Chương 32: Đừng vượt quá giới hạn
Lục Thư Lam mải mê xem thông tin về Lưu Thái Khôi nên không để ý đến sự xuất hiện của Diệp Mạc Thần, vậy nên cô không hề hay biết lúc này biểu cảm của anh xám xịt như thế nào…
“Hôm nay có về không?”
Lục Thư Lam không hề do dự liền gật đầu, cô phải về nhà nghiên cứu kĩ một chút mới được, lúc trước cô chưa từng tiếp xúc trực tiếp với Lưu Thái Khôi nên không rõ cậu ta giống Đường Hoài Vũ…
“Em về đây, khi khác gặp lại…”
Lục Thư Lam chỉ liếc nhìn Diệp Mạc Thần một cái liền đi ra khỏi phòng ngủ, nhưng trong một giây ngắn ngủi cô chợt nhận ra có điều gì đó không đúng cho lắm, hình như biểu cảm của Diệp Mạc Thần có chút lạ…
“Sao đấy? Không định đưa em về à?”
Diệp Mạc Thần vẫn nhìn chằm chằm Lục Thư Lam, anh không nói gì liền đi ra ngoài trước cô, nhưng rõ ràng thái độ của anh rất lạ.
“Này! Có chuyện gì thì nói cho em biết chứ? Tự nhiên anh lại thái độ với em?”
Lục Thư Lam vừa ngồi vào trong xe vừa hậm hực với Diệp Mạc Thần, cô đoán anh đang ghen với Lưu Thái Khôi, nhưng cô muốn xác nhận xem có phải Diệp Mạc Thần đang ghen thật không…
Diệp Mạc Thần không nhìn Lục Thư Lam, anh bắt đầu khởi động xe, gương mặt lại dãn ra vài phần…
“Em bảo em không muốn anh xen vào việc của em còn gì?”
Hình như Lục Thư Lam có nói như thế thật, nhưng ý là hiện tại Diệp Mạc Thần không vui, anh tỏ thái độ khó chịu với cô, khiến cô cảm thấy cô đang làm chuyện có lỗi với anh…
“Anh giận vì em nói thế à?”
Diệp Mạc Thần vẫn không nói gì, anh không phải trẻ con mà suốt ngày bày trò giận dỗi, chỉ là anh không thích cái người tên Lưu Thái Khôi kia. Trực giác của anh mách bảo rằng tên đó là người xấu, nếu Lục Thư Lam dính vào cậu ta thì cô sẽ gặp nguy hiểm.
Lục Thư Lam không thấy Diệp Mạc Thần trả lời bèn đoán rằng suy nghĩ của mình là sự thật, có vẻ anh vẫn chưa tin tưởng cô lắm…
“Anh đừng giận nữa, em đã chọn anh làm chồng, sau này chỉ có mình anh thôi, em tuyệt đối không yêu ai khác ngoài anh đâu, vậy nên anh phải tin tưởng em…”
Ánh mắt của Diệp Mạc Thần không hề dao động, vì đây rõ ràng không phải chuyện anh quan tâm…
“Anh biết…”
Lục Thư Lam nhăn mày nhìn Diệp Mạc Thần, chẳng phải câu trả lời của anh như ngầm khẳng định rằng anh hoàn toàn chắc chắn việc cô sẽ không phản bội anh sao? Vậy anh đang giận dỗi cô chuyện gì?
“Anh tự tin thật đấy! Giống như anh biết trước việc em sẽ không phản bội anh…”
Lúc này Diệp Mạc Thần mới quay sang nhìn Lục Thư Lam, anh không cười, cũng không đùa cợt với cô, nói đúng hơn thì anh chưa bao giờ nói đùa…
“Em không dám đâu Lục Thư Lam…”
Lục Thư Lam sợ hãi liền quay mặt sang chỗ khác, bây giờ cô sợ rồi, cô không dám giỡn với Diệp Mạc Thần nữa đâu, cô sẽ nghe theo anh hết…
“Anh làm em sợ đấy! Anh đừng hù doạ em như vậy nữa…”
Diệp Mạc Thần dừng xe trước cổng lớn của Lục gia, anh bước xuống xe trước để mở cửa cho Lục Thư Lam, nhưng cô lại không chịu ra…
“Sao thế?”
Lục Thư Lam đưa đôi mắt long lanh nhìn Diệp Mạc Thần, cô hơi cúi đầu xuống, giọng nói có chút uỷ khuất như đang trách anh…
“Anh vẫn giận, em không muốn anh giận em đâu…”
Diệp Mạc Thần không nghĩ nhiều, anh dứt khoát nói ra hai chữ…
“Không giận…”
Lục Thư Lam chớp chớp mắt, cô lại ngẩng đầu lên nhìn Diệp Mạc Thần, lúc này gương mặt của anh đã dịu đi vài phần, có vẻ anh hết giận thật rồi…
“Nếu anh không giận thì hôn em một cái đi, hôn vào môi ấy…”
Diệp Mạc Thần cúi xuống hôn Lục Thư Lam một cái, nhưng cô lại nhanh trí ôm lấy cổ anh, khiến nụ hôn trở nên chậm rãi hơn…
Đột nhiên tiếng ho khan truyền đến khiến Lục Thư Lam giật mình buông Diệp Mạc Thần ra, cô cũng nhanh chóng bước xuống xe để xem người nào dám phá hỏng bầu không khí lãng mạn của cô…
“Cha…cha à, con định vào nhà đây…”
Diệp Mạc Thần nhìn thấy Lục Viễn Chinh liền cúi đầu chào ông một cái, dáng vẻ bình tĩnh của anh khác hẳn với dáng vẻ lúng túng của Lục Thư Lam…
Lục Viễn Chinh nhìn con gái mình trước, sau đó mới nhìn Diệp Mạc Thần, ông có nên khen con gái mình có tài năng xuất chúng không nhỉ? Thật sự thì cả đời này ông chưa bao giờ nghĩ rằng một người nghiêm nghị, oai phong như Diệp Mạc Thần lại bị đứa con gái thô lỗ, trẻ con, tính tình nóng nảy như Lục Thư Lam hạ gục…
“Hai đứa chưa chính thức kết hôn, vẫn không nên vượt quá giới hạn…”
Diệp Mạc Thần gật đầu, anh nhìn Lục Thư Lam khiến cô có chút chột dạ…
“Nghe lời cha em đi, đừng nên vượt quá giới hạn…”
Lục Thư Lam sắp bị Diệp Mạc Thần chọc cho tức chết rồi, anh vậy mà dám dùng lời của cha cô để dạy dỗ cô. Còn Lục Viễn Chinh thì sắp bị con gái làm xấu mắt rồi, hoá ra con gái ông mới là người vượt quá giới hạn…
“Lam Lam à, con vào nhà ngay, cha có rất nhiều chuyện muốn nói với con đấy!”
Lục Thư Lam liếc Diệp Mạc Thần một cái liền đi theo cha vào nhà, cô không thể chịu thua anh như vậy được, cô phải khiến anh trả giá vì hành động của mình!
“Hôm nay có về không?”
Lục Thư Lam không hề do dự liền gật đầu, cô phải về nhà nghiên cứu kĩ một chút mới được, lúc trước cô chưa từng tiếp xúc trực tiếp với Lưu Thái Khôi nên không rõ cậu ta giống Đường Hoài Vũ…
“Em về đây, khi khác gặp lại…”
Lục Thư Lam chỉ liếc nhìn Diệp Mạc Thần một cái liền đi ra khỏi phòng ngủ, nhưng trong một giây ngắn ngủi cô chợt nhận ra có điều gì đó không đúng cho lắm, hình như biểu cảm của Diệp Mạc Thần có chút lạ…
“Sao đấy? Không định đưa em về à?”
Diệp Mạc Thần vẫn nhìn chằm chằm Lục Thư Lam, anh không nói gì liền đi ra ngoài trước cô, nhưng rõ ràng thái độ của anh rất lạ.
“Này! Có chuyện gì thì nói cho em biết chứ? Tự nhiên anh lại thái độ với em?”
Lục Thư Lam vừa ngồi vào trong xe vừa hậm hực với Diệp Mạc Thần, cô đoán anh đang ghen với Lưu Thái Khôi, nhưng cô muốn xác nhận xem có phải Diệp Mạc Thần đang ghen thật không…
Diệp Mạc Thần không nhìn Lục Thư Lam, anh bắt đầu khởi động xe, gương mặt lại dãn ra vài phần…
“Em bảo em không muốn anh xen vào việc của em còn gì?”
Hình như Lục Thư Lam có nói như thế thật, nhưng ý là hiện tại Diệp Mạc Thần không vui, anh tỏ thái độ khó chịu với cô, khiến cô cảm thấy cô đang làm chuyện có lỗi với anh…
“Anh giận vì em nói thế à?”
Diệp Mạc Thần vẫn không nói gì, anh không phải trẻ con mà suốt ngày bày trò giận dỗi, chỉ là anh không thích cái người tên Lưu Thái Khôi kia. Trực giác của anh mách bảo rằng tên đó là người xấu, nếu Lục Thư Lam dính vào cậu ta thì cô sẽ gặp nguy hiểm.
Lục Thư Lam không thấy Diệp Mạc Thần trả lời bèn đoán rằng suy nghĩ của mình là sự thật, có vẻ anh vẫn chưa tin tưởng cô lắm…
“Anh đừng giận nữa, em đã chọn anh làm chồng, sau này chỉ có mình anh thôi, em tuyệt đối không yêu ai khác ngoài anh đâu, vậy nên anh phải tin tưởng em…”
Ánh mắt của Diệp Mạc Thần không hề dao động, vì đây rõ ràng không phải chuyện anh quan tâm…
“Anh biết…”
Lục Thư Lam nhăn mày nhìn Diệp Mạc Thần, chẳng phải câu trả lời của anh như ngầm khẳng định rằng anh hoàn toàn chắc chắn việc cô sẽ không phản bội anh sao? Vậy anh đang giận dỗi cô chuyện gì?
“Anh tự tin thật đấy! Giống như anh biết trước việc em sẽ không phản bội anh…”
Lúc này Diệp Mạc Thần mới quay sang nhìn Lục Thư Lam, anh không cười, cũng không đùa cợt với cô, nói đúng hơn thì anh chưa bao giờ nói đùa…
“Em không dám đâu Lục Thư Lam…”
Lục Thư Lam sợ hãi liền quay mặt sang chỗ khác, bây giờ cô sợ rồi, cô không dám giỡn với Diệp Mạc Thần nữa đâu, cô sẽ nghe theo anh hết…
“Anh làm em sợ đấy! Anh đừng hù doạ em như vậy nữa…”
Diệp Mạc Thần dừng xe trước cổng lớn của Lục gia, anh bước xuống xe trước để mở cửa cho Lục Thư Lam, nhưng cô lại không chịu ra…
“Sao thế?”
Lục Thư Lam đưa đôi mắt long lanh nhìn Diệp Mạc Thần, cô hơi cúi đầu xuống, giọng nói có chút uỷ khuất như đang trách anh…
“Anh vẫn giận, em không muốn anh giận em đâu…”
Diệp Mạc Thần không nghĩ nhiều, anh dứt khoát nói ra hai chữ…
“Không giận…”
Lục Thư Lam chớp chớp mắt, cô lại ngẩng đầu lên nhìn Diệp Mạc Thần, lúc này gương mặt của anh đã dịu đi vài phần, có vẻ anh hết giận thật rồi…
“Nếu anh không giận thì hôn em một cái đi, hôn vào môi ấy…”
Diệp Mạc Thần cúi xuống hôn Lục Thư Lam một cái, nhưng cô lại nhanh trí ôm lấy cổ anh, khiến nụ hôn trở nên chậm rãi hơn…
Đột nhiên tiếng ho khan truyền đến khiến Lục Thư Lam giật mình buông Diệp Mạc Thần ra, cô cũng nhanh chóng bước xuống xe để xem người nào dám phá hỏng bầu không khí lãng mạn của cô…
“Cha…cha à, con định vào nhà đây…”
Diệp Mạc Thần nhìn thấy Lục Viễn Chinh liền cúi đầu chào ông một cái, dáng vẻ bình tĩnh của anh khác hẳn với dáng vẻ lúng túng của Lục Thư Lam…
Lục Viễn Chinh nhìn con gái mình trước, sau đó mới nhìn Diệp Mạc Thần, ông có nên khen con gái mình có tài năng xuất chúng không nhỉ? Thật sự thì cả đời này ông chưa bao giờ nghĩ rằng một người nghiêm nghị, oai phong như Diệp Mạc Thần lại bị đứa con gái thô lỗ, trẻ con, tính tình nóng nảy như Lục Thư Lam hạ gục…
“Hai đứa chưa chính thức kết hôn, vẫn không nên vượt quá giới hạn…”
Diệp Mạc Thần gật đầu, anh nhìn Lục Thư Lam khiến cô có chút chột dạ…
“Nghe lời cha em đi, đừng nên vượt quá giới hạn…”
Lục Thư Lam sắp bị Diệp Mạc Thần chọc cho tức chết rồi, anh vậy mà dám dùng lời của cha cô để dạy dỗ cô. Còn Lục Viễn Chinh thì sắp bị con gái làm xấu mắt rồi, hoá ra con gái ông mới là người vượt quá giới hạn…
“Lam Lam à, con vào nhà ngay, cha có rất nhiều chuyện muốn nói với con đấy!”
Lục Thư Lam liếc Diệp Mạc Thần một cái liền đi theo cha vào nhà, cô không thể chịu thua anh như vậy được, cô phải khiến anh trả giá vì hành động của mình!