Chương 35: Là cậu không buông
Hawaii nóng ẩm trời xanh mây trắng nắng vàng, sóng biển vỗ rì rào rất thích hợp đi nghỉ mát. Tư Chân nằm gọn trên tấm võng đơn mắc giữa hai cây dừa. Một tay cầm Cocktail một tay cầm tạp chí thế giới động vật. Cậu đang xem chăm chú bỗng dưng từ đằng sau có cảm giác mềm mềm, cậu đặt cuốn tạm chí xuống bụng bắt lấy thứ đang ngọ nguậy. Một cái đuôi bạch tuộc, hình như nó đang cố gắng thoát khỏi cậu. Tư Chân thấy vậy ra sức đùa nghịch bóp bóp thích chí làm cái xúc tu trở nên run rẩy, ha ha …Khoan đã! Bạch tuộc biến khổng lồ rồi, có thể sao? Tư Chân ngơ ngác. Chưa kịp để cậu phản ứng các xúc tu vươn tới bắt lấy tay cậu khóa lại cả người bị cuốn chặt không thể dãy dụa. Cậu hét lên " bỏ raaaa cứu với bạch tuộc biến dị "
Bầu trời nắng đẹp mơ hồ biến mất mờ mờ trong tầm mắt hiện ra bản mặt một mặt ửng hồng của ai đó quen quen…Tư Chân mở hé mắt muốn nhìn rõ là ai. Đùng đoàng!
Cậu trợn tròn mắt lên kinh ngạc hoang mang, Đinh An hắn…hắn …hắn làm gì trên người cậu vậy.
" Cốc cốc "
" Hai đứa dậy chưa, mẹ vào được không? "
Tư Chân luống cuống ra ánh mắt loạn tùng phèo hết lên
" Mẹ, mẹ à con mới dậy. Mẹ không cần vào đâu ạ "
Tư Chân quýnh quá vội hét vọng lên
" À, ừm, vậy mẹ xuống dưới trước con và cả bạn nữa xuống ăn sáng sớm nhé "
" Mẹ buổi sáng tốt lành ạ "
" Bác một ngày tốt lành ạ " Cả hai cùng đi xuống lầu. Đinh An mặc chiếc áo thun xanh dương cùng quần chun đen của Tư Chân so ra hơi ngắn hơn chút.
" Được rồi, cả hai con mau ngồi xuống đây "
Tư Chân cầm tô xúp ngồi cách xa Đinh An một khoảng, quay qua hỏi Ân Lan Hương:
" Mẹ Nguyệt ăn sáng chưa ạ? "
" Em ấy có công chuyện đã lên công ty từ sớm, lát mẹ đem đồ cho A Nguyệt "
" Đinh An nhỉ? cháu có thấy hợp khẩu vị không thì nói bác nhé? "
" Dạ, chúc bác ngon miệng cháu không kén ăn ạ "
Bữa sáng nhanh chóng được giải quyết. Ân Lan Hương đi đến công ty chỗ Phong Tuế Nguyệt rồi. Hôm nay là chủ nhật, cả hai không có tiết trên trường. Tư Chân ngồi bắt chéo chân trên sofa khoang tay nhìn Đinh An, không mặn không nhạt nói " giải thích đi "
Ha, Đinh An bất lực thật rồi. Hắn xoa xoa thái dương thở dài:
" Là cậu không buông! " Như biết cậu chưa hiểu mô tê gì hắn nói thêm
" Tối qua khi tôi cõng cậu về, bạn học này cậu ngủ quên đến lúc đưa lên phòng cho cậu nằm xuống thì bám lấy tôi không thả còn ôm rất chắc chắn nữa " Hắn nâng tông cao hơn vế sau như để nhấn mạnh vậy " Sáng nay chơi vui nhỉ? "
" BẠCH TUỘC BIẾN DỊ "
Phừng!
Tư Chân mặt đã đỏ ửng đến tận mang tai, mắt đảo qua đảo lại không dám nhìn thẳng hắn ta. Đinh An vốn khong muốn trêu cậu ai ngờ bắt gặp phản ứng này lại không ngừng được " Cậu muốn tôi diễn lại không, sáng nay … "
" A aaa, cậu …cậu …không muốn " Tư Chân hoảng hốt thoát ra khỏi bàn tay đang cầm tay mình đặt vào chỗ nóng bỏng. Mù mắt cậu rồi! Chu mi nga
" Cậu … cậu mau về đi tôi có việc bận rồi " Tư Chân dùng sức đứng được dậy một mạch chạy thẳng lên lầu được giữa chừng quay lại nói. Cậu thật muốn tìm một cái quần để đội lên đầu mà. Hắn còn dám cười cậu " Không tiễn " Cậu quay ngoắt không thèm nhìn lại Đinh An.
Đinh An ra đến cổng như cảm nhận được điều gì liền nhìn lên cửa sổ phòng Tư Chân. Hắn chỉ kịp nhận lấy cái đóng rầm khung cửa. Lắc đầu đi ra khỏi biệt thự. Chiếc xe ô tô màu đen đã chờ sẵn ở đấy. Tài xế mở cửa cho hắn bước vào.
" Lão Tứ, Lão Đại chuyển lời tám giờ tối nay tại Đông Uyển "
" Biết rồi, tôi sẽ đến anh nói với Lão Đại tôi tìm được rồi "
" Dạ "
Bầu trời nắng đẹp mơ hồ biến mất mờ mờ trong tầm mắt hiện ra bản mặt một mặt ửng hồng của ai đó quen quen…Tư Chân mở hé mắt muốn nhìn rõ là ai. Đùng đoàng!
Cậu trợn tròn mắt lên kinh ngạc hoang mang, Đinh An hắn…hắn …hắn làm gì trên người cậu vậy.
" Cốc cốc "
" Hai đứa dậy chưa, mẹ vào được không? "
Tư Chân luống cuống ra ánh mắt loạn tùng phèo hết lên
" Mẹ, mẹ à con mới dậy. Mẹ không cần vào đâu ạ "
Tư Chân quýnh quá vội hét vọng lên
" À, ừm, vậy mẹ xuống dưới trước con và cả bạn nữa xuống ăn sáng sớm nhé "
" Mẹ buổi sáng tốt lành ạ "
" Bác một ngày tốt lành ạ " Cả hai cùng đi xuống lầu. Đinh An mặc chiếc áo thun xanh dương cùng quần chun đen của Tư Chân so ra hơi ngắn hơn chút.
" Được rồi, cả hai con mau ngồi xuống đây "
Tư Chân cầm tô xúp ngồi cách xa Đinh An một khoảng, quay qua hỏi Ân Lan Hương:
" Mẹ Nguyệt ăn sáng chưa ạ? "
" Em ấy có công chuyện đã lên công ty từ sớm, lát mẹ đem đồ cho A Nguyệt "
" Đinh An nhỉ? cháu có thấy hợp khẩu vị không thì nói bác nhé? "
" Dạ, chúc bác ngon miệng cháu không kén ăn ạ "
Bữa sáng nhanh chóng được giải quyết. Ân Lan Hương đi đến công ty chỗ Phong Tuế Nguyệt rồi. Hôm nay là chủ nhật, cả hai không có tiết trên trường. Tư Chân ngồi bắt chéo chân trên sofa khoang tay nhìn Đinh An, không mặn không nhạt nói " giải thích đi "
Ha, Đinh An bất lực thật rồi. Hắn xoa xoa thái dương thở dài:
" Là cậu không buông! " Như biết cậu chưa hiểu mô tê gì hắn nói thêm
" Tối qua khi tôi cõng cậu về, bạn học này cậu ngủ quên đến lúc đưa lên phòng cho cậu nằm xuống thì bám lấy tôi không thả còn ôm rất chắc chắn nữa " Hắn nâng tông cao hơn vế sau như để nhấn mạnh vậy " Sáng nay chơi vui nhỉ? "
" BẠCH TUỘC BIẾN DỊ "
Phừng!
Tư Chân mặt đã đỏ ửng đến tận mang tai, mắt đảo qua đảo lại không dám nhìn thẳng hắn ta. Đinh An vốn khong muốn trêu cậu ai ngờ bắt gặp phản ứng này lại không ngừng được " Cậu muốn tôi diễn lại không, sáng nay … "
" A aaa, cậu …cậu …không muốn " Tư Chân hoảng hốt thoát ra khỏi bàn tay đang cầm tay mình đặt vào chỗ nóng bỏng. Mù mắt cậu rồi! Chu mi nga
" Cậu … cậu mau về đi tôi có việc bận rồi " Tư Chân dùng sức đứng được dậy một mạch chạy thẳng lên lầu được giữa chừng quay lại nói. Cậu thật muốn tìm một cái quần để đội lên đầu mà. Hắn còn dám cười cậu " Không tiễn " Cậu quay ngoắt không thèm nhìn lại Đinh An.
Đinh An ra đến cổng như cảm nhận được điều gì liền nhìn lên cửa sổ phòng Tư Chân. Hắn chỉ kịp nhận lấy cái đóng rầm khung cửa. Lắc đầu đi ra khỏi biệt thự. Chiếc xe ô tô màu đen đã chờ sẵn ở đấy. Tài xế mở cửa cho hắn bước vào.
" Lão Tứ, Lão Đại chuyển lời tám giờ tối nay tại Đông Uyển "
" Biết rồi, tôi sẽ đến anh nói với Lão Đại tôi tìm được rồi "
" Dạ "