Chương 6: Tàn nhẫn như vậy
"Kinh Hạ ăn nhiều vào."
Bất thình lình một miếng sườn rơi vào bát cô. Tô Kinh Hạ mém chút là ném đũa đi, vừa ngước mắt lên liền nhìn thấy nụ cười ân cần ấm áp xa lạ của Lục Ngạn.
Đúng vậy, cô cảm thấy nó thật xa lạ. Trong hiểu biết của cô, thầy chưa từng dùng loại ánh mắt này nhìn cô. Cho dù là bình thường không xa không gần giữ đúng khoảng cách giữa thầy và trò vô cùng chuẩn mực cô còn cảm thấy thoải mái hơn bây giờ. Mỗi lần hít thở đều cảm thấy khó khăn.
Thầy thật sự yêu mẹ cô đến mức trở thành người như vậy sao...
"Em cũng vậy, đừng chỉ ăn rau, ăn thịt nhiều vào."
Thầy lại dịu dàng gắp thức ăn cho mẹ.
"Ừ."
Nhưng thái độ của mẹ lại có chút lạnh nhạt. So với thầy, mẹ không giống một người phụ nữ đang yêu chút nào. Cô thật sự không muốn nghĩ mẹ có điểm gì khiến thầy thích. Mẹ cô điểm gì cũng tốt, là một người mẹ tốt, mặc dù có hơi không hiểu phong tình, suốt ngày chỉ lo cắm mặt vào công việc. Mẹ lạnh nhạt thầy lại càng thêm dịu dàng...
Tô Kinh Hạ không chịu nổi nữa, vội vã ăn mấy miếng cơm, cô đứng dậy: "Con lên phòng gom chút đồ rồi trở về trường luôn ạ."
"Cái con bé này!"
Tô Mị còn chưa kịp nói gì cô đã biến mất sau cửa phòng ngủ mà không khỏi bất mãn quát giận một tiếng.
Thời điểm đó bà không biết người đàn ông duy nhất trên bàn cơm đã âm thầm nhìn theo bóng lưng chật vật của Tô Kinh Hạ, biểu cảm không bình thường.
"Đừng giận con bé, chắc nó chỉ đang ngại thôi. Để lát nữa tôi mang sữa chua lên cho con bé."
Lục Ngạn mặt không đổi sắc lên tiếng giải vây cho Tô Kinh Hạ.
Tô Mị vẫn không có sắc mặt tốt: "Cậu không cần quá mức nhúng nhường vì con bé. Nó cần phải học cách chấp nhận."
"Con gái ở độ tuổi này luôn nhạy cảm hơn mà."
Lúc nói câu này, ánh mắt Lục Ngạn đầy ẩn ý nhìn Tô Mị. Có thể là nó đã kích thích chút ký ức chôn giấu nhiều năm trước trong lòng Tô Mị khiến bà có hơi hoảng hốt, nhất thời càng không để ý đến những khác thường của người đàn ông trên bàn cơm.
Thời điểm đó Tô Kinh Hạ chỉ là muốn trốn tránh nên mới bỏ chạy. Sau khi lao vào phòng cô không nén nổi khổ sở chui vào chăn, úp mặt vào gối, tựa như muốn dùng cách đó ép chết mình cùng trái tim đang đau đớn như bị ai bóp chặt đến mức muốn nổ tung.
Cô lại không nghĩ ác ý của ông trời vẫn chưa có buông tha cho cô.
Cốc cốc cốc.
Cửa phòng bất ngờ bị gõ vang khiến cô giật cả mình. Cô không kịp suy nghĩ, chỉ lo vội vàng chấn chỉnh lại dáng vẻ thảm hại của mình vừa đứng dậy đi mở cửa.
Cô không nghĩ người đứng bên ngoài lại là... Sắc mặt Tô Kinh Hạ lập tức trở nên trắng bệch, vô thức trở tay muốn đóng cửa phòng lại.
"Kinh Hạ, sữa chua tôi tự làm, cháu uống thử đi."
Nhưng người đàn ông lại nhanh tay hơn cô, mặt không đổi sắc giữ lại cửa, trong lúc đó còn không quên lớn tiếng nói, giống như muốn cho người nên nghe nghe thấy. Nửa sau lại thấp giọng chỉ có hai người nghe được nói: "Nếu em không muốn mẹ em biết..."
Tô Kinh Hạ nghe xong liền cảm thấy đầu có choáng váng, sắc mặt tái nhợt như muốn ngất đi ngay giây tiếp theo. Cổ họng cô nghẹn ngào, nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt, lạnh lùng lại uy hiếp cô, sao mà tàn nhẫn như vậy. Phải ép chết cô mới chịu hay sao...
"Cảm ơn..."
Cô chết lặng, đưa tay cầm lấy ly sữa chua một hơi uống cạn. Cô không nhận ra mình đã quên thở vào lúc đó, đầu lưỡi càng mất cảm giác, không nếm được mùi vị nào, biểu tình như đang uống thuốc độc.
Sau khi uống xong cô vội vàng trả lại ly, trở tay đóng sập cửa, một loạt hành động nhanh như chớp, không cho ai kịp phản ứng. Cửa vừa đóng cô liền trượt dài trên sàn, lồng ngực khó chịu muốn nôn khiến nước mắt sinh lý vô thức tuông ra.
Bên trong cửa phòng cô còn nghe thấy giọng nói của mẹ: "Nó không cư xử vô lễ với cậu chứ?"
"Không có, em xem, đều uống hết rồi."
Người đàn ông đáp lại, đầy dịu dàng và bao dung.
Tô Kinh Hạ nằm co rút bên cạnh cửa, khóc không thành tiếng.
Cô cứ nằm như vậy, cho đến khi âm thanh ngoài cửa không còn nữa. Trái tim cũng giống như không còn đập.
Nhịn lại cảm giác không khỏe, cô lắc đầu xua đi cơn choáng vàng cùng tầm mắt đen đặc không thể nhìn thấy gì trước mặt, chật vật đứng dậy đi dọn đồ.
Cô không muốn ở lại đây thêm chút nào nữa. Lại còn ở lại, cô sẽ chết.
Cạch.
Lung tung dọn đi những thứ bản thân cho là cần thiết trong khi đầu đau như búa bổ, tầm mắt cứ xoay tròn lên, cô vô tình làm rớt một cuốn sách bị kẹp ở giữa những cuốn đề cư.ơng ôn tập cuối cấp vừa dày vừa nặng. Quyển sách kia mỏng hơn, vậy mà là một cuốn tiểu thuyết.
Bất thình lình một miếng sườn rơi vào bát cô. Tô Kinh Hạ mém chút là ném đũa đi, vừa ngước mắt lên liền nhìn thấy nụ cười ân cần ấm áp xa lạ của Lục Ngạn.
Đúng vậy, cô cảm thấy nó thật xa lạ. Trong hiểu biết của cô, thầy chưa từng dùng loại ánh mắt này nhìn cô. Cho dù là bình thường không xa không gần giữ đúng khoảng cách giữa thầy và trò vô cùng chuẩn mực cô còn cảm thấy thoải mái hơn bây giờ. Mỗi lần hít thở đều cảm thấy khó khăn.
Thầy thật sự yêu mẹ cô đến mức trở thành người như vậy sao...
"Em cũng vậy, đừng chỉ ăn rau, ăn thịt nhiều vào."
Thầy lại dịu dàng gắp thức ăn cho mẹ.
"Ừ."
Nhưng thái độ của mẹ lại có chút lạnh nhạt. So với thầy, mẹ không giống một người phụ nữ đang yêu chút nào. Cô thật sự không muốn nghĩ mẹ có điểm gì khiến thầy thích. Mẹ cô điểm gì cũng tốt, là một người mẹ tốt, mặc dù có hơi không hiểu phong tình, suốt ngày chỉ lo cắm mặt vào công việc. Mẹ lạnh nhạt thầy lại càng thêm dịu dàng...
Tô Kinh Hạ không chịu nổi nữa, vội vã ăn mấy miếng cơm, cô đứng dậy: "Con lên phòng gom chút đồ rồi trở về trường luôn ạ."
"Cái con bé này!"
Tô Mị còn chưa kịp nói gì cô đã biến mất sau cửa phòng ngủ mà không khỏi bất mãn quát giận một tiếng.
Thời điểm đó bà không biết người đàn ông duy nhất trên bàn cơm đã âm thầm nhìn theo bóng lưng chật vật của Tô Kinh Hạ, biểu cảm không bình thường.
"Đừng giận con bé, chắc nó chỉ đang ngại thôi. Để lát nữa tôi mang sữa chua lên cho con bé."
Lục Ngạn mặt không đổi sắc lên tiếng giải vây cho Tô Kinh Hạ.
Tô Mị vẫn không có sắc mặt tốt: "Cậu không cần quá mức nhúng nhường vì con bé. Nó cần phải học cách chấp nhận."
"Con gái ở độ tuổi này luôn nhạy cảm hơn mà."
Lúc nói câu này, ánh mắt Lục Ngạn đầy ẩn ý nhìn Tô Mị. Có thể là nó đã kích thích chút ký ức chôn giấu nhiều năm trước trong lòng Tô Mị khiến bà có hơi hoảng hốt, nhất thời càng không để ý đến những khác thường của người đàn ông trên bàn cơm.
Thời điểm đó Tô Kinh Hạ chỉ là muốn trốn tránh nên mới bỏ chạy. Sau khi lao vào phòng cô không nén nổi khổ sở chui vào chăn, úp mặt vào gối, tựa như muốn dùng cách đó ép chết mình cùng trái tim đang đau đớn như bị ai bóp chặt đến mức muốn nổ tung.
Cô lại không nghĩ ác ý của ông trời vẫn chưa có buông tha cho cô.
Cốc cốc cốc.
Cửa phòng bất ngờ bị gõ vang khiến cô giật cả mình. Cô không kịp suy nghĩ, chỉ lo vội vàng chấn chỉnh lại dáng vẻ thảm hại của mình vừa đứng dậy đi mở cửa.
Cô không nghĩ người đứng bên ngoài lại là... Sắc mặt Tô Kinh Hạ lập tức trở nên trắng bệch, vô thức trở tay muốn đóng cửa phòng lại.
"Kinh Hạ, sữa chua tôi tự làm, cháu uống thử đi."
Nhưng người đàn ông lại nhanh tay hơn cô, mặt không đổi sắc giữ lại cửa, trong lúc đó còn không quên lớn tiếng nói, giống như muốn cho người nên nghe nghe thấy. Nửa sau lại thấp giọng chỉ có hai người nghe được nói: "Nếu em không muốn mẹ em biết..."
Tô Kinh Hạ nghe xong liền cảm thấy đầu có choáng váng, sắc mặt tái nhợt như muốn ngất đi ngay giây tiếp theo. Cổ họng cô nghẹn ngào, nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt, lạnh lùng lại uy hiếp cô, sao mà tàn nhẫn như vậy. Phải ép chết cô mới chịu hay sao...
"Cảm ơn..."
Cô chết lặng, đưa tay cầm lấy ly sữa chua một hơi uống cạn. Cô không nhận ra mình đã quên thở vào lúc đó, đầu lưỡi càng mất cảm giác, không nếm được mùi vị nào, biểu tình như đang uống thuốc độc.
Sau khi uống xong cô vội vàng trả lại ly, trở tay đóng sập cửa, một loạt hành động nhanh như chớp, không cho ai kịp phản ứng. Cửa vừa đóng cô liền trượt dài trên sàn, lồng ngực khó chịu muốn nôn khiến nước mắt sinh lý vô thức tuông ra.
Bên trong cửa phòng cô còn nghe thấy giọng nói của mẹ: "Nó không cư xử vô lễ với cậu chứ?"
"Không có, em xem, đều uống hết rồi."
Người đàn ông đáp lại, đầy dịu dàng và bao dung.
Tô Kinh Hạ nằm co rút bên cạnh cửa, khóc không thành tiếng.
Cô cứ nằm như vậy, cho đến khi âm thanh ngoài cửa không còn nữa. Trái tim cũng giống như không còn đập.
Nhịn lại cảm giác không khỏe, cô lắc đầu xua đi cơn choáng vàng cùng tầm mắt đen đặc không thể nhìn thấy gì trước mặt, chật vật đứng dậy đi dọn đồ.
Cô không muốn ở lại đây thêm chút nào nữa. Lại còn ở lại, cô sẽ chết.
Cạch.
Lung tung dọn đi những thứ bản thân cho là cần thiết trong khi đầu đau như búa bổ, tầm mắt cứ xoay tròn lên, cô vô tình làm rớt một cuốn sách bị kẹp ở giữa những cuốn đề cư.ơng ôn tập cuối cấp vừa dày vừa nặng. Quyển sách kia mỏng hơn, vậy mà là một cuốn tiểu thuyết.