Chương 13: Giao kèo nên thực hiện rồi nhỉ
Phong Tuế Nguyệt đưa họ trở về nhà riêng tách biệt nơi ồn ào, đây là một tiểu khu độc lập. Từ lúc Phong Tuế Nguyệt bị cằn nhằn về việc kết hôn đã ít về nhà chính, thời gian chủ yếu là ở công ty. Xe chạy vào gara thì dừng lại. Phong Tuế Nguyệt bước xuống theo sau là Ân Lan Hương và Tư Chân cùng chiếc vali đơn giản. Đèn trong nhà tự động bật đúng là rất hiện đại, nội thất hơn xa căn hộ ở ngoại ô,căn biệt thự này có đến năm tầng vậy mà chỉ có một mình Phong Tuế Nguyệt ở.
" Chị muốn ở phòng nào cũng được người làm đã dọn dẹp sẵn rồi, lát nữa đến bữa tối đã có người chuẩn bị tôi đi tắm trước "
Bỏ lại một câu Phong Tuế Nguyệt liền lên phòng. Ân Lan Hương chọn một phòng cho khách ngay tầng một rồi cất tạm vali, giục Tư Chân đi rửa mặt rồi ra sofa ngồi đợi bữa tối còn mình cũng nghỉ ngơi một chút. Ai biết vừa ngồi một chút trên giường đã thiếp đi. Ân Lan Hương không có tật lạ chỗ cộng thêm việc đi đường dài làm cô thấy mệt mỏi hơn ngày thường. Tư Chân ngoan ngoãn ngồi một lúc vẫn là chạy vào phòng tìm mẹ. Cậu thấy mẹ mệt mỏi như vậy không nỡ đánh thức, chỉnh lại gối cho thoải mái hơn liền chui vào lòng Ân Lan Hương cũng là ngủ đến dễ chịu.
Thành ra Phong Tuế Nguyệt phải vào gọi người dậy vì người giúp việc theo giờ đã nghỉ. Đúng lúc thấy cảnh này không khỏi cảm khái nhưng vẫn là đánh thức họ dậy. Thật là giống nhau quá đi cả vẻ mặt mới tỉnh kia nữa, Ân Lan Hương xinh đẹp là thật mà Tư Chân giống cô đến tám phần.
Ân Lan Hương chớp mắt, giọng mềm mại nói:
" Xin lỗi, làm phiền Tuế Nguyệt rồi "
Phong Tuế Nguyệt: " Khụ, không có gì "
Một giọng nãi nãi thanh thanh nữa cất lên: " Làm phiền rồi cô Tuế Nguyệt "
Phong Tuế Nguyệt: ".... ".
Có cần đáng yêu vậy không?
Dùng bữa xong cũng là gần tám giờ. Phong Tuế Nguyệt đề nghị đi dạo mục đích là mua đồ mới cho họ. Cô không tinh tế nhưng lại không ngừng để ý đến, chính cô cũng không hiểu bản thân mình bị gì. Từ lần đầu tiên cô nhìn thấy họ ấn tượng sâu nhất là đáng thương, chính xác là vậy. Ấn tượng tiếp theo mà cô cho là khó quên là cảm giác nhẹ bẫng của người phụ nữ. Cô đã tự hỏi đây thật sự là người mẹ đã sinh con sao? Tưởng chừng chỉ giúp đỡ qua đường nhưng duyên phận lại làm cô có mối liên hệ chặt chẽ với họ. Tư Chân là con trai nuôi của cô, đồng nghĩa với việc cô trở thành một người mẹ! Nhưng mẹ ruột của Tư Chân vẫn ở cùng cậu nhóc nên theo tính chất bắc cầu ba người bọn họ là một gia đình. Một con và.... hai mẹ. Chẳng phải nên là một đôi vợ chồng?..... Vợ chồng?!.... Khụ, khụ.....
Phong Tuế Nguyệt: " ///// "
.......
Tiểu khu này chính xác là một khu phố thu nhỏ với an ninh trật tự nghiêm ngặt và đắt đỏ. Từ siêu thị đến cửa hàng thời trang đầy đủ và cao cấp. Phong Tuế Nguyệt dẫn họ dạo một vòng, không báo trước liền vào một khu thời trang tổng hợp.Lúc nhận ra, Ân Lan Hương chần chừ không muốn vào nhưng là không thể tùy tiện bỏ đi:
" Có thể không vào không " Ân Lan Hương bối rối nhìn giá của một vài chiếc quần áo qua cửa kính, lớn như vậy cô không trả nổi.
Phong Tuế Nguyệt: " Có phải là muốn tôi bế vào? "
Bỗng Tư Chân lên tiếng: " Mẹ ơi con cũng muốn bế "
Phong Tuế Nguyệt: ".... "
Thằng nhóc nhìn mình là ý gì chứ!!!
Ân Lan Hương vẫn là bất lực đi theo. Không phải nói nhỏ tuổi hơn, sao suốt ngày đòi bế chứ?
Phong Tuế Nguyệt đưa họ đến khu đồ trẻ em, chọn cho Tư Chân mấy bộ thật đẹp rồi nói với Ân Lan Hương mình đưa nó đi thử đồ bảo cô ngồi đây chờ một chút.
" Vậy có bất tiện không? " Ân Lan Hương lo lắng hỏi lại.
Phong Tuế Nguyệt: " Không có vấn đề gì dù sao Chân Chân cũng là con trai của tôi, nhỉ? "
Tư Chân nhiệt tình đáp lại: " Mẹ ơi cô Tuế Nguyệt cũng là mẹ của Tư Chân, con có hai người mẹ. Có phải con là người hạnh phúc nhất không? Hì hì, với cả con cũng muốn thử đồ mới ạ. "
Ân Lan Hương thấy con trai vui vẻ liền thoải mái còn rất cảm kích nhìn Phong Tuế Nguyệt.
Phòng thử đồ trẻ em.
Mục đích vào đây không đơn giản là thử đồ cho Tư Chân. Phong Tuế Nguyệt muốn đáp án của giao kèo trước đó:
" Nhóc con nói đi, giao kèo nên thực hiện rồi nhỉ? "
Tư Chân không mặn không nhạt đáp: " Cháu có gì để chắc chắn cô không từ bỏ sau khi biết sự thật? "
Phong Tuế Nguyệt: " Nhóc con không có lựa chọn khác từ lúc nói ra lời đó. Tuy vậy ta vẫn sẽ đảm bảo với nhóc mọi thứ vẫn đúng như giao kèo "
" Có những thứ cô không có bằng chứng để tin nhưng đôi khi nó là thật. Chẳng có gì là không thể. Cháu nói vậy đơn giản muốn cô Tuế Nguyệt tin cháu không gạt cô bởi vì chẳng ai dễ dàng tin một đứa nhóc năm tuổi cả. "
Tư Chân ngừng một chút rồi tiếp lời: " Em gái của cô, Phong Tuế Thanh sinh được do hiếm muộn sức khỏe không ổn định nhưng nếu được điều trị tốt vẫn sẽ hạnh phúc đến già. Vấn đề một mạng người là cô ấy bị ám hại vào sinh nhật đầy tháng. Vốn muốn tổ chức đúng thời gian nhưng vì sức khỏe mới kéo dài đến tháng thứ 3. Tuy cô có thể tìm được nguyên nhân hay kẻ thủ phạm nhưng em gái của cô có chắc chắn khỏe mạnh bình thường hay không.... "
Phong Tuế Nguyệt nghĩ rằng đứa trẻ này bí ẩn nhưng thật ra nó hơn vậy nhiều tựa như vực sâu vạn trượng.
Cô không thể không tin, ánh mắt đứa trẻ cho thấy nó rất muốn em gái cô sống như một người bạn thân vậy. Bạn?
Tư Chân nói như vậy hẳn là đủ cảnh giác. Dù sao phòng cũng hơn là chữa, đặc biệt đối tượng của câu chuyện là em gái ruột. Hơn nữa có những thứ vốn không được biết.
" Chị muốn ở phòng nào cũng được người làm đã dọn dẹp sẵn rồi, lát nữa đến bữa tối đã có người chuẩn bị tôi đi tắm trước "
Bỏ lại một câu Phong Tuế Nguyệt liền lên phòng. Ân Lan Hương chọn một phòng cho khách ngay tầng một rồi cất tạm vali, giục Tư Chân đi rửa mặt rồi ra sofa ngồi đợi bữa tối còn mình cũng nghỉ ngơi một chút. Ai biết vừa ngồi một chút trên giường đã thiếp đi. Ân Lan Hương không có tật lạ chỗ cộng thêm việc đi đường dài làm cô thấy mệt mỏi hơn ngày thường. Tư Chân ngoan ngoãn ngồi một lúc vẫn là chạy vào phòng tìm mẹ. Cậu thấy mẹ mệt mỏi như vậy không nỡ đánh thức, chỉnh lại gối cho thoải mái hơn liền chui vào lòng Ân Lan Hương cũng là ngủ đến dễ chịu.
Thành ra Phong Tuế Nguyệt phải vào gọi người dậy vì người giúp việc theo giờ đã nghỉ. Đúng lúc thấy cảnh này không khỏi cảm khái nhưng vẫn là đánh thức họ dậy. Thật là giống nhau quá đi cả vẻ mặt mới tỉnh kia nữa, Ân Lan Hương xinh đẹp là thật mà Tư Chân giống cô đến tám phần.
Ân Lan Hương chớp mắt, giọng mềm mại nói:
" Xin lỗi, làm phiền Tuế Nguyệt rồi "
Phong Tuế Nguyệt: " Khụ, không có gì "
Một giọng nãi nãi thanh thanh nữa cất lên: " Làm phiền rồi cô Tuế Nguyệt "
Phong Tuế Nguyệt: ".... ".
Có cần đáng yêu vậy không?
Dùng bữa xong cũng là gần tám giờ. Phong Tuế Nguyệt đề nghị đi dạo mục đích là mua đồ mới cho họ. Cô không tinh tế nhưng lại không ngừng để ý đến, chính cô cũng không hiểu bản thân mình bị gì. Từ lần đầu tiên cô nhìn thấy họ ấn tượng sâu nhất là đáng thương, chính xác là vậy. Ấn tượng tiếp theo mà cô cho là khó quên là cảm giác nhẹ bẫng của người phụ nữ. Cô đã tự hỏi đây thật sự là người mẹ đã sinh con sao? Tưởng chừng chỉ giúp đỡ qua đường nhưng duyên phận lại làm cô có mối liên hệ chặt chẽ với họ. Tư Chân là con trai nuôi của cô, đồng nghĩa với việc cô trở thành một người mẹ! Nhưng mẹ ruột của Tư Chân vẫn ở cùng cậu nhóc nên theo tính chất bắc cầu ba người bọn họ là một gia đình. Một con và.... hai mẹ. Chẳng phải nên là một đôi vợ chồng?..... Vợ chồng?!.... Khụ, khụ.....
Phong Tuế Nguyệt: " ///// "
.......
Tiểu khu này chính xác là một khu phố thu nhỏ với an ninh trật tự nghiêm ngặt và đắt đỏ. Từ siêu thị đến cửa hàng thời trang đầy đủ và cao cấp. Phong Tuế Nguyệt dẫn họ dạo một vòng, không báo trước liền vào một khu thời trang tổng hợp.Lúc nhận ra, Ân Lan Hương chần chừ không muốn vào nhưng là không thể tùy tiện bỏ đi:
" Có thể không vào không " Ân Lan Hương bối rối nhìn giá của một vài chiếc quần áo qua cửa kính, lớn như vậy cô không trả nổi.
Phong Tuế Nguyệt: " Có phải là muốn tôi bế vào? "
Bỗng Tư Chân lên tiếng: " Mẹ ơi con cũng muốn bế "
Phong Tuế Nguyệt: ".... "
Thằng nhóc nhìn mình là ý gì chứ!!!
Ân Lan Hương vẫn là bất lực đi theo. Không phải nói nhỏ tuổi hơn, sao suốt ngày đòi bế chứ?
Phong Tuế Nguyệt đưa họ đến khu đồ trẻ em, chọn cho Tư Chân mấy bộ thật đẹp rồi nói với Ân Lan Hương mình đưa nó đi thử đồ bảo cô ngồi đây chờ một chút.
" Vậy có bất tiện không? " Ân Lan Hương lo lắng hỏi lại.
Phong Tuế Nguyệt: " Không có vấn đề gì dù sao Chân Chân cũng là con trai của tôi, nhỉ? "
Tư Chân nhiệt tình đáp lại: " Mẹ ơi cô Tuế Nguyệt cũng là mẹ của Tư Chân, con có hai người mẹ. Có phải con là người hạnh phúc nhất không? Hì hì, với cả con cũng muốn thử đồ mới ạ. "
Ân Lan Hương thấy con trai vui vẻ liền thoải mái còn rất cảm kích nhìn Phong Tuế Nguyệt.
Phòng thử đồ trẻ em.
Mục đích vào đây không đơn giản là thử đồ cho Tư Chân. Phong Tuế Nguyệt muốn đáp án của giao kèo trước đó:
" Nhóc con nói đi, giao kèo nên thực hiện rồi nhỉ? "
Tư Chân không mặn không nhạt đáp: " Cháu có gì để chắc chắn cô không từ bỏ sau khi biết sự thật? "
Phong Tuế Nguyệt: " Nhóc con không có lựa chọn khác từ lúc nói ra lời đó. Tuy vậy ta vẫn sẽ đảm bảo với nhóc mọi thứ vẫn đúng như giao kèo "
" Có những thứ cô không có bằng chứng để tin nhưng đôi khi nó là thật. Chẳng có gì là không thể. Cháu nói vậy đơn giản muốn cô Tuế Nguyệt tin cháu không gạt cô bởi vì chẳng ai dễ dàng tin một đứa nhóc năm tuổi cả. "
Tư Chân ngừng một chút rồi tiếp lời: " Em gái của cô, Phong Tuế Thanh sinh được do hiếm muộn sức khỏe không ổn định nhưng nếu được điều trị tốt vẫn sẽ hạnh phúc đến già. Vấn đề một mạng người là cô ấy bị ám hại vào sinh nhật đầy tháng. Vốn muốn tổ chức đúng thời gian nhưng vì sức khỏe mới kéo dài đến tháng thứ 3. Tuy cô có thể tìm được nguyên nhân hay kẻ thủ phạm nhưng em gái của cô có chắc chắn khỏe mạnh bình thường hay không.... "
Phong Tuế Nguyệt nghĩ rằng đứa trẻ này bí ẩn nhưng thật ra nó hơn vậy nhiều tựa như vực sâu vạn trượng.
Cô không thể không tin, ánh mắt đứa trẻ cho thấy nó rất muốn em gái cô sống như một người bạn thân vậy. Bạn?
Tư Chân nói như vậy hẳn là đủ cảnh giác. Dù sao phòng cũng hơn là chữa, đặc biệt đối tượng của câu chuyện là em gái ruột. Hơn nữa có những thứ vốn không được biết.