Chương : 22
Đêm nay, tôi nằm ở trên giường rất lâu nhưng không thể nào ngủ được. Gia thế của Triệu Nhan Nghiên như vậy, cho đến bây giờ tôi cũng không thể nào ngờ được.
Kiếp trước tôi chỉ biết gia đình nàng có điều kiện rất tốt, nhưng cụ thể như thế nào thì tôi không biết.
Hơn nữa, thái độ làm người của nàng tương đối thấp, mà quan hệ giữa tôi với nàng bình thường chỉ là quan hệ trên công việc.
Tôi không biết trời cao tại sao lại chiếu cố tôi như vậy, khi tôi sống lại thì chuyện tốt liên tiếp phát sinh trên người của tôi.
Ngày hôm qua, tôi còn vì chuyện có thể cùng chính phủ giao dịch hay không mà phát sầu, hôm nay vấn đề này đã không còn đáng lo lắng nữa rồi.
Không đúng, tôi âm thầm lắc đầu. Mặc dù ông Triệu Nhan Nghiên là Bí thư Tỉnh ủy, nhưng mà ông của nàng có thừa nhận tôi là bạn trai của nàng hay không?
Ở trong mắt của mọi người, tôi chỉ là một tiểu hài nhi mới 16 tuổi, cái quan hệ yêu đương sớm từ thời học sinh này, gia trưởng học không đả kích thì tốt rồi, còn có thể giúp tôi nữa hay không?
Còn chuyện tình của Lưu Khoa Sinh hôm nay, lần đầu tiên tôi có cảm giác mình thất bại. Có một số việc tôi nghĩ quá đơn giản, hoàn toàn chỉ dựa vào trí nhớ của kiếp trước đối với những chuyện đã xảy ra.
Kiếp trước địa vị xã hội của tôi là Tổng giám đốc của công ty Microsoft, tôi căn bản không để ý tới tầng lớp áp chót của xã hội, thì đương nhiên tình huống quan lại và cảnh sát cấu kết với nhau làm trò hề sẽ không xuất hiện trước mặt tôi. Cái mà tôi thấy là một đám quan viên tận tâm tận lực bảo hộ cho công ty.
Xem ra tôi nhất định phải nhanh chóng thành lập nên Công ty của mình, đợi khi tôi có thực lực, thì đụng đến tôi sẽ không còn dễ dàng như vậy nữa đâu.
….
"Ông tớ ngày hôm qua người có hỏi quan hệ của 2 chúng ta."
Sáng sớm ngày thứ hai, khi tôi tới trường, thì Triệu Nhan Nghiên nói với tôi.
"Vậy cậu nói như thế nào?"
Trong lòng tôi trở nên căng thẳng, hỏi.
"Tớ không nói gì, tớ đã cậu với tớ cũng nhau tham dự cuộc thi máy tính toàn quốc, ở trường học lại ngồi cùng bàn cho nên quan hệ tương đối tốt."
Triệu Nhan Nghiên chống tay vào khuôn mặt nhỏ nhắn nói.
"Vậy ông cậu có nói cái gì nữa không?"
Tôi hồ nghi hỏi.
Các vị gia trưởng đều giống nhau, khi biết con gái hoặc cháu gái của mình có quan hệ với nam sinh khác, đều sẽ không chịu để yên đâu.
"Không có, người có nói với tớ là có thể gặp gỡ bình thường, nhưng đừng trễ nải việc học tập."
Triệu Nhan Nghiên đỏ mặt nói.
"Nga! Làm tớ sợ muốn chết, tớ còn tưởng rằng ông cậu bảo cậu tránh xa tớ một chút đấy!" Tôi thở dài một hơi nói.
"Điều đó thì không có. Ai! Tớ nói Lưu Lỗi, cậu có phải rất muốn tớ rời xa cậu một chút hay không? Tớ mặc kệ! Dù sao tớ vẫn ở bên cạnh cậu mà!"
Triệu Nhan Nghiên hiển nhiên là hiểu lầm ý của tôi, tru cái miệng nhỏ nhắn nói.
"Sao lại như vậy chứ!"
Tôi nói: "Cậu không xa tớ, tớ cao hứng còn không kịp nữa là!"
Hai chúng tôi đang nói tới đây, Lưu Khoa Sinh với bộ mặt xám như tro đi tới lớp học.
Tối ngày hôm qua, Lưu Khoa Sinh về nhà đem đem mọi chuyện nói cho cha mình biết, vốn cho rằng cha mình sẽ chiều mình mà xuất đầu lộ diện. Không nghĩ tới, cha sau khi nghe thấy người trẻ tuổi kia là Trương thư ký, vội vàng hỏi cô bé kia họ gì.
Sau khi Lưu Khoa Sinh nói họ Triệu, thì cha hắn giận tím mặt, mắng cho hắn 1 trận thậm tệ, bảo sau này tránh xa Triệu Nhan Nghiên ra một chút.
"Ông cậu là Bí thư Tỉnh ủy?" Tôi hỏi Triệu Nhan Nghiên.
"Đúng vậy!"
Triệu Nhan Nghiên nói, dường như đang nói 1 chuyện rất bình thường.
"Vậy tại sao trước đây cậu không bao giờ nhắc tới!"
Tôi đúng là chưa bao giờ nghe thấy nàng nói qua chuyện này, thậm chí, kiếp trước tôi làm cấp trên của nàng, thì đối với bối cảnh của gia đình nàng cũng không hiểu rõ mấy.
"Vậy cậu có giống Lưu Khoa Sinh, cũng có ý đồ không?" Triệu Nhan Nghiên hỏi ngược lại.
"Sao lại như vậy được!"
Tôi nói: "Tớ thích chính là con người của cậu, không phải bối cảnh gia đình của cậu."
"..."
Triệu Nhan Nghiên bỗng nhiên không nói gì, thẹn thùng nhìn tôi.
"Cậu làm sao vậy?" Tôi kỳ quái hỏi.
"Lưu Lỗi, đây là lần đầu tiên cậu nói cậu thích tớ!" Triệu Nhan Nghiên nhỏ giọng nói.
"Vậy sao ?"
Hình như là vậy, kể từ khi tôi sống lại, tôi vẫn chưa nói với Triệu Nhan Nghiên là tôi thích nàng. Xem ra tôi quên mất rồi. "
Tớ không nói cậu cũng biết mà." Tôi nói.
"Nhưng mà tớ thích nghe cậu nói."
Triệu Nhan Nghiên chăm chú nhìn tôi nói.
"A, vậy cũng tốt."
Tôi đưa miệng tới gần bên tai của nàng, nói: "Nhan Nghiên, tớ yêu cậu!"
Trên khuôn mặt của Triệu Nhan Nghiên đã nở nụ cười, vui mừng vô hạn. Trông dáng vẻ nàng vô cùng hạnh phúc giống như con nít vậy.
Xem ra có người tôi nói: chuyện gì tới thì sẽ tới thật chuẩn, muốn dụ dỗ nữ nhân phải dùng chiêu bài ngon ngọt. Có một số việc trong lòng nàng rất rõ ràng, nhưng mỗi lần cậu nói ra, thì nàng lại rất vui vẻ.
Tiểu tử Quách Khách hôm nay rất kiêu ngạo, trải qua những gì Lưu Khoa Sinh làm với hắn, bây giờ hắn lại dám dựng ngón tay giữa với Lưu Khoa Sinh.
Lưu Khoa Sinh nhìn thấy thì sửng sốt, nhưng đến cả rắm hắn cũng không dám đánh, chắc chắn chuyện này hắn đã rõ ràng, Quách Khách dùng cử chỉ này với hắn, ước chừng tên đó đang rất khoái trá.
Kiếp này hắn mới phát hiện, kỳ thực Quách Khách rất kiêu ngạo, nhưng kiếp trước không được kích phát mà thôi.
"Đại tẩu, các cậu nói chuyện gì đấy?"
Quách Khách lại đi chào hỏi Triệu Nhan Nghiên đầu tiên, còn Lão Đại như tôi thì không thèm để mắt tới.
"Đương nhiên là nói chuyện yêu đương rồi, chẳng lẽ chuyện này tớ cũng phải nói cho cậu nghe hay sao?" Tôi bất mãn nói.
"Hắc hắc, đại tẩu, ngày hôm qua Trương thư ký thật oai phong a! Chú ấy vừa mới đến Cục công an thì đám người kia lập tức im lặng. Chú ấy làm chức vụ gì vậy?"
Quách Khánh hưng phấn hỏi.
"Gọi là Trương thư ký thì đương nhiên làm thư ký rồi!"
Triệu Nhan Nghiên không giống như Lưu Khoa Sinh, không đem những chuyện này ra nói chuyện phiếm.
Quách Khánh thấy nàng không muốn nói, cũng không tiếp tục hỏi, hắn bắt đầu bốc phét về việc tập luyện Tán Thủ như thế nào.
….
Triệu Quân Sinh đang chăm chú xem báo cáo mà Lão Cao mang tới, trong lòng hắn đang nổi sóng ba đào, rất lâu sau mới bình tĩnh được.
"Triệu tổng, chuyện này nên làm thế nào?"
Lão Cao thấy Triệu Quân Sinh vẻ mặt âm tình bất định, vội vàng hỏi.
"Lão Cao, những tài liệu này là thật chứ?"
Triệu Quân Sinh hít sâu một hơi hỏi.
"Dạ ! Tôi tự mình tới Cục công an để tìm hiểu !" Lão Cao khẳng định nói:
"Triệu tổng, ngài đừng tức giận, nếu không tôi sẽ tìm người để cảnh cáo tiểu tử kia một chút?"
Triệu Quân Sinh lắc đầu cười khổ nói:
"Quên đi, để tùy bọn chúng! Chỉ cần không vượt quá giới hạn, chúng ta sẽ nhắm một mắt, mở một mắt!"
Lão Cao không biết nói gì nhìn nam nhân này, có lẽ không giống với bản thân hắn nữa. Triệu tổng đâu phải là người kém sáng suốt? Lần trước có một nam sinh viết thư tình cho tiểu thư, bị Triệu tổng phát hiện, gặng hỏi cho bằng được, lần này tại sao lại như vậy?
Triệu Quân Sinh phất phất tay đối với lão Cao nói: "Tôi mệt mỏi rồi, cậu đi trước đi!"
Sau khi Lão Cao đi, Triệu Quân Sinh lại chìm vào trong hồi ức, phảng phất như mình đã trở lại hơn 80 năm trước, có một người con gái tên là Hạ Thiên, nàng là một thiếu nữ xinh đẹp...
Chẳng lẽ đây gọi là duyên phận sao? Duyên phận đời trước còn dang dỡ, thì đời sau sẽ tiếp tục? Nếu nói như vậy, thì cũng coi như giải quyết xong tâm nguyện của mình.
Kiếp trước tôi chỉ biết gia đình nàng có điều kiện rất tốt, nhưng cụ thể như thế nào thì tôi không biết.
Hơn nữa, thái độ làm người của nàng tương đối thấp, mà quan hệ giữa tôi với nàng bình thường chỉ là quan hệ trên công việc.
Tôi không biết trời cao tại sao lại chiếu cố tôi như vậy, khi tôi sống lại thì chuyện tốt liên tiếp phát sinh trên người của tôi.
Ngày hôm qua, tôi còn vì chuyện có thể cùng chính phủ giao dịch hay không mà phát sầu, hôm nay vấn đề này đã không còn đáng lo lắng nữa rồi.
Không đúng, tôi âm thầm lắc đầu. Mặc dù ông Triệu Nhan Nghiên là Bí thư Tỉnh ủy, nhưng mà ông của nàng có thừa nhận tôi là bạn trai của nàng hay không?
Ở trong mắt của mọi người, tôi chỉ là một tiểu hài nhi mới 16 tuổi, cái quan hệ yêu đương sớm từ thời học sinh này, gia trưởng học không đả kích thì tốt rồi, còn có thể giúp tôi nữa hay không?
Còn chuyện tình của Lưu Khoa Sinh hôm nay, lần đầu tiên tôi có cảm giác mình thất bại. Có một số việc tôi nghĩ quá đơn giản, hoàn toàn chỉ dựa vào trí nhớ của kiếp trước đối với những chuyện đã xảy ra.
Kiếp trước địa vị xã hội của tôi là Tổng giám đốc của công ty Microsoft, tôi căn bản không để ý tới tầng lớp áp chót của xã hội, thì đương nhiên tình huống quan lại và cảnh sát cấu kết với nhau làm trò hề sẽ không xuất hiện trước mặt tôi. Cái mà tôi thấy là một đám quan viên tận tâm tận lực bảo hộ cho công ty.
Xem ra tôi nhất định phải nhanh chóng thành lập nên Công ty của mình, đợi khi tôi có thực lực, thì đụng đến tôi sẽ không còn dễ dàng như vậy nữa đâu.
….
"Ông tớ ngày hôm qua người có hỏi quan hệ của 2 chúng ta."
Sáng sớm ngày thứ hai, khi tôi tới trường, thì Triệu Nhan Nghiên nói với tôi.
"Vậy cậu nói như thế nào?"
Trong lòng tôi trở nên căng thẳng, hỏi.
"Tớ không nói gì, tớ đã cậu với tớ cũng nhau tham dự cuộc thi máy tính toàn quốc, ở trường học lại ngồi cùng bàn cho nên quan hệ tương đối tốt."
Triệu Nhan Nghiên chống tay vào khuôn mặt nhỏ nhắn nói.
"Vậy ông cậu có nói cái gì nữa không?"
Tôi hồ nghi hỏi.
Các vị gia trưởng đều giống nhau, khi biết con gái hoặc cháu gái của mình có quan hệ với nam sinh khác, đều sẽ không chịu để yên đâu.
"Không có, người có nói với tớ là có thể gặp gỡ bình thường, nhưng đừng trễ nải việc học tập."
Triệu Nhan Nghiên đỏ mặt nói.
"Nga! Làm tớ sợ muốn chết, tớ còn tưởng rằng ông cậu bảo cậu tránh xa tớ một chút đấy!" Tôi thở dài một hơi nói.
"Điều đó thì không có. Ai! Tớ nói Lưu Lỗi, cậu có phải rất muốn tớ rời xa cậu một chút hay không? Tớ mặc kệ! Dù sao tớ vẫn ở bên cạnh cậu mà!"
Triệu Nhan Nghiên hiển nhiên là hiểu lầm ý của tôi, tru cái miệng nhỏ nhắn nói.
"Sao lại như vậy chứ!"
Tôi nói: "Cậu không xa tớ, tớ cao hứng còn không kịp nữa là!"
Hai chúng tôi đang nói tới đây, Lưu Khoa Sinh với bộ mặt xám như tro đi tới lớp học.
Tối ngày hôm qua, Lưu Khoa Sinh về nhà đem đem mọi chuyện nói cho cha mình biết, vốn cho rằng cha mình sẽ chiều mình mà xuất đầu lộ diện. Không nghĩ tới, cha sau khi nghe thấy người trẻ tuổi kia là Trương thư ký, vội vàng hỏi cô bé kia họ gì.
Sau khi Lưu Khoa Sinh nói họ Triệu, thì cha hắn giận tím mặt, mắng cho hắn 1 trận thậm tệ, bảo sau này tránh xa Triệu Nhan Nghiên ra một chút.
"Ông cậu là Bí thư Tỉnh ủy?" Tôi hỏi Triệu Nhan Nghiên.
"Đúng vậy!"
Triệu Nhan Nghiên nói, dường như đang nói 1 chuyện rất bình thường.
"Vậy tại sao trước đây cậu không bao giờ nhắc tới!"
Tôi đúng là chưa bao giờ nghe thấy nàng nói qua chuyện này, thậm chí, kiếp trước tôi làm cấp trên của nàng, thì đối với bối cảnh của gia đình nàng cũng không hiểu rõ mấy.
"Vậy cậu có giống Lưu Khoa Sinh, cũng có ý đồ không?" Triệu Nhan Nghiên hỏi ngược lại.
"Sao lại như vậy được!"
Tôi nói: "Tớ thích chính là con người của cậu, không phải bối cảnh gia đình của cậu."
"..."
Triệu Nhan Nghiên bỗng nhiên không nói gì, thẹn thùng nhìn tôi.
"Cậu làm sao vậy?" Tôi kỳ quái hỏi.
"Lưu Lỗi, đây là lần đầu tiên cậu nói cậu thích tớ!" Triệu Nhan Nghiên nhỏ giọng nói.
"Vậy sao ?"
Hình như là vậy, kể từ khi tôi sống lại, tôi vẫn chưa nói với Triệu Nhan Nghiên là tôi thích nàng. Xem ra tôi quên mất rồi. "
Tớ không nói cậu cũng biết mà." Tôi nói.
"Nhưng mà tớ thích nghe cậu nói."
Triệu Nhan Nghiên chăm chú nhìn tôi nói.
"A, vậy cũng tốt."
Tôi đưa miệng tới gần bên tai của nàng, nói: "Nhan Nghiên, tớ yêu cậu!"
Trên khuôn mặt của Triệu Nhan Nghiên đã nở nụ cười, vui mừng vô hạn. Trông dáng vẻ nàng vô cùng hạnh phúc giống như con nít vậy.
Xem ra có người tôi nói: chuyện gì tới thì sẽ tới thật chuẩn, muốn dụ dỗ nữ nhân phải dùng chiêu bài ngon ngọt. Có một số việc trong lòng nàng rất rõ ràng, nhưng mỗi lần cậu nói ra, thì nàng lại rất vui vẻ.
Tiểu tử Quách Khách hôm nay rất kiêu ngạo, trải qua những gì Lưu Khoa Sinh làm với hắn, bây giờ hắn lại dám dựng ngón tay giữa với Lưu Khoa Sinh.
Lưu Khoa Sinh nhìn thấy thì sửng sốt, nhưng đến cả rắm hắn cũng không dám đánh, chắc chắn chuyện này hắn đã rõ ràng, Quách Khách dùng cử chỉ này với hắn, ước chừng tên đó đang rất khoái trá.
Kiếp này hắn mới phát hiện, kỳ thực Quách Khách rất kiêu ngạo, nhưng kiếp trước không được kích phát mà thôi.
"Đại tẩu, các cậu nói chuyện gì đấy?"
Quách Khách lại đi chào hỏi Triệu Nhan Nghiên đầu tiên, còn Lão Đại như tôi thì không thèm để mắt tới.
"Đương nhiên là nói chuyện yêu đương rồi, chẳng lẽ chuyện này tớ cũng phải nói cho cậu nghe hay sao?" Tôi bất mãn nói.
"Hắc hắc, đại tẩu, ngày hôm qua Trương thư ký thật oai phong a! Chú ấy vừa mới đến Cục công an thì đám người kia lập tức im lặng. Chú ấy làm chức vụ gì vậy?"
Quách Khánh hưng phấn hỏi.
"Gọi là Trương thư ký thì đương nhiên làm thư ký rồi!"
Triệu Nhan Nghiên không giống như Lưu Khoa Sinh, không đem những chuyện này ra nói chuyện phiếm.
Quách Khánh thấy nàng không muốn nói, cũng không tiếp tục hỏi, hắn bắt đầu bốc phét về việc tập luyện Tán Thủ như thế nào.
….
Triệu Quân Sinh đang chăm chú xem báo cáo mà Lão Cao mang tới, trong lòng hắn đang nổi sóng ba đào, rất lâu sau mới bình tĩnh được.
"Triệu tổng, chuyện này nên làm thế nào?"
Lão Cao thấy Triệu Quân Sinh vẻ mặt âm tình bất định, vội vàng hỏi.
"Lão Cao, những tài liệu này là thật chứ?"
Triệu Quân Sinh hít sâu một hơi hỏi.
"Dạ ! Tôi tự mình tới Cục công an để tìm hiểu !" Lão Cao khẳng định nói:
"Triệu tổng, ngài đừng tức giận, nếu không tôi sẽ tìm người để cảnh cáo tiểu tử kia một chút?"
Triệu Quân Sinh lắc đầu cười khổ nói:
"Quên đi, để tùy bọn chúng! Chỉ cần không vượt quá giới hạn, chúng ta sẽ nhắm một mắt, mở một mắt!"
Lão Cao không biết nói gì nhìn nam nhân này, có lẽ không giống với bản thân hắn nữa. Triệu tổng đâu phải là người kém sáng suốt? Lần trước có một nam sinh viết thư tình cho tiểu thư, bị Triệu tổng phát hiện, gặng hỏi cho bằng được, lần này tại sao lại như vậy?
Triệu Quân Sinh phất phất tay đối với lão Cao nói: "Tôi mệt mỏi rồi, cậu đi trước đi!"
Sau khi Lão Cao đi, Triệu Quân Sinh lại chìm vào trong hồi ức, phảng phất như mình đã trở lại hơn 80 năm trước, có một người con gái tên là Hạ Thiên, nàng là một thiếu nữ xinh đẹp...
Chẳng lẽ đây gọi là duyên phận sao? Duyên phận đời trước còn dang dỡ, thì đời sau sẽ tiếp tục? Nếu nói như vậy, thì cũng coi như giải quyết xong tâm nguyện của mình.