Chương 1: Trọng sinh
"Ừm.." Âm thanh điện thoại vang lên đánh thức Mộc Tiêu Hàn đang ngủ trên giường, xoay người ngồi dậy, Mộc Tiêu Hàn cảnh giác quan sát xung quanh, trong ánh mắt cậu không giấu được vẻ khiếp sợ cùng khó tin.
Vì sao cậu lại ở chỗ này? Không phải cậu đang ở tầng hầm ngầm tránh tang thi sao?
Mộc Tiêu Hàn vội vã xuống giường đi đến bên cửa sổ, kéo tấm rèm cửa nặng trịch ra quan sát, ngoài kia xe cộ đông đúc, người đến người đi tấp nập. Mộc Tiêu Hàn gần như nín thở, cậu cẩn thận thu lại cảnh tượng trước mắt, cho dù là ảo ảnh cậu cũng không nỡ đánh tan ngay lúc này. Nghĩ lại mà xem đã bao lâu rồi cậu chưa được trông thấy cảnh phồn hoa náo nhiệt như thế, là mười năm! Mộc Tiêu Hàn cậu đã giãy giụa ở trong mạt thế suốt mười năm!
Sửng sốt hồi lâu, cậu hung hăng nhéo mạnh vào cánh tay của mình: "Đau quá!" Xoa cánh tay đau, cậu một lần nữa không thể tin hết thảy những gì mình đang thấy được. Cậu đã sống lại rồi! Thực sự là từ địa ngục quay trở về!
Tiến tới mép giường, cậu cầm lấy điện thoại, tỉ mỉ quan sát ngày tháng trên đó: Ngày 16 tháng 7 năm 2013. Cậu đã sống lại trở về trước khi mạt thế xảy ra 2 tháng!
2012 người maya tiên đoán mạt thế, năm 2012 qua đi mọi người không ai còn quan tâm đến tận thế nữa. Nhưng có lẽ không ai ngờ được năm 2013 mạt thế đã thật sự diễn ra, từ đây trái đất chính thức trở thành địa ngục trần gian.
Ngày 22 tháng 9 năm 2013, một trận mưa sao băng mang virus T đến trái đất, làm cho phần lớn mọi người lâm vào ngủ say.
Ngày 25 tháng 9 năm 2013, người nhiễm virus T đồng thời tỉnh lại, lục tục nằm viện, triệu chứng bệnh là: Sốt cao, vô lực, sắc mặt xám trắng, màu mắt biến thành màu xám trắng, rơi vào hôn mê.
Ngày 27 tháng 9 năm 2013, người nhiễm virus nối tiếp tử vong.
Ngày 28 tháng 9 năm 2013, những người tử vong đồng loạt vùng dậy biến thành quái vật.
Tất nhiên cũng có một bộ phận người chịu đựng qua cơn sốt, thức tỉnh dị năng. Nhóm người thức tỉnh đầu tiên có một bộ phận bị bắt đi nghiên cứu, sau lại có những người thông qua rất nhiều những loại phương pháp khác thức tỉnh được dị năng.
Dị năng chia làm: Thủy, hỏa, lôi, phong, băng, thổ, thực vật, kim loại, tinh thần hệ, không gian, quang hệ, ám thực. Trong đó không gian, quang hệ, ám thực là trân quý nhất. Quang hệ có tác dụng trị liệu, thậm chí có thể trị liệu người lây nhiễm sơ cấp. Mà Ám Thực có thể ăn mòn. Này ba loại dị năng giả đều rất ít, tổng cộng hết thảy cũng không đến 200 người.
Mộc Tiêu Hàn đời trước 5 năm đầu đều không có thức tỉnh dị năng, 5 năm sau thật vất vả thức tỉnh Phong hệ dị năng, nhưng tốc độ tiến giai lại tương đối chậm rãi, cho nên đến cuối cùng cũng chỉ dừng lại ở cấp 3. Mà dị năng giả chia làm 9 cấp, tang thi cũng chia làm 9 cấp, cuối cùng chính là Tang Thi Vương.
Mộc Tiêu Hàn đánh giá căn phòng vừa xa lạ vừa quen thuộc trong trí nhớ, lại nhìn cơ thể mình, bên ngoài da thịt trắng nõn như ngọc, tinh tế bóng loáng, ở trước gương đánh giá mặt của mình, khuôn mặt trắng nõn, làn da trơn bóng, đôi mắt xinh đẹp, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi hồng nhạt, góc cạnh rõ ràng mà không phải vẻ xanh xao vàng vọt, hơi ngăm đen trong trí nhớ. Là thật sự không phải nằm mơ, cậu thật sự trọng sinh trở về. Chiếc mũi cay cay, cậu đột nhiên muốn khóc, nước mắt tràn khóe mi, đem mặt chôn vào trong chăn, ô ô mà khóc lên, tựa muốn đem hết mọi sự sợ hãi tại mạt thế khóc ra trong một lần.
Khóc đến mức nước mắt muốn cạn, Mộc Tiêu Hàn mới đem khuôn mặt đầy nước mắt lau khô. Tại phòng tắm lau mặt, theo thói quen cậu đưa tay sờ cổ:
"Không có! Như thế nào sẽ không có!" Mộc Tiêu Hàn luống cuống, cậu nhớ rõ trên cổ mình đeo một cái ngọc bội kì lân, ngay cả tắm rửa cũng cũng không tháo ra. Hiện tại như thế nào sẽ không thấy, ngọc bội đó chính là của người quan tâm cậu nhất trên thế giới này- bà ngoại để lại, chính ngọc bội này đã chống đỡ hắn sống sót bao năm.
Như thế nào sẽ không thấy! Mộc Tiêu Hàn nóng nảy!
Cậu lục tung căn phòng: "Không có! Không có! Nơi này cũng không có, rốt cuộc ở nơi nào."
Đứng dậy, hoảng hốt ngẩng đầu, phát hiện cảnh vật xung quanh hoàn toàn thay đổi, vừa rồi tủ đồ bị cậu lật tung chớp mắt đã biến mất. Nghi hoặc nhìn bốn phía, cậu thật sự bị canher vật trước mắt làm cho kinh sợ.
"Nơi này là?"
Trước mắt không phải là căn phòng quen thuộc của cậu mà là một mảnh đất đai rộng lớn, phía sau còn sừng sững một ngọn núi cao xanh mướt, chân núi có một nguồn suối kéo dài, chảy về phía ao hồ ở nơi xa, ở đó còn là mảnh thảo nguyên rộng lớn.. Dòng suối nhỏ bên cạnh có một cái nhà trúc, phía sau đó là một cánh rừng rậm rạp, còn có một rừng cây ăn quả.
Đây rốt cuộc là có chuyện gì đang diễn ra?
Nén lại nghi hoặc trong lòng, Mộc Tiêu Hàn nhấc chân đi về phia nhà trúc mở cửa đi vào. Làm người ngạc nhiên chính là, từ bên ngoài nhìn nhà trúc rất nhỏ, thế nhưng bên trong lại như chứa được cả đất trời. Trong phòng hương lan thoang thoảng, không gian rất lớn, bày biện nhiều đồ gia cụ hằng ngày, trong phòng còn có mấy cảnh cửa.
Đẩy ra trong đó một cánh cửa, có lẽ chính là phòng sách, trong phòng có vài giá sách, mặt bàn rải rác thư tịch. Mà trên tường treo một bộ tranh, nam tử trong tranh tuấn mỹ tuyệt luân, thế gian hiếm có, toàn thân khí chất sạch sẽ, nhã nhặn có thể sánh ngang với thiên tiên.
Chăm chú nhìn một hồi, Mộc Tiêu Hàn đem lực chú ý chuyển dời đến họa trước trên bàn sách, trên bàn đặt một cái ngọc giản, chính lúc tay chạm vào ngọc giản kia, đột nhiên một lượng lớn tin tức chạy vào trong đại não cậu.
Thì ra nơi này chính là không gian giới tử, lấy kỳ lân ngọc bội làm vật dẫn. Không gian chủ nhân là triều Tống người tu tiên, sớm đã phi thăng Tiên giới, đêm ngọc bội tại nhân thế, hy vọng có thể tìm được người có duyên truyền thừa lại kiến thức tu tiên, bởi vì hắn suy tính đến ngàn năm sau linh khí trên trái đất khô kiệt, tu tiên đại đạo sẽ mất đi, hơn nữa trái đất sẽ có kiếp nạn lớn.
Trong thư phòng đều là hắn lưu lại tu luyện công pháp, luyện đan bí tịch tâm đắc, luyện khí bí tịch tâm đắc, cùng với các loại tàng thư.
Mà Mộc Tiêu Hàn ở dưới cơ duyên xảo hợp, lấy máu nhận chủ, trở thành không gian chủ nhân.
Mộc Tiêu Hàn quay về phía bức họa trịnh trọng mà dập đầu ba cái, xem như chính thức bái sư.
Sau đó lại đi đến một căn phòng khác, trong phòng có nơi luyện đan, bên trong có một cái lò luyện đan, có một ít cấp thấp thảo dược, đan dược, còn có một ít cao giai thảo dược hạt giống. Có phòng luyện khí, bên trong có một ít cấp thấp pháp khí, luyện khí tài liệu, còn có một ít cấp thấp lá bùa. Có phòng cất chứa, bên trong có rất nhiều chủ nhân đạt được thế gian đồ cổ, tranh chữ, ngọc thạch, các triều đại đều có, tùy tiện cái nào bắt được bên ngoài đều có khả năng tạo thành oanh động. Mặt khác còn có một gian phòng ngủ.
Càng khiến Mộc Tiêu Hàn ngạc nhiên chính là, khi cậu mở ra một trong các cánh cửa, bên trong là một cái không gian rất nhỏ, cái gì cũng không có, trên sàn nhà chỉ có một cái cửa ngầm, kéo ra cửa, Mộc Tiêu Hàn vui sướng phát hiện đó là một tầng hầm ngầm rất lớn, diện tích đại khái lớn bẳng bốn năm cái sân bóng hợp lại!
Trong không gian hết thảy đủ để cho Mộc Tiêu Hàn điên cuồng, mấy thứ này có thể làm cho câu ở mạt thế sống thật tốt, không phải lo thiếu ăn thiếu mặc. Cậu có thể tu luyện công pháp, không hề sợ hãi tang thi, có thể thu thập rất nhiều vật tư.
Bình phục hết thảy vui sướng trong lòng, Mộc Tiêu Hàn rời khỏi nhà trúc, cậu nhớ rõ ngọc giản nói bên ngoài suối nguồn là một chỗ linh tuyền, có thể giúp người tẩy tinh phạt tủy.
Đi đến suối nguồn, ngồi xổm xuống, nước suối màu lam nhạt, trong vát đến độ thấy được đáy, dùng đôi tay múc nước suối, cậu thầm nghĩ trong lòng,
Cậu nhớ rõ trước đây xem qua tiểu thuyết, bên trong nói tẩy tinh phạt tủy phi thường thống khổ, sẽ loại bỏ hết thảy tạp chất trong người.
Mặc kệ, đau liền đau đi! Dù sao lại không chết được! Mộc Tiêu Hàn tự mình an ủi.
Đem nước suối trong tay toàn bộ uống hết.
Mộc Tiêu Hàn trước nay đều không có nếm thử quá như vậy đau, chậm rãi ngã trên mặt đất, thật giống như đem cơ thể xé ra ngàn mảnh rồi lại lần nữa hợp lại, đau đến nỗi cậu không tự chủ được mà run rẩy lên, gắt gao mà cắn khớp hàm, cuộn tròn thân thể, phảng phất như làm thế có thể giảm thiểu chút nào đó thống khổ.
Không biết qua bao lâu, cậu đau đến hôn mê bất tỉnh, chờ tỉnh lại lần nữa Mộc Tiêu Hàn có một loại cảm giác không biết nay là ngày nào tháng nào.
Chậm rãi đứng dậy, mùi tanh tưởi đập vào mũi: "Nôn!"
Toàn thân đều tỏa ra mùi tanh tưởi làm Mộ Tiêu Hàn khó có thể chịu đựng, nhanh chóng ra khỏi không gian, vọt vào phòng tắm, trong ngoài từ đầu đến chân đem chính mình cọ rửa nhiều lần, thẳng đến lúc không còn ngửi thấy thứ mùi kia mới dừng lại. Quan sát bản thân trong gương, quả nhiên như trong tiểu thuyết nói, sau khi tẩy tinh phạt tủy, da thịt càng thêm tinh tế trắng nõn, ngũ quan càng thêm tinh xảo, tuấn mỹ, quanh thân tản mát ra một loại đạm nhiên mà tươi mát khí chất, nhưng lại không có chút nào nữ tính. Năm giác quan trở nên càng thêm nhạy bén, so trước kia thần thanh khí sảng thật nhiều, thân thể cũng tựa hồ so lúc trước càng thêm cường tráng, mạnh mẽ.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Mộc Tiêu Hàn lấy bút viết viết vẽ vẽ.
Kế tiếp cậu cần phải bắt đầu thu thập vật tư, mạt thế sinh sản đình trệ, các loại đồ vật đều khan hiếm. Cậu muốn thu thập lương thực, dược phẩm, quần áo, xăng, vũ khí, các dạng công cụ, giống nhau đều không thể thiếu. Mà mua mấy thứ này đều yêu cầu rất nhiều tiền tài.
Mộc Tiêu Hàn mở ra trong nhà sổ tiết kiệm, đại khái có hơn 200 vạn, căn hộ này 150 mét vuông có thể bán hơn 100 vạn. Như vậy cậu trên tay có hơn 300 vạn.
Tuy nhiên bằng đấy vẫn không thể đủ, cậu cần lượng lớn vật tư, bằng đó tiền căn bản không đủ dùng.
Vì thế cậu hướng đến những cổ vật trong không gian, những cái đó đồ cổ tuy niên đại xa xăm, lại chỉ là vật phàm, chỉ cần đem nó bán đi lầ có ngay lượng lớn tài chính, trước mạt thế đồ cổ giá trị liên thành, mà sau đó những thứ này không đáng một xu, đến một chiếc bánh mì cũng không thể đổi được.
Cậu không định đem toàn bộ bán đi một lần, mà cần chạy khắp cả nước thu thập vật tư, cho nên cậu tính bán từng thứ một miễn cho khiến người khác để tâm, đêm đến phiền phức không đáng có. Cậu không phải không nghĩ qua đem sự việc mạt thế giáng xuống nói cho mọi người, nhưng hiển nhiên mọi người sẽ chẳng tin, có khi còn bị người khác coi là đồ thần kinh, rước lấy phiền phức.
Cậu cũng chưa từng nghĩ báo cho người nhà bởi cậu đã không còn người thân. Mẹ cậu đã qua đời từ sớm, còn người cha kia ngay sau khi cậu đủ 18 tuổi lấy ra 200 vạn cùng căn nhà ở bức ép cậu kí tên đoạn tuyệt quan hệ cha con, để cậu một người tự sinh tự diệt. Anh trai cùng cha khác mẹ kia đối với cậu chán ghét có thừa, duy nhất yêu thương cậu chỉ có bà ngoại cũng đã qua đời từ lâu. Vậy nên cậu chính là không có người thân.
Không phải chưa từng hy vọng vào người anh, người cha kia, chỉ là trải qua quá mạt thế hy vọng dành cho bọn họ hoàn toàn biến thành tuyệt vọng.
Mộc Tiêu Hàn tính tình trước nay lạnh nhạt, từ nhỏ cũng không có bạn bè thân thiết nào, một mình một người sinh sống thật nhiều năm. Cũng không thích đi ra ngoài chơi, xem như nửa cái trạch nam, nấu ăn việc nhà gì đó đều là có thể coi chuyên nghiệp, cho dù trong nhà chỉ có chính mình một người, cũng xử lý gọn gàng ngăn nắp, thoải mái an nhàn.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Không Hẹn Mà Đến
3. Xuyên Thành Nữ Chính Bị Bắt Nạt
4. Cách Tôi Công Lược Nam Chính Trong 0.01s
=====================================
Sau khi hoạch định kế hoạch hoàn hảo, Mộc Tiêu Hàn gọi cho người môi giới, nói chính mình cần tiền gấp muốn đem phòng ởbán đi.
Cái này phòng ở, Mộc Tiêu Hàn còn chưa ở được mấy ngày. Cậu hiện tại 18 tuổi, mới thi đại học xong, đại học ở hướng Tây Nam thành phố C, chính là cách xa thành phố S của cậu một chút, mà này phòng ở tại thành phố C, cũng là người cậu gọi là cha kia mua. Ít nhất vẫn là cảm ơn ông ta không để cậu tay trắng ra khỏi nhà.
Trong phòng đồ dùng đều là mới mua, đối với nhà mới, cậu cũng không có gì luyến tiếc, mạt thế, trừ bỏ khu an toàn, phòng ở đều không đáng giá tiền, phòng không người ở quá nhiều, mà cậu chuẩn bị sau khi mạt thế bùng nổ, đi thành phố B sinh tồn căn cứ.
Sau đó thu thập đầy đủ hết thảy, cầm một cái màu đen túi du lịch, mang sổ tiết kiệm đi ngân hàng rút ra 100 vạn, giấu ở túi du lịch, vì để ngừa vạn nhất, đem phần lớn số tiền chuyển dời đến không gian.
Lấy tiền lúc sau, ở vùng ngoại ô cậu thuê 3 gian kho hàng lớn, sau đó trực tiếp kêu taxi đi nơi bán sỉ lẻ nông sản, rau dưa trái cây đều mua từng thùng, đủ loại gia vị đều mua đủ, thịt loại bột trắng đậu loại đồ ăn cũng mua rất nhiều. Sau đó tìm người đem đến kho hàng, chẳng ai sẽ quan tâm ngươi mua nhiều đồ vật như vậy làm gì, có tiền mọi người đều không ngại mà làm việc. Gạo các loại gì đó đi đến nơi sản xuất mua mới tiện nghi.
Đến cửa hàng hạt giống, mua hết toàn bộ hàng tồn, chủ quán cầm tiền cười đến không khép miệng được.
Sau đó cậu lại đi đến nơi bán sỉ mua rất nhiều cá, tôm cua, các giống thủy hải sản cùng đồ đã qua chế biến.
Sau đó lại đi các đại siêu thị càn quét gạo, dầu, muối, thịt, đồ hộp, mì ăn liền cùng các loại thực phẩm, nước uống, lương khô, đồ tẩy rửa, đồ sinh hoạt.. Nhờ siêu thị vận chuyển đến kho hàng.
Tháng 7 thời tiết nóng nực, Mộc Tiêu Hàn ở bên ngoài vận động mồ hôi ướt đẫm.
Chờ đến sau khi đồ vật được giao đến kho hàng sắc trời cũng đã tối. Chờ người vận chuyển rời đi hết, Mộc Tiêu Hàn khóa trái cửa, sau đó vung tay đem toàn bộ kho hàng vật tư đều thu vào không gian. Mà mấy thứ này cũng chỉ chiếm một phần không đáng kể trong không gian.
Toàn bộ đều hoàn thiện, Mộc Tiêu Hàn liền trở về nhà, mở máy tính, ở trên mạng đặt hàng ăn, dùng, một đống lớn, trang phục leo núi, lều trại, bản đồ, đèn pin, bình ắc-quy, đồ dùng dã ngoại, cũng nhắc người bán mau chóng giao tới. Dùng hết 100% năng lượng Mộc Tiêu Hàn mệt ra rời, rửa mặt xong liên ngã lên gối ngủ ngon lành.
Vì sao cậu lại ở chỗ này? Không phải cậu đang ở tầng hầm ngầm tránh tang thi sao?
Mộc Tiêu Hàn vội vã xuống giường đi đến bên cửa sổ, kéo tấm rèm cửa nặng trịch ra quan sát, ngoài kia xe cộ đông đúc, người đến người đi tấp nập. Mộc Tiêu Hàn gần như nín thở, cậu cẩn thận thu lại cảnh tượng trước mắt, cho dù là ảo ảnh cậu cũng không nỡ đánh tan ngay lúc này. Nghĩ lại mà xem đã bao lâu rồi cậu chưa được trông thấy cảnh phồn hoa náo nhiệt như thế, là mười năm! Mộc Tiêu Hàn cậu đã giãy giụa ở trong mạt thế suốt mười năm!
Sửng sốt hồi lâu, cậu hung hăng nhéo mạnh vào cánh tay của mình: "Đau quá!" Xoa cánh tay đau, cậu một lần nữa không thể tin hết thảy những gì mình đang thấy được. Cậu đã sống lại rồi! Thực sự là từ địa ngục quay trở về!
Tiến tới mép giường, cậu cầm lấy điện thoại, tỉ mỉ quan sát ngày tháng trên đó: Ngày 16 tháng 7 năm 2013. Cậu đã sống lại trở về trước khi mạt thế xảy ra 2 tháng!
2012 người maya tiên đoán mạt thế, năm 2012 qua đi mọi người không ai còn quan tâm đến tận thế nữa. Nhưng có lẽ không ai ngờ được năm 2013 mạt thế đã thật sự diễn ra, từ đây trái đất chính thức trở thành địa ngục trần gian.
Ngày 22 tháng 9 năm 2013, một trận mưa sao băng mang virus T đến trái đất, làm cho phần lớn mọi người lâm vào ngủ say.
Ngày 25 tháng 9 năm 2013, người nhiễm virus T đồng thời tỉnh lại, lục tục nằm viện, triệu chứng bệnh là: Sốt cao, vô lực, sắc mặt xám trắng, màu mắt biến thành màu xám trắng, rơi vào hôn mê.
Ngày 27 tháng 9 năm 2013, người nhiễm virus nối tiếp tử vong.
Ngày 28 tháng 9 năm 2013, những người tử vong đồng loạt vùng dậy biến thành quái vật.
Tất nhiên cũng có một bộ phận người chịu đựng qua cơn sốt, thức tỉnh dị năng. Nhóm người thức tỉnh đầu tiên có một bộ phận bị bắt đi nghiên cứu, sau lại có những người thông qua rất nhiều những loại phương pháp khác thức tỉnh được dị năng.
Dị năng chia làm: Thủy, hỏa, lôi, phong, băng, thổ, thực vật, kim loại, tinh thần hệ, không gian, quang hệ, ám thực. Trong đó không gian, quang hệ, ám thực là trân quý nhất. Quang hệ có tác dụng trị liệu, thậm chí có thể trị liệu người lây nhiễm sơ cấp. Mà Ám Thực có thể ăn mòn. Này ba loại dị năng giả đều rất ít, tổng cộng hết thảy cũng không đến 200 người.
Mộc Tiêu Hàn đời trước 5 năm đầu đều không có thức tỉnh dị năng, 5 năm sau thật vất vả thức tỉnh Phong hệ dị năng, nhưng tốc độ tiến giai lại tương đối chậm rãi, cho nên đến cuối cùng cũng chỉ dừng lại ở cấp 3. Mà dị năng giả chia làm 9 cấp, tang thi cũng chia làm 9 cấp, cuối cùng chính là Tang Thi Vương.
Mộc Tiêu Hàn đánh giá căn phòng vừa xa lạ vừa quen thuộc trong trí nhớ, lại nhìn cơ thể mình, bên ngoài da thịt trắng nõn như ngọc, tinh tế bóng loáng, ở trước gương đánh giá mặt của mình, khuôn mặt trắng nõn, làn da trơn bóng, đôi mắt xinh đẹp, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi hồng nhạt, góc cạnh rõ ràng mà không phải vẻ xanh xao vàng vọt, hơi ngăm đen trong trí nhớ. Là thật sự không phải nằm mơ, cậu thật sự trọng sinh trở về. Chiếc mũi cay cay, cậu đột nhiên muốn khóc, nước mắt tràn khóe mi, đem mặt chôn vào trong chăn, ô ô mà khóc lên, tựa muốn đem hết mọi sự sợ hãi tại mạt thế khóc ra trong một lần.
Khóc đến mức nước mắt muốn cạn, Mộc Tiêu Hàn mới đem khuôn mặt đầy nước mắt lau khô. Tại phòng tắm lau mặt, theo thói quen cậu đưa tay sờ cổ:
"Không có! Như thế nào sẽ không có!" Mộc Tiêu Hàn luống cuống, cậu nhớ rõ trên cổ mình đeo một cái ngọc bội kì lân, ngay cả tắm rửa cũng cũng không tháo ra. Hiện tại như thế nào sẽ không thấy, ngọc bội đó chính là của người quan tâm cậu nhất trên thế giới này- bà ngoại để lại, chính ngọc bội này đã chống đỡ hắn sống sót bao năm.
Như thế nào sẽ không thấy! Mộc Tiêu Hàn nóng nảy!
Cậu lục tung căn phòng: "Không có! Không có! Nơi này cũng không có, rốt cuộc ở nơi nào."
Đứng dậy, hoảng hốt ngẩng đầu, phát hiện cảnh vật xung quanh hoàn toàn thay đổi, vừa rồi tủ đồ bị cậu lật tung chớp mắt đã biến mất. Nghi hoặc nhìn bốn phía, cậu thật sự bị canher vật trước mắt làm cho kinh sợ.
"Nơi này là?"
Trước mắt không phải là căn phòng quen thuộc của cậu mà là một mảnh đất đai rộng lớn, phía sau còn sừng sững một ngọn núi cao xanh mướt, chân núi có một nguồn suối kéo dài, chảy về phía ao hồ ở nơi xa, ở đó còn là mảnh thảo nguyên rộng lớn.. Dòng suối nhỏ bên cạnh có một cái nhà trúc, phía sau đó là một cánh rừng rậm rạp, còn có một rừng cây ăn quả.
Đây rốt cuộc là có chuyện gì đang diễn ra?
Nén lại nghi hoặc trong lòng, Mộc Tiêu Hàn nhấc chân đi về phia nhà trúc mở cửa đi vào. Làm người ngạc nhiên chính là, từ bên ngoài nhìn nhà trúc rất nhỏ, thế nhưng bên trong lại như chứa được cả đất trời. Trong phòng hương lan thoang thoảng, không gian rất lớn, bày biện nhiều đồ gia cụ hằng ngày, trong phòng còn có mấy cảnh cửa.
Đẩy ra trong đó một cánh cửa, có lẽ chính là phòng sách, trong phòng có vài giá sách, mặt bàn rải rác thư tịch. Mà trên tường treo một bộ tranh, nam tử trong tranh tuấn mỹ tuyệt luân, thế gian hiếm có, toàn thân khí chất sạch sẽ, nhã nhặn có thể sánh ngang với thiên tiên.
Chăm chú nhìn một hồi, Mộc Tiêu Hàn đem lực chú ý chuyển dời đến họa trước trên bàn sách, trên bàn đặt một cái ngọc giản, chính lúc tay chạm vào ngọc giản kia, đột nhiên một lượng lớn tin tức chạy vào trong đại não cậu.
Thì ra nơi này chính là không gian giới tử, lấy kỳ lân ngọc bội làm vật dẫn. Không gian chủ nhân là triều Tống người tu tiên, sớm đã phi thăng Tiên giới, đêm ngọc bội tại nhân thế, hy vọng có thể tìm được người có duyên truyền thừa lại kiến thức tu tiên, bởi vì hắn suy tính đến ngàn năm sau linh khí trên trái đất khô kiệt, tu tiên đại đạo sẽ mất đi, hơn nữa trái đất sẽ có kiếp nạn lớn.
Trong thư phòng đều là hắn lưu lại tu luyện công pháp, luyện đan bí tịch tâm đắc, luyện khí bí tịch tâm đắc, cùng với các loại tàng thư.
Mà Mộc Tiêu Hàn ở dưới cơ duyên xảo hợp, lấy máu nhận chủ, trở thành không gian chủ nhân.
Mộc Tiêu Hàn quay về phía bức họa trịnh trọng mà dập đầu ba cái, xem như chính thức bái sư.
Sau đó lại đi đến một căn phòng khác, trong phòng có nơi luyện đan, bên trong có một cái lò luyện đan, có một ít cấp thấp thảo dược, đan dược, còn có một ít cao giai thảo dược hạt giống. Có phòng luyện khí, bên trong có một ít cấp thấp pháp khí, luyện khí tài liệu, còn có một ít cấp thấp lá bùa. Có phòng cất chứa, bên trong có rất nhiều chủ nhân đạt được thế gian đồ cổ, tranh chữ, ngọc thạch, các triều đại đều có, tùy tiện cái nào bắt được bên ngoài đều có khả năng tạo thành oanh động. Mặt khác còn có một gian phòng ngủ.
Càng khiến Mộc Tiêu Hàn ngạc nhiên chính là, khi cậu mở ra một trong các cánh cửa, bên trong là một cái không gian rất nhỏ, cái gì cũng không có, trên sàn nhà chỉ có một cái cửa ngầm, kéo ra cửa, Mộc Tiêu Hàn vui sướng phát hiện đó là một tầng hầm ngầm rất lớn, diện tích đại khái lớn bẳng bốn năm cái sân bóng hợp lại!
Trong không gian hết thảy đủ để cho Mộc Tiêu Hàn điên cuồng, mấy thứ này có thể làm cho câu ở mạt thế sống thật tốt, không phải lo thiếu ăn thiếu mặc. Cậu có thể tu luyện công pháp, không hề sợ hãi tang thi, có thể thu thập rất nhiều vật tư.
Bình phục hết thảy vui sướng trong lòng, Mộc Tiêu Hàn rời khỏi nhà trúc, cậu nhớ rõ ngọc giản nói bên ngoài suối nguồn là một chỗ linh tuyền, có thể giúp người tẩy tinh phạt tủy.
Đi đến suối nguồn, ngồi xổm xuống, nước suối màu lam nhạt, trong vát đến độ thấy được đáy, dùng đôi tay múc nước suối, cậu thầm nghĩ trong lòng,
Cậu nhớ rõ trước đây xem qua tiểu thuyết, bên trong nói tẩy tinh phạt tủy phi thường thống khổ, sẽ loại bỏ hết thảy tạp chất trong người.
Mặc kệ, đau liền đau đi! Dù sao lại không chết được! Mộc Tiêu Hàn tự mình an ủi.
Đem nước suối trong tay toàn bộ uống hết.
Mộc Tiêu Hàn trước nay đều không có nếm thử quá như vậy đau, chậm rãi ngã trên mặt đất, thật giống như đem cơ thể xé ra ngàn mảnh rồi lại lần nữa hợp lại, đau đến nỗi cậu không tự chủ được mà run rẩy lên, gắt gao mà cắn khớp hàm, cuộn tròn thân thể, phảng phất như làm thế có thể giảm thiểu chút nào đó thống khổ.
Không biết qua bao lâu, cậu đau đến hôn mê bất tỉnh, chờ tỉnh lại lần nữa Mộc Tiêu Hàn có một loại cảm giác không biết nay là ngày nào tháng nào.
Chậm rãi đứng dậy, mùi tanh tưởi đập vào mũi: "Nôn!"
Toàn thân đều tỏa ra mùi tanh tưởi làm Mộ Tiêu Hàn khó có thể chịu đựng, nhanh chóng ra khỏi không gian, vọt vào phòng tắm, trong ngoài từ đầu đến chân đem chính mình cọ rửa nhiều lần, thẳng đến lúc không còn ngửi thấy thứ mùi kia mới dừng lại. Quan sát bản thân trong gương, quả nhiên như trong tiểu thuyết nói, sau khi tẩy tinh phạt tủy, da thịt càng thêm tinh tế trắng nõn, ngũ quan càng thêm tinh xảo, tuấn mỹ, quanh thân tản mát ra một loại đạm nhiên mà tươi mát khí chất, nhưng lại không có chút nào nữ tính. Năm giác quan trở nên càng thêm nhạy bén, so trước kia thần thanh khí sảng thật nhiều, thân thể cũng tựa hồ so lúc trước càng thêm cường tráng, mạnh mẽ.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Mộc Tiêu Hàn lấy bút viết viết vẽ vẽ.
Kế tiếp cậu cần phải bắt đầu thu thập vật tư, mạt thế sinh sản đình trệ, các loại đồ vật đều khan hiếm. Cậu muốn thu thập lương thực, dược phẩm, quần áo, xăng, vũ khí, các dạng công cụ, giống nhau đều không thể thiếu. Mà mua mấy thứ này đều yêu cầu rất nhiều tiền tài.
Mộc Tiêu Hàn mở ra trong nhà sổ tiết kiệm, đại khái có hơn 200 vạn, căn hộ này 150 mét vuông có thể bán hơn 100 vạn. Như vậy cậu trên tay có hơn 300 vạn.
Tuy nhiên bằng đấy vẫn không thể đủ, cậu cần lượng lớn vật tư, bằng đó tiền căn bản không đủ dùng.
Vì thế cậu hướng đến những cổ vật trong không gian, những cái đó đồ cổ tuy niên đại xa xăm, lại chỉ là vật phàm, chỉ cần đem nó bán đi lầ có ngay lượng lớn tài chính, trước mạt thế đồ cổ giá trị liên thành, mà sau đó những thứ này không đáng một xu, đến một chiếc bánh mì cũng không thể đổi được.
Cậu không định đem toàn bộ bán đi một lần, mà cần chạy khắp cả nước thu thập vật tư, cho nên cậu tính bán từng thứ một miễn cho khiến người khác để tâm, đêm đến phiền phức không đáng có. Cậu không phải không nghĩ qua đem sự việc mạt thế giáng xuống nói cho mọi người, nhưng hiển nhiên mọi người sẽ chẳng tin, có khi còn bị người khác coi là đồ thần kinh, rước lấy phiền phức.
Cậu cũng chưa từng nghĩ báo cho người nhà bởi cậu đã không còn người thân. Mẹ cậu đã qua đời từ sớm, còn người cha kia ngay sau khi cậu đủ 18 tuổi lấy ra 200 vạn cùng căn nhà ở bức ép cậu kí tên đoạn tuyệt quan hệ cha con, để cậu một người tự sinh tự diệt. Anh trai cùng cha khác mẹ kia đối với cậu chán ghét có thừa, duy nhất yêu thương cậu chỉ có bà ngoại cũng đã qua đời từ lâu. Vậy nên cậu chính là không có người thân.
Không phải chưa từng hy vọng vào người anh, người cha kia, chỉ là trải qua quá mạt thế hy vọng dành cho bọn họ hoàn toàn biến thành tuyệt vọng.
Mộc Tiêu Hàn tính tình trước nay lạnh nhạt, từ nhỏ cũng không có bạn bè thân thiết nào, một mình một người sinh sống thật nhiều năm. Cũng không thích đi ra ngoài chơi, xem như nửa cái trạch nam, nấu ăn việc nhà gì đó đều là có thể coi chuyên nghiệp, cho dù trong nhà chỉ có chính mình một người, cũng xử lý gọn gàng ngăn nắp, thoải mái an nhàn.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Không Hẹn Mà Đến
3. Xuyên Thành Nữ Chính Bị Bắt Nạt
4. Cách Tôi Công Lược Nam Chính Trong 0.01s
=====================================
Sau khi hoạch định kế hoạch hoàn hảo, Mộc Tiêu Hàn gọi cho người môi giới, nói chính mình cần tiền gấp muốn đem phòng ởbán đi.
Cái này phòng ở, Mộc Tiêu Hàn còn chưa ở được mấy ngày. Cậu hiện tại 18 tuổi, mới thi đại học xong, đại học ở hướng Tây Nam thành phố C, chính là cách xa thành phố S của cậu một chút, mà này phòng ở tại thành phố C, cũng là người cậu gọi là cha kia mua. Ít nhất vẫn là cảm ơn ông ta không để cậu tay trắng ra khỏi nhà.
Trong phòng đồ dùng đều là mới mua, đối với nhà mới, cậu cũng không có gì luyến tiếc, mạt thế, trừ bỏ khu an toàn, phòng ở đều không đáng giá tiền, phòng không người ở quá nhiều, mà cậu chuẩn bị sau khi mạt thế bùng nổ, đi thành phố B sinh tồn căn cứ.
Sau đó thu thập đầy đủ hết thảy, cầm một cái màu đen túi du lịch, mang sổ tiết kiệm đi ngân hàng rút ra 100 vạn, giấu ở túi du lịch, vì để ngừa vạn nhất, đem phần lớn số tiền chuyển dời đến không gian.
Lấy tiền lúc sau, ở vùng ngoại ô cậu thuê 3 gian kho hàng lớn, sau đó trực tiếp kêu taxi đi nơi bán sỉ lẻ nông sản, rau dưa trái cây đều mua từng thùng, đủ loại gia vị đều mua đủ, thịt loại bột trắng đậu loại đồ ăn cũng mua rất nhiều. Sau đó tìm người đem đến kho hàng, chẳng ai sẽ quan tâm ngươi mua nhiều đồ vật như vậy làm gì, có tiền mọi người đều không ngại mà làm việc. Gạo các loại gì đó đi đến nơi sản xuất mua mới tiện nghi.
Đến cửa hàng hạt giống, mua hết toàn bộ hàng tồn, chủ quán cầm tiền cười đến không khép miệng được.
Sau đó cậu lại đi đến nơi bán sỉ mua rất nhiều cá, tôm cua, các giống thủy hải sản cùng đồ đã qua chế biến.
Sau đó lại đi các đại siêu thị càn quét gạo, dầu, muối, thịt, đồ hộp, mì ăn liền cùng các loại thực phẩm, nước uống, lương khô, đồ tẩy rửa, đồ sinh hoạt.. Nhờ siêu thị vận chuyển đến kho hàng.
Tháng 7 thời tiết nóng nực, Mộc Tiêu Hàn ở bên ngoài vận động mồ hôi ướt đẫm.
Chờ đến sau khi đồ vật được giao đến kho hàng sắc trời cũng đã tối. Chờ người vận chuyển rời đi hết, Mộc Tiêu Hàn khóa trái cửa, sau đó vung tay đem toàn bộ kho hàng vật tư đều thu vào không gian. Mà mấy thứ này cũng chỉ chiếm một phần không đáng kể trong không gian.
Toàn bộ đều hoàn thiện, Mộc Tiêu Hàn liền trở về nhà, mở máy tính, ở trên mạng đặt hàng ăn, dùng, một đống lớn, trang phục leo núi, lều trại, bản đồ, đèn pin, bình ắc-quy, đồ dùng dã ngoại, cũng nhắc người bán mau chóng giao tới. Dùng hết 100% năng lượng Mộc Tiêu Hàn mệt ra rời, rửa mặt xong liên ngã lên gối ngủ ngon lành.