Chương 22
Phòng của Lưu Diệp Minh luôn được bà quét dọn mỗi ngày, nên dù hắn không trở về thì vẫn luôn sạch sẽ.
Lưu Diệp Minh: “Phòng không có ghế, anh ngồi tạm trên giường đi, tôi lấy nước cho anh uông.”
Thả túi xuống cạnh giường, Trần Đình Y nhìn một lượt xung quanh căn phòng. Trên tủ đầu giường nhìn thấy tấm hình hai người đứng cạnh nhau. Lưu Diệp Minh bảo: “Đó là tấm hình duy nhất trừ hình thờ của ba mẹ mà tôi có được.” Ngưng lát lại tiếp tục: “Anh muốn ăn gì không? Tôi bảo bà làm thêm?”
Trần Đình Y: “Không cần đâu.”
Lưu Diệp Minh: “Vậy anh ngồi chờ một chút, tôi đem nước lên.”
Trần Đình Y: “Cảm ơn.”
Chừng 1 phút sau, Lưu Diệp Minh mang theo nước đi vào: “Anh uống đi.”
Trần Đình Y: “Cảm ơn.”
Lưu Diệp Minh nhìn quầng thâm dưới mắt Trần Đình Y, không khỏi cảm thán: “Dù có thêm quầng thâm mắt nhưng cũng không làm giảm độ đẹp trai của ông chủ công ty truyền thông lớn.”.
Trần Đình Y nhìn ra cửa sổ, thấy đối diện là căn nhà hoang sơ, có lẻ đã bị bỏ hoang từ rất lâu rồi. Ánh mắt y tối sầm lại, không rõ vì nguyên nhân gì, tay cầm ly nước siết chặt lại.
Lại nhớ đến những gì nghe loáng thoáng được từ miệng chú thím Lưu Diệp Minh, đáy mắt càng lạnh lẽo thêm nữa. Lưu Diệp Minh chú ý biểu hiện của Trần Đình Y, cho rằng y thiếu ngủ nên nhắc nhở: “Anh ngủ một chút đi, cả đêm không ngủ được rồi. Tôi đã dặn bà khi nào dậy rồi ăn sau cũng được.”
Trần Đình Y thu lại ánh mắt âu sầu: “Diệp Diệp cả đêm ngủ trên xe, cũng không thoải mái gì, hay cậu cũng ngủ đi.”
Lưu Diệp Minh quả thật có chút mệt. Cả đêm ngủ trên xe, nhưng tư thế cũng không được thoải mái, ngủ cũng không quá sâu giấc. Có điều cả căn phòng chỉ có mỗi một chiếc giường đơn.
Lưu Diệp Minh: “Anh cứ ngủ đi, tôi nằm dưới sàn được rồi.”
Trần Đình Y cau mày: “Diệp Diệp lên giường nằm đi, chúng ta cùng nằm cũng được. Giường hơi nhỏ nhưng hai người nằm vẫn ổn mà.”
Lưu Diệp Minh còn do dự, Trần Đình Y nói tiếp: "Chúng ta đều là đàn ông, không sao cả.,c
Lúc này Lưu Diệp Minh mới miễn cưỡng đồng ý. Vì là giường đơn, trước nay chỉ có mình Lưu Diệp Minh nằm, nên luôn cảm thấy giường khá rộng, hôm nay ngược lại có thêm người lên giường cũng có cảm giác hơi chật.
Sợ làm ảnh hưởng đối phương, Lưu Diệp Minh nép người chừa ra một khoảng nhỏ bằng bàn tay giữa cả hai. Có thể vì vừa quay xong đã tức tốc đi trong đêm, nên cả hai đều rất mệt, không bao lâu đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Máy điều hòa đã lâu không dùng, nên khi mở công tắc mở lên, bộ điều khiển không thể chỉnh nhiệt độ được, nhiệt độ cũng vì vậy mà hạ thấp.
Cơn lạnh khiến Lưu Diệp Minh vô thức mà đi tìm nơi tỏa ra hơi ấm. Lưu Diệp Minh hai mắt nhắm nghiền, rút vào người Trần Đình Y, cọ cọ vào lòng ngực đối phương.
Trần Đình Y khẽ mở mắt mơ màng, nhìn thấy vậy mỉm cười, kéo chắn đắp lên cho cả hai, tay ôm Lưu Diệp Minh tiếp tục ngủ.
Cả hai lại không ai để ý cánh cửa phòng từ lúc Lưu Diệp Minh bước vào đến nay vẫn chỉ đang khép hờ.
Mãi đến gần 11h, Lưu Diệp Minh mới từ từ tỉnh dậy, đập vào mặt là lòng ngực rắn rỏi của Trần Đình Y. Chiếc áo sơ mi mặc từ hôm qua vẫn còn vương lại mùi thơm dịu, có thể là mùi hương mà chỉ riêng Trần Đình Y mới có.
Lưu Diệp Minh nhẹ ngẩng đầu, động tác như mèo con, sợ làm người bên cạnh thức giấc. Xương quai hàm góc cạnh đầy nam tính khiến Lưu Diệp Minh bất ngờ. Trước nay dù ở chung nhà, nhưng Lưu Diệp Minh chưa bao giờ nhìn rõ từng đường nét của Trần Đình Y, hôm nay rất nhiều lần vô tình hay cố ý, đều nhìn rõ rồi… Rất đẹp.
Lúc Lưu Diệp Minh muốn rời khỏi người Trần Đình Y, đôi tay của đối phương chợt ôm chặt lại. Lưu Diệp Minh cho rằng Trần Đình Y đã tỉnh, nhịn một lúc cảm thấy người kia không có phản ứng gì. Lần nữa rời khỏi người y.
Xuống dưới nhà, đã thấy bà nội Lưu ngồi ở trên ghế, tay cầm cuốn sổ gì đó.
Lưu Diệp Minh: “Bà nội.”
Bà nội Lưu: “Diệp Diệp, con lại đây.” Bà nội Lưu nhìn nét mặt cháu mình, hết hồn bảo: “Diệp Diệp, con bệnh sao? Sao mặt con lại đỏ như vậy?”
Lưu Diệp Minh dừng bước chân, xoay mặt nhìn vào chiếc tủ kính bên cạnh. Hai bên má hắn đỏ gây, cảm giác nóng bừng càng rõ ràng hơn. Giờ mới nhận ra nhịp tim từ lúc thức giấc đến giờ vẫn luôn đập nhanh liên hồi.
Lưu Diệp Minh: “Chắc là nóng quá thôi, con không sao đâu bà.”
Bà nội Lưu nghe cháu mình nói vậy, cũng bình tĩnh đôi chút. Bà kéo hắn ngồi xuống bên cạnh, đưa vật trong tay.
Bà nội Lưu: “Ba vốn muốn đưa cho con từ lâu, nhưng chưa có cơ hội. Giờ này chú chắc đi đánh bạc rồi, thím con còn trên phòng chưa xuống, bà tranh thủ đưa cho con.”
Lưu Diệp Minh nhìn vật trong tay, là giấy tờ đất, ngơ ngác hỏi: “Bà ơi, cái này…”
Bà nội Lưu nhỏ giọng: "Là bà tích góp lại cho con. Cái này vợ chồng Lưu Thịnh chúng nó không biết. Đám bất hiếu đó mà biết sự tồn tại của miếng đất, nhất định sẽ đòi cho bằng được.
Lưu Diệp Minh đáy mắt mờ mịt, có phần xúc động: “Bà ơi, nhưng mà…”
Bà nội Lưu mỉm cười: “Con cầm lấy đi, sau này bà ở với con ròi, không muốn giữ những thứ như này bên mình nữa. Giữ mỗi con là đủ rồi.”
Lưu Diệp Minh mở miệng định nói gì, trên cầu thang đã thấy dáng Hạ Nghệ: “Mẹ đưa nó cái gì vậy?”
Lúc này Đại Đồng cũng vừa từ bên ngoài về, trên trán còn dáng miếng băng cá nhân, miệng ngậm thuốc, áo đồng phục cài chừa hai nút trên cùng, lộ ra chiếc áo thun bên trong, dáng vẻ muốn bao nhiêu lưu manh liền có bấy nhiêu.
Bà nội Lưu thở dài: “Cô ầm ĩ cái gì nữa vậy?”
Đại Đồng thấy Lưu Diệp Minh trong nhà, hai mắt sáng quắc: “Anh Diệp, anh về nhà khi nào vậy.” Sau đó như nhớ chuyện gì mà vội vứt điếu thuốc sang một bên.
Lưu Diệp Minh thấy Đại Đồng trở về, vui vẻ trả lời, thì bị cắt ngang: “Tôi hỏi mẹ đưa nó cái gì?”
Tiếng quát của bà ta vang khắp nhà, Trần Đình Y cũng nghe thấy mà tỉnh dậy.
Bà nội Lưu: “Giấy tờ đất.”
Ba chữ này như sét đánh giữa trời quang, giáng thẳng vào người Hạ Nghệ. Giấy tờ đất của căn nhà này bà ta đang giữ, vậy cái mà bà nội Lưu đưa cho Lưu Diệp Minh là…
Hạ Nghệ: “Anh hai còn đất để lại cho nó?”
Bà nội Lưu tức giận: “Đúng thì sao, mà không đúng thì sao? Cả căn nhà này cũng là ba mẹ nó để lại cho nó. Cô hỏi như vậy là muốn gì. Bản thân cô cậu ăn chơi trác táng, còn muốn lấy luôn thứ mà anh mình để lại cho con. Còn có lương tâm không hả.”
Đại Đồng nhìn sang mẹ mình, ánh mắt tối sầm lại: “Mẹ, mẹ lại làm gì nữa vậy hả?”
Lưu Diệp Minh bên cạnh nãy giờ luôn bị chen lời, giờ mới có cơ hội mở miệng: “Bà ăn của bà nội và ba mẹ bao nhiêu đấy là đủ rồi. Còn muốn ăn cả đời luôn sao?”
Lưu Thịnh từ ngoài cửa đã nghe thấy tiếng quát của Hạ Nghệ, lờ mờ đoán được có chuyện gì xảy ra. Ông ta vào nhà đến trước mặt bà nội Lưu: “Mẹ, cái này không phải anh hai để lại. Là của mẹ phải không?”
Bà nội Lưu kiêng định nhìn con trai, trong lòng lại như bị từng mũi từng mũi kim đâm sâu vào tim: “Đúng vậy.”
Lưu Thịnh phẫn nộ hét: “Mẹ… tại sao vậy hả, tại sao mẹ lại luôn đề phòng con, tại sao có gì tốt mẹ đều cho nó vậy hả…”
“Chát”
Tiếng này vang lên, cả căn nhà chìm vào yên lặng, Đại Đồng nhìn cảnh ba bị bà nội đánh, muốn lên tiếng, như cổ họng lại không phát ra được chút âm thanh gì. Nó biết những chuyện này là do ba mẹ nó làm ra, nó muốn chuộc lỗi giúp ba mẹ nên luôn tìm đủ mọi cách đối xử tốt với bà, vì bà và Lưu Diệp Minh nó luôn chống lại ba mẹ. Cái nhà này, nó từ lâu cũng đã không muốn trở về.
Hạ Nghệ là người đầu tiên phản ứng lại: “Mẹ làm gì vậy hả? Mẹ xuống tay đánh chồng tôi à, đó cũng là con mẹ đấy.”
Bà nội Lưu chỉ mặt cả hai: “Cái tát này, là tao đòi lại công sinh dưỡng từ trước đến nay. Cả căn nhà này nữa, là của Diệp Diệp, tao không thay nó đòi lại. Nhưng chỉ cần nó muốn lấy lại, tụi mày nhất định phải trả.”
Lưu Thịnh với Hạ Nghệ như chết đứng, ý bà nội Lưu là sao. Như để trả lời cho suy nghĩ của hai người họ, Lưu Diệp Minh đáp: “Tôi sẽ đưa bà nội lên ở cùng với tôi. Căn nhà này hai các người sẽ được ở cho đến khi Tiểu Đồng đủ 18 tuổi, còn giờ thì giấy tờ nhà bà trả lại đây cho tôi, trong đó không có tên các người. Còn nữa, hàng tháng phải đóng tiền nhà, đó coi như là tiền mà hai người đã lấy từ tiền hưu của bà nội.”
Lưu Thịnh nghe vậy, ánh mắt đỏ quạch tức giận, nghiến răng ken két, nắm tay giơ lên muốn nện lên mặt Lưu Diệp Minh.
Không ngờ Lưu Thịnh sẽ đánh mình, Lưu Diệp Minh chỉ kịp tránh sang một bên giảm đi độ sát thương. Tuy nấm đấm bị lệch, nhưng vẫn trúng vào má một chút, khiến nơi đó có hơi đau.
Trần Đình Y đứng khá xa, không kịp phản ứng lại, cả người run lên tức giận, một cước đạp thẳng vào lưng Lưu Thịnh khiến gã ngã ra đất.
Hạ Nghệ muốn mắng Trần Đình Y, nhưng lại bị khí thế của y dọa sợ, quay sang chỉa mũi giáo vào Lưu Diệp Minh: “Diệp Minh, mày đúng là có cha mẹ sinh, không cha mẹ dậy. Mày dám hàng xử hỗn láo với chú thím mày sao hả? Mày không biết kính trọng người trên hả?”
Đại Đồng dù không thích ba mẹ mình, nhưng khi thấy ba mình bị người ta đánh, không khỏi kích động chạy lại đỡ. Lưu Diệp Minh cười đáp trả: “Vậy hai người kính trọng bà tôi sao? Đáng tiếc, nhưng tôi là người không yêu trẻ, cũng không kính già, nhất là hai người.”
Lưu Diệp Minh: “Phòng không có ghế, anh ngồi tạm trên giường đi, tôi lấy nước cho anh uông.”
Thả túi xuống cạnh giường, Trần Đình Y nhìn một lượt xung quanh căn phòng. Trên tủ đầu giường nhìn thấy tấm hình hai người đứng cạnh nhau. Lưu Diệp Minh bảo: “Đó là tấm hình duy nhất trừ hình thờ của ba mẹ mà tôi có được.” Ngưng lát lại tiếp tục: “Anh muốn ăn gì không? Tôi bảo bà làm thêm?”
Trần Đình Y: “Không cần đâu.”
Lưu Diệp Minh: “Vậy anh ngồi chờ một chút, tôi đem nước lên.”
Trần Đình Y: “Cảm ơn.”
Chừng 1 phút sau, Lưu Diệp Minh mang theo nước đi vào: “Anh uống đi.”
Trần Đình Y: “Cảm ơn.”
Lưu Diệp Minh nhìn quầng thâm dưới mắt Trần Đình Y, không khỏi cảm thán: “Dù có thêm quầng thâm mắt nhưng cũng không làm giảm độ đẹp trai của ông chủ công ty truyền thông lớn.”.
Trần Đình Y nhìn ra cửa sổ, thấy đối diện là căn nhà hoang sơ, có lẻ đã bị bỏ hoang từ rất lâu rồi. Ánh mắt y tối sầm lại, không rõ vì nguyên nhân gì, tay cầm ly nước siết chặt lại.
Lại nhớ đến những gì nghe loáng thoáng được từ miệng chú thím Lưu Diệp Minh, đáy mắt càng lạnh lẽo thêm nữa. Lưu Diệp Minh chú ý biểu hiện của Trần Đình Y, cho rằng y thiếu ngủ nên nhắc nhở: “Anh ngủ một chút đi, cả đêm không ngủ được rồi. Tôi đã dặn bà khi nào dậy rồi ăn sau cũng được.”
Trần Đình Y thu lại ánh mắt âu sầu: “Diệp Diệp cả đêm ngủ trên xe, cũng không thoải mái gì, hay cậu cũng ngủ đi.”
Lưu Diệp Minh quả thật có chút mệt. Cả đêm ngủ trên xe, nhưng tư thế cũng không được thoải mái, ngủ cũng không quá sâu giấc. Có điều cả căn phòng chỉ có mỗi một chiếc giường đơn.
Lưu Diệp Minh: “Anh cứ ngủ đi, tôi nằm dưới sàn được rồi.”
Trần Đình Y cau mày: “Diệp Diệp lên giường nằm đi, chúng ta cùng nằm cũng được. Giường hơi nhỏ nhưng hai người nằm vẫn ổn mà.”
Lưu Diệp Minh còn do dự, Trần Đình Y nói tiếp: "Chúng ta đều là đàn ông, không sao cả.,c
Lúc này Lưu Diệp Minh mới miễn cưỡng đồng ý. Vì là giường đơn, trước nay chỉ có mình Lưu Diệp Minh nằm, nên luôn cảm thấy giường khá rộng, hôm nay ngược lại có thêm người lên giường cũng có cảm giác hơi chật.
Sợ làm ảnh hưởng đối phương, Lưu Diệp Minh nép người chừa ra một khoảng nhỏ bằng bàn tay giữa cả hai. Có thể vì vừa quay xong đã tức tốc đi trong đêm, nên cả hai đều rất mệt, không bao lâu đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Máy điều hòa đã lâu không dùng, nên khi mở công tắc mở lên, bộ điều khiển không thể chỉnh nhiệt độ được, nhiệt độ cũng vì vậy mà hạ thấp.
Cơn lạnh khiến Lưu Diệp Minh vô thức mà đi tìm nơi tỏa ra hơi ấm. Lưu Diệp Minh hai mắt nhắm nghiền, rút vào người Trần Đình Y, cọ cọ vào lòng ngực đối phương.
Trần Đình Y khẽ mở mắt mơ màng, nhìn thấy vậy mỉm cười, kéo chắn đắp lên cho cả hai, tay ôm Lưu Diệp Minh tiếp tục ngủ.
Cả hai lại không ai để ý cánh cửa phòng từ lúc Lưu Diệp Minh bước vào đến nay vẫn chỉ đang khép hờ.
Mãi đến gần 11h, Lưu Diệp Minh mới từ từ tỉnh dậy, đập vào mặt là lòng ngực rắn rỏi của Trần Đình Y. Chiếc áo sơ mi mặc từ hôm qua vẫn còn vương lại mùi thơm dịu, có thể là mùi hương mà chỉ riêng Trần Đình Y mới có.
Lưu Diệp Minh nhẹ ngẩng đầu, động tác như mèo con, sợ làm người bên cạnh thức giấc. Xương quai hàm góc cạnh đầy nam tính khiến Lưu Diệp Minh bất ngờ. Trước nay dù ở chung nhà, nhưng Lưu Diệp Minh chưa bao giờ nhìn rõ từng đường nét của Trần Đình Y, hôm nay rất nhiều lần vô tình hay cố ý, đều nhìn rõ rồi… Rất đẹp.
Lúc Lưu Diệp Minh muốn rời khỏi người Trần Đình Y, đôi tay của đối phương chợt ôm chặt lại. Lưu Diệp Minh cho rằng Trần Đình Y đã tỉnh, nhịn một lúc cảm thấy người kia không có phản ứng gì. Lần nữa rời khỏi người y.
Xuống dưới nhà, đã thấy bà nội Lưu ngồi ở trên ghế, tay cầm cuốn sổ gì đó.
Lưu Diệp Minh: “Bà nội.”
Bà nội Lưu: “Diệp Diệp, con lại đây.” Bà nội Lưu nhìn nét mặt cháu mình, hết hồn bảo: “Diệp Diệp, con bệnh sao? Sao mặt con lại đỏ như vậy?”
Lưu Diệp Minh dừng bước chân, xoay mặt nhìn vào chiếc tủ kính bên cạnh. Hai bên má hắn đỏ gây, cảm giác nóng bừng càng rõ ràng hơn. Giờ mới nhận ra nhịp tim từ lúc thức giấc đến giờ vẫn luôn đập nhanh liên hồi.
Lưu Diệp Minh: “Chắc là nóng quá thôi, con không sao đâu bà.”
Bà nội Lưu nghe cháu mình nói vậy, cũng bình tĩnh đôi chút. Bà kéo hắn ngồi xuống bên cạnh, đưa vật trong tay.
Bà nội Lưu: “Ba vốn muốn đưa cho con từ lâu, nhưng chưa có cơ hội. Giờ này chú chắc đi đánh bạc rồi, thím con còn trên phòng chưa xuống, bà tranh thủ đưa cho con.”
Lưu Diệp Minh nhìn vật trong tay, là giấy tờ đất, ngơ ngác hỏi: “Bà ơi, cái này…”
Bà nội Lưu nhỏ giọng: "Là bà tích góp lại cho con. Cái này vợ chồng Lưu Thịnh chúng nó không biết. Đám bất hiếu đó mà biết sự tồn tại của miếng đất, nhất định sẽ đòi cho bằng được.
Lưu Diệp Minh đáy mắt mờ mịt, có phần xúc động: “Bà ơi, nhưng mà…”
Bà nội Lưu mỉm cười: “Con cầm lấy đi, sau này bà ở với con ròi, không muốn giữ những thứ như này bên mình nữa. Giữ mỗi con là đủ rồi.”
Lưu Diệp Minh mở miệng định nói gì, trên cầu thang đã thấy dáng Hạ Nghệ: “Mẹ đưa nó cái gì vậy?”
Lúc này Đại Đồng cũng vừa từ bên ngoài về, trên trán còn dáng miếng băng cá nhân, miệng ngậm thuốc, áo đồng phục cài chừa hai nút trên cùng, lộ ra chiếc áo thun bên trong, dáng vẻ muốn bao nhiêu lưu manh liền có bấy nhiêu.
Bà nội Lưu thở dài: “Cô ầm ĩ cái gì nữa vậy?”
Đại Đồng thấy Lưu Diệp Minh trong nhà, hai mắt sáng quắc: “Anh Diệp, anh về nhà khi nào vậy.” Sau đó như nhớ chuyện gì mà vội vứt điếu thuốc sang một bên.
Lưu Diệp Minh thấy Đại Đồng trở về, vui vẻ trả lời, thì bị cắt ngang: “Tôi hỏi mẹ đưa nó cái gì?”
Tiếng quát của bà ta vang khắp nhà, Trần Đình Y cũng nghe thấy mà tỉnh dậy.
Bà nội Lưu: “Giấy tờ đất.”
Ba chữ này như sét đánh giữa trời quang, giáng thẳng vào người Hạ Nghệ. Giấy tờ đất của căn nhà này bà ta đang giữ, vậy cái mà bà nội Lưu đưa cho Lưu Diệp Minh là…
Hạ Nghệ: “Anh hai còn đất để lại cho nó?”
Bà nội Lưu tức giận: “Đúng thì sao, mà không đúng thì sao? Cả căn nhà này cũng là ba mẹ nó để lại cho nó. Cô hỏi như vậy là muốn gì. Bản thân cô cậu ăn chơi trác táng, còn muốn lấy luôn thứ mà anh mình để lại cho con. Còn có lương tâm không hả.”
Đại Đồng nhìn sang mẹ mình, ánh mắt tối sầm lại: “Mẹ, mẹ lại làm gì nữa vậy hả?”
Lưu Diệp Minh bên cạnh nãy giờ luôn bị chen lời, giờ mới có cơ hội mở miệng: “Bà ăn của bà nội và ba mẹ bao nhiêu đấy là đủ rồi. Còn muốn ăn cả đời luôn sao?”
Lưu Thịnh từ ngoài cửa đã nghe thấy tiếng quát của Hạ Nghệ, lờ mờ đoán được có chuyện gì xảy ra. Ông ta vào nhà đến trước mặt bà nội Lưu: “Mẹ, cái này không phải anh hai để lại. Là của mẹ phải không?”
Bà nội Lưu kiêng định nhìn con trai, trong lòng lại như bị từng mũi từng mũi kim đâm sâu vào tim: “Đúng vậy.”
Lưu Thịnh phẫn nộ hét: “Mẹ… tại sao vậy hả, tại sao mẹ lại luôn đề phòng con, tại sao có gì tốt mẹ đều cho nó vậy hả…”
“Chát”
Tiếng này vang lên, cả căn nhà chìm vào yên lặng, Đại Đồng nhìn cảnh ba bị bà nội đánh, muốn lên tiếng, như cổ họng lại không phát ra được chút âm thanh gì. Nó biết những chuyện này là do ba mẹ nó làm ra, nó muốn chuộc lỗi giúp ba mẹ nên luôn tìm đủ mọi cách đối xử tốt với bà, vì bà và Lưu Diệp Minh nó luôn chống lại ba mẹ. Cái nhà này, nó từ lâu cũng đã không muốn trở về.
Hạ Nghệ là người đầu tiên phản ứng lại: “Mẹ làm gì vậy hả? Mẹ xuống tay đánh chồng tôi à, đó cũng là con mẹ đấy.”
Bà nội Lưu chỉ mặt cả hai: “Cái tát này, là tao đòi lại công sinh dưỡng từ trước đến nay. Cả căn nhà này nữa, là của Diệp Diệp, tao không thay nó đòi lại. Nhưng chỉ cần nó muốn lấy lại, tụi mày nhất định phải trả.”
Lưu Thịnh với Hạ Nghệ như chết đứng, ý bà nội Lưu là sao. Như để trả lời cho suy nghĩ của hai người họ, Lưu Diệp Minh đáp: “Tôi sẽ đưa bà nội lên ở cùng với tôi. Căn nhà này hai các người sẽ được ở cho đến khi Tiểu Đồng đủ 18 tuổi, còn giờ thì giấy tờ nhà bà trả lại đây cho tôi, trong đó không có tên các người. Còn nữa, hàng tháng phải đóng tiền nhà, đó coi như là tiền mà hai người đã lấy từ tiền hưu của bà nội.”
Lưu Thịnh nghe vậy, ánh mắt đỏ quạch tức giận, nghiến răng ken két, nắm tay giơ lên muốn nện lên mặt Lưu Diệp Minh.
Không ngờ Lưu Thịnh sẽ đánh mình, Lưu Diệp Minh chỉ kịp tránh sang một bên giảm đi độ sát thương. Tuy nấm đấm bị lệch, nhưng vẫn trúng vào má một chút, khiến nơi đó có hơi đau.
Trần Đình Y đứng khá xa, không kịp phản ứng lại, cả người run lên tức giận, một cước đạp thẳng vào lưng Lưu Thịnh khiến gã ngã ra đất.
Hạ Nghệ muốn mắng Trần Đình Y, nhưng lại bị khí thế của y dọa sợ, quay sang chỉa mũi giáo vào Lưu Diệp Minh: “Diệp Minh, mày đúng là có cha mẹ sinh, không cha mẹ dậy. Mày dám hàng xử hỗn láo với chú thím mày sao hả? Mày không biết kính trọng người trên hả?”
Đại Đồng dù không thích ba mẹ mình, nhưng khi thấy ba mình bị người ta đánh, không khỏi kích động chạy lại đỡ. Lưu Diệp Minh cười đáp trả: “Vậy hai người kính trọng bà tôi sao? Đáng tiếc, nhưng tôi là người không yêu trẻ, cũng không kính già, nhất là hai người.”