Chương 41: Biến cố-2
Kẻ đang ngồi đối diện Phong Tuế Nguyệt nhếch môi cười kia là Tư Bân. Hắn ta nhìn Ân Lan Hương ngồi bên cạnh gọi môt tiếng " Vợ à ".
Rắc rắc, Phong Tuế Nguyệt trừng mắt, đầu lông mày nhíu chặt đến nỗi có thể kẹp chết một con ruồi " chết tiệt tên khốn đó gọi ai là vợ hả " cô nghĩ. Ân Lan Hương dùng cả hai tay bọc lấy tay cô an ủi " Chị và hắn không còn quan hệ gì nữa "
" Đừng dài dòng, con tôi đâu!"
Phong Tuế Nguyệt không cho hắn cơ hội.
" Không hổ danh tiểu thư Phong gia hắc bạch lưỡng đạo, có được trợ giúp của Thiên Tân. Chẳng trách người đời ca tụng trong sạch, khư khư …khư "
" Không phân trắng đen, Tư tổng đây leo lên vị trí này không phải nhờ danh tiểu thư, ha "
" Hừ, tên nhóc đó đang ở chỗ nào có an toàn hay không nhờ vào thái độ của các người rồi "
" Vào thẳng vấn đề đi " Phong Tuế Nguyệt mười phần bản lĩnh thương trường không hề nao lúng trước hắn ta.
" Được thôi, cũng không có gì to tát dù gì…Tư Chân nhỉ? " Hắn ta làm ra vẻ vừa mới nhớ ra " Cũng là con của Tư Bân này "
Đoạn hắn vứt tệp hồ sơ lên bàn, hai tay hắn vắt sang hai bên ghế ngón trỏ nhịp nhịp gõ lên mặt gỗ nhẵn, chân bắt chéo làm lộ ra đôi giày sáng loáng đắt tiền, ánh mắt đắc thắng.
Phong Tuế Nguyệt cầm hồ sơ trên tay, gân xanh trên trán co giật, mắt sắc lẹm bắn thẳng vào kẻ kia. Tình huống tiến thoái lưỡng nan. Tư Bân hắn dính vào hắc đạo không thể sơ xuất nhưng yêu cầu này không khác gì đưa nửa mạng cho hắn bắt. Huống gì Phong Tuế gia không chỉ có một mình cô nắm giữ. Ân Lan Hương sắc mặt tái nhợt lại càng lo lắng hơn tay tự động bấu chặt vào tay Phong Tuế Nguyệt.
" Điều kiện này không thành vấn đề, con trai chúng tôi muốn gặp nó trước "
Tư Bân như chắc đoán được phất tay ra hiệu cho tên trợ lý, hắn ta đưa chiếc điện thoại để trước mặt hai người
Ân Lan Hương kích động đứng dậy nói:
" Các người đã làm gì con tôi hả!? "
" Chị bình tĩnh chút, Tư Chân chỉ bị ngất đi thôi " Phong Tuế Nguyệt ôm cô nhỏ giọng " chúng ta không thể vì kế hèn của hắn mà làm sai kế hoạch, có khi Tư Chân sẽ gặp nguy hiểm". Đoạn Phong Tuế Nguyệt nói lớn như thể muốn để người đàn ông xảo trá kia nghe thấy: " Chị yên tâm em nhất định bằng mọi giá sẽ cứu Chân Chân về "
" Ông nghe cho rõ đây, nếu con trai chúng tôi mà bị thuơng dù chỉ một cọng tóc các người hãy đợi đấy "
" Phong tiểu thư yên tâm, tôi đây nói lời sẽ giữ lời …khư khư " Hắn ta cười lên khằng khặc
" Khoan đã, nếu như ông lật lọng chúng tôi không thể biết trước. Có phải hay không nên cho tôi quay video để làm chứng minh? "
" Phong Tuế Nguyệt trò trẻ con đó, cô nghĩ lừa được ai. Trong đây chỉ có hai lựa chọn một là cô kí thỏa thuận con trai các người vẫn nguyên vẹn, hai là coi như chúng ta chưa có cuộc gặp nào, con trai các người là ai, tôi biết sao? " Hắn ta nhếch đầu lông mày khiêu khích
Phong Tuế Nguyệt cầm chiếc bút mắt khẽ đảo lại trên chiếc đồng hồ.
" Được lắm! " Phong Tuế Nguyệt cầm chặt bút bi trong tay đương hạ xuống nền giấy trắng …
Xoẹt …xoẹt … Từng mảnh giấy bị xé tan tành rơi tứ tung lên bàn, lên mặt đất
" Cô …" Tư Bân tức giận gằn mặt, nghiến răng nghiến lợi " Là Phong tiểu thư đây máu lạnh không màng tình mẹ con, hay hay lắm. Rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt, xem như cô không có đứa con trai này đi Lan Hương à "
Reng…reng … chuông điện thoại đổ liên hồi phát ra từ túi áo Tư Bân. Hắn ta cau mày như thể không hài lòng về việc phải nghe máy vào thời khắc này …
Người đầu dây bên kia: * … *
" Cái gì?! " Tư Bân đứng phắt dậy đập bàn bang một cái khuân mặt dữ tợn gằn từng chữ vào đầu điện thoại
Ngắt cái, hắn ta quay sang híp mắt nhìn họ.
" Các người được lắm "
" Điệu hổ ly sơn, muốn cứu người không dễ dàng thế đâu. Người đâu nghe lệnh bắt hai con ả này lại cho tao "
" Bổn tiểu thư xem ai dám động vào Phong Tuế gia không để yên " Phong Tuế Nguyệt cầm chắc tay Ân Lan Hương vòng cô ra sau, trầm trầm nhìn mấy tên thuộc hạ
" Bắt chúng lại " Tư Bân gầm lên
" Các người lên nhớ, Tu La bang giờ chưa chắc giữ nổi mạng không chừng Tân Thiên đã xử gọn rồi, ha. Hơn nữa, các ngươi nghĩ ta chỉ đến đây một mình? Nếu như trong vòng hai phút nữa bổn tiểu thư không bước ra ngoài thử hỏi xem Phong Tuế Lân sẽ làm gì, hừ "
Phong Tuế Nguyệt tiêu sái bỏ đi.
Rắc rắc, Phong Tuế Nguyệt trừng mắt, đầu lông mày nhíu chặt đến nỗi có thể kẹp chết một con ruồi " chết tiệt tên khốn đó gọi ai là vợ hả " cô nghĩ. Ân Lan Hương dùng cả hai tay bọc lấy tay cô an ủi " Chị và hắn không còn quan hệ gì nữa "
" Đừng dài dòng, con tôi đâu!"
Phong Tuế Nguyệt không cho hắn cơ hội.
" Không hổ danh tiểu thư Phong gia hắc bạch lưỡng đạo, có được trợ giúp của Thiên Tân. Chẳng trách người đời ca tụng trong sạch, khư khư …khư "
" Không phân trắng đen, Tư tổng đây leo lên vị trí này không phải nhờ danh tiểu thư, ha "
" Hừ, tên nhóc đó đang ở chỗ nào có an toàn hay không nhờ vào thái độ của các người rồi "
" Vào thẳng vấn đề đi " Phong Tuế Nguyệt mười phần bản lĩnh thương trường không hề nao lúng trước hắn ta.
" Được thôi, cũng không có gì to tát dù gì…Tư Chân nhỉ? " Hắn ta làm ra vẻ vừa mới nhớ ra " Cũng là con của Tư Bân này "
Đoạn hắn vứt tệp hồ sơ lên bàn, hai tay hắn vắt sang hai bên ghế ngón trỏ nhịp nhịp gõ lên mặt gỗ nhẵn, chân bắt chéo làm lộ ra đôi giày sáng loáng đắt tiền, ánh mắt đắc thắng.
Phong Tuế Nguyệt cầm hồ sơ trên tay, gân xanh trên trán co giật, mắt sắc lẹm bắn thẳng vào kẻ kia. Tình huống tiến thoái lưỡng nan. Tư Bân hắn dính vào hắc đạo không thể sơ xuất nhưng yêu cầu này không khác gì đưa nửa mạng cho hắn bắt. Huống gì Phong Tuế gia không chỉ có một mình cô nắm giữ. Ân Lan Hương sắc mặt tái nhợt lại càng lo lắng hơn tay tự động bấu chặt vào tay Phong Tuế Nguyệt.
" Điều kiện này không thành vấn đề, con trai chúng tôi muốn gặp nó trước "
Tư Bân như chắc đoán được phất tay ra hiệu cho tên trợ lý, hắn ta đưa chiếc điện thoại để trước mặt hai người
Ân Lan Hương kích động đứng dậy nói:
" Các người đã làm gì con tôi hả!? "
" Chị bình tĩnh chút, Tư Chân chỉ bị ngất đi thôi " Phong Tuế Nguyệt ôm cô nhỏ giọng " chúng ta không thể vì kế hèn của hắn mà làm sai kế hoạch, có khi Tư Chân sẽ gặp nguy hiểm". Đoạn Phong Tuế Nguyệt nói lớn như thể muốn để người đàn ông xảo trá kia nghe thấy: " Chị yên tâm em nhất định bằng mọi giá sẽ cứu Chân Chân về "
" Ông nghe cho rõ đây, nếu con trai chúng tôi mà bị thuơng dù chỉ một cọng tóc các người hãy đợi đấy "
" Phong tiểu thư yên tâm, tôi đây nói lời sẽ giữ lời …khư khư " Hắn ta cười lên khằng khặc
" Khoan đã, nếu như ông lật lọng chúng tôi không thể biết trước. Có phải hay không nên cho tôi quay video để làm chứng minh? "
" Phong Tuế Nguyệt trò trẻ con đó, cô nghĩ lừa được ai. Trong đây chỉ có hai lựa chọn một là cô kí thỏa thuận con trai các người vẫn nguyên vẹn, hai là coi như chúng ta chưa có cuộc gặp nào, con trai các người là ai, tôi biết sao? " Hắn ta nhếch đầu lông mày khiêu khích
Phong Tuế Nguyệt cầm chiếc bút mắt khẽ đảo lại trên chiếc đồng hồ.
" Được lắm! " Phong Tuế Nguyệt cầm chặt bút bi trong tay đương hạ xuống nền giấy trắng …
Xoẹt …xoẹt … Từng mảnh giấy bị xé tan tành rơi tứ tung lên bàn, lên mặt đất
" Cô …" Tư Bân tức giận gằn mặt, nghiến răng nghiến lợi " Là Phong tiểu thư đây máu lạnh không màng tình mẹ con, hay hay lắm. Rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt, xem như cô không có đứa con trai này đi Lan Hương à "
Reng…reng … chuông điện thoại đổ liên hồi phát ra từ túi áo Tư Bân. Hắn ta cau mày như thể không hài lòng về việc phải nghe máy vào thời khắc này …
Người đầu dây bên kia: * … *
" Cái gì?! " Tư Bân đứng phắt dậy đập bàn bang một cái khuân mặt dữ tợn gằn từng chữ vào đầu điện thoại
Ngắt cái, hắn ta quay sang híp mắt nhìn họ.
" Các người được lắm "
" Điệu hổ ly sơn, muốn cứu người không dễ dàng thế đâu. Người đâu nghe lệnh bắt hai con ả này lại cho tao "
" Bổn tiểu thư xem ai dám động vào Phong Tuế gia không để yên " Phong Tuế Nguyệt cầm chắc tay Ân Lan Hương vòng cô ra sau, trầm trầm nhìn mấy tên thuộc hạ
" Bắt chúng lại " Tư Bân gầm lên
" Các người lên nhớ, Tu La bang giờ chưa chắc giữ nổi mạng không chừng Tân Thiên đã xử gọn rồi, ha. Hơn nữa, các ngươi nghĩ ta chỉ đến đây một mình? Nếu như trong vòng hai phút nữa bổn tiểu thư không bước ra ngoài thử hỏi xem Phong Tuế Lân sẽ làm gì, hừ "
Phong Tuế Nguyệt tiêu sái bỏ đi.