Chương 10: Tư Chân có thêm mẹ!
" Khụ "
Phong Tuế Nguyệt khẽ quay đầu đi tránh ánh mắt chăm chăm từ Ân Lan Hương
" Tôi không chắc chị sẽ đồng ý nhưng nó có thể coi là hướng đi tốt nhất hiện giờ. Tôi với cương vị là người giám hộ, mọi thủ tục viện phí chữa trị của chị sẽ do tôi đảm bảo đổi lại tôi muốn có một mối liên kết coi như người thân của chị, chị Lan Hương "
Ân Lan Hương tạm thời đình chỉ hoạt động trong vài giây đến lúc bị người kề gần sát mặt đối mặt mới nửa hiểu nửa không phản ứng lại: " coi như người thân? "
Phong Tuế Nguyệt biết có lẽ người này chưa hiểu hết mình nói gì liền giải thích thêm:
" Cũng không có gì phức tạp chỉ cần tôi nhận đứa nhóc Tư Chân làm con nuôi vậy chẳng phải hợp lý rồi? "
"...."
" Tôi cần thời gian để suy nghĩ cảm ơn cô, Phong Tuế Nguyệt " Ân Lan Hương cảm kích ánh mắt nhìn người chân thành, giọng nói phát ra âm thanh dịu nhẹ đặc biệt có tính công kích cả về thị giác lẫn thính giác.
Phong Tuế Nguyệt vuốt vuốt cái mũi thẳng tắp trong lòng xôn xao nhưng ngoài mặt vẫn là tỏ vẻ lạnh lùng nói:
" Không có gì, đúng rồi chị có muốn đi gặp nhóc con không? Tôi dẫn chị đi."
.....
Đi dọc hành lang cách mấy căn phòng bệnh nữa, Ân Lan Hương mở cửa bước vào trong thấy trên giường là đứa con trai nhỏ của mình cô không khỏi thở nhẹ một hơi, lo lắng trong lòng cũng giảm đi. Phong Tuế Nguyệt để hai mẹ con lại với nhau còn mình đi xử lí một vài việc.
Tư Chân trên giường ngủ được khoảng hai tiếng chưa có động tĩnh sẽ thức dậy, Ân Lan Hương không có ý định gọi cậu dậy. Cô ngắm nhìn Tư Chân đến xuất thần. Ân Lan Hương từng nghĩ có lẽ bản thân không còn lâu nữa sẽ nhớ được hình ảnh của con trai, tự nhiên vô tình đến bất ngờ cô gái ấy hứa sẽ giúp cô xóa đi nỗi sợ đè nặng trong lòng. Là ai cũng thế thôi, tự dưng xuất hiện một người không biết bất cứ gì về họ rồi nhận được giúp đỡ không lợi ích là ai cũng sẽ cảm thấy bối rối. Nhất là với một người như Ân Lan Hương có đủ sự cảnh giác với con người bên ngoài, tự ý thức được chỉ có bản thân mới bảo vệ được mình. Điều kiện đó của Phong Tuế Nguyệt như là người chết đuối vớ được cọc vậy cô không có lý do gì để từ chối. Nhưng Ân Lan Hương là muốn hỏi ý kiến của Tư Chân, con trai đối với cô là quan trọng nhất. Cô là người mẹ đơn thân kiên cường thôi không đủ, tồn tại đến giờ là nhờ sự giúp đỡ của nhiều người tốt tỉ như bác Tư, bà Lương... Ân Lan Hương cảm kích họ, đối tốt với người tốt với mình. Đối với Phong Tuế Nguyệt có lẽ Ân Lan Hương dùng cả sinh mạng của bản thân để trả ơn còn chưa đủ. Cô đã nghĩ thế.
Gần một tiếng trôi qua thiên thần nhỏ cũng tỉnh giấc, ánh mắt đứa nhỏ mơ màng thật hết sức đáng yêu nếu nó không thiếu huyết sắc.
" Mẹ "
Tư Chân mở mắt ra đã nhìn thấy mẹ ngồi nhìn mình mỉm cười theo bản năng đáp lại.
" Con dậy rồi, mẹ xin lỗi Chân Chân làm con mệt rồi, nào, con ăn tạm cháo hộp lót dạ trước là cô Phong Tuế Nguyệt chuẩn bị đó. May quá vẫn còn ấm, con mau.... "
Không để Ân Lan Hương kịp nói hết Tư Chân nhào lên ôm chặt cổ người mẹ, cái đầu nhỏ cọ cọ vào lòng ngực cô rù rì nói:
" Mẹ ơi, mẹ sẽ không sao cả....phải không ạ? "
Ân Lan Hương khẽ vuốt ve tấm lưng con trai nhè nhẹ thủ thỉ:
" Chân Chân nói đúng rồi, mẹ sẽ không sao cả. Mẹ không đủ can đảm để rời xa thiên thần nhỏ đáng yêu. Tất cả mọi thứ kể cả bệnh tật cũng không làm mẹ rời xa con được, con yêu. Trong những giấc mộng của mẹ, mẹ đã mơ thấy Chân Chân buồn tủi, con gọi mẹ trong tiếng khóc nghẹn, nước mắt của con chảy dài lã chã trên khuân mặt. Nó dường như là những lưỡi dao sắc cứa vào tim gan mẹ đau đớn và bất lực. Mẹ thật sự sợ rằng một ngày nào đó lãng quên đi thiên thần nhỏ mẹ đã trân quý cất giữ bao lâu. Mẹ yêu con hơn tất cả, ngày con trào đời mẹ đã hạnh phúc biết bao. Mẹ không muốn xa Chân Chân, xin hãy chấp nhận thỉnh cầu ích kỉ này, được không con yêu? "
Ân Lan Hương không kìm được nước mắt, vừa nói vừa ôm hôn con trai.
Tư Chân ngoan ngoãn không do dự đáp lại:
" Mẹ hãy nói cho con biết đi, bằng tất cả con sẽ làm chỉ cần mẹ ở bên con mãi mãi! "
Ân Lan Hương lau đi vệt nước mắt, cẩn thận nhìn con trai nhỏ nói:
" Mẹ may mắn gặp được một cô gái rất tốt bụng cô ấy nói sẽ chữa bệnh cho mẹ nếu.... con nhận cô ấy làm mẹ nuôi. Tư Chân của mẹ rất ngoan, cô ấy nhất định yêu thích. "
" Con đồng ý, chỉ là có thêm một người mẹ khác. " Tư Chân nhanh chóng nói ra, cậu chắc đây là điều mà Phong Tuế Nguyệt hứa sẽ giúp cậu.
Ân Lan Hương nghẹn ngào:
" Xin lỗi con là mẹ vô dụng "
Ân Lan Hương lo lắng và thận trọng như vậy bởi cô biết người phụ nữ đó chắc chắn xuất thân không hề tầm thường. Cô từng sống trong môi trường thượng lưu, đều không có gì tốt đẹp. Cô sợ rằng Tư Chân không chống chọi được nơi tàn khốc đó. Chính vì lẽ đó là một trong những nguyên nhân cô bỏ nhà ra đi.
Phong Tuế Nguyệt khẽ quay đầu đi tránh ánh mắt chăm chăm từ Ân Lan Hương
" Tôi không chắc chị sẽ đồng ý nhưng nó có thể coi là hướng đi tốt nhất hiện giờ. Tôi với cương vị là người giám hộ, mọi thủ tục viện phí chữa trị của chị sẽ do tôi đảm bảo đổi lại tôi muốn có một mối liên kết coi như người thân của chị, chị Lan Hương "
Ân Lan Hương tạm thời đình chỉ hoạt động trong vài giây đến lúc bị người kề gần sát mặt đối mặt mới nửa hiểu nửa không phản ứng lại: " coi như người thân? "
Phong Tuế Nguyệt biết có lẽ người này chưa hiểu hết mình nói gì liền giải thích thêm:
" Cũng không có gì phức tạp chỉ cần tôi nhận đứa nhóc Tư Chân làm con nuôi vậy chẳng phải hợp lý rồi? "
"...."
" Tôi cần thời gian để suy nghĩ cảm ơn cô, Phong Tuế Nguyệt " Ân Lan Hương cảm kích ánh mắt nhìn người chân thành, giọng nói phát ra âm thanh dịu nhẹ đặc biệt có tính công kích cả về thị giác lẫn thính giác.
Phong Tuế Nguyệt vuốt vuốt cái mũi thẳng tắp trong lòng xôn xao nhưng ngoài mặt vẫn là tỏ vẻ lạnh lùng nói:
" Không có gì, đúng rồi chị có muốn đi gặp nhóc con không? Tôi dẫn chị đi."
.....
Đi dọc hành lang cách mấy căn phòng bệnh nữa, Ân Lan Hương mở cửa bước vào trong thấy trên giường là đứa con trai nhỏ của mình cô không khỏi thở nhẹ một hơi, lo lắng trong lòng cũng giảm đi. Phong Tuế Nguyệt để hai mẹ con lại với nhau còn mình đi xử lí một vài việc.
Tư Chân trên giường ngủ được khoảng hai tiếng chưa có động tĩnh sẽ thức dậy, Ân Lan Hương không có ý định gọi cậu dậy. Cô ngắm nhìn Tư Chân đến xuất thần. Ân Lan Hương từng nghĩ có lẽ bản thân không còn lâu nữa sẽ nhớ được hình ảnh của con trai, tự nhiên vô tình đến bất ngờ cô gái ấy hứa sẽ giúp cô xóa đi nỗi sợ đè nặng trong lòng. Là ai cũng thế thôi, tự dưng xuất hiện một người không biết bất cứ gì về họ rồi nhận được giúp đỡ không lợi ích là ai cũng sẽ cảm thấy bối rối. Nhất là với một người như Ân Lan Hương có đủ sự cảnh giác với con người bên ngoài, tự ý thức được chỉ có bản thân mới bảo vệ được mình. Điều kiện đó của Phong Tuế Nguyệt như là người chết đuối vớ được cọc vậy cô không có lý do gì để từ chối. Nhưng Ân Lan Hương là muốn hỏi ý kiến của Tư Chân, con trai đối với cô là quan trọng nhất. Cô là người mẹ đơn thân kiên cường thôi không đủ, tồn tại đến giờ là nhờ sự giúp đỡ của nhiều người tốt tỉ như bác Tư, bà Lương... Ân Lan Hương cảm kích họ, đối tốt với người tốt với mình. Đối với Phong Tuế Nguyệt có lẽ Ân Lan Hương dùng cả sinh mạng của bản thân để trả ơn còn chưa đủ. Cô đã nghĩ thế.
Gần một tiếng trôi qua thiên thần nhỏ cũng tỉnh giấc, ánh mắt đứa nhỏ mơ màng thật hết sức đáng yêu nếu nó không thiếu huyết sắc.
" Mẹ "
Tư Chân mở mắt ra đã nhìn thấy mẹ ngồi nhìn mình mỉm cười theo bản năng đáp lại.
" Con dậy rồi, mẹ xin lỗi Chân Chân làm con mệt rồi, nào, con ăn tạm cháo hộp lót dạ trước là cô Phong Tuế Nguyệt chuẩn bị đó. May quá vẫn còn ấm, con mau.... "
Không để Ân Lan Hương kịp nói hết Tư Chân nhào lên ôm chặt cổ người mẹ, cái đầu nhỏ cọ cọ vào lòng ngực cô rù rì nói:
" Mẹ ơi, mẹ sẽ không sao cả....phải không ạ? "
Ân Lan Hương khẽ vuốt ve tấm lưng con trai nhè nhẹ thủ thỉ:
" Chân Chân nói đúng rồi, mẹ sẽ không sao cả. Mẹ không đủ can đảm để rời xa thiên thần nhỏ đáng yêu. Tất cả mọi thứ kể cả bệnh tật cũng không làm mẹ rời xa con được, con yêu. Trong những giấc mộng của mẹ, mẹ đã mơ thấy Chân Chân buồn tủi, con gọi mẹ trong tiếng khóc nghẹn, nước mắt của con chảy dài lã chã trên khuân mặt. Nó dường như là những lưỡi dao sắc cứa vào tim gan mẹ đau đớn và bất lực. Mẹ thật sự sợ rằng một ngày nào đó lãng quên đi thiên thần nhỏ mẹ đã trân quý cất giữ bao lâu. Mẹ yêu con hơn tất cả, ngày con trào đời mẹ đã hạnh phúc biết bao. Mẹ không muốn xa Chân Chân, xin hãy chấp nhận thỉnh cầu ích kỉ này, được không con yêu? "
Ân Lan Hương không kìm được nước mắt, vừa nói vừa ôm hôn con trai.
Tư Chân ngoan ngoãn không do dự đáp lại:
" Mẹ hãy nói cho con biết đi, bằng tất cả con sẽ làm chỉ cần mẹ ở bên con mãi mãi! "
Ân Lan Hương lau đi vệt nước mắt, cẩn thận nhìn con trai nhỏ nói:
" Mẹ may mắn gặp được một cô gái rất tốt bụng cô ấy nói sẽ chữa bệnh cho mẹ nếu.... con nhận cô ấy làm mẹ nuôi. Tư Chân của mẹ rất ngoan, cô ấy nhất định yêu thích. "
" Con đồng ý, chỉ là có thêm một người mẹ khác. " Tư Chân nhanh chóng nói ra, cậu chắc đây là điều mà Phong Tuế Nguyệt hứa sẽ giúp cậu.
Ân Lan Hương nghẹn ngào:
" Xin lỗi con là mẹ vô dụng "
Ân Lan Hương lo lắng và thận trọng như vậy bởi cô biết người phụ nữ đó chắc chắn xuất thân không hề tầm thường. Cô từng sống trong môi trường thượng lưu, đều không có gì tốt đẹp. Cô sợ rằng Tư Chân không chống chọi được nơi tàn khốc đó. Chính vì lẽ đó là một trong những nguyên nhân cô bỏ nhà ra đi.