Chương 7: Trừng trị
Suốt từ ngày hôm ấy Phó Thiên Hàn vẫn luôn túc trực bên cạnh Lãnh Vân Hy, anh chăm sóc cô từng li từng tí. Giúp cô thay đồ, lau người, gội đầu, lau mặt, tất cả những điều ấy trước đây một vị thiếu gia như anh chưa từng phải làm. Phó Thiên Hàn muốn dùng những tình cảm chân thành muộn màng ấy để bù đắp cho người vợ anh từng ruồng bỏ. Chỉ với hi vọng duy nhất là Lãnh Vân Hy sẽ tỉnh lại.
Ngày thứ 2 túc trực chăm sóc bên cạnh Lãnh Vân Hy Phó Thiên Hàn đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại. Từ ngày Vân Hy xảy ra chuyện anh vẫn ở suốt trong viện không rời, đến cả công việc cũng được giao cho Lưu Dịch xử lý. Nhìn thấy dòng chữ hiển thị trên điện thoại là Lưu Dịch, Phó Thiên Hàn biết rằng đã điều tra được manh mối. Anh nhấn vào nút nghe màu xanh trên màn hình rồi cất giọng:
- Cậu đã điều tra được rồi?
- Vâng!
- Kết quả thế nào?
- Thưa sếp, tôi đã điều tra thông qua camera trong nhà anh tuy nhiên tất cả dữ liệu đều đã bị xóa. Sau đó tôi điều tra thông qua camera giám sát trước nhà thì phát hiện bị cắt mất một đoạn. Hẳn kẻ ra tay đã động thủ để phi tang dấu vết.
- Vậy cậu đã điều tra được gì?
- Sau khi mang camera đi phục hồi dữ liệu tôi đã phát hiện được một chuyện, người duy nhất ra vào nhà ngài không ai khác ngoài mẹ kế ngài.
- Mẹ kế của tôi? Ý cậu là Mạc Tuyết Anh?
- Dạ phải! Ngoài ra còn một người phụ nữ được bà ấy dẫn theo.
- Ai?
- Qua điều tra thì cô gái đi cùng mẹ kế của ngài tên Kiều Ân, là giám đốc công ty Kiều thị cũng là con gái của Kiều An Hựu.
- Kiều thị?
- Dạ phải! Vài ngày trước chúng ta có ký một hợp đồng với Kiều thị.
- Cô ta và Mạc Tuyết Anh đã làm gì Vân Hy?
- Bà Mạc và cô Kiều mới đầu chỉ sai phu nhân đi rót nước, tuy nhiên vì phu nhân kháng cự nên bà Mạc đã ra tay đánh cô ấy. Phu nhân ngã xuống đất dẫn đến xảy thai! Còn bà Mạc bà Kiều tiểu thư thì bỏ đi trong sợ hãi.
- Giỏi! Giỏi lắm!
Càng nghe Phó Thiên Hàn càng tức giận, anh không ngờ rằng mẹ kế của mình lại dám làm ra chuyện như thế. Đúng là bà ta tham lam và xảo quyệt nhưng là người rất biết tính toán. Từ trước đến giờ chỉ cần là việc liên quan đến anh Mạc Tuyết Anh nhất định không dám hành động bậy bạ. Thế mà lần này dám ra tay với người bên cạnh anh, lại còn là người phụ nữ Phó Thiên Hàn anh yêu nhất. Nghĩ rồi đôi lông mày của Phó Thiên Hàn nhíu chặt lại, gân xanh nổi đầy trên trán anh trông vô cùng đáng sợ:
- Lưu Dịch, lập tức chuẩn bị xe cho tôi về công ty. Kêu người mời Mạc Tuyết Anh và cha con Kiều gia tới. Tôi muốn cùng họ giải quyết!
Giọng điệu của Phó Thiên Hàn làm Lưu Dịch thấy sống lưng lành lạnh, anh đã làm việc cho Phó Thiên Hàn được 5 năm rồi nên cũng xem là người hiểu biết chuyện đời tư của chủ. Lần này gọi người tới chỉ e lành ít dữ nhiều! Nghĩ rồi Lưu Dịch đáp:
- Vâng!
Dứt lời Phó Thiên Hàn cúp máy, anh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường bệnh nơi Lãnh Vân Hy nằm. Xoa nhẹ gương mặt hốc hác của cô anh thủ thỉ:
- Vân Hy, em đừng lo! Anh nhất định đòi lại cho em công đạo. Mạc Tuyết Anh và Kiều Ân đó làm gì đối với em, anh sẽ bắt họ trả gấp mười. Vân Hy, em ở đây nghỉ ngơi thật tốt nhé! Anh đi một lát rồi sẽ quay lại ngay. Em đừng sợ, anh đã sắp xếp người bảo vệ rồi nên sẽ không sao đâu.
Nói rồi Phó Thiên Hàn cúi đầu hôn lên môi Lãnh Vân Hy một cái, anh lưu luyến không nỡ rời người con gái yếu ớt đang nằm trên giường bệnh. Tuy nhiên vì để đòi lại công đạo cho cô anh quyết định sẽ làm cho ra phải trái. Nghĩ rồi Phó Thiên Hàn đứng dậy, anh kéo chiếc chăn mỏng đắp ngang người cho Lãnh Vân Hy rồi xoay lưng ra ngoài. Trước cửa phòng Phó Thiên Hàn bố trí hai vệ sĩ canh chừng rồi dặn dò cẩn thận:
- Hai người nhớ bảo vệ cô ấy cho tốt! Nếu tôi quay về mà Vân Hy xảy ra chuyện, tôi nhất định sẽ tính trên đầu hai người.
- Đã rõ!
Nói rồi bóng Phó Thiên Hàn dọc theo hành lang rồi khuất dần sau những bức tường trắng. Anh đứng đợi trước sảnh bệnh viện rồi lên xe trở về công ty, trên đường đi Phó Thiên Hàn xem lại đoạn camera đã được phục hồi do Lưu Dịch gửi. Càng xem anh càng không thể kiềm chế được cơn giận, tay Phó Thiên Hàn nắm chặt thành nắm đấm. Răng anh đã cắn chặt từ nãy đến giờ, ánh mắt đỏ ngầu đáng sợ nói:
- Mạc Tuyết Anh, tôi nhất định bắt bà trả lại gấp 10 những gì bà đã làm.
Chiếc xe chạy vun vút trên đường rồi dừng lại trước cửa lớn của công ty, Phó Thiên Hàn lặng lẽ bước ra khỏi xe, chỉnh lại áo quần rồi mới bước vào sảnh. Bên trong sảnh nhân viên nhìn thấy Phó Thiên Hàn đều cúi đầu chào nhưng anh lại chẳng để ý đến một ai cứ thế lướt qua tất cả.
Lên đến phòng làm việc của mình Phó Thiên Hàn cẩn thận nghe Lưu Dịch báo cáo lại lần nữa. Điều anh không ngờ là tập đoàn Kiều thị lại có ý dám gài bẫy mình. Theo thông tin Lưu Dịch điều tra thì Kiều thị đang mắc phải một số nợ lớn, để vượt qua khủng hoảng họ buộc phải hợp tác với Phó thị. Đó chính là điều làm Phó Thiên Hàn hứng thú! Anh nhếch môi để lộ nụ cười nửa miệng rồi nói:
- Thú vị đấy! Kiều thị tồn tại lâu cũng nên đến ngày tàn rồi!
Ngày thứ 2 túc trực chăm sóc bên cạnh Lãnh Vân Hy Phó Thiên Hàn đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại. Từ ngày Vân Hy xảy ra chuyện anh vẫn ở suốt trong viện không rời, đến cả công việc cũng được giao cho Lưu Dịch xử lý. Nhìn thấy dòng chữ hiển thị trên điện thoại là Lưu Dịch, Phó Thiên Hàn biết rằng đã điều tra được manh mối. Anh nhấn vào nút nghe màu xanh trên màn hình rồi cất giọng:
- Cậu đã điều tra được rồi?
- Vâng!
- Kết quả thế nào?
- Thưa sếp, tôi đã điều tra thông qua camera trong nhà anh tuy nhiên tất cả dữ liệu đều đã bị xóa. Sau đó tôi điều tra thông qua camera giám sát trước nhà thì phát hiện bị cắt mất một đoạn. Hẳn kẻ ra tay đã động thủ để phi tang dấu vết.
- Vậy cậu đã điều tra được gì?
- Sau khi mang camera đi phục hồi dữ liệu tôi đã phát hiện được một chuyện, người duy nhất ra vào nhà ngài không ai khác ngoài mẹ kế ngài.
- Mẹ kế của tôi? Ý cậu là Mạc Tuyết Anh?
- Dạ phải! Ngoài ra còn một người phụ nữ được bà ấy dẫn theo.
- Ai?
- Qua điều tra thì cô gái đi cùng mẹ kế của ngài tên Kiều Ân, là giám đốc công ty Kiều thị cũng là con gái của Kiều An Hựu.
- Kiều thị?
- Dạ phải! Vài ngày trước chúng ta có ký một hợp đồng với Kiều thị.
- Cô ta và Mạc Tuyết Anh đã làm gì Vân Hy?
- Bà Mạc và cô Kiều mới đầu chỉ sai phu nhân đi rót nước, tuy nhiên vì phu nhân kháng cự nên bà Mạc đã ra tay đánh cô ấy. Phu nhân ngã xuống đất dẫn đến xảy thai! Còn bà Mạc bà Kiều tiểu thư thì bỏ đi trong sợ hãi.
- Giỏi! Giỏi lắm!
Càng nghe Phó Thiên Hàn càng tức giận, anh không ngờ rằng mẹ kế của mình lại dám làm ra chuyện như thế. Đúng là bà ta tham lam và xảo quyệt nhưng là người rất biết tính toán. Từ trước đến giờ chỉ cần là việc liên quan đến anh Mạc Tuyết Anh nhất định không dám hành động bậy bạ. Thế mà lần này dám ra tay với người bên cạnh anh, lại còn là người phụ nữ Phó Thiên Hàn anh yêu nhất. Nghĩ rồi đôi lông mày của Phó Thiên Hàn nhíu chặt lại, gân xanh nổi đầy trên trán anh trông vô cùng đáng sợ:
- Lưu Dịch, lập tức chuẩn bị xe cho tôi về công ty. Kêu người mời Mạc Tuyết Anh và cha con Kiều gia tới. Tôi muốn cùng họ giải quyết!
Giọng điệu của Phó Thiên Hàn làm Lưu Dịch thấy sống lưng lành lạnh, anh đã làm việc cho Phó Thiên Hàn được 5 năm rồi nên cũng xem là người hiểu biết chuyện đời tư của chủ. Lần này gọi người tới chỉ e lành ít dữ nhiều! Nghĩ rồi Lưu Dịch đáp:
- Vâng!
Dứt lời Phó Thiên Hàn cúp máy, anh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường bệnh nơi Lãnh Vân Hy nằm. Xoa nhẹ gương mặt hốc hác của cô anh thủ thỉ:
- Vân Hy, em đừng lo! Anh nhất định đòi lại cho em công đạo. Mạc Tuyết Anh và Kiều Ân đó làm gì đối với em, anh sẽ bắt họ trả gấp mười. Vân Hy, em ở đây nghỉ ngơi thật tốt nhé! Anh đi một lát rồi sẽ quay lại ngay. Em đừng sợ, anh đã sắp xếp người bảo vệ rồi nên sẽ không sao đâu.
Nói rồi Phó Thiên Hàn cúi đầu hôn lên môi Lãnh Vân Hy một cái, anh lưu luyến không nỡ rời người con gái yếu ớt đang nằm trên giường bệnh. Tuy nhiên vì để đòi lại công đạo cho cô anh quyết định sẽ làm cho ra phải trái. Nghĩ rồi Phó Thiên Hàn đứng dậy, anh kéo chiếc chăn mỏng đắp ngang người cho Lãnh Vân Hy rồi xoay lưng ra ngoài. Trước cửa phòng Phó Thiên Hàn bố trí hai vệ sĩ canh chừng rồi dặn dò cẩn thận:
- Hai người nhớ bảo vệ cô ấy cho tốt! Nếu tôi quay về mà Vân Hy xảy ra chuyện, tôi nhất định sẽ tính trên đầu hai người.
- Đã rõ!
Nói rồi bóng Phó Thiên Hàn dọc theo hành lang rồi khuất dần sau những bức tường trắng. Anh đứng đợi trước sảnh bệnh viện rồi lên xe trở về công ty, trên đường đi Phó Thiên Hàn xem lại đoạn camera đã được phục hồi do Lưu Dịch gửi. Càng xem anh càng không thể kiềm chế được cơn giận, tay Phó Thiên Hàn nắm chặt thành nắm đấm. Răng anh đã cắn chặt từ nãy đến giờ, ánh mắt đỏ ngầu đáng sợ nói:
- Mạc Tuyết Anh, tôi nhất định bắt bà trả lại gấp 10 những gì bà đã làm.
Chiếc xe chạy vun vút trên đường rồi dừng lại trước cửa lớn của công ty, Phó Thiên Hàn lặng lẽ bước ra khỏi xe, chỉnh lại áo quần rồi mới bước vào sảnh. Bên trong sảnh nhân viên nhìn thấy Phó Thiên Hàn đều cúi đầu chào nhưng anh lại chẳng để ý đến một ai cứ thế lướt qua tất cả.
Lên đến phòng làm việc của mình Phó Thiên Hàn cẩn thận nghe Lưu Dịch báo cáo lại lần nữa. Điều anh không ngờ là tập đoàn Kiều thị lại có ý dám gài bẫy mình. Theo thông tin Lưu Dịch điều tra thì Kiều thị đang mắc phải một số nợ lớn, để vượt qua khủng hoảng họ buộc phải hợp tác với Phó thị. Đó chính là điều làm Phó Thiên Hàn hứng thú! Anh nhếch môi để lộ nụ cười nửa miệng rồi nói:
- Thú vị đấy! Kiều thị tồn tại lâu cũng nên đến ngày tàn rồi!