói đùa, mà là mạnh mẽ đâm cho anh một nhát, khiến sự tự tin của anh mới trỗi dậy liền bắt đầu tan rã, nhưng ngay cả châm biếm lại cũng không thể, liền rũ mắt ăn cơm lịch sự hơn, sợ mình lộ ra sự kệch cỡm, làm cho cô xem thường mình hơn.
Nhận ra thái độ của anh rõ ràng suy sụp, Tô Hữu Hữu có chút không hiểu được, sao lại có đàn ông không nói nổi chuyện cười như thế? Người cổ đại vốn quái đản như vậy sao? Quả nhiên không giống hình tượng cô thấy trên phim nhỉ?
“Này? Anh làm sao vậy? Tôi vừa nãy là nói đùa với anh thôi, người ở đây đều nói chuyện rất tùy tiện, không có quy củ, nếu anh không thích như vậy thì sau này tôi không nói nữa….” Dù sao đối phương hiện nay cũng là người nắm quyền sinh sát trong tay mà!
Chung Dực nghe vậy liền ngớ ra, ngước mắt nhìn về phía Tô Hữu Hữu ở đối diện.
Tô Hữu Hữu thấy anh nhìn sang liền nhếch miệng nở nụ cười, lộ ra hai cái lúm đồng tiền, lấy lòng nói: “Đừng giận nữa ~”
Dường như sự mù mịt trong thoáng chốc này đều bị quét đi sạch sẽ, Chung Dực cảm thấy bản thân khó tránh khỏi có hơi không phóng khoáng*, chẳng qua chỉ là một câu nói đùa mà thôi….
(*: Gốc là 小家子气: Tiểu gia tử khí: Chỉ người có thân phận thấp kém hoặc hình dung lời nói cử chỉ không làm được việc gì lớn.)
Chung Dực cụp mắt nhấp môi dưới, thấp giọng nói: “Tôi không giận.”
Tô Hữu Hữu nhìn anh, cảm thấy đàn ông ngượng ngùng cũng có mùi vị đặc biệt, liền nháy mắt đùa giỡn nói: “Vậy anh cười một cái cho tôi nhìn một chút tôi mới tin ~”
Chung Dực nghe vậy lỗ tai liền đỏ lên, lời ấy không tránh khỏi quá khinh thường rồi….
Nhưng mà, vừa rồi anh mới quyết định sẽ đối với cô nói gì nghe nấy, liền thả đũa trong tay, ngẩng đầu nhanh chóng nở một nụ cười với cô, sau đó tiện đà nhanh chóng cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Tô Hữu Hữu chớp chớp đôi mắt trợn to, không được rồi! Người đàn ông này đột nhiên có tình thú rồi, lại thật sự nghe lời nở nụ cười với cô, hơn nữa còn cười không lộ răng còn có mấy phần ngại ngùng, trên má còn có một vệt thẹn thùng, thanh máu của Tô Hữu Hữu trực tiếp hết sạch rồi.
Cái thế giới nhìn mặt này!
*
Sau khi ăn cơm và hoa quả xong, Tô Hữu Hữu cũng không có kiên trì tiếp tục cùng Chung Dực xem chương trình mỹ thực nữa, chuyển sang Running man, vừa gọt táo vừa ngả nghiêng.
<Ẩm thực mỗi ngày> vừa rồi anh còn có thể nghe hiểu, bây giờ Tô Hữu Hữu xem chương trình mà anh một chữ cũng không hiểu, mà cô còn có thể xem hài lòng như vậy sao? Không nghĩ tới cô còn tinh thông ngôn ngữ nước khác, đúng là thông thái, không phải hạng người hời hợt. ←. ←
Tô Hữu Hữu không biết gì, chia cho anh nửa quả táo mới gọt xong: “Đúng rồi, sáng ngày mai tôi phải đi ra ngoài, bữa sáng tôi sẽ giúp anh chuẩn bị kỹ càng, bữa trưa thì anh dùng lò vi ba mà tôi dạy cho anh hâm nóng lại đồ ăn trong tủ lạnh, anh ở nhà một mình tôi vẫn không yên tâm để anh vào bếp, quá nguy hiểm, đợi đến khi anh thuần thục rồi thì tự nấu ăn, cơm tối anh đợi tôi về, nếu sớm thì chúng ta cùng nhau nấu, nếu muộn thì tôi mang cơm về cho anh.” Nói xong liền nở nụ cười với anh.
Chung Dực nhận lấy quả táo, trên mặt xẹt qua một tia không tự nhiên, cô hình như rất thích cười với anh nhỉ?
“Ừ, tôi biết rồi.”
Tô Hữu Hữu không nhìn anh nữa, tiếp tục xem chương trình rồi cười vui vẻ, một lát sau còn không quên nói với Chung Dực: “Anh bệnh còn chưa khỏi, có mệt không? Có muốn về phòng nghỉ ngơi trước không, tôi có thể chỉnh TV nhỏ lại.” Anh ngồi bên cạnh như cái cọc gỗ như thế, rất gượng gạo có được không!
“Không, tôi không mệt.”
Chung Dực thật ra có hơi mệt, nhưng anh muốn biết nhiều hơn một chút, bởi vậy anh liền ưỡn sống lưng thẳng hơn nữa.
Những cô gái khác anh không biết, nhưng anh biết mẫu hoàng của anh chắc là sẽ không gọt táo cho phụ hậu như vậy, cũng sẽ không hỏi phụ hậu anh có mệt hay không, càng sẽ không nấu cơm cho phụ hậu anh, nhưng Tô Hữu Hữu lại làm như thế với anh, chỉ là người không liên quan mà cô ấy đã như thế, nếu làm vị hôn phu của cô ấy, cô ấy sẽ tốt với anh hơn chứ?
Nếu như vậy anh nương thân cho cô cũng không thiệt thòi, dù sao tìm được người con gái biết nóng biết lạnh cực kỳ không dễ, huống hồ cô còn tài hoa như vậy….. ←. ←
Đoán chừng Tô Hữu Hữu mà biết được suy nghĩ trong lòng anh thì cằm sẽ sợ đến rơi mất, đáng tiếc cô lại không biết, tiếp tục xem chương trình rồi cười ha ha, chẳng trách mẹ cô từng mắng cô là tim lớn làm lọt gió….
Một lát sau, cô đang cười ngả nghiêng, Chung Dực lại yên lặng rơi xuống đất, Tô Hữu Hữu thật sự là không thể không nhìn, nói: “Anh có phải là xem không hiểu không? Có muốn tôi kể cho anh nghe không?”
Khách mới tập này là 2PM, hiện tại đang chiếu cảnh đại chiến dưới bùn, kịch liệt đến mức quần áo của Hwang Chan-sung đều bị xé toang, vừa vặn lộ ra cơ ngực và tám múi cơ bụng của anh ấy, Tô Hữu Hữu đang nhìn đến nhiệt huyết sôi trào.
Lông mày Chung Dực lại càng nhíu chặt, trước đó anh thấy dáng dấp người đàn ông bên trong thần khí này đều rất xấu xí thì liền kinh ngạc, ở Đại Thuấn đàn ông cao lớn cường tráng như vậy đều phải bị đưa đi lao động, làm gì có cơ hội vào trong thần khí, mà bọn họ còn dám mặc những loại quần áo hở hang như áo ngắn quần đùi, đánh nhau lỗ mãng như vậy, bị người ta xé quần áo cũng không nhanh chóng che lại, còn để cho người ta nhìn, quả thật không biết lễ nghi xấu hổ là gì!
“Bọn họ đều là người ngoại tộc à?”
Người ngoại tộc?
Tô Hữu Hữu gật đầu, tận lực dùng phương thức anh có thể nghe hiểu nói: “Nơi anh đang ở gọi là Trung Quốc, những người trên TV này là người Hàn Quốc, đối với tôi mà nói bọn họ đúng là người ngoại tộc.”
Chung Dực âm thầm gật đầu, quả nhiên là man di.
Lúc này trên TV chiếu qua khuôn mặt Nichkhun, Tô Hữu Hữu vội đứng lên chỉ vào Nichkhun trên TV nói: “Anh ấy không phải! Anh ấy là người Thái lai Trung, một nửa là người Trung Quốc, một nửa là người Thái Lan, đẹp trai chứ! Cận Hương bạn của tôi thích anh ấy nhất!”
Không nói đến xấu đẹp trước, Trung lai Thái?
“Trung lai Thái sao?”
Tô Hữu Hữu bày ra dáng vẻ học rộng tài cao, giải thích: “Cũng giống như mẹ là người Trung Quốc, bố là người Thái Lan, như vậy con chính là mang dòng máu Trung lai Thái, con lai ở chỗ chúng tôi rất nhiều, Nga Hoa, Trung Nhật, Trung Hàn nhiều đến đếm không xuể, còn có rất nhiều người nước ngoài thuần khiết, chờ đến khi vết thương của anh lành rồi, tôi dẫn anh ra ngoài là anh có thể thấy được.”
Chung Dực nghe vậy rất kinh ngạc, ở đây vậy mà lại cho phép người nước mình thông hôn với người ngoại tộc sinh con đẻ cái, ràng buộc đối với đàn ông lại rộng rãi như vậy, thật là làm người ta tặc lưỡi.
“Anh nhìn đi, ở đây của chúng tôi có rất nhiều thứ không giống với chỗ của anh, ở đây bất luận nam nữ cũng đều có thể ăn mặc rất mát mẻ, vì vậy anh cũng không cần phải thấy quá có gánh nặng, lần trước tôi bôi thuốc cho anh, thấy da thịt của anh cũng không có gì ghê gớm, đúng rồi, tôi còn chưa thay thuốc cho anh, vừa lúc hết chương trình rồi, tôi đi thay thuốc cho anh.” Nói xong đứng lên gọi Chung Dực đi về phía phòng của anh.
Lần trước lúc bôi thuốc, Chung Dực còn đang hôn mê, cũng không có cảm giác gì, tuy rằng sau khi tỉnh lại thì cực kỳ xấu hổ, nhưng chung quy không có ký ức gì nên qua loa cho xong chuyện, bây giờ anh lại tỉnh táo, sao có thể để cho Tô Hữu Hữu thay thuốc cho anh được.
“Không cần, tôi tự làm là được rồi.”
Tô Hữu Hữu xoay người, dáng vẻ không thể uốn nắn*: “Vừa nãy anh cũng thấy, tuy rằng nam nữ ở đây không thể quá mức tùy tiện, thế nhưng loại tiếp xúc như bôi thuốc bình thường này thì không sao, không có kịch liệt như nam nữ động phòng, những điều anh nói tôi đều không để ý, anh xoắn xuýt như vậy làm gì chứ? Nếu như anh thật sự không đồng ý thì thôi, thế nhưng vết thương trên lưng anh khá là nghiêm trọng, nếu như lại nhiễm trùng anh cũng chỉ có thể mời cao nhân khác, tôi không giúp được anh. OK?”
(*: Gốc là Hủ mộc bất khả điêu dã – 朽木不可雕也 – xiǔ mù bù kě diāoyě (chữ trong Luận ngữ, Công dã Tràng), nghĩa là gỗ mục không thể chạm khắc được. Còn rút gọn thành 4 chữ Hủ mục nan điêu, dùng để hình dung người ko thể làm nên thành công gì, hoặc sự vật, cục thế hư hoại không thể cứu vãn được.)
Chung Dực vốn là không chăm chú nghe lời cô nói, thế nhưng nói đến câu “Mời cao nhân khác” kia anh lại không thể không thuận theo, nơi này dù sao cũng là dị thế, cô lại có nhiều thần khí như vậy, tất nhiên là có cách giao anh cho người khác, đến lúc đó anh sợ là không có ngày trở về rồi, mới vừa rồi còn quyết tâm hi sinh chính mình, bây giờ cho cô nhìn vài lần thì làm sao!
“Được….”
Tô Hữu Hữu lúc này mới thỏa mãn gật đầu, nói thật cô cũng không hiếm lạ gì, khi cô lên lớp vẽ cơ thể người đã nhìn qua bao nhiêu người có vóc dáng tốt lỏa thể, có người nào kém hơn Chung Dực? Cô chỉ là muốn vết thương của anh sớm lành rồi cút đi, Cận Hương hay gọi một bạn bè không tốt đến nhà cô chơi, nếu như bị cô ấy phát hiện cô “Ở chung” với một người đàn ông, không phải cô xong đời rồi sao?
Vừa vào phòng Tô Hữu Hữu đã đi thu dọn hộp thuốc trước, Chung Dực ngồi trên giường tay chân có chút luống cuống, tâm tình như chú rể chờ gả, tuy rằng nhìn bên ngoài vẫn rất bình tĩnh.
“Cởi quần áo ra! Lo lắng làm gì? Tôi giúp anh thay thuốc trên lưng, những chỗ khác anh tự thay không thành vấn đề chứ?”
Chung Dực gật đầu, lỗ tai lại đỏ lên, hít sâu một hơi mới sờ lên vạt áo của mình, vén áo lên, vén lên đến tận cổ, Tô Hữu Hữu hô: “Dừng lại! Cứ để vậy đi! Vén áo che mặt lại để không phải nhìn thấy tôi bôi thuốc thì sẽ không thẹn thùng sao? Ý tưởng này rất tuyệt! Ha ha ha!”
Khen cái sợi len! Tưởng tượng như vậy càng xấu hổ hơn có được không!
Chung Dực vén áo lên, cứng rắn nói: “Không sao, cô lên đi.”
Cô lên đi…. Lên đi…. Đi…
Tô Hữu Hữu nhìn chằm chằm da lưng mạnh mẽ của Chung Dực, khịt khịt mũi, này, nói như vậy rất mờ ám, lên đi? Lên cái sợ len! Cô là một cô gái rụt rè đó.
Lần trước bôi thuốc Chung Dực không khác gì người chết, lần này lại khác, tay cô chỉ mới chạm vào anh, anh đã run rẩy cả lên, chạm thêm một chút thì giống như động kinh.
Tô Hữu Hữu bất đắc dĩ thở dài: “Anh bình tĩnh một chút có được không, tôi còn chưa bôi thuốc cho anh anh đã run như vậy, một lúc nữa bôi thuốc anh không đau thành cái rây luôn sao? Đồng chí, kiên cường một chút.” Nói xong tay vỗ lên vai anh.
Ở hướng mà Tô Hữu Hữu không nhìn thấy, khuôn mặt của Chung Dực đã hồng rực: “Tôi không phải sợ đau…. Tôi là….” Bàn tay kia dính sát vào da thịt trên vai anh, Chung Dực cảm thấy mình sắp bị thiêu cháy rồi.
Nhìn dáng vẻ ấp úng này của anh, Tô Hữu Hữu suy đoán nói: “Nhạy cảm? Sợ ngứa?”
Tuy rằng không phải như vậy nhưng cũng gần giống như thế, Chung Dực gật đầu.
Tô Hữu Hữu yên lặng lườm một cái, tên dế nhũi này hóa ra không phải là dế, là một đóa hoa yêu kiều.
“Vậy tôi sẽ làm nhanh một chút, anh chịu khó nhịn.”
Đợi đến lúc Tô Hữu Hữu bôi thuốc xong, trán Chung Dực đã đầy mồ hôi, Tô Hữu Hữu còn đang bên cạnh không có nhãn lực mà soi mói bình phẩm: “Nói thật, vóc dáng anh rất khá, cơ ngực phát triển, cơ bụng rõ ràng, da lưng cũng luyện rất tốt, làm sao lại thẹn thùng khi để lộ ra như vậy? Nếu như bình thường mấy em gái nhìn thấy đã sớm chảy máu mũi rồi, chỉ có tôi có kinh nghiệm phong phú mới có thể bình tĩnh như thế.” Đương nhiên kinh nghiệm này đến từ vẽ cơ thể người rồi: “Cơ cấu cơ thể này của anh, tôi cho điểm tối đa, đủ cho tôi chơi một tháng.”
Đương nhiên câu “Đủ cho tôi chơi một tháng” này của Tô Hữu Hữu là ngôn ngữ mạng, giống với “Chân này đủ cho tôi chơi một tháng” “Tóc này đủ cho tôi chơi một tháng”, cô chủ yếu là muốn biểu đạt rằng đủ cho cô vẽ một tháng.
Nhưng Chung Dực lại hoàn toàn hiểu lầm, cô đây là đang…. Cầu hoan trá hình với anh sao?
Mặt anh nhất thời có chút hồng, sau đó bình tĩnh lại, nói: “Chờ vết thương của tôi lành rồi…. Theo ý cô….”
Tô Hữu Hữu ngừng tay, có chút mơ hồ? Có ý gì? Chờ đến khi anh lành vết thương rồi thì đồng ý cho cô vẽ sao?
Vậy thì quá tốt rồi! Người mẫu hoàn mỹ như thế, còn là tóc dài, vẽ ra sẽ rất lẳng lơ đây! Nhất định là có thể kinh diễm tứ phương!
“Được! Được! Anh có thể nghĩ thông là tốt rồi, anh yên tâm tôi nhất định sẽ làm cho anh hài lòng! Tuyệt đối không để anh hy sinh không công! Khà khà khà! Anh nghỉ ngơi sớm một chút, tôi đi rửa mặt trước, có việc gì cứ gõ cửa phòng tôi ~ bái bai ~ moah moah ~”
Tâm tình Tô Hữu Hữu quá tốt, trước khi đi còn hôn gió, điều này làm cho Chung Dực hiểu lầm sâu hơn, mặt đỏ lên, lông mày lại cau lại, phụ nữ đều là như vậy, háo sắc vô liêm sỉ.