Chương 55
Ta ôm chặt nàng, vòng tay ta siết chặt cánh tay cùng bả vai nàng, cơ thể hai chúng ta đứng thẳng dán chặt vào nhau, tim ta đập rất nhanh, trong suy nghĩ của ta hiện tại mong muốn nàng vòng tay ôm đáp lại ta.
Chỉ cần nàng không từ chối ta, ta vẫn lấy cớ ôm nàng thật lâu mà không muốn thả tay ra.
"Kiệt... Kiệt..." Ta luồn tay chạm vào phía sau gáy của nàng, trong lòng ta khó kiềm chế được cảm xúc khi ngửi mùi hương tóc của nàng, Bộ ngực của nàng đang kề sát người ta, hơi thở của nàng cũng trở nên gấp gáp "Làm sau bây giờ, trong lòng ta rất muốn hôn nàng, muốn chạm vào nàng..".
"Ta cho rằng ngươi chán ta..." Nàng âm thanh nho nhỏ hỏi ta.
Ta buông nàng ra, nghi hoặc mà nhìn nàng.
Nàng mi mắt lấp lánh như sắp khóc."Lần đó ngươi không hiểu như nào lại tức giận, ta cho rằng ngươi chỉ muốn tìm cớ... Chỉ sợ là ngươi chán ta..."
"Ta..." Ta ấp úng không biết giải thích như nào.
Nàng đưa tay ra che lại của ta miệng."Ngăn cản lời nói của ta."
Ta gật đầu. Nàng thả tay che miệng ta ra."Kỳ thực, mùa thu năm đó khi ngươi vừa đi Anh quốc, Anh người lúc đấy...làm ta tâm rất loạn. Rất nhiều chuyện ở trong đầu làm ta khó xử, càng không nghĩ ra. Ngày nào đó ta nghĩ có thể cùng ngươi nói chuyện, có thể gặp ngươi nói rõ mọi chuyện, kết quả ngươi..."
"Nhìn thấy những chuyện kia... Ta dĩ nhiên đau lòng. Nhưng ta cũng không biết đến tột cùng là chuyện gì, mấy ngày sau, ta nghĩ có thể chỉ là ta quá ích kỷ, cho nên mặc dù ta không yêu ngươi, ta cũng không muốn ngươi có nữ nhân khác. Sau đó không bao lâu, anh ngươi liền nói với ta bệnh của hắn chuyển biến tốt. Nhưng ta không chút nào vui vẻ."
"Kia lúc sau chúng ta từng làm mấy lần... Chính là... Thân thể của ta chống cự. anh ngươi đụng vào ta ta liền khó chịu. Ta tự nói với mình cảm giác không quan trọng lắm, có thể chỉ là ta không quen, Thượng Kiệt ngươi yêu anh ta, anh ta là chồng của ngươi... Lúc đấy ta miễn cưỡng cùng anh ngươi làm.!"
Nàng mở mắt ra nhìn xem phản ứng của ta."Ta không có... biểu hiện cảm giác gì..."
"Ta cảm giác thân thể mình choáng váng"
Nàng dời đi tầm mắt, vẻ mặt như đang nhận lỗi với ta "Cảm giác lúc đó rất xa lạ. Thân thể của ta cũng không muốn tiếp thu anh ngươi. Mỗi lần ta điều miễn cưỡng làm, ta cũng sẽ không cao trào, cảm giác đó ngày càng rõ ràng, rõ ràng đến mức... Ta không chịu được liền mở miệng từ chối anh ngươi."
"Rất khó chịu. Rõ ràng chúng ta khi làm chuyện đó, chính là ban ngày thân thể vẫn là đặc biệt trống vắng... Chính mình, làm... Chính là nhắm mắt lại liền có thể nhìn thấy ngươi... Ta không biết mình rốt cuộc như thế nào."
"Sau đó lúc sau tết, ngươi đã trở lại." Nàng sâu kín nhìn lại ta, "Ngày đó từ trên lầu đi xuống ta nhìn thấy ngươi, trái tim của ta liền đau. Còn có kia nhẫn ngươi tặng ta, ngươi mang đến hỏi ta, lúc sau ngươi đi làm ta buổi tối đó ta lo được lo mất... Đã nghĩ sẽ nhìn ngươi, muốn dựa vào gần ngươi... Ngươi ôm ta một chút lòng ta liền lập tức rối rắm..."
"Giao thừa ngày ấy, thực xin lỗi ngươi... Bởi vì ta không làm rõ ràng được mình rốt cuộc chuyện gì xảy ra, cho nên muốn xác nhận..." Nói tới chỗ này, nàng bỗng nhiên cứng họng.
Ta không nhìn thấy mặt của nàng, không biết mặt nàng như nào. Sau đó nàng bỗng nhiên giơ tay vuốt lên mặt, xoay người hướng cửa lớn đi."Thực xin lỗi. Ta đi trước."
"Chờ đã!" Ta đuổi theo kéo nàng, nâng mặt nàng lên nhìn thẳng vào ta.
Nước mắt nàng từ trên khóe mắt rơi xuống chạm vào tay ta, nàng tránh tay ta đang nắm, nàng hai tay ôm mặt mình "Thực xin lỗi, thực xin lỗi..."
Chỉ trong một thoáng trái tim của ta cũng mềm đi."Nói cái gì thực xin lỗi?! Kiệt, ngươi làm sao vậy?"
Nàng không để ý tới ta, chỉ một mạch lắc đầu, "Thực xin lỗi... Thực xin lỗi...".
Ta ôm chặt lấy nàng.
"Đừng như vậy... Ngươi đừng như vậy... Ngươi không có cái gì có lỗi với ta, là ta thực xin lỗi! Ta có lỗi với ngươi. Do ta ép buộc ngươi, mỗi lần cảm giác bi thương ta liền tự vệ mà thương tổn ngươi, có lỗi vì ta yêu ngươi ta sống hai mươi bốn năm lần thứ nhất như vậy yêu, tuy rằng ngươi thích gì am hiểu cái gì đang suy nghĩ cái gì ta cũng không biết nhưng ta chính là yêu ngươi, yêu đến ta chỉ muốn ngươi cẩn thận chính là ta không khống chế được chính mình, vẫn muốn hôn ngươi muốn chạm ngươi, muốn làm cho ngươi cao trào..."
Nàng rốt cục cũng buông tay ra. Ngẩng mặt lên nhìn ta. Nàng khóc sướt mướt ánh mắt nhòe đi, ta nhìn nàng làm cho tâm ta kích động ."Đến đây cạnh ta đi." Nàng nói."Ta đến bên cạnh nàng. Thành, hôn ta, ôm ta, muốn ta..."
Chỉ cần nàng không từ chối ta, ta vẫn lấy cớ ôm nàng thật lâu mà không muốn thả tay ra.
"Kiệt... Kiệt..." Ta luồn tay chạm vào phía sau gáy của nàng, trong lòng ta khó kiềm chế được cảm xúc khi ngửi mùi hương tóc của nàng, Bộ ngực của nàng đang kề sát người ta, hơi thở của nàng cũng trở nên gấp gáp "Làm sau bây giờ, trong lòng ta rất muốn hôn nàng, muốn chạm vào nàng..".
"Ta cho rằng ngươi chán ta..." Nàng âm thanh nho nhỏ hỏi ta.
Ta buông nàng ra, nghi hoặc mà nhìn nàng.
Nàng mi mắt lấp lánh như sắp khóc."Lần đó ngươi không hiểu như nào lại tức giận, ta cho rằng ngươi chỉ muốn tìm cớ... Chỉ sợ là ngươi chán ta..."
"Ta..." Ta ấp úng không biết giải thích như nào.
Nàng đưa tay ra che lại của ta miệng."Ngăn cản lời nói của ta."
Ta gật đầu. Nàng thả tay che miệng ta ra."Kỳ thực, mùa thu năm đó khi ngươi vừa đi Anh quốc, Anh người lúc đấy...làm ta tâm rất loạn. Rất nhiều chuyện ở trong đầu làm ta khó xử, càng không nghĩ ra. Ngày nào đó ta nghĩ có thể cùng ngươi nói chuyện, có thể gặp ngươi nói rõ mọi chuyện, kết quả ngươi..."
"Nhìn thấy những chuyện kia... Ta dĩ nhiên đau lòng. Nhưng ta cũng không biết đến tột cùng là chuyện gì, mấy ngày sau, ta nghĩ có thể chỉ là ta quá ích kỷ, cho nên mặc dù ta không yêu ngươi, ta cũng không muốn ngươi có nữ nhân khác. Sau đó không bao lâu, anh ngươi liền nói với ta bệnh của hắn chuyển biến tốt. Nhưng ta không chút nào vui vẻ."
"Kia lúc sau chúng ta từng làm mấy lần... Chính là... Thân thể của ta chống cự. anh ngươi đụng vào ta ta liền khó chịu. Ta tự nói với mình cảm giác không quan trọng lắm, có thể chỉ là ta không quen, Thượng Kiệt ngươi yêu anh ta, anh ta là chồng của ngươi... Lúc đấy ta miễn cưỡng cùng anh ngươi làm.!"
Nàng mở mắt ra nhìn xem phản ứng của ta."Ta không có... biểu hiện cảm giác gì..."
"Ta cảm giác thân thể mình choáng váng"
Nàng dời đi tầm mắt, vẻ mặt như đang nhận lỗi với ta "Cảm giác lúc đó rất xa lạ. Thân thể của ta cũng không muốn tiếp thu anh ngươi. Mỗi lần ta điều miễn cưỡng làm, ta cũng sẽ không cao trào, cảm giác đó ngày càng rõ ràng, rõ ràng đến mức... Ta không chịu được liền mở miệng từ chối anh ngươi."
"Rất khó chịu. Rõ ràng chúng ta khi làm chuyện đó, chính là ban ngày thân thể vẫn là đặc biệt trống vắng... Chính mình, làm... Chính là nhắm mắt lại liền có thể nhìn thấy ngươi... Ta không biết mình rốt cuộc như thế nào."
"Sau đó lúc sau tết, ngươi đã trở lại." Nàng sâu kín nhìn lại ta, "Ngày đó từ trên lầu đi xuống ta nhìn thấy ngươi, trái tim của ta liền đau. Còn có kia nhẫn ngươi tặng ta, ngươi mang đến hỏi ta, lúc sau ngươi đi làm ta buổi tối đó ta lo được lo mất... Đã nghĩ sẽ nhìn ngươi, muốn dựa vào gần ngươi... Ngươi ôm ta một chút lòng ta liền lập tức rối rắm..."
"Giao thừa ngày ấy, thực xin lỗi ngươi... Bởi vì ta không làm rõ ràng được mình rốt cuộc chuyện gì xảy ra, cho nên muốn xác nhận..." Nói tới chỗ này, nàng bỗng nhiên cứng họng.
Ta không nhìn thấy mặt của nàng, không biết mặt nàng như nào. Sau đó nàng bỗng nhiên giơ tay vuốt lên mặt, xoay người hướng cửa lớn đi."Thực xin lỗi. Ta đi trước."
"Chờ đã!" Ta đuổi theo kéo nàng, nâng mặt nàng lên nhìn thẳng vào ta.
Nước mắt nàng từ trên khóe mắt rơi xuống chạm vào tay ta, nàng tránh tay ta đang nắm, nàng hai tay ôm mặt mình "Thực xin lỗi, thực xin lỗi..."
Chỉ trong một thoáng trái tim của ta cũng mềm đi."Nói cái gì thực xin lỗi?! Kiệt, ngươi làm sao vậy?"
Nàng không để ý tới ta, chỉ một mạch lắc đầu, "Thực xin lỗi... Thực xin lỗi...".
Ta ôm chặt lấy nàng.
"Đừng như vậy... Ngươi đừng như vậy... Ngươi không có cái gì có lỗi với ta, là ta thực xin lỗi! Ta có lỗi với ngươi. Do ta ép buộc ngươi, mỗi lần cảm giác bi thương ta liền tự vệ mà thương tổn ngươi, có lỗi vì ta yêu ngươi ta sống hai mươi bốn năm lần thứ nhất như vậy yêu, tuy rằng ngươi thích gì am hiểu cái gì đang suy nghĩ cái gì ta cũng không biết nhưng ta chính là yêu ngươi, yêu đến ta chỉ muốn ngươi cẩn thận chính là ta không khống chế được chính mình, vẫn muốn hôn ngươi muốn chạm ngươi, muốn làm cho ngươi cao trào..."
Nàng rốt cục cũng buông tay ra. Ngẩng mặt lên nhìn ta. Nàng khóc sướt mướt ánh mắt nhòe đi, ta nhìn nàng làm cho tâm ta kích động ."Đến đây cạnh ta đi." Nàng nói."Ta đến bên cạnh nàng. Thành, hôn ta, ôm ta, muốn ta..."