Chương 11
Âm giọng trấn giữ niềm vui của Gia Khang vang lên khi màn hình hiện lên số điện thoại của Vân Nhi, số điện thoại của cô anh đã thuộc lòng rồi.
– Alo.
– Anh Khang… em Nhi đây ạ.
– Ừ… anh nghe đây, em nói đi.
– Em… muốn nhờ… anh giúp em… bảy mươi triệu. Bố em… đang cần phẫu thuật gấp.
– Được. Em đang ở đâu?
– Em ở nhà trọ…
– Anh sẽ đến đưa em tiền, em cứ ở yên đó.
Nước mắt khẽ lăn, Vân Nhi mắc nợ Gia Khang, cô không có lựa chọn nào khác.
– Anh… em phải về quê bây giờ, nếu được anh chuyển khoản giúp em được không?
– Em về đâu?
– Em về tỉnh M.
Suy nghĩ vài giây, Gia Khang liền nói:
– Anh sẽ về quê cùng em.
Vân Nhi biết mình khó lòng từ chối Gia Khang, thế nhưng cô vẫn cố gắng giữ khoảng cách để nói:
– Không tiện đâu anh Khang… em nhắn gửi anh số tài khoản của em nhé, em sẽ hoàn trả anh đủ cả gốc và lãi… có được không ạ?
Những lời nói nhẹ nhàng xa cách của Vân Nhi dù rất nghiêm túc hợp tình hợp lý nhưng lại làm Gia Khang cảm thấy bực bội. Chẳng hiểu sao… cứ nghĩ đến việc Vân Nhi thích Thành Huy là anh lại tức giận. Cả việc cô luôn giữ khoảng cách với anh như lúc này.
– Anh không cần em trả lại. Anh chỉ cần… em làm bạn gái anh. Em yên tâm… anh sẽ tôn trọng em… em hiểu ý anh đúng không? Anh muốn em thật lòng hướng về anh!
Phải kiềm chế lắm Gia Khang mới nói ra được những lời này. Cảm giác thất bại trước Vân Nhi như gáo nước lạnh dội vào lòng anh. Xưa nay… anh chưa từng thất bại với ai như với cô gái này.
Vân Nhi hiểu Khang nói với cô những lời như vậy chính là điều tốt nhất anh dành cho cô. Cô không còn lựa chọn nào khác, nếu như anh thẳng thắn muốn… mua thân xác của cô, có lẽ cô cũng không thể từ chối. Cô biết bản thân mình rẻ mạt, nhưng hoàn cảnh là như vậy, cuộc đời khắc nghiệt, sinh tử tàn khốc, nếu thân xác của cô có thể đổi lại sinh mệnh cho bố cô, cô vẫn lựa chọn đâm đầu.
– Em… đồng ý.
– Cảm ơn Nhi. Anh sẽ chuyển khoản cho em bây giờ.
Vân Nhi chờ không quá một phút, số tiền trong tài khoản của cô nhảy lên con số chuyển đến từ Phạm Gia Khang. Số tiền anh chuyển cho cô không phải bảy m.ươi tr.iệu cô cần mà là một tr.ăm tr.iệu. Vân Nhi chỉ biết nhắn cho Gia Khang lời cảm ơn rồi bắt xe ôm ra bến xe khách, nhanh chóng vào bệnh viện tỉnh M. Với những trường hợp đặc biệt thì bệnh viện nhận đóng phí ngoài giờ. Bà Lụa lau nước mắt nhìn Vân Nhi chuyển khoản cho bệnh viện. Bố cô đã được bệnh viện huyện chuyển sang bệnh viện tỉnh ngay từ lúc vào cấp cứu chiều qua. Ở tỉnh của cô, trừ trường hợp quá khó không thể xử lý phải chuyển lên tuyến trung ương, còn lại bệnh viện tỉnh có thể thực hiện hầu hết các ca bệnh.
Bà Lụa run run, bàn tay gầy guộc quanh năm ngày tháng với ruộng vườn cầm bút bi ký vào tờ cam kết xin phẫu thuật. Vân Nhi lặng lẽ đứng cạnh, cô đặt tay lên vai mẹ cho bà thêm sức mạnh. Lần đầu tiên bà Lụa phải đối mặt với chuyện thế này, suốt từ hôm qua đến giờ bà chẳng thể chợp mắt được, nghĩ đến chồng lúc nào là bà lại khóc lúc ấy. Con gái bà vay mượn thế nào mà nhanh như thế được?
Bước khỏi phòng thủ tục, nắm lấy tay con gái bà Lụa sụt sịt hỏi:
– Nhi… con vay thế nào mà… dồn được đủ tiền cho bố con thế?
– Mẹ yên tâm, bạn bè con nhiều người tốt lắm… Giờ chỉ mong bố vượt qua được ca phẫu thuật để ở với mẹ con mình lâu hơn!
Vân Nhi mỉm cười trấn an mẹ, nỗi lo lắng của bà Lụa cũng giảm đi ít nhiều. Con gái bà sống ở thành phố đã mấy năm, có lẽ nó cũng quen biết được nhiều người tốt.
Đêm ấy chị em Vân Nhi thay mẹ vào trông bố. Từ lúc vào cấp cứu chưa một lúc nào ông Khiêm tỉnh táo. Sáu giờ sáng hôm sau ông được đẩy vào phòng phẫu thuật. Ba mẹ con Vân Nhi có lo lắng cho ông thế nào lúc này cũng chỉ biết thẫn thờ chờ đợi bên ngoài.
Tựa lưng vào thành ghế trước cửa phòng phẫu thuật, hai mắt nhắm hờ sau bao mệt mỏi, Vân Nhi bất ngờ nghe có tiếng chuông điện thoại. Số điện thoại này… Tim Vân Nhi khẽ nhói lên, cô nuốt nghẹn gạt nghe:
– Alo…
– Nhi, hôm qua gia đình tôi có việc, không biết cô gọi đến. Có chuyện gì vậy?
Âm giọng trầm ấm của Thành Huy vang lên bên tai Vân Nhi, suốt cả ngày hôm qua cô đã mong âm thanh này biết bao, vậy mà… tất cả giờ chẳng còn ý nghĩa gì hết, cô đã mượn được người muốn cho cô rồi.
Trấn tĩnh cảm xúc như sóng biển dâng lên trong lòng, Vân Nhi nhẹ giọng trả lời:
– Cũng không có việc gì đâu anh ạ… tôi chỉ muốn nhờ anh một việc nhưng… giờ xong việc rồi.
– Việc gì vậy?
– Không… không quan trọng đâu. Thôi… tôi có việc bận rồi. Chào anh!
Vân Nhi vội vã ngắt máy, cô không muốn dây dưa với Thành Huy thêm một phút giây nào nữa. Anh là người đã có gia đình, cô cũng đã nhận lời làm bạn gái Gia Khang, chẳng còn một chút nào đáng để liên quan đến nhau nữa cả. Trên hết, cô và anh không cùng một thế giới, cô muốn mình là con nhỏ ngu ngốc đơn phương một đại thiếu gia như anh sao? Nghĩ là vậy nhưng nghe được giọng nói của anh, trái tim cô vẫn cứ đập thình thình mà lý trí chẳng thể kiểm soát được.
Thành Huy nhíu mày nghe âm thanh ngừng cuộc gọi vội vã khô khốc. Anh còn chưa kịp hỏi Vân Nhi về sức khỏe của bố cô nhưng dường như cô không muốn tiếp chuyện với anh. Chiều qua người đến viếng ông nội anh rất đông, anh cứ nghĩ đã để điện thoại trong túi áo vest treo ở thành ghế, vậy mà lúc lấy áo sờ tay vào túi lại chẳng thấy đâu. Lúc ấy anh nghĩ là bị ai móc mất rồi, đến tận ba giờ sáng nay, sau khi từ nhà hỏa táng trở về Mỹ Lan mới đưa lại điện thoại cho anh, còn nói là cô giữ giúp anh sợ đông người lại mất. Dù không vui với hành động này của Mỹ Lan nhưng anh không nghĩ nhiều, chỉ sốt ruột mong trời mau sáng để gọi lại Vân Nhi. Vân Nhi hỏi ở đâu số điện thoại của anh? Có lẽ… qua thằng Khang… Anh tự giải thích như vậy. Trước thái độ lảng tránh của Vân Nhi, anh chỉ biết thở dài một tiếng. Việc cô muốn nhờ anh chắc hẳn vô cùng quan trọng nhưng anh lại lỡ mất rồi… Việc quan trọng đó… là gì? Vò đầu đến rối tung cả tóc Thành Huy cũng không thể đoán ra được. Vân Nhi lúc nào cũng tự trọng với tiền bạc, chắc không phải liên quan đến tiền đâu nhỉ?
Mười một giờ trưa, cánh cửa phòng phẫu thuật bật mở. Ba mẹ con bà Lụa giật mình vội đứng cả dậy, bước nhanh lại vị bác sĩ trưởng kíp mổ. Ánh mắt hiền từ ông ấy gật nhẹ thông báo trước khi người nhà cất lời:
– Ca phẫu thuật thành công cắt khối u ác cho ông nhà, bao giờ sức khỏe ông ấy ổn định thì có thể tiến hành giai đoạn điều trị tiếp theo.
Bà Lụa sụt sịt, hai mắt đỏ hoe nhìn vị bác sĩ cảm kích:
– Cảm ơn các bác sĩ… cảm ơn…
Vị bác sĩ gật đầu bước về hành lang. Không lâu sau đó, cáng đẩy đưa ông Khiêm về phòng hậu phẫu. Ông im lìm trắng bệch trong những máy móc hỗ trợ, cả ba người phụ nữ trong nhà đều không khỏi rơi nước mắt thương xót. Hướng mắt về bố nằm tĩnh tại trong phòng vô trùng, Vân Nhi quay sang mẹ, muốn mẹ bớt lo về tiền điều trị giai đoạn xạ trị cho bố cô nói:
– Con vay mượn bạn bè chuyến vừa rồi đủ để chữa tiếp cho bố chứ không chỉ cho ca phẫu thuật này thôi đâu mẹ ạ… Mẹ đừng lo… bao giờ bố tỉnh táo con sẽ về lại thành phố nhận việc làm thêm…
Bà Lụa nghẹn ngào nhắm mắt lại. Lâu nay ông bà được trời thương khỏe mạnh, chủ quan chẳng đăng ký bảo hiểm y tế, lúc này mới hiểu gặp cảnh ốm đau tốn kém thế nào. Bà bó tay, bà bất lực, ông trời bảo làm gì bà cũng sẵn sàng làm, chỉ là… để con gái bà phải khổ thì bà lại không sao chịu nổi. Thế mà… bà lại chỉ có thể trông cậy vào nó, bà trách bản thân bà, trách chồng bà, trách trời trách đất… Cứ nghĩ đến con gái bà lại đau quặn lòng. Níu tay con gái bà van vỉ:
– Con cho mẹ lên thành phố theo con được không? Mẹ đi làm giúp việc cho người ta cũng được!
Vân Nhi lắc đầu, nắm lấy tay mẹ cô nói tiếp:
– Mẹ còn phải ở nhà chăm cho bố, còn làm chỗ dựa cho cái Ánh. Mẹ đừng lo, con không sao đâu!
Chẳng biết nói gì bà Lụa im lặng nhìn xa xăm. Thôi thì… bà còn có thể làm gì khác ngoài nghe nó, con gái bà có hiếu bà may mắn, đó cũng là phúc phận trời cho ông bà nhiều quá rồi!
Vân Nhi bước xuống cantin bệnh viện mua ba suất cơm đem lên, chưa ăn xong cô lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Gia Khang gọi cho cô. Đặt đũa xuống hộp xốp cô gạt nút nghe, âm giọng quan tâm của Gia Khang vang lên:
– Nhi à em, bố em đã mổ chưa?
– Cảm ơn anh, bố em mổ xong rồi, ca mổ thành công anh ạ.
– Chúc mừng gia đình em nhé! Bao giờ… em trở về thành phố?
Vân Nhi khẽ gật đầu hờ hững, cô hiểu Khang mong cô trở về thực hiện giao kèo với anh. Cô biết rõ mình không yêu Khang, nhưng cuộc đời này, tình yêu là thứ gì chứ, có thể nào điên rồ chạy theo chữ tình được không? Không… cô không thể! Cô nợ Gia Khang, cô muốn sống trọn nghĩa với anh.
– Bao giờ bố em tỉnh táo trở lại em sẽ về thành phố.
– Ừ, anh đợi em đấy!
Vân Nhi lại thoáng rùng mình khi nghĩ đến việc thân mật với con người này. Gia Khang đem cho cô cảm giác… bẩn thỉu. Cô không sao giải thích nổi, rõ ràng anh đẹp trai, anh hào hoa phong nhã với những gì anh có. Phạm Gia Khang, phó giám đốc chuỗi nhà hàng Phạm Gia nổi tiếng thành phố là anh. Thế nhưng… cảm giác ghê tởm của cô cứ luôn hiện hữu không cách nào giải thích. Thở hắt một hơi, khẽ lắc đầu Vân Nhi ăn cho xong nốt bữa trưa, giục cái Ánh về nhà ngủ tối còn vào trông bố.
– Alo.
– Anh Khang… em Nhi đây ạ.
– Ừ… anh nghe đây, em nói đi.
– Em… muốn nhờ… anh giúp em… bảy mươi triệu. Bố em… đang cần phẫu thuật gấp.
– Được. Em đang ở đâu?
– Em ở nhà trọ…
– Anh sẽ đến đưa em tiền, em cứ ở yên đó.
Nước mắt khẽ lăn, Vân Nhi mắc nợ Gia Khang, cô không có lựa chọn nào khác.
– Anh… em phải về quê bây giờ, nếu được anh chuyển khoản giúp em được không?
– Em về đâu?
– Em về tỉnh M.
Suy nghĩ vài giây, Gia Khang liền nói:
– Anh sẽ về quê cùng em.
Vân Nhi biết mình khó lòng từ chối Gia Khang, thế nhưng cô vẫn cố gắng giữ khoảng cách để nói:
– Không tiện đâu anh Khang… em nhắn gửi anh số tài khoản của em nhé, em sẽ hoàn trả anh đủ cả gốc và lãi… có được không ạ?
Những lời nói nhẹ nhàng xa cách của Vân Nhi dù rất nghiêm túc hợp tình hợp lý nhưng lại làm Gia Khang cảm thấy bực bội. Chẳng hiểu sao… cứ nghĩ đến việc Vân Nhi thích Thành Huy là anh lại tức giận. Cả việc cô luôn giữ khoảng cách với anh như lúc này.
– Anh không cần em trả lại. Anh chỉ cần… em làm bạn gái anh. Em yên tâm… anh sẽ tôn trọng em… em hiểu ý anh đúng không? Anh muốn em thật lòng hướng về anh!
Phải kiềm chế lắm Gia Khang mới nói ra được những lời này. Cảm giác thất bại trước Vân Nhi như gáo nước lạnh dội vào lòng anh. Xưa nay… anh chưa từng thất bại với ai như với cô gái này.
Vân Nhi hiểu Khang nói với cô những lời như vậy chính là điều tốt nhất anh dành cho cô. Cô không còn lựa chọn nào khác, nếu như anh thẳng thắn muốn… mua thân xác của cô, có lẽ cô cũng không thể từ chối. Cô biết bản thân mình rẻ mạt, nhưng hoàn cảnh là như vậy, cuộc đời khắc nghiệt, sinh tử tàn khốc, nếu thân xác của cô có thể đổi lại sinh mệnh cho bố cô, cô vẫn lựa chọn đâm đầu.
– Em… đồng ý.
– Cảm ơn Nhi. Anh sẽ chuyển khoản cho em bây giờ.
Vân Nhi chờ không quá một phút, số tiền trong tài khoản của cô nhảy lên con số chuyển đến từ Phạm Gia Khang. Số tiền anh chuyển cho cô không phải bảy m.ươi tr.iệu cô cần mà là một tr.ăm tr.iệu. Vân Nhi chỉ biết nhắn cho Gia Khang lời cảm ơn rồi bắt xe ôm ra bến xe khách, nhanh chóng vào bệnh viện tỉnh M. Với những trường hợp đặc biệt thì bệnh viện nhận đóng phí ngoài giờ. Bà Lụa lau nước mắt nhìn Vân Nhi chuyển khoản cho bệnh viện. Bố cô đã được bệnh viện huyện chuyển sang bệnh viện tỉnh ngay từ lúc vào cấp cứu chiều qua. Ở tỉnh của cô, trừ trường hợp quá khó không thể xử lý phải chuyển lên tuyến trung ương, còn lại bệnh viện tỉnh có thể thực hiện hầu hết các ca bệnh.
Bà Lụa run run, bàn tay gầy guộc quanh năm ngày tháng với ruộng vườn cầm bút bi ký vào tờ cam kết xin phẫu thuật. Vân Nhi lặng lẽ đứng cạnh, cô đặt tay lên vai mẹ cho bà thêm sức mạnh. Lần đầu tiên bà Lụa phải đối mặt với chuyện thế này, suốt từ hôm qua đến giờ bà chẳng thể chợp mắt được, nghĩ đến chồng lúc nào là bà lại khóc lúc ấy. Con gái bà vay mượn thế nào mà nhanh như thế được?
Bước khỏi phòng thủ tục, nắm lấy tay con gái bà Lụa sụt sịt hỏi:
– Nhi… con vay thế nào mà… dồn được đủ tiền cho bố con thế?
– Mẹ yên tâm, bạn bè con nhiều người tốt lắm… Giờ chỉ mong bố vượt qua được ca phẫu thuật để ở với mẹ con mình lâu hơn!
Vân Nhi mỉm cười trấn an mẹ, nỗi lo lắng của bà Lụa cũng giảm đi ít nhiều. Con gái bà sống ở thành phố đã mấy năm, có lẽ nó cũng quen biết được nhiều người tốt.
Đêm ấy chị em Vân Nhi thay mẹ vào trông bố. Từ lúc vào cấp cứu chưa một lúc nào ông Khiêm tỉnh táo. Sáu giờ sáng hôm sau ông được đẩy vào phòng phẫu thuật. Ba mẹ con Vân Nhi có lo lắng cho ông thế nào lúc này cũng chỉ biết thẫn thờ chờ đợi bên ngoài.
Tựa lưng vào thành ghế trước cửa phòng phẫu thuật, hai mắt nhắm hờ sau bao mệt mỏi, Vân Nhi bất ngờ nghe có tiếng chuông điện thoại. Số điện thoại này… Tim Vân Nhi khẽ nhói lên, cô nuốt nghẹn gạt nghe:
– Alo…
– Nhi, hôm qua gia đình tôi có việc, không biết cô gọi đến. Có chuyện gì vậy?
Âm giọng trầm ấm của Thành Huy vang lên bên tai Vân Nhi, suốt cả ngày hôm qua cô đã mong âm thanh này biết bao, vậy mà… tất cả giờ chẳng còn ý nghĩa gì hết, cô đã mượn được người muốn cho cô rồi.
Trấn tĩnh cảm xúc như sóng biển dâng lên trong lòng, Vân Nhi nhẹ giọng trả lời:
– Cũng không có việc gì đâu anh ạ… tôi chỉ muốn nhờ anh một việc nhưng… giờ xong việc rồi.
– Việc gì vậy?
– Không… không quan trọng đâu. Thôi… tôi có việc bận rồi. Chào anh!
Vân Nhi vội vã ngắt máy, cô không muốn dây dưa với Thành Huy thêm một phút giây nào nữa. Anh là người đã có gia đình, cô cũng đã nhận lời làm bạn gái Gia Khang, chẳng còn một chút nào đáng để liên quan đến nhau nữa cả. Trên hết, cô và anh không cùng một thế giới, cô muốn mình là con nhỏ ngu ngốc đơn phương một đại thiếu gia như anh sao? Nghĩ là vậy nhưng nghe được giọng nói của anh, trái tim cô vẫn cứ đập thình thình mà lý trí chẳng thể kiểm soát được.
Thành Huy nhíu mày nghe âm thanh ngừng cuộc gọi vội vã khô khốc. Anh còn chưa kịp hỏi Vân Nhi về sức khỏe của bố cô nhưng dường như cô không muốn tiếp chuyện với anh. Chiều qua người đến viếng ông nội anh rất đông, anh cứ nghĩ đã để điện thoại trong túi áo vest treo ở thành ghế, vậy mà lúc lấy áo sờ tay vào túi lại chẳng thấy đâu. Lúc ấy anh nghĩ là bị ai móc mất rồi, đến tận ba giờ sáng nay, sau khi từ nhà hỏa táng trở về Mỹ Lan mới đưa lại điện thoại cho anh, còn nói là cô giữ giúp anh sợ đông người lại mất. Dù không vui với hành động này của Mỹ Lan nhưng anh không nghĩ nhiều, chỉ sốt ruột mong trời mau sáng để gọi lại Vân Nhi. Vân Nhi hỏi ở đâu số điện thoại của anh? Có lẽ… qua thằng Khang… Anh tự giải thích như vậy. Trước thái độ lảng tránh của Vân Nhi, anh chỉ biết thở dài một tiếng. Việc cô muốn nhờ anh chắc hẳn vô cùng quan trọng nhưng anh lại lỡ mất rồi… Việc quan trọng đó… là gì? Vò đầu đến rối tung cả tóc Thành Huy cũng không thể đoán ra được. Vân Nhi lúc nào cũng tự trọng với tiền bạc, chắc không phải liên quan đến tiền đâu nhỉ?
Mười một giờ trưa, cánh cửa phòng phẫu thuật bật mở. Ba mẹ con bà Lụa giật mình vội đứng cả dậy, bước nhanh lại vị bác sĩ trưởng kíp mổ. Ánh mắt hiền từ ông ấy gật nhẹ thông báo trước khi người nhà cất lời:
– Ca phẫu thuật thành công cắt khối u ác cho ông nhà, bao giờ sức khỏe ông ấy ổn định thì có thể tiến hành giai đoạn điều trị tiếp theo.
Bà Lụa sụt sịt, hai mắt đỏ hoe nhìn vị bác sĩ cảm kích:
– Cảm ơn các bác sĩ… cảm ơn…
Vị bác sĩ gật đầu bước về hành lang. Không lâu sau đó, cáng đẩy đưa ông Khiêm về phòng hậu phẫu. Ông im lìm trắng bệch trong những máy móc hỗ trợ, cả ba người phụ nữ trong nhà đều không khỏi rơi nước mắt thương xót. Hướng mắt về bố nằm tĩnh tại trong phòng vô trùng, Vân Nhi quay sang mẹ, muốn mẹ bớt lo về tiền điều trị giai đoạn xạ trị cho bố cô nói:
– Con vay mượn bạn bè chuyến vừa rồi đủ để chữa tiếp cho bố chứ không chỉ cho ca phẫu thuật này thôi đâu mẹ ạ… Mẹ đừng lo… bao giờ bố tỉnh táo con sẽ về lại thành phố nhận việc làm thêm…
Bà Lụa nghẹn ngào nhắm mắt lại. Lâu nay ông bà được trời thương khỏe mạnh, chủ quan chẳng đăng ký bảo hiểm y tế, lúc này mới hiểu gặp cảnh ốm đau tốn kém thế nào. Bà bó tay, bà bất lực, ông trời bảo làm gì bà cũng sẵn sàng làm, chỉ là… để con gái bà phải khổ thì bà lại không sao chịu nổi. Thế mà… bà lại chỉ có thể trông cậy vào nó, bà trách bản thân bà, trách chồng bà, trách trời trách đất… Cứ nghĩ đến con gái bà lại đau quặn lòng. Níu tay con gái bà van vỉ:
– Con cho mẹ lên thành phố theo con được không? Mẹ đi làm giúp việc cho người ta cũng được!
Vân Nhi lắc đầu, nắm lấy tay mẹ cô nói tiếp:
– Mẹ còn phải ở nhà chăm cho bố, còn làm chỗ dựa cho cái Ánh. Mẹ đừng lo, con không sao đâu!
Chẳng biết nói gì bà Lụa im lặng nhìn xa xăm. Thôi thì… bà còn có thể làm gì khác ngoài nghe nó, con gái bà có hiếu bà may mắn, đó cũng là phúc phận trời cho ông bà nhiều quá rồi!
Vân Nhi bước xuống cantin bệnh viện mua ba suất cơm đem lên, chưa ăn xong cô lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Gia Khang gọi cho cô. Đặt đũa xuống hộp xốp cô gạt nút nghe, âm giọng quan tâm của Gia Khang vang lên:
– Nhi à em, bố em đã mổ chưa?
– Cảm ơn anh, bố em mổ xong rồi, ca mổ thành công anh ạ.
– Chúc mừng gia đình em nhé! Bao giờ… em trở về thành phố?
Vân Nhi khẽ gật đầu hờ hững, cô hiểu Khang mong cô trở về thực hiện giao kèo với anh. Cô biết rõ mình không yêu Khang, nhưng cuộc đời này, tình yêu là thứ gì chứ, có thể nào điên rồ chạy theo chữ tình được không? Không… cô không thể! Cô nợ Gia Khang, cô muốn sống trọn nghĩa với anh.
– Bao giờ bố em tỉnh táo trở lại em sẽ về thành phố.
– Ừ, anh đợi em đấy!
Vân Nhi lại thoáng rùng mình khi nghĩ đến việc thân mật với con người này. Gia Khang đem cho cô cảm giác… bẩn thỉu. Cô không sao giải thích nổi, rõ ràng anh đẹp trai, anh hào hoa phong nhã với những gì anh có. Phạm Gia Khang, phó giám đốc chuỗi nhà hàng Phạm Gia nổi tiếng thành phố là anh. Thế nhưng… cảm giác ghê tởm của cô cứ luôn hiện hữu không cách nào giải thích. Thở hắt một hơi, khẽ lắc đầu Vân Nhi ăn cho xong nốt bữa trưa, giục cái Ánh về nhà ngủ tối còn vào trông bố.