Chương 26: Gặng hỏi
Có nhiều lần bà nghĩ thử tiếp nhận Lục Ngạn, nhưng cuối cùng vẫn vì rào cản trong lòng mà không làm được. Vì không muốn làm bẩn tình cảm thuần khiết đó, hay vì cảm thấy tội lỗi vì đã xem Lục Ngạn là thế thân, dù sao thì bà cũng đã không làm được.
Mẹ… Tô Kinh Hạ nhìn mẹ như chìm vào trong hồi ức, so với thái độ lúc trước đối với thầy bây giờ thì giống như có vẻ thả lỏng hơn, cô bỗng chốc cảm thấy khó thở. Mẹ sẽ không thật sự thích thầy rồi chứ…
Nếu mẹ thật sự thích thầy, thầy cũng thích mẹ… Cho dù bây giờ thầy có nói không còn thích mẹ nữa, nhưng đã từng liền sẽ dễ tái hợp… Nếu vậy, cô sẽ làm sao… Tô Kinh Hạ im lặng cúi đầu, đè nén trái tim kịch liệt đau nhức, trong lòng không biết nên hi vọng hay cầu mong mẹ đừng có thích thầy.
Trong lúc bất giác Tô Kinh Hạ đã quên mất vì cái gì mình lại hỏi mẹ như vậy.
Mãi cho đến hôm sau, khi cô nghe mẹ nói đến chuyện công việc: “Mẹ đã xin nghỉ được rồi.”
Lúc Tô Mị nói, rõ ràng mang theo cảm xúc nhẹ nhõm.
Tô Kinh Hạ lại như giật mình tỉnh lại từ trong mộng mị.
Nhưng cô chưa kịp làm rõ thì Lục Ngạn đã từ bên ngoài đi vào.
Lục Ngạn đến thăm bệnh, trên tay mang theo một giỏ trái cây cùng với thực phẩm dinh dưỡng có lợi cho sức khỏe.
“Chị thấy sao rồi?”
Không phải lần đầu nhìn thấy mẹ và thầy trò chuyện sau đợt mẹ bị ngất xỉu, nhưng tới bây giờ Tô Kinh Hạ giật mình kinh ngạc phát hiện thái độ của thầy đối với mẹ đã thay đổi từ bao giờ. Hình như từ cái hôm đầu tiên mẹ nhập viện…
Nói sao nhỉ, có chút khách sáo, không đầm thắm như trước nữa. Vậy là sao… Tô Kinh Hạ đầu óc hỗn loạn, choáng váng cứ như bị người xoay tròn, đùa bỡn. Toàn thân đều tràn ngập trong trạng thái ngỡ ngàng.
Hai người kia không biết cảm xúc trong lòng Tô Kinh Hạ, Tô Mị nghe hắn hỏi thì đáp: “Mặc dù lại thêm một căn bệnh nhưng lại bất ngờ cảm thấy nhẹ người hơn.”
“Chị còn có thể nhẹ nhõm hơn nữa.”
Lục Ngạn ám chỉ.
Tô Mị giống như nghe hiểu, thở dài nói: “Đúng vậy. Tôi xin nghỉ ở chỗ công ty rồi, quả thật từ giờ có thể thanh thản hơn nữa.”
Tô Kinh Hạ nhạy cảm phát hiện biểu tình ngạc nhiên của Lục Ngạn, giây sau bên tai đã nghe thầy ấy như thở phào nói: “Vậy thì tốt.”
Miễn Tô Mị có thể rút khỏi vũng bùn đó… Bỗng nhiên câu nói này vang lên trong đầu Tô Kinh Hạ. Sự hoài nghi vốn đã lặng xuống trước đó như được ánh sáng dẫn đường, rốt cuộc chồi lên.
Nhanh chóng đâm chồi nảy lộc, hiện rõ trong lòng Tô Kinh Hạ.
Cô ngồi nghe hai người họ dùng hình thức cứ như bạn bè nói chuyện với nhau mà đầu óc không sao tiếp thu vào. Trong đầu quay cuồng bao nhiêu ý nghĩ khiến cô không thể bình tĩnh.
Tô Kinh Hạ nhẫn nhịn, nhịn được tới lúc Lục Ngạn muốn về, cô liền đuổi theo. Vừa ra khỏi phòng bệnh liền không nhịn được hỏi: “Thầy, thầy với mẹ em…”
Cô nắm chặt bàn tay, đè nén rối loạn trong lòng nhìn thầy đầy rối rắm, nói không hết lời.
Lục Ngạn rốt cuộc cảm thấy cô học trò hôm nay kỳ lạ, nhưng hắn vẫn thản nhiên chứng thực suy nghĩ của cô: “Ừm.”
“Từ lúc nào vậy…”
Vì sao… Tô Kinh Hạ giấu lại hai chữ này trong lòng, vậy mà không có cảm thấy vui vì câu trả lời của thầy, lại chỉ cảm thấy hoang mang, ngờ vực.
“Không phải tôi đã nói tôi yêu em sao, đương nhiên tôi phải chia tay với mẹ của em, nếu không đó lại là chuyện gì. Tôi không hề có ý muốn đùa giỡn với em.”
Lục Ngạn thản nhiên nói, lại nhíu mày chạm vào mặt cô, kỳ lạ hỏi: “Không phải em nên vui sao? Biểu tình này là gì?”
Tô Kinh Hạ hít sâu một hơi, rốt cuộc không nhịn được nữa ngẩng đầu nhìn hắn: “Thầy, có phải thầy có chuyện gì giấu em không?”
Lục Ngạn hơi giật mình.
Nhưng Tô Kinh Hạ không có cho hắn có cơ hội nói dối, nắm lấy vạt áo hắn phủ đầu gặng hỏi: “Hôm trước em đã nghe thấy thầy nói chuyện với một người lạ ở trung tâm thương mại Thành Kỳ, thầy nhắc đến mẹ em, rốt cuộc đó là sao!?”
“Thầy, có phải tất cả chỉ là giả dối không…”
“Em nói gì vậy?”
Lục Ngạn trong lòng vốn có biết bao giật mình, lại bị một câu “giả dối” của cô làm tức giận: “Em cho rằng tôi yêu em là giả dối sao?”
Mẹ… Tô Kinh Hạ nhìn mẹ như chìm vào trong hồi ức, so với thái độ lúc trước đối với thầy bây giờ thì giống như có vẻ thả lỏng hơn, cô bỗng chốc cảm thấy khó thở. Mẹ sẽ không thật sự thích thầy rồi chứ…
Nếu mẹ thật sự thích thầy, thầy cũng thích mẹ… Cho dù bây giờ thầy có nói không còn thích mẹ nữa, nhưng đã từng liền sẽ dễ tái hợp… Nếu vậy, cô sẽ làm sao… Tô Kinh Hạ im lặng cúi đầu, đè nén trái tim kịch liệt đau nhức, trong lòng không biết nên hi vọng hay cầu mong mẹ đừng có thích thầy.
Trong lúc bất giác Tô Kinh Hạ đã quên mất vì cái gì mình lại hỏi mẹ như vậy.
Mãi cho đến hôm sau, khi cô nghe mẹ nói đến chuyện công việc: “Mẹ đã xin nghỉ được rồi.”
Lúc Tô Mị nói, rõ ràng mang theo cảm xúc nhẹ nhõm.
Tô Kinh Hạ lại như giật mình tỉnh lại từ trong mộng mị.
Nhưng cô chưa kịp làm rõ thì Lục Ngạn đã từ bên ngoài đi vào.
Lục Ngạn đến thăm bệnh, trên tay mang theo một giỏ trái cây cùng với thực phẩm dinh dưỡng có lợi cho sức khỏe.
“Chị thấy sao rồi?”
Không phải lần đầu nhìn thấy mẹ và thầy trò chuyện sau đợt mẹ bị ngất xỉu, nhưng tới bây giờ Tô Kinh Hạ giật mình kinh ngạc phát hiện thái độ của thầy đối với mẹ đã thay đổi từ bao giờ. Hình như từ cái hôm đầu tiên mẹ nhập viện…
Nói sao nhỉ, có chút khách sáo, không đầm thắm như trước nữa. Vậy là sao… Tô Kinh Hạ đầu óc hỗn loạn, choáng váng cứ như bị người xoay tròn, đùa bỡn. Toàn thân đều tràn ngập trong trạng thái ngỡ ngàng.
Hai người kia không biết cảm xúc trong lòng Tô Kinh Hạ, Tô Mị nghe hắn hỏi thì đáp: “Mặc dù lại thêm một căn bệnh nhưng lại bất ngờ cảm thấy nhẹ người hơn.”
“Chị còn có thể nhẹ nhõm hơn nữa.”
Lục Ngạn ám chỉ.
Tô Mị giống như nghe hiểu, thở dài nói: “Đúng vậy. Tôi xin nghỉ ở chỗ công ty rồi, quả thật từ giờ có thể thanh thản hơn nữa.”
Tô Kinh Hạ nhạy cảm phát hiện biểu tình ngạc nhiên của Lục Ngạn, giây sau bên tai đã nghe thầy ấy như thở phào nói: “Vậy thì tốt.”
Miễn Tô Mị có thể rút khỏi vũng bùn đó… Bỗng nhiên câu nói này vang lên trong đầu Tô Kinh Hạ. Sự hoài nghi vốn đã lặng xuống trước đó như được ánh sáng dẫn đường, rốt cuộc chồi lên.
Nhanh chóng đâm chồi nảy lộc, hiện rõ trong lòng Tô Kinh Hạ.
Cô ngồi nghe hai người họ dùng hình thức cứ như bạn bè nói chuyện với nhau mà đầu óc không sao tiếp thu vào. Trong đầu quay cuồng bao nhiêu ý nghĩ khiến cô không thể bình tĩnh.
Tô Kinh Hạ nhẫn nhịn, nhịn được tới lúc Lục Ngạn muốn về, cô liền đuổi theo. Vừa ra khỏi phòng bệnh liền không nhịn được hỏi: “Thầy, thầy với mẹ em…”
Cô nắm chặt bàn tay, đè nén rối loạn trong lòng nhìn thầy đầy rối rắm, nói không hết lời.
Lục Ngạn rốt cuộc cảm thấy cô học trò hôm nay kỳ lạ, nhưng hắn vẫn thản nhiên chứng thực suy nghĩ của cô: “Ừm.”
“Từ lúc nào vậy…”
Vì sao… Tô Kinh Hạ giấu lại hai chữ này trong lòng, vậy mà không có cảm thấy vui vì câu trả lời của thầy, lại chỉ cảm thấy hoang mang, ngờ vực.
“Không phải tôi đã nói tôi yêu em sao, đương nhiên tôi phải chia tay với mẹ của em, nếu không đó lại là chuyện gì. Tôi không hề có ý muốn đùa giỡn với em.”
Lục Ngạn thản nhiên nói, lại nhíu mày chạm vào mặt cô, kỳ lạ hỏi: “Không phải em nên vui sao? Biểu tình này là gì?”
Tô Kinh Hạ hít sâu một hơi, rốt cuộc không nhịn được nữa ngẩng đầu nhìn hắn: “Thầy, có phải thầy có chuyện gì giấu em không?”
Lục Ngạn hơi giật mình.
Nhưng Tô Kinh Hạ không có cho hắn có cơ hội nói dối, nắm lấy vạt áo hắn phủ đầu gặng hỏi: “Hôm trước em đã nghe thấy thầy nói chuyện với một người lạ ở trung tâm thương mại Thành Kỳ, thầy nhắc đến mẹ em, rốt cuộc đó là sao!?”
“Thầy, có phải tất cả chỉ là giả dối không…”
“Em nói gì vậy?”
Lục Ngạn trong lòng vốn có biết bao giật mình, lại bị một câu “giả dối” của cô làm tức giận: “Em cho rằng tôi yêu em là giả dối sao?”