Chương : 10
Đoàn Tình luôn luôn khinh thường Đoàn Huyên, Đoàn Huyên giống như Lâm muội muội, không đâu cũng sợ gió thổi bay, nói chuyện thanh âm lớn cũng lo làm kinh hãi tới y, từ lớn đến nhỏ trong nhà đều phải cưng chiều y. Cho nên trong lòng Đoàn Tình liền không thoải mái, theo lý thuyết cậu là đứa út nên phải cưng chiều nhất chứ. Đáng tiếc chỉ cần Đoàn Huyên có ở đó, ánh mắt mọi người đều dán chặt trên người y. Khi còn bé, Đoàn Tình đã trở nên xấu xa, luôn thích cướp đồ trong tay Đoàn Huyên. Cho dù là mua phần giống nhau, cậu cũng phải giành lấy thứ mà cậu cho là đẹp hơn. Cậu làm như vậy để hả giận, mong mọi người chú ý, nhưng càng làm, người trong nhà không ai muốn nhìn mặt cậu, khiến cậu tiếp tục điên cuồng mà làm, mỗi ngày luôn bày trò kinh động người nhà, không phải đem hoa trong sân cắt, thì lấy bút vẽ bậy lên ga giường Đoàn Huyên, đem túi sách của y giấu đi…… Tóm lại khi đó Đoàn Huyên bị cậu chọc cho giận đến phát bệnh hen suyễn, Đoàn phu nhân cũng sinh khí. Đoàn Tĩnh Viễn thì đánh cậu một trận. Không hỏi lý do chỉ đánh, khụ, cậu cũng biết mình đuối lý, ông luôn la mắng cậu:”Ngữ Đường không làm gì mày, sao mày lúc nào cũng kiếm chuyện!” Đúng vậy, Đoàn Ngữ Đường bị bệnh, không có khí lực, cho nên ông cũng không đành đánh, mỗi lần đều chỉ đánh cậu, đánh kỳ thật cũng không đau, chẳng qua là cậu cảm giác ủy khuất mà thôi.
Đúng vậy ủy khuất, rõ ràng đều là cùng một cha mẹ sinh vì cái gì Đoàn phu nhân không bao giờ ôm cậu lấy một cái, vì cái gì Đoàn Huyên ho khan một tiếng nàng đều khẩn trương hận không thể đem thầy thuốc cấp tốc đến. Nhưng khi chính mình tại hoa viên lăn lăn lộn đi, cố ý làm gãy chân, Đoàn phu nhân cũng chỉ để cho người khác băng bó, không ôm cậu, cũng không quan tâm là cậu đang khóc hay không
Cho nên cậu thấy ủy khuất. Thực ủy khuất. Hảo giống như Đoàn Huyên đem tất cả sự sủng nịch đoạt đi hết, không phải chỉ là sinh bệnh thôi sao, chỉ cần uống thuốc là được mà! Cậu thở dài vứt cả thuốc của y vào hồ trong hoa viên, cậu vẫn còn nhớ rất kỹ cái cảnh gỡ từng viên thuốc, ném chúng xuống hồ nước.
Đoàn Huyên tìm không thấy thuốc, lập tức ngã xuống sô pha, y cảm thấy mình không tài nào thở được, trên mặt xanh xao tái nhợt kia không có chút máu, chỉ có mấy mạch máu xanh nổi đầy. Cậu chưa từng nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ như vậy, tay y bóp chặt lại, răng nanh run rẩy nói không không nên lời, thời điểm đó chỉ có y và cậu trong phòng khách, dọa cậu sợ đến không biết làm sao, chỉ đứng bất động.
Ngay lúc hoang mang thì Tần Thiệu xuất hiện, nhanh chóng ôm Đoàn Huyên sờ khắp người rồi la to:”Cậu còn nhìn cái gì! Thuốc của cậu ấy đâu! Kêu bác sĩ tới ngay! Mau!!”Hắn vừa la lên, mọi người chạy vào phòng khách, cậu thấy thế liền lui vào góc hẻo lánh. Không có ai lo lắng cho cậu hết, cậu nhìn đám người rồi sợ hãi chạy đi.
Cậu không biết sao có thể qua được một ngày. Cuối cùng bị Tiểu Hồng tìm ra, may mà nàng một câu cũng không hỏi về tình trạng Đoàn Huyên. Buổi tối, Đoàn Huyên không có ở nhà.Cơm nước xong, Đoàn phu nhân cũng không có, trong nhà cũng không có bao nhiêu người, chắc là đều vào bệnh viện. Y bị cậu chơi tới mức vào bệnh viện.
Sau đó, Đoàn Huyên qua một tuần mới xuất viện, cậu tưởng rằng y sẽ mách với Đoàn Tình Viễn, cậu tưởng rằng sẽ bị ba mình đánh đòn, kết quả nằm ngoài dự đoán, đều không có bị đánh, Đoàn Tĩnh Viễn hỏi sao lại thế này, Đoàn Huyên không có khai sự thật nên cậu thoát nạn. Nhưng mà trong lòng cậu lại cảm thấy bất bình. Dựa vào cái gì mà muốn nói tốt cho cậu! Y tưởng y nói vậy sẽ khiến mình cảm động, đáp lại chân tình sao! Bởi vì, bởi vì bọn họ càng thêm thích Đoàn Huyên. Mẹ, cũng chính là Đoàn phu nhân càng không thích cậu, không muốn nhìn mặt cậu. Vì thế cậu càng ghét Đoàn Huyên, càng muốn đoạt những thứ mà y thích.
Ha ha, ngẫm lại trước đây, thực sự rất ngây thơ..
Sau này, rốt cục có một ngày cậu hiểu rõ vì cái gì mà Đoàn phu nhân không thích cậu, vì cái gì Đoàn gia ai cũng đều không thích cậu, nguyên lai cậu là con riêng. Thì ra mẹ của câu là người thứ ba! Thì ra là cái dạng này! Thì ra chính cậu đáng xấu hổ đến vậy! Thì ra trong mặt người khác cậu lại là gai chướng mắt, đám hạ nhân cũng dám sỉ nhục cậu! Thì ra là một đám người lâu nay nói xấu sau lưng cậu! Đã vậy còn nói cậu là thứ đồ cha sinh nhưng không có nuôi dưỡng.
Cậu cũng biết chính mình như vậy càng cần phải ngoan. Thế nhưng lại làm cho người giúp việc điếc lỗ tai, nhìn lỗ tai người đó chảy ra máu, trong mặt cậu cũng nhuốm màu sắc ấy. Tay cậu không trực tiếp làm, nên cậu ung dung bình tĩnh.
Đoàn nhị thiếu gia sau lúc đó liền có tiếng tâm tâm dạ độc ác, tuyệt tình tuyệt ý. Ba cậu cũng giáo huấn cậu một trận, hỏi cậu vì cái gì nhẫn tâm như vậy, hỏi cậu vì cái gì đánh người. Cậu không nói một tiếng, một tiếng đều không giải thích, bởi vì những lời này cậu nghe liền ghê tởm, cậu không muốn chuyện đi đến như vậy, cậu không muốn làm con riêng. Cậu chính là Đoàn nhị thiếu gia, không phải là con riêng, tất cả đều không phải! Cậu cùng Đoàn Huyên giống nhau! Giống nhau! Nếu như cậu nói ra, cậu có lẽ sẽ mất đi hết tất cả quyền lực của mình, cậu không còn là người của Đoàn gia nữa, không thể danh chính là thiếu gia họ Đoàn, không phải là con của Đoàn Tình Viễn! Cậu không thể chấp nhận được. Cho nên cậu cho ba mình đánh cậu một trận. Đoàn Tĩnh Viễn tức giận đến nói không nên lời:”Ta sao có thể có thằng con như mày được! Nhẫn tâm như vậy! Đoàn Huyên là anh mày! Mày lại hại chết nó! Nói, lúc nó nằm viện là do mày làm, phải không?”
Đoàn Tình nhìn ba mình một câu đều không giải thích. Không hiểu tại sao ông lại moi chuyện này ra, tùy ông đánh. Nhưng muốn hại chết Đoàn Huyên và đem thuốc ném đi lại là hai chuyện khác nhau. Đoàn Tĩnh Viễn thấy cậu không giải thích tưởng rằng cậu cam chịu, tức giận đến tay đều run lên:”Tao nhất định đánh chết mày!Như vậy mọi chuyện đều sẽ được giải quyết!” Đoàn Tình nghe không hiểu ý ông, cũng không nhận ra ánh mắt kia đang xót xa, cậu chỉ biết mình rất đau.
Trận đánh kia quả thật rất đau, Đoàn Tình nằm lì trên giường đến vài ngày! Đoàn Tĩnh Viễn đem cậu vào viện rồi sai người đến chăm sóc. Cậu từ đó về sau cùng Đoàn Tĩnh Viễn không nhìn mặt nhau, Đoàn Tĩnh Viễn vài lần định mang cậu về nhà chăm sóc nhưng cậu không chịu! Chỗ đó không có thân nhân, Đoàn phu nhân không phải là mẹ cậu! Đoàn Huyên không phải là anh cậu, cậu về có ích gì. Cậu đột nhiên nghĩ thông suốt, không nên gây phiền toái cho Đoàn Huyên. Cậu cố cách xa y, vì cậu lần đầu tiên hiểu được, nếu thương tổn Đoàn Huyên dù chỉ một đầu ngón tay thôi, ba cậu cũng sẽ đánh cậu chết.Về phần Đoàn phu nhân cậu cũng không tiếp cận nữa, lâu lâu cậu sẽ nhìn bà một cái. Cậu cũng không còn van xin cái ôm từ bà nữa. Sẽ không cầu xin bà đem mình với Đoàn Huyên cùng cấp bậc. Vì cậu không có lý do gì yêu cầu mọi người. Cậu cũng dần dần không muốn nhìn thấy Đoàn Tĩnh Viễn, có đôi khi vài ngày cũng không nói với ông câu nào. Đoàn Tĩnh Viễn tưởng rằng cậu là đứa con nít giận hờn nên không bận tâm để ý. Chỉ là ông không nghĩ tới tiểu hài tử này tính tình cố chấp như vậy, ông không hỏi cậu cũng không mở miệng, ông khuyên cậu về, cậu không chịu, ngoan cố ở viện đến 5 năm.
Đúng vậy ủy khuất, rõ ràng đều là cùng một cha mẹ sinh vì cái gì Đoàn phu nhân không bao giờ ôm cậu lấy một cái, vì cái gì Đoàn Huyên ho khan một tiếng nàng đều khẩn trương hận không thể đem thầy thuốc cấp tốc đến. Nhưng khi chính mình tại hoa viên lăn lăn lộn đi, cố ý làm gãy chân, Đoàn phu nhân cũng chỉ để cho người khác băng bó, không ôm cậu, cũng không quan tâm là cậu đang khóc hay không
Cho nên cậu thấy ủy khuất. Thực ủy khuất. Hảo giống như Đoàn Huyên đem tất cả sự sủng nịch đoạt đi hết, không phải chỉ là sinh bệnh thôi sao, chỉ cần uống thuốc là được mà! Cậu thở dài vứt cả thuốc của y vào hồ trong hoa viên, cậu vẫn còn nhớ rất kỹ cái cảnh gỡ từng viên thuốc, ném chúng xuống hồ nước.
Đoàn Huyên tìm không thấy thuốc, lập tức ngã xuống sô pha, y cảm thấy mình không tài nào thở được, trên mặt xanh xao tái nhợt kia không có chút máu, chỉ có mấy mạch máu xanh nổi đầy. Cậu chưa từng nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ như vậy, tay y bóp chặt lại, răng nanh run rẩy nói không không nên lời, thời điểm đó chỉ có y và cậu trong phòng khách, dọa cậu sợ đến không biết làm sao, chỉ đứng bất động.
Ngay lúc hoang mang thì Tần Thiệu xuất hiện, nhanh chóng ôm Đoàn Huyên sờ khắp người rồi la to:”Cậu còn nhìn cái gì! Thuốc của cậu ấy đâu! Kêu bác sĩ tới ngay! Mau!!”Hắn vừa la lên, mọi người chạy vào phòng khách, cậu thấy thế liền lui vào góc hẻo lánh. Không có ai lo lắng cho cậu hết, cậu nhìn đám người rồi sợ hãi chạy đi.
Cậu không biết sao có thể qua được một ngày. Cuối cùng bị Tiểu Hồng tìm ra, may mà nàng một câu cũng không hỏi về tình trạng Đoàn Huyên. Buổi tối, Đoàn Huyên không có ở nhà.Cơm nước xong, Đoàn phu nhân cũng không có, trong nhà cũng không có bao nhiêu người, chắc là đều vào bệnh viện. Y bị cậu chơi tới mức vào bệnh viện.
Sau đó, Đoàn Huyên qua một tuần mới xuất viện, cậu tưởng rằng y sẽ mách với Đoàn Tình Viễn, cậu tưởng rằng sẽ bị ba mình đánh đòn, kết quả nằm ngoài dự đoán, đều không có bị đánh, Đoàn Tĩnh Viễn hỏi sao lại thế này, Đoàn Huyên không có khai sự thật nên cậu thoát nạn. Nhưng mà trong lòng cậu lại cảm thấy bất bình. Dựa vào cái gì mà muốn nói tốt cho cậu! Y tưởng y nói vậy sẽ khiến mình cảm động, đáp lại chân tình sao! Bởi vì, bởi vì bọn họ càng thêm thích Đoàn Huyên. Mẹ, cũng chính là Đoàn phu nhân càng không thích cậu, không muốn nhìn mặt cậu. Vì thế cậu càng ghét Đoàn Huyên, càng muốn đoạt những thứ mà y thích.
Ha ha, ngẫm lại trước đây, thực sự rất ngây thơ..
Sau này, rốt cục có một ngày cậu hiểu rõ vì cái gì mà Đoàn phu nhân không thích cậu, vì cái gì Đoàn gia ai cũng đều không thích cậu, nguyên lai cậu là con riêng. Thì ra mẹ của câu là người thứ ba! Thì ra là cái dạng này! Thì ra chính cậu đáng xấu hổ đến vậy! Thì ra trong mặt người khác cậu lại là gai chướng mắt, đám hạ nhân cũng dám sỉ nhục cậu! Thì ra là một đám người lâu nay nói xấu sau lưng cậu! Đã vậy còn nói cậu là thứ đồ cha sinh nhưng không có nuôi dưỡng.
Cậu cũng biết chính mình như vậy càng cần phải ngoan. Thế nhưng lại làm cho người giúp việc điếc lỗ tai, nhìn lỗ tai người đó chảy ra máu, trong mặt cậu cũng nhuốm màu sắc ấy. Tay cậu không trực tiếp làm, nên cậu ung dung bình tĩnh.
Đoàn nhị thiếu gia sau lúc đó liền có tiếng tâm tâm dạ độc ác, tuyệt tình tuyệt ý. Ba cậu cũng giáo huấn cậu một trận, hỏi cậu vì cái gì nhẫn tâm như vậy, hỏi cậu vì cái gì đánh người. Cậu không nói một tiếng, một tiếng đều không giải thích, bởi vì những lời này cậu nghe liền ghê tởm, cậu không muốn chuyện đi đến như vậy, cậu không muốn làm con riêng. Cậu chính là Đoàn nhị thiếu gia, không phải là con riêng, tất cả đều không phải! Cậu cùng Đoàn Huyên giống nhau! Giống nhau! Nếu như cậu nói ra, cậu có lẽ sẽ mất đi hết tất cả quyền lực của mình, cậu không còn là người của Đoàn gia nữa, không thể danh chính là thiếu gia họ Đoàn, không phải là con của Đoàn Tình Viễn! Cậu không thể chấp nhận được. Cho nên cậu cho ba mình đánh cậu một trận. Đoàn Tĩnh Viễn tức giận đến nói không nên lời:”Ta sao có thể có thằng con như mày được! Nhẫn tâm như vậy! Đoàn Huyên là anh mày! Mày lại hại chết nó! Nói, lúc nó nằm viện là do mày làm, phải không?”
Đoàn Tình nhìn ba mình một câu đều không giải thích. Không hiểu tại sao ông lại moi chuyện này ra, tùy ông đánh. Nhưng muốn hại chết Đoàn Huyên và đem thuốc ném đi lại là hai chuyện khác nhau. Đoàn Tĩnh Viễn thấy cậu không giải thích tưởng rằng cậu cam chịu, tức giận đến tay đều run lên:”Tao nhất định đánh chết mày!Như vậy mọi chuyện đều sẽ được giải quyết!” Đoàn Tình nghe không hiểu ý ông, cũng không nhận ra ánh mắt kia đang xót xa, cậu chỉ biết mình rất đau.
Trận đánh kia quả thật rất đau, Đoàn Tình nằm lì trên giường đến vài ngày! Đoàn Tĩnh Viễn đem cậu vào viện rồi sai người đến chăm sóc. Cậu từ đó về sau cùng Đoàn Tĩnh Viễn không nhìn mặt nhau, Đoàn Tĩnh Viễn vài lần định mang cậu về nhà chăm sóc nhưng cậu không chịu! Chỗ đó không có thân nhân, Đoàn phu nhân không phải là mẹ cậu! Đoàn Huyên không phải là anh cậu, cậu về có ích gì. Cậu đột nhiên nghĩ thông suốt, không nên gây phiền toái cho Đoàn Huyên. Cậu cố cách xa y, vì cậu lần đầu tiên hiểu được, nếu thương tổn Đoàn Huyên dù chỉ một đầu ngón tay thôi, ba cậu cũng sẽ đánh cậu chết.Về phần Đoàn phu nhân cậu cũng không tiếp cận nữa, lâu lâu cậu sẽ nhìn bà một cái. Cậu cũng không còn van xin cái ôm từ bà nữa. Sẽ không cầu xin bà đem mình với Đoàn Huyên cùng cấp bậc. Vì cậu không có lý do gì yêu cầu mọi người. Cậu cũng dần dần không muốn nhìn thấy Đoàn Tĩnh Viễn, có đôi khi vài ngày cũng không nói với ông câu nào. Đoàn Tĩnh Viễn tưởng rằng cậu là đứa con nít giận hờn nên không bận tâm để ý. Chỉ là ông không nghĩ tới tiểu hài tử này tính tình cố chấp như vậy, ông không hỏi cậu cũng không mở miệng, ông khuyên cậu về, cậu không chịu, ngoan cố ở viện đến 5 năm.