Chương 3
"Lưu Diệp Minh, cuối cùng cậu cùng Trần Đình Y đi ăn, là ăn kiểu gì mà lên thẳng hot search vậy hả?"
Tào Cận day day trán, bất lực hỏi Lưu Diệp Minh.
Lưu Diệp Minh chôn mặt vào gối, lười nhát nói qua điện thoại: "Bọn em chỉ đi ăn bình thường thôi mà, chẳng qua em sơ ý, suýt thì đạp phải phân cẩu nên Trần Đình Y mới kéo em lại."
Tào Cận thở dài một hơi: "Tôi đã dặn cậu bao nhiêu lần là đừng có qua lại với Trần Đình Y, vướng vào hắn ta là rắc rối to, giờ thì hay rồi, trên mạng nháo thành một đoàn."
Lưu Diệp Minh nghe Tào Cận lãi nhãi, qua tai này lại nhảy tai kia mà ra ngoài chạy đi chơi: "Quản lí Tào à, không còn gì vậy em cúp máy đây. Tạm biệt."
Tào Cận bị Lưu Diệp Minh gác máy, hai tai tức muốn xì ra cả khói. Vừa hay, điện thoại báo về một tin nhắn, mở ra chỉ vỏn vẹn vài chữ "Bao giờ anh mới có hot search với em như Lưu Diệp Minh và Trần Đình Y."
"Phựt..." Tiếng dây thần kinh kiềm chế đứt phăng, Tào Cần u ám, đầu đầy hắc tuyến, ngồi bó gối trên sofa: "Mình muốn về quê nuôi cá, trồng rau. Cuộc sống ở đây bạc đãi mình quá..."
Lưu Diệp Minh vừa ngắt máy xong, liền lên xem hot search "Hai vị Ảnh đế thân mật ôm ấp, Trần Đình Y lôi kéo Lưu Diệp Minh //kèm ảnh//"
"Cái hot search này mà cũng...."
Lưu Diệp Minh quát, xong lại kéo vào xem hình. Đây không phải là lúc Trần Đình Y kéo hắn sao, đúng là lúc đó có vô tình ôm ấp, nhưng cái góc chụp này... sao lại thành ra đang hôn nhau?
Anti fan1: "Wow, không ngờ hai vị ảnh đế này lại có sở thích đó nha."
Anti Fan2: "Tôi đoán là Lưu Diệp Minh đeo bám Trần Đình Y rồi mà, nếu không làm sao mà Lưu Diệp Minh lại nhận được Ảnh đế chứ. Mà càng không ngờ Trần Đình Y lại có sở thích này."
Fan1: "Mặc kệ bọn anti nói gì, tui thấy hai người họ rất đẹp đôi, dù cho có thật sự là yêu nhau thật, tui cũng chúc phúc nha."
Fan2; " Tui lại không muốn đâu, cảm giác hụt hẫng quá đi mất."
Fan3: "Lầu trên cố lên, hụt hẫng xong rồi lên thuyền nào."
Anti fan: "Diệp Diệp Ý Chi Lan và Y Hoa Thu Đường đều não tàn như vậy sao? // meme cười khinh bỉ//"
Fan hai nhà: "...."
Và sau đó, một màn mưa máu gió tanh xảy ra. Ngươi chửi nhà ta một câu, ta chửi lại ngươi mười câu.
Lưu Diệp Minh nhìn đến hoa cả mắt. Đời trước rõ ràng hot search không như vậy. Lúc đó cứ nghĩ chỉ cần nhắc nhỡ Trần Đình Y cẩn thận, rồi mặc kệ mọi thứ, thì sẽ không có chuyện gì cả.
Nhưng người tính không bằng trời tính, hắn đứng lại làm gì, để cả hai vô tình đổi chỗ với y, rồi vô tình hắn mới là người suýt thì.. rồi vô tình Trần Đình Y giúp hắn. Tất cả chỉ là vô tình thôi. Lưu Diệp Minh tự tẩy não bản thân.
Hắn cũng vài phần đoán được việc đêm nay có hot search sẽ không thể thay đổi, chỉ là không ngờ hot search lại là hắn cùng Trần Đình Y có quan hệ kia.
Thông báo đột nhiên hiện lên, Lưu Diệp Minh bấm vào xem. Hắn kinh ngạc, hai mắt trợn tròn, miệng há hốc. Thế mà Ảnh đế Trần lại đăng bài "Chỉ là đi ăn bữa cơm riêng với nhau, không ngờ lại bị bắt gặp."
Fan1: á.... tui cào phím đây các cô, chính chủ lên tiếng rồi, đây là ngầm thừa nhận sao?
fan2: là đi ăn riêng, đi ăn riêng đó, cái gì mà "không ngờ bị bắt gặp". Chắc chắn lén lút hẹn họ mới sợ bị phát hiện.
Fan3: Cp này tui chèo chèo, chính chủ đã tự đóng thuyền, phận làm fan sao không chèo chứ.
Fan4: Tui đã đặt váy phụ dâu rồi
Fan1: lầu trên thật cơ hội.
Nhìn những dòng chữ đó, Lưu Diệp Minh im lặng một hồi, sau đó: "TRẦN ĐÌNH Y, ANH NGẠI VIỆC CHƯA ĐỦ LỚN HẢ?".
Trần Đình Y bên kia, hắt hơi một cái.
" Trần tổng. anh không sao chứ?"
Trần Đình Y giơ tay ra hiệu không có gì: "Chí Vân, lát nữa cậu không phải có chuyến bay sao?"
Chí Vân ngồi trên ghế uống trà, khoanh chân lại, hơi ngã người ra phía sau: "Tôi không vội, nhưng Trần tổng có lẽ mới là người vội ấy chứ."
Trần Đình Y liếc mắt nhìn Chí Vân, không mặn nhạt đáp: "Nhìn tôi trông rất vội sao?"
Chí Vân nhún vai một cái: "Tôi cũng thắc mắc, bình thường cậu từ nhỏ đều luôn vội vàng làm hoàn thành việc gì đó, sao bây giờ trái lại một chút cũng không thấy vội, như vậy thật bất thường mà."
Trần Đình Y nhếch môi: "Vậy còn phải xem đối tượng là ai chứ, đâu thể đem công việc so với một người chứ."
"Cậu không phải đang dở sống dở chết theo đuổi vị quản lí nào đó sao, cậu nên lo bản thân mình trước đi, đừng xen vào chuyện của tôi."
Chí Vân chỉ cười không nói.
Lưu Diệp Minh cả đêm không ngủ, nhìn diễn đàn bị fan thảo luận. Từ tên cp đến cả tên con của bọn họ, nhóm fan cũng nghĩ xong luôn rồi. Lưu Diệp Minh thật sự muốn nói: " các cô nương à, chúng tôi là nam nhân đó."
Hai ngày này không có lịch trình quay, Lưu Diệp Minh quyết tâm là ổ trong chăn, nào ngờ tiếng thông báo có tin nhắn của điện vang lên. Lưu Diệp Minh mơ màng nhìn tin hiển thị.
"Đã dậy chưa?"
Người gởi là Trần Đình Y, Lưu Diệp Minh tưởng tượng ra nét mặt của y khi gởi tin nhắn, liền không nhịn được mặc kệ mà vứt điện thoại sang một bên rồi hét: "Phiền quá, lão tử chưa dậy, dậy rồi cũng không muốn trả lời tin nhắn đấy thì sao."
Trần Đình Y nhìn dòng tin nhắn mình vừa gởi, chỉ bật cười một cái: "Còn không thèm trả lời tin nhắn của tôi à?"
Lưu Diệp Minh rời giường cũng là chuyện của hai tiếng sau. Một lần nữa mở điện thoại lên, có tin nhắn mới, người gởi vẫn là Trần Đình Y.
"Sao không trả lời tin nhắn?"
"Ngủ tiếp sao? Hôm qua mệt lắm à?"
"ngày mai đi quay ngoại cảnh, nhớ bảo quản lý Tào chuẩn bị đồ."
"Tôi mua đồ ăn sáng đem qua cho cậu."
"tôi tới rồi."
Lưu Diệp Minh đọc xong cảm thán Trần Đình Y quả thật là có bệnh rồi sao? Gởi nhiều tin như vậy, đời trước làm gì có chuyện này chứ.
Đọc đến tin cuối cùng, gởi vào lúc 20phút trước. Lưu Diệp Minh trong lòng dáy lên cảm giác áy náy, hắn vừa nãy phiền mà tắt thông báo điện thoại. Trần Đình Y tới, là tới 20 phút trước rồi, bây giờ có lẽ cũng về rồi đi, hoặc là y chỉ nói đùa vậy.
Nhưng chẳng biết lí do gì, Lưu Diệp Minh đã đứng trước cửa rồi. Hắn nhìn đăm đăm vào tay nắm cửa, hít sâu một hơi, vặn tay nắm, mở mạnh cửa ra.
"Haizzz, anh ta đâu rảnh mà chờ tận 20phút."
"Nếu tôi thật sự rảnh thì sao?"
"...."
Tào Cận day day trán, bất lực hỏi Lưu Diệp Minh.
Lưu Diệp Minh chôn mặt vào gối, lười nhát nói qua điện thoại: "Bọn em chỉ đi ăn bình thường thôi mà, chẳng qua em sơ ý, suýt thì đạp phải phân cẩu nên Trần Đình Y mới kéo em lại."
Tào Cận thở dài một hơi: "Tôi đã dặn cậu bao nhiêu lần là đừng có qua lại với Trần Đình Y, vướng vào hắn ta là rắc rối to, giờ thì hay rồi, trên mạng nháo thành một đoàn."
Lưu Diệp Minh nghe Tào Cận lãi nhãi, qua tai này lại nhảy tai kia mà ra ngoài chạy đi chơi: "Quản lí Tào à, không còn gì vậy em cúp máy đây. Tạm biệt."
Tào Cận bị Lưu Diệp Minh gác máy, hai tai tức muốn xì ra cả khói. Vừa hay, điện thoại báo về một tin nhắn, mở ra chỉ vỏn vẹn vài chữ "Bao giờ anh mới có hot search với em như Lưu Diệp Minh và Trần Đình Y."
"Phựt..." Tiếng dây thần kinh kiềm chế đứt phăng, Tào Cần u ám, đầu đầy hắc tuyến, ngồi bó gối trên sofa: "Mình muốn về quê nuôi cá, trồng rau. Cuộc sống ở đây bạc đãi mình quá..."
Lưu Diệp Minh vừa ngắt máy xong, liền lên xem hot search "Hai vị Ảnh đế thân mật ôm ấp, Trần Đình Y lôi kéo Lưu Diệp Minh //kèm ảnh//"
"Cái hot search này mà cũng...."
Lưu Diệp Minh quát, xong lại kéo vào xem hình. Đây không phải là lúc Trần Đình Y kéo hắn sao, đúng là lúc đó có vô tình ôm ấp, nhưng cái góc chụp này... sao lại thành ra đang hôn nhau?
Anti fan1: "Wow, không ngờ hai vị ảnh đế này lại có sở thích đó nha."
Anti Fan2: "Tôi đoán là Lưu Diệp Minh đeo bám Trần Đình Y rồi mà, nếu không làm sao mà Lưu Diệp Minh lại nhận được Ảnh đế chứ. Mà càng không ngờ Trần Đình Y lại có sở thích này."
Fan1: "Mặc kệ bọn anti nói gì, tui thấy hai người họ rất đẹp đôi, dù cho có thật sự là yêu nhau thật, tui cũng chúc phúc nha."
Fan2; " Tui lại không muốn đâu, cảm giác hụt hẫng quá đi mất."
Fan3: "Lầu trên cố lên, hụt hẫng xong rồi lên thuyền nào."
Anti fan: "Diệp Diệp Ý Chi Lan và Y Hoa Thu Đường đều não tàn như vậy sao? // meme cười khinh bỉ//"
Fan hai nhà: "...."
Và sau đó, một màn mưa máu gió tanh xảy ra. Ngươi chửi nhà ta một câu, ta chửi lại ngươi mười câu.
Lưu Diệp Minh nhìn đến hoa cả mắt. Đời trước rõ ràng hot search không như vậy. Lúc đó cứ nghĩ chỉ cần nhắc nhỡ Trần Đình Y cẩn thận, rồi mặc kệ mọi thứ, thì sẽ không có chuyện gì cả.
Nhưng người tính không bằng trời tính, hắn đứng lại làm gì, để cả hai vô tình đổi chỗ với y, rồi vô tình hắn mới là người suýt thì.. rồi vô tình Trần Đình Y giúp hắn. Tất cả chỉ là vô tình thôi. Lưu Diệp Minh tự tẩy não bản thân.
Hắn cũng vài phần đoán được việc đêm nay có hot search sẽ không thể thay đổi, chỉ là không ngờ hot search lại là hắn cùng Trần Đình Y có quan hệ kia.
Thông báo đột nhiên hiện lên, Lưu Diệp Minh bấm vào xem. Hắn kinh ngạc, hai mắt trợn tròn, miệng há hốc. Thế mà Ảnh đế Trần lại đăng bài "Chỉ là đi ăn bữa cơm riêng với nhau, không ngờ lại bị bắt gặp."
Fan1: á.... tui cào phím đây các cô, chính chủ lên tiếng rồi, đây là ngầm thừa nhận sao?
fan2: là đi ăn riêng, đi ăn riêng đó, cái gì mà "không ngờ bị bắt gặp". Chắc chắn lén lút hẹn họ mới sợ bị phát hiện.
Fan3: Cp này tui chèo chèo, chính chủ đã tự đóng thuyền, phận làm fan sao không chèo chứ.
Fan4: Tui đã đặt váy phụ dâu rồi
Fan1: lầu trên thật cơ hội.
Nhìn những dòng chữ đó, Lưu Diệp Minh im lặng một hồi, sau đó: "TRẦN ĐÌNH Y, ANH NGẠI VIỆC CHƯA ĐỦ LỚN HẢ?".
Trần Đình Y bên kia, hắt hơi một cái.
" Trần tổng. anh không sao chứ?"
Trần Đình Y giơ tay ra hiệu không có gì: "Chí Vân, lát nữa cậu không phải có chuyến bay sao?"
Chí Vân ngồi trên ghế uống trà, khoanh chân lại, hơi ngã người ra phía sau: "Tôi không vội, nhưng Trần tổng có lẽ mới là người vội ấy chứ."
Trần Đình Y liếc mắt nhìn Chí Vân, không mặn nhạt đáp: "Nhìn tôi trông rất vội sao?"
Chí Vân nhún vai một cái: "Tôi cũng thắc mắc, bình thường cậu từ nhỏ đều luôn vội vàng làm hoàn thành việc gì đó, sao bây giờ trái lại một chút cũng không thấy vội, như vậy thật bất thường mà."
Trần Đình Y nhếch môi: "Vậy còn phải xem đối tượng là ai chứ, đâu thể đem công việc so với một người chứ."
"Cậu không phải đang dở sống dở chết theo đuổi vị quản lí nào đó sao, cậu nên lo bản thân mình trước đi, đừng xen vào chuyện của tôi."
Chí Vân chỉ cười không nói.
Lưu Diệp Minh cả đêm không ngủ, nhìn diễn đàn bị fan thảo luận. Từ tên cp đến cả tên con của bọn họ, nhóm fan cũng nghĩ xong luôn rồi. Lưu Diệp Minh thật sự muốn nói: " các cô nương à, chúng tôi là nam nhân đó."
Hai ngày này không có lịch trình quay, Lưu Diệp Minh quyết tâm là ổ trong chăn, nào ngờ tiếng thông báo có tin nhắn của điện vang lên. Lưu Diệp Minh mơ màng nhìn tin hiển thị.
"Đã dậy chưa?"
Người gởi là Trần Đình Y, Lưu Diệp Minh tưởng tượng ra nét mặt của y khi gởi tin nhắn, liền không nhịn được mặc kệ mà vứt điện thoại sang một bên rồi hét: "Phiền quá, lão tử chưa dậy, dậy rồi cũng không muốn trả lời tin nhắn đấy thì sao."
Trần Đình Y nhìn dòng tin nhắn mình vừa gởi, chỉ bật cười một cái: "Còn không thèm trả lời tin nhắn của tôi à?"
Lưu Diệp Minh rời giường cũng là chuyện của hai tiếng sau. Một lần nữa mở điện thoại lên, có tin nhắn mới, người gởi vẫn là Trần Đình Y.
"Sao không trả lời tin nhắn?"
"Ngủ tiếp sao? Hôm qua mệt lắm à?"
"ngày mai đi quay ngoại cảnh, nhớ bảo quản lý Tào chuẩn bị đồ."
"Tôi mua đồ ăn sáng đem qua cho cậu."
"tôi tới rồi."
Lưu Diệp Minh đọc xong cảm thán Trần Đình Y quả thật là có bệnh rồi sao? Gởi nhiều tin như vậy, đời trước làm gì có chuyện này chứ.
Đọc đến tin cuối cùng, gởi vào lúc 20phút trước. Lưu Diệp Minh trong lòng dáy lên cảm giác áy náy, hắn vừa nãy phiền mà tắt thông báo điện thoại. Trần Đình Y tới, là tới 20 phút trước rồi, bây giờ có lẽ cũng về rồi đi, hoặc là y chỉ nói đùa vậy.
Nhưng chẳng biết lí do gì, Lưu Diệp Minh đã đứng trước cửa rồi. Hắn nhìn đăm đăm vào tay nắm cửa, hít sâu một hơi, vặn tay nắm, mở mạnh cửa ra.
"Haizzz, anh ta đâu rảnh mà chờ tận 20phút."
"Nếu tôi thật sự rảnh thì sao?"
"...."