Chương : 26
Hứa lão đầu bảo chúng tôi nghỉ ngơi một chút, nói rằng buổi trưa sẽ dẫn chúng tôi ra ngoài đi dạo.
Hứa lão đầu rời đi, thì chỉ còn tôi và Triệu Nhan Nghiên trong phòng. Mặc dù hai chúng tôi không phải lần đầu tiên ở chung một chỗ, nhưng mà chưa bao giờ lại ở chung một phòng, cho nên có chút lung túng.
"Chỉ còn lại 2 chúng ta mà thôi."
Tôi ngồi trên giường nhìn Triệu Nhan Nghiên đang im lặng.
"Ừ."
Triệu Nhan Nghiên ngây ngốc không dám nhìn tôi, khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ lên như mặt trời.
Tôi không còn kiềm chế được dục vọng của mình nữa, vội ôm lấy Triệu Nhan Nghiên, rồi hôn mạnh lên đôi môi của nàng...
"Cậu không sợ tớ ăn cậu sao?" Tôi cười hì hì hỏi.
Triệu Nhan Nghiên thẹn thùng nằm trong lòng tôi, tiếng nói nhẹ như lan:
"Tớ đã sớm biết, sẽ có 1 ngày cậu ăn tớ."
Khi tôi một lần nữa hôn cái miệng nhỏ nhắn của nàng, Triệu Nhan Nghiên đã cố gắng đáp laị, chúng tôi dùng sức mà hút lấy cam tuyền của đối phương.
Tôi thuận thế cởi chiếc nút áo của nàng, dùng tay xoa nắn bộ ngực nhỏ.
"A."
Triệu Nhan Nghiên hàm hồ rên rỉ, thân thể như dính chặt vào tôi.
Tay kia của tôi cũng không nhàn rỗi, mò xuống dưới váy của Triệu Nhan Nghiên, tiểu khố của nàng đã dính đầy cam lộ.
Trải qua mấy lần khai phá của tôi, thân thể Triệu Nhan Nghiên đã trở nên vô cùng mẫn cảm. Tay của tôi đã vươn khỏi cái tường thành mỏng tang, bắt đầu mơn trớn địa điểm trọng yếu.
"A…"
Triệu Nhan Nghiên đột nhiên há miệng lớn tiếng địa rên rỉ. Tôi nhanh chóng tăng thêm lực đạo và tốc độ, quả nhiên Triệu Nhan Nghiên đã đạt tới cao trào.
Đột nhiên Triệu Nhan Nghiên hét to một tiếng, cắn chặt hàm răng lên vai của tôi...
Sau khi cao trào qua đi, khuôn mặt của Triệu Nhan Nghiên rất quyến rũ, sâu kín nhìn tôi nói:
"Tại sao cậu không ăn tớ?"
Tôi thậm chí còn nghe ra được, thanh âm của nàng có chút u oán.
"Lần đầu tiên của nữ nhân rất quý giá, tớ không hy vọng cậu phải hối hận."
Tôi vô cùng nghiêm túc nói. Nhưng kỳ thật, trong lòng tôi thì đã suy nghĩ muốn ăn nàng từ lâu rồi, nhưng dù sao nàng vẫn còn bé, cho nên tôi không muốn tương lai nàng phải hối hận.
"Đồ ngốc, tớ sớm muộn gì cũng là của cậu."
Triệu Nhan Nghiên ôm chặt thân thể của tôi nói:
"Tớ hi vọng sẽ đem thân mình cho cậu sớm một chút!"
Nói xong, nàng còn lẩm bẩm, lý nhí một câu:
"Bây giờ, ăn tớ đi."
Lần này là Triệu Nhan Nghiên chủ động hôn tôi, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng di chuyển xuống dưới.
.. ...
Khi tôi tiến vào thành lũy, Triệu Nhan Nghiên cắn chặt hàm răng, hai tay khẩn trương ôm lấy lưng tôi, nước mắt của nàng từ từ chảy xuống.
Người đoạt thành và người hiến thành ra sức phối hợp vào với nhau, Triệu Nhan Nghiên dần dần cũng phối hợp với động tác của tôi.
Thân thể nàng nhạy cảm ngoài dự liệu của tôi, thế nhưng lúc tôi đạt tới đỉnh điểm, thì nàng cũng đạt tới cao trào.
Sau đó, Triệu Nhan Nghiên dính chặt lên người của tôi, giống như đã bị keo dính chặt vào vậy.
Tôi lấy tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt của nàng, vuốt mái tóc của nàng.
"Lưu Lỗi, em là của anh rồi!"
Triệu Nhan Nghiên hạnh phúc nói, khuôn mặt của nàng trở nên đỏ hồng.
"Ừ, em là của anh rồi." Tôi nói.
"Anh sau này không thể không quan tâm đến em."
Nước mắt của Triệu Nhan Nghiên lại chảy xuống, nhỏ vào trong lòng của tôi.
Cho dù vẫn ở Bắc Kinh, nhưng kiếp trước tôi không dám gần gũi Triệu Nhan Nghiên, nhưng kiếp này chúng tôi đã là một, lịch sử đã bị thay đổi, Triệu Nhan Nghiên danh chánh ngôn thuận trở thành tiểu thê tử của tôi.
Triệu Nhan Nghiên nhìn vết máu đỏ trên giường, cẩn thận gấp tấm khăn trải giường lại, sau đó cẩn thận cất vào ba lô.
"Em muốn làm gì?" Tôi hỏi.
"Đây là lần đầu tiên của em, em muốn giữ nó làm kỷ niệm!"
Triệu Nhan Nghiên không cố kỵ chút nào, thân thể trần truồng của nàng cứ đong đưa trước mắt tôi, làm tôi lại có phản ứng.
Triệu Nhan Nghiên đâu biết tôi đã động sắc tâm ở sau lưng nàng, thoáng cái đã bị tôi đè xuống...
"Anh không thương em ư, hôm nay dù sao cũng là lần đầu tiên của em mà!"
Triệu Nhan Nghiên đối với phản ứng của tôi rất là bất mãn.
"Nhưng đây cũng là lần đầu tiên của anh!" Tôi tỏ vẻ vô tội nói.
"..." Triệu Nhan Nghiên im lặng.
…
Khi tôi xoay người đi tắm nước nóng, tôi thấy Triệu Nhan Nghiên đang nghiên cứu cái giường.
"Em chẳng nhẽ lại muốn đem cả cái giường này mang đi?" Tôi nói.
"Không phải, em đang nghiên cứu xem anh lúc nãy phun ra cái gì."
Triệu Nhan Nghiên giống như một con mèo nhỏ, ngửi tới ngửi lui trên giường.
"Em ngửi cái gì đấy?" Tôi kỳ quái hỏi.
"Đó là em học theo anh!" Triệu Nhan Nghiên nở nụ cười khoái trá nói.
"..." Tôi im lặng, tiểu nha đầu này thật đúng là nhớ dai a.
Buổi trưa, Hứa lão đầu dẫn chúng tôi đi ăn cơm.
Tôi với Triệu Nhan Nghiên trông giống như 1 đôi vợ chồng trẻ, dính sát vào nhau mà ra khỏi phòng.
Nghênh đón chúng tôi là ánh mắt khinh bỉ của nha đầu Nhược Vân kia, lạnh lùng bỏ lại một câu nói: "Mới có tý tuổi đầu, không biết xấu hổ!" Rồi xoay người rời đi.
Hứa lão đầu nhìn thấy tôi sắc mặt không vui, vội vàng tới tiến tới an ủi:
"Đừng có để trong lòng, nha đầu Nhược Vân trước nay vẫn vậy!"
Tôi buồn bực hừ một tiếng, cùng Hứa lão đầu đi xuống dưới lầu.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Hứa lão đầu dẫn chúng tôi đi dạo. Hôm nay là ngày Triệu Nhan Nghiên từ cô bé biến thành nữ nhân, cho nên đi lại trên đường có chút khó khăn, nàng lấy cớ mệt, muốn ở lại phòng nghỉ ngơi. Tôi đương nhiên cũng muốn ở lại. Chỉ còn Hứa lão đầu mang Nhược Vân ra ngoài.
"Còn đau không?" Trên đường trở về phòng tôi nhỏ giọng hỏi.
"Ừ, không đau lắm."
Triệu Nhan Nghiên tựa vào trên người của tôi nói: "Lão công …"
"Sao vậy?"
"Chốc nữa trở về, anh lại ăn em một lần nữa đi..."
Triệu Nhan Nghiên dán luôn cả thân thể lên người của tôi, dùng âm thanh khe khẽ nói.
"…"
Tôi không còn lời nào để nói nữa rồi.
Hứa lão đầu rời đi, thì chỉ còn tôi và Triệu Nhan Nghiên trong phòng. Mặc dù hai chúng tôi không phải lần đầu tiên ở chung một chỗ, nhưng mà chưa bao giờ lại ở chung một phòng, cho nên có chút lung túng.
"Chỉ còn lại 2 chúng ta mà thôi."
Tôi ngồi trên giường nhìn Triệu Nhan Nghiên đang im lặng.
"Ừ."
Triệu Nhan Nghiên ngây ngốc không dám nhìn tôi, khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ lên như mặt trời.
Tôi không còn kiềm chế được dục vọng của mình nữa, vội ôm lấy Triệu Nhan Nghiên, rồi hôn mạnh lên đôi môi của nàng...
"Cậu không sợ tớ ăn cậu sao?" Tôi cười hì hì hỏi.
Triệu Nhan Nghiên thẹn thùng nằm trong lòng tôi, tiếng nói nhẹ như lan:
"Tớ đã sớm biết, sẽ có 1 ngày cậu ăn tớ."
Khi tôi một lần nữa hôn cái miệng nhỏ nhắn của nàng, Triệu Nhan Nghiên đã cố gắng đáp laị, chúng tôi dùng sức mà hút lấy cam tuyền của đối phương.
Tôi thuận thế cởi chiếc nút áo của nàng, dùng tay xoa nắn bộ ngực nhỏ.
"A."
Triệu Nhan Nghiên hàm hồ rên rỉ, thân thể như dính chặt vào tôi.
Tay kia của tôi cũng không nhàn rỗi, mò xuống dưới váy của Triệu Nhan Nghiên, tiểu khố của nàng đã dính đầy cam lộ.
Trải qua mấy lần khai phá của tôi, thân thể Triệu Nhan Nghiên đã trở nên vô cùng mẫn cảm. Tay của tôi đã vươn khỏi cái tường thành mỏng tang, bắt đầu mơn trớn địa điểm trọng yếu.
"A…"
Triệu Nhan Nghiên đột nhiên há miệng lớn tiếng địa rên rỉ. Tôi nhanh chóng tăng thêm lực đạo và tốc độ, quả nhiên Triệu Nhan Nghiên đã đạt tới cao trào.
Đột nhiên Triệu Nhan Nghiên hét to một tiếng, cắn chặt hàm răng lên vai của tôi...
Sau khi cao trào qua đi, khuôn mặt của Triệu Nhan Nghiên rất quyến rũ, sâu kín nhìn tôi nói:
"Tại sao cậu không ăn tớ?"
Tôi thậm chí còn nghe ra được, thanh âm của nàng có chút u oán.
"Lần đầu tiên của nữ nhân rất quý giá, tớ không hy vọng cậu phải hối hận."
Tôi vô cùng nghiêm túc nói. Nhưng kỳ thật, trong lòng tôi thì đã suy nghĩ muốn ăn nàng từ lâu rồi, nhưng dù sao nàng vẫn còn bé, cho nên tôi không muốn tương lai nàng phải hối hận.
"Đồ ngốc, tớ sớm muộn gì cũng là của cậu."
Triệu Nhan Nghiên ôm chặt thân thể của tôi nói:
"Tớ hi vọng sẽ đem thân mình cho cậu sớm một chút!"
Nói xong, nàng còn lẩm bẩm, lý nhí một câu:
"Bây giờ, ăn tớ đi."
Lần này là Triệu Nhan Nghiên chủ động hôn tôi, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng di chuyển xuống dưới.
.. ...
Khi tôi tiến vào thành lũy, Triệu Nhan Nghiên cắn chặt hàm răng, hai tay khẩn trương ôm lấy lưng tôi, nước mắt của nàng từ từ chảy xuống.
Người đoạt thành và người hiến thành ra sức phối hợp vào với nhau, Triệu Nhan Nghiên dần dần cũng phối hợp với động tác của tôi.
Thân thể nàng nhạy cảm ngoài dự liệu của tôi, thế nhưng lúc tôi đạt tới đỉnh điểm, thì nàng cũng đạt tới cao trào.
Sau đó, Triệu Nhan Nghiên dính chặt lên người của tôi, giống như đã bị keo dính chặt vào vậy.
Tôi lấy tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt của nàng, vuốt mái tóc của nàng.
"Lưu Lỗi, em là của anh rồi!"
Triệu Nhan Nghiên hạnh phúc nói, khuôn mặt của nàng trở nên đỏ hồng.
"Ừ, em là của anh rồi." Tôi nói.
"Anh sau này không thể không quan tâm đến em."
Nước mắt của Triệu Nhan Nghiên lại chảy xuống, nhỏ vào trong lòng của tôi.
Cho dù vẫn ở Bắc Kinh, nhưng kiếp trước tôi không dám gần gũi Triệu Nhan Nghiên, nhưng kiếp này chúng tôi đã là một, lịch sử đã bị thay đổi, Triệu Nhan Nghiên danh chánh ngôn thuận trở thành tiểu thê tử của tôi.
Triệu Nhan Nghiên nhìn vết máu đỏ trên giường, cẩn thận gấp tấm khăn trải giường lại, sau đó cẩn thận cất vào ba lô.
"Em muốn làm gì?" Tôi hỏi.
"Đây là lần đầu tiên của em, em muốn giữ nó làm kỷ niệm!"
Triệu Nhan Nghiên không cố kỵ chút nào, thân thể trần truồng của nàng cứ đong đưa trước mắt tôi, làm tôi lại có phản ứng.
Triệu Nhan Nghiên đâu biết tôi đã động sắc tâm ở sau lưng nàng, thoáng cái đã bị tôi đè xuống...
"Anh không thương em ư, hôm nay dù sao cũng là lần đầu tiên của em mà!"
Triệu Nhan Nghiên đối với phản ứng của tôi rất là bất mãn.
"Nhưng đây cũng là lần đầu tiên của anh!" Tôi tỏ vẻ vô tội nói.
"..." Triệu Nhan Nghiên im lặng.
…
Khi tôi xoay người đi tắm nước nóng, tôi thấy Triệu Nhan Nghiên đang nghiên cứu cái giường.
"Em chẳng nhẽ lại muốn đem cả cái giường này mang đi?" Tôi nói.
"Không phải, em đang nghiên cứu xem anh lúc nãy phun ra cái gì."
Triệu Nhan Nghiên giống như một con mèo nhỏ, ngửi tới ngửi lui trên giường.
"Em ngửi cái gì đấy?" Tôi kỳ quái hỏi.
"Đó là em học theo anh!" Triệu Nhan Nghiên nở nụ cười khoái trá nói.
"..." Tôi im lặng, tiểu nha đầu này thật đúng là nhớ dai a.
Buổi trưa, Hứa lão đầu dẫn chúng tôi đi ăn cơm.
Tôi với Triệu Nhan Nghiên trông giống như 1 đôi vợ chồng trẻ, dính sát vào nhau mà ra khỏi phòng.
Nghênh đón chúng tôi là ánh mắt khinh bỉ của nha đầu Nhược Vân kia, lạnh lùng bỏ lại một câu nói: "Mới có tý tuổi đầu, không biết xấu hổ!" Rồi xoay người rời đi.
Hứa lão đầu nhìn thấy tôi sắc mặt không vui, vội vàng tới tiến tới an ủi:
"Đừng có để trong lòng, nha đầu Nhược Vân trước nay vẫn vậy!"
Tôi buồn bực hừ một tiếng, cùng Hứa lão đầu đi xuống dưới lầu.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Hứa lão đầu dẫn chúng tôi đi dạo. Hôm nay là ngày Triệu Nhan Nghiên từ cô bé biến thành nữ nhân, cho nên đi lại trên đường có chút khó khăn, nàng lấy cớ mệt, muốn ở lại phòng nghỉ ngơi. Tôi đương nhiên cũng muốn ở lại. Chỉ còn Hứa lão đầu mang Nhược Vân ra ngoài.
"Còn đau không?" Trên đường trở về phòng tôi nhỏ giọng hỏi.
"Ừ, không đau lắm."
Triệu Nhan Nghiên tựa vào trên người của tôi nói: "Lão công …"
"Sao vậy?"
"Chốc nữa trở về, anh lại ăn em một lần nữa đi..."
Triệu Nhan Nghiên dán luôn cả thân thể lên người của tôi, dùng âm thanh khe khẽ nói.
"…"
Tôi không còn lời nào để nói nữa rồi.