Chương 43: 43: Vợ Của Trưởng Trấn
“Cân lên xem chỗ này được bao nhiêu, tôi lấy tiền trả cho cô.”“Được rồi, chỗ này tổng cộng có năm cân năm lạng đậu giá, tôi tính cho ngài tròn năm cân ngài trả tôi một đồng.Sư phó, lần sau là em gái tôi tới đưa đồ cho ngài, con bé tên là Thịnh An, mong ngài chiếu cố nhiều hơn.”“Tốt lắm, cô cũng biết làm ăn buôn bán đấy.”Thịnh Ninh thu tiền, trước khi đi vẫn không ngừng khen đối phương.Nào là đồ ăn ở đây được làm rất sạch sẽ vệ sinh , món ăn nhìn rất bắt mắt nhất định ăn cũng rất ngon làm cho đối phương được khen cười không khép miệng.Trong túi rủng rỉnh có tiền, trong lòng Thịnh Ninh đặc biệt vui vẻ.Hôm nay tổng cộng các cô thu được năm đồng tiền từ việc bán đậu giá! Số tiền cũng không được tính là nhiều.Lượng tiêu thụ đậu giá không được tốt như mong muốn có lẽ là do không đúng mùa.Hiện tại thời tiết nóng bức, nấu chè đậu xanh uống giải nhiệt chắc sẽ được hoan nghênh hơn.Nghĩ thông suốt điểm này, Thịnh Ninh bước nhanh hơn trở về chỗ buổi sáng cô bày hàng, An An vẫn đang chờ cô ở đấy.Còn chưa đến gần, liền nghe thấy âm thanh của Thịnh An đang cãi nhau cùng ai đó.Cô đẩy đám người đang vây xem ra thì thấy em gái cô đang xô đẩy cùng một người phụ nữ vừa to vừa đen lại còn béo phì nữa.Thịnh An tay nhỏ chân nhỏ sức lực không phải đối thủ của bà ta lập tức bị đẩy ngã trên mặt đất.Người xung quanh chỉ đứng xem náo nhiệt không có một ai tiến lên giúp đỡ.“Có chuyện gì xảy ra vậy ?” Thịnh Ninh buông rổ xuống chạy lên đỡ Thịnh An, sau đó dùng cơ thể che chở cho em gái.“Ui cha, tôi còn tưởng là ai cơ? Thì ra là cô!” Người phụ nữ khinh thường trợn mắt nhìn Thịnh Ninh một cái: “Nhanh tránh ra, tôi đang dạy bảo con dâu của mình, cô không có tư cách quản."“Bà là vợ của trưởng trấn, Lưu Thúy Hoa?” Ánh mắt Thịnh Ninh lạnh băng.“Không sai, chính là tôi.” Lưu Thúy Hoa chỉ vào mặt Thịnh An mắng: "Mày là cái đồ không biết xấu hổ, sắp trở thành con dâu nhà tao rồi vậy mà không biết lại chạy ra ngoài lêu lổng với đàn ông.Nhà chúng tao bị mày làm mất hết mặt mũi rồi, hôm nay nếu không phải tao đi chợ mua đồ ăn, mày có phải hay không vẫn tiếp tục làm nhà chúng tao mất thể diện?”“Tôi không có, tôi làm ăn buôn bán đàng hoàng không ăn trộm không cướp giật, làm sao lại không được?” Tính cách Thịnh An cũng không phải dạng vừa, nhưng hôm nay trước mặt mẹ chồng tương lai lại không dám giương oai, bộ dáng vâng vâng dạ dạ khúm núm khác xa ngày thường.Thịnh Ninh nhìn thấy như vậy, không khỏi thở dài trong lòng.An An là một người có cá tính lại luôn tự mình cố gắng phấn đấu, nhưng đứng trước tư tưởng phong kiến giáo điều*, vẫn lựa chọn ủy khuất cầu toàn.Về sau cô muốn cho An An tiếp tục đi học, phận làm con gái ở thời đại này chỉ có đọc sách mới có thể khiến tầm mắt rộng mở, mới có thể biết cái gì là đúng, cái gì là sai.* Giáo điều: là những nguyên lý mà người ta tiếp thu một cách mù quáng, bằng sự tín ngưỡng, không có phê phán, không chú ý đến những điều kiện ứng dụng nó.Có đôi khi mù quáng phục tùng chính là tự hại mình.“Mày còn dám cùng tao tranh luận?” Lưu Thúy Hoa tức giận vén tay áo lên hướng Thịnh An đánh nhưng bị Thịnh Ninh ngăn lại.“Bà là vợ của trưởng trấn vậy mà công khai đánh người trước mặt bao nhiêu người, tôi liền đi lên huyện cử báo bà ỷ thế hiếp người.”“Mày dám, tao giáo huấn con dâu của mình thì làm sao? Mày đừng xen vào việc của người khác, tự quản tốt chuyện của mày đi.” Lưu Thúy Hoa nói chuyện khắc nghiệt, vốn dĩ bà ta rất khinh thường người nhà họ Thịnh.Nếu không phải con trai mình là đứa ngốc, bà tuyệt đối sẽ không đồng ý việc hôn nhân này.Thịnh Ninh cười lạnh, đôi mắt đen to tròn nhìn chằm chằm Lưu Thúy Hoa không bỏ."Thím Lưu, bà không tin có thể thử xem.Đến lúc đó trưởng trấn không giữ nổi chức vụ, tôi xem bà còn kiêu ngạo được không.”“Mày…… Con ranh chết tiệt, mày chờ đó cho tao.” Lưu Thúy Hoa bị thái độ của cô dọa sợ, trong lòng không dễ chịu nhưng ngoài miệng vẫn hùng hổ uy hiếp trước, đang muốn đi thì bị Thịnh Ninh giữ chặt lại.“Thím Lưu đừng đi vội, vừa lúc chúng tôi cũng phải điến nhà thím thăm hỏi một chút."“Thịnh Ninh, cô định làm gì?” Thịnh An nghe nói muốn đến nhà trưởng trấn, sắc mặt bị dọa trắng bệch, ánh mắt sợ hãi nhìn cô..