Chương 34: Cậu chủ nhỏ của tôi
Quân Thiên Hàn sao lại không đi cùng chứ, hắn chờ bé con nói câu đó từ hôm qua rồi cơ. Lí do anh chàng này khó chịu ra mặt sáng giờ là đây. Mẹ Bảo tuy không nói gì nhưng đã lên kế hoạch sắm đồ mới cho con trai bạn thân, tối hôm trước đã tính toán mua đồ cho hắn.
Mặc đồ cho bé con đương nhiên do hắn đảm nhận. Nay Bảo Bảo được anh chồng diện cho một bộ yếm trắng, càng tôn lên vóc dáng bụ bẫm cùng làn da trắng hồng, khuôn mặt bánh bao nho nhỏ như muốn búng ra sữa, nhìn là muốn yêu ngay lập tức.
Đương nhiên chỉ nói đến đó thôi nha, Quân Thiên Hàn sớm đã vượt mức mà cắn lên má bé con mấy cái từ lâu.
Tuy cũng không phải lần đầu được đi sắm đồ như vậy nhưng vẻ hào hứng, mới mẻ của em vẫn còn đó, thu hút biết bao ánh mắt dõi lại, chỉ để nhìn đứa bé đang vô tư chạy nhảy hết từ phòng đồ này sang phòng đồ khác. Bạn muốn biết Bảo Bảo đang làm gì ư? Bé đang lựa đồ cho anh trai nhỏ đó.
" Hàn Hàn... thử... thử đi... " Nhóc con cầm một cái áo thun trắng hình con vịt ướm thử trước người hắn, khiến Quân Thiên Hàn xanh mặt lại. Ừm, mặc dù có chút trẻ con nhưng đây là đồ bé nhà tặng, hắn rất thích.
Thuận theo lời vợ, hắn đem cái áo vô phòng thay đồ, mặc lên ngay lập tức. Bảo Bảo cao hứng giang tay ụp trán vô ngực hắn đập đập: " Bế... bế bé lên... "
Ôm thỏ con vào lòng, Quân Thiên Hàn thoả mãn lại gần vành tai khẽ run nhẹ ấy hít sâu một hơi, vỗ lên cái mông tròn mềm mịn vài cái: " Ra chỗ mẹ nào, chúng ta về thôi. "
" Ạ " - Bảo Bảo ngoan ngoãn ôm lấy cổ hắn, ngọt ngào cất tiếng trả lời. Một lớn một nhỏ thân mật quá đỗi khiến mọi người kiềm không được lén bật điện thoại lên chụp lại. Tiếng la hoảng hốt vang lên, đôi bạn nữ một người nằm dưới đất, người kia lẹ tay cầm khăn che lại mũi bạn mình, xấu hổ đến đỏ cả mặt, thấp giọng mắng: " Cậu tha cho hai đứa nhỏ đi, mấy idol của tớ bị cậu ship cp ở nhà đã đủ lắm rồi. Ngửa cổ lên! "
Bỏ lại sự hỗn loạn sau lưng, Quân Thiên Hàn bế bé con đi khuất, nhanh đi lại chỗ Phong phu nhân. Cô đã chọn đồ xong rồi, vui vẻ thanh toán nốt cái áo do Bảo Bảo tặng cho anh trai của bé, cùng nhau trở về nhà.
Phong Bách Thần đã trở về từ sớm, vị gia chủ này đang chăm chú xếp lại câu đối trước cửa. Năm nào cũng sẽ tự tay làm, không nhờ đến sự giúp đỡ của ai khác. Phong Chấn Kiệt do có dự án nhóm nên sẽ tụ họp muộn hơn chút, không khó để nhận ra anh kì vọng vào kế hoạch lần này như thế nào.
...
Chẳng mấy chốc đêm Giao thừa đã đến, cả gia đình năm người tụ họp tại khu vườn sau căn biệt thự, bé con giờ này hai mắt to tròn vẫn sáng trưng, không có chút gì là buồn ngủ cả. Có lẽ không khí ngày Tết ảnh hưởng ít nhiều đến em, khiến Bảo Bảo chẳng chút mệt mỏi gì.
Pháo hoa đã được đặt làm riêng, đúng 12 giờ đêm sẽ bắt đầu, chỉ tội cho bé con vốn không biết, tiếng nổ lớn khiến Bảo Bảo giật nảy mình chạy đến chỗ anh trai rúc đầu vô ngực hắn, kinh hãi " a " lên một tràng dài.
" Haha, A Miên à, đó là pháo hoa mà, trước giờ Miên Miên thích cái này nhất không phải sao? "
Quân Thiên Hàn nhịn cười xoay người bé con lại, cho tầm mắt em hướng đến bầu trời rực rỡ ánh sao xen lẫn từng đợt pháo hoa nhiều màu sắc đang bay lượn, hì hục len lỏi giữa những tia sáng mờ ảo đêm Giao thừa đem lại. Có thể thấy đôi mắt nâu trà tròn xoe óng ánh nước ấy, không chỉ có cái đẹp của tạo hoá, mà còn ẩn chứa bóng dáng người đó.
Nằm trọn trong tầm mắt bé không chỉ có sao, có trời, có những bông pháo * bé yêu thích nhất, mà còn có cả anh trai nhỏ. Không hiểu lí do vì sao, bé lại thấy Hàn Hàn là đẹp nhất, nổi bật nhất giữa mọi thứ xung quanh.
* bông pháo: cách bé con gọi pháo hoa.
Một ước nguyện thôi nhé, chỉ cần cho anh thời gian, cả cuộc đời bề tôi trung thành này sẽ hoàn toàn thuộc về em.
Cậu chủ nhỏ của tôi.
Mặc đồ cho bé con đương nhiên do hắn đảm nhận. Nay Bảo Bảo được anh chồng diện cho một bộ yếm trắng, càng tôn lên vóc dáng bụ bẫm cùng làn da trắng hồng, khuôn mặt bánh bao nho nhỏ như muốn búng ra sữa, nhìn là muốn yêu ngay lập tức.
Đương nhiên chỉ nói đến đó thôi nha, Quân Thiên Hàn sớm đã vượt mức mà cắn lên má bé con mấy cái từ lâu.
Tuy cũng không phải lần đầu được đi sắm đồ như vậy nhưng vẻ hào hứng, mới mẻ của em vẫn còn đó, thu hút biết bao ánh mắt dõi lại, chỉ để nhìn đứa bé đang vô tư chạy nhảy hết từ phòng đồ này sang phòng đồ khác. Bạn muốn biết Bảo Bảo đang làm gì ư? Bé đang lựa đồ cho anh trai nhỏ đó.
" Hàn Hàn... thử... thử đi... " Nhóc con cầm một cái áo thun trắng hình con vịt ướm thử trước người hắn, khiến Quân Thiên Hàn xanh mặt lại. Ừm, mặc dù có chút trẻ con nhưng đây là đồ bé nhà tặng, hắn rất thích.
Thuận theo lời vợ, hắn đem cái áo vô phòng thay đồ, mặc lên ngay lập tức. Bảo Bảo cao hứng giang tay ụp trán vô ngực hắn đập đập: " Bế... bế bé lên... "
Ôm thỏ con vào lòng, Quân Thiên Hàn thoả mãn lại gần vành tai khẽ run nhẹ ấy hít sâu một hơi, vỗ lên cái mông tròn mềm mịn vài cái: " Ra chỗ mẹ nào, chúng ta về thôi. "
" Ạ " - Bảo Bảo ngoan ngoãn ôm lấy cổ hắn, ngọt ngào cất tiếng trả lời. Một lớn một nhỏ thân mật quá đỗi khiến mọi người kiềm không được lén bật điện thoại lên chụp lại. Tiếng la hoảng hốt vang lên, đôi bạn nữ một người nằm dưới đất, người kia lẹ tay cầm khăn che lại mũi bạn mình, xấu hổ đến đỏ cả mặt, thấp giọng mắng: " Cậu tha cho hai đứa nhỏ đi, mấy idol của tớ bị cậu ship cp ở nhà đã đủ lắm rồi. Ngửa cổ lên! "
Bỏ lại sự hỗn loạn sau lưng, Quân Thiên Hàn bế bé con đi khuất, nhanh đi lại chỗ Phong phu nhân. Cô đã chọn đồ xong rồi, vui vẻ thanh toán nốt cái áo do Bảo Bảo tặng cho anh trai của bé, cùng nhau trở về nhà.
Phong Bách Thần đã trở về từ sớm, vị gia chủ này đang chăm chú xếp lại câu đối trước cửa. Năm nào cũng sẽ tự tay làm, không nhờ đến sự giúp đỡ của ai khác. Phong Chấn Kiệt do có dự án nhóm nên sẽ tụ họp muộn hơn chút, không khó để nhận ra anh kì vọng vào kế hoạch lần này như thế nào.
...
Chẳng mấy chốc đêm Giao thừa đã đến, cả gia đình năm người tụ họp tại khu vườn sau căn biệt thự, bé con giờ này hai mắt to tròn vẫn sáng trưng, không có chút gì là buồn ngủ cả. Có lẽ không khí ngày Tết ảnh hưởng ít nhiều đến em, khiến Bảo Bảo chẳng chút mệt mỏi gì.
Pháo hoa đã được đặt làm riêng, đúng 12 giờ đêm sẽ bắt đầu, chỉ tội cho bé con vốn không biết, tiếng nổ lớn khiến Bảo Bảo giật nảy mình chạy đến chỗ anh trai rúc đầu vô ngực hắn, kinh hãi " a " lên một tràng dài.
" Haha, A Miên à, đó là pháo hoa mà, trước giờ Miên Miên thích cái này nhất không phải sao? "
Quân Thiên Hàn nhịn cười xoay người bé con lại, cho tầm mắt em hướng đến bầu trời rực rỡ ánh sao xen lẫn từng đợt pháo hoa nhiều màu sắc đang bay lượn, hì hục len lỏi giữa những tia sáng mờ ảo đêm Giao thừa đem lại. Có thể thấy đôi mắt nâu trà tròn xoe óng ánh nước ấy, không chỉ có cái đẹp của tạo hoá, mà còn ẩn chứa bóng dáng người đó.
Nằm trọn trong tầm mắt bé không chỉ có sao, có trời, có những bông pháo * bé yêu thích nhất, mà còn có cả anh trai nhỏ. Không hiểu lí do vì sao, bé lại thấy Hàn Hàn là đẹp nhất, nổi bật nhất giữa mọi thứ xung quanh.
* bông pháo: cách bé con gọi pháo hoa.
Một ước nguyện thôi nhé, chỉ cần cho anh thời gian, cả cuộc đời bề tôi trung thành này sẽ hoàn toàn thuộc về em.
Cậu chủ nhỏ của tôi.