Chương 3: Quá khứ
Đêm khuya tĩnh lặng.
Mộc Tiểu Hàn vẫn ngồi trên sô pha, xung quang yên tĩnh đến mức khiến người ta hoảng sợ, Mộc Tiêu hàn biết đây chính là khúc dạo đầu của địa ngục.
Có lẽ mọi người vẫn đang nhớ lại trận mưa sao băng vừa qua nhưng họ chắc chắn không thể nào ngờ được mình có thể sẽ không bao giờ tỉnh dậy nữa và tâm trí cũng chẳng thanh tỉnh.
Cả thành phố chìm trong bóng đêm tĩnh mịch. Mặt trăng ẩn trong mây tỏa ra thứ ánh sáng kỳ lạ.
Mộc Tiêu Hàn vùi đầu vào gối, nhớ lại kiếp trước khi mạt thế ập đến cậu chỉ có một mình hi vọng chờ đợi người đến giải cứu.
Mạt thế đến quá đột ngột khiến mọi người mất cảnh giác. Những người quan tâm yêu thương ngươi giờ đã nhe răng cắn xé huyết nhục của chính mình, người nói muốn bảo vệ ngươi đã lao vào bầy tang thi để tìm đường sống. Nhiều người không thể chấp nhận sự thật, vẫn tự nhủ lòng mình đây chỉ là giấc mơ, là một cơn ác mộng ghê sợ và họ sẽ trở lại cuộc sống bình thường khi tỉnh dậy.
KIẾP TRƯỚC
Ngày mạt thế kéo đến là cuối tuần, Mộc Tiêu Hàn ở nhà, nhờ không có mặt ở trường nên đã thoát khỏi một kiếp. Bệnh viện, trường học từ sớm đã trở thành núi tang thi.
Cậu vẫn không thể thích nghi được những gì đang xảy ra trước mắt, mọi người đang vội vã chạy trốn trên đường, những con quái vật với khuôn mặt gớm ghiếp, thối rữa vùng vẫy cắn xé trong đám đông. Mộc Tiêu Hàn thâm chí còn chứng kiến những con quái vật đó xe nát dạ dày của một người đàn ông, máu và ruột chảy khắp sàn nhà, khi người đàn ông hét lên đau đớn, lũ quái vật đang nhồi nhét nội tạng của ông ta vào miệng và nhai, cứ như thế đến khi người đàn ông không thể tạo ra âm thanh nữa.
Mộc Tiêu Hàn rốt cuộc không thể nào nhịn được nữa, cậu nôn mửa, toàn thân sợ hãi run rẩy.
Ngày tiếp theo, ngày nào cậu cũng ở trong phòng, lắng nghe tiếng la hét thất thanh, tiếng gầm rú của tang thi cùng tiếng nhai phát ra từ xung quanh. Cậu sợ hãi cuộn mình trong chăn, từ đâu đó mùi máu và mùi xác thối rữa xộc vào mũi cậu, bất giác câu run rẩy sợ hãi.
Tang thi tràn ngập khắp đường phố, cậu cứ chờ, chờ rồi vẫn chờ, chờ đợi cái người được gọi là cha kia tới cứu, dù sao cậu cũng là con ruột của ông ta không phải sao? Cho nên trong lòng cậu vẫn hi vọng cha cậu sẽ phái người tìm cậu, dù sao Mộc gia rất cường đại.
Nhưng cậu không chờ đợi được gì từ người cha đó. Lương thực ngày một vơi, chờ suốt 10 ngày, cậu không thể đợi được nữa, nếu đợi lâu hơn cậu sẽ chết đói.
Cậu cần phải ra khỏi nhà tìm nguồn cung cấp lương thực. Sau đó cậu theo quân đội trốn thoát. Chỉ sau đó cậu mới biết được từ những người khác cả thế giới đã bị tang thi chiếm giữ. Một số quốc gia nhỏ thậm chí đã sụp đổ trong một thời gian ngắn và một số căn cứ của những người sống sót bắt đầu được thành lập ở nhiều nơi để cùng nhau phòng thủ chống lại tang thi. Thành phố S, bổn gia của Mộc thị, là trung tâm kinh tế của đất nước, với lượng dân cư đông đúc, sau khi tận thế xảy ra, nó nhanh chóng biến thành địa ngục với đầy rẫy tang thi, chỉ có một số người có năng lực sống sót trốn thoát.
Mộc Tiêu Hàn đầy lòng tin rằng cha và anh em của cậu nhất định đã trốn thoát. Bọn họ là người có năng lực, cho dù mạt thế đến bọn họ cũng có thể sống sót.
Sự thật chứng minh suy nghĩ của cậu là hoàn toàn chính xác. Cha của cậu Mộc Quân Hạo, anh cả Mộc Tiêu Nguyên và em trai Mộc Tiêu Ngôn không những trốn thoát mà còn bảo toàn được phần lớn quyền lực của Mộc gia. Họ thành lập một nhóm lính đánh thuê tại căn cứ, sau đó phát triển thành nhóm lính đánh thuê mạnh nhất mạt thế.
Trong mạt thế, nhiều người đã thức tỉnh dị năng. Mộc Quân Hạo thức tỉnh song dị năng là lôi và hỏa, Mộc Tiêu Nguyên có băng hệ dị năng, Mộc Tiêu Ngôn có dị năng Hoạt tử hóa. Thậm chí con nuôi của Mộc gia- An Lệ Tiêu cũng thức tỉnh dị năng không gian, trở thành mục tiêu bảo vệ then chốt của Mộc gia.
Ban đầu, Mộc Tiêu Hàn không thức tỉnh dị năng, vượt qua nỗi sợ lúc đầu, suốt quãng đường trốn thoát cậu chiến đấu bằng tay không. Thời gian đấy, câu gặp phải vô số những nguy hiểm cùng uy hiếp từ cả tang thi lẫn con người, nhưng cậu đã sống sót sau tất cả. Sau khi đi qua nhiều căn cứ khác nhau, cuối cùng quân đội đến được căn cứ thành phố B.
Trải qua bao khó khăn, cuối cùng cậu cũng gặp được Mộc Quân Hạo nhưng thứ cậu nhận được lại là câu nói: "Mộc gia chưa bao giờ có kẻ vô dụng như người", sau đó là bị đuổi ra ngoài.
"Ha ha!" Cậu chỉ muốn hỏi Mộc Quân Hạo xem ông ta có nhớ mình có một người con trai như vậy không. Lẽ ra cậu phải nghĩ đến chuyện này từ lâu rồi? Nếu ông ta có chút đến người con trai này thì ngay từ đầu đã không đuổi cậu ra ngoài.
Mộc Tiêu Hàn mặc dù họ Mộc nhưng không ai biết cậu là con của gia chủ Mộc gia.
Từ nhỏ cậu đã biết mối quan hệ của cha mẹ mình không tốt, thậm chí có thể nói là tồi tệ. Lý do cho điều này chính là mối thù đẫm máu giữa 2 gia tộc.
Mộc gia vốn là gia đình kinh doanh, người cha kia từ nhỏ đã là một người kiêu ngạo với ngoại hình ưa nhìn, nói chuyện tao nhã, thành tích tốt và gia thế xuất sắc nên thu hút nhiều cô gái, trong đó có mẹ của cậu- Lý Yên Hiểu, cũng không ngoại lệ.
Sau đó Mộc gia gặp phải khủng hoảng.
Mộc Tiểu Hàn vẫn ngồi trên sô pha, xung quang yên tĩnh đến mức khiến người ta hoảng sợ, Mộc Tiêu hàn biết đây chính là khúc dạo đầu của địa ngục.
Có lẽ mọi người vẫn đang nhớ lại trận mưa sao băng vừa qua nhưng họ chắc chắn không thể nào ngờ được mình có thể sẽ không bao giờ tỉnh dậy nữa và tâm trí cũng chẳng thanh tỉnh.
Cả thành phố chìm trong bóng đêm tĩnh mịch. Mặt trăng ẩn trong mây tỏa ra thứ ánh sáng kỳ lạ.
Mộc Tiêu Hàn vùi đầu vào gối, nhớ lại kiếp trước khi mạt thế ập đến cậu chỉ có một mình hi vọng chờ đợi người đến giải cứu.
Mạt thế đến quá đột ngột khiến mọi người mất cảnh giác. Những người quan tâm yêu thương ngươi giờ đã nhe răng cắn xé huyết nhục của chính mình, người nói muốn bảo vệ ngươi đã lao vào bầy tang thi để tìm đường sống. Nhiều người không thể chấp nhận sự thật, vẫn tự nhủ lòng mình đây chỉ là giấc mơ, là một cơn ác mộng ghê sợ và họ sẽ trở lại cuộc sống bình thường khi tỉnh dậy.
KIẾP TRƯỚC
Ngày mạt thế kéo đến là cuối tuần, Mộc Tiêu Hàn ở nhà, nhờ không có mặt ở trường nên đã thoát khỏi một kiếp. Bệnh viện, trường học từ sớm đã trở thành núi tang thi.
Cậu vẫn không thể thích nghi được những gì đang xảy ra trước mắt, mọi người đang vội vã chạy trốn trên đường, những con quái vật với khuôn mặt gớm ghiếp, thối rữa vùng vẫy cắn xé trong đám đông. Mộc Tiêu Hàn thâm chí còn chứng kiến những con quái vật đó xe nát dạ dày của một người đàn ông, máu và ruột chảy khắp sàn nhà, khi người đàn ông hét lên đau đớn, lũ quái vật đang nhồi nhét nội tạng của ông ta vào miệng và nhai, cứ như thế đến khi người đàn ông không thể tạo ra âm thanh nữa.
Mộc Tiêu Hàn rốt cuộc không thể nào nhịn được nữa, cậu nôn mửa, toàn thân sợ hãi run rẩy.
Ngày tiếp theo, ngày nào cậu cũng ở trong phòng, lắng nghe tiếng la hét thất thanh, tiếng gầm rú của tang thi cùng tiếng nhai phát ra từ xung quanh. Cậu sợ hãi cuộn mình trong chăn, từ đâu đó mùi máu và mùi xác thối rữa xộc vào mũi cậu, bất giác câu run rẩy sợ hãi.
Tang thi tràn ngập khắp đường phố, cậu cứ chờ, chờ rồi vẫn chờ, chờ đợi cái người được gọi là cha kia tới cứu, dù sao cậu cũng là con ruột của ông ta không phải sao? Cho nên trong lòng cậu vẫn hi vọng cha cậu sẽ phái người tìm cậu, dù sao Mộc gia rất cường đại.
Nhưng cậu không chờ đợi được gì từ người cha đó. Lương thực ngày một vơi, chờ suốt 10 ngày, cậu không thể đợi được nữa, nếu đợi lâu hơn cậu sẽ chết đói.
Cậu cần phải ra khỏi nhà tìm nguồn cung cấp lương thực. Sau đó cậu theo quân đội trốn thoát. Chỉ sau đó cậu mới biết được từ những người khác cả thế giới đã bị tang thi chiếm giữ. Một số quốc gia nhỏ thậm chí đã sụp đổ trong một thời gian ngắn và một số căn cứ của những người sống sót bắt đầu được thành lập ở nhiều nơi để cùng nhau phòng thủ chống lại tang thi. Thành phố S, bổn gia của Mộc thị, là trung tâm kinh tế của đất nước, với lượng dân cư đông đúc, sau khi tận thế xảy ra, nó nhanh chóng biến thành địa ngục với đầy rẫy tang thi, chỉ có một số người có năng lực sống sót trốn thoát.
Mộc Tiêu Hàn đầy lòng tin rằng cha và anh em của cậu nhất định đã trốn thoát. Bọn họ là người có năng lực, cho dù mạt thế đến bọn họ cũng có thể sống sót.
Sự thật chứng minh suy nghĩ của cậu là hoàn toàn chính xác. Cha của cậu Mộc Quân Hạo, anh cả Mộc Tiêu Nguyên và em trai Mộc Tiêu Ngôn không những trốn thoát mà còn bảo toàn được phần lớn quyền lực của Mộc gia. Họ thành lập một nhóm lính đánh thuê tại căn cứ, sau đó phát triển thành nhóm lính đánh thuê mạnh nhất mạt thế.
Trong mạt thế, nhiều người đã thức tỉnh dị năng. Mộc Quân Hạo thức tỉnh song dị năng là lôi và hỏa, Mộc Tiêu Nguyên có băng hệ dị năng, Mộc Tiêu Ngôn có dị năng Hoạt tử hóa. Thậm chí con nuôi của Mộc gia- An Lệ Tiêu cũng thức tỉnh dị năng không gian, trở thành mục tiêu bảo vệ then chốt của Mộc gia.
Ban đầu, Mộc Tiêu Hàn không thức tỉnh dị năng, vượt qua nỗi sợ lúc đầu, suốt quãng đường trốn thoát cậu chiến đấu bằng tay không. Thời gian đấy, câu gặp phải vô số những nguy hiểm cùng uy hiếp từ cả tang thi lẫn con người, nhưng cậu đã sống sót sau tất cả. Sau khi đi qua nhiều căn cứ khác nhau, cuối cùng quân đội đến được căn cứ thành phố B.
Trải qua bao khó khăn, cuối cùng cậu cũng gặp được Mộc Quân Hạo nhưng thứ cậu nhận được lại là câu nói: "Mộc gia chưa bao giờ có kẻ vô dụng như người", sau đó là bị đuổi ra ngoài.
"Ha ha!" Cậu chỉ muốn hỏi Mộc Quân Hạo xem ông ta có nhớ mình có một người con trai như vậy không. Lẽ ra cậu phải nghĩ đến chuyện này từ lâu rồi? Nếu ông ta có chút đến người con trai này thì ngay từ đầu đã không đuổi cậu ra ngoài.
Mộc Tiêu Hàn mặc dù họ Mộc nhưng không ai biết cậu là con của gia chủ Mộc gia.
Từ nhỏ cậu đã biết mối quan hệ của cha mẹ mình không tốt, thậm chí có thể nói là tồi tệ. Lý do cho điều này chính là mối thù đẫm máu giữa 2 gia tộc.
Mộc gia vốn là gia đình kinh doanh, người cha kia từ nhỏ đã là một người kiêu ngạo với ngoại hình ưa nhìn, nói chuyện tao nhã, thành tích tốt và gia thế xuất sắc nên thu hút nhiều cô gái, trong đó có mẹ của cậu- Lý Yên Hiểu, cũng không ngoại lệ.
Sau đó Mộc gia gặp phải khủng hoảng.