Chương 32: Chạm Mặt
Về đến nhà Thẩm Y Tranh cũng không nhìn đến anh, cô cảm thấy trong lòng có chút uất ức rõ ràng chuyện giữa bọn họ thì liên quan gì đến cô? Tại sao anh lại tức giận với cô.
Lý Phong và cô yêu nhau nhiều năm như vậy, nhưng chưa từng cô thấy Lý Phong có dáng vẻ này, cũng sẽ không bao giờ khiến cô bị thương. Chỉ tiếc là anh ấy vứt bỏ cô, không nói không rằng, cũng chẳng giải thích rõ ràng.
Lục Dụ Thần đứng trước cửa phòng cô, cửa không dám gõ, chỉ lẳng lặng đứng đó, anh không nên vì cảm xúc cá nhân mà trút giận lên cô. Anh và cô khó khăn lắm mới có thể có chút tiếng nói chung lần này lại vì anh mà khiến cô tức giận như vậy.
“Tranh Tranh! Em mở cửa để tôi xem cánh tay.” Giọng của Lục Dụ Thần trầm ấm, nhưng lại mang theo dáng vẻ ra lệnh cho cô.
Khiến cô bên trong nghe được vô cùng khó chịu, không lên tiếng.
Anh không nghe cô trả lời, chỉ biết cười nhạt.
Lúc này ở đảo phía nam lại xảy ra chuyện Quách Khâm Bắc nhìn hệ thống báo hiệu xâm nhập, lần này lại không giải quyết được khiến cậu đành phải nhờ đến Lục Dụ Thần và Hoắc Vũ Hạo quay lại một chuyến.
Hai người kia đã rời khỏi đảo phía nam, điều tra chuyện mật thiết vì vậy mà không thể quay lại kịp lúc, tính toán thời gian chỉ có Lục Dụ Thần và Hoắc Vũ Hạo là có thể đến nhanh hơn nếu như gửi thông báo khẩn cấp trên hệ thống.
Hoắc Vũ Hạo nhận được thông báo đã gọi cho anh, anh nhìn thông báo của hệ thống bảo mật lẫn cuộc gọi liền biết xảy ra chuyện rồi.
Ngẩn đầu nhìn lên cánh cửa phòng cô, Lục Dụ Thần chỉ mấp mấy môi định nói gì đó nhưng lại thôi, anh nhanh chóng xoay người nhanh chân chạy xuống cầu thang bước về phía phòng mình.
Lục Dụ Thần mang lên người đồ bảo hộ, súng được anh nhét ở thắc lưng, dao găm cũng được anh trang bị ở ngay đùi được che bởi đồ bảo hộ. Dáng vẻ của anh bây giờ chẳng khác dáng vẻ của thanh niên ở đảo phía nam nhiều năm trước là bao nhiêu.
Bọn anh là thợ săn, và những kẻ đột nhập chính là những con mồi, chỉ là khi bọn anh nhận ra con mồi đột nhập chỉ là nhỏ, người ở phía sau chính là cáo già chín đuôi bao nhiêu lâu nay chưa từng lộ mặt.
Hoắc Vũ Hạo cũng đã trang bị xong, cũng may khi rời khỏi Hoắc Gia anh đã mang theo đồ của mình nếu không dưới tình hình này mà quay về đảo chỉ có con đường chết.
Chiếc Maybach của Lục Dụ Thần di chuyển khỏi biệt thự, anh đạp chân ga, tay lái vô cùng thành thục trên con đường, cảm giác lần này cho anh thấy bọn anh chỉ còn cách phải tìm ra người muốn chiếm đảo phía nam thật nhanh.
Nếu không tìm thấy, anh sợ anh sẽ không đợi được ngày Thẩm Y Tranh yêu anh. Gương mặt anh không chút cảm xúc, cả người toát ra không khí lạnh lẽo bao trùm cả một khoảng trống bên trong xe.
Mà lúc này Thẩm Y Tranh không nghe thấy tiếng động gì nữa, cô mới chậm rãi mở cửa, ánh mắt quét nhìn xung quanh không thấy bóng dáng Lục Dụ Thần đâu cô lại thở phào, đúng lúc này Thời Ninh Tư gọi điện đến bảo cô xuống nhà.
“Chậc! Sắc mặt khó coi quá, nói xem anh ấy ức hiếp cậu sao” Thời Ninh Tư nhìn cô dáng vẻ thất thần liền lên tiếng trêu chọc.
Cô lắc đầu “Cậu muốn mua gì? Không thể đợi đến ngày mai sao.” Thẩm Y Tranh nhìn thấy không còn sớm nữa, không biết cô ấy muốn đi mua gì mà gấp đến vậy.
“Mua quà đấy.” Thời Ninh Tư vui vẻ mở cửa xe mời cô ngồi vào.
Mấy hôm trước cô có gặp một người, cô vô tình làm rách chiếc khăn tay của anh ta vậy nên bây giờ cô mới nhớ ra ngày mai hai người có hẹn dùng cơm cho nên cô muốn tìm mua chiếc khăn tay để trả lại cho người đó.
Nói sao nhỉ, có thể nói rằng người đó đối với cô nàng có chút đặc biệt.
Tâm trạng của Thời Ninh Tư tốt bao nhiêu thì tâm trạng cô lại lo lắng bấy nhiêu, chẳng hiểu sao cô lại cảm thấy bất an vô cùng, cảm giác này sinh ra vào lúc cô không nhìn thấy anh, mà khi nãy cô xuống nhà để đi cùng Ninh Tư cũng chẳng thấy phòng anh có động tỉnh.
Xe cũng không có ở nhà cô có chút bất an tuy trước đó rõ ràng cô vô cùng ghét Lục Dụ Thần phải nói là ghét cay ghét đắng, nhưng ở chung rồi lại thấy anh cũng không hoàn toàn đáng ghét đến vậy.
Ở trung tâm thương mại, Ngô An Hạ cũng đang đi mua sắm, cô ta đi cùng trợ lý. Tâm trạng cô ta phải nói vui vẻ chết đi được khi cô ta nhìn thấy cô kết hôn với Lục Dụ Thần chứ không phải là Lý Phong.
Như vậy cô ta không cần phải tranh giành với cô làm gì, Lý Phong sẽ là của cô ta.
Trong lòng cô ta cảm thấy vừa thoả mãn lại cảm thấy Thẩm Y Tranh quá ngu ngốc, đến tận bây giờ vẫn quyết tâm giữ lại Thẩm Thị nhưng không hề biết những người xung quanh cô đều đang lừa dối cô.
Thẩm Gia rồi sẽ tan nhà nát cửa, cô ta sẽ cùng Lý Phong kết hôn.
Khoé môi cô ta nhếch lênh vô cùng thích thú, muốn vươn tay cầm lấy chiếc khăn tay lên xem thì đã có cánh tay trắng noãn cầm lấy nó trước. Ngô An Hạ khó chịu nhíu mày nhìn sang liền bất ngờ lên tiếng “Thẩm Tổng! Lâu rồi không gặp cô nhỉ?”
Thẩm Y Tranh quay đầu nhìn người vừa lên tiếng liền nhìn thấy Ngô An Hạ đang nhìn cô bằng vẻ mặt bỡn cợt thì khó hiểu.
Lý Phong và cô yêu nhau nhiều năm như vậy, nhưng chưa từng cô thấy Lý Phong có dáng vẻ này, cũng sẽ không bao giờ khiến cô bị thương. Chỉ tiếc là anh ấy vứt bỏ cô, không nói không rằng, cũng chẳng giải thích rõ ràng.
Lục Dụ Thần đứng trước cửa phòng cô, cửa không dám gõ, chỉ lẳng lặng đứng đó, anh không nên vì cảm xúc cá nhân mà trút giận lên cô. Anh và cô khó khăn lắm mới có thể có chút tiếng nói chung lần này lại vì anh mà khiến cô tức giận như vậy.
“Tranh Tranh! Em mở cửa để tôi xem cánh tay.” Giọng của Lục Dụ Thần trầm ấm, nhưng lại mang theo dáng vẻ ra lệnh cho cô.
Khiến cô bên trong nghe được vô cùng khó chịu, không lên tiếng.
Anh không nghe cô trả lời, chỉ biết cười nhạt.
Lúc này ở đảo phía nam lại xảy ra chuyện Quách Khâm Bắc nhìn hệ thống báo hiệu xâm nhập, lần này lại không giải quyết được khiến cậu đành phải nhờ đến Lục Dụ Thần và Hoắc Vũ Hạo quay lại một chuyến.
Hai người kia đã rời khỏi đảo phía nam, điều tra chuyện mật thiết vì vậy mà không thể quay lại kịp lúc, tính toán thời gian chỉ có Lục Dụ Thần và Hoắc Vũ Hạo là có thể đến nhanh hơn nếu như gửi thông báo khẩn cấp trên hệ thống.
Hoắc Vũ Hạo nhận được thông báo đã gọi cho anh, anh nhìn thông báo của hệ thống bảo mật lẫn cuộc gọi liền biết xảy ra chuyện rồi.
Ngẩn đầu nhìn lên cánh cửa phòng cô, Lục Dụ Thần chỉ mấp mấy môi định nói gì đó nhưng lại thôi, anh nhanh chóng xoay người nhanh chân chạy xuống cầu thang bước về phía phòng mình.
Lục Dụ Thần mang lên người đồ bảo hộ, súng được anh nhét ở thắc lưng, dao găm cũng được anh trang bị ở ngay đùi được che bởi đồ bảo hộ. Dáng vẻ của anh bây giờ chẳng khác dáng vẻ của thanh niên ở đảo phía nam nhiều năm trước là bao nhiêu.
Bọn anh là thợ săn, và những kẻ đột nhập chính là những con mồi, chỉ là khi bọn anh nhận ra con mồi đột nhập chỉ là nhỏ, người ở phía sau chính là cáo già chín đuôi bao nhiêu lâu nay chưa từng lộ mặt.
Hoắc Vũ Hạo cũng đã trang bị xong, cũng may khi rời khỏi Hoắc Gia anh đã mang theo đồ của mình nếu không dưới tình hình này mà quay về đảo chỉ có con đường chết.
Chiếc Maybach của Lục Dụ Thần di chuyển khỏi biệt thự, anh đạp chân ga, tay lái vô cùng thành thục trên con đường, cảm giác lần này cho anh thấy bọn anh chỉ còn cách phải tìm ra người muốn chiếm đảo phía nam thật nhanh.
Nếu không tìm thấy, anh sợ anh sẽ không đợi được ngày Thẩm Y Tranh yêu anh. Gương mặt anh không chút cảm xúc, cả người toát ra không khí lạnh lẽo bao trùm cả một khoảng trống bên trong xe.
Mà lúc này Thẩm Y Tranh không nghe thấy tiếng động gì nữa, cô mới chậm rãi mở cửa, ánh mắt quét nhìn xung quanh không thấy bóng dáng Lục Dụ Thần đâu cô lại thở phào, đúng lúc này Thời Ninh Tư gọi điện đến bảo cô xuống nhà.
“Chậc! Sắc mặt khó coi quá, nói xem anh ấy ức hiếp cậu sao” Thời Ninh Tư nhìn cô dáng vẻ thất thần liền lên tiếng trêu chọc.
Cô lắc đầu “Cậu muốn mua gì? Không thể đợi đến ngày mai sao.” Thẩm Y Tranh nhìn thấy không còn sớm nữa, không biết cô ấy muốn đi mua gì mà gấp đến vậy.
“Mua quà đấy.” Thời Ninh Tư vui vẻ mở cửa xe mời cô ngồi vào.
Mấy hôm trước cô có gặp một người, cô vô tình làm rách chiếc khăn tay của anh ta vậy nên bây giờ cô mới nhớ ra ngày mai hai người có hẹn dùng cơm cho nên cô muốn tìm mua chiếc khăn tay để trả lại cho người đó.
Nói sao nhỉ, có thể nói rằng người đó đối với cô nàng có chút đặc biệt.
Tâm trạng của Thời Ninh Tư tốt bao nhiêu thì tâm trạng cô lại lo lắng bấy nhiêu, chẳng hiểu sao cô lại cảm thấy bất an vô cùng, cảm giác này sinh ra vào lúc cô không nhìn thấy anh, mà khi nãy cô xuống nhà để đi cùng Ninh Tư cũng chẳng thấy phòng anh có động tỉnh.
Xe cũng không có ở nhà cô có chút bất an tuy trước đó rõ ràng cô vô cùng ghét Lục Dụ Thần phải nói là ghét cay ghét đắng, nhưng ở chung rồi lại thấy anh cũng không hoàn toàn đáng ghét đến vậy.
Ở trung tâm thương mại, Ngô An Hạ cũng đang đi mua sắm, cô ta đi cùng trợ lý. Tâm trạng cô ta phải nói vui vẻ chết đi được khi cô ta nhìn thấy cô kết hôn với Lục Dụ Thần chứ không phải là Lý Phong.
Như vậy cô ta không cần phải tranh giành với cô làm gì, Lý Phong sẽ là của cô ta.
Trong lòng cô ta cảm thấy vừa thoả mãn lại cảm thấy Thẩm Y Tranh quá ngu ngốc, đến tận bây giờ vẫn quyết tâm giữ lại Thẩm Thị nhưng không hề biết những người xung quanh cô đều đang lừa dối cô.
Thẩm Gia rồi sẽ tan nhà nát cửa, cô ta sẽ cùng Lý Phong kết hôn.
Khoé môi cô ta nhếch lênh vô cùng thích thú, muốn vươn tay cầm lấy chiếc khăn tay lên xem thì đã có cánh tay trắng noãn cầm lấy nó trước. Ngô An Hạ khó chịu nhíu mày nhìn sang liền bất ngờ lên tiếng “Thẩm Tổng! Lâu rồi không gặp cô nhỉ?”
Thẩm Y Tranh quay đầu nhìn người vừa lên tiếng liền nhìn thấy Ngô An Hạ đang nhìn cô bằng vẻ mặt bỡn cợt thì khó hiểu.