Chương 47: 47: Hai Mẹ Con Tâm Sự
“Hai đứa đã đói rồi đúng không? Nhanh rửa tay để ăn cơm.”“Cảm ơn mẹ!” Thịnh Ninh cười trả lời sau đó đi rửa tay.Thẩm Lộ Hoa túm Thịnh An lại hỏi: "Làm sao vậy? Con cãi nhau với Ninh Ninh à?" Không khí căng thẳng giữ hai người chỉ cần không mù đều có thể nhìn ra có vấn đề.“Không có!" Thịnh An buồn bã ỉu xìu nói.“Là do không bán được đậu giá ?”“Cũng không phải, đã bán hết đậu giá rồi.”“Vậy hai chị em con rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Trong lòng Thẩm Lộ Hoa bất an, sợ kế nữ vừa mới thay đổi tốt hơn lại tức giận không vui.“Mẹ, người có cảm thấy con rất vô dụng, lòng dạ hẹp hòi lại còn ích kỷ không?" Biểu tình Thịnh An phức tạp nói.Trên đường trở về cô vẫn luôn suy nghĩ, nhìn thấy Thịnh Ninh tự tin, trấn định, lớn mật, tự nhiên hào phóng.Càng thêm khiếp sợ không dám tin chị ta lại vì cô mà có thể làm những việc như vậy.Từ trước đến nay, cô cảm thấy dường như đây là lần đầu tiên quen biết Thịnh Ninh.“Con nói cái gì vậy?”“Mẹ cùng con đi ra đây.” Thịnh An lôi kéo mẹ mình đến một góc tường, kể lại tỉ mỉ những chuyện đã xảy ra hôm nay ở nhà trưởng trấn.“Cái gì?" Âm lượng giọng nói của Thẩm Lộ Hoa đột nhiên cao hơn ba phần.“Con bé này sao lại to gan như vậy?"“Mẹ nói be bé thôi, nếu để cha biết rõ chân tướng nhất định sẽ bị tức chết." Thịnh An nhỏ giọng nói.“Không được, chuyện này mẹ phải nói chuyện cẩn thận với Ninh Ninh.”“Mẹ còn muốn nói cái gì? Thái độ của chị ta rất kiên định, căn bản sẽ không nghe người khác nói.Hơn nữa đã viết giấy nợ, bây giờ nói cái gì cũng đã muộn.” Thật ra trong lòng Thịnh An đang trộm vui vẻ, cô rốt cuộc không cần phải gả cho một tên ngốc, cũng không sợ bị người giễu cợt nữa.“An An, con thành thật nói cho mẹ biết có phải con ép chị con không?" Thẩm Lộ Hoa nghi ngờ nhìn con gái.Thịnh An nghe mẹ nói vậy, tức giận nói: “Mẹ, con có phải con ruột của mẹ không vậy.Mẹ nói thật đi con là do mẹ đi họp chợ nhặt được đúng không? Tính cách Thịnh Ninh như thế nào người khác có thể không rõ, nhưng chẳng lẽ mẹ lại không biết sao? Từ bé đến lớn vẫn luôn là chị ta bắt nạt con, có khi nào con bắt nạt được chị ta?"“Cũng phải.” Thẩm Lộ Hoa miễn cưỡng bỏ qua nghi ngờ, tính cách kế nữ đến bà còn phải sợ.An An chỉ là nói năng chua ngoa, thực ra chính con bé mới là đứa yếu đuối.Dùng từ yếu đuối để hình dung kế nữ tuyệt đối không phải là lời khen, trong lòng Thẩm Lộ Hoa phê bình bản thân mình một trận.Sau khi trái lo phải nghĩ bà thật sự không tin được đây là chuyện Ninh Ninh làm được, chẳng lẽ là do sự trả giá chân thành của bà đã làm cảm động con bé?Nếu đúng như vậy, bà nguyện ý làm bất kỳ điều gì.Trong phòng, Thịnh Ninh rửa tay sạch sẽ, sau đó uống một cốc nước đầy mới cảm thấy dễ chịu.Cùng đàm phán với tên trưởng trấn ngụy quân tử này khó hơn nhiều so với đấu võ mồm cùng Tần Thúy Phân.“Con gái đã về rồi?” Cha Thịnh đang ở phòng phía đông, nghe thấy ở gian nhà chính có âm thanh vội vàng đi ra, cười ha hả nói: “Mệt mỏi lắm phải không? Mẹ con đã nấu cơm xong rồi chỉ chờ các con về là ăn.”“Vâng, con đã sớm đói bụng!” Vội vàng cả một buổi sáng, lại đi đường xa như vậy bụng đã đói thầm thì vang lên tiếng kháng nghị.“Cái con bé này, đã đói bụng thì phải mua cái gì đó ăn lót dạ chứ ."“Ha hả……" Thịnh Ninh cười qua loa ứng phó, cô chính là tiếc tiền nha.Cơm nước xong, Thẩm Lộ Hoa thừa dịp cha Thịnh ngủ trưa, lặng lẽ kéo Thịnh Ninh vào trong phòng của cô.“Ninh Ninh, mọi chuyện mẹ đã biết hết rồi.” Vốn dĩ Thẩm Lộ Hoa muốn phê bình cô tự chủ trương từ hôn, nhưng lại nghĩ đến Thịnh Ninh làm vậy cũng bởi vì muốn tốt cho con gái bà, lời đến bên miệng lại không thốt lên được.Nói con bé tự chủ trương làm việc, không nghĩ đến hậu quả ngược lại giống như được tiện nghi còn khoe mẽ.“Ninh Ninh, cảm ơn con!” Thẩm Lộ Hoa chân thành nói lời cảm ơn..