Chương 9: Cái kết nào dành cho kẻ ác?
Đứng trước mặt Phó Thiên Hàn dường như tất cả khí phách của Mạc Tuyết Anh đều biến mất. Bình thường bà ta ỷ thế có chồng chống lưng ăn hiếp người, nào ngờ hôm nay Phó lão gia lại đi công tác. Lúc nghe Phó Thiên Hàn đe dạo Mạc Tuyết Anh như thất kinh hồn vía, đứng im không dám hó hé tiếng nào.
Thấy vị phu nhân hào môn mà mình trông cậy không dám hó hé An Hựu Đình cũng rất thức thời lập tức lấy lòng Phó Thiên Hàn:
- Phó thiếu bớt giận! Chuyện gì chúng ta có thể ngồi xuống từ từ thương lượng. Tát cả mọi người ở đây đều là người trưởng thành, không nên làm những việc khiến người khác cười chê.
Phó Thiên Hàn nhìn bộ dáng giả tạo của Kiều An Hựu chỉ muốn xử lý ông ta ngay lập tức. Cũng may anh còn giữ lại được đôi chút bình tĩnh! Trần đời Phó Thiên Hàn anh ghét nhất là người nịnh bợ, càng o bế, nịnh hót càng làm Phó Thiên Hàn ghê tởm. Trong mắt anh những con người đi lên bằng đầu gối ấy không hề có giá trị. Kiều An Hựu chính là loại người như thế!
Dù ghét bỏ là thế nhưng nhận ra vẫn có thể kiếm được ít lợi ích từ chỗ Kiều thị, Phó Thiên Hàn đành nhẫn nhịn một chút. Anh ngồi xuống chiếc ghế gia chủ trong nhà rồi đưa mắt quét quanh những con người đang đứng nói:
- Hẳn các người đã biết vì sao hôm nay tôi đến đẩy rồi. Tốt nhất các người nên thành thật một chút!
Mạc Tuyết Anh nghe vậy lập tức cảm giác sống lưng lạnh lạnh, bà ta cúi gầm mặt không dám nhìn Phó Thiên Hàn dù chỉ là một phút. Nhìn thấy biểu cảm sợ sệt và run rẩy ấy trái lại càng khiến Phó Thiên Hàn hứng thú. Anh hất càm hỏi:
- Mẹ kế, mẹ nói xem vì sao hôm nay tôi lại đến đây?
Nghe đến tên mình trái tim Mạc Tuyết Anh như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, bà ta cố gắng nặng ra nụ cười né tránh:
- Mẹ... mẹ không biết!
- Không biết? Thật sự là không biết sao?
- Thiên Hàn, con hỏi vậy là ý gì? Chẳng lẽ ý con là mẹ đã khiến vợ con xảy thai sao?
- Hửm? Tôi đã nói là Vân Hy bị xảy thai đâu, sao bà lại biết?
Biết mình đã lỡ miệng Mạc Tuyết Anh vội vàng sửa lời che giấu:
- Mẹ... mẹ nghe nói vậy!
- Ai nói vậy?
- Là... là mấy người làm trong nhà.
- Ồ! Người làm trong nhà này càng ngày càng thần thông quảng đại. Việc vợ tôi xảy thai tôi còn chưa biết thế mà ở đây các người đều đã biết hết rồi.
- Vậy ý con là Lãnh Vân Hy không xảy thai? Vậy con còn muốn đến đây tính sổ cái gì nữa?
Nghe Mạc Tuyết Anh hỏi Phó Thiên Hàn liền nhếch môi cười, đúng là con người dù gian xảo và quỷ quyệt đến đâu cũng sẽ có lúc mắc lỗi. Hiện tại Mạc Tuyết Anh chính là đang rơi vào tình trạng ấy! Rõ ràng không ai đánh mà lại tự khai! Nghĩ rồi Phó Thiên Hàn gằn giọng:
- Mạc Tuyết Anh, bà đây đang là không đánh mà tự khai sao?
- Mẹ...
- Mạc Tuyết Anh, bà quả thật rất to gan! Dám cả gan nhân lúc tôi không có nhà đến làm khó Vân Hy, đã vậy còn cấu kết với người ngoài hại cô ấy mất đi đứa bé.
Đến nước này Mạc Tuyết Anh biết rằng bản thân khó lòng chối cãi, bà ta nhìn Phó Thiên Hàn rồi lên giọng:
- Tao khiến nó xảy thai thì sao? Chẳng qua là do nó không biết phép tắc lễ nghi nên tao mới dạy dỗ nó. Phó Thiên Hàn, mày nghĩ mày có thể làm gì tao? Nếu mày dám ra tay với tao, lão Phó nhất định sẽ không ngồi không để mày tùy ý.
- Hahahaha! Thú vị thật đấy! Mạc Tuyết Anh, bà tưởng rằng có ba tôi chống lưng thì tôi không thể làm gì bà à? Để dày vò và hành hạ bà tôi có hàng trăm hàng ngàn cách. Một thôn nữ xuất thân nghèo khó như bà lại dám chê bai Vân Hy một tiểu thư đài cát không hiểu quy tắc. Mạc Tuyết Anh bà chẳng lẽ không thấy buồn cười?
- Mày!
- Tôi không nói nhiều, bà tự liệu mà lo lấy! Hôm nay tôi mất đi đứa con của mình thì tôi cũng nhất định khiến bà nếm trãi nỗi đau giống vậy. Không những thế, còn phải đau gấp trăm gấp ngàn lần!
- Mày dám!
- Có gì mà Phó Thiên Hàn tôi không dám!
Nói rồi Phó Thiên Hàn xoay sang Kiều Ân và Kiều An Hựu, anh lia đôi mắt sắc lạnh như muốn xé nát tim gan người khác nhìn chằm chằm hai cha con Kiều thị. Kiều Ân thấy thế liền hoảng hồn rụt đầu không dám nhìn lên nữa. Còn về phần Kiều An Hựu, biết con gái đã gây họa càng biết Phó phu nhân không thể làm gì nên ông ta chỉ đành tự lực cánh sinh. Kiều An Hựu tiến lại gần Phó Thiên Hàn, ông cố nặng ra nụ cười nói:
- Phó thiếu bớt giận! Tôi biết con gái tôi Kiều Ân đã gây ra lỗi lầm không thể tha thứ, nhưng tôi mong cậu nể mặt mối quan hệ hợp tác của chúng ta bao năm mà bỏ qua cho Kiều thị. Tôi hứa với cậu tôi nhất định sẽ dạy dỗ lại con gái!
- Kiều tổng, Kiều thị của ông lớn đến đâu mà Phó Thiên Hàn tôi phải nể mặt? Các người hại chết con tôi, hại vợ tôi hiện tại nhập viện không rõ sống chết. Ông nghĩ tôi nên tha cho con gái ông không?
- Phó thiếu, dù sao đứa bé cũng đã mất rồi nên ngài có thể nào mở lòng độ lượng một chút. Đừng làm khó tôi!
- Tôi làm khó ông? Vậy được! Để không làm khó Kiều tổng, vậy cứ để Kiều thị phá sản là được.
Thấy vị phu nhân hào môn mà mình trông cậy không dám hó hé An Hựu Đình cũng rất thức thời lập tức lấy lòng Phó Thiên Hàn:
- Phó thiếu bớt giận! Chuyện gì chúng ta có thể ngồi xuống từ từ thương lượng. Tát cả mọi người ở đây đều là người trưởng thành, không nên làm những việc khiến người khác cười chê.
Phó Thiên Hàn nhìn bộ dáng giả tạo của Kiều An Hựu chỉ muốn xử lý ông ta ngay lập tức. Cũng may anh còn giữ lại được đôi chút bình tĩnh! Trần đời Phó Thiên Hàn anh ghét nhất là người nịnh bợ, càng o bế, nịnh hót càng làm Phó Thiên Hàn ghê tởm. Trong mắt anh những con người đi lên bằng đầu gối ấy không hề có giá trị. Kiều An Hựu chính là loại người như thế!
Dù ghét bỏ là thế nhưng nhận ra vẫn có thể kiếm được ít lợi ích từ chỗ Kiều thị, Phó Thiên Hàn đành nhẫn nhịn một chút. Anh ngồi xuống chiếc ghế gia chủ trong nhà rồi đưa mắt quét quanh những con người đang đứng nói:
- Hẳn các người đã biết vì sao hôm nay tôi đến đẩy rồi. Tốt nhất các người nên thành thật một chút!
Mạc Tuyết Anh nghe vậy lập tức cảm giác sống lưng lạnh lạnh, bà ta cúi gầm mặt không dám nhìn Phó Thiên Hàn dù chỉ là một phút. Nhìn thấy biểu cảm sợ sệt và run rẩy ấy trái lại càng khiến Phó Thiên Hàn hứng thú. Anh hất càm hỏi:
- Mẹ kế, mẹ nói xem vì sao hôm nay tôi lại đến đây?
Nghe đến tên mình trái tim Mạc Tuyết Anh như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, bà ta cố gắng nặng ra nụ cười né tránh:
- Mẹ... mẹ không biết!
- Không biết? Thật sự là không biết sao?
- Thiên Hàn, con hỏi vậy là ý gì? Chẳng lẽ ý con là mẹ đã khiến vợ con xảy thai sao?
- Hửm? Tôi đã nói là Vân Hy bị xảy thai đâu, sao bà lại biết?
Biết mình đã lỡ miệng Mạc Tuyết Anh vội vàng sửa lời che giấu:
- Mẹ... mẹ nghe nói vậy!
- Ai nói vậy?
- Là... là mấy người làm trong nhà.
- Ồ! Người làm trong nhà này càng ngày càng thần thông quảng đại. Việc vợ tôi xảy thai tôi còn chưa biết thế mà ở đây các người đều đã biết hết rồi.
- Vậy ý con là Lãnh Vân Hy không xảy thai? Vậy con còn muốn đến đây tính sổ cái gì nữa?
Nghe Mạc Tuyết Anh hỏi Phó Thiên Hàn liền nhếch môi cười, đúng là con người dù gian xảo và quỷ quyệt đến đâu cũng sẽ có lúc mắc lỗi. Hiện tại Mạc Tuyết Anh chính là đang rơi vào tình trạng ấy! Rõ ràng không ai đánh mà lại tự khai! Nghĩ rồi Phó Thiên Hàn gằn giọng:
- Mạc Tuyết Anh, bà đây đang là không đánh mà tự khai sao?
- Mẹ...
- Mạc Tuyết Anh, bà quả thật rất to gan! Dám cả gan nhân lúc tôi không có nhà đến làm khó Vân Hy, đã vậy còn cấu kết với người ngoài hại cô ấy mất đi đứa bé.
Đến nước này Mạc Tuyết Anh biết rằng bản thân khó lòng chối cãi, bà ta nhìn Phó Thiên Hàn rồi lên giọng:
- Tao khiến nó xảy thai thì sao? Chẳng qua là do nó không biết phép tắc lễ nghi nên tao mới dạy dỗ nó. Phó Thiên Hàn, mày nghĩ mày có thể làm gì tao? Nếu mày dám ra tay với tao, lão Phó nhất định sẽ không ngồi không để mày tùy ý.
- Hahahaha! Thú vị thật đấy! Mạc Tuyết Anh, bà tưởng rằng có ba tôi chống lưng thì tôi không thể làm gì bà à? Để dày vò và hành hạ bà tôi có hàng trăm hàng ngàn cách. Một thôn nữ xuất thân nghèo khó như bà lại dám chê bai Vân Hy một tiểu thư đài cát không hiểu quy tắc. Mạc Tuyết Anh bà chẳng lẽ không thấy buồn cười?
- Mày!
- Tôi không nói nhiều, bà tự liệu mà lo lấy! Hôm nay tôi mất đi đứa con của mình thì tôi cũng nhất định khiến bà nếm trãi nỗi đau giống vậy. Không những thế, còn phải đau gấp trăm gấp ngàn lần!
- Mày dám!
- Có gì mà Phó Thiên Hàn tôi không dám!
Nói rồi Phó Thiên Hàn xoay sang Kiều Ân và Kiều An Hựu, anh lia đôi mắt sắc lạnh như muốn xé nát tim gan người khác nhìn chằm chằm hai cha con Kiều thị. Kiều Ân thấy thế liền hoảng hồn rụt đầu không dám nhìn lên nữa. Còn về phần Kiều An Hựu, biết con gái đã gây họa càng biết Phó phu nhân không thể làm gì nên ông ta chỉ đành tự lực cánh sinh. Kiều An Hựu tiến lại gần Phó Thiên Hàn, ông cố nặng ra nụ cười nói:
- Phó thiếu bớt giận! Tôi biết con gái tôi Kiều Ân đã gây ra lỗi lầm không thể tha thứ, nhưng tôi mong cậu nể mặt mối quan hệ hợp tác của chúng ta bao năm mà bỏ qua cho Kiều thị. Tôi hứa với cậu tôi nhất định sẽ dạy dỗ lại con gái!
- Kiều tổng, Kiều thị của ông lớn đến đâu mà Phó Thiên Hàn tôi phải nể mặt? Các người hại chết con tôi, hại vợ tôi hiện tại nhập viện không rõ sống chết. Ông nghĩ tôi nên tha cho con gái ông không?
- Phó thiếu, dù sao đứa bé cũng đã mất rồi nên ngài có thể nào mở lòng độ lượng một chút. Đừng làm khó tôi!
- Tôi làm khó ông? Vậy được! Để không làm khó Kiều tổng, vậy cứ để Kiều thị phá sản là được.