Chương 8: Yêu Cầu
“Tranh! Em đừng giận ba em bác sĩ đã nói cho dù cấp cứu thành công khả năng trở thành người thực vật rất cao. Thứ em cần quan tâm bây giờ là nhà em, là công ty mà ba em dùng cả đời để dựng lên, anh sẽ thu xếp nghĩ việc ở Ngô Thị rồi chúng ta sẽ kết hôn, anh có kha khá tiền có thể giúp Thẩm Thị khả quan hơn.” Anh ta nắm lấy tay của cô giọng điệu lo lắng vô cùng, còn dịu dàng quan tâm cô nữa, cho nên cô mới có thể bình tĩnh một chút.
Cô ngẩn đầu nhìn anh ta, trong lòng cảm kích vô cùng Lý Phong đã vô số lần yêu cầu cô cùng kết hôn, nhưng cô hết lần này đến lần khác do dự. Lục Dụ Thần đứng bất động sau khi bị cô tát, nghe đến đó anh cũng không nhịn được nhếch mép “Vậy chi bằng em lấy anh đi, anh có rất nhiều tiền khả năng cứu Thẩm Thị rất cao...” Lục Dụ Thần khom người ghé sát vào tai cô.
“Nếu em đồng ý, cả đời này tên rác rưởi như anh sẽ không bạc đãi em.”
Mẹ Thẩm nhìn anh một chút, rồi lại nhìn qua bạn trai của con gái, bà chẳng hiểu sao khi nghe anh nói lại cảm thấy an tâm ơn so với những đều mà Lý Phong hứa dẹn với nhà bà.
Bây giờ chồng bà như vậy, bà cũng chỉ có thể tin tưởng vào con gái bà, bà cảm thấy Lý có chút không đáng tin, cảm thấy anh ta cứ như con cáo già đang muốn nuốt chửng mọi thứ.
Thẩm Y Tranh trong lòng cô đã không có ấn tượng tốt về anh, cô nghe anh nói như vậy cứ như anh đang khinh thường Lý Phong, người lớn lên trong nhung lụa như anh thì hiểu cái gì chứ “Lý Phong! Em sẽ cùng anh kết hôn, xin lỗi vì đã để anh đợi. Khi nào ba em ổn định một chút thì chúng ta kết hôn... Lục Dụ Thần! Anh về đi, em sẽ nói lại chuyện này với Phùng Y.”
Anh nắm chặt tay, một lời cũng không nói chỉ trách anh gặp gỡ cô quá trể, anh sợ bản thân nếu ở lại đây thêm chút nữa sẽ không kiềm chế được mà lại lên cơn khát máu, lúc đó sẽ tổn thương luôn cả cô.
Nếu cô ngây thơ không nhìn ra, anh sẽ giúp cô nhìn ra những thứ cô thấy bằng mắt chưa chắc là sự thật. Lục Dụ Thần rời đi anh còn cố tính dẫm lên chiếc kính của Lý Phong khiến chúng gãy vụn ra mà tạo ra tiếng động.
Mẹ cô nhìn cô và Lý Phong bà cảm giác không đúng lắm “Hai đứa ở đây, mẹ đi tìm y tá.”
Bà nói xong vội quay lưng đuổi theo Lục Dụ Thần, bà nhất định phải nhờ Lục Dụ Thần, dù sao Lục Gia cũng không phải nhỏ bé, bà muốn con gái bà ở Lục Gia như vậy cô mới có thể an toàn.
“Lục Nhị Thiếu! Cậu đợi một chút.” Bà gọi anh, sắc mặt khổ sở đôi phần, phần còn lại là lo lắng bất an.
Anh dừng chân quay đầu lại nhìn thấy mẹ cô thì có chút bất ngờ đi lại đỡ lấy bà “Bác gọi con sao?”
“Cậu có đảm bảo với tôi bảo vệ tốt cho Tiểu Tranh, nếu như vậy tôi sẽ gả con bé cho cậu...” Bà nắm lấy tay anh có chút run rẩy.
“Không phải người kia mới là bạn trai em ấy sao? Bác cũng biết đó con không tốt đâu, tin tức báo chí về con đều là những tin tức không tốt đẹp gì.” Anh cười nhạt nói với bà, cho dù bọn họ đều đưa tin không đúng anh cũng không muốn giải thích.
Bà nhìn anh lắc đầu “Tôi... Tôi tin tưởng cậu, Lý Phong thằng nhóc đó tôi cảm thấy không an tâm, nó là cáo già, hơn nữa nó là nhân viên ở Ngô Thị, hợp đồng lần này là do nó giới thiệu hợp tác, Thẩm Y Tranh con bé chịu khổ nhiều rồi, từ bé ông nhà đã quản rất nghiêm khó khăn lắm mới yêu đương cho nên cậu đừng trách con bé mù quáng.” Đôi mắt đã có chút nếp nhăn hiện lên dưới mộ mắt, gương mặt đã có tuổi khiến anh không nhịn nổi, hoá ra bà ấy cũng nhìn ra được cái tên đó là loại không tốt, chỉ là không muốn con gái mình đau lòng.
“Bác đừng lo, cứ để cho hai người họ tự nhiên đi ạ, con nhất định sẽ cho cô ấy nhìn thấy bộ mặt thật của tên đó. Chuyện kết hôn thật ra con thích con gái bác chỉ là con lần đầu thích người khác nên không biết phải làm sao, bác vào trong bảo y tá cho người thu xếp chỗ nghĩ ngơi trước đi ạ, chuyện của em ấy lẫn Thẩm Thị con sẽ nói với anh trai con giúp.” Anh mỉm cười nụ cười của anh đẹp, nó hoài hoà với gương mặt của anh, rãnh cười của anh cũng rất đẹp, vừa ma mị vừa quyến rũ.
Nhưng lời nói mang theo sự chắc chắn, anh để lại số của mình cho bà rồi mới rời khỏi bệnh viện, điện thoại anh reo sắp cháy cả máy rồi. Nếu anh còn không mau lái xe về e là Lục Phu Nhân của ba anh sẽ đến túm lấy anh về.
Lý Phong sao? Lần này mười cái mạng của hắn cũng không thể chạy thoát, nhưng rõ ràng anh đẹp trai hơn, cũng nhiều tiền hơn tại sao cô vẫn chọn hắn ta chứ, hắn ta nhìn đẹp lắm sao?
“Mắt cô ấy xem ra cũng mù rồi, đợi xong chuyện anh nhất định mang cô đi phẫu thuật mắt.”
Cô ngẩn đầu nhìn anh ta, trong lòng cảm kích vô cùng Lý Phong đã vô số lần yêu cầu cô cùng kết hôn, nhưng cô hết lần này đến lần khác do dự. Lục Dụ Thần đứng bất động sau khi bị cô tát, nghe đến đó anh cũng không nhịn được nhếch mép “Vậy chi bằng em lấy anh đi, anh có rất nhiều tiền khả năng cứu Thẩm Thị rất cao...” Lục Dụ Thần khom người ghé sát vào tai cô.
“Nếu em đồng ý, cả đời này tên rác rưởi như anh sẽ không bạc đãi em.”
Mẹ Thẩm nhìn anh một chút, rồi lại nhìn qua bạn trai của con gái, bà chẳng hiểu sao khi nghe anh nói lại cảm thấy an tâm ơn so với những đều mà Lý Phong hứa dẹn với nhà bà.
Bây giờ chồng bà như vậy, bà cũng chỉ có thể tin tưởng vào con gái bà, bà cảm thấy Lý có chút không đáng tin, cảm thấy anh ta cứ như con cáo già đang muốn nuốt chửng mọi thứ.
Thẩm Y Tranh trong lòng cô đã không có ấn tượng tốt về anh, cô nghe anh nói như vậy cứ như anh đang khinh thường Lý Phong, người lớn lên trong nhung lụa như anh thì hiểu cái gì chứ “Lý Phong! Em sẽ cùng anh kết hôn, xin lỗi vì đã để anh đợi. Khi nào ba em ổn định một chút thì chúng ta kết hôn... Lục Dụ Thần! Anh về đi, em sẽ nói lại chuyện này với Phùng Y.”
Anh nắm chặt tay, một lời cũng không nói chỉ trách anh gặp gỡ cô quá trể, anh sợ bản thân nếu ở lại đây thêm chút nữa sẽ không kiềm chế được mà lại lên cơn khát máu, lúc đó sẽ tổn thương luôn cả cô.
Nếu cô ngây thơ không nhìn ra, anh sẽ giúp cô nhìn ra những thứ cô thấy bằng mắt chưa chắc là sự thật. Lục Dụ Thần rời đi anh còn cố tính dẫm lên chiếc kính của Lý Phong khiến chúng gãy vụn ra mà tạo ra tiếng động.
Mẹ cô nhìn cô và Lý Phong bà cảm giác không đúng lắm “Hai đứa ở đây, mẹ đi tìm y tá.”
Bà nói xong vội quay lưng đuổi theo Lục Dụ Thần, bà nhất định phải nhờ Lục Dụ Thần, dù sao Lục Gia cũng không phải nhỏ bé, bà muốn con gái bà ở Lục Gia như vậy cô mới có thể an toàn.
“Lục Nhị Thiếu! Cậu đợi một chút.” Bà gọi anh, sắc mặt khổ sở đôi phần, phần còn lại là lo lắng bất an.
Anh dừng chân quay đầu lại nhìn thấy mẹ cô thì có chút bất ngờ đi lại đỡ lấy bà “Bác gọi con sao?”
“Cậu có đảm bảo với tôi bảo vệ tốt cho Tiểu Tranh, nếu như vậy tôi sẽ gả con bé cho cậu...” Bà nắm lấy tay anh có chút run rẩy.
“Không phải người kia mới là bạn trai em ấy sao? Bác cũng biết đó con không tốt đâu, tin tức báo chí về con đều là những tin tức không tốt đẹp gì.” Anh cười nhạt nói với bà, cho dù bọn họ đều đưa tin không đúng anh cũng không muốn giải thích.
Bà nhìn anh lắc đầu “Tôi... Tôi tin tưởng cậu, Lý Phong thằng nhóc đó tôi cảm thấy không an tâm, nó là cáo già, hơn nữa nó là nhân viên ở Ngô Thị, hợp đồng lần này là do nó giới thiệu hợp tác, Thẩm Y Tranh con bé chịu khổ nhiều rồi, từ bé ông nhà đã quản rất nghiêm khó khăn lắm mới yêu đương cho nên cậu đừng trách con bé mù quáng.” Đôi mắt đã có chút nếp nhăn hiện lên dưới mộ mắt, gương mặt đã có tuổi khiến anh không nhịn nổi, hoá ra bà ấy cũng nhìn ra được cái tên đó là loại không tốt, chỉ là không muốn con gái mình đau lòng.
“Bác đừng lo, cứ để cho hai người họ tự nhiên đi ạ, con nhất định sẽ cho cô ấy nhìn thấy bộ mặt thật của tên đó. Chuyện kết hôn thật ra con thích con gái bác chỉ là con lần đầu thích người khác nên không biết phải làm sao, bác vào trong bảo y tá cho người thu xếp chỗ nghĩ ngơi trước đi ạ, chuyện của em ấy lẫn Thẩm Thị con sẽ nói với anh trai con giúp.” Anh mỉm cười nụ cười của anh đẹp, nó hoài hoà với gương mặt của anh, rãnh cười của anh cũng rất đẹp, vừa ma mị vừa quyến rũ.
Nhưng lời nói mang theo sự chắc chắn, anh để lại số của mình cho bà rồi mới rời khỏi bệnh viện, điện thoại anh reo sắp cháy cả máy rồi. Nếu anh còn không mau lái xe về e là Lục Phu Nhân của ba anh sẽ đến túm lấy anh về.
Lý Phong sao? Lần này mười cái mạng của hắn cũng không thể chạy thoát, nhưng rõ ràng anh đẹp trai hơn, cũng nhiều tiền hơn tại sao cô vẫn chọn hắn ta chứ, hắn ta nhìn đẹp lắm sao?
“Mắt cô ấy xem ra cũng mù rồi, đợi xong chuyện anh nhất định mang cô đi phẫu thuật mắt.”