Chương 4
Thành Huy chợt dâng lên chút thương hại cô gái trẻ sụt sùi trước mặt. Dù không ủng hộ lối sống buông thả của cô ta nhưng hoàn cảnh đã vậy, anh cảm thấy thương cho cô ta hơn là trách cứ, thế nên nhìn Vân Nhi anh khuyên:
– Cô mệt rồi, về nghỉ đi, riêng thằng Tùng, ngay hôm nay nó sẽ phải cút khỏi đây! Gia đình tôi không thể thuê một kẻ như vậy làm việc được!
Gia đình anh ta? Vân Nhi có chút ngỡ ngàng, anh ta là người nhà của ông Trần Khải sao? Cô chưa gặp ông ta bao giờ nên không biết Thành Huy rất giống cha, có điều cô thực sự bất ngờ khi hôm nay đến biệt thự của đại gia Trần Khải lại gặp người đàn ông trẻ này.
Nghe bị đuổi việc, Minh Tùng càng tức giận hơn, anh ta chẳng thiết gì nữa định lao vào Thành Huy, so về sức khỏe anh ta không thua kém Thành Huy, có điều anh ta chưa kịp làm gì thì các vệ sĩ còn lại đã kịp thời lao ra. Thành Huy hừ một tiếng, mặc kệ cho đám vệ sĩ đuổi Minh Tùng ra khỏi biệt thự. Nhìn cô gái đáng thương có chút hả hê trên khuôn mặt xinh đẹp, bất giác Thành Huy cảm thấy nhẹ nhõm khó giải thích. Anh hất nhẹ hàm hỏi cô:
– Cô đến đây bằng gì?
– Tôi đi xe máy, xe tôi còn để ngoài kia.
– Thằng Tùng không dễ tha cho cô đâu, cô thấy phản ứng của nó rồi đấy, giờ cô làm gì cũng nên cẩn thận.
Vân Nhi gật đầu, cơn tức giận đã tiêu tan đến một nửa trước việc Minh Tùng bị đuổi cổ khỏi nơi anh ta làm việc lâu nay, đúng như ý đồ khi cô lao đến đây. Nhớ ra cả chuyện lần trước người đàn ông trẻ này cứu giúp, Vân Nhi nhẹ giọng nhìn Thành Huy, có chút ngài ngại cô ấp úng nói:
– Cảm ơn anh… cả chuyện lần trước ở khách sạn Kim Liên… cũng may nhờ anh giúp!
Thành Huy không trả lời, hai đầu mày chau lại, nghĩ đến đứa con trong bụng Vân Nhi anh cảm thấy khó chịu, không muốn tiếp tục câu chuyện chỉ gật đầu nói:
– Cô về đi! Mấy thanh niên kia sẽ đi sau bảo vệ cho cô, tốt hơn cô nên thuê vệ sĩ trong thời gian tới!
Vân Nhi nhếch miệng không tranh cãi. Lời của anh ta là lời của kẻ có tiền, nhìn qua phong thái cùng sự việc ban nãy cô cũng biết anh ta là chủ nhân của ngôi biệt thự này, không chừng anh ta chính là con trai ông Trần Khải. Thế nên việc thuê vệ sĩ với anh ta đơn giản, còn cô thì… đến tiền mua thuốc cho bố còn chẳng có… nói gì đến thuê mướn ai. Cô chỉ hờ hững gật nhẹ đầu, bước ra chiếc xe máy số cà tàng rời khỏi nơi này. Nhóm vệ sĩ kia nghe lệnh của Thành Huy, bọn họ phóng xe hơi đi sau bảo vệ cô. Dù có muốn bênh anh em đến thế nào nhưng nồi cơm nóng hổi vẫn quan trọng hơn, thế nên bọn họ ghét Vân Nhi thì ghét thật mà bảo vệ an toàn cho cô thì vẫn phải bảo vệ.
Đường phố lung linh ánh đèn, người qua kẻ lại tấp nập nhưng cõi lòng Vân Nhi như ở nơi thâm sâu cùng cốc thê lương lạnh lẽo. Lòng cô trĩu nặng khi nghĩ đến cô bạn thân thiết hơn cả chị em gái. Mai Anh sẽ trở thành mẹ đơn thân sao? Cô trách Minh Tùng mười phần thì cũng phải trách Mai Anh đến chín phần, đứa bé sinh ra đã không có cha… chỉ nghĩ đến thôi cũng cảm thấy tội nghiệp.
Về đến căn hộ, Mai Anh đã ngủ rồi, không muốn đánh thức bạn Vân Nhi khẽ khàng vào nhà tắm tắm rửa. Bước ra thấy Mai Anh ngồi thu lu trên giường, thoáng giật mình Vân Nhi nói:
– Tưởng mày ngủ rồi!
– Nãy mày gặp nó nói gì?
– Còn nói gì nữa… quên nó đi thôi! Khốn nạn hết phần thiên hạ! Ban nãy tao quậy tung lên ở nhà ông Trần Khải làm nó bị mất việc rồi, cũng coi như hả dạ!
Nước mắt lăn dài Mai Anh gạt đi, cô gật nhẹ đầu, nằm xuống giường quay lưng ra ngoài. Vân Nhi chui vào màn, an ủi cô bạn:
– Giờ lo cho sức khỏe, mày không chỉ có một mình như trước nữa đâu!
Mai Anh gật đầu, nước mắt buồn tủi cứ rơi không ngớt, hai bờ vai rung rung. Quả thực cô chưa từng nghĩ mình sẽ rơi vào hoàn cảnh này, cứ nghĩ yêu nhau lâu rồi, có thai thì cưới, ai ngờ… biết người biết mặt chẳng biết lòng.
Hai ngày sau, hơn mười giờ tối Vân Nhi từ nhà chị Thu trở về khu trọ, khi rẽ qua con đường vắng vẻ tối tăm ven hồ, bất chợt có một chiếc xe máy phân khối lớn phóng vụt qua rồi chặn đầu xe cô. Bị giật mình Vân Nhi loạng choạng mất lái ngã ra đường, cả chiếc xe máy đè vào người đau điếng. Sống lưng lạnh toát cô nhìn hai gã đàn ông trước mặt đang nhếch miệng cười dâm đãng.
Minh Tùng nheo nheo đôi mắt, gạt chân chống xe, quay đầu lại hất hàm với Hồng Quân ngồi phía sau rồi nhìn Vân Nhi nói:
– Cô em, đi đâu về muộn thế?
– Chúng mày muốn gì?
– Quân, mày muốn gì ý nhỉ?
– Nhi này, anh chỉ muốn nói là anh yêu em thôi!
Dứt lời hai gã liền lao về Vân Nhi. Gã Tùng nhanh chóng dán băng dính bịt miệng Vân Nhi. Gã Quân kéo Vân Nhi về phía lùm cây um tùm, vòng tay ôm chặt cứng cô, cơ thể lực lưỡng kìm kẹp không cho cô thoát. Cô gái xinh đẹp gã khao khát bao lâu đang ở trong vòng tay, cảm giác này khiến gã họng đắng lưỡi khô, nơi nào đó bành trướng khó chịu. Vân Nhi vùng vẫy bằng toàn bộ sức lực cũng không thể thoát khỏi cơ thể cao mét tám lại còn cơ bắp của gã Quân. Một tay bất ngờ được thả lỏng Vân Nhi giật băng dính trên miệng, vừa gào thét vừa cắn mạnh vào tay gã Quân, cảm nhận mùi máu tanh nồng cũng không làm gã buông lỏng tay:
– Cô em… sao cứ thích gãi ngứa anh thế? Em yên tâm, anh đảm bảo sẽ làm em sung sướng!
Vân Nhi gào thét trong vô vọng. Khu vực này vắng vẻ chẳng có ai cả, cây cối hai bên um tùm chỉ có tiếng dế rỉ rả. Chẳng lẽ… cô chịu thất thân với hai gã đốn mạt này sao? Không… cô không muốn! Nước mắt trào ra, cô bất lực nghe roẹt một tiếng, cúc áo sơ mi của cô bị bung hết cả ra lộ bầu ngực căng tràn làm hai gã khốn nạn mắt sáng như sao nuốt ực một ngụm thèm thuồng.
Chưa kịp kéo quần cô gái xinh đẹp trong tay, đằng sau bất ngờ có bàn tay to khỏe kéo giật gã Quân một lực, đồng thời sau một cước gã Tùng ngã vật ra đất. Nhóm đàn ông to khỏe từ đâu xuất hiện, nhanh chóng kiểm soát hai gã đốn mạt quặt tay bọn chúng ta sau. Vân Nhi như từ cõi chết trở về, cô giữ chặt hai vạt áo sơ mi, toàn thân run lên nhìn nhóm người lạ mặt. Biết mình được cứu rồi, cô mới lắp bắp hỏi bọn họ:
– Các anh… cảm ơn các anh… nhưng… các anh là ai thế?
– Chúng tôi được thuê bảo vệ cô.
– Ai… ai thuê các anh vậy?
– Chuyện này chúng tôi không thể tiết lộ. Tóm lại giờ chúng tôi đưa hai gã này lên phường, toàn bộ sự việc vừa rồi chúng tôi đã ghi lại để làm bằng chứng. Nếu cần lấy lời khai thì phía cảnh sát sẽ gọi cho cô.
Dù bọn họ không chịu nói nhưng Vân Nhi có thể đoán được chính người đàn ông trẻ kia thuê họ bảo vệ cô. Có thể anh ta áy náy vì góp phần đẩy cô vào nguy hiểm nên hành động như vậy, trên hết, anh ta không muốn cô có cảm giác nợ nần anh ta, bởi lẽ anh ta và cô vốn dĩ chẳng có liên quan gì. Thẫn thờ bước trở lại chiếc xe máy, qua cơn hoảng hốt cô mới nhận ra chân mình bị xây xát sau cú ngã xe, có điều may chỉ ở ngoài da. Phóng trở về nhà trọ, vừa thấy bộ dạng của Vân Nhi Mai Anh đã lo lắng hỏi:
– Mày làm sao thế? Ngã xe à?
– Còn hơn cả ngã xe. Thằng Tùng với thằng Quân chặn đầu xe tao, định hấp diêm tao, đúng là không còn từ nào để nói! May mà không làm sao, phúc tổ!
Mai Anh sững sờ rồi nhếch miệng chua chát. Con người khốn nạn đến vậy tại sao cô không nhìn ra sớm hơn, để rồi không chỉ cô khổ mà con cô khổ, bạn cô khổ vì cô.
– Ừ, mày không sao là tốt rồi, sao mày thoát được thế, hai thằng đấy to như voi mà!
– Có nhóm người đi sau bảo vệ tao mà tao không biết. Chẳng biết ai thuê họ. Giờ hai thằng chó kia lên phường rồi, chắc vào tù. Tội rõ rành rành. Đáng đời bọn nó… chỉ thương hai mẹ con mày!
– Thôi… con tao không có loại bố như nó. Tao còn hai tuần nữa là tốt nghiệp, cũng vừa lúc, làm mẹ một mình cũng được.
Thái độ bất cần của Mai Anh làm tim Vân Nhi đau nhói, cô gật đầu quay mặt đi không muốn rơi nước mắt trước bạn. Tắm táp xong xuôi Vân Nhi nằm lên giường, nhỏ to với Mai Anh về tương lai.
– Mày có định về quê không hay ở đây?
– Ở đây thôi… về quê chết nhục!
– Ừ, thế tao càng có điều kiện chăm sóc cho hai mẹ con mày.
– Thôi chẳng khiến, lúc ấy mẹ tao lên.
– Con này… con mày cũng là con tao, tao phải có trách nhiệm với nó.
– Con điên, mày lo cho thân mày đi đã!
Cứ vậy hai cô gái trẻ tỉ tê chuyện to chuyện nhỏ, giấc ngủ từ lúc nào kéo đến nhẹ nhàng. Trong giấc mơ ấy, hình ảnh Thành Huy bất ngờ len lỏi khiến Vân Nhi tỉnh giấc giữa đêm khuya. Cô làm sao thế này? Anh ta cao cao tại thượng, chắc chắn anh ta không cùng thế giới với cô, tại sao cô lại nghĩ về anh ta chứ? Anh ta quả đúng là ân nhân của cô, hết lần này đến lần khác, thế nhưng chính anh ta cũng không muốn cô nghĩ ngợi, coi như không liên hệ, cũng có nghĩa anh ta muốn xác lập giới hạn với cô, vậy mà… Lắc lắc đầu Vân Nhi gạt bỏ khuôn mặt đẹp trai như nắng tràn đầy vẻ tin cậy của anh ta trong trí óc, đừng mơ tưởng hão huyền đi con dở hơi! Mau ngủ thôi, trời sáng đến nơi rồi!
Khi Vân Nhi đã chìm sâu vào giấc ngủ, Thành Huy vẫn còn trằn trọc không sao vào giấc được. Anh đã phán đoán đúng, thằng Tùng mất dạy không buông tha cho cô ta, anh chỉ không ngờ nó rủ thêm đồng bọn là thằng Quân định làm nhục người mà nó từng bồ bịch đến có thai. Thật không còn từ nào để nói! Nhất định anh phải cho hai thằng này tù mọt gông! Thế nhưng… đáy mắt trong veo hoe đỏ của cô gái kia cứ ám ảnh anh, không cho anh ngủ ngon từ lúc cô ta rời khỏi. Mẹ kiếp! Thành Huy chửi thề một tiếng. Đàn bà bám theo anh nhiều vô kể, có điều anh không có thứ tính cách của anh bạn thân Gia Khang. Anh luôn giữ khoảng cách cần thiết, cũng chưa từng có đứa con gái nào gây ám ảnh cho anh… Vậy mà… cô ta lại là điều ngoại lệ. Điên hơn nữa… cô ta đang mang thai, kết quả của một cuộc tình buông thả với một thằng khốn nhất quả đất này! Anh đúng là bị điên thật rồi! Vò đầu Thành Huy xì một tiếng, vùng khỏi giường bước xuống quầy rượu ở phòng ăn, rót một ly ngửa cổ uống, mặc dòng chất lỏng đắng ngắt trôi qua cổ họng như để trấn an cảm giác khó chịu trĩu nặng trong lòng!
– Cô mệt rồi, về nghỉ đi, riêng thằng Tùng, ngay hôm nay nó sẽ phải cút khỏi đây! Gia đình tôi không thể thuê một kẻ như vậy làm việc được!
Gia đình anh ta? Vân Nhi có chút ngỡ ngàng, anh ta là người nhà của ông Trần Khải sao? Cô chưa gặp ông ta bao giờ nên không biết Thành Huy rất giống cha, có điều cô thực sự bất ngờ khi hôm nay đến biệt thự của đại gia Trần Khải lại gặp người đàn ông trẻ này.
Nghe bị đuổi việc, Minh Tùng càng tức giận hơn, anh ta chẳng thiết gì nữa định lao vào Thành Huy, so về sức khỏe anh ta không thua kém Thành Huy, có điều anh ta chưa kịp làm gì thì các vệ sĩ còn lại đã kịp thời lao ra. Thành Huy hừ một tiếng, mặc kệ cho đám vệ sĩ đuổi Minh Tùng ra khỏi biệt thự. Nhìn cô gái đáng thương có chút hả hê trên khuôn mặt xinh đẹp, bất giác Thành Huy cảm thấy nhẹ nhõm khó giải thích. Anh hất nhẹ hàm hỏi cô:
– Cô đến đây bằng gì?
– Tôi đi xe máy, xe tôi còn để ngoài kia.
– Thằng Tùng không dễ tha cho cô đâu, cô thấy phản ứng của nó rồi đấy, giờ cô làm gì cũng nên cẩn thận.
Vân Nhi gật đầu, cơn tức giận đã tiêu tan đến một nửa trước việc Minh Tùng bị đuổi cổ khỏi nơi anh ta làm việc lâu nay, đúng như ý đồ khi cô lao đến đây. Nhớ ra cả chuyện lần trước người đàn ông trẻ này cứu giúp, Vân Nhi nhẹ giọng nhìn Thành Huy, có chút ngài ngại cô ấp úng nói:
– Cảm ơn anh… cả chuyện lần trước ở khách sạn Kim Liên… cũng may nhờ anh giúp!
Thành Huy không trả lời, hai đầu mày chau lại, nghĩ đến đứa con trong bụng Vân Nhi anh cảm thấy khó chịu, không muốn tiếp tục câu chuyện chỉ gật đầu nói:
– Cô về đi! Mấy thanh niên kia sẽ đi sau bảo vệ cho cô, tốt hơn cô nên thuê vệ sĩ trong thời gian tới!
Vân Nhi nhếch miệng không tranh cãi. Lời của anh ta là lời của kẻ có tiền, nhìn qua phong thái cùng sự việc ban nãy cô cũng biết anh ta là chủ nhân của ngôi biệt thự này, không chừng anh ta chính là con trai ông Trần Khải. Thế nên việc thuê vệ sĩ với anh ta đơn giản, còn cô thì… đến tiền mua thuốc cho bố còn chẳng có… nói gì đến thuê mướn ai. Cô chỉ hờ hững gật nhẹ đầu, bước ra chiếc xe máy số cà tàng rời khỏi nơi này. Nhóm vệ sĩ kia nghe lệnh của Thành Huy, bọn họ phóng xe hơi đi sau bảo vệ cô. Dù có muốn bênh anh em đến thế nào nhưng nồi cơm nóng hổi vẫn quan trọng hơn, thế nên bọn họ ghét Vân Nhi thì ghét thật mà bảo vệ an toàn cho cô thì vẫn phải bảo vệ.
Đường phố lung linh ánh đèn, người qua kẻ lại tấp nập nhưng cõi lòng Vân Nhi như ở nơi thâm sâu cùng cốc thê lương lạnh lẽo. Lòng cô trĩu nặng khi nghĩ đến cô bạn thân thiết hơn cả chị em gái. Mai Anh sẽ trở thành mẹ đơn thân sao? Cô trách Minh Tùng mười phần thì cũng phải trách Mai Anh đến chín phần, đứa bé sinh ra đã không có cha… chỉ nghĩ đến thôi cũng cảm thấy tội nghiệp.
Về đến căn hộ, Mai Anh đã ngủ rồi, không muốn đánh thức bạn Vân Nhi khẽ khàng vào nhà tắm tắm rửa. Bước ra thấy Mai Anh ngồi thu lu trên giường, thoáng giật mình Vân Nhi nói:
– Tưởng mày ngủ rồi!
– Nãy mày gặp nó nói gì?
– Còn nói gì nữa… quên nó đi thôi! Khốn nạn hết phần thiên hạ! Ban nãy tao quậy tung lên ở nhà ông Trần Khải làm nó bị mất việc rồi, cũng coi như hả dạ!
Nước mắt lăn dài Mai Anh gạt đi, cô gật nhẹ đầu, nằm xuống giường quay lưng ra ngoài. Vân Nhi chui vào màn, an ủi cô bạn:
– Giờ lo cho sức khỏe, mày không chỉ có một mình như trước nữa đâu!
Mai Anh gật đầu, nước mắt buồn tủi cứ rơi không ngớt, hai bờ vai rung rung. Quả thực cô chưa từng nghĩ mình sẽ rơi vào hoàn cảnh này, cứ nghĩ yêu nhau lâu rồi, có thai thì cưới, ai ngờ… biết người biết mặt chẳng biết lòng.
Hai ngày sau, hơn mười giờ tối Vân Nhi từ nhà chị Thu trở về khu trọ, khi rẽ qua con đường vắng vẻ tối tăm ven hồ, bất chợt có một chiếc xe máy phân khối lớn phóng vụt qua rồi chặn đầu xe cô. Bị giật mình Vân Nhi loạng choạng mất lái ngã ra đường, cả chiếc xe máy đè vào người đau điếng. Sống lưng lạnh toát cô nhìn hai gã đàn ông trước mặt đang nhếch miệng cười dâm đãng.
Minh Tùng nheo nheo đôi mắt, gạt chân chống xe, quay đầu lại hất hàm với Hồng Quân ngồi phía sau rồi nhìn Vân Nhi nói:
– Cô em, đi đâu về muộn thế?
– Chúng mày muốn gì?
– Quân, mày muốn gì ý nhỉ?
– Nhi này, anh chỉ muốn nói là anh yêu em thôi!
Dứt lời hai gã liền lao về Vân Nhi. Gã Tùng nhanh chóng dán băng dính bịt miệng Vân Nhi. Gã Quân kéo Vân Nhi về phía lùm cây um tùm, vòng tay ôm chặt cứng cô, cơ thể lực lưỡng kìm kẹp không cho cô thoát. Cô gái xinh đẹp gã khao khát bao lâu đang ở trong vòng tay, cảm giác này khiến gã họng đắng lưỡi khô, nơi nào đó bành trướng khó chịu. Vân Nhi vùng vẫy bằng toàn bộ sức lực cũng không thể thoát khỏi cơ thể cao mét tám lại còn cơ bắp của gã Quân. Một tay bất ngờ được thả lỏng Vân Nhi giật băng dính trên miệng, vừa gào thét vừa cắn mạnh vào tay gã Quân, cảm nhận mùi máu tanh nồng cũng không làm gã buông lỏng tay:
– Cô em… sao cứ thích gãi ngứa anh thế? Em yên tâm, anh đảm bảo sẽ làm em sung sướng!
Vân Nhi gào thét trong vô vọng. Khu vực này vắng vẻ chẳng có ai cả, cây cối hai bên um tùm chỉ có tiếng dế rỉ rả. Chẳng lẽ… cô chịu thất thân với hai gã đốn mạt này sao? Không… cô không muốn! Nước mắt trào ra, cô bất lực nghe roẹt một tiếng, cúc áo sơ mi của cô bị bung hết cả ra lộ bầu ngực căng tràn làm hai gã khốn nạn mắt sáng như sao nuốt ực một ngụm thèm thuồng.
Chưa kịp kéo quần cô gái xinh đẹp trong tay, đằng sau bất ngờ có bàn tay to khỏe kéo giật gã Quân một lực, đồng thời sau một cước gã Tùng ngã vật ra đất. Nhóm đàn ông to khỏe từ đâu xuất hiện, nhanh chóng kiểm soát hai gã đốn mạt quặt tay bọn chúng ta sau. Vân Nhi như từ cõi chết trở về, cô giữ chặt hai vạt áo sơ mi, toàn thân run lên nhìn nhóm người lạ mặt. Biết mình được cứu rồi, cô mới lắp bắp hỏi bọn họ:
– Các anh… cảm ơn các anh… nhưng… các anh là ai thế?
– Chúng tôi được thuê bảo vệ cô.
– Ai… ai thuê các anh vậy?
– Chuyện này chúng tôi không thể tiết lộ. Tóm lại giờ chúng tôi đưa hai gã này lên phường, toàn bộ sự việc vừa rồi chúng tôi đã ghi lại để làm bằng chứng. Nếu cần lấy lời khai thì phía cảnh sát sẽ gọi cho cô.
Dù bọn họ không chịu nói nhưng Vân Nhi có thể đoán được chính người đàn ông trẻ kia thuê họ bảo vệ cô. Có thể anh ta áy náy vì góp phần đẩy cô vào nguy hiểm nên hành động như vậy, trên hết, anh ta không muốn cô có cảm giác nợ nần anh ta, bởi lẽ anh ta và cô vốn dĩ chẳng có liên quan gì. Thẫn thờ bước trở lại chiếc xe máy, qua cơn hoảng hốt cô mới nhận ra chân mình bị xây xát sau cú ngã xe, có điều may chỉ ở ngoài da. Phóng trở về nhà trọ, vừa thấy bộ dạng của Vân Nhi Mai Anh đã lo lắng hỏi:
– Mày làm sao thế? Ngã xe à?
– Còn hơn cả ngã xe. Thằng Tùng với thằng Quân chặn đầu xe tao, định hấp diêm tao, đúng là không còn từ nào để nói! May mà không làm sao, phúc tổ!
Mai Anh sững sờ rồi nhếch miệng chua chát. Con người khốn nạn đến vậy tại sao cô không nhìn ra sớm hơn, để rồi không chỉ cô khổ mà con cô khổ, bạn cô khổ vì cô.
– Ừ, mày không sao là tốt rồi, sao mày thoát được thế, hai thằng đấy to như voi mà!
– Có nhóm người đi sau bảo vệ tao mà tao không biết. Chẳng biết ai thuê họ. Giờ hai thằng chó kia lên phường rồi, chắc vào tù. Tội rõ rành rành. Đáng đời bọn nó… chỉ thương hai mẹ con mày!
– Thôi… con tao không có loại bố như nó. Tao còn hai tuần nữa là tốt nghiệp, cũng vừa lúc, làm mẹ một mình cũng được.
Thái độ bất cần của Mai Anh làm tim Vân Nhi đau nhói, cô gật đầu quay mặt đi không muốn rơi nước mắt trước bạn. Tắm táp xong xuôi Vân Nhi nằm lên giường, nhỏ to với Mai Anh về tương lai.
– Mày có định về quê không hay ở đây?
– Ở đây thôi… về quê chết nhục!
– Ừ, thế tao càng có điều kiện chăm sóc cho hai mẹ con mày.
– Thôi chẳng khiến, lúc ấy mẹ tao lên.
– Con này… con mày cũng là con tao, tao phải có trách nhiệm với nó.
– Con điên, mày lo cho thân mày đi đã!
Cứ vậy hai cô gái trẻ tỉ tê chuyện to chuyện nhỏ, giấc ngủ từ lúc nào kéo đến nhẹ nhàng. Trong giấc mơ ấy, hình ảnh Thành Huy bất ngờ len lỏi khiến Vân Nhi tỉnh giấc giữa đêm khuya. Cô làm sao thế này? Anh ta cao cao tại thượng, chắc chắn anh ta không cùng thế giới với cô, tại sao cô lại nghĩ về anh ta chứ? Anh ta quả đúng là ân nhân của cô, hết lần này đến lần khác, thế nhưng chính anh ta cũng không muốn cô nghĩ ngợi, coi như không liên hệ, cũng có nghĩa anh ta muốn xác lập giới hạn với cô, vậy mà… Lắc lắc đầu Vân Nhi gạt bỏ khuôn mặt đẹp trai như nắng tràn đầy vẻ tin cậy của anh ta trong trí óc, đừng mơ tưởng hão huyền đi con dở hơi! Mau ngủ thôi, trời sáng đến nơi rồi!
Khi Vân Nhi đã chìm sâu vào giấc ngủ, Thành Huy vẫn còn trằn trọc không sao vào giấc được. Anh đã phán đoán đúng, thằng Tùng mất dạy không buông tha cho cô ta, anh chỉ không ngờ nó rủ thêm đồng bọn là thằng Quân định làm nhục người mà nó từng bồ bịch đến có thai. Thật không còn từ nào để nói! Nhất định anh phải cho hai thằng này tù mọt gông! Thế nhưng… đáy mắt trong veo hoe đỏ của cô gái kia cứ ám ảnh anh, không cho anh ngủ ngon từ lúc cô ta rời khỏi. Mẹ kiếp! Thành Huy chửi thề một tiếng. Đàn bà bám theo anh nhiều vô kể, có điều anh không có thứ tính cách của anh bạn thân Gia Khang. Anh luôn giữ khoảng cách cần thiết, cũng chưa từng có đứa con gái nào gây ám ảnh cho anh… Vậy mà… cô ta lại là điều ngoại lệ. Điên hơn nữa… cô ta đang mang thai, kết quả của một cuộc tình buông thả với một thằng khốn nhất quả đất này! Anh đúng là bị điên thật rồi! Vò đầu Thành Huy xì một tiếng, vùng khỏi giường bước xuống quầy rượu ở phòng ăn, rót một ly ngửa cổ uống, mặc dòng chất lỏng đắng ngắt trôi qua cổ họng như để trấn an cảm giác khó chịu trĩu nặng trong lòng!