Chương 75
Hai người đi ra biển chơi, cả bãi biển này đều được Trần Đình Y bao trọn, nên Lưu Diệp Minh cứ nghĩ người trong công ty sẽ ra đây rất đông. Nhưng cảnh tượng lác đác vài nhân viên này là sao chứ.
Trần Đình Y bật cười: “Chen lấn như vậy, chắc giờ này mọi không còn sức chơi đâu.”
Lưu Diệp Minh nghe thế, nhớ lại cảnh tượng ban sáng, không khỏi ôm tay sợ hãi. Khi đó mọi người vừa xuống sân bay, thấy bọn họ xuất hiện, một nhóm người cầm bảng đèn lao đến, khiến an ninh trở nên hỗn loạn. Người qua đường thì cau mày tỏ vẻ khó chịu. Dàn nghệ sĩ trong công ty ai cũng hoang mang, kinh ngạc. Chưa đầy ba giây, mọi thứ liền mất kiểm soát. Fan nhốn nháo hết cả lên, chen lấn nhau đến gần đụng chạm và idol mình. Vệ sĩ cũng gặp khó khăn khi bị số lượng lớn người xô đẩy.
Trần Đình Canh tặc lưỡi một cái: “Ai tuồng tin ra ngoài vậy?”
Nhóm diễn viên trẻ có ít người vào, nhưng dàn diễn viên gạo cội thì lại không thể chen qua được. Lưu Diệp Minh và Trần Đình Y lần lượt lên tiếng, hét to đến khàn cả cổ: “Mọi người bình tĩnh, đừng đẩy nhau.”
Nhưng giọng hét của Lưu Diệp Minh có lớn đến đâu cũng không thể lấn át tiếng hò hét của đám đông.
Một minh tinh nữ bị người khác dẫm lên chân đau đến ứa nước mắt. Cô nàng bị một lần vẫn có thể nhẫn nhịn, nhiều lần đều bị dẫm như vậy. Cái chân cũng có dấu hiệu sưng đỏ lên. Giận quá hóa điên, cô nàng quát lớn: “Đám người các người mà là fan hâm mộ à, có thôi đi không cho bà hả.”
Sự phẫn nộ của cô nàng khiến cho đám người đang và có ý định lại gần cô khiếp sợ. Nhân lúc đám người này còn kinh ngạc, cô nhanh chóng chen ra chạy đi.
Người thoát ra ngoài được cũng chỉ có cô mà thôi, những người còn lại không may mắn đến thế.
Lưu Diệp Minh biết sẽ có chuyện này, nhưng không ngờ lại lớn đến thế, nên cũng không tránh khỏi bực mình.
Phía Nghiêm Hi Vi và Trần Đình Canh cũng không khá hơn là bao, có người còn dí sát máy ảnh vào mặt bọn họ. Trần Đình Canh phải luôn miệng nói: “Đừng dí sát vào người tôi.” Nghiêm Hi Vi kéo tay Trần Đình Canh đi được vài bước thì dừng lại, rồi lại đi được vài nước thì dừng lại.
Tào Cận bất cẩn, bị đẩy đến ngã xuống đất, chưa kịp đứng dậy đã bị một người ở ngay cạnh vì bị người phía sau đẩy mà vướng phải cậu, mất đà người kia cũng té ngã đè lên Tào Cận. Tiếng rít của cậu không lọt vài tai ai cả. Khung cảnh càng hỗn loạn hơn.
Chí Vân từ xa thấy Tào Cận bị người dẫm đạp, cố gắng hết sức đi qua bên đó. Vừa đi vừa hét: “Tiểu Cận.”
Đến khi Tào Cận cảm thấy ngộp đến mức gần như không thể thở được, một bàn tay nắm lấy chặt cậu kéo lên. Lúc này đám người bị vệ sĩ của Chí Vân ép ra ngoài một chút. Tào Cận mới thoáng thấy dễ chịu.
Chưa định thần được bao lâu, Tào Cận liền sợ hãi nhìn ngó xung quanh tìm Lưu Diệp Minh, vừa nãy bị đám người này ép xa khỏi Lưu Diệp Minh, bản thân khỏe mạnh còn thấy khó thở. Phổi của Lưu Diệp Minh bị tổn thương, không rõ có ổn hay không.
Chí Vân: “Em không sao chứ?”
Tào Cận: “Diệp Diệp sao rồi, cậu ấy sao rồi?”
Chí Vân khẽ lắc đầu: “Tôi không biết, nhưng Đình Y ở cạnh cậu ấy, sẽ không sao đâu.”
Phía Lưu Diệp Minh tất nhiên không khá hơn là mấy, người quá đông, mùi cơ thể, mùi nước hoa bủa vây lấy Lưu Diệp Minh, khiến phổi như muốn phản đối. Cảm thấy bản thân mình bắt đầu có dấu hiệu suy hô hấp, Lưu Diệp Minh ra hiệu với Trần Đình Y.
Trần Đình Y không hề do dự mà lấy trong túi ra bình oxy cầm tay. Từ lúc Lưu Diệp Minh xảy ra tai nạn đến nay, bình oxy cầm tay liền trở thành vật bất ly thân của hắn.
Lưu Diệp Minh một tay cầm bình oxy, một tay kéo vali. Lúc này đi một đường thông thuận, ra khỏi sân bay. Đến khi mọi người lên được xe liền cảm thấy nhẹ nhõm.
Đại Đồng và Văn Tú Anh đều là người thường, rất nhanh đã len qua khỏi đám đông về khách sạn trước. Lưu Diệp Minh nhận được tin nhắn của Đại Đồng thì cả người mất hết sức lực.
…****************…
Lưu Diệp Minh thở dài nhìn sóng biển: “Anh nghĩ sao nếu như sau này em giải nghệ?”
Trần Đình Y nhìn Lưu Diệp Minh, choàng tay qua vai hắn: “Vậy cũng tốt, em ở nhà anh nuôi.”
Lưu Diệp Minh còn cho rằng Trần Đình Y chỉ đang hùa theo ý mình, nên giọng nghiêm túc hơn một chút: “Em có dự định sau khi mọi chuyện kết thúc, em sẽ hạn chế xuất hiện trước truyền thông. Em muốn chuyển hướng sang làm nhà sản xuất.”
Trần Đình Y hít sâu một hơi, mỉm cười nói với Lưu Diệp Minh: “Em muốn làm gì đều tốt cả. Có anh, có Hương Thiên chống lưng cho em.”
Lưu Diệp Minh: “Em không cần chống lưng, em có thể tự mình làm được.”
Cả hai nói với nhau thêm vài câu, mọi người cũng dần tụ tập ra biển đông hơn vừa nãy. Mọi người chia nhóm mà chơi. Trần Đình Y và Lưu Diệp Minh thì chia đội chơi bóng chuyền, nhóm khác thì đã ra biển tắm. Đại Đồng có thể nói là hiếm thấy nét trẻ con mà nghịch cát xây lâu đài.
Đại Đồng bất lực quát ầm lên: “Hai anh ra xa tôi một chút, tôi vất vả mới xây được, anh nhún tay vào là đổ hết rồi.”
Trần Đình Canh tủi thân: “Tôi giúp cậu thôi mà.”
Nghiêm Hi Vi vỗ lưng an ủi, cũng không quên liếc xéo Đại Đồng: “Anh đừng buồn, không cần chấp nhất với con nít, em cùng anh xây cái khác.”
Đại Đồng bị nói là con nít, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, muốn cãi lại, liền bị một giọng nữ sau lưng vang lên: “Cậu đừng nghĩ sẽ cãi thắng bọn họ. Con nít như cậu, không đấu lại với người yêu nhau đâu.”
Đại Đồng nhìn Văn Tú Anh rồi nhìn sang phía hai người kia, lát sau phì cười một tiếng: " Chị nghĩ vì anh Diệp là gay, nên người xung quanh anh ấy đều là gay hết à. Bọn họ nhìn thế nào cũng chỉ như bạn bè mà thôi, chị bớt đọc truyện lại đi."
Văn Tú Anh lắc đầu nhìn Đại Đồng có chút tiếc nuối: “Haiz, cậu ngốc thật đấy.” Bỏ lại câu này, Văn Tú Anh rời đi.
Đại Đồng chịu sự sỉ nhục hai lần trong cùng một lúc như vậy, cũng có phần hoài nghi nhân sinh. Nó đảo mắt nhìn một vòng bãi biển. Nó thấy anh Diệp của nó đang chơi bóng chuyền với Trần Đình Y, dù miệng vẫn luôn mắng người ta không nhường mình, nhưng kì thật là khả năng của Lưu Diệp Minh rất tệ.
Nó thấy Chí Vân cứ như chiếc đuối, lẽo đẽo theo sau Tào Cận, luôn miệng gọi: “Tiểu Cận”, khiến nó nghe đến bực cả người. Còn thấy Nghiêm Hi Vi cùng Trần Đình Canh vui vẻ xây lâu đài cát.
Ngẫm nghĩ lời của Văn Tú Anh, Đại Đồng dường như bản thân phát hiện ra điều gì đó, khiến bản thân cũng có chút hoảng sợ. Anh Diệp của nó là gay, hẹn hò với Trần Đình Y nên không khí giữa hai người họ luôn là ái muội như vậy. Vậy còn… có khi nào họ cũng yêu nhau không nhỉ?
Lúc Đại Đồng còn bận chìm mình trong thế giới mới, gần đó lần nữa vang lên giọng nữ quen thuộc: “Tôi không kiện anh với quản lí là may cho anh rồi, anh còn ở đó muốn tiếp tục làm trò đồi bại à?”
Thời gian này, Đại Đồng nằm vùng trong rất nhiều công ty, nên rất nhanh đã hiểu được câu chuyện khi chỉ nghe qua vài từ mấu chốt. Nó nhanh hơn bất kì ai, trong khi mọi người không kịp chú ý đến phía này, Đại Đồng đã đi đến: “Anh ta làm gì chị à?”
Văn Tú Anh cau mày, khinh bỉ liếc nhìn nam nhân viên kia: “Anh ta lén lút chụp hình tụi mình.”
Nam nhân viên chột dạ, vội vàng giải thích: “Đây… đây là chương trình khuyến mãi của khách sạn, chúng tôi muốn giúp khác lưu lại kỉ niệm thôi.”
Đại Đồng thấy biểu hiện gã ta khác lạ, không nói nhiều mà đưa tay giật lấy máy ảnh trong tay gã. Bên trong toàn bộ đều là hình ảnh của bọn họ từ lúc vừa lên máy bay đến khi tới đây. Trung tâm các tấm hình đều là Lưu Diệp Minh. Đại Đồng cứ bấm kiểm tra toàn bộ, đến khi trên màn hình xuất hiện hình của Văn Tú Anh.
Văn Tú Anh mặc một bộ bikini tương đối kín đáo, nhưng vẫn đủ sứa tôn lên dáng người tiêu chuẩn của cô. Tay Đại Đồng như đóng băng, nó không dám bấm tiếp, sợ những tấm hình phía sau khéo lại còn nhạy cảm hơn. Dù sao tên này ngoài việc theo đuôi bọn họ, còn là tên biến thái mà.
Đến khi hồi phục tinh thần, Văn Tú Anh tức giận chửi nam nhân viên giả kia đến tối mặt: “Anh dám chụp lén tôi à, tên biến thái này cũng không xem bà đây là ai. Bộ anh không biết tôn trọng phụ nữ à, hai anh đang cố chứng minh việc thượng đế tạo ra anh là sai lầm của ngài. Tôi nói cho anh biết, lần này tôi không tống anh vào tù, tôi liền từ bỏ họ Văn này.”
Đại Đồng rút thẻ nhớ bên trong máy ra, trước mặt tên đó đập nát máy ảnh: “Tôi bồi thường tiền cho anh.”
Sau đó đưa thẻ nhớ cho Văn Tú Anh, Đại Đồng không dám nhìn thẳng vào mắt cô, đưa tay xoa xoa cái đầu đinh của mình, ngại ngùng nói: “Chị… chị giữ thẻ nhớ này, xem xóa hết hình của chị đi. Những cái khác thì giữ lại, để cho anh Diệp xem xét”
Trần Đình Y bật cười: “Chen lấn như vậy, chắc giờ này mọi không còn sức chơi đâu.”
Lưu Diệp Minh nghe thế, nhớ lại cảnh tượng ban sáng, không khỏi ôm tay sợ hãi. Khi đó mọi người vừa xuống sân bay, thấy bọn họ xuất hiện, một nhóm người cầm bảng đèn lao đến, khiến an ninh trở nên hỗn loạn. Người qua đường thì cau mày tỏ vẻ khó chịu. Dàn nghệ sĩ trong công ty ai cũng hoang mang, kinh ngạc. Chưa đầy ba giây, mọi thứ liền mất kiểm soát. Fan nhốn nháo hết cả lên, chen lấn nhau đến gần đụng chạm và idol mình. Vệ sĩ cũng gặp khó khăn khi bị số lượng lớn người xô đẩy.
Trần Đình Canh tặc lưỡi một cái: “Ai tuồng tin ra ngoài vậy?”
Nhóm diễn viên trẻ có ít người vào, nhưng dàn diễn viên gạo cội thì lại không thể chen qua được. Lưu Diệp Minh và Trần Đình Y lần lượt lên tiếng, hét to đến khàn cả cổ: “Mọi người bình tĩnh, đừng đẩy nhau.”
Nhưng giọng hét của Lưu Diệp Minh có lớn đến đâu cũng không thể lấn át tiếng hò hét của đám đông.
Một minh tinh nữ bị người khác dẫm lên chân đau đến ứa nước mắt. Cô nàng bị một lần vẫn có thể nhẫn nhịn, nhiều lần đều bị dẫm như vậy. Cái chân cũng có dấu hiệu sưng đỏ lên. Giận quá hóa điên, cô nàng quát lớn: “Đám người các người mà là fan hâm mộ à, có thôi đi không cho bà hả.”
Sự phẫn nộ của cô nàng khiến cho đám người đang và có ý định lại gần cô khiếp sợ. Nhân lúc đám người này còn kinh ngạc, cô nhanh chóng chen ra chạy đi.
Người thoát ra ngoài được cũng chỉ có cô mà thôi, những người còn lại không may mắn đến thế.
Lưu Diệp Minh biết sẽ có chuyện này, nhưng không ngờ lại lớn đến thế, nên cũng không tránh khỏi bực mình.
Phía Nghiêm Hi Vi và Trần Đình Canh cũng không khá hơn là bao, có người còn dí sát máy ảnh vào mặt bọn họ. Trần Đình Canh phải luôn miệng nói: “Đừng dí sát vào người tôi.” Nghiêm Hi Vi kéo tay Trần Đình Canh đi được vài bước thì dừng lại, rồi lại đi được vài nước thì dừng lại.
Tào Cận bất cẩn, bị đẩy đến ngã xuống đất, chưa kịp đứng dậy đã bị một người ở ngay cạnh vì bị người phía sau đẩy mà vướng phải cậu, mất đà người kia cũng té ngã đè lên Tào Cận. Tiếng rít của cậu không lọt vài tai ai cả. Khung cảnh càng hỗn loạn hơn.
Chí Vân từ xa thấy Tào Cận bị người dẫm đạp, cố gắng hết sức đi qua bên đó. Vừa đi vừa hét: “Tiểu Cận.”
Đến khi Tào Cận cảm thấy ngộp đến mức gần như không thể thở được, một bàn tay nắm lấy chặt cậu kéo lên. Lúc này đám người bị vệ sĩ của Chí Vân ép ra ngoài một chút. Tào Cận mới thoáng thấy dễ chịu.
Chưa định thần được bao lâu, Tào Cận liền sợ hãi nhìn ngó xung quanh tìm Lưu Diệp Minh, vừa nãy bị đám người này ép xa khỏi Lưu Diệp Minh, bản thân khỏe mạnh còn thấy khó thở. Phổi của Lưu Diệp Minh bị tổn thương, không rõ có ổn hay không.
Chí Vân: “Em không sao chứ?”
Tào Cận: “Diệp Diệp sao rồi, cậu ấy sao rồi?”
Chí Vân khẽ lắc đầu: “Tôi không biết, nhưng Đình Y ở cạnh cậu ấy, sẽ không sao đâu.”
Phía Lưu Diệp Minh tất nhiên không khá hơn là mấy, người quá đông, mùi cơ thể, mùi nước hoa bủa vây lấy Lưu Diệp Minh, khiến phổi như muốn phản đối. Cảm thấy bản thân mình bắt đầu có dấu hiệu suy hô hấp, Lưu Diệp Minh ra hiệu với Trần Đình Y.
Trần Đình Y không hề do dự mà lấy trong túi ra bình oxy cầm tay. Từ lúc Lưu Diệp Minh xảy ra tai nạn đến nay, bình oxy cầm tay liền trở thành vật bất ly thân của hắn.
Lưu Diệp Minh một tay cầm bình oxy, một tay kéo vali. Lúc này đi một đường thông thuận, ra khỏi sân bay. Đến khi mọi người lên được xe liền cảm thấy nhẹ nhõm.
Đại Đồng và Văn Tú Anh đều là người thường, rất nhanh đã len qua khỏi đám đông về khách sạn trước. Lưu Diệp Minh nhận được tin nhắn của Đại Đồng thì cả người mất hết sức lực.
…****************…
Lưu Diệp Minh thở dài nhìn sóng biển: “Anh nghĩ sao nếu như sau này em giải nghệ?”
Trần Đình Y nhìn Lưu Diệp Minh, choàng tay qua vai hắn: “Vậy cũng tốt, em ở nhà anh nuôi.”
Lưu Diệp Minh còn cho rằng Trần Đình Y chỉ đang hùa theo ý mình, nên giọng nghiêm túc hơn một chút: “Em có dự định sau khi mọi chuyện kết thúc, em sẽ hạn chế xuất hiện trước truyền thông. Em muốn chuyển hướng sang làm nhà sản xuất.”
Trần Đình Y hít sâu một hơi, mỉm cười nói với Lưu Diệp Minh: “Em muốn làm gì đều tốt cả. Có anh, có Hương Thiên chống lưng cho em.”
Lưu Diệp Minh: “Em không cần chống lưng, em có thể tự mình làm được.”
Cả hai nói với nhau thêm vài câu, mọi người cũng dần tụ tập ra biển đông hơn vừa nãy. Mọi người chia nhóm mà chơi. Trần Đình Y và Lưu Diệp Minh thì chia đội chơi bóng chuyền, nhóm khác thì đã ra biển tắm. Đại Đồng có thể nói là hiếm thấy nét trẻ con mà nghịch cát xây lâu đài.
Đại Đồng bất lực quát ầm lên: “Hai anh ra xa tôi một chút, tôi vất vả mới xây được, anh nhún tay vào là đổ hết rồi.”
Trần Đình Canh tủi thân: “Tôi giúp cậu thôi mà.”
Nghiêm Hi Vi vỗ lưng an ủi, cũng không quên liếc xéo Đại Đồng: “Anh đừng buồn, không cần chấp nhất với con nít, em cùng anh xây cái khác.”
Đại Đồng bị nói là con nít, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, muốn cãi lại, liền bị một giọng nữ sau lưng vang lên: “Cậu đừng nghĩ sẽ cãi thắng bọn họ. Con nít như cậu, không đấu lại với người yêu nhau đâu.”
Đại Đồng nhìn Văn Tú Anh rồi nhìn sang phía hai người kia, lát sau phì cười một tiếng: " Chị nghĩ vì anh Diệp là gay, nên người xung quanh anh ấy đều là gay hết à. Bọn họ nhìn thế nào cũng chỉ như bạn bè mà thôi, chị bớt đọc truyện lại đi."
Văn Tú Anh lắc đầu nhìn Đại Đồng có chút tiếc nuối: “Haiz, cậu ngốc thật đấy.” Bỏ lại câu này, Văn Tú Anh rời đi.
Đại Đồng chịu sự sỉ nhục hai lần trong cùng một lúc như vậy, cũng có phần hoài nghi nhân sinh. Nó đảo mắt nhìn một vòng bãi biển. Nó thấy anh Diệp của nó đang chơi bóng chuyền với Trần Đình Y, dù miệng vẫn luôn mắng người ta không nhường mình, nhưng kì thật là khả năng của Lưu Diệp Minh rất tệ.
Nó thấy Chí Vân cứ như chiếc đuối, lẽo đẽo theo sau Tào Cận, luôn miệng gọi: “Tiểu Cận”, khiến nó nghe đến bực cả người. Còn thấy Nghiêm Hi Vi cùng Trần Đình Canh vui vẻ xây lâu đài cát.
Ngẫm nghĩ lời của Văn Tú Anh, Đại Đồng dường như bản thân phát hiện ra điều gì đó, khiến bản thân cũng có chút hoảng sợ. Anh Diệp của nó là gay, hẹn hò với Trần Đình Y nên không khí giữa hai người họ luôn là ái muội như vậy. Vậy còn… có khi nào họ cũng yêu nhau không nhỉ?
Lúc Đại Đồng còn bận chìm mình trong thế giới mới, gần đó lần nữa vang lên giọng nữ quen thuộc: “Tôi không kiện anh với quản lí là may cho anh rồi, anh còn ở đó muốn tiếp tục làm trò đồi bại à?”
Thời gian này, Đại Đồng nằm vùng trong rất nhiều công ty, nên rất nhanh đã hiểu được câu chuyện khi chỉ nghe qua vài từ mấu chốt. Nó nhanh hơn bất kì ai, trong khi mọi người không kịp chú ý đến phía này, Đại Đồng đã đi đến: “Anh ta làm gì chị à?”
Văn Tú Anh cau mày, khinh bỉ liếc nhìn nam nhân viên kia: “Anh ta lén lút chụp hình tụi mình.”
Nam nhân viên chột dạ, vội vàng giải thích: “Đây… đây là chương trình khuyến mãi của khách sạn, chúng tôi muốn giúp khác lưu lại kỉ niệm thôi.”
Đại Đồng thấy biểu hiện gã ta khác lạ, không nói nhiều mà đưa tay giật lấy máy ảnh trong tay gã. Bên trong toàn bộ đều là hình ảnh của bọn họ từ lúc vừa lên máy bay đến khi tới đây. Trung tâm các tấm hình đều là Lưu Diệp Minh. Đại Đồng cứ bấm kiểm tra toàn bộ, đến khi trên màn hình xuất hiện hình của Văn Tú Anh.
Văn Tú Anh mặc một bộ bikini tương đối kín đáo, nhưng vẫn đủ sứa tôn lên dáng người tiêu chuẩn của cô. Tay Đại Đồng như đóng băng, nó không dám bấm tiếp, sợ những tấm hình phía sau khéo lại còn nhạy cảm hơn. Dù sao tên này ngoài việc theo đuôi bọn họ, còn là tên biến thái mà.
Đến khi hồi phục tinh thần, Văn Tú Anh tức giận chửi nam nhân viên giả kia đến tối mặt: “Anh dám chụp lén tôi à, tên biến thái này cũng không xem bà đây là ai. Bộ anh không biết tôn trọng phụ nữ à, hai anh đang cố chứng minh việc thượng đế tạo ra anh là sai lầm của ngài. Tôi nói cho anh biết, lần này tôi không tống anh vào tù, tôi liền từ bỏ họ Văn này.”
Đại Đồng rút thẻ nhớ bên trong máy ra, trước mặt tên đó đập nát máy ảnh: “Tôi bồi thường tiền cho anh.”
Sau đó đưa thẻ nhớ cho Văn Tú Anh, Đại Đồng không dám nhìn thẳng vào mắt cô, đưa tay xoa xoa cái đầu đinh của mình, ngại ngùng nói: “Chị… chị giữ thẻ nhớ này, xem xóa hết hình của chị đi. Những cái khác thì giữ lại, để cho anh Diệp xem xét”