Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Trùng Sinh Chi Dược Thiện Nhân Sinh

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Trùng Sinh Chi Dược Thiện Nhân Sinh
  3. Chương : 5

Chương : 5

Edit: Tiểu Bảo + Beta: Chipi

Cuộc sống đời sinh viên, từ trước đến nay vẫn đơn giản. Tổng thể cũng chỉ có hai mảng lớn học tập và vui chơi.

Vui chơi đối với Hàn Vũ hiện tại, là nghĩ cũng không muốn nghĩ. Trước không nói tuổi tác trong lòng cậu thật tang thương, không thấy hứng thú với cách chơi của thanh niên hiện tại; chính là vấn đề học tập hiện tại đã đủ vây khốn Hàn Vũ.

Một lần nữa sống lại, người không phải thiên tài vẫn như cũ không phải thiên tài. Đời trước Hàn Vũ không có trí tuệ uyên thâm gì, làm công tác thiết kế chú trọng sáng tạo nhất, cũng chỉ làm tàm tạm bình thường, không có danh tiếng lớn gì, nhưng bởi vì cậu thận trọng, ngược lại đạt được một chút danh dự nho nhỏ.

Mà bây giờ học trung y, các loại tri thức cổ xưa và đủ loại điều lệ cấu trúc liên quan trong đó, ngoại trừ phải tốn gấp đôi thời gian người khác để học thuộc, cũng không còn biện pháp khác.

Bất quá, không biết có phải cậu hiểu sai gì rồi không, một môn liên quan tới kiến thức y học cao thâm truyền thừa hai nghìn năm như vậy — cậu đã cẩn thận để ý, chung quanh cậu các sinh viên rõ ràng càng có đủ tính chất thanh niên, dường như đều dùng phương pháp học tập giống như cậu — học vẹt.

Đương nhiên, kể ở đây vẫn là những bạn học nguyện ý học bài, phần lớn thi vào chuyên ngành này, nghe đâu đều là bị điều qua, cơ bản không tự nguyện học trung y, đừng nói gì tới học vẹt, ngay cả lên lớp không chép bài cũng có khối người.

Hiện tại mọi người học đều là nội dung cơ bản, không có kiến thức chuyên ngành quá uyên thâm, thế nhưng khiến Hàn Vũ cảm thấy kinh ngạc là, giáo viên lên lớp, khi giảng tới các nguyên lý cơ bản trong trung y, thường thường càng thích đề cập một ít tri thức tây y, thậm chí, có đôi khi còn thông qua tri thức tây y mà giải thích trung y.

Nhưng nhìn bộ dạng các bạn học chung quanh đã học hết một học kì hình như đều thích ứng rất tốt, Hàn Vũ có cảm thấy kì lạ cũng chỉ để trong lòng, không nói ra miệng.

Dù sao, cậu không phải rất hiểu chuyên ngành này, có lẽ vốn là như vậy đi!

Cứ như vậy, mặc dù sống lại một lần nữa, nhưng cuộc sống không có tiêu diêu tự tại như đoạn thời gian cuối cùng của cuộc đời trước kia của cậu. Hàn Vũ thường xuyên khổ trong lòng nghẹn khuất.

Trong hành trình mỗi ngày bôn ba tại ở thư viện, phòng huấn luyện, căn tin cùng phòng ngủ của Hàn Vũ, ngày Quốc Tế lao động lặng lẽ tới rồi.

Đối với một người đã quen tự do, dưới thể chế nghiêm khắc, mùi vị lại phải gian khổ học tập một lần nữa không hề dễ chịu, dưới tình huống đó, một ngày nghỉ nho nhỏ, hoàn toàn giải phóng thể xác và tinh thần cậu.

Khi cận lễ 1/5, đúng lúc trải qua lãnh đạo bên trên tới thị sát. Cùng ngày, phát thanh vườn trường mở tròn một ngày, các loại tước hiệu của lãnh đạo, từng cái thông qua loa phát thanh hướng tới các sinh viên trong phòng học, truyền đạt các loại truyền thống và tinh thần tốt đẹp của TQ.

Buổi chiều lại là hội diễn tổng kết toàn trường, hội trường tuy đã sửa rất lớn, nhưng muốn chân chính dung nạp thầy trò cả trường lại có chút quá khả năng, bởi vậy, hội diễn văn nghệ như vậy thật ra có thể không đi.

Vừa nghe quy tắc ngầm này, Hàn Vũ vốn đã không chuẩn bị đi, nhưng là ý chỉ lão đại truyền đạt lại chặt đứt ý định của cậu.

Hội diễn văn nghệ thế này, mấy lớp cao cơ bản đều không đi, nếu mấy lớp thấp không cưỡng chế trình diện, đến lúc đó hội trường không ngồi đầy, cấp trên sẽ không hài lòng. Cho nên, sinh viên mới năm nhất như Hàn Vũ, nhất định phải trình diện.

Cách nói giảm nói tránh chính là, để mấy sinh viên cùng khóa làm quen làm quen, trao đổi một chút tình cảm, thuận tiện xem văn nghệ, điều tiết một chút tâm tình mệt mỏi. Kì thực, chính là vì đi cho đủ số người.

Bất quá so với Hàn Vũ không tình nguyện, sinh viên năm nhất đều rất hứng thú với buổi văn nghệ mang tính dạ hội được các đàn anh đàn chị say sưa tán thưởng này. Không nói những thứ khác, ít nhất đi thăm dò mỹ nữ soái ca cũng được.

Bữa trưa An Húc Dương vừa ăn xong liền kéo Kỳ Lân đi hội trường chiếm ghế, còn Hàn Vũ chờ cho tới khi văn nghệ sắp mở màn mới chạy tới.

Một màn ca múa mở màn, đúng là khỏi phải nói, so với cái gì dạ hội đời trước cậu xem trong trường học, tiêu chuẩn cao hơn nhiều! Không nói những thứ khác, chỉ những diễn viên nam nữ múa vũ đạo kia, bộ dạng phải nói là mọng nước.

Sau khi được khơi dậy hứng thú, Hàn Vũ liền nghiêm nghiêm túc túc xem văn nghệ.

Khi sắp tới lượt MC giới thiệu tiết mục kế tiếp là một tiết mục diễn tấu nhạc cụ, Hàn Vũ rõ ràng cảm giác được An Húc Dương bên cạnh mình nóng vội dị thường.

Cậu dùng khuỷu tay húc húc Nguyên Lãng ngồi bên kia, thấp giọng hỏi: “Lão đại làm sao vậy?”

Nguyên Lãng nhìn thoáng ra An Húc Dương, phối hợp giảm thấp âm lượng trả lời: “Trong tiết mục sau có một đại mỹ nhân đó, lão đại để ý cô ta!”

Hàn Vũ không biết nên khóc hay cười gãi gãi cằm, ngô, chút chuyện này lại có thể khiến lão đại đứng ngồi không yên như thế a!

Màn lớn hạ xuống lại kéo lên, trên sân khấu có hai cây piano, một nam một nữ ngồi hai bên, giữa hai cây đàn có năm người nam nữ đứng, trong tay đều cầm một cây violin.

Bởi vì lão đại tới sớm, chiếm được vị trí vô cùng có ưu thế địa lý. Cảnh tượng trên sân khấu có thể thấy rõ ràng từ chính diện, vì thế, Hàn Vũ đặc biệt tập trung tinh thần quan sát 7 người biểu diễn trên sân khấu, muốn xem xem rốt cuộc là vị nào, có thể mê hoặc nhóc con đông bắc bên cạnh cậu thành như vậy.

Nhìn qua nhìn lại hai vòng, không khỏi thầm than, bảy người trên sân khấu, bộ dạng đủ sắc thái, nói bọn họ đều là tuấn nam mỹ nữ cũng không quá đáng a! Thật đúng là nhìn không ra, vị nào là “đại mỹ nhân”!

Nguyên Lãng bên cạnh nhìn thấy nghi hoặc của Hàn Vũ, không khỏi thầm than, Tiểu Ngũ quả nhiên vẫn không thông suốt! Tuy rằng bảy người trên sân khấu trang điểm một phen, nhìn cũng không tệ, thế nhưng cái vị được lão đại để ý hiển nhiên phải hơn một chút a!

Hắn ở một bên mở miệng gợi ý: “Đàn piano!”

Hàn Vũ vừa được nhắc nhở, liền theo bản năng nhìn về phía nam sinh đánh piano bên phải, tinh tế quan sát một phen, mới hiểu ra trả lời Nguyên Lãng: “Tạm được. Mày kiếm mắt tinh, sóng mũi cao, môi mỏng, trông rất anh tuấn, ‘đại mỹ nhân’ cũng nói không ngoa a!”

Ai ngờ vừa nghiêng mặt sang, liền thấy biểu tình Nguyên Lãng cười như không cười, “Là bên trái, cậu nhìn đi đâu vậy?”

Hàn Vũ lập tức 囧, lúc này mới nhớ tới, mình sơ suất rồi! Có thể là thật sự sống lại, nên trong tiềm thức, không muốn giấu giấu diếm diếm như đời trước. Cho nên tùy tính lấy ánh mắt thưởng thức đồng tính đối đãi sự vật quanh mình. Tuy bản thân hứng thú với nam, không có nghĩa là lão đại xem trọng con trai a!

Trong lòng Nguyên Lãng ngoài buồn cười, cũng không khỏi một lần nữa nhắc nhở bản thân, thói đời hiện nay, ngốc ngốc như Tiểu Ngũ không nhiều lắm, nhất định phải bảo vệ tốt!

Trong mắt Nguyên Lãng, hành vi lần này của Hàn Vũ, chỉ thể hiện bản chất tiểu bạch của cậu, một chút cũng không có suy nghĩ tới phương diện tính hướng dị thường, thế nhưng ngoài miệng lại cười đùa: “Không nhìn ra a, Tiểu Ngũ! Được đó! Còn rất tinh mắt! Người nọ là một đàn anh khoa lâm sàng, chính là một trong số những người lần trước ở quán bar Kỳ Lân chào hỏi. Trong nhà a, đều là cái này.” Nói xong, khoa tay múa chân quân hàm trên vai.

Động tác tay rất nhanh, Hàn Vũ cũng không quá rõ ý tứ của hắn, nhưng có thể đoán đại khái, phỏng chừng, trong nhà đều tòng quân, trên vai ít nhất đều đeo mấy huy hiệu.

Thế là liền gật gật đầu, lại đột nhiên nghe được phía sau truyền đến một tiếng bật cười.

Hàn Vũ và Nguyên Lãng đồng thời quay đầu lại, nhìn thấy ghế sau ngồi mấy vị con trai bề ngoài đều dị thường tuấn mỹ, đang rất hứng thú nhìn chằm chằm Hàn Vũ và Nguyên Lãng.

Hàn Vũ thoáng cái đoán được mấy người này có thể là đang cười mình vừa rồi làm trò cười, trên mặt có chút không nhịn được, nhưng chung quy tuổi tác trong lòng cũng đã một bó, cuối cùng không quá mức để ý, chỉ lúng túng cười cười với mấy người phía sau rồi thôi!

Nhưng sắc mặt Nguyên Lãng lập tức khó xem, trong lòng không khỏi dâng lên xúc động muốn bóp chết Hàn Vũ!

Cười? Cậu còn cười? Biết bọn họ là ai sao? Cậu cười kiểu đó khiến người ta hiểu lầm làm sao giờ? Trực tiếp đùa chết cậu! Khóe mắt khóe miệng Nguyên Lãng không khỏi giựt giựt, cung kính tạ lỗi với mấy nam sinh ngồi phía sau: “Là các đàn anh a, bọn em không chú ý, thật xin lỗi! Đây là bạn cùng phòng của em, cậu ấy từ nông thôn đến, chưa thấy qua cái gì gọi là thế đời!”

Hàn Vũ kinh ngạc nhìn Nguyên Lãng biến sắc mặt, sao chỉ trong chớp mắt, chính mình biến thành một nhóc quê mùa từ nông thôn tới rồi?

Lại xem biểu tình không ngừng chớp mắt với mình của Nguyên Lãng, lập tức ý thức được những người phía sau mình lại là người có lai lịch lớn gì gì đó, mà mình còn nói lời không nên nói, lập tức phối hợp Nguyên Lãng, ra vẻ một tên quê mùa mới lên thành phố, ủy khuất mà tò mò.

Vừa diễn còn vừa nói thầm trong lòng, biểu tình thế này không sai nhỉ? Lớn tuổi rồi, mỗi ngày đều đầy tâm sự không tốt cho thân thể đâu nha.

Nguyên Lãng vừa nhìn biểu tình của Hàn Vũ, lập tức lại có xúc động muốn hôn mê!

Tên Tiểu Ngũ này, thảo nào bình thường trầm mặc, thật không nhìn ra ngốc như vậy a! Chỉ bảo cậu ta phối hợp gật đầu một chút là được, thế nào còn bày ra biểu tình này!

Nhưng ngoài dự đoán của Nguyên Lãng lại là mấy vị ngồi sau, đều cười cổ vũ, còn hứng thú hỏi Hàn Vũ: “Cậu tên gì?”

Hàn Vũ nhất thời không phản ứng nhiều, nghĩ, câu này sao giống chủ tử hỏi nô tài thời cổ đại vậy.

Nghĩ thế, tuổi tác tâm lý bày ra đó, đối với chuyện này cũng không có cảm thấy phẫn thanh* của người trẻ tuổi, chỉ khách khí nói tên mình: “Em là Hàn Vũ.”

(*đại khái là ý thức tự tôn quá cao của thanh thiếu niên)

—

Tiểu Bảo: trong chương này có cụm từ này “心里年龄摆在那里” dịch sát nghĩa là “trong lòng tuổi tác đặt tại đó”????? Có ai hiểu cụm từ này không? Tui nghĩ thoáng thoáng thành “một bó tuổi trong lòng” => Cám ơn bạn  socola chấm nước mắm đã tiếp sức cho tui ❤ 

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5699 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5235 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4973 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4555 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4479 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4390 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter