Chương 12: Cố gắng để thầy yêu em
"Nếu là trước đây con có thể sẽ hỏi mẹ cho bằng được người đàn ông trong hình là ai, hắn là gì của mẹ, liệu có phải nguyên nhân khiến ba mẹ của con ly hôn không. Nhưng nhiều năm trôi qua rồi, con đã lớn, đã trưởng thành, cũng có nhận thức của riêng mình. Con cũng muốn mẹ được hạnh phúc, nếu mẹ thích một người, con sẽ chúc phúc cho mẹ."
Cho dù điều đó có khiến trái tim cô tan nát.
Nhưng mà... Mẹ thật sự thích thầy sao? Mẹ xem thầy là người khác liệu có công bằng với thầy không? Mẹ luôn không thật sự xem thầy là người kia, triệt để lợi dụng thầy có phải vì chính mẹ cũng nhận ra hành vi của mình là không đúng hay không... Nếu như vậy, cô...
Tô Mị vốn muốn răn dạy cô lại bị những lời quá đỗi chân thành vô cùng khó được từ những lần giao lưu ít ỏi suốt những năm tháng qua giữa hai mẹ con làm cho sững sờ. Biểu tình có chút thất thố.
Tô Kinh Hạ không phải muốn bà nói gì, cô nở nụ cười buồn bã với bà: "Hi vọng mẹ cũng sẽ tôn trọng những quyết định của con."
"Mẹ, mẹ cũng phải thật sự hạnh phúc nhé."
Nói xong cô không nhìn biểu tình ngờ vực hiện lên trên khuôn mặt hoảng hốt vì nụ cười của cô của bà mà rời khỏi phòng.
Cạch.
Cửa thư phòng đóng lại, Tô Kinh Hạ vô lực dựa lên cánh cửa, môi nở nụ cười khổ sở.
Nhưng cô không hối hận.
Bên trong thư phòng, Tô Mị ngồi sụp xuống đất, hai tay cầm tấm hình cũ kỹ lại gợi về cho bà bao nhiêu cảm tình đã bị đè nén hơn hai mươi năm, khóe mắt đỏ hoe vuốt ve khuôn mặt người đàn ông trên bức hình.
Người phụ nữ ấy dù mạnh mẽ thế nào trong tâm vẫn tồn tại một góc khuất yếu ớt.
Quanh đi quẩn lại, cũng chỉ vì một chữ tình.
...
Tô Kinh Hạ ôm một bầu tâm sự về tới trường, lại nhìn thấy bạn cùng phòng đang chụm đầu trò chuyện vui vẻ. Cô cảm thấy mình chen không vào, cũng không muốn phá hỏng bầu không khí trong phòng liền ra ngoài ban công hít thở không khí.
Không nghĩ tới trong tầm mắt bỗng nhiên xuất hiện một bóng người đặc biệt quen thuộc đang bước chậm trên sân trường. Giữa cái tối tăm của trời đêm, cô vẫn có thể chắc chắn được người đó là ai.
Tô Kinh Hạ không chút nghĩ ngợi lao xuống lầu.
Làm một giáo viên, Lục Ngạn cũng ở trong trường, bên trong ký túc xá giáo viên. Mặc dù không nằm gần ký túc xá của học sinh nhưng mà nếu hắn muốn rời khỏi trường vẫn là phải đi qua ký túc xá của bọn họ. Cho dù đó chỉ là đi ngang qua khoảng sân trường trước mặt nhưng đã từng không ít lần ở trên ban công nhìn thấy Lục Ngạn, còn đã nhiều lần trộm ngắm hắn từ xa, dáng vẻ của hắn Tô Kinh Hạ không thể nào quen thuộc hơn.
Tô Kinh Hạ gần như dùng hết sức lực từ khi sinh ra, vượt qua mấy tầng lầu, rốt cuộc chạy xuống được sân trường, chặn đứng bước chân của Lục Ngạn trước khi hắn đi đến khu vực để xe.
Lục Ngạn còn bị cô bất thình lình xông ra làm cho giật cả mình.
Nhưng hắn chưa kịp nói gì đã nghe thấy nữ sinh đang thở hổn hển trước mặt gặng hỏi: "Thầy muốn đến chỗ mẹ em phải không!?"
Biểu tình của Lục Ngạn đọng lại, sắc mặt không khỏi có phần lạnh nhạt nhìn cô, không nói gì.
Tô Kinh Hạ lại không nhất định muốn hắn trả lời. So với khoảng thời gian trước vẫn luôn không thể bình tĩnh đối diện với hắn, lúc này cô kiên định giang tay ra ngăn cản đường đi của hắn. Đôi mắt kia ở trong không gian tối tăm trên sân trường thiếu hụt ánh đèn sáng chói mắt quá mức khiến Lục Ngạn đều có chút giật mình. Cô nói: "Thầy không được đi."
Lục Ngạn im lặng một chút, sau đó mặc dù biểu tình vẫn lãnh đạm như vậy nhưng âm thanh lại có chút dịu dàng nói: "Em đừng bốc đồng nữa, trở về đi."
Tô Kinh Hạ không tiếp thu, hét lên: "Em không bốc đồng!"
Lục Ngạn giật mình.
Ánh mắt cô nhìn hắn đặc biệt cố chấp: "Em đã nghĩ thông suốt rồi, em sẽ không để cho thầy tiến tới nữa một khi đã biết rõ mẹ không có yêu thầy đâu!"
Phải, cô đã nghĩ thông rồi. Thời điểm nói chuyện với mẹ cô đã thông suốt rồi.
Cô không gạt được tình cảm của mình, cũng không thể nhắm mắt làm ngơ nhìn mẹ xem thầy như thế thân. Nếu như chỉ cần hai trong ba người họ hạnh phúc cô cũng sẽ đau khổ tác thành cho. Nhưng có khả năng không?
Cuối cùng, cô không thể ép buộc mẹ ngừng lại việc làm sai lầm này, bởi vì cô không chắc mẹ có bao nhiêu tình cảm với thầy, liệu có chút nào thật không hay tất cả chỉ là ngụy nhận. Cô cũng có thể không ngăn được thầy, người dù biết nhưng vẫn chấp nhận làm thế thân. Nhưng cô có thể cố gắng...
Cố gắng để thầy yêu cô.
Cho dù điều đó có khiến trái tim cô tan nát.
Nhưng mà... Mẹ thật sự thích thầy sao? Mẹ xem thầy là người khác liệu có công bằng với thầy không? Mẹ luôn không thật sự xem thầy là người kia, triệt để lợi dụng thầy có phải vì chính mẹ cũng nhận ra hành vi của mình là không đúng hay không... Nếu như vậy, cô...
Tô Mị vốn muốn răn dạy cô lại bị những lời quá đỗi chân thành vô cùng khó được từ những lần giao lưu ít ỏi suốt những năm tháng qua giữa hai mẹ con làm cho sững sờ. Biểu tình có chút thất thố.
Tô Kinh Hạ không phải muốn bà nói gì, cô nở nụ cười buồn bã với bà: "Hi vọng mẹ cũng sẽ tôn trọng những quyết định của con."
"Mẹ, mẹ cũng phải thật sự hạnh phúc nhé."
Nói xong cô không nhìn biểu tình ngờ vực hiện lên trên khuôn mặt hoảng hốt vì nụ cười của cô của bà mà rời khỏi phòng.
Cạch.
Cửa thư phòng đóng lại, Tô Kinh Hạ vô lực dựa lên cánh cửa, môi nở nụ cười khổ sở.
Nhưng cô không hối hận.
Bên trong thư phòng, Tô Mị ngồi sụp xuống đất, hai tay cầm tấm hình cũ kỹ lại gợi về cho bà bao nhiêu cảm tình đã bị đè nén hơn hai mươi năm, khóe mắt đỏ hoe vuốt ve khuôn mặt người đàn ông trên bức hình.
Người phụ nữ ấy dù mạnh mẽ thế nào trong tâm vẫn tồn tại một góc khuất yếu ớt.
Quanh đi quẩn lại, cũng chỉ vì một chữ tình.
...
Tô Kinh Hạ ôm một bầu tâm sự về tới trường, lại nhìn thấy bạn cùng phòng đang chụm đầu trò chuyện vui vẻ. Cô cảm thấy mình chen không vào, cũng không muốn phá hỏng bầu không khí trong phòng liền ra ngoài ban công hít thở không khí.
Không nghĩ tới trong tầm mắt bỗng nhiên xuất hiện một bóng người đặc biệt quen thuộc đang bước chậm trên sân trường. Giữa cái tối tăm của trời đêm, cô vẫn có thể chắc chắn được người đó là ai.
Tô Kinh Hạ không chút nghĩ ngợi lao xuống lầu.
Làm một giáo viên, Lục Ngạn cũng ở trong trường, bên trong ký túc xá giáo viên. Mặc dù không nằm gần ký túc xá của học sinh nhưng mà nếu hắn muốn rời khỏi trường vẫn là phải đi qua ký túc xá của bọn họ. Cho dù đó chỉ là đi ngang qua khoảng sân trường trước mặt nhưng đã từng không ít lần ở trên ban công nhìn thấy Lục Ngạn, còn đã nhiều lần trộm ngắm hắn từ xa, dáng vẻ của hắn Tô Kinh Hạ không thể nào quen thuộc hơn.
Tô Kinh Hạ gần như dùng hết sức lực từ khi sinh ra, vượt qua mấy tầng lầu, rốt cuộc chạy xuống được sân trường, chặn đứng bước chân của Lục Ngạn trước khi hắn đi đến khu vực để xe.
Lục Ngạn còn bị cô bất thình lình xông ra làm cho giật cả mình.
Nhưng hắn chưa kịp nói gì đã nghe thấy nữ sinh đang thở hổn hển trước mặt gặng hỏi: "Thầy muốn đến chỗ mẹ em phải không!?"
Biểu tình của Lục Ngạn đọng lại, sắc mặt không khỏi có phần lạnh nhạt nhìn cô, không nói gì.
Tô Kinh Hạ lại không nhất định muốn hắn trả lời. So với khoảng thời gian trước vẫn luôn không thể bình tĩnh đối diện với hắn, lúc này cô kiên định giang tay ra ngăn cản đường đi của hắn. Đôi mắt kia ở trong không gian tối tăm trên sân trường thiếu hụt ánh đèn sáng chói mắt quá mức khiến Lục Ngạn đều có chút giật mình. Cô nói: "Thầy không được đi."
Lục Ngạn im lặng một chút, sau đó mặc dù biểu tình vẫn lãnh đạm như vậy nhưng âm thanh lại có chút dịu dàng nói: "Em đừng bốc đồng nữa, trở về đi."
Tô Kinh Hạ không tiếp thu, hét lên: "Em không bốc đồng!"
Lục Ngạn giật mình.
Ánh mắt cô nhìn hắn đặc biệt cố chấp: "Em đã nghĩ thông suốt rồi, em sẽ không để cho thầy tiến tới nữa một khi đã biết rõ mẹ không có yêu thầy đâu!"
Phải, cô đã nghĩ thông rồi. Thời điểm nói chuyện với mẹ cô đã thông suốt rồi.
Cô không gạt được tình cảm của mình, cũng không thể nhắm mắt làm ngơ nhìn mẹ xem thầy như thế thân. Nếu như chỉ cần hai trong ba người họ hạnh phúc cô cũng sẽ đau khổ tác thành cho. Nhưng có khả năng không?
Cuối cùng, cô không thể ép buộc mẹ ngừng lại việc làm sai lầm này, bởi vì cô không chắc mẹ có bao nhiêu tình cảm với thầy, liệu có chút nào thật không hay tất cả chỉ là ngụy nhận. Cô cũng có thể không ngăn được thầy, người dù biết nhưng vẫn chấp nhận làm thế thân. Nhưng cô có thể cố gắng...
Cố gắng để thầy yêu cô.